E-magazine 11: CHÚNG TA SỐNG VÌ ĐIỀU GÌ?

Page 1

I S S UE 11

0 6 / 2 021

CHÚNG TA SỐNG VÌ ĐIỀU GÌ?


1 A letter from Phục Hưng Books / Thư gửi bạn đọc

2 Storytellers / Trò chuyện “Chúng ta sống vì điều gì?” - Trò chuyện với Anh Đỗ, người kể chuyện bằng hình ảnh.

3 Stories / Chuyện kể PHIÊN BẢN TÔI HẠNH PHÚC - Chuyện Hien Doan kể -

4 Phục Hưng’s Books / Tủ sách Phục Hưng Giới thiệu sách Chúng ta sống vì điều gì?

5 Recommendations from Phục Hưng / Lời gợi ý từ Phục Hưng


1

A LETTER FROM PHỤC HƯNG BOOKS THƯ GỬI BẠN ĐỌC

Thương gửi bạn đọc, Chẳng có lời nào đủ để diễn tả tâm trạng tôi lúc này. Bạn biết không, đã tròn 5 năm từ ngày Cộng đồng Người kể chuyện Phục Hưng ra đời, đó cũng nửa thập kỷ mâu thuẫn trong tôi. Tôi đã bước chân vào hành trình này bằng tâm thế hồ hởi, phấn khích, như một đứa trẻ. Thái Minh Châu Phục Hưng’s founder

Đứa trẻ trong tôi khi ấy chỉ chăm chăm tiến về phía trước, hình dung bao nhiêu trò vui và kẹo bánh… Chắc tôi không cần kể thì bạn cũng đã hình dung được, chẳng có sân chơi nào không có tiếng gào khóc của mấy đứa nhỏ chạy chơi bất cẩn. Tôi cũng nhiều phen té đau. Mừng thay, tôi đứng lên rồi. Không phủ định rằng dù rất đam mê nhưng tôi đã nhiều lần muốn từ bỏ, cụm từ không-dễ-dàng không thể mô tả hết được những thử thách trong lĩnh vực sách vở này. Nhưng cứ mỗi lần tôi định buông, thì nhất định sẽ có một bàn tay níu lại. Những quý nhân ấy, kể cả khi tôi không tin mình, họ vẫn tin tôi. Và các bạn, người đã lắng nghe và chia sẻ những câu chuyện từ Cộng đồng, sự quan tâm của các bạn, đã giúp hành trình ấy được nối dài. Vậy nên, hôm nay tôi muốn nói với bạn, mỗi việc bạn làm, dù bạn nghĩ nó chỉ cho riêng mình (như việc đọc một cuốn sách, chia sẻ một bài viết hay nghe một bản nhạc chẳng hạn…), kỳ thực, đều có giá trị với một ai đó. Chỉ cần sống cuộc đời mình thật ý nghĩa và an lành, là bạn đã giúp cả xã hội này vận hành theo hướng tích cực. Tôi ước mong sao hành trình 5 năm qua của chúng tôi, đã gieo vào đâu đó những hạt giống tốt tươi, chờ ngày kết quả. Và tôi, hôm nay nhìn lại, vẫn tin mình muốn bước tiếp, bằng tâm thế của một đứa trẻ - chưa một lần té ngã. Cảm ơn bạn, vì hành trình trưởng thành cùng nhau. Thương mến, Thái Minh Châu từ Phục Hưng Books

1


2

STORYTELLERS / TRÒ CHUYỆN

Trò chuyện với NGƯỜI KỂ CHUYỆN BẰNG HÌNH ẢNH

ANH ĐỖ CHÚNG TA SỐNG VÌ ĐIỀU GÌ?

`

2


11. C H ÚN G TA S Ố N G V Ì Đ I ỀU GÌ ?

Chào chị, được biết chị đang ở Anh, chị khỏe không? Không biết tình hình ở đó bây giờ thế nào? Xin chào, tôi vẫn...thở :D Đùa chứ tôi ổn. Cảm ơn mọi người. Ở đây cách ly xã hội đang được nới lỏng, với cả vào hè, thời tiết khá khẩm hơn hẳn sau gần 8 tháng âm u và mưa mốc. Đường về nhà tôi hoa dại nở rộ hai bên như khu rừng nhỏ. Không khí sinh động hơn, tinh thần mọi người cũng phấn chấn hơn. Hy vọng Việt Nam mình nhanh vượt qua giai đoạn khó khăn hiện tại và nhà nhà được bình an.

