
16 minute read
THỰC THI CHIẾN LƯỢC QUỐC GIA
đủ nguồn lực của để ngăn chặn sự lây lan của một đại dịch trên toàn quốc và sẽ để lại tác động đến cộng đồng, các công sở, gia đình và cá nhân. Một cơ chế ứng phó hiệu quả sẽ đòi hỏi sự tham gia đầy đủ của tất cả các cấp chính quyền và mọi thành phần trong xã hội.
Thực thi chiến lược Quốc gia
Mặc dù Chiến lược cung cấp một bộ khung quan trọng để Chính phủ lập kế hoạch cho đại dịch cúm, nhưng nó sẽ phải được chuyển thành các hành động cụ thể và gắn chặt với tư tưởng của các doanh nghiệp Liên bang.Kế hoạch cũng đề xuất rằng các bộ và cơ quan Liên bang nên thực hiện các bước cụ thể, phối hợp để đạt được các mục tiêu của Chiến lược và vạch ra những kỳ vọng của các bên liên quan không trực thuộc liên bang ở Hoa Kỳ và nước ngoài.Lập kế hoạch chung và tích hợp trên tất cả các cấp chính quyền và khu vực tư nhân là điều cần thiết để đảm bảo rằng các nguồn lực và thể chế quốc gia sẵn có có thể tạo ra các kế hoạch chi tiết và các hành động phản ứng bổ sung, tương thích và trên cơ sở phối hợp.
Kế hoạch này hỗ trợ của An ninh Nội địa Chỉ thị 8 (HSPD-8) bằng cách xác định các hành động chuẩn bị và ứng phó phối hợp để chống lại đại dịch cúm. Tất cả các hành động trong Kế hoạch này đều nhấn mạnh sự phối hợp giữa các đơn vị trực thuộc Liên bang và địa phương.Mục đích của HSPD-8 là thành lập “các chính sách tăng cường sự chuẩn bị của Hoa Kỳ để ngăn chặn và đối phó với các cuộc đe dọa tấn công khủng bố trong nước,các thảm họa lớn,và các trường hợp khẩn cấp khác bằng cách yêu cầu các mục tiêu chuẩn bị cho tất cả các mối nguy hiểm trong nước, thiết lập các cơ chế để cải thiện việc cung cấp hỗ trợ chuẩn bị của Liên bang cho chính quyền bang và địa phương, và phác thảo các hành động để tăng cường khả năng sẵn sàng của các đơn vị Liên bang, Tiểu bang và địa phương.” Bởi vì điều cần thiết cho tất cả các tổ chức là phát triển các kế hoạch liên quan đến đại dịch của riêng mình, Kế hoạch này cung cấp hướng dẫn cho các đơn vị không trực thuộc liên bang về việc tự phát triển các kế hoạch thể chế, bao gồm các đơn vị bang, địa phương, các doanh nghiệp, trường học và trường đại học hay các tổ chức phi chính phủ (NGO). Kế hoạch cũng cung cấp hướng dẫn cho các cá nhân và gia đình về cách thức chuẩn bị cho đại dịch. Các tài nguyên bổ sung để hỗ trợ cho việc lập kế hoạch đều có sẵn tại www.pandemiaflu.gov. Các cơ quan liên bang dự kiến sẽ bổ sung thêm Kế hoạch này với hướng dẫn về việc lập kế hoạch đại dịch cho các bên liên quan.
Cuối cùng, Kế hoạch này mô tả một loạt các hành động mà Chính phủ sẽ thực hiện khi một loại vi-rút cúm có
khả năng gây đại dịch được xác định trong cộng đồng ở bất cứ đâu trên thế giới, chúng ta cũng cầný thức được rằng trong khi chúng ta đang dành những nguồn lực quan trọng để phát triển hệ thống cảnh báo sớm và ngăn chặn nguy cơ đại dịch ở nước ngoài thì chủng vi-rút cúm cũng có thể bắt nguồn từ Hoa Kỳ.
