Nhật ký Mở Cửa Trái Tim Lần II (tháng 8.2013)

Page 1


*Bìa: CNK


2 ngày gói lại yêu thương và trao gởi cho các em học sinh tại 2 xã Long An – Bến Tre

Nhật Ký Chuyến Đi *Nhóm Thiện Nguyện Chánh Nghĩa

8.2013


Mục Lục Phần 1 ........................................... 5 Phần 2 ......................................... 13 Phần 3 ......................................... 23


Phần 1 *** “Một đời người như Sông. Nếu ai sống cho riêng mình thì lòng hẹp như Sông. Nếu ai sống cho muôn người thì lòng rộng mênh mông.” Giai điệu và lời ca trích từ bài hát “Sông và Biển” cũng chính là tinh thần của chuyến đi thực tập Phước Huệ Song Tu của đoàn Phật tử Sài Gòn cùng các bạn học sinh - sinh viên vào 2 ngày 10 và 11 tháng 8 năm 2013. Với tôi, đó là dịp hội ngộ của tất cả những con người cùng đập một nhịp đập trái tim phụng sự. Sư cô trú trì có dạy rằng chúng ta đã có duyên là bạn lành từ nhiều kiếp và đã phát nguyện tái ngộ nên mới gặp lại nhau. Tôi tin vào lời dạy đó lắm. Đâu có gì là ngẫu nhiên, phải không bạn hiền thương? Sự thực là chúng ta đã có nhau, đã có nhau từ lâu, từ lâu lắm rồi. Giờ phút này đây, khi ngồi nhớ lại những gì đã qua, tôi không biết phải diễn tả cảm xúc mừng vui của mình như thế nào nữa. Chỉ có thể nhớ rằng tôi đã hạnh phúc, hạnh phúc lắm. Tôi hạnh phúc vô cùng khi gặp tất cả mọi người trên chuyến xe trong buổi chiều thứ bảy êm ả đó, ai cũng vui tươi và xinh đẹp.


13h40’, đoàn xe bắt đầu lăn bánh, khởi hành về Bến Tre. Trên xe, anh Dạ Lai Hương bắt đầu giới thiệu về nội dung và ý nghĩa của chuyến đi. Tôi thấy mọi người ai cũng chăm chú lắng nghe. Anh có nói rằng, “để chế tác và duy trì năng lượng bình an cho chuyến đi, bây giờ đây, con mời đại chúng, chúng ta cùng nhau niệm danh hiệu Bồ Tát Quán Thế Âm ngay trên xe theo tiếng khánh”. Vậy là 56 tâm hồn cùng đồng thanh hòa điệu vào từng câu, từng chữ nhiệm mầu. Nam Mô Bồ Tát Quán Thế Âm! Nam Mô Bồ Tát Quán Thế Âm Nam Mô Bồ Tát Quán Thế Âm Nam Mô Bồ Tát Quán Thế Âm … Nhật ký Mở Cửa Trái Tim II / trang 6


Kết thúc phần tụng niệm, em Nhật (học trò của anh Trung Nhẫn) bắt đầu phát những quyển sách mà BTC đã chuẩn bị cho mọi người. Quyển sách nhỏ, bìa màu trắng, có một bông hoa sen, trên đó nổi bật dòng tựa: MỞ CỬA TRÁI TIM. Bạn hiền thương ơi, bạn có biết không, khi tham gia vào chuyến đi này thì có nghĩa là cánh cửa nơi trái tim của bạn đã hé mở rồi đó. Bạn có thấy ánh sáng của niềm vui trong ánh mắt của những em thơ sắp được nhận những món quà này không? Bạn có cảm tưởng được niềm hạnh phúc của mẹ cha, ông bà của các em trong mùa tựu trường không? Chỉ nghĩ suy tới đó thôi là tôi đã thấy lòng mình tràn dâng bao nhiêu hỷ lạc. Cánh cửa đã rộng mở rồi đó. Ánh sáng đang tràn vào. Bạn có nhìn thấy chưa, xin hãy nắm lấy tay tôi, xin hãy cùng tôi lãnh nhận tất cả thương yêu này. Tập sách Mở Cửa Trái Tim tuy rất mỏng nhưng chứa đầy đủ nội dung về từng thời khóa, những hướng dẫn cụ thể về từng phương pháp hành trì như đi, nằm, ngồi, thở. Đường dẫn đến lá thư ngỏ trước chuyến đi cùng danh sách các em học sinh được đề nghị hỗ trợ cũng được in để tiện cho ai cần tra cứu. Cuối sách còn có hơn chục bài thiền ca mà chúng tôi sẽ ngân nga, hát tặng nhau, hát tặng mọi người. ***

