E-magazine 09: THƯƠNG MÌNH

Page 1

I S S UE 09

0 4 / 2 021

THƯƠNG MÌNH


1 A letter from Phục Hưng Books / Thư gửi bạn đọc

2 Storytellers / Trò chuyện Trò chuyện với Nam Taro về hiểu để thương

3 Stories / Chuyện kể ĐỪNG TỰ GỒNG MÌNH LÀM TỐT MỌI THỨ, BẠN CHỈ CẦN LÀM TỐT MỘT VIỆC LÀ ĐỦ RỒI!

4 Phục Hưng’s Books / Tủ sách Phục Hưng

5 Recommendations from Phục Hưng / Lời gợi ý từ Phục Hưng


1

A LETTER FROM PHỤC HƯNG BOOKS THƯ GỬI BẠN ĐỌC

Thương gửi bạn đọc, Lần gần nhất bạn cảm thấy cô độc và tuyệt vọng là khi nào?

Thái Minh Châu Phục Hưng’s founder

Cách đây mấy hôm, khi thấy cả con đường phía trước nhà bị chặn cho giải chạy, tôi mới nhớ ra đã 3 năm từ ngày mình lê lết dưới cái nắng tháng tư thiêu đốt, để hoàn thành chặng full marathon đầu tiên và... duy nhất đến tận giờ phút này trong đời. Không mấy ai tin tôi đã hoàn thành hơn 42km đó. Đến tôi nghĩ lại còn thấy khó tin nữa là. Nhưng 42km đó không phải là câu chuyện của thành tích hay thể chất. Nó là một nỗ lực kết nối của chính tôi với bản thân thì đúng hơn. 2018 tức là năm tôi tròn 30 tuổi. Lúc đó tôi không còn gì trong tay, không có ai bên cạnh, đến cả lòng tự tin cũng bị thử thách đến tận cùng. Tôi không biết phải làm gì tiếp theo. Tôi đã đăng ký chạy 1 mình, đến vạch xuất phát 1 mình, băng qua từng cây số một và rồi về đích 1 mình. Ở vạch đích, tôi tự lấy nước đá chườm chân rồi cũng 1 mình đi vào quán bún bò. Ăn xong đi về căn phòng trọ đầy kiến trên tầng 3 một căn nhà cũ, ngủ như chết. Sáng hôm sau thức dậy thấy cuộc đời vẫn vậy, chỉ có cặp chân tôi là cháy đen thui 6 tháng sau mới nhả bớt... nhưng tôi khác. Khác nhất là không còn tự trách bản thân nữa, ngược lại lòng thấy biết ơn chính mình vì đã bền gan đến thế. Đến cuối cùng thì cơ thể và ý chí cũng không bỏ rơi tôi. Nhưng dĩ nhiên miếng gân dai không dễ nhai đến vậy. Tận 2 năm sau cuộc sống và tinh thần của tôi mới khá hơn một chút. Kể ngắn gọn là nhờ tôi đã tìm được đường về với gia đình và với chính mình, nén chặt lớp đất dưới chân để có đường mà bước tới. Ai cũng sẽ có những cuộc chiến đấu như thế, như chị bạn tôi hoàn thành 108 vòng Chào mặt trời hay có người chinh phục IELTS 8.5 và có người khác thì leo lên một đỉnh núi, đi xuyên Việt bằng xe đạp,... Những chiến thắng ấy, mới rực rỡ làm sao. Hôm rồi, lúc đi ngược chiều với đoàn đua, cũng là lúc tôi nhận ra, sau 3 năm, mình đang ở ngay cái nơi từng chứng kiến những bước chân lê lết của bản thân. Nhưng bây giờ, cuộc đời đã khác. Sẽ luôn có những quãng đời như thế, ta lạc lối, buồn bã và bế tắc... nhưng như tác giả Hạ Chi có viết trong cuốn Người Viết Kiếm Sống: “Người thắng cuộc là người không bỏ cuộc”, dẫu thế nào ta vẫn luôn còn chính mình, để yêu, để tin và để cùng vượt qua mọi con đường gập ghềnh, chỉ cần không bỏ cuộc. Mong một ngày (và rồi nhiều ngày) tràn yêu thương, cho bản thân, bạn nhé! Thương mến, Phục Hưng Books