Tin vui là quyển sách “Chúng ta sống vì điều gì?” đã đến rất gần với độc giả, chị có thể kể lại quá trình ra đời của quyển sách không? Tết 2018, để tri ân độc giả đã luôn kề cận và yêu thương Phục Hưng Books, chị Thái Minh Châu nảy ra ý tưởng làm ebook tổng hợp các bài viết nhận được nhiều sự đồng cảm nhất của bạn đọc. Ngày đó tôi chưa dùng qua phần mềm dàn trang bao giờ, nhưng mày mò học trên mạng rồi làm quyển ebook. Hình ảnh thì tôi lấy từ nguồn mở và từ bạn của tôi - cũng là nhiếp ảnh gia - anh Doãn Quang. Có thể nói gần như mọi chất liệu ebook đều là “của nhà trồng được”. Theo tôi nhớ thì ebook được khán giả yêu lắm. Năm 2020, chị Châu phát động cuộc thi “Chúng Ta Sống Vì Điều Gì?” với niềm tin rằng “không phải ai cũng có thể trở thành nhà văn, nhưng bất cứ ai cũng có thể là một người kể chuyện”. Sau hai vòng, chúng ta có được quyển sách hôm nay. Ngoài ra Ban Biên Tập có chọn ra vài câu chuyện phù hợp từ ebook “Chúng Ta Sống Vì Điều Gì?” phát hành năm 2018 để cùng xuất bản lần này.

Là người đầu tiên phân tích bản thảo, là biên tập viên, và đồng hành cùng với dự án sách “Chúng ta sống vì điều gì?” từ những ngày đầu, hiện chị đang cảm thấy thế nào? 3


A STO RYT EL L ER

Phấn khởi lắm vì Phục Hưng Books lại sắp có một đầu sách mới. Mỗi khi được nhìn thấy Phục Hưng cho ra đời một quyển sách, tôi thấy hạnh phúc cho chị Thái Minh Châu - vì tôi đã ở đó từ những ngày đầu khi chị Châu thành lập Phục Hưng Books, nhìn thấy những thử thách, bài học và sự yêu thương mà mọi người cùng đi qua để tạo nên một quyển sách. Bao nhiêu tỉ mẩn, bao nhiêu đêm trắng, bao nhiêu cái lưng ê ẩm vì ngồi lâu, cái cổ mỏi, con mắt đau vì nhìn màn hình máy tính. Trong từng trang giấy đã in và sắp sửa in ra của Phục Hưng Books, tôi biết ở đó gói ghém rất nhiều tâm huyết, sự trân trọng, tình thương và lòng biết ơn. Vậy nên dù không còn trực tiếp làm việc tại Phục Hưng Books, tôi đều thấy “tự hào lây” mỗi khi thấy trên kệ nhà Phục Hưng có thêm một cái tên mới. Nói riêng về “Chúng Ta Sống Vì Điều Gì?”, tôi hi vọng khi quyển sách thành hình, đó sẽ là nguồn năng lượng tích cực mạnh mẽ cho tất cả chúng ta, để ngồi xuống, nhìn lại chặng đường đã qua, lắng nghe bản thân hiện tại và xâp đắp cảm hứng sống cho chặng đường sắp tới. Đây cũng là quyển sách đánh dấu cột mốc quan trọng cho Cộng đồng Người Kể Chuyện mà chị Châu cùng team Phục Hưng Books đã vun đắp bao năm qua - cộng đồng dành cho người yêu con chữ và/hoặc mong muốn theo đuổi nghề viết chuyên nghiệp.