Nhật ký Mở Cửa Trái Tim II / trang 7


Những xóm làng xuất hiện rồi vút qua trên từng chặng đường. Trái tim tôi rộn ràng reo ca. Đôi mắt tôi thâu nhận biết bao nhiêu cảnh sắc tươi đẹp. Tôi mời bạn hiền thương nhìn ngắm cùng tôi, khi xe ta lên đến đỉnh cầu Rạch Miễu (chiếc cầu dây văng lớn thứ ba được xây dựng ở đồng bằng sông Cửu Long do kỹ sư Việt Nam xây dựng sau Mỹ Thuận và Cần Thơ), dòng Tiền Giang biểu hiện mênh mông, đằm thắm với màu đo đỏ của phù sa màu mỡ. Trên những mảng màu thắm tươi, lững thững vài ba ngôi nhà nổi trên sông cùng những chiếc xuồng máy tới lui xuôi ngược. Cỏ cây hoa lá tốt tươi bát ngát. Những vườn dừa tĩnh yên trĩu quả Cánh đồng lúa xanh trong mươn mướt trải dài đến chân trời … Tất cả quyện hòa vào nhau vẽ nên một bức tranh phong cảnh sống động trên nền trời xám bạc. Tôi thư thả đưa hết khối thiên nhiên sáng lóa rực rỡ vào lòng.

Nhật ký Mở Cửa Trái Tim II / trang 8


15h hơn, đoàn đã đến được với địa phận xã An Định, huyện Mỏ Cày Nam, tỉnh Bến Tre. Xuyên qua con đường làng trải nhựa thô sơ cùng những ngôi nhà gạch, nhà lá sơ sài, hiếm hoi lắm tôi mới thấy có một ngôi nhà dựng xây khang trang, chắc chắn. Xe lại tiếp tục đi qua những vườn cây ăn trái. Cuối cùng rồi cũng đến được UBND xã. Chúng tôi chia làm hai nhóm: nhóm một chiếm đa số sẽ mang các thùng mì gói đi bộ vào chùa Khánh Linh – nơi phát quà và tu tập – nhóm còn lại sẽ vận chuyển quà bằng xe lôi. “Tụi mình sẽ đi bộ khoảng 1 cây số”, đó là lời thầm thì tôi nghe được. Đoàn người nối nhau thành một hàng dài. Trên cao, từng hạt mưa lất phất rơi rơi.

Nhật ký Mở Cửa Trái Tim II / trang 9


Đi bên cạnh tôi là một em gái nhỏ, chúng tôi nhẹ bước bên nhau. Em hỏi “Đường vào chùa còn xa không chị?”.Tôi trả lời em: “Chị không biết, em cố gắng chú tâm vào cảnh sắc hai bên đường để không thấy mệt, để không thấy đường xa…Kìa, em có thấy những bông hoa cúc dại vàng rực không? Kìa, em có thấy cây bưởi và những trái đu đưa? Kia nữa, em có thấy cây cherry với những trái chín đỏ mộng không…?” Cứ như thế, những niềm vui bên đường đã đượm thắm vào tâm hồn 2 chị em chúng tôi lúc nào không hay biết. Cái mệt khi vừa đến nơi, cái háo hức trước viễn cảnh sắp tới dường như đã trộn lẫn vào những vàng, xanh, đỏ, tím, đã trộn lẫn vào sông nước mây trời. Đường xa mưa ướt không còn là vấn đề với 2 chị em tôi nữa. Đường xa mưa ướt tưởng Nhật ký Mở Cửa Trái Tim II / trang 10


chừng như lại góp thêm vào lòng chúng tôi những bình yên nồng nàn.

Cánh cổng chùa quê Khánh Linh rộng mở như bàn tay mẹ hiền giang rộng ôm đứa con thơ vào lòng. Nỗi vui hiện rõ trên khuôn mặt mọi người, đặc biệt là các bạn mới. Có lẽ do chưa quen với việc đi bộ, đi chỉ để mà, đi và chú tâm vào hơi thở nên chắc các bạn ấy đã mỏi mệt nhiều. Lúc này là 17h20’, ngồi xuống nhìn ngắm nụ cười Di Lặc tôi thấy lòng mình an tĩnh và thảnh thơi khôn cùng. Nhật ký Mở Cửa Trái Tim II / trang 11


5 phút sau, xe vận chuyển hàng cũng tới. Anh chị em cùng nhau bốc dỡ, nào là sách, vở, bút, gạo dầu, bánh, bao nhiêu là quà… Sư cô trú trì - một vị tu sĩ với dáng người nhỏ bé, ánh mắt sáng và giọng nói trong veo niềm nở ra đón chúng tôi. Một vòng tròn được thiết lập trong chánh điện. Bao nhiêu là sen búp tặng người. Thời khóa tiếp theo là ăn chiều. Cùng với em Nhuận Bích và một số bạn trẻ nữa, chúng tôi chuẩn bị khu vực khất thực. 3 chiếc bàn tròn được bày ra. Trên đó là đồ ăn và chén đĩa. Mọi người thực tập lấy cơm, thức ăn trong sự yên lặng, trật tự. Sau đó ngồi thành một vòng tròn lớn để cùng nhau ăn cơm. Bữa cơm chánh niệm đầu tiên diễn ra lúc 18h30. Đây cũng là thời điểm nhà chùa có thời khóa tụng kinh nên chúng tôi vừa ăn cơm vừa nghe kinh Vu Lan Báo Hiếu. Cảm giác thật khác lạ. Một trải nghiệm chưa từng… ***