1


2

STORYTELLERS / TRÒ CHUYỆN

Trò chuyện với

NAM TARO

HIỂU ĐỂ THƯƠNG `

2


09 . T H ƯƠ N G M Ì N H

Cơ duyên nào khiến anh muốn tìm hiểu và theo đuổi lĩnh vực điều phối, khai vấn tâm lý và thông minh cảm xúc? Thực ra “nghề” và cũng là “nghiệp” của tôi là một người điều phối nhóm (facilitator) và một người kiến tạo không gian trải nghiệm kết nối (host). Đối với một người facilitator và một người host, việc hiểu về tâm lý, nhất là cảm xúc và năng lượng của một nhóm người khi tôi ở cùng họ, là một điều kiện tiên quyết. Quan trọng hơn nữa, để có thể tạo một không gian thoải mái và cởi mở cho người khác, tôi nhận ra bản thân mình là chiếc gương phản chiếu cho chính khả năng đó. Mỗi người trong chúng ta là một tập hợp những cảm xúc, cơ chế sinh học, giá trị, tư duy, định kiến,… liên tục tương tác tạo nên cái mà chúng ta gọi là “bản thân”. Hiểu bản thân trước nhất là hiểu cơ chế cảm xúc và tâm lý, những xu hướng của bản thân trong các tương tác xã hội, để từ đó có thể nhận thức cũng như chủ động hơn trong hành động của bản thân. Trong 6 năm điều phối, tôi dần nhận ra mình phải làm việc cùng cảm xúc và tâm lý để có thể trở nên vững vàng cho việc đồng hành và nâng đỡ cho một nhóm người bộc lộ, kết nối và đồng kiến tạo. Mình phải “vững” thì mới có thể hỗ trợ, nâng đỡ người khác. Đây cũng là quá trình khiến tôi nhận ra tầm quan trọng của việc hiểu cảm xúc, khai vấn tâm lý và thông minh cảm xúc trong việc giúp tôi trở nên vững vàng hơn trong cả công việc cũng như cuộc sống.

Những khó khăn anh gặp phải khi chọn đi con đường này? Mọi thứ dường như còn quá mới ở Việt Nam. Mọi người có thể gọi những điều tôi làm là chữa lành, là chăm sóc sức khỏe tinh thần, nhưng tôi đều cảm thấy điều đó chỉ như phần đỉnh của một tảng bằng chìm. Là một người điều phối và một người kiến tạo không gian trải nghiệm kết nối, tôi luôn luôn nghĩ đến câu hỏi: “Làm sao để tạo được những không gian cộng đồng mà nơi đó con người có thể kết nối với nhau và kết nối với những gì nhân văn nhất của cuộc

3


sống?” Tôi muốn mọi người hiểu, không gian cộng đồng nhân văn là cái nôi nuôi dưỡng tinh thần và chữa lành mỗi chúng ta, hơn bất cứ thứ gì khác. Chúng ta đang ở trong một giai đoạn mà nhiều người đã dần làm quen với những khái niệm liên quan đến sức khỏe cảm xúc, nhưng cái mà chúng ta cũng cần để ý trong quá trình này là: chúng ta có thể trở nên quá tập trung vào “cá nhân” mà quên mất chúng ta đã, đang và vẫn sẽ luôn là một phần của cộng đồng. Như một người thầy của tôi từng chia sẻ trong cuốn sách The Art of Holding Space cô ấy viết, chúng ta đang sống trong một xã hội mà chúng ta không thể dựa vào những mối quan hệ cộng đồng nhiều như trước mà phải tìm đến những chuyên gia tư vấn, trị liệu, tham vấn để giải quyết các vấn đề tâm lý. Chính việc xã hội ngày càng trở nên đứt gãy và việc sử dụng các nền tảng công nghệ góp phần làm biến đổi chất lượng các mối quan hệ, chúng ta tự đẩy mình sâu hơn vào trạng thái cô đơn. Không biện pháp trị liệu tâm lý nào có thể thay thế sự cần thiết của những mối quan hệ chất lượng trong cuộc sống. Một cộng đồng cởi mở, biết bao dung, quan tâm lẫn nhau chính là liều thuốc trị liệu chữa lành cho mỗi người trong chúng ta. Đó là điều tôi hy vọng nhiều người hiểu hơn và cùng tôi kiến tạo những không gian kết nối cộng đồng ý nghĩa.

