E-magazine 16: NGÀY GẶP LẠI

Page 1

ISS UE

16

1 2. 21

NGÀY GẶP LẠI


01_ A LETTER FROM PHỤC HƯNG BOOKS /THƯ GỬI BẠN ĐỌC

02_ STORYTELLERS /TRÒ CHUYỆN TRÒ CHUYỆN VỚI THIỆN MỸ NGƯỜI KỂ CHUYỆN BẰNG CAFE Ở OKKIO

03_ STORIES /CHUYỆN KỂ

MƯỜI HAI NĂM GẶP LẠI Chuyện VŨ HẢI TRƯỜNG kể.

04_ PHỤC HƯNG’S BOOKS /TỦ SÁCH PHỤC HƯNG MÌNH GẶP NHAU QUA NHỮNG CÂU CHUYỆN KỂ

05_ RECOMMENDATIONS FROM PHỤC HƯNG /LỜI GỢI Ý TỪ PHỤC HƯNG

ISSUE 15 ISSUE 14


1

A LETTER FROM PHỤC HƯNG BOOKS THƯ GỬI BẠN ĐỌC

Thương gửi bạn đọc, Không biết bạn thế nào, về phần mình, tôi luôn có cảm nhận rằng tháng 12 là tháng được yêu thích nhất trong năm, bởi niềm vui tươi mang không khí lễ hội, cảm giác ấm áp của những cuộc đoàn viên, những buổi họp mặt và chờ đón yêu thương quay về.

Thái Minh Châu Phục Hưng’s founder

Chúng tôi cũng vừa có một “ngày gặp lại”, một buổi tối gần gũi và đáng nhớ khép lại năm 2021 của Phục Hưng x Okkio Book Club sau nhiều tháng trời vắng bóng vừa qua. Okkio Caffe vẫn thế, điềm nhiên ở đó, và luôn mang đến cho tôi cảm giác ấm áp, bình yên như được trở về nhà. Tôi lặng lẽ quan sát không gian quen thuộc và thấy rằng những bụi hoa, những nhánh cây ngoài sân đang rục rịch chuyển mình và nhú lên những chồi non mới. Có lẽ đó là phần thưởng cho sự nhẫn nại đợi mong, cho bao nhớ thương gom góp chờ ngày hạnh ngộ. Trong “ngày gặp lại”, tôi được đón những người bạn cũ mới khác nhau, những cô gái (lạ thay, toàn là các cô gái), tràn đầy niềm lạc quan dù đã đi qua những ngày không mấy dễ dàng. Điểm chung mà tôi nhìn thấy ở họ là sự trân trọng dành cho những bài học bất đắc dĩ, chút niềm vui ngắm hoàng hôn (một điều khá xa lạ với những ai làm công việc văn phòng) hay nụ cười sau lớp khẩu trang của những người xa lạ… Tôi say sưa trong những câu chuyện kể, nghiêng mình lắng nghe những suy ngẫm và chiêm nghiệm quý giá mà thiết nghĩ, nếu không thực sự vững lòng thì khó có thể đi qua nhẹ nhàng rồi nhìn lại một cách bình thản đến như vậy. Cũng vào “ngày gặp lại” ấy, tôi được uống một cốc cà phê ngon và tinh tế nhất trong nhiều tháng qua, cốc cà phê được pha bằng sữa yến mạch, có điểm vài lát hạnh nhân nướng thơm giòn... Sự chờ đợi quả thật có thể khiến mọi cảm xúc, cảm nhận... dù là nhỏ nhất, được khuếch đại. Thế nên không ngạc nhiên khi vị ngon của ly cafe này, sẽ theo tôi mãi. Đến cuối cùng, tôi vui và cảm thấy như vậy là đủ đầy cho một ngày gặp lại. Niềm vui của “ngày gặp lại” vẫn còn râm ran đến tận bây giờ, cho tôi cảm hứng để viết ra những dòng này gửi đến bạn, là lời mở đầu cho số báo cùng tên của Phục Hưng để khép lại năm 2021. Mong bạn cùng người thân, người thương được cận kề nhau trong những ngày sắp tới. Cảm ơn bạn đã đồng hành cùng chúng tôi suốt năm qua. Giáng sinh an lành và năm mới hân hoan, bạn nhé! Thương mến, Thái Minh Châu từ Phục Hưng Books 1


STORYTELLERS / TRÒ CHUYỆN

~ ThiênMy với

o

Nguòi kê chuyên bang cafe o C

C

o

(

2

C

2


n g ày g ặ p l ạ i

Chào chị Mỹ, được biết chị đang là quản lý chuỗi hệ thống Okkio Caffe, công việc của chị trong bình thường mới thế nào? Có thay đổi nhiều so với bình thường cũ không?