Kế hoạch này được chia thành các chương đề cập đến các quan điểm chính: bảo vệ sức khỏe con người, bảo vệ sức khỏe động vật, các cân nhắc quốc tế, giao thông và biên giới,các cân nhắc về an ninh và thể chế,cụ thể như sau:
• Tường thuật về phạm vi của các thách thức và các cân nhắc chính, tiếp theo là các lý do cơ bản trong cách tiếp cận của Chính phủ Liên bang;
• Vai trò và trách nhiệm của các cơ quan Liên bang, Nhà nước, địa phương và các khu vực tư nhân, các cá nhân và gia đình;
• Danh sách đầy đủ hơn 300 hành động dành cho các cơ quan và tổ chức Liên bang để giải quyết mối đe dọa đại dịch, mỗi hành động sẽ đi kèm với các cơ quan lãnh đạo và hỗ trợ, các biện pháp đo lường kết quả và thời gian hành động
• Xác định rõ ràng những kì vọng của các bên không trực thuộc Liên bang.
Một phụ lục ở cuối Kế hoạch này sẽ cung cấp một mô tả ngắn gọn về các cơ quan pháp lý có liên quan trong mỗi phần, cũng như cách thức Chính phủ sẽ thực hiện Kế hoạch.
Mặc dù Kế hoạch này đề xuất rằng các bộ phận và các cơ quan nên thực hiện một loạt các hành động để hỗ trợ cho Chiến lược, nhưng Kế hoạch không mô tả chi tiết về cách các bộ phận sẽ thực hiện các mục tiêu này. Các kế hoạch về đại dịch của các bộ ngành sẽ cung cấp các chi tiết đó và sẽ giải quyết các cân nhắc bổ sung được đưa ra trong bối cảnh đại dịch, bao gồm (1) bảo vệ sức khỏe cho người lao động, (2) bảo trì các chức năng và dịch vụ thiết yếu,và(3)cách thức mà các đơn vị và cơ quan sẽ phát đi các thông điệp về việc lập kế hoạch và ứng phó với đại dịch cho các bên liên quan.Hướng dẫn cụ thể về việc phát triển kế hoạch của các ban ngành được đề cập trong Chương 9 và Phụ lục A.
Các đề xuất trong Kế hoạch này được xây dựng dựa trên một loạt các hành động lịch sử và toàn diện được Chính phủ thực hiện năm 2005 để giải quyết mối đe dọa đại dịch. Các hành động này bao gồm việc phát triển một loại vắc-xin đầy hứa hẹn dành cho con người nhằm chống lại vi-rút cúm gia cầm H5N1, đệ trình yêu cầu ngân sách 7.1 tỷ đô để hỗ trợ công tác phòng chống đại dịch, thiết lập Quan hệ đối tác quốc tế về
cúm gia cầm và đại dịch cúm, và cuộc tập trận cấp Nội các đầu tiên để đánh giá phản ứng của Chính phủ đối với mối đe dọa xảy ra trong tự nhiên.
Những yếu tố cần thiết để chuẩn bị sự sẵn sàng cho đại dịch
Coi sự chuẩn bị sẵn sàng cho đại dịch như là một vấn đề an ninh quốc gia
Giữa con người và thế giới vi sinh vật luôn tồn tại một sự cân bằng phức tạp.Chúng ta buộc phải đểtâm khi sự cân bằng này bị phá vỡ, nhưng thuốc kháng vi trùng và các liệu pháp y tế thường cho phép chúng ta khôi phục trạng thái ổn định mà chúng ta đã quen, hạn chếtác động của bệnh truyền nhiễm đến một cá nhân hoặc cộng đồng.Bởi vì hệ thống y tế và sức khỏe cộng đồng của chúng ta được trang bị tốt để đối phó với những thách thức thường gặp do các vi khuẩn xung quanh gây ra, tác động của các bệnh truyền nhiễm và các chính sách cũng như quy trình hướng dẫn hành động vẫn chủ yếu nằm trong tầm nhìn đã đề ra.