Điều gì mang đến cho anh nhiều động lực khi làm công việc này? Chính là việc tôi luôn luôn được nhắc về tầm quan trọng của những mối quan hệ sâu sắc trong cuộc sống của chính bản thân mình và của người khác. Mỗi khi ngồi cùng một nhóm người để đồng kiến tạo không gian kết nối, tôi nhận ra cuộc sống mình vốn dĩ rất giàu có và đầy cảm hứng. Tôi được nghe những góc nhìn khiến mình phải nhìn nhận thế giới theo một cách khác, nghe được những câu chuyện khiến mình khiêm tốn hơn, bao dung hơn và thấu cảm hơn

4


09 . T H ƯƠ N G M Ì N H

với những mảnh đời khác mình, tôi được lắng lại để ngẫm nghĩ về cuộc sống và thế giới. Nếu mọi người đã xem bộ phim Soul của Pixar, mọi người có thể rất hiểu ý của tôi khi tôi nói: Tôi thích sự khoan khoái giản đơn của việc ngồi lặng đi để nghe ai đó kể một câu chuyện từ trái tim của họ, nhìn họ cười, họ khóc, và nhận ra một con người dù có bao nỗi đau, khi họ được sẻ chia, họ tự khắc sẽ trở nên mạnh mẽ. Quá trình chữa lành của mỗi người nhiều khi chỉ cần xuất phát từ những điều giản đơn như vậy: Chúng ta kết nối sâu sắc bằng cảm nhận. Tôi thích và yêu những điều giản đơn như thế. Và tôi cũng thấm thía một điều nữa trong công việc của mình: Nhiều khi, để làm những điều giản đơn như vậy thực sự rất không đơn giản.

Kể về một trải nghiệm chữa lành mà anh từng trải qua? Đó là quá trình tôi hồi phục dần dần sau khi mẹ mất vào đầu năm 2018. Chưa có gì đau đớn bằng trải nghiệm đó. Tôi vẫn nhớ lúc nhận được tin tôi đổ sụp xuống khóc nức nở, tôi không thể di chuyển được, chỉ biết nằm trong lòng người yêu, và hét. Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc mình có thể khóc và đau vật vã đến như vậy. Quá trình tôi hồi phục không nằm ở một yếu tố nào nhất định, và tôi cũng có thể nói nó sẽ không bao giờ hoàn toàn bình phục. Mình dường như chỉ trở nên chấp nhận hơn, học cách yêu thương cả chính nỗi đau của mình mỗi khi chúng quay trở lại. Tôi vẫn nhớ trên những chuyến tàu ở Osaka năm đó, tôi bỗng nghe những bài hát gợi nhớ lại kỉ niệm, tôi nhiều lần bật khóc không thành tiếng. Tôi vẫn nhớ buổi tối xem phim Coco cùng người yêu, bài hát Remember Me ngân lên theo tiếng đàn ghi-ta và tôi đã nấc lên rồi nước mắt cứ thể ròng ròng. Những ngày tôi ngồi thiền cùng những người bạn Mindful-Nest, tôi kể lại câu chuyện của mình để rồi thấy những giọt nước mắt của mình trong chính nước mắt của những người bạn. Hằng hà sa số những khoảnh khắc từ đó đến nay, tôi để mình khóc, một mình hay trước người khác, và rồi tôi nhận ra bài học lớn nhất mà mẹ đã để

5


lại: Mẹ không bao giờ nói con trai thì không được khóc. Mẹ để tôi khóc khi muốn khóc, để tôi tức giận khi muốn tức giận, để tôi buồn khi muốn buồn, vì mẹ tin con trai mẹ sẽ tự hiểu những bài học của riêng mình. Quá trình tôi hồi phục dần là quá trình tôi cảm thấy biết ơn sâu sắc vì những “món quà” mẹ để lại trong tôi: từ cách tôi chấp nhận cảm xúc của mình, cách tôi có niềm tin với bản thân, và cách tôi quan tâm đến những điều nhỏ nhặt xung quanh mình. Trải nghiệm ấu thơ, trải nghiệm trưởng thành, trải nghiệm mất mát, tất cả đều hòa quyện vào nhau và hình thành nên con đường của tôi bây giờ: nâng đỡ những ai cần yêu thêm những cảm xúc khó khăn của bản thân và đồng hành cùng họ trên con đường họ tự khám phá cho chính mình.