Chị đóng vai trò vô cùng quan trọng là người kể chuyện bằng hình ảnh cho cuốn sách “Chúng ta sống vì điều gì?”, chị mô tả lại hành trình này nhé! Cụ thể là có trải nghiệm, kỷ niệm nào không thể quên không? Tôi nghĩ mình cũng như mọi người, cùng mọi người xây nên dự án. Cũng như các tác giả yêu con chữ thì tôi yêu khung hình vậy đó :) Nói về hành trình làm nên hình ảnh trong quyển “Chúng Ta Sống Vì Điều Gì?”, nếu được dùng 3 từ để mô tả cả quá trình, đó sẽ là: lòng biết ơn, trải nghiệm và duyên may. Tôi biết ơn chị Châu đã tin tưởng giao cho tôi dự án này. Cũng chính 4


11. C H ÚN G TA S Ố N G V Ì Đ I ỀU GÌ ?

chị Châu là người nhiều năm trước tin tưởng tôi và trao cho tôi cơ hội làm việc ở Phục Hưng Books, từ đó mở ra nhiều cơ hội và nhân duyên khác. Tôi mang ơn tất cả những lần đầu như thế, những viên gạch đầu tiên cần được đặt xuống để xây nên con đường hôm nay. Thú thật đây là lần đầu tôi trải nghiệm phong cách kể chuyện qua hình ảnh (narrative photography). Vừa làm vừa mày mò học hỏi. Ban đầu tôi dự tính kể một câu chuyện liền lạc bằng 23 tấm hình (23 bài trong dự án) - để khi chúng đứng riêng lẻ, chúng kể câu chuyện của các tác giả, và khi ráp chúng liền kề, đó sẽ là câu chuyện của riêng tôi. Nhưng tôi đã không thực hiện được dự tính đó. Có ý tưởng tôi chụp ra, có cái không ra (rụng bớt mớ tóc sau khi trăn trở mấy đêm :D). Dẫu vậy tôi thấy hài lòng vì biết mình đã cố gắng hết sức trong khả năng hiện tại cùng những giới hạn khách quan từ bên ngoài. Quan trọng hơn cả, tôi đã đẩy bản thân đi thêm một bước, học từ khó khăn và lớn thêm một chút xíu. Nhờ đi trên hành trình trải nghiệm này, tôi may mắn gặp được nhân duyên mới, gắn kết với nhân duyên hiện có và học cách mở lòng đón nhận tình thương. Nhờ chụp cho dự án, tôi quen được anh Sơn, chị Tâm và bé Punye - gia đình đã làm mẫu để tôi chụp cho một số bài trong dự án - từ mối duyên được gieo đó, hiện họ là những quý nhân giúp tôi trên hành trình tu tập để chữa lành những tổn thương trong quá khứ. Tôi còn nhận được sự giúp đỡ của em Quỳnh, đã sang studio của tôi mấy ngày liền, làm mẫu cho tôi (và tin tôi khi tôi còn đang thử nghiệm phong cách chụp mới). Có hôm chụp về rất trễ, nhưng em ấy vẫn nhiệt tình. Hay hôm tôi qua thành phố mà bạn tôi sống (lúc đó đã hết cách ly), nhờ anh ấy dẫn đi mấy chỗ tôi cần chụp. Trời hôm ấy mưa to, một tay anh cầm dù che anh, một tay anh che dù cho tôi chụp ảnh. Nghe thì bình thường phải không, nhưng với tôi điều đó...”bất bình thường”, vì trước đây tôi không biết cách đón nhận sự quan tâm và yêu thương của người khác. Ti tỉ những điều nhỏ bé như thế. Không thể kể hết và không thể nào quên. Dù có những hình ảnh cuối cùng không được dùng, nhưng tôi 6


A STO RYT EL L ER

biết ơn cho tất cả những sự giúp đỡ, trực tiếp và gián tiếp, mà tôi nhận được trong cả chặng đường. Nhân cơ hội này, Lune xin được cảm ơn tất cả bạn bè đã giúp đỡ và yêu thương Lune trong thời gian qua.

Với câu hỏi chủ đề của cuốn sách: “Chúng ta sống vì điều gì?” theo chị, để có được câu trả lời cho câu hỏi quan trọng này, mình cần làm gì? Mình cần sống.

Chị đã tìm được câu trả lời cho mình chưa? Tôi để ý cứ qua vài năm, có khi vài tháng, tuỳ vào sự kiện gì đã xảy ra và có tác động thế nào đến đời sống, câu trả lời của tôi sẽ thay đổi. Với tôi của ngay lúc này, mục đích sống của tôi là học về lòng yêu thương và nhân từ. Tôi nhận thấy yêu thương và nhân từ với người ngoài, có khi lại dễ dàng trao đi hơn là trao cho chính bản thân mình.