Nhật ký Mở Cửa Trái Tim II / trang 12


Phần 2 Thời ngồi thiền, tụng kinh buổi tối bắt đầu lúc 19h15’. Tôi tập giữ cho lưng thẳng, hai chân xếp lại, ngồi thật im và ý thức hơi thở của mình. Nhờ cơn mưa chiều mà cái mát từ trời cao giáng phàm, thấm ướt tâm hồn. Cảm giác dễ chịu tràn lan. 20 phút sau, buổi dâng hương bắt đầu. Anh Dạ Lai Hương chủ lễ. Anh Đạo Hỷ ngồi chuông. Em Nhuận Bích giữ mõ. Cùng với nhau chúng tôi tụng Tâm Kinh Bát Nhã và bài Phòng Hộ Chuyển Hóa. Buổi ngồi chơi uống trà cùng sư cô trú trì được tiếp nối sau thời công phu tối. Trà này là trà Cung Đình do em Nhuận Bích và chị Kiên Định chuẩn bị. Bánh kẹo được chị Phương Nhã phân ra từng mâm và chuyền đi đến từng bạn. Trà nóng bánh thơm. Chúng tôi không ai nói với ai tiếng nào chỉ ngồi yên bên nhau và thưởng thức. Chuyến đi Mở Của Trái Tim lần II vẫn giữ nguyên ý hướng như lần đầu. Đó là khuyến khích thật nhiều các bạn học sinh, sinh viên tham dự. Và một khi đã tham gia, các bạn không phải đóng góp bất kỳ chi phí nào. Tại chánh điện đêm này tôi thấy có nhiều bạn mới lắm. Phần nhiều là học sinh của các anh chị tôi. Số còn lại là bằng hữu của các bạn trẻ khác đã biết pháp môn. Biết được thực tế đó nên sư cô đã giảng giải về những điều căn bản như cách xá chào, xưng hô và một số nghi thức trong chùa. Xem thời khóa thấy lạy địa xúc vào sáng Nhật ký Mở Cửa Trái Tim II / trang 13


hôm sau nên sư cô đã hướng dẫn thật cặn kẽ thế nào là năm vóc sát đất. Sau lời khai thị của sư cô, micro được trao đến tay các thành viên khác trong đoàn. Tham gia chuyến đi này không chỉ có người trẻ. Có bạn còn mời được cả gia đình cùng đi nữa. Thật là một điều rất lành. Cả gia đình cùng đi làm từ thiện, cùng đi tu học thì còn hạnh phúc nào hơn… Tôi cũng ao ước được như thế lắm! Không khí của buổi chia sẻ rất khác với những buổi họp mặt bên ngoài. Lần lượt từng người nếu có ý kiến thì mình chắp tay. Sau một khoảng thời gian lại có tiếng chuông vang lên nhắc nhở mọi người cùng trở về hơi thở, để ý sự phồng lên và xẹp xuống của bụng dưới. Cảnh chùa thật tĩnh lặng, thiên nhiên thật trong lành…. Có bao nhiêu yếu tố đã hội tụ để làm nên giờ phút bình yên này. Tôi còn nhớ mãi tiếng nói của anh Trung Nhẫn (giáo viên môn hóa THPT). Cách chia sẻ thật dí dỏm của anh khiến cho chúng tôi cười vang không ngớt. “Hóa học và Phật học cũng có nhiều điểm chung, khi nói đến nước thì tôi biết ngay nó là một chất lỏng không màu, không mùi, không vị. Nhưng khi nói đến nước Kênh Nhiêu Lộc thì không còn như vậy nữa mà nó đen ngòm…” ^_^, tôi không thể nhịn cười khi nghe đến đoạn này. Anh lại tiếp, ““nước trong” chính là bản thể uyên nguyên của con người cũng giống như người học đạo tìm về với Phật tánh bên trong mình để soi rọi bao

Nhật ký Mở Cửa Trái Tim II / trang 14


đau khổ, lao xao của cuộc đời. Hãy sống với nước trong của mình.” Tôi lại còn được lắng nghe cô Thông Duyên, tăng thân Tiếp Hiện Sài Gòn. Sự có mặt của những người đi trước và có nhiều năm thực tập như cô chắc chắn sẽ giúp yểm trợ cho năng lượng tu học của đại chúng nhiều lắm. Đến gần 22h, buổi trà đàm mới khép lại. Sư cô đã bố trí riêng cho chị em chúng tôi cả một dãy phòng. Còn các anh tôi và bạn nam thì nghỉ ngơi ở phía sau nhà tổ. Hành trình chỉ mới bắt đầu từ 13h trưa. Vậy mà tôi thấy dài thăm thẳm. Có lẽ khi ta biết mình làm những việc ý nghĩa, có lẽ khi ta ý thức từng hành động đi-đứng-nằmngồi của mình thì ta sẽ cảm nhận sự sống này ở một tầng mức sâu sắc hơn chăng? Thời gian vì thế mà qua đi chậm rãi? Những vấn nghi đó chỉ vụt thoáng qua, chưa kịp để lại vết dấu nào trong tâm trí thì tôi đã chìm sâu vào giấc ngủ. *** 4h sáng là thời điểm thức dậy. Nhưng trước đó đã có một số bạn không thể nằm yên trong chăn được. Lý do là thời khóa thường lệ của các sư cô đã bắt đầu rồi. Hình như là mới chỉ 3h, tôi đã nghe chuông vang. Quý sư cô công phu xong thì đến lượt chúng tôi vân tập đông đủ tại chánh điện. Không khác gì tối hôm qua. Khởi đầu là bài hô canh. Nhưng thời gian ngồi có dài hơn. Thật Nhật ký Mở Cửa Trái Tim II / trang 15