Có ý kiến rằng “hiểu mình chính là vũ khí quan trọng nhất của mỗi con người”, anh nghĩ sao về điều này? Tôi đã thực hành thiền trong vòng4 năm qua, một năm đổ lại đây thì tôi đã đi cùng một cộng đồng thực hành thiền tông Rinzai từ Nhật Bản. Tôi rất thích một câu nói mà từ các thế hệ thiền sư từ Nhật Bản qua đến cộng đồng thiền ở Bắc Mỹ đều nằm lòng: “Trong mỗi chúng ta là cả một vũ trụ” (There’s a whole Universe within us). Hiểu câu nói đó là một chuyện, còn cảm nhận được sâu sắc câu nói đó là thực hành mỗi ngày khi chúng ta thở, ngồi thiền hay tương tác với cuộc sống xung quanh. Đối với tôi thì “hiểu chính mình” chính là như vậy, ở tầng sâu nhất, chúng ta cảm nhận được bản thân mình và đồng thời cảm nhận được vũ trụ-chúng ta chính là một: Chúng ta chảy trong vũ trụ và vũ trụ chảy trong chúng ta. Khi chúng ta nhận ra mình không phải là trung tâm của thế giới, nhưng cũng không tách biệt khỏi thế giới, thì tự nhiên chúng ta cũng cảm thấy bớt cô đơn, bớt quan trọng hóa mọi thứ, thêm khiêm tốn, thêm yêu thương. Bớt chạy, thêm từ tốn, và từ đó thì nhận ra đâu là thứ thực sự, thực sự quan trọng đối với mình, bỏ bớt những thứ không cần thiết để để tâm vào thứ mang lại giá trị đích thực cho bản thân và

6


09 . T H ƯƠ N G M Ì N H

những người xung quanh. Vậy nên đối với tôi thì “hiểu chính mình” không nhất thiết phải là một “vũ khí”, hiểu chính mình là chìa khóa để sống có ý nghĩa, sống một cuộc đời chân thực đối với mình.

Theo anh, các bạn trẻ có thể làm gì để ngày một hiểu mình hơn? Tôi thấy có thể bắt đầu bằng việc nhận ra: Mỗi cảm xúc đều mang một thông điệp quan trọng. Những cảm xúc mà mình cho là “tiêu cực” thực ra lại là những cơ hội cực kì thú vị để hiểu thêm về bản thân. Nhiều khi, chính những cảm xúc khó khăn lại đang ẩn chứa một tiềm năng chưa khai phá. Một khi chúng ta thực hành mở lòng và tò mò về từng cảm xúc như vậy, chúng ta nhận ra bản thân mình còn nhiều điều còn chưa được khám phá lắm. Chính sự tò mò về bản thân này sẽ là kim chỉ nam để chúng ta hiểu mình hơn mỗi ngày. Thêm nữa, bạn có thể bắt đầu thử nhận biết những khoảnh khắc mình cảm thấy “ý nghĩa”, cảm thấy “vui”, cảm thấy “sâu sắc” trong những hoạt động thường ngày. Khi bạn để ý nhiều hơn những khoảnh khắc như vậy, bạn sẽ dần nhận ra mục đích sống của mình ở đâu, ở việc gì, khi tiếp xúc với ai. Cuối cùng thì mình chỉ muốn nhắn nhủ các bạn trẻ như mình hay trẻ hơn nữa, cuộc sống này thú vị lắm. Đừng sống như một dấu chấm, hãy sống như một dấu chấm hỏi. Cuộc sống ý nghĩa rất là khi ta nhận ra có nhiều điều nên để ngỏ. Để còn khám phá tiếp tục khám phá.

7


3

STORIES / CHUYỆN KỂ

ĐỪNG TỰ GỒNG MÌNH LÀM TỐT MỌI THỨ,

Chu

yệ n

Ngu Hà

yễ n

kể

BẠN CHỈ CẦN LÀM TỐT MỘT VIỆC LÀ ĐỦ RỒI!