Chị có chia sẻ hoặc lời nhắn gửi chị muốn gửi đến những người con xa quê và những người đang ở Việt Nam ngóng chờ người thân, ngay lúc này không? Tôi chúc tất cả mọi người, dù ở phương trời nào, dù mang trong lòng những nỗi trăn trở khác biệt hình hài, sẽ có thể đi trọn vẹn hành trình của chính họ, một cách tỉnh thức. Và gửi người đi xa lẫn người ở lại, những lời chúc về niềm tin.

Cảm ơn chị, mong chị sẽ sớm về Việt Nam, gặp lại những người thân yêu trong gia đình.

7


11. C H ÚN G TA S Ố N G V Ì Đ I ỀU GÌ ?

ANH ĐỖ (La Lune) là nhà làm phim và nhiếp ảnh gia tự do, hiện đang sống và làm việc tại UK – Vương Quốc Anh. Tác giả tất cả hình ảnh được sử dụng trong sách “Chúng ta sống vì điều gì?” và rất nhiều hình ảnh khác trong e-magazine của Phục Hưng. Đối với cô, hành trình đưa nghệ thuật chạm đến trái tim người xem, cũng chính là hành trình người nghệ sĩ mở lòng, kết nối với những góc sâu thẳm trong tâm hồn của mình. Với niềm tin mãnh liệt rằng nghệ thuật có thể chữa lành trái tim, cô hi vọng những tác phẩm của mình có thể tạo cảm hứng cho khán giả trên chính hành trình yêu thương và chữa lành của riêng họ.

8


STORIES / CHUYỆN KỂ

^ÊN BAN TÔ I

^I Chuyện Hien Doan kể

H

` P H U H C AN

.

PH

3

9


11. C H ÚN G TA S Ố N G V Ì Đ I ỀU GÌ ?

Năm nay, tôi bước sang sinh nhật lần thứ 26, vừa mới hoàn thành khóa học thạc sĩ ở một trường đại học tại Hàn Quốc. Câu hỏi đầu tiên được đặt ra sau khi tôi tốt nghiệp là: “Thế có dự định định cư hay không? Có học tiến sĩ không? Về Việt Nam hay ở nước ngoài đi làm”. Câu trả lời mà mọi người trong gia đình đã chuẩn bị sẵn cho tôi là 28 tuổi sẽ có bằng tiến sĩ, sẽ là giảng viên ở trường Đại học và tiếp tục con đường học hành của mình. Thế nhưng, vào một ngày tháng 9, tôi quyết định về nước và từ bỏ việc học để tiếp tục giấc mơ còn dang dở của mình. Ở tuổi 26, cái tuổi mà bạn tôi đã có gia đình, đã có chỗ đứng trong xã hội, vài đứa đã có con, vài đứa tu nghiệp ở nước ngoài thì tôi cầm một tấm bằng về nước, chưa có nghề nghiệp, bạn trai cũng không có nốt, dân gian tương truyền rằng đó là một “cô gái già mọt sách ế sưng ế xỉa và không nghề ngỗng gì”. Một vài người tốt bụng sẽ nghĩ rằng tôi là đứa thông minh, tài giỏi sau sẽ trở thành giáo sư, làm ông nọ, bà kia kiếm tiền về xây nhà lầu, tậu xe hơi cho ba mẹ. Nhưng đó là “người ta” nghĩ thế, còn thực tế tôi lại chẳng có gì, quyết định về nước ngay lúc có những cơ hội phát triển ở nước bạn, ba mẹ tôi có vẻ khá thất vọng, một vài người bảo tôi “ngu”, sống mà không có hoạch định cho tương lai, bạn bè dăm ba đứa nghĩ tôi tham vọng đến một nơi khác, câu trả lời thật sự chỉ có tôi biết. Cách đây 11 năm khi tôi quyết định chuyện thi vào một trường chuyên của tỉnh, tôi đã có ý định đăng ký nguyện vọng vào chuyên Văn vì ước mơ ngày bé của tôi là trở thành nhà báo, nhà văn. Rồi bạn đoán xem cuối cùng tờ đăng ký nguyện vọng ấy được bay vèo sang chuyên Hóa sau hàng ti tỉ lời khuyên: “Học Xã hội không có tương lai đâu, muốn ổn định thì học ban Tự nhiên ấy”. Và năm đó tôi đỗ chuyên Hóa với số điểm cũng không hề thấp. Dù không được học chuyên Văn nhưng nghe tin đỗ, tôi cũng mừng, mọi uất ức được xoa dịu ngay luôn, nghĩ lại vẫn thấy niềm vui lúc ấy thật đơn giản.