may là tôi không có cảm giác buồn ngủ! Tôi tập ngồi im và ngồi yên để lắng nghe. Tôi ngồi yên và ngồi im để nghe hơi thở mình. Chỉ nghe hơi thở thôi. Vậy mà những âm thanh xung quanh lại rung chạm rõ ràng hơn bao giờ hết. Tiếng sương rơi ngoài vườn, tiếng động cơ máy cày từ xa vọng lại, tiếng chó sủa, tiếng gà gáy… Bản hợp âm chào ngày mới của miền quê cứ tình tang trong lòng. Trên môi tôi, một nụ cười tinh khôi chớm nở…Một ngày của tôi đã bắt đầu theo một cách thức không thể dịu dàng hơn. “Sống trong môi trường tốt Được tạo tác nhân lành Được đi trên đường chánh Là phước đức lớn nhất” Bài kinh Phước Đức tiếp tục là cơn mưa Pháp tưới tẩm những hạt giống hạnh phúc trong lòng anh chị em chúng tôi. Bài kinh này ngắn nên ngay sau đó chúng tôi được thực tập thêm 5 cái lạy. Trong cái hiểu của tôi thì công năng của phương pháp lạy là để giúp ta gần gũi và hòa giải với người thân, bạn bè. Lạy là để giúp mình thấy được rằng mình chính là sự tiếp nối của tổ tiên, ông bà, cha mẹ…Lạy để thắp sáng lên ý thức rằng thân thể này, trí lực này, tính cách này đâu phải của riêng ta, mà chính là của tổ tiên, ông bà, cha mẹ trao truyền. 5 vóc sát đất (hai tay, hai chân, và trán) giống như ta đang ôm lấy đất Mẹ thiêng liêng, gửi vào Người những niềm đau nỗi khổ chất chứa. Để rồi Mẹ sẽ sẵn sàng đón lấy Nhật ký Mở Cửa Trái Tim II / trang 16


với sự bao dung và tình thương không bờ bến. Mẹ sẽ xoa dịu, sẽ chữa lành cho ta. Những khó khăn trong ta, những hiểu lầm giữa ta và các thế hệ trước, với mọi người xung quanh từ đó dần dần được hóa giải… Đó là những cái hiểu của tôi về lạy địa xúc. Nhưng cái hiểu này mới chỉ là cái hiểu về ý niệm thôi. Trong buổi công phu sáng nay, tôi đã thực lạy, thực sự lạy. May mắn là tôi không chỉ lạy một mình. Có cả một tăng thân bao bọc chung quanh tôi. Lắng nghe lời khải bạch qua giọng đọc truyền cảm của anh Dạ Lai Hương, tôi trở về với hơi thở, trở về với đất Mẹ và buông thư thân mình. Năng lượng vững chãi này có lẽ không sách vở nào diễn tả được…Đến khi hồi hướng thì trời đã sáng rõ. Lúc này, một toán theo chị Phương Nhã chấp tác. Một toán theo chị Kiên Định chuẩn bị thức ăn. Số còn lại thì cùng anh Đức Pháp chuẩn bị các phần quà.

Nhật ký Mở Cửa Trái Tim II / trang 17


Buổi cơm chay chiều hôm qua ngon lắm. Và đến sáng nay sư cô và Phật tử ở chùa lại tiếp tục thiết đãi cho chúng tôi món cà ri - bánh mì. Lòng tôi mừng rơn. Cảm giác không khác gì học sinh gạo bài trúng tủ. Tôi thích món này lắm lắm. Bữa ăn sáng chánh niệm diễn ra khoảng 7h. Từng người một xếp hàng trật tự, lấy thức ăn trong im lặng. Chúng tôi ngồi thành 2 hàng ở hành lang. Số khác thì ngồi thành vòng tròn tại nơi đặt quà. Ai nấy đều chậm rãi cảm nhận từng miếng nhai, từng tặng phẩm của công phu lao tác, của đất trời và của muôn loài.