8


09 . T H ƯƠ N G M Ì N H

21/03/21

Khi còn bé, bố tôi vẫn luôn bảo rằng: “Ở mọi thứ con làm, con phải là số một.” Và tôi đã nỗ lực, thực sự đã rất nỗ lực. Xét về phương diện nào đó, tôi đã thành công. Tôi luôn được điểm cao, luôn đứng đầu lớp và đạt thành tích tốt trong những cuộc thi học sinh giỏi các cấp. Tôi trở thành người luôn đáp ứng được sự kỳ vọng của bố mẹ, cuộc sống của tôi đi theo con đường được họ hoạch định sẵn. Tôi đạt nhiều giải thưởng, được mọi người công nhận nhưng điều ấy không khiến tôi vui vẻ bởi vì theo học chuyên Toán nhưng môn học tôi thực sự yêu thích lại là môn Văn. Những công thức Toán học khô khan ấy không hấp dẫn tôi, mặc dù tôi vẫn đang học tốt, thậm chí là rất tốt. Tôi thích viết, thích trải lòng bằng những con chữ. Những câu văn hay cứ quẩn quanh trong tâm trí tôi và những bài thơ có sức hấp dẫn đến lạ kỳ. Tôi bắt đầu tập tành làm thơ từ rất sớm, nhưng bố tôi đã phát hiện ra và đốt tập thơ ấy trước mặt tôi, ông sợ tôi mơ mộng quá nhiều rồi lơ là việc học. Kể từ lần đó, tôi cất mọi đam mê của mình sang một bên để chuyên tâm học Toán, để làm bố mẹ vui lòng. Và như một quy luật, tôi sống khép kín hơn, tôi không dám thể hiện sở thích hay bất kỳ nguyện vọng nào trước mặt họ nữa. Tôi đậu vào một trường kinh tế với thành tích loại ưu và tốt nghiệp với thành tích tương tự. Tôi được công ty nơi tôi thực tập nhận vào làm chính thức và được thăng tiến lên vị trí quản lý cấp trung trong thời gian rất ngắn. Cho đến giờ, cuộc sống cũng như sự nghiệp của tôi đều thuận lợi và vô cùng suôn sẻ, giống như ý nguyện ban đầu của bố mẹ tôi. Từ bé, tôi đã được dạy phải luôn nỗ lực để trở thành số một. Lâu dần, tôi có thói quen gồng mình làm mọi thứ tốt nhất để được

9


A STO RYT EL L ER

sự công nhận của mọi người. Nhưng làm tốt công việc của mình không có nghĩa là tôi yêu thích nó. Cuộc sống của tôi ngày càng nhàm chán và khô khan, hệt như những công thức Toán học. Và như một hệ quả tất yếu cho sự gồng mình nỗ lực trong thời gian dài, tôi rơi vào trạng thái căng thẳng và trầm cảm. Có những lúc tôi thực sự không định nghĩa được sự tồn tại của mình. Tôi đang sống vì ai, vì điều gì? Mọi thứ, mọi việc tôi làm đều được lập trình sẵn, hệt như một đoàn tàu chỉ chăm chăm tiến về phía trước, không thể quay đầu, cũng không thể chệch khỏi đường ray, chỉ một sai lệch nhỏ cũng khiến cả đoàn tàu lật ngã. Từ bên ngoài nhìn vào, cuộc sống của tôi có lẽ khiến nhiều người ước ao và ngưỡng mộ. Nhưng chỉ có bản thân tôi mới biết mình đang mục ruỗng từ bên trong. Những tháng ngày tưởng chừng bế tắc và tuyệt vọng ấy, tôi lại tìm đến thơ – niềm đam mê thuở xưa của mình để trút bỏ muộn phiền. May mắn thay, thơ đã cứu rỗi linh hồn tôi và giúp tôi hồi sinh. Thơ nhen nhóm lại ngọn lửa đam mê, nhiệt tình đã bị tôi chôn vùi dưới lớp bụi thời gian. Mọi người vẫn thường bảo rằng chúng ta phải luôn cố gắng nỗ lực để tốt hơn so với chính mình ngày hôm qua. Tôi không hoàn toàn đồng ý với điều này. Bởi vì hiện tại, tôi đã cân đối thời gian của mình cho công việc và đam mê. Có những ngày, tôi lười biếng một chút, ít kiên nhẫn hơn một chút, kém năng lượng hơn một chút. Nhưng tôi nghĩ điều đó là hoàn toàn bình thường, bởi vì tôi biết mình cũng là một con người, cũng cần được thư giãn và nghỉ ngơi, nhất là quyền được làm những gì mình yêu thích. Khi còn bé, tôi chưa dám thể hiện quan điểm và chính kiến của mình trước mặt bố mẹ. Nhưng hiện giờ, tôi đã trưởng thành, và tôi biết mục tiêu cuộc đời mình không phải là trở thành số một so với mọi người, thậm chí cũng không cần là số một so với