10


A STO RYT EL L ER

Ba năm sau, khi niềm vui cầm giấy báo trúng tuyển đã trôi qua, thi thoảng tôi vẫn nghĩ về ước mơ năm ấy, nhưng những ý nghĩ ấy cũng chỉ thoáng qua vì thi cử, vì những áp lực của ngày thi đại học ập tới. Ngày đăng ký nguyện vọng Đại học, theo lẽ thường tình dân tự nhiên chúng tôi đồng loạt chọn thi khối A, A1 hay B, có tôi lén làm thêm một bộ hồ sơ đăng ký Đại học Khoa học Xã hội và Nhân văn Hồ Chí Minh khoa Báo chí & Truyền thông. Một bộ hồ sơ được gửi đi mà không ai biết và phòng thi của khoa Báo chí năm đó thiếu mất một thí sinh, một thí sinh nhát cáy, sợ sự chỉ trích và an phận. Sau này, thỉnh thoảng sự việc hôm đó lại hiện lên như nhắc nhở tôi rằng sự hối tiếc không phải đến từ thất bại mà là từ sự từ bỏ ngay cả khi nó chưa bắt đầu. Có một lần tôi nhớ đâu đó vào năm Nhất Đại học trước kì thi cuối kì tôi ngồi say mê viết một bản thảo truyện, hôm đó các bạn trong ký túc xá ngủ hết, một mình tôi chong đèn đến sáng loay hoay viết và viết, một bản thảo dang dở bị tôi giấu nhẹm đi và lãng quên trong suốt 3 năm còn lại. Những năm còn lại ở Đại học, tôi vạ vật với những con số, những phép toán, những bài thí nghiệm, cuối cùng, ngày bảo vệ xong đồ án tốt nghiệp đại học tôi thở phào: “Bốn năm học hành không thành tựu cuối cùng cũng kết thúc với tấm bằng Cử nhân Khoa học loại Khá cơ đấy”. Mười sáu năm mài thủng đít quần ở giảng đường kết thúc khá chóng vánh tôi bước ra đời lạc lõng, thiếu định hướng, thiếu đam mê và nỗ lực. Tôi bắt đầu chán cái quy trình lặp đi lặp lại nhà công ty - nhà nên chỉ sau hai tháng làm việc tôi nhận ra những gì mình kéo mình ra khỏi giường để đi làm là tiền nhà, tiền ăn ba bữa và tiền cho một vài thú vui vô bổ, chung quy vẫn là một chữ “tiền”. Rồi chuyện gì đến cũng đến, tôi bí mật chuẩn bị hồ sơ xin học bổng du học, phần để đổi gió, phần để thử xem mình có thật sự thích cái ngành mình đã tốt nghiệp hay không. Một quyết định có phần hơi điên rồ, có phần lãng phí thời gian thay vào đó nếu chấp

