




LỜI NÓI ĐẦU
Tác giả là thành viên của thư viện OHF có mã số OHF 01. Câu chuyện này được hoàn thành ngày 9/11/2022 sau chuyến đi đồi Phượng Hoàng- Uông Bí ngày 05-06/11 cùng năm của gia đình tác giả cùng đồng nghiệp và bạn bè thân thiết.
Do trên đồi nắng to và gió lộng, ngày đầu tới nơi tác giả chưa kịp quấn khăn, đội mũ không đủ dày nên thời tiết đã có ảnh hưởng nhất định đến tâm thần của tác giả, cụ thể nắng chiếu nóng đầu và gió lùa tai chui lên não chắc phải quẩn vài hôm nữa mới chịu đi ra.
Do sự ảnh hưởng trên, lời văn trong tác phẩm này mang đúng tinh thần hâm hâm của nắng và phiêu phiêu của gió, ngoài các độc giả bình thường không hay phát biểu ý kiến thì tác phẩm này thích hợp nhất cho các độc giả tâm tính nóng lạnh lẫn lộn thưởng thức. Các độc giả nghiêm túc cần cân nhắc trước khi đọc bài. Chân thành cảm ơn sâu sắc tới tất cả các thế lực đã giúp đỡ cho chuyến đi này thành công tốt đẹp, cảm ơn các bức ảnh của các nhiếp ảnh gia đại tài đã giúp tôi hoàn thành tác phẩm này.
Đôi lời nhắn nhủ tới các độc giả thân yêu. Chúc các bạn sức khỏe và thành công.
Love you ngày 9/11/2022 và các ngày sau!
OHF-01.
CHƯƠNG I MỞ ĐẦU ....................................................................................................................... 4
CHƯƠNG II- CHUẨN BỊ NÀO......................................................................................................... 5
CHƯƠNG III LÊN ĐƯỜNG THÔI .................................................................................................. 6
CHƯƠNG IV-ĐẾN NƠI RỒI ............................................................................................................ 7
CHƯƠNG V-THƠ MỘNG LÀ GÌ NHỈ ............................................................................................ 8
CHƯƠNG VI- KẾT 19














Vượt trước rất nhiều xe máy, xe đạp cùng các xe khác; đi qua mấy chục đường vòng và vô số đèn xanh đèn đỏ; băng ngang qua 3 con sông to bằng cầu Bính, cầu Giá và cầu Đá Bạc, đoàn xe OHF đã đi hết Hải Phòng, đến với chân núi Ba Tầng của thị xã Uông Bí tỉnh Quảng Ninh sau đúng một tiếng đồng hồ. Tới nơi tất bật trung chuyển đồ đạc, ưu tiên đưa đội Măng Non + Tre Già và đội Hậu Cần tham gia chơi trò 20 phút “xóc tung lật mạnh” trên xe bán tải. Còn lại một đoàn Quân Xung Phong nhận nhiệm vụ thăm dò tìm hiểu địa chất đồi núi và tính giờ chân đi, một tiếng sau cả đoàn cũng đã tập hợp được ở nơi cắm trại Đồi Phượng Hoàng. (Nụ cười vui tươi trước khi tham gia game xe leo đồi của đội Hậu Cần…) ( …Và biểu cảm sau khi được“xóc tung lật




NƠI R
Bao mồ hôi, nước mắt, khổ đau, buồn bã, vật vã v.vv trên con đường đồi dốc ngược, bụi mù ,xa xôi , mông lung, hoang mang v.vv.. bỗng chốc tan biến khi trước mắt thấy thấp thoáng nhấp nhô lều trại của mình ở thung lũng bao la mênh mông một màu xanh xanh chấm thêm nhiều vàng trong nắng chiều ấm áp. Đứng ở độ cao trên 400m chưa tới 500m chưa rõ cụ thể con số, cảm nhận không khí trong veo nhẹ bẫng, được ôm trọn bởi khoảng không gian bát ngát không giới hạn nhưng vẫn trong tầm mắt của mình, biết chắc ở đây sẽ tìm thấy “thơ mộng ở nơi xa” mà bọn mình vẫn đang mong đợi.

(Giây phút bao muộn phiền tan biến)

(Đứng ở độ cao nhiều hơn so với vùng đồng bằng, đang tưởng không khí trong lành trong veo nào ngờ xa xa cách đó vài km nhà máy nhiệt điện thả khói lên núi đồi cho mình luyện phổi. Thơ mộng tuyệt đối là một điều xa xỉ.)


Những điều lãng mạn và đẹp đẽ trên đời này thường được tìm thấy trong thơ ca, phim ảnh (đặc biệt phim Hàn Quốc), hoặc đôi khi chúng xuất hiện trong những giấc mơ hay ký ức xa vời của chúng mình. Nhưng thời nay khác rồi, đã có camera của điện thoại lưu giữ hộ bọn mình thơ mộng (bao gồm cả flycam của Cương). Mình mở photo trong Iphone +Samsung và smartphone thương hiệu khác ra, bất cứ ở đâu, bất cứ lúc nào, mình đều có thể cảm nhận được thơ mộng ở thời điểm đó- lúc chúng mình ở bên nhau Mà thơ mộng bọn mình đang kiếm tìm ở đồi Phượng Hoàng là gì thế bạn ơi ?






THƠ MỘNG CÓ PHẢI LÀ khi mình bên nhau vui ca cháy hết mình bên lửa trại, khi mình hò hét đến hôm sau khản tiếng vẫn thấy nói chưa hết điều, mà tạm thời không nói được nữa òi ….?
( Cháy 70% mình theo lửa trại vì không đốt thêm củi do lo lắng cho an toàn của đồi núi, 30% hẹn đợt lửa trại sau ở một nơi phù hợp hứa sẽ bù vào)
( Thanh niên áo trắng dẫn đoàn hò hét nên hôm sau đành im lặng tạm một ngày)

































THƠ MỘNG CÓ PHẢI LÀ đêm ngủ trong lều lạnh co ro vì thuê cái lều hơi lớn ; bị sương rơi vào mặt xong đồi gió hú vù vù hơi rùng rợn, mình vẫn tranh thủ ngủ nên được khuyến mại thêm vài cơn ác mộng hạng nhẹ…?



(Trông em này thôi mà đêm qua em mơ lều em bị sập)
(Trông anh này thôi mà đêm qua anh bị sương trong lều rơi vào mặt)
(Trông bọn mình này thôi mà đêm qua mình không ngủ ở đây)
THƠ MỘNG CÓ PHẢI LÀ được trở về với thiên nhiên hùng vĩ bao dung tuyệt vời, được ngắm hoàng hôn, ngắm bình minh, ngắm trăng đêm 13 gần ngày rằm mà trăng chưa sáng như hôm rằm, ngắm sao đầy trời lúc 5 giờ sáng dậy sớm, trời vẫn tối mà gió thổi vẫn to…?




(Ta tạm biệt ánh nắng ấy ban chiều…)
(Vui cùng nhau đêm trăng thanh gió lớn…)
(Rồi hôm sau đi đón nắng bình minh)
Tác phẩm th ơ ngang
THƠ MỘNG CÓ PHẢI LÀ mình bị ốm mà vẫn cố gắng gượng hy sinh bản thân cho niềm vui của mọi người, tham gia vào đủ các cuộc chơi? Là tinh thần quật cường quyết ko thua bọn virus corona hoặc là con virus khác hay là các bài học về nhặt rác phân loại rác ấy nhỉ…?
( Anh căng cơ băng chân anh vẫn cõng em tr ên núi )

(Anh đau răng đau lưng vẫn dẫn em lên đỉnh núi ngắm bình minh)


(Không liên quan lắm mà bọn cháu rất vui vì nhặt rác để làm sạch môi trường có thưởng mà l ại học được cách cho lon bia ra một túi riêng, cho chai lavie nhựa ra một túi riêng)

THƠ MỘNG CÓ PHẢI LÀ bị ong đốt vì ong nó tranh đồ ăn của mình và mình khóc và hôm sau chỗ đốt sưng lên…?
THƠ MỘNG CÓ PHẢI LÀ không có chỗ đi vệ sinh ra hồn phải cầm cái xẻng và ô đi khắp nơi quanh đồi xong chiều người ta lên đông quá ngại quá phải xuống đồi mới xử lý được…?
HAY THƠ MỘNG LÀ nghĩ đội Phượng Hoàng Camping làm mất cái mic của mình rồi sau đó mình tìm ra cái mic, mình xin lỗi nó, và mình vẫn nói là bọn nó chưa biết xử lý khủng hoảng rồi mình lại quay ra cảm ơn đội đó….?

…………..
Có hai ngày bên nhau thôi, còn những gì thơ mộng chưa được kể ra nữa nhỉ? Nhiều khi mình tự nghĩ những việc diễn ra mình cho là THƠ MỘNG có khi nào là ÁC MỘNG với người khác hay không. Mà kệ thôi, cứ nhìn theo nhiều khía cạnh khác nhau đi, thế nào cũng nhìn ra được những YÊU THƯƠNG và sẽ thấy cuộc sống thi vị còn lòng mình thì NHẸ NHÀNG hơn đấy.
CHƯƠNG VI KẾT
Người ta hỏi nhau “Đi đâu loanh quanh cho đời mỏi mệt” , như kiểu bảo đừng đi đâu ấy. Mình bảo là thỉnh thoảng cũng nên đi loanh quanh chút nhé, hơi mệt tí mà cũng không đến nỗi quá mỏi mệt đâu. Mình đi cùng nhau để có với nhau những kỷ niệm cả khó tả và cả ngọt ngào. Cuộc sống bình thường vốn dĩ khô khan và đơn điệu, may quá chịu khó chụp ảnh nhiều thấy đời THƠ MỘNG hẳn lên. Bỗng một lúc nào đó chợt thấy ghét nhau, thấy tiêu cực, buồn, bất lực, khó khăn v.vv.. giống vậy, hãy mở những bức ảnh này ra để nhắc nhở mình: Bọn mình yêu thương nhau, mình có nhiều thơ mộng với nhau, MÌNH ĐÃ HẠNH