Mối đe dọa đến từ đại dịch lại là một câu chuyện hoàn toàn khác. Trong trường hợp xảy ra đại dịch, với khả năng lây lan của vi-rút cúm, sự mẫn cảm của phần đông dân số thế giới đối với các loại vi-rút chưa lưu hành trước đó và sự di chuyển qua lại của con người có nghĩa là mọi nơi trên thế giới và mọi thành phần của xã hội đều có khả năng nhiễm bệnh. Điều này sẽ gây ảnh hưởng không chỉ tới sức khỏe và hạnh phúc của dân chúng, mà còn cho an ninh quốc gia và nền kinh tế cũng như các hoạt động của xã hội.Một khi tiền đề cơ bản này được nhận ra, phạm vi và quy mô của các biện pháp cần thiết để chuẩn bị cho đại dịch sẽ trở nên rõ ràng.
Thúc đẩy các kết nối
Một trong những lỗ hổng lớn nhất mà chúng ta đang phải đối mặt là sự thiếu kết nối giữa các cộng đồng chịu trách nhiệm cho các công tác chuẩn bị cho đại dịch.Điều này đang áp dụng cho những sự phối hợp nỗ lực giữa các quốc gia, giữa cộng đồng y tế và phi y tế, giữa ngành y tế công cộng và cộng đồng các chuyên gia y tế, và giữa cộng đồng sức khỏe động vật và con người.
Ngành y tế công cộng và cộng đồng các chuyên gia y tế Tại Hoa Kỳ, cộng đồng y tế công cộng có trách nhiệm đối với các nỗ lực tăng cường sức khỏe và phòng chống dịch bệnh trên toàn cộng đồng,và cộng đồng các chuyên gia y tế chủ yếu tập trung vào các hành động ở cấp độ cá nhân. Giao tiếp và phối hợp không đầy đủ giữa các cộng đồng này sẽ làm suy yếu công tác chuẩn bị đối phó với dịch cúm của chúng ta. Trong bối cảnh của một đại dịch, cộng
đồng các chuyên gia y tế phải có nhận thức về các phân tích dịch tễ học đang diễn ra và các can thiệp toàn cộng đồng đang được các nhà lãnh đạo y tế công cộng khuyến nghị, và cộng đồng y tế công cộng phải có nhận thức về các tình huống liên quan đến sự tiến triển của bệnh. Điều này chỉ có thể đến từ sự kết nối với các khoa cấp cứu và các cơ sở chăm sóc cấp tính khác nơi bệnh nhân bị cúm đang điều trị.Thời kỳ đại dịch cho ta một cơ hội để thiết lập và kiểm tra các mối quan hệ này.
Cộng đồng quốc tế Sự thật là vi-rút không phân biệt biên giới, do đó các hành động của một quốc gia sẽ có sự tác động đến phần còn lại của toàn cầu, do đó chúng ta nên làm việc để sắp xếp các nỗ lực phòng chống đại dịch và các nỗ lực ứng phó giữa các quốc gia. Cộng đồng quốc tế cần tuân thủ các tiêu chuẩn và qui định hiện hành về báo cáo bệnh tật, hợp tác khoa học, các biện pháp y tế công cộng để hạn chế lây lan dịch bệnh và một loạt các biện pháp liên quan hỗ trợ các mục tiêu cảnh báo sớm và phản ứng nhanh. Việc các quốc gia áp dụng sớm các Quy định về Sức khỏe Quốc tế thể hiện một bước quan trọng theo hướng đi này, cũng như sự cam kết của các quốc gia đối với các nguyên tắc của Quan hệ đối tác quốc tế về cúm gia cầm và đại dịch cúm. Cộng đồng quốc tế phải dựa trên các thỏa thuận này để thiết lập các chính sách, giao thức và quy trình quốc gia phối hợp để đảm bảo rằng chúng ta có phản ứng nhất quán giữa các quốc gia khi xuất hiện vi-rút gây đại dịch.