Phạm vi công việc của mình cũng không có gì thay đổi nhưng trong cách làm việc thì có sự điều chỉnh sao cho phù hợp với bối cảnh hiện tại. Đơn cử như trước đây mình thường thảo luận hoặc hội họp trực tiếp thì những buổi như thế trong tình hình vừa qua từ gia giảm đến chuyển hẳn sang nền tảng trực tuyến, từ đó mình cũng học dần được cách tương tác qua màn ảnh, đọc vị đối phương qua giọng nói, hay nâng tầm thuyết trình của mình qua việc dựng slide trông bắt mắt hơn chẳng hạn. Trở về những ngày đầu một chút, cơ duyên nào đã dẫn chị đến với công việc ở Okkio? Và tại sao chị lại chọn gắn bó với nơi này?

Nhờ câu hỏi của Phục Hưng mà mình như được ngồi trên chiếc cỗ máy thời gian để hồi tưởng lại sự gặp gỡ này, dù đã qua nhưng cảm xúc vẫn còn xốn xang. Mình nhớ thời điểm tháng 9.2018, buổi sáng trong tuần mình và anh Đạt gặp nhau tại The Workshop qua sự giới thiệu của một người bạn, nghe anh kể về Okkio và những điều anh mong muốn khởi dựng cho Okkio, mình như được quyến rũ bởi dáng dấp của Okkio nói chung và niềm tin dành cho người ngồi đối diện mình lúc đó – anh Đạt – nói riêng, nên đã quyết định trở mình, đi cùng Okkio từ đó. Hơn 4 tháng giãn cách vừa qua quả thực là không dễ dàng với những người làm trong ngành F&B, chị đã trải qua khoảng thời gian đó như thế nào? Điều gì đã nuôi dưỡng động lực và cho chị cảm hứng để có thể bước tiếp? 3


a stor y te l l e r

Hẳn là một khoảng thời gian khó khăn cho hầu hết mọi người, mình vẫn còn nhớ thời gian “nghỉ dưỡng” tạm thời đó, có đoạn mình đã từ chối đọc tin tức chỉ vì muốn ngừng tiếp nhận những luồng tin tiêu cực. Song, mình vẫn duy trì công việc thường nhật của mình, kết nối và giữ vững tinh thần đội ngũ là kim chỉ nam. Có thể nói, cảm hứng trong công việc của mình chưa lúc nào là nguội lạnh, nên không khó để mình tìm kiếm cảm hứng xung quanh hoặc từ chính bản thân mình. Là một người trẻ ở vị trí quản lý, mình vừa có cơ hội lãnh đạo, vừa được học hỏi không những ở cấp trên, đồng nghiệp mà ngay cả các bạn nhân sự trẻ tuổi. Mình luôn thấy cá nhân may mắn, và biết ơn đồng đội đã luôn cận kề - nguồn động lực lớn nhất của mình để bước tiếp. Mình cùng các bạn thẳng thắn trao đổi những khó khăn trong lúc dịch bệnh kéo dài, chủ động chia sẻ những thách thức mà công ty đối mặt, nhưng, không làm ngọn lửa bị dập tắt đi, mà từ khó khăn mới sản sinh ra động lực và niềm tin từ đó cũng được hình thành. Cuối cùng là tình yêu đối với nghề, luôn là chiếc nôi nuôi dưỡng mình. Làm việc ở quán cafe, ngày ngày tiếp xúc với rất nhiều người, chứng kiến nhiều cuộc gặp gỡ khác nhau, có điều gì đặc biệt mà chị có thể quan sát được thông qua công việc của mình, mỗi ngày?

Công việc của mình thú vị ở chỗ mình không cần ngồi ngay ngắn ở chiếc bàn làm việc có ghế xoay 8 tiếng mỗi ngày, mà mình được chu du từ góc bàn này, chỗ ngồi kia, nay cửa

4


n g ày g ặ p l ạ i

hàng này, mai cửa hàng kia, mỗi ngày làm việc của mình như một chuyến ngao du mới lạ. Nên việc ngồi ở quán vừa là cương vị khách hàng, vừa được quan sát khách hàng xung quanh mình là một trải nghiệm đa chiều. Với mình niềm vui khi bình thường mới mở lại, những cuộc gặp gỡ giữa người với người mang một xúc cảm khác đi, mọi người tương tác và dành thời gian với nhau nhiều hơn. Gắn bó với cafe đã nhiều năm, chị cảm thấy yêu mến điều gì nhất ở công việc của mình?

Tất cả chắc là câu trả lời quá chung và tham lam. Chắc hẳn không thể không kể đến nhân vật chính là cà phê – một thức uống với mình là sự thi vị, cũng là một trong những cầu nối kết nối mình với mọi người, bất kể độ tuổi, giới tính và màu da, khi mọi người nói về cà phê, mọi người gần như đều giao tiếp cùng một ngôn ngữ. Kế đến là sự nhiệt thành của các bạn đồng nghiệp dành cho cà phê, nồng nhiệt có, âm thầm có, bền bỉ có, kiên nhẫn cũng có, hay sự cần mẫn của những nông hộ làm cà phê và sự cầu tiến nâng cao chất lượng cà phê, định vị cà phê Việt Nam trên bản đồ cà phê thế giới, với mình tình yêu đó khó mà đong đếm được. Quy chiếu lên công việc của mình, mình luôn thấy mình may mắn vì được làm việc mình thích, mỗi ngày. Niềm vui đơn giản của mình là đem đến ly cà phê chất lượng sau nhiều quy trình từ khâu sơ chế, rang xay và pha chế, cuối cùng như một người kể chuyện, trao đến khách hàng một cốc cà phê chứa đựng những giá trị song hành.

5


a stor y te l l e r

Ở vai trò là người đứng sau tổ chức những buổi sinh hoạt book club thường kỳ tại Okkio, lắng nghe và quan sát cuộc trò chuyện của mọi người, có điều đẹp đẽ nào mà chị nhìn thấy được từ những buổi sinh hoạt ấy?

Là sự kết nối. Mình hàm tưởng sự hiện diện của mọi người tại không gian ấm cúng vào mỗi tối thứ 6 hàng tháng đó theo một lẽ nào đó của quy luật hấp dẫn, kéo mọi người tưởng chừng như xa lạ trở nên gần gũi và thân quen. Mặt khác, mình cảm nhận được giá trị tiềm tàng sau mỗi buổi chuyện trò, trao đổi đó là một kho tàng kiến thức, một tủ sách sống, vì nhờ những bạn đến tham dự mình mở mang được thêm nhiều đầu sách, nghe chia sẻ những góc nhìn đa chiều từ mọi người cũng như cơ nới được “con mắt” của mình. Cuối cùng, không thể không nhắc đến người chị đã mang nguồn tri thức đến với mọi người – chị Thái Minh Châu, được làm việc với chị và đội ngũ Phục Hưng Books đã giúp mình và Okkio kết nối được với mọi người và nguồn tri thức vô hạn ngoài kia. Cảm ơn chị vì đã dành thời gian chia sẻ với mọi người. Chị có thể gửi một lời chúc Giáng Sinh đến cho những vị khách hay ghé đến Okkio và những độc giả của Phục Hưng không ạ?

Mọi người đã trải qua một năm khó khăn, đến thời điểm hiện tại cùng nhau đón Giáng sinh an lành là điều viên mãn của năm 2021, chúc mọi người những ngày cuối năm an lành, đọc được những cuốn sách hay, uống ly cà phê thơm nồng và gặp gỡ những người bạn trân quý của mình. Hẹn sớm gặp mọi người tại Okkio!

6


n g ày g ặ p l ạ i

Thiên ~ My o

Tổng quản lý chuỗi cửa hàng Okkio Caffe. Gia nhập Okkio vào những ngày đầu khởi tạo Okkio đến nay.

7


3

STORIES / CHUYỆN KỂ

- Chuyện Vũ Hải Trường kể.

? ? Muòi hai năm găp . lai .