10


09 . T H ƯƠ N G M Ì N H

những phiên bản trước đây của bản thân tôi. Thay vào đó, tôi chỉ học cách làm hết sức mình ở một điều duy nhất, đó chính là trở thành người ủng hộ, người bạn, người cố vấn số một cho chính mình. Đó không phải là một việc dễ dàng và chưa bao giờ là một việc dễ dàng. Không dễ dàng để yêu vô điều kiện ai đó và động viên họ thay đổi. Không dễ dàng để giữ vững tinh thần cho ai đó khi họ đang suy sụp và thúc đẩy họ làm tốt hơn vào ngày hôm sau. Nên sẽ càng khó hơn gấp bội khi bạn phải tự mình làm điều đó. Nó khó khăn, nhưng nó cũng thật đáng giá. Tôi đã dành tất cả những năm tháng trước đó chỉ để cạnh tranh. Cố gắng để trở thành số một. Cố gắng hoàn thiện bản thân. Cố gắng để có được sự công nhận, thừa nhận và chú ý. Cố gắng. Cố gắng. Và cố gắng không ngừng. Nhưng bây giờ tôi biết rằng phần thưởng cho việc theo đuổi niềm đam mê khiến tôi bốc cháy không giống như phần thưởng cho việc theo đuổi sự công nhận, chú ý hay thành tích. Không có điểm số, không có giải thưởng, cũng không có huy chương nào có thể định lượng được niềm vui khi tôi hoàn thành một bài thơ. Không có liều thuốc nào có thể chữa lành tâm hồn bằng những câu thơ tôi tự mình viết ra. Phần thưởng lớn nhất mà tôi nhận được chính là trải nghiệm cảm giác thỏa mãn chính mình, thỏa mãn cảm xúc tự thân. Tôi có thể khóc, cười cùng thơ một cách hồn nhiên nhất. Chúng ta đang sống trong thời đại rất đề cao tự do cá nhân, khuyến khích lòng tự trọng. Trường học dạy trẻ con rằng: “Con có thể làm bất cứ điều gì con muốn! Con có thể làm tất cả!” Nhưng tiếc thay, sau thông điệp khích lệ ấy, người lớn lại đo lường khả năng của trẻ bằng điểm số, thành tích và giải thưởng, 11


A STO RYT EL L ER

ép trẻ đi theo con đường mà họ đã hoạch định sẵn. Điều gì sẽ xảy ra nếu tất cả những đứa trẻ ấy muốn được hạnh phúc? Hoặc tức giận? Hoặc bất cứ điều gì chúng cảm thấy trong khoảnh khắc đó? Điều gì sẽ xảy ra nếu như bố tôi không đốt tập thơ ngày ấy và ủng hộ tôi trên con đường văn chương? Có lẽ tôi bây giờ đã trở thành một nhà thơ nổi danh, một tác giả được nhiều nhà xuất bản săn đón, cũng có thể chỉ là một kẻ viết thơ xoàng xĩnh phải chật vật từng ngày với vòng xoay cơm áo gạo tiền. Dù có một tuổi thơ không mấy vui vẻ và hạnh phúc như bạn bè đồng trang lứa khác, nhưng tôi chưa và sẽ không bao giờ oán trách bố mẹ, bởi mọi vấn đề đều có hai mặt của nó: tốt và xấu, phù hợp và không phù hợp. Bố mẹ tôi là người đi trước, bố mẹ biết nghề nghiệp nào sẽ ổn định và nghề nghiệp nào sẽ bấp bênh. Suy cho cùng, bố mẹ chỉ làm công việc là lựa chọn thay, quyết định thay khi tôi vẫn chưa đủ tuổi trưởng thành. Có thể đôi khi bố mẹ đã đặt kỳ vọng quá cao vào tôi nên vô tình đặt lên vai tôi những gánh nặng vô hình. Nhưng nếu không có sự nghiêm khắc dạy dỗ của họ, tôi cũng không thể là tôi hiện giờ. Không có gì đảm bảo rằng bố mẹ tôi đã lựa chọn đúng nhưng tôi biết mọi lựa chọn của họ đều vì muốn tốt cho tôi. Lựa chọn luôn đồng nghĩa với đánh đổi, được thứ này và mất thứ kia. Không có lựa chọn nào là hoàn toàn tốt, cũng chẳng có lựa chọn nào hoàn toàn xấu. Không phải cứ lựa chọn đúng là sẽ đưa bạn đến một cuộc sống hạnh phúc và ngược lại. Bởi lẽ, cuộc đời chẳng có bất kỳ sự đảm bảo nào và bạn cũng sẽ không hề biết lựa chọn của mình là đúng hay sai cho đến khi bạn thực hiện nó.