Nhật ký Mở Cửa Trái Tim II / trang 18


Rửa bát xong, mọi người tập trung thành vòng tròn ở khoảng sân trước chánh điện. Rồi thì “nắng về thật nhẹ nhàng, cho mật ngọt đầy tràn, em mỉm cười dịu dàng, rồi tiếng em chợt vang”. Rồi thì “nắng lên ta bên nhau, trao ngàn lời nguyên cầu, trao nụ cười nhiềm mầu, và xóa đi niềm đau”. Rồi thì “nụ cười ta trao cho nhau, là đôi cánh trắng thần tiên nhiệm màu”. Rồi thì “vào ngày mới, lòng thênh thang, chân bước tới, không vội vàng”. Những giai điệu bình an, tràn đầy sự thảnh thơi, tràn đầy niềm vui sống cứ như thế được anh em chúng tôi hát ca vang lừng.

Nhật ký Mở Cửa Trái Tim II / trang 19


Bạn hiền thương ơi! Bạn đã từng nghe qua những lời hát này chưa? Anh em chúng tôi gọi đó là những bài nhạc lành. Anh em chúng tôi gọi đó là lời ca trong mát. Lành như thế nào, trong mát ra sao thì người ta chỉ có thể hiểu, chỉ có thể cảm một khi chính mình cất lên tiếng hát, hát cùng mọi người. Sáng hôm nay, tôi thấy bao nhiêu lành và bao nhiêu trong mát nở rộ, bạn à. Chúng nở trên vầng tráng vô tư của anh tôi. Chúng nở trên nụ cười dịu dàng của chị tôi. Nở hoài, nở mãi… Khi những lời ca lắng lại, chú Thiện Tu bước vào giữa vòng tròn, chia sẻ về cách đi thiền hành. Con đường trước chùa sẽ là không gian để cho chúng tôi thực hành ngay tức thì những gì mới được học hay ôn lại.

Nhật ký Mở Cửa Trái Tim II / trang 20


Con đường chỉ vừa đủ cho một làn xe, tuy nhỏ nhưng đủ sự tĩnh lặng để yểm trợ cho mọi người trở về với từng bước chân và hơi thở của mình. Nắng ấm áp trên cao và hoa cỏ xanh mát bên đường. Lòng tôi tĩnh tại. Có lẽ chưa bao giờ có một cảnh tượng một hàng dài gần 60 người cùng bước những bước chân thầm thì tại chốn nơi này. Người dân địa phương có vẻ ngạc nhiên lắm. Một số đứng quan sát chúng tôi ra chiều thích thú. Cứ mỗi 10 phút thì một tiếng khánh lại vang lên. Đoàn người dừng bước, thở cho thiệt khỏe 3 lượt thở rồi lại tiếp tục. Chúng tôi đi được một quãng khá xa rồi lại vòng trở lại. Lúc này có một chữ U thật đẹp đã thành hình.

Nhật ký Mở Cửa Trái Tim II / trang 21


Vậy là cả hai bên đường đều đã phủ ngập bóng dáng của anh chị em rồi. Những chiếc xe qua lại khi gặp phải chúng tôi cũng giảm tốc độ. Năng lượng bình an trong từng hơi thở, trong mỗi con người đã được chuyền trao đi khắp nơi rồi đó, bạn hiền thương có thấy không? Đó có thể là món quà mà chúng tôi gửi tặng lại xứ dừa Bến Tre. Giờ phát quà chưa tới nhưng chúng tôi đã trao quà rồi. Đóng góp chúng tôi không chỉ là những món quà hữu hình cho các em học sinh. Đóng góp chúng tôi còn là đây, chính là sự bình an này. - Bạn hiền thương ơi, Bạn có bằng lòng với suy nghĩ này của tôi không? ***

Nhật ký Mở Cửa Trái Tim II / trang 22


Phần 3 Lúc khởi sự đi thiền thì chúng tôi di chuyển từ cổng chùa. Còn lượt về thì đoàn người lại rẽ sang khu vườn bên cạnh. Con đường nhỏ với những tán lá dừa mát rượi, mương nước yên ắng hai bên. Hình hài lọt thỏm ngay giữa khung cảnh thần tiên. Màu nhiệm hay là cảm giác nào khác? Không thể diễn đạt. Bến Tre giờ cũng đã thành ra quê hương của tôi rồi. Sự thật là tôi đang bước từng bước, tôi đang thật bước trên quê hương. Nghe nói một số anh chị em đã có chuyến đi tiền trạm 2 tuần trước đó. Mái chùa tôi đang nương náu cũng là nhờ anh chị em tôi đã thưa hỏi. Con đường tôi đang thư thả dạo ngắm cũng là nhờ anh chị em tôi đã lựa chọn. Quà được sắp đặt. Chương trình được soạn trước. Mọi thứ như lập trình. Và phần việc của tôi chỉ còn là dự phần Nhật ký Mở Cửa Trái Tim II / trang 23


vào. Chuyện của tôi chỉ là thưởng thức bước chân, thưởng thức hơi thở, thưởng thức từng giây phút. Biết nói sao cho hết những cảm tình thân ái này. Cám ơn các anh chị em nhiều lắm. Anh chị em đã bỏ bao nhiêu thời gian, sức lực, tài lực và cả tâm lực để yểm trợ cho chuyến đi. Biết nói sao cho hết những ước muốn tri ân này. Về lại chùa, chúng tôi tiếp tục được bà con Phật tử khoản đãi nồng hậu. La liệt trên sân gạch bao nhiêu là vỏ dừa. Không biết tổng số lít nước dừa đã được tiêu thụ là bao nhiêu nữa. Chắc không ai ngồi nghĩ ngợi chuyện này. Tôi lập lại: Chúng tôi chỉ có hết lòng thưởng thức mà thôi. Có ai sung sướng bằng…!