11


1 3 .n Kg HàyỞ IgĐẦU ặ p l ạMi Ớ I

Chắc hẳn phải có một người nào đó, và một thời điểm nào đó,

khiến ta bắt đầu tự định nghĩa thế nào là một người bạn thân, hay một tri kỷ.

Mùa hè năm 2006, tôi khi ấy hãy còn là một cậu bé sắp bước vào cấp hai, bi ba bi bô học kèm Tiếng Anh để khi vào năm học, tôi

sẽ có được những lợi thế nhất định so với các bạn đồng trang lứa.

Ấy là mẹ tôi nghĩ thế, nhưng thực ra hầu hết những đứa trẻ mà tôi

biết cũng đều được phụ huynh cho đi học thêm học kèm, thành ra cái chữ “thêm” nó giống chữ “đua” hơn.

Nhà thầy dạy thêm thì rất gần nhà nội, nên sáng nào tôi cũng đi học từ bảy giờ đến tám rưỡi, rồi sau đó ghé vào nhà nội chơi cả

ngày. Ngày xưa đến giờ, theo truyền thống, mỗi đứa trẻ khi được rửa tội Tổ Tông bởi cha xứ ở nhà thờ sau khi sinh, đều có một

người đỡ đầu, sau này được gọi là mẹ hay bố đỡ đầu. Tôi cũng có

một người bố đỡ đầu. Ông nội tôi cũng có một người con đỡ đầu. Người ấy nay đã là một bác sĩ của huyện, mong muốn gửi 2 anh con trai xuống nhà ông bà nội để đi học cho gần. Một trong hai

người đã khiến tôi bắt đầu tự định nghĩa về một người bạn thân, hay một tri kỷ.

Bạn ấy chính là lý do khiến tôi đi học một tiếng rưỡi và ghé vào nhà nội chơi cả ngày. Chúng tôi làm quen với nhau chỉ vì cùng

đọc truyện Conan, coi phim siêu nhân Gao và nghe chung các bài nhạc từ các nhóm hát thời đó, như Mây Trắng, 1080, hay

GMC. Chúng tôi sẽ lấy xe đạp chạy khắp phường và mua rau câu của cô hàng nước không tên đã vào ra nơi này hai thập niên. Có

hôm chúng tôi chơi trò nấu ăn ngoài vườn sầu riêng của ông nội. Những cây sầu riêng cao chót vót đã hiên ngang đứng đó từ thời

khẩn hoang mở cõi, khi người Bắc 54 lên vùng cao để mưu sinh.

Dưới những tán cây cao xạc xào, dầu ăn được đổ vào nắp lon sữa

12


A aSTO RYT stor y teELl lLeER r

bột em bé, kê dưới hai viên gạch và lửa từ đám lá khô, chúng tôi

đã chiên được bánh, khi chín khi không nhưng ăn ngon lạ thường. Quả là một thành công, vì chúng tôi đã bắt đầu làm được việc

của người lớn. Đôi khi bạn chỉ tôi viết chữ đẹp, đôi khi bạn chỉ tôi phát âm các từ Tiếng Anh, và tôi đã nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ chán khi gặp bạn. Mặc dù không phải là bạn nối khố, nhưng chúng tôi đã ở truồng tắm ao tại cái ao sau nhà tôi chỉ sau hơn

một tháng thân thiết. Có lúc tôi xin mẹ cho chuyển qua trường

của bạn học để sau này được gặp bạn thường xuyên hơn, và tất

nhiên là mẹ la tôi một trận, và cấm nghĩ về chuyện ấy một lần nữa. Bạn và tôi nói với nhau rằng chúng tôi sẽ là bạn tri kỷ, sẽ giúp đỡ cũng như bảo vệ nhau. Nhưng mùa hè yêu thương trôi qua mau

quá, vì cuối mùa hè năm ấy tôi không còn thấy bạn nữa. Các bác ở nhà nội bảo rằng ba mẹ bạn đã đưa bạn về, mà nhà bạn ở đâu tôi không thể biết đích xác. Vùng quê này thật quá rộng lớn với một

đứa mười tuổi như tôi khi ấy. Nhiều hụt hẫng trong lòng, nhưng tôi vẫn hi vọng mình có thể sẽ gặp lại bạn. Tôi biết ngôi trường bạn

học, nên thi thoảng tôi hay chạy từ trường tôi qua trường bạn để hi vọng tôi sẽ nhìn thấy bạn, hoặc bạn sẽ vô tình thấy tôi.