12


09 . T H ƯƠ N G M Ì N H

Giống như bây giờ, tôi có sự nghiệp ổn định, đó là tiền đề vững chắc để tôi nuôi dưỡng đam mê của mình, bởi “cơm áo không đùa với khách thơ” và ngược lại, thơ văn cũng xoa dịu và dưỡng nuôi tâm hồn tôi sau những bon chen, vật lộn chốn thương trường. Bây giờ, tôi đã trưởng thành, có thể tự đưa ra những quyết định, những lựa chọn và tự chịu trách nhiệm với những quyết định, lựa chọn ấy. Và tôi chọn không gồng mình để làm tốt tất cả mọi thứ giống như trước đây. Bởi tôi biết mình không hoàn hảo. Tôi biết mình luôn ở đâu đó giữa giỏi giang và tầm thường. Nhưng tôi hạnh phúc khi được làm những gì mình thích. Cuộc sống của tôi vì thế mà trở nên thú vị và tràn đầy màu sắc, không khô khan, mệt mỏi và nhàm chán như trước nữa. Tôi đánh giá cao bản thân ở thời điểm hiện tại, dù tôi không phải là “số một” trong mắt bất kỳ ai. Tôi biết ơn về thời gian, sự chăm sóc và nỗ lực của bản thân để cố gắng trở thành một người bạn tốt của chính mình. Tôi nghĩ bài học lớn nhất và khó nhất trong cuộc đời của mỗi người đó chính là học về bản thân mình và cố gắng là một người bạn để phản ánh chính mình tốt nhất. Tôi vẫn thường thấy rất nhiều bạn trẻ than vãn rằng bố mẹ đã gây quá nhiều áp lực đối với họ, rằng họ không được tự do, rằng họ không được làm theo ý muốn của mình, rằng cuộc đời của họ đã hoàn toàn hỏng bét… Rất nhiều lời than phiền, rất nhiều lý do, thậm chí có bạn chọn cách phản kháng, chống đối lại gia đình theo chiều hướng tiêu cực. Những lúc ấy, tôi chỉ mỉm cười và soi chiếu lại cuộc đời mình. Nếu buộc phải đưa ra lời khuyên cho những bạn trẻ ấy, tôi chỉ muốn nói duy nhất một câu rằng: “Cuộc đời là của bạn, sai ở đâu thì sửa ở đó, không bao giờ là quá muộn để viết lại câu chuyện của chính mình cả”. 13


4

PHỤC HƯNG BOOKS TỦ SÁCH PHỤC HƯNG

14


09 . T H ƯƠ N G M Ì N H

SOI CHIẾU CHÍNH MÌNH QUA CHƯƠNG

“LÀM NGƯỜI” TRONG NGƯỜI VIẾT KIẾM SỐNG

Với chủ đề lắng nghe để hiểu bản thân lần này, Phục Hưng muốn cùng bạn đọc chương Làm Người trong cuốn sách Người Viết Kiếm Sống, tác giả Hạ Chi kể về câu chuyện của chính bản thân mình trong những ngày chị dần mất đi cảm hứng sống, chính khi cảm thấy sự tồn tại của chính mình không còn nhiều ý nghĩa là khi chị quay về bên trong và lắng nghe chính mình, lắng nghe những cảm xúc sâu kín nhất, học cách chấp nhận dù cho thông điệp mà nó mang lại tích cực hay tiêu cực và viết chúng ra giấy, từ đó soi chiếu và nhìn rõ chính mình.

“Trong nỗ lực hàn gắn tâm hồn, tôi quay lại với việc mình giỏi nhất: viết. Tôi viết để nhìn thấu lòng mình và tìm cách xoay chuyển tình thế, hoặc ít nhất là chấp nhận được nó. Viết xong quyển sách này rồi, tôi bỗng bối rối, không biết chương này có chỗ đứng thích hợp không. Một quyển sách với những kinh nghiệm về nghề viết dường như không có nhiều chỗ cho đời sống cá nhân. Thế nhưng, hành trình của người viết bao hàm cả những khủng hoảng. Khủng hoảng của mỗi người là thứ làm nên người đó. Người viết là người sẽ luôn rung cảm mãnh liệt với những bất ổn tâm hồn. Họ kết nối quá sâu với chính mình, nên chẳng thể lờ đi như không có”. Nếu có một lúc nào đó bạn cảm thấy mình đang phải trải qua cảm giác tương tự, thì đừng lo lắng, bạn không đơn độc và “Làm người” có thể sẽ là người bạn phù hợp để đồng hành cùng bạn vượt qua khoảng thời gian khó khăn đó. Chính những trải nghiệm như vậy sẽ cho ta cơ hội nhìn nhận, chiêm nghiệm về những điều đã qua và hiểu rõ hơn về con người mình. 15