Nhật ký Mở Cửa Trái Tim II / trang 24


Lúc này là khoảng 8h30’. Đoàn xe thứ hai từ Sài Gòn đã về tới. Đây là nhóm Phật tử yểm trợ một phần tài chính cho chuyến đi Mở cửa trái tim lần II. Các anh tôi ra đón chào. Ai nấy đều nở những nụ cười hết cỡ, những nụ cười vô ưu. Chỉ chừng đó thôi cũng đã hé lộ cho tôi nhiều điều lắm. Thiết nghĩ bắt gặp những nụ cười như thế là cũng đã đủ đem đến cho người đối diện những nghĩ cảm trọn vẹn về tinh thần của hoạt động này.

Nhật ký Mở Cửa Trái Tim II / trang 25


Cứ sau từng phút, chùa dần đông hơn. Nhóm do anh Đức Pháp phụ trách tiếp tục công việc sắp đặt quà. Còn chúng tôi thì có mặt tại chánh điện. Lúc này tôi mới thấy được tài năng của anh Nguyên Niệm. Anh hướng dẫn cho các em học sinh sắp hàng rất trật tự và im lặng. Sau khi ổn định chỗ ngồi, chúng tôi bắt đầu phát quyển kinh nhạc Mở Cửa Trái Tim, trao tay từng em một. Và những khúc ca lành mát khi sáng ngân vang giờ lại ngân vang tiếp tục: “anh em ta từ bốn phương trời chị em ta từ khắp năm châu không phân biệt màu da tôn giáo Nhật ký Mở Cửa Trái Tim II / trang 26


cùng về đây xây đắp yêu thương” Rồi tới “bên trái tôi đây là bạn tôi, anh em tôi”, “cười đi em vì cuộc đời là đóa hoa trăm sắc, hạnh phúc bây giờ chỉ bấy nhiêu thôi”

Nhờ có sự điều phối khéo léo của anh Nguyên Niệm mà các em bớt đi rất nhiều ngần ngại, hòa lời chung hát với chúng tôi dễ dàng. Đến giờ pháp thoại, chúng tôi dành ít phút để chắp tay hoa, cùng xướng danh hiệu Bồ Tát Quan Thế Âm. Khoảng hơn 40 phút sau, những phần quà đầu tiên lần lượt được trao tặng. Chúng tôi cố gắng thực tập im lặng trong việc trao quà. Đồng thời một Nhật ký Mở Cửa Trái Tim II / trang 27


nhóm khác tiếp tục sinh hoạt với các em đang chờ được đọc tên. Ở bên ngoài, một số bạn còn phát kiến việc thổi bong bóng để tặng các em nữa. Vậy là ngôi chùa chúng tôi bấy giờ phủ ngập bao nhiêu sắc màu. Hân hoan tràn ngập. Không khí như một lễ hội thật sự. Người nhận quà vui. Nhưng người trao quà có khi còn vui hơn gấp nhiều lần.

Nhật ký Mở Cửa Trái Tim II / trang 28


Nhật ký Mở Cửa Trái Tim II / trang 29


Bữa trưa đến vào lúc 10h45’. Khung cảnh có hơi nhốn nháo vào phút cuối nhờ có sự xếp hàng lấy thức ăn mà trở nên tĩnh lặng trở lại. Anh Dạ Lai Hương thỉnh chuông để đại chúng quay về với hơi thở, cùng lắng nghe bài 5 quán : 1. Thức ăn này là tặng phẩm của đất trời và công phu lao tác. 2. Xin tập ăn trong chánh niệm và lòng biết ơn để xứng đáng thọ dụng thứ ăn này. 3. Khi ăn xin nhớ ngăn ngừa nhũng tật xấu và tập ăn uống cho có chừng mực. 4. Xin chỉ ăn những thức có tác dụng nuôi dưỡng và ngăn ngừa tật bệnh; ăn như thế nào để gìn giữ lòng từ bi, giảm bớt khổ đau của muôn loài, bảo tồn đất Mẹ, và chuyển ngược quá trình hâm nóng địa cầu. 5. Vì muốn thực tập con đường “sáng cho người niềm vui, chiều giúp người bớt khổ” cho nên chúng con xin thọ dụng thứ ăn này. Mọi người tiếp tục duy trì sự thực tập ăn cơm trong im lặng như trong suốt 1 ngày qua. Tôi nhìn ra bên ngoài thấy từng mảng mây đen hội tụ. Không khéo lại mưa như chiều thứ bảy. Nếu mà mưa từ sáng thì chắc buổi thiền hành đã không thể diễn ra rồi buổi phát quà cũng sẽ bị ảnh hưởng. Giờ thì khi mà mọi phần việc của anh em chúng tôi đã hoàn tất tại địa phương này thì những hạt mưa lại tí tách trên đầu. Thiên nhiên sao quá khéo sắp giỏi bầy !!! Nhật ký Mở Cửa Trái Tim II / trang 30