Biết bao nhiêu mùa hè sau qua đi. Tôi đã không còn chạy qua

ngôi trường kia thường xuyên, nhưng sự ra đi không lý do của một tình bạn đẹp thì tôi không lúc nào thôi tự vấn. Mãi đến năm 2014, trong danh sách một cuộc thi tôi tham dự có một người tên rất

giống với của bạn, làm tôi nảy ra ý tưởng tìm bạn trên Facebook. Thời này, có lẽ ai cũng sẽ có Facebook, nên chắc không còn quá

khó tìm như xưa nữa. Tôi nghĩ ra đủ cách mà một người với cái tên như thế có thể đặt cho tên Facebook của họ. Tôi không thể quên được cái mụn ruồi ở cằm của bạn, nên khi vừa thấy được khuôn

mặt thân quen kia, tôi liền nhận ra đó đích thị là “tri kỷ” năm xưa. Tôi hồi hộp, mừng vui, tim đập thình thịch, bấm nút “kết bạn”.

13


n g ày g ặ p l ạ i

Bạn thật sự không có bất kỳ một ký ức về tôi. Không một chút. Tôi

phải tự giới thiệu lại mình là ai, đã gặp bạn ở khoảng thời gian nào đó trong đời, và bạn với tôi đã có những kỷ niệm gì với nhau. Lúc

này bạn mới đi học bên Singapore về, nên cũng tìm việc ở các nơi và có đủ thời gian để kiên nhẫn nghe tôi kể lại những gì mà nghe

như mới. Tôi cũng kiên nhẫn hết mực, có hôm nhắn tin nói chuyện đến bốn giờ sáng chỉ để kể lại những gì đã qua. Những điều cũ sao mà mới mẻ, vì bao lâu nay tôi chỉ giữ trong lòng, nay được kể với

chính người có chung những kỉ niệm ấy. Như những câu chuyện

dài lê thê trong phim, trí nhớ của người kia sẽ dần được hồi phục,

và họ sẽ ý thức được họ đã là ai, đã có ai là người quan trọng trong đời. Chúng tôi hẹn gặp nhau vào mùa hè năm 2014.

Cái hẹn ấy đã nhiều lần không thành công. Vì tôi cảm giác mình có

điều gì đó chưa sẵn sàng. Lỡ ấn tượng của chúng tôi về nhau không còn như trước thì sao? Lỡ chúng tôi không biết nói gì với nhau

mà chỉ ngồi như hai pho tượng ngượng ngùng? Nhiều cái lỡ khiến cái hẹn cũng lỡ. Đến mãi mùa hè của ba năm sau, tức năm 2017, chúng tôi mới gặp lại sau ngần ấy năm.

Buổi tối hôm ấy thật đặc biệt. Chúng tôi ngồi ngoài ban công của

một quán nước, ngắm phố phường tấp nập trôi qua. Nhiều khoảng im lặng, và cũng nhiều khoảng sôi nổi vì đã quá lâu không gặp

nhau bằng xương bằng thịt. Tôi nghĩ tôi đã kể lại nhiều chuyện bạn nghe rồi, và bạn cũng lắng nghe như nó vẫn còn mới lắm. Cuộc trò chuyện diễn ra sao nhanh quá, mới đó đã đến giờ quán đóng cửa. Chúng tôi đi dạo qua tòa nhà Bitexco, ngồi trên hai cái bệ ngay

lề đường, mặt đối mặt. Cuộc trò chuyện lại được tiếp tục đến quá khuya, rồi hai đứa chào nhau đi về. Tối đó, bạn nhắn tin nói rằng

đã lâu lắm rồi, bạn mới có một cuộc nói chuyện với ai dài như vậy.