11


11. C H ÚN G TA S Ố N G V Ì Đ I ỀU GÌ ?

nhận an phận trong năm năm tôi sẽ có một công việc ổn định, một chỗ đứng trong ngành. Và tất nhiên thần may mắn lại mỉm cười với tôi, tôi đậu thật. Thi thoảng khi nhắc lại chuyện này tôi hay đùa là dù không thích học hành cho lắm nhưng con đường học hành của tôi luôn gặp những điều may mắn. Gia đình, họ hàng ai ai cũng vui vì quyết định của tôi, ai ai cũng kỳ vọng con bé ấy khi đã có được định hướng tốt sẽ có thể trở thành giáo sư của một trường đại học nào đó trong tương lai. Một con đường mà bất cứ ai dành cả thanh xuân để học hành sẽ lựa chọn, một con đường tuyệt vời mà hầu hết các bậc phụ huynh vẫn thường kỳ vọng mặc dù có khi con họ chỉ mới bắt đầu vào lớp Một. Ngày tôi gọi về báo: “Tháng 9 con về nước” - mọi người đều sốc, ai cũng đã tự vẽ một tương lai ở phía trước cho tôi. Nghe đến đây không biết bạn có thắc mắc về lí do tôi quyết định dừng lại hay không? Nhưng nếu không cũng xin nghe hết câu chuyện của tôi nhé vì biết đâu sau này khi bạn vô tình thấy ai đó giống như tôi xin bạn hãy kể cho họ để họ có thể mạnh mẽ và quyết đoán hơn với những lựa chọn của mình. Cuộc sống làm nghiên cứu sinh ở Hàn thật sự không hề dễ dàng, công việc của tôi bao gồm đi học, trợ giảng và nghiên cứu sinh cho các dự án của nhóm nghiên cứu. Những ngày chạy đôn chạy đáo 12 tiếng, những giấc ngủ chập chờn và những bữa ăn vội vã ở bàn làm việc, đã có lúc tôi cảm giác rất mệt mỏi, rất cô đơn nhưng ý nghĩ từ bỏ chưa từng xuất hiện trong đầu, thay vào đó đã không ít lần tôi nghĩ đến việc đi tiếp trên con đường này. Một con đường đã từng làm tôi có cảm giác hạnh phúc khi có ai đó hỏi thăm về đề tài nghiên cứu và cả sự tự hào tràn cả khoang ngực khi được báo cáo đề tài ở hội nghị khoa học quốc tế. Và cũng có những lúc tôi tự vấn rằng liệu có phải mình làm tất cả vì yêu thích thật sự hay chỉ đơn giản vì mình luôn muốn làm thật tốt mọi công việc được giao chỉ vì đó là trách nhiệm của mình. Hàng ngàn câu hỏi như thế cứ quay

12


A STO RYT EL L ER

cuồng trong đầu tôi suốt hơn hai năm đó và điều tôi lo sợ nhất cũng đến: Ngày tôi tốt nghiệp. Nếu như tốt nghiệp đại học là sự giải thoát thì tốt nghiệp cao học như bắt tôi lựa chọn một con đường duy nhất cho kế hoạch dài hạn của cuộc đời mình: Mình nên tiếp tục hay từ bỏ? Làm việc theo sở thích hay theo sở trường? Liệu mình có thể sống được nếu mình sống với đam mê? Với một đứa không có chuyên môn nhưng lại không còn trẻ như mình thì liệu có cơ hội nào hay không? Cách một tuần trước ngày làm lễ tốt nghiệp, tôi vô tình nhìn thấy bản thảo năm năm trước, bản thảo với những chi tiết rời rạc, những câu văn lủng củng, tôi đọc lại từng chữ, cứ mỗi lần thấy lỗi, thấy hành văn không mượt thì lại mỉm cười, đêm đó là một đêm may mắn khi nó thôi thúc tôi đưa ra quyết định cuối cùng-quyết định về nước để bắt đầu lại mọi thứ, bắt đầu từ con số không tròn trĩnh. Tôi hiện tại vẫn đang phải kiếm việc đi làm để nuôi sống bản thân và dành buổi tối để rèn luyện kĩ năng viết lách của mình nhưng trong lòng lại cảm thấy nhẹ nhõm. Sống một cuộc sống cân bằng giữa điều mình phải làm và điều mình muốn làm, việc gì cũng cố gắng toàn tâm toàn ý. Nếu được hỏi là cuộc sống của mình như thế nào, tôi có thể tự hào trả lời rằng tôi yêu cuộc sống hiện tại, nó không quá an toàn, nó có những nút thắt bắt mình phải rèn giũa nhiều hơn để có đủ lực gỡ từng mối một nhưng nó là một cuộc sống đáng để liều lĩnh. Đến tận bây giờ khi nghĩ lại những gì mình trải qua, những quyết định mà người lớn bảo “điên” và “nông nổi” tôi vẫn thấy tất cả đó là những điều để tạo một “Tôi” rất tuyệt vời như bây giờ. Nếu không có những năm tháng ở Hàn có lẽ tôi sẽ mãi dằn vặt với những quyết định năm xưa của mình vì tôi biết được rằng trước đây mọi người nhìn vào khả năng của tôi để đưa ra những lựa chọn mà họ 13