Các cộng đồng y tế và phi y tế Bởi vì tác động của đại dịch sẽ lan ra trên phạm vi toàn xã hội, điều cần thiết là tất cả các tổ chức phải chuẩn bị cho những vấn đề thường sẽ được giao phó các cộng đồng y tế. Điều này đòi hỏi một sự thay đổi trong suy nghĩ đối với hầu hết các tổ chức chính phủ và phi chính phủ, đặc biệt là các doanh nghiệp, những nơi có thể không quen với việc lập kế hoạch xung quanh các cân nhắc về sức khỏe. Mặc dù các tổ chức này có trách nhiệm lên kế hoạch thay cho các nhân viên, khách hàng, sinh viên và các bên liên quan khác, nhưng các cộng đồng y tế phải cung cấp hướng dẫn về cách thức thực hiện kế hoạch này.Điều này chỉ có thể được thực hiện thông qua việc thiết lập mối quan hệ giữa cộng đồng y tế và các cơ quan trên toàn chính phủ và các tổ chức trên toàn cộng đồng.
Cộng đồng nghiên cứu về sức khỏe động vật và con người
Động vật là một mầm mống tiềm tàng cho các mầm bệnh mới của con người. Trong lúc vi-rút
cúm đã chứng minh điều này qua nhiều thế kỷ, chúng ta cũng đã học được bài học này từ HIV và SARS.Chúng ta phải giải quyết các rào cản giữa các cộng đồng sức khỏe động vật và con người đang tồn tại ở tất cả các cấp chính quyền, giữa các tổ chức phi chính phủ, trong các học viện và trong cộng đồng.Những rào cản này đã cản trở các nỗ lực chuẩn bị và ứng phó quốc tế đối với đại dịch diễn ra ở loài chim, đã trì hoãn việc chúng ta nhận ra các mối đe dọa đối với sức khỏe con người và cuối cùng đã góp phần vào rủi ro chung về một loại vi-rút cúm có thể chung sống với vật chủ là con người. Mặc dù sự hợp tác đang được cải thiện giữa các lĩnh vực này ở trong nước, chúng ta phải khuyến khích điều tương tự giữa các bộ nông nghiệp và y tế ở các quốc gia khác và của các tổ chức đa phương đại diện cho các cộng đồng này.
Truyền đạt thông điệp về rủi ro và trách nhiệm
Sự bấp bênh trong bối cảnh đại dịch sẽ dẫn đến nhiều hậu quả mà chúng ta lo ngại, bao gồm sự hoảng loạn trong cộng đồng, những hành động bất ngờ và đơn phương của chính phủ, sự bất ổn trên thị trường, và có thể là những tác động tàn khốc lên nền kinh tế.Nhu cầu về thông tin kịp thời, chính xác, đáng tin cậy và nhất quán được điều chỉnh cho các nhóm đối tượng cụ thể không thể bị xem nhẹ. Điều này đòi hỏi phải có sự phối hợp thông điệp của người phát ngôn trên khắp các cấp chính phủ, ở cấp địa phương, Bang, và Liên bang cũng như các đối tác quốc tế.Điều này cũng yêu cầu chỉ định và đào tạo đội ngũ phát ngôn viên trong các tổ chức có liên quan, tăng cường khả năng cung cấp hướng dẫn trong điều kiện thông tin chưa đầy đủ và tư duy rằng hướng dẫn này có thể sẽ phải thay đổi khi có thêm thông tin.Các yếu tố này cần được phát triển trước khi xảy ra đại dịch, cũng như các thông điệp chính mà chúng ta biết sẽ phải truyền đi khi có sự xuất hiện của vi-rút gây đại dịch.
Việc truyền đạt những kỳ vọng và trách nhiệm của tất cả các bên liên quan trước khi đại dịch bắt đầu cũng quan trọng như việc cung cấp các hướng dẫn rõ ràng trong đại dịch. Sự lây lan giữa các cá nhân và sự bùng phát của bệnh truyền nhiễm đại diện cho sự tổng kết của vô số các hành động mang tính cá nhân. Các hành động được thực hiện ở cấp độ cá nhân cũng quan trọng tương đương với các hành động của tất cả các tổ chức, bất kể quy mô.