Theo như thông báo thì chúng tôi sẽ rời chùa vào lúc 12h30’ và buông thư trên xe. Nhưng theo yêu cầu của một số anh chị em và có lẽ cùng là nhờ cơn mưa, chúng tôi có được cơ hội nằm thảnh thơi và điều phục hơi thở mình tại chánh điện. Và cũng lại nhờ cơn mưa mà thời gian buông thư kéo dài hơn. Nắng mưa là chuyện của trời. Tôi có nên cám ơn “ông ấy” chăng??? Mặt sàn mát lạnh, hương thơm cỏ cây bốn bề, cái mát trong không khí thấm đượm vào hồn và thoảng bên tai là tiếng nói dịu dàng và lời ca thanh thoát của anh Dạ Lai Hương. Nhưng khúc hát êm đềm đưa tâm thức người nghe chìm sâu vào giấc ngủ an lành, không mộng mị. 3 tiếng chuông vang lên. Tôi choàng tỉnh, năng lượng dường như đã phục hồi hoàn toàn. Mọi sự vẫn chưa kết thúc. Vẫn còn đó một điểm phát quà tại Long An. Thay mặt đoàn, anh Nguyên Niệm đã nói những lời thật dễ thương khi chia tay và tri ân sư cô trú trì. Tất cả các phần việc trong chuyến đi này cũng là do anh phân loại và trù liệu. Anh Nguyên Niệm cũng kiêm luôn việc thông báo thời khóa cho đại chúng. Mỗi một phần việc chính đều do một anh chị nào đó chịu trách nhiệm. Chẳng hạn chị Phương Nhã thì chịu trách nhiệm chính phần chấp tác. Em Nhuận Bích là bên hành đường. Chị An Tịnh lo về thu chi v.v… Tôi học hỏi được nhiều kinh nghiệm thực tế và sống động quá. Thật sự muốn cám ơn anh Nguyện Niệm cũng như các anh chị em Nhật ký Mở Cửa Trái Tim II / trang 31


trong Ban Tổ Chức vì sự nhiệt tâm, tận tình và chu đáo chăm sóc cho từng cá nhân tham gia như tôi. Muốn nói mà làm sao đó lại quên.

Chúng tôi rời chùa khi cơn mưa vẫn chưa thôi ngừng rơi. Một nhóm thì đi bộ. Trong khi đó để rút ngắn thời gian kịp về đến Long An, anh chị tôi đã thuê một chiếc xe tải nhỏ để chở hàng hóa và người ra xe lớn. Thùng xe không có nóc, chúng tôi chen chúc đứng tựa vào nhau. Mỗi lần xe thắng lại là cả xe đổ nhào chồng chất, ai cũng cười nắc nẻ. Gió thổi từng đợt làm những chiếc áo mưa bay phần phật. Chật chội như vậy nhưng khi gặp một nhóm đã đi bộ trước đó thì lại rước lên thêm. Mật độ thường trú trên xe ngày càng dày đặc. Ấn tượng này, hình ảnh này thật khó phai mờ trong tâm trí. Chiếc xe Nhật ký Mở Cửa Trái Tim II / trang 32


tải nhỏ ngược xuôi 2 lượt để đưa tất cả thành viên ra chiếc xe đã đổ sẵn ở điểm đến hôm qua. Bây giờ là 13h21’. Giờ rời Bến Tre đã trễ gần 1 tiếng so với dự định. Và trải nghiệm sau đó không hề dành cho những ai ưa thích những gì êm ấm. Quả đúng là chúng tôi đã chọn những vùng thật sâu, thật xa để trao quà. Ngồi trên xe, tôi và chị Kiên Định nhẩm đến số lượng cây cầu mà đoàn mình đã băng qua. Nếu chúng tôi đếm không lầm là gần 30, có lớn, có nhỏ. Không khí dần trở nên căng thẳng khi xe phải băng qua những chiếc cầu có giới hạn tải trọng. Mọi người hết xuống xe, đi ngang qua cầu, chờ xe qua, lên xe rồi lại tiếp tục chuỗi hành động tương tự. Bản thân con đường đã ghồ ghề, khúc khuỷu. Chiếc xe lúc này không khác một con thuyền đang bồng bềnh, chao đảo giữa ngàn khơi. Hết nghiêng sang trái rồi lại ngả sang phải. Thêm vào đó còn phải xuống xe, lên xe. Thật sự chúng tôi đã được rèn luyện cả tâm trí lẫn thể xác. Xe còn lại mắc phải dây điện giăng thấp. May nhờ có người dân địa phương giúp đỡ hành trình mới lại được tiếp diễn. Cứ như thế, chúng tôi như chơi thể thao trên cả đoạn đường. Sau hơn 3h đồng hồ xê dịch thì đoàn cũng đã đến nơi. Rất nhanh chóng chúng tôi vận chuyển hàng quà vào trong. Kim phút chỉ số 8. Kim giờ chỉ số 4. Trễ hơn 40 phút so với dự định. Nghe nói các em nhỏ cùng phụ huynh đã có mặt ở đấy từ 15h30.