11. C H ÚN G TA S Ố N G V Ì Đ I ỀU GÌ ?

nghĩ là “phù hợp” , họ hoàn toàn không sai, cái sai duy nhất lúc đó là tôi vẫn chưa đủ sức để chứng minh rằng mình có thể sống tốt nếu vẫn tiếp tục theo đuổi ước mơ của mình. Và một điều tuyệt vời hơn trong những ngày tháng đó là tôi đã nhận ra được điều mình thật sự mong muốn cho kế hoạch dài hạn của cuộc đời mình. Cho đến hiện tại dù vẫn là một cá thể miệt mài khẳng định bản thân, chăm chỉ lao động, say mê với những điều mình cho là “đặc biệt” mặc dù phía trước bầu trời của tôi vẫn chưa xác định được sẽ mang màu gì nhưng bạn tin tôi đi, trái tim tôi vẫn đang miệt mài đập rộn ràng mỗi sáng thức dậy, luôn đủ đầy tin tưởng vào từng viên gạch đặt trên con đường mình chẳng phải như thế đã đủ tuyệt vời lắm sao. Tôi biết chúng ta còn rất trẻ, chúng ta luôn có những hoài nghi về sự lựa chọn của cuộc đời mình, chúng ta không biết như thế nào là đúng và liệu những quyết định ấy có đẩy mình xuống cái hố của sự thất bại và tuyệt vọng hay không. Nhưng hãy cứ làm đi, cứ quyết định đi, đời mình sai thì mình chịu, làm sai thì làm lại, ngồi đó sợ hãi và trách than thì soi vào gương tự nhiên thấy ngại với chính bản thân mình đó. Chỉ cần bạn yêu “chính bạn”, hi vọng chúng ta có thể đồng hành trên con đường tìm một phiên bản hạnh phúc của chính mình. Nếu có may mắn va phải nhau trên đường đời hi vọng bạn sẽ tặng tôi một nụ cười hạnh phúc vì bạn đã mạnh mẽ và dũng cảm trên chính con đường mình đã chọn, bạn nhé.

14


4

PHỤC HƯNG BOOKS TỦ SÁCH PHỤC HƯNG

GIỚI THIỆU MỘT CUỐN SÁCH CHƯA LÊN KỆ

...THÌ

CÓ KHIẾN

MỌI NGƯỜI

HÁO HỨC CHỜ MONG?

15


11. C H ÚN G TA S Ố N G V Ì Đ I ỀU GÌ ?

Bạn đọc theo dõi Phục Hưng đã lâu, chắc cũng biết đến dự án sách “Chúng ta sống vì điều gì?” rồi nhỉ. Tin vui, là cuốn sách sắp thành hình! Và sẽ được phát hành ở cả ba phiên bản sách in, sách nói và ebook, dù bạn ở đâu, là bất kỳ ai, thì cũng có thể “đọc” được những thông điệp rất đỗi chân thành thông qua những trang sách lần này. “Chúng ta sống vì điều gì?” là một tập tùy bút, gồm 23 câu chuyện là 23 mảnh ghép khác nhau, với những trải nghiệm, nỗi băn khoăn hay trăn trở ở những đoạn đời khác nhau, với lối viết dung dị và chân thành, mang tinh thần: BE PATIENT - Kiên định REACH BEYOND - Can đảm INNER VOICE - Tĩnh lặng LOST & FOUND - Đường về Dù cho bạn mong cầu điều gì cho cuộc sống này, bạn cũng cần có sự kiên định để đi đến cùng với điều mình muốn, cần can đảm để bắt đầu, để hiện thực hóa ước muốn ấy, can đảm để buông bỏ những điều không phù hợp, can đảm để làm khác đi, để đối diện với những định kiến, với chuẩn mực chung của xã hội, đôi khi cần bước chậm lại để quan sát, lắng nghe tiếng nói bên trong chính mình từ đó xác định được con đường mình cần đi, biết mình nên đi tiếp hay dừng lại vào lúc nào. Và trên hành trình chạm tới điều mình mong muốn ấy, sẽ có những lúc bạn cảm thấy lạc lõng, thấy hoang mang vì những điều mình đang theo đuổi, không biết mình nên bước về đâu, thì chỉ cần còn tin tưởng, bạn nhất định sẽ tìm thấy lối đi. Không có ước mơ hay lẽ sống nào là vĩ đại hoặc tầm thường, điều quan trọng là chúng ta hiểu được đâu là điều thực sự phù hợp với mình, biết mình xứng đáng với điều gì và sẵn sàng hy sinh, đánh đổi vì điều gì.