Một món quà đặc biệt cho bạn đọc của “Người Viết Kiếm Sống” khi bạn mua sách tại cửa hàng nhà Phục Hưng trên Shopee từ ngày 20/04 đến hết ngày 20/05 bạn sẽ nhận được:

SÁCH NGƯỜI VIẾT KIẾM SỐNG (phiên bản có chữ ký từ tác giả Hạ Chi)

+

01 VÉ MỜI THAM DỰ WORKSHOP ONLINE (chia sẻ về viết lách và nghề Content Writer). Chi tiết về quà tặng đặc biệt này bạn có thể xem tại đây: http://bit.ly/PHB-HaChi-NVKS-2021

Giá: 120,000đ

16


5

RECOMMENDATION FROM PHỤC HƯNG LỜI GỢI Ý TỪ PHỤC HƯNG

It’s kind of a funny story là một bộ phim tâm lý, lạc quan và tràn đầy năng lượng sống mặc dù chủ đề mà bộ phim khai thác là căn bệnh trầm cảm. Ngược lại với gam màu u ám mỗi lần nhắc đến căn bệnh này, câu chuyện được kể trong phim dưới một góc nhìn hài hước, vui vẻ, chuyện kể về một chàng trai trẻ mang tên Craig, bị trầm cảm và phải vào viện tâm thần. Ở đây, anh được là chính mình, được sống và làm mọi thứ theo những gì mà anh muốn, không cần quan tâm đến mong đợi của những người khác. Cũng ở đây, tình yêu của anh với cô nàng Danielle bắt đầu nảy nở, chính điều này đã nâng đỡ tinh thần cho cả hai và giúp cả hai nhận ra hạnh phúc đích thực là gì?. Bộ phim giúp ta hiểu hơn về tầm quan trọng của sức khỏe tinh thần cũng như việc lắng nghe mong muốn của chính mình. Trải nghiệm nhẹ nhàng, dễ thương khi xem phim sẽ cho bạn những giây phút thực sự thư giãn để kết thúc một ngày dài bận rộn với công việc. Biết đâu, thông qua bộ phim bạn sẽ tìm thấy “chìa khóa” cho cánh cửa hạnh phúc của riêng mình khi cùng các nhân vật đi qua những trải nghiệm trên hành trình đi tìm ánh sáng cho cuộc sống của họ đấy ;) Trailer: https://youtu.be/w7NmaMgIy0U 17


Chủ biên: Thái Minh Châu Nội dung: Phan Linh và Cộng đồng người kể chuyện Phục Hưng Thiết kế: Trần Q. Phương Hình ảnh: Anh Do (La Lune), Phục Hưng Books và các nguồn mở

Mua sách trực tuyến tại fanpage Phục Hưng Books <https://www.facebook.com/phuchungbooks> hoặc gian hàng của Phục Hưng trên Tiki <https://tiki.vn/cua-hang/phuc-hung-books>, Shopee <https://shopee.vn/phuchungbooks> Mua trực tiếp tại các cửa hàng trong hệ thống Fahasa, Phương Nam, Cá Chép trên toàn quốc. Tham gia Cộng đồng người kể chuyện của Phục Hưng để đóng góp nội dung: https://bit.ly/PhucHung_Storytellers Tham gia Cộng đồng người đọc của Phục Hưng để nhận những quà tặng sớm nhất: https://bit.ly/PhucHungCommunity Tập san Người kể chuyện - A Storyteller là một sản phẩm nội dung của Phục Hưng Books, vui lòng không sao chép, tái bản khi chưa có sự đồng ý của Phục Hưng. Cảm ơn bạn.

Liên hệ: astoryteller@phuchungbooks.com Website: www.phuchungbooks.com


Turn static files into dynamic content formats.

Create a flipbook
Issuu converts static files into: digital portfolios, online yearbooks, online catalogs, digital photo albums and more. Sign up and create your flipbook.