Nhật ký Mở Cửa Trái Tim II / trang 33


Ngay sau phần chia sẻ của các anh chị bên chính quyền địa phương, anh Dạ Lai Hương cầm micro phát biểu chỉ vài câu rồi tiến hành ngay buổi phát quà. Chúng tôi lẽ ra có thể chia sẻ nhiều hơn về mình, về ý nghĩa và tinh thần của chuyến đi. Chúng tôi lẽ ra có thể ngồi sinh hoạt và ca hát cùng các em như lúc sáng. Nhưng mọi người đã đợi lâu quá rồi mà họ cũng nào khác gì chúng tôi, cũng đã phải băng sông, băng cầu để đến đây. Thực tế đó có lẽ đã khiến anh tôi đi luôn vào chuyện quan trọng nhất. Các bạn trẻ trong đoàn tích cực giúp các em mang quà vì phần quà khá nặng mà đa phần các em, bạn nào cũng nhỏ xíu, ốm o, gầy còm. Tôi đứng đó trao từng phần quà, không ngớt ánh nhìn hướng về từng em nhỏ. Chiếc Nhật ký Mở Cửa Trái Tim II / trang 34


áo trắng em này đang mặc phần nhiều đã ố vàng. Đôi dép em kia đã cũ. Làn da của các em đều ngăm đen. Đôi môi nhiều em nứt nẻ. Bao nhiêu vết dấu của một cuộc đời lam lũ, không no đủ đã in hằn. Vậy mà… nụ cười ai cũng rực sáng, đôi mắt ai cũng trong veo. Những giao cảm len lỏi, quyện hòa khiến cho từng nhịp đập co thắt lại. Món quà vật chất có thể giúp ích cho các em vài ngày trong năm học mới. Nhưng cần bao nhiêu vật chất để có thể bù đắp cho tất cả những mảnh đời thiếu may mắn này. Tôi không tính toán được. Trong giờ phút đó dường như cử động của tôi cẩn trọng hơn bao giờ hết. Ý thức về từng động tác của bàn tay như được thắp sáng lên. Giữa 10 ngón tay không chỉ còn là những gì hữu hình nữa. Bàn tay tôi cũng đang trao đi một món quà khác. Khó thấy hơn. Nhưng nó sẽ nuôi dưỡng chính tôi, nó sẽ nuôi dưỡng chính người trao đi chứ không chỉ là người nhận.

Nhật ký Mở Cửa Trái Tim II / trang 35


- Món quà đó là gì, bạn hiền thương có biết không? Đó là tình thương. Tình thương đang tràn chứa trong tôi. Trong ánh mắt, trong nụ cười, trong một bàn tay, những tặng phẩm của tình thương đang được gói ghém, đang được gửi trao. Tôi muốn nói cho bạn nghe về những bài hát chúng tôi đã hát trên đường về. Tôi muốn kể cho bạn về những ổ bánh mì chay mà anh tôi đã đặt trước. Tôi muốn viết bao nhiêu chuyện về những người bạn lành của tôi.

Nhật ký Mở Cửa Trái Tim II / trang 36


Tôi còn muốn chìa cho bạn xem những củ sắn luộc, chiếc bánh da lợn, bó rau xanh nghĩa tình mà người dân quê đã gửi lại cho chúng tôi. Tôi còn muốn giải bày cho bạn hiền thương thật nhiều, nhiều lắm. Nhưng đôi mắt, nụ cười và bóng dáng của em bé thơ giữa cơn mưa chiều giá lạnh đã phủ chiếu lên tâm hồn tôi mất rồi… Cánh cửa lòng tôi đã mở, bạn có thấy không! Ngay trên con đường xa mưa ướt đó, cánh cửa đã mở. Cánh cửa đã không còn thể nào khép lại.

- HẾT-

Nhật ký Mở Cửa Trái Tim II / trang 37



MỞ CỬA TRÁI TIM Nhật ký chuyến CTXH tại Bến Tre, Long An Nhóm Thiện Nguyện Chánh Nghĩa Viết bởi Hạnh Nguyện Ảnh chụp bởi Xuân Hoàng Số hóa dữ liệu: `Cá Nghe Kinh


CĂ NGHE KINH facebook.com/CaNgheKinh


Turn static files into dynamic content formats.

Create a flipbook
Issuu converts static files into: digital portfolios, online yearbooks, online catalogs, digital photo albums and more. Sign up and create your flipbook.