5 minute read

CHƯƠNG 3 CHÍNH PHỦ ỨNG PHÓ VỚI ĐẠI DỊCH

và đại dịch cúm cùng với việc thi hành chiến dịch cấp nội các đầu tiên để đánh giá phản ứng của Chính phủ đối với mối đe dọa xảy ra tự nhiên.

Chương 3 — Chính phủ ứng phó với đại dịch

Mục tiêu của Chính phủ trong việc đối phó với đại dịch là:(1) ngăn chặn, làm chậm hoặc hạn chế sự lây lan của đại dịch sang quốc gia của mình;(2)hạn chế sự lây lan trong nước của đại dịch và làm giảm hậu quả của bệnh cũng như tỉ lệ tử vong; và (3)duy trì cơ sở hạ tầng và giảm thiểu tác động đến nền kinh tế và hoạt động của xã hội(xem Các giai đoạn phản ứng của Chính phủ giữa chương 5 và 6).

Không giống như các thảm họa về mặt địa lý,một đại dịch sẽ lan rộng trên toàn cầu trong nhiều tháng hoặc hơn một năm,có thể theo từng đợt,và sẽ ảnh hưởng đến các cộng đồng thuộc mọi loại hình quy mô. Về phạm vi của nó, tác động của một đại dịch nghiêm trọng có thể tương đương với chiến tranh hoặc khủng hoảng kinh tế trên diện rộng hơn là một cơn bão, động đất hoặc các hoạt động khủng bố.Ngoài việc điều phối một chiến lược đối phó cấp quốc gia toàn diện và kịp thời, Chính phủ sẽ chịu trách nhiệm chính cho một số chức năng quan trọng, bao gồm: (1) Hỗ trợ các nỗ lực ngăn chặn ở bên ngoài quốc gia và hạn chế sự xuất hiện của đại dịch trên đất nước;(2)hướng dẫn liên quan đến các biện pháp bảo vệ nên được thực hiện; (3) Sửa đổi luật pháp và các quy định để tạo điều kiện cho công cuộc ứng phó với đại dịch quốc gia;(4)Sửa đổi chính sách tiền tệ để giảm thiểu tác động của đại dịch lên nền kinh tế đối với cộng đồng và Quốc gia; (5) sản xuất và phân phối vắc-xin, thuốc chống vi-rút; và (6) đẩy nhanh việc nghiên cứu và phát triển vắc-xin và liệu pháp trong thời gian dịch.

Tuy nhiên, trọng tâm của việc đối phó với đại dịch sẽ nằm ở cộng đồng.Bản chất lây lan của đại dịch, cũng như gánh nặng bệnh tật trên toàn quốc có thể diễn ra trong một vài tháng hoặc lâu hơn, có nghĩa là sự hỗ trợ của Chính phủ đối với bất kỳ địa phương hoặc cộng đồng nào cũng sẽ bị hạn chế so với việc viện trợ huy động cho các thảm họa như động đất hoặc bão có khả năng tấn công một khu vực địa lý hẹp trong một khoảng thời gian ngắn.Các cộng đồng địa phương sẽ phải giải quyết các ảnh hưởng y tế và phi y tế của đại dịch bằng các nguồn lực sẵn có. Điều này có nghĩa là các cộng đồng địa phương và các khu vực cần thiết phải có kế hoạch để đáp ứng các nhu cầu của người dân xuyên suốt nhiều tuần hoặc nhiều tháng và Chính phủ cần cung cấp hướng dẫn rõ ràng về cách thức đáp ứng những nhu cầu này.

Chỉ đạo, Kiểm soát và Phối hợp Phản ứng của Chính phủ trong Đại dịch

Điều quan trọng ở đây là Chính phủ cần có một cơ chế xác định để phối hợp phản ứng. Kế hoạch ứng phó quốc gia (NRP) là cơ chế chính để điều phối phản ứng của Chính phủ đối với các sự cố mang tầm quốc gia và sẽ hướng dẫn các ứng phó với đại dịch.Kế hoạch này xác định trách nhiệm của các bộ phận đối với các phản ứng cụ thể theo lĩnh vực và cung cấp cấu trúc cũng như cơ chế để phối hợp hiệu quả giữa chính quyền Nhà nước, địa phương và các khu vực tư nhân cũng như các tổ chức phi chính phủ (NGOs). Theo NRP và Chỉ thị An ninh Nội địa 5 (HSPD-5), Bộ trưởng An ninh Nội địa chịu trách nhiệm điều phối các hoạt động và tài nguyên của nhà nước, thiết lập các yêu cầu báo cáo và thực hiện liên lạc liên tục với Nhà nước, địa phương, các khu vực tư nhân và NGO.

Một đại dịch sẽ đưa ra những thách thức độc nhất đối với sự phối hợp phản ứng cấp nhà nước.Trước hết, các hình thức hỗ trợ mà Chính phủ sẽ cung cấp cho Quốc gia sẽ hoàn toàn khác so với các hỗ trợ truyền thống được cung cấp cho các cộng đồng bị thiệt hại do thiên tai. Thứ hai, mặc dù đại dịch có thể xảy ra theo đợt rời rạc ở bất kỳ một địa phương nào, vậy nhưng tác động đối với quốc gia của một đại dịch có thể kéo dài trong nhiều tháng.. Cuối cùng, đại dịch là một tình trạng khẩn cấp về y tế và sức khỏe cộng đồng, do đó đại dịch sẽ để lại những hậu quả sâu sắc và lâu dài đối với hoạt động của các cơ sở hạ tầng quan trọng, đối với sự di chuyển của con người và vận tải hàng hóa cùng với nền kinh tế toàn cầu.Các cân nhắc về sức khỏe và y tế sẽ ảnh hưởng đến chính sách đối ngoại, thương mại và du lịch quốc tế, các nỗ lực ngăn chặn dịch bệnh trong nước, kế hoạch hoạt động trong Chính phủ và nhiều khía cạnh khác trong phản ứng của quốc gia.

Theo NRP, với tư cách là người điều hành cơ quan chính và điều phối viên của Chức năng hỗ trợ khẩn cấp số 8 (Bộ Y tế và Dịch vụ y tế công cộng), Bộ trưởng Bộ Y tế và Dịch vụ Nhân sinh sẽ điều hành các nỗ lực đáp ứng các nhu cầu về y tế của nhà nước và sẽ là người phát ngôn chính về các vấn đề sức khỏe cộng đồng, phối hợp chặt chẽ với DHS về các thông điệp liên quan đến đại dịch. Theo HSPD-5, với tư cách là quan chức chính của nhà nước về việc quản lý sự cố trong nước, Bộ trưởng An ninh Nội địa sẽ điều phối các hoạt động và nguồn lực của quốc gia, thiết lập các yêu cầu báo cáo và thực hiện liên lạc với chính phủ, địa phương, các khu vực tư nhân và NGOs. Trong bối cảnh ứng phó với đại dịch, Bộ trưởng An ninh Nội địa sẽ điều phối các hành động phi y tế và các phản ứng ứng phó, đảm bảo sự hỗ trợ cần thiết cho Bộ trưởng Bộ Y tế và Dịch vụ Nhân sinh trong công cuộc phối hợp các nỗ lực ứng phó khẩn cấp y tế và y tế công cộng.

This article is from: