LT2007

Page 52

học luôn. Một ngày kia, cô xin phép cha mẹ, các anh lên Sài Gòn học buôn bán với dì dƣợng. Dì dƣợng của cô có tiệm buôn khá lớn. Khi nghe cô có ý định nhƣ vậy, cha mẹ và các anh nhất định không cho. Nhƣng cô ráng thuyết phục, nài nỉ, van xin mỗi ngày. Thấy cô nhất quyết chọn nghề thƣơng mại, cha mẹ, các anh cũng đành chìu. Rồi cô lên Sài Gòn ở. Dì dƣợng có một hãng buôn lớn, nên cô có nhiều việc để làm: Phụ giúp, học hỏi, cô cũng đƣợc dì dƣợng trả lƣơng khá cao, mỗi tháng cô đều về thăm cha mẹ. Mọi việc đều đặn nhƣ vậy, những ngƣời làm của các hãng khác cô cũng đƣợc quen biết qua những lần đặt hàng. Dần dần cô có rất nhiều bạn, thỉnh thoảng dì dƣợng cho phép cô đi dự sinh nhật bạn bè, và thƣờng ngủ qua đêm với các bạn. Nhƣ thƣờng lệ, cuối tháng cô xin phép dì dƣợng về quê thăm gia đình. Lần này, cô đi lâu hơn những lần trƣớc, dì cô nóng ruột vô phòng xem, mở tủ ra, thì hỡi ơi quần áo và những đồ cá nhân cô đã mang theo tất cả. Dì kiếm thấy lá thƣ để lại cho cha mẹ, các anh và dì dƣợng, cô đã làm phiền mọi ngƣời vì quá lo lắng cho cô. Bây giờ cô phải rời khỏi mọi ngƣời để sống cho hạnh phúc và lý tƣởng của cô, xin mọi ngƣời đừng báo cảnh sát vì nơi cô ở rất an toàn và êm đềm. Đọc thư của cô út xong, bà dì về ngay gia đình của cô út và đưa lá thư này cho gia đình cô xem. Đọc thƣ xong, cha mẹ và các anh khóc nhƣ đám ma của cô vậy. Mọi ngƣời không ai hiểu tại sao cô làm nhƣ thế? Theo ai? Ở đâu? Sống nhƣ thế nào? Gia đình của cô bắt đầu Trang 52

sóng gió, cha cô cứ trách mắng mẹ cô, các anh cô thì hăm doạ những ai là ngƣời quyến dụ cô. Gia đình của cô không còn êm đềm, không còn những bữa cơm chung, những lời nói nặng nhẹ lẫn nhau, giông bão lớn đang làm sụp đổ hạnh phúc trong gia đình, trong từng cá nhân. Gia đình của cô dấu chuyện này với họ hàng, với ngƣời chung quanh, nhƣng rồi ai cũng biết tin con gái út của ông bà đại điền chủ đã bỏ nhà theo trai. Chuyện này thật nhục nhã cho gia đình gia giáo và thủ cựu của cha cô. Bây giờ, ông không còn nhƣ xƣa, không ăn mặc sang trọng đi dự tiệc này, tiệc nọ nhƣ trƣớc đây, tiếng nói của ông không còn nữa, ông thu mình trong nhà. Mọi công việc có mẹ và các anh của cô lo. Thời gian từ từ trôi qua, các anh cũng có vợ, có con. Cái đau khổ, buồn bã, bị người đời chê trách tƣởng nhƣ đã làm tê liệt mỗi ngƣời, nhƣng bây giờ họ đã tỉnh dần lại. Sau khi những đứa cháu nội kháu khỉnh ra đời, gia đình cô bắt đầu có tiếng cười, tiếng khóc của trẻ thơ, những bận bịu, lo lắng đã làm cho chuyện cô út đươc lắng đọng xuống. Gần 7 năm sau, bây giờ cũng đến ngày mùa trăng sáng, những tá điền gặt lúa mang về góp lúa cho điền chủ, tiếng giã gạo, tiếng chày khua, những tiếng cƣời, tiếng nói của những ngƣời tá điền làm vui hẳn lên. Từ tờ mờ sáng nghe tiếng hót của những đàn chim, tiếng xuồng ghe nhộn nhịp làm cho gia đình cô út sống lại. Vì bao nhiêu năm, từ ngày cô út bỏ nhà ra đi, họ đã bỏ quên và ngủ

yên trong đau khổ. Một hôm cả nhà quây quần bên mâm cơm, đang vui vẻ trò chuyện thì ngƣời đƣa thƣ tới. Ngƣời anh cả ra nhận thƣ. Anh không lầm đây là nét chữ của em gái mình, anh mừng quá, cha mẹ ra lệnh cho ngƣời anh đọc thƣ này để cả nhà cùng nghe. Bây giờ mọi ngƣời biết rõ, cô đã có chồng và 4 con, đang ở rất xa quê nhà. Cô xin mọi ngƣời thƣơng mà tha thứ cho cô. Cô muốn gặp cha mẹ, các anh trƣớc khi cô lên bàn mổ. Được tin cô út cả nhà đều mừng, bà mẹ vừa mừng vừa lo lắng cho cô nên bà khóc. Còn cha của cô, lần đầu tiên mọi ngƣời thấy ông quá xúc động chảy nƣớc mắt. Thế là cha mẹ, hai anh đi tìm cô. Họ đi từ sáng sớm đến chiều tối mới tới nơi cƣ ngụ của vợ chồng cô. Đến nơi, cha mẹ và hai anh đứng ngoài nhìn ngắm căn nhà của cô, căn nhà nghèo nàn, đơn sơ, chứ không nhƣ căn nhà cô sống khi xƣa với gia đình. Họ đứng trước nhà như vậy một lúc rồi mới gõ cửa. Khi chồng cô nhìn thấy có ngƣời liền chạy ra mở cửa và chào đón. Mẹ cô miệng lắp bắp không biết nói gì, còn cha cô với 2 anh đứng ngó chết sửng nhƣ trời trồng. Nghe tiếng mở cửa và chào hỏi của chồng, cô bế đứa nhỏ nhất đi ra, vừa thấy cha mẹ, 2 anh, cô mừng phát khóc, cô gào lên nhƣ chƣa bao giờ đƣợc khóc. Thấy ngƣời lạ đến nhà, mẹ thì gào khóc, bố đứng yên, mấy đứa bé quá sợ nắm chặt tay bố, mắt ngơ ngác nhìn ngƣời này đến ngƣời khác. Qua những giây phút xúc động như vậy, vợ chồng cô mời mọi ngƣời vào nhà. Cha mẹ và hai anh tƣởng nhƣ vừa trải qua một cơn mê. Trƣớc Linh Thao


Issuu converts static files into: digital portfolios, online yearbooks, online catalogs, digital photo albums and more. Sign up and create your flipbook.