14


n u ô i d ư ỡn g n h ữ n g m ầ m x a n h

Chúng tôi gặp nhau vài lần một năm. Rồi tình “tri kỷ” kia cũng

dần trở nên bình thường như bao mối quan hệ bạn bè khác, dẫu nó vẫn đặc biệt đâu đó trong tôi. Sau ngần ấy năm đợi chờ, tôi tự

hỏi mình có thất vọng không khi nó không phải là một mối quan hệ song song, đồng hành, cùng chí hướng, cùng giá trị sống, mà

ngược lại là rất khác. Chúng tôi khác nhau về lối sống, về các mối quan tâm, về sở thích, và nhiều thứ khác nữa. Có lẽ, thứ duy nhất chúng tôi có là ký ức của mùa hè năm nào. Và chúng tôi hay dựa

vào đó để làm một miếng trầu têm vào câu chuyện, têm mãi cũng

hết đặc biệt. Mỗi đứa lại theo đuổi một cuộc sống riêng, còn tôi thi thoảng vẫn nhớ đến những ngày tuổi thơ khét nắng tinh khôi ấy, nhớ cả việc bản thân đã kiên nhẫn thế nào để tìm lại một người

bạn trên thế giới rộng lớn này. Nhưng có lẽ tôi sẽ không tiếc nuối

và kiên trì kiếm tìm ai như thế một lần nào nữa, vì giờ đây ai cũng đã sử dụng mạng xã hội. Dù lâu thật lâu không gặp, chúng ta vẫn ngỡ là mình mới gặp họ gần đây lắm, có lẽ một phần vì mình biết những gì xảy ra với cuộc sống của người ấy thông qua Facebook. Nên vui hay nên buồn?

Tôi thích lá The Fool, là lá đầu tiên của bộ bài Tarot. Anh chàng

ngốc ngây thơ lên đường, đi kiếm tìm một điều gì đó, không màng đến những chông gai hay vực thẳm chờ đón phía trước. Dẫu sao,

đã có nhiều năm trong đời, tôi sống với sự ngây thơ và kiên định ấy mà đi tiếp, nhất là trong cuộc tìm kiếm người bạn này. Tôi không biết nó là ngây thơ, hay thực sự là một hình thức của thông thái,

bởi lẽ chẳng phải ta nên sống cho hiện tại, đừng kỳ vọng mà thay vào đó nên chấp nhận cuộc sống như bản chất của nó? Thiết

nghĩ, câu chuyện của tôi kết thúc thật có hậu, vì nó cho tôi thấy

cuộc sống rất vô chừng, mọi thứ rồi sẽ đổi thay, nhưng những điều đặc biệt thì sẽ trường tồn, chỉ cần ký ức về nó còn ở đó, trong trái tim này.

14


4

PHỤC HƯNG BOOKS TỦ SÁCH PHỤC HƯNG

)

Mình gap nhau qua . ? ~ nhung câu chuyên . kê c

15


n g ày g ặ p l ạ i

Bạn có bao giờ nghĩ, mình có thể “phải lòng” một người thông qua những câu chữ mà họ viết chưa? Tôi thì có đấy, ở những năm đầu 20 tuổi của mình, khi chưa từng yêu ai, chưa từng hiểu được tình yêu là gì,... tôi đã thầm mến mộ một người chỉ bởi vì tôi đọc những dòng nhật ký họ viết và thấy yêu mến cái người đã viết ra những điều ấy, thấy rằng họ có một tâm hồn, một lẽ sống rất đẹp. Có đoạn tôi từ trong Sài Gòn bay ra Hà Nội, tìm đến tận quán cafe mà người đó hay nhắc đến trên trang blog để hỏi thăm thông tin về người đó vì tò mò muốn gặp và tìm hiểu nhiều hơn về con người đằng sau những trang viết kia, thì tiếc rằng quán cafe ấy đã đóng cửa vĩnh viễn mất rồi. Tôi cố nhắn thông qua blog nhưng cũng lâu lắm rồi không thấy bạn cập nhật gì trên đó nữa, thế nên, thư tôi gửi không được hồi âm. Nhưng chính người đó đã gieo trong tôi ý niệm về việc viết lách có thể giúp kết nối những tâm hồn đồng điệu. Tôi đã từng nghĩ mình là một cá thể đơn độc trên thế giới này, từng cho rằng mình sẽ không thể tìm thấy được một người bạn thân nào cho mình cả cho đến khi tôi chịu mở lòng và viết lách. Tôi nhận ra chính việc viết đã giúp tôi soi chiếu chính bản thân mình, cho mình cơ hội nhìn rõ con người của mình hơn và từ đó, dần thể hiện tính cách, suy nghĩ và con người mình thông qua những con chữ một cách thoải mái nhất. Cũng chính việc viết lách đã giúp tôi tìm thấy những người bạn cho riêng mình, có những người chỉ đi cùng mình một đoạn đời, nhưng có người thân thiết đến tận bây giờ. Tôi không cố gắng tìm cách để kết bạn thông qua những câu chữ mình viết ra, tôi chỉ đơn giản viết những gì mình thực sự nghĩ, kể về những điều mình nghe thấy và quan sát được trên hành trình sống của mình, rồi vô tình những câu từ ấy chạm đến một vài người lạ từ lúc nào không hay. Có lần, một người anh sau khi đọc bài viết của tôi về sự trưởng thành, đã 16