Nhu cầu cần có sự tham gia của cá nhân và tổ chức vào việc lập kế hoạch ứng phó với đại dịch được khuếch trương bởi thực tế là các cấp chính phủ và Chính phủ nói riêng có năng lực hạn chế để tác động lên sự lây lan của dịch bệnh ở cấp độ cộng đồng. Hơn nữa, chúng ta có thể dự đoán rằng Chính phủ sẽ không đủ khả
năng để tăng cường sức khỏe và các nhu cầu cơ sở hạ tầng khác của các cộng đồng cụ thể khi cả nước đang bị quá tải.Thực tế này, và yêu cầu đồng thời về việc tự cung tự cấp địa phương, phải được truyền đạt tới các quốc gia, cộng đồng, tổ chức, doanh nghiệp thương mại và thậm chí các cá nhân trước khi đại dịch bắt đầu.
Hỗ trợ các tổ chức đa phương
Đại dịch là mối đe dọa toàn cầu có khả năng tác động đến mọi quốc gia. Bất kì một sự bùng phát nào đều sẽ đe dọa tất cả các quốc gia, vậy nên điều cực kỳ quan trọng là cộng đồng quốc tế phải phối hợp các hành động chuẩn bị và ứng phó. Không đâu rõ ràng hơn những nỗ lực lập kế hoạch ngăn chặn của chúng ta. Điều này đòi hỏi các tiêu chuẩn quốc tế về giám sát, tính minh bạch, chia sẻ mẫu thử và hành động phối hợp nhanh chóng khi nhận ra một ổ dịch tiềm tàng. Nó cũng đòi hỏi sự hiện diện của các bộ phân xử đáng tin cậy và độc lập về thông tin khoa học và dịch tễ học khi có thể.
Tổ chức Y tế Thế giới (WHO) đại diện cho chuỗi các hoạt động chuẩn bị và ứng phó ở cấp quốc tế. WHO được hỗ trợ bởi các tổ chức đa phương và song phương khác, nhưng trong bối cảnh đại dịch, chúng ta đặt niềm tin rằng WHO sẽ trở thành một điều phối viên đáng tin cậy và thường trực cho các phản ứng quốc tế.Với vai trò quan trọng của WHO, điều cần thiết là cộng đồng quốc tế cần hỗ trợ các nỗ lực của WHO bằng các nguồn lực và nhân sự, đồng thời mở rộng các kế hoạch nhằm tăng cường năng lực ứng phó khẩn cấp khi xảy ra các mối nghi ngờ hoặc có xác nhận về sự xuất hiện của virus gây đại dịch.
Trong lúc hành động để hỗ trợ các nỗ lực của WHO, chúng ta cũng phải chú ý đến sự cần thiết của việc mở rộng và tăng cường phối hợp các nỗ lực y tế quốc tế liên quan đến động vật.Do gần như chắc chắn rằng đại dịch tiếp theo vẫn sẽ khởi nguồn từ động vật, điều tối quan trọng là các tổ chức đa phương chịu trách nhiệm về sức khỏe động vật, đặc biệt là Tổ chức Lương thực và Nông nghiệp Liên Hợp Quốc (FAO), phải sẵn sàng hỗ trợ các quốc gia đang bị đe dọa bởi sự bùng phát của cúm gia cầm.
Hợp nhất để chuẩn bị cho các mối đe dọa tự nhiên và có chủ đích
Mặc dù các bối cảnh ban đầu dẫn đến sự bùng phát các bệnh truyền nhiễm theo cách có chủ ý hoặc tự nhiên là rất khác nhau, các hành động cần thiết để chuẩn bị, đưa ra cảnh báo sớm và phản ứng lại gần như tương tự.Chúng ta nên làm cho các nguyên tắc này trở nên rõ ràng trong kế hoạch chuẩn bị cho sự bùng phát dịch chúng ta và