16


A STO RYT EL L ER

Bất kể khát khao nào, dù nhỏ bé thôi, cũng cần rất nhiều nỗ lực, phải vậy không? Mùa hè này - nhân kỷ niệm sinh nhật 05 năm của Phục Hưng Books, sách nói và ebook “Chúng ta sống vì điều gì?” sẽ chính thức được phát hành, bạn có háo hức không? Theo dõi fanpage của Phục Hưng để cùng cập nhật nhé :D

17


11. C H ÚN G TA S Ố N G V Ì Đ I ỀU GÌ ?

Ở số báo lần này, thay vì giới thiệu phim hay bài hát như những lần trước, Phục Hưng muốn rủ bạn cùng viết thư cho chính mình, trong tương lai thông qua website https://www.futureme.org/. Ở đây, bạn có thể viết một bức thư gửi cho mình sau 1 năm, 3 năm, 5 năm nữa… bao lâu là tùy bạn chọn. Mình cùng ngồi xuống viết ra hết những suy tư, trăn trở ở hiện tại, những lời yêu thương và tiếp thêm niềm tin cho chính mình trong tương lai để vững tin thực hiện tiếp những ước mơ còn đang dang dở, và cứ thế bước theo đúng lộ trình của mình. Thử viết ra hình dung về chính mình trong 5 năm tới sẽ thế nào? Sẽ hạnh phúc chứ? Liệu đã đạt được những điều mình mong cầu chưa? Có hài lòng với những gì mình vẫn đang nỗ lực, mỗi ngày?

t ` t m ô. vi ê ?i cho y u hã ?, g thu

g tron h n ì . hm n í h nũ?a c m nă

? búc

05

5

RECOMMENDATION FROM PHỤC HƯNG LỜI GỢI Ý TỪ PHỤC HƯNG

Đây cũng là cơ hội để mình nhìn lại chặng đường đã qua, kể cho mình của 5 năm nữa nghe xem mình đã làm được những gì rồi, có điều gì khiến mình ở hiện tại cảm thấy tự hào và muốn “khoe” với người bạn của 5 năm sau không? Và quan trọng nhất, là dịp để bạn trò chuyện và lắng nghe mong muốn của chính mình đó. Bây giờ, hãy thử rót một cốc nước ấm và ngồi xuống, chậm rãi viết ra bức thư, gửi cho chính mình, bạn nhé!

18


Chủ biên: Thái Minh Châu Nội dung: Phan Linh và Cộng đồng người kể chuyện Phục Hưng Thiết kế: Trần Q. Phương Hình ảnh: Anh Đỗ (La Lune), Phục Hưng Books và các nguồn mở

Mua sách trực tuyến tại fanpage Phục Hưng Books <https://www.facebook.com/phuchungbooks> hoặc gian hàng của Phục Hưng trên Tiki <https://tiki.vn/cua-hang/phuc-hung-books>, Shopee <https://shopee.vn/phuchungbooks> Mua trực tiếp tại các cửa hàng trong hệ thống Fahasa, Phương Nam, Cá Chép trên toàn quốc. Tham gia Cộng đồng người kể chuyện của Phục Hưng để đóng góp nội dung: https://bit.ly/PhucHung_Storytellers Tham gia Cộng đồng người đọc của Phục Hưng để nhận những quà tặng sớm nhất: https://bit.ly/PhucHungCommunity Tập san Người kể chuyện - A Storyteller là một sản phẩm nội dung của Phục Hưng Books, vui lòng không sao chép, tái bản khi chưa có sự đồng ý của Phục Hưng. Cảm ơn bạn.

Liên hệ: astoryteller@phuchungbooks.com Website: www.phuchungbooks.com


Turn static files into dynamic content formats.

Create a flipbook
Issuu converts static files into: digital portfolios, online yearbooks, online catalogs, digital photo albums and more. Sign up and create your flipbook.