a st o r y te l l e r

chủ động nhắn cho tôi rằng anh rất thích bài viết của em, và thấy quý con người em thông qua những dòng viết ấy, kể từ đó, chúng tôi trở thành bạn. Một người bạn vô tình đọc được những bài viết của tôi trên Spiderum đã nhắn tin cho tôi, hỏi rằng hôm nào có thể đi cafe nói chuyện được không, rằng đọc những điều tôi viết mà cảm giác như có ai đó đang viết ra hộ những điều chất chứa trong lòng và vì thế bạn bảo “phải tìm cách gặp cho bằng được con người này”. Thế là từ đó, tụi mình trở thành bạn cafe, bạn trong công việc, thi thoảng chia sẻ những dự án phù hợp với nhau. Tôi cũng rất thích ý tưởng rằng chúng ta có thể sống nhiều cuộc đời thông qua những trang sách, qua câu chuyện của nhân vật. Có đôi khi, nhờ những câu chuyện kể, ta được ngao du đến những miền đất mới, xuyên không gian và thời gian đến nhiều thời điểm khác nhau, gặp gỡ những con người, chứng kiến những sự kiện khác nhau rồi từ đó có những suy ngẫm, những câu hỏi và chiêm nghiệm của riêng mình, học được điều ta cần phải học và tiếp tục lớn lên. Có đôi khi, thông qua những sự kiện xảy đến với nhân vật, về cách họ đối diện và nhìn nhận với mọi điều giúp ta thấy rõ hơn về một con người, cảm thấy được đồng cảm, có thể soi lại chính mình thông qua những câu chuyện ấy và từ đó cảm thấy được sẻ chia. Tôi tin rằng những trang sách hay nhân vật thông qua sách, có khi lại chính là người bạn am hiểu và gần gũi với chúng ta nhất, có khi giống như người thầy chỉ dẫn, cùng ta đi qua một số giai đoạn của cuộc đời. Cũng vì niềm tin đó, tôi thấy rõ hơn ý nghĩa của quyển sách “Chúng ta sống vì điều gì?” từ Cộng đồng người kể chuyện Phục Hưng, với rất nhiều câu chuyện, nhiều mảnh ghép, nhiều cuộc đời khác nhau, khi kết nối lại, chúng phản ánh hành trình trưởng thành của một con người. Đó là những cảm xúc, suy 17


n g ày g ặ p l ạ i

ngẫm, dằn xé,... mà tôi tin là khi đọc, mỗi người đều sẽ thấy dáng dấp của mình đâu đó, thấy đồng cảm và rồi thấy được xoa dịu, sẻ chia với những điều mà mình từng trải qua. Tôi nghĩ, đó là cách mà hơn 20 câu chuyện trong sách “Chúng ta sống vì điều gì?” đã chạm được đến những ai vô tình hay hữu ý đọc được nó. Nhất là khi, có ai đó đang đứng trước sự phân vân giữa những lựa chọn sống của mình, đang cần tìm câu trả lời cho câu hỏi mình sống vì điều gì, thì cuốn sách này lại càng có ý nghĩa. Vì chính bản thân tôi, đã đi tìm và gặp được mình trong những câu chuyện được kể thông qua những trang sách ấy.

ĐẶC BIỆT KỂ TỪ NGÀY 21/12, PHỤC HƯNG ÁP DỤNG CHƯƠNG TRÌNH MUA 01 TẶNG 01 CHO NHỮNG BẠN ĐẶT SÁCH QUAhttps://bit.ly/PHB-CTSVDG-Tiki TIKI

SHOPEE: https://bit.ly/PHB-CTSVDG-book

ĐỌC THỬ

NGHE THỬ

18


5

RECOMMENDATION FROM PHỤC HƯNG LỜI GỢI Ý TỪ PHỤC HƯNG

20


n g ày g ặ p l ạ i

và su. c chân thành oc lai . Nhân số báo vào dịp Giáng Sinh, Phục Hưng muốn rủ bạn cùng xem Love Hard - một bộ phim tình cảm hài hước vừa được ra mắt cho mùa Lễ hội năm 2021 này. Bộ phim kể về chuyện tình duyên không mấy may mắn của cô nàng Natalie, sau bao phen hẹn hò online nhưng toàn nhận “trái đắng”, Natalie góp nhặt được cho mình một tình sử có thể gọi là… bi đát. Câu chuyện hẹn hò của cô nhiều “drama” đến độ, cô dùng chính những chất liệu ấy để viết thành những câu chuyện kể trên mạng và được mọi người đón nhận rất nhiều. Cho đến một ngày, cô vô tình “match” được với Josh - một chàng trai có profile hoàn hảo trong mắt cô: đẹp trai, cao ráo, thông minh, hài hước, yêu thích thể thao và có cách nói chuyện cực kỳ thu hút. Sau một thời gian trò chuyện, cô quyết định vượt hàng ngàn cây số để tìm đến tận nhà anh, với hy vọng sẽ có một mùa Giáng Sinh lãng mạn bên cạnh chàng trai mà mình yêu. Và từ đó bị kịch một lần nữa xảy đến theo cái cách mà Natalie không thể ngờ đến. Tình tiết của bộ phim khá nhẹ nhàng, dễ đoán, bạn có thể đã biết được chuyện gì sẽ xảy ra với Natalie khi nghe Phục Hưng kể đến đây rồi phải không? Đây là một bộ phim đơn giản nhưng không hề nhàm chán mà ngược lại, phim lôi cuốn 21


a stor y te l l e r

bởi những màn đối đáp thông minh của các nhân vật, những chi tiết hài hước nhẹ nhàng, những câu nói đùa thú vị. Và dù không cố gắng cài cắm bài học gì sâu sắc nhưng bộ phim lại khiến người xem cảm nhận rõ thông điệp về sự chân thành, về sự không hoàn hảo trong tình yêu. Nếu bạn đang tìm kiếm một điều gì đó mang đến tiếng cười sảng khoái và có thể khiến đầu óc bạn thư thái sau những ngày bận rộn cuối năm thì Love Hard rất thích hợp đấy nhé. Thử đoán xem, tại sao phim lại có tên là Love Hard? Trailer: https://youtu.be/3boMRfx6cjE

22


Chủ biên: Thái Minh Châu Nội dung: Phan Linh và Cộng đồng người kể chuyện Phục Hưng Thiết kế: Trần Q. Phương Hình ảnh: Okkio Caffe, Phục Hưng Books và các nguồn mở

Mua sách trực tuyến tại fanpage Phục Hưng Books <https://www.facebook.com/phuchungbooks> hoặc gian hàng của Phục Hưng trên Tiki <https://tiki.vn/cua-hang/phuc-hung-books>, Shopee <https://shopee.vn/phuchungbooks> Mua trực tiếp tại các cửa hàng trong hệ thống Fahasa, Phương Nam, Cá Chép trên toàn quốc. Tham gia Cộng đồng người kể chuyện của Phục Hưng để đóng góp nội dung: https://bit.ly/PhucHung_Storytellers Tham gia Cộng đồng người đọc của Phục Hưng để nhận những quà tặng sớm nhất: https://bit.ly/PhucHungCommunity Tập san Người kể chuyện - A Storyteller là một sản phẩm nội dung của Phục Hưng Books, vui lòng không sao chép, tái bản khi chưa có sự đồng ý của Phục Hưng. Cảm ơn bạn.

Liên hệ: astoryteller@phuchungbooks.com Website: www.phuchungbooks.com


Turn static files into dynamic content formats.

Create a flipbook
Issuu converts static files into: digital portfolios, online yearbooks, online catalogs, digital photo albums and more. Sign up and create your flipbook.