BÁO HỒN VIỆT SỐ 166 - 12/2022

Page 20

TiếngNóiCủaHộiCaoNiênCharlotte-NC 5845EleanorRigbyRd–Charlotte–NC28278 Đt.(704)241-0117Email:tranta5845@gmail.com SỐ 166, THÁNG12-NĂM2022
NGUYỆTSAN–HỒNVIỆTSỐ166–THÁNG12-2022 Trang2 QC BÌNH PHÙ MUA BÁN BẤT ĐỘNG SẢN 6431OldMonroeRd#201 IndianTrail,NC28079 Tel.704-975-3889– bphu@kw.com LicensedinNC&SC TậnTâm–UyTín–NhanhChóng ThànhThật–KinhNghiệm Hướngdẫnquýkháchchọn nhàtheokhảnăng,sởthíchvàkhuvực MọiliênlạcxingọiBìnhPhù 704-975-3889

CHỈTIẾPNHẬN: Để Nguyệt San được phát hành đúng kỳ hạn, xin quý Hội Đoàn, Quý Văn Hữu và Quý Đồng Hương sớm gửi đề tài, tin tức hay quảngcáođến1trong2địachỉdướiđâytrướcngày10mỗitháng: Chuancp01@gmail.comtranta5845@gmail.com hoặc bangvnbui@gmail.com Mộtsốcácbàiviết,chuyệnvuicười,hìnhảnhsưutầmlấytừtrên“Net” xuống.HộiCaoNiênchúngtôichânthànhcámơnbiếtơnquýtácgiả chophéptiếptaytruyềnđạtđếnquýđộcgiảkhắpnơicùngthamkhảo, đượchiểubiếtthêm.Xinđatạ

NGUYỆTSAN–HỒNVIỆTSỐ166–THÁNG12-2022 Trang3 ChủNhiệm: TạNgọcTrân ChủBút:
Kỹ
:
Ông
Ông
Nội
Hìnhbìa: ChúcMừngGiángSinh&NămMới ...............................................................................................................................1 QCBìnhPhùmuabánbấtđộngsản................................................................................................................................. 2 Nộidung............................................................................................................................................................................ 3 ThôngbáosinhhoạtHội................................................................................................................................................... 4 Bài hát tập thể ................................................................................................................................................................... 4 Đitiểuđêm........................................................................................................................................................................ 4 NgườiMỹĐangChọnCôĐơn......................................................................................................................................... 5 CâuChuyệnMùaTạƠn.................................................................................................................................................... 7 Khoảnhkhắcđẹpbuổihọpcuốinăm.............................................................................................................................. 11 TÌNHYÊU...................................................................................................................................................................... 13 QuảngcáoTríKếToán&KhaiThuế&VpLuậtsưBriandeBrun ............................................................................... 14
...................................................................................................................................................... 15 Tìnhchếttheomùađông(*) ........................................................................................................................................... 17 ThôngbáomừngxuânQuýMão2023............................................................................................................................ 19 NhữngCâunóihayvềnụcười........................................................................................................................................ 20 Vườnthơ ........................................................................................................................................................................ 21 ChuyệnKểLễTạƠn2022.............................................................................................................................................. 22 LáThu............................................................................................................................................................................. 25 Hìnhảnhsinhhoạt........................................................................................................................................................... 26 QuảngcáotiệmthuốctâyKaltlyn&dượcthảo.............................................................................................................. 28 QC luật sư Tín Thành Nguyễn......................................................................................................................................... 29 QCCharlotteMedicalCenter.......................................................................................................................................... 30 DanhsáchgiúpTpb/VNCH ............................................................................................................................................ 31 ĐườngTrầnĐâuCóGì…............................................................................................................................................... 32 BàmẹViệtđoàntụcùngconởnghĩatrangArlington.................................................................................................... 35 QCnhàquànWilsonFuneralandCremationservice ..................................................................................................... 39 LuậtSưTrầnTháiSơn.................................................................................................................................................... 40 Cậubénuôiem................................................................................................................................................................ 41 Mộttâmhồn… ................................................................................................................................................................ 42 QCAncưlạcnghiệp&BánhmìBrothers...................................................................................................................... 47 QCCarolinasFamilyDentalCare................................................................................................................................... 48 ĐƠNXINGIANHẬPHỘICAONIÊN55TUỔITRỞLÊN .................................................................................. 49 QCnhàquànMcEwenPinevilleChapel......................................................................................................................... 51 QCGoldenvitaminusa.com ............................................................................................................................................. 52
PhạmChuẩn
Thuật
BùiVănBằng BanBiênTập: Chu Ẩn, Kim Phương Oanh, Nguyễn Thị Duy, Hồ Hường, Tạ Ngọc Trân, PhạmHà,TrầnVănHưởng PhátHành:
NguyễnHuyến
NguyễnNhẫm
dung:
Câuchuyệnđầuđông
ĐỊA

THÔNG BÁO SINH HOẠT HỘI

Bài hát tập thể

Kính mời toàn thể Hội Viên trở lại sinh hoạt bình thường lúc 2:30 PM ngày Thứ

Bảy21-1-2023tạiThưViện1339BaxterSt.,Suite200–Charlotte–NC28204

Bài

HátTậpThể HọpMặt:Nàovềđây,tahọpmặtcùngnhau,Cuộcđờiviễnxứcólúcnàythảnhthơi Tanắmtaynhaucùngsốngvuitrọnngày.Rồimainàychúngtalạigặpnhau. KẾT ĐOÀN: Về đây, Cao niên chúng ta cùng nhau kết đoàn một nhà thân ái. Hát lên chothêmniềmvui,thờigiancuốiđời,tuổivànglàđây.

HhZaV Y,;

ĐI TIỂU

ĐÊM

Tiến sĩ Bansal, bác sĩ nổi tiếng của Shivpuri, giải thích rằng tiểu đêm thực chất là một triệu chứng của sự tắc nghẽn lưu lượngmáuđếntimvànão. Người lớn và người cao tuổi bị nặng nhất vì họ thường xuyên phải dậy vào ban đêm để đi tiểu. Người cao tuổi không uống nước trước khi đi ngủ vào buổi tối vì sợ làm phiền giấc ngủ. Họ cho rằng nếu uống nước sẽ phải dậy đi tiểu lại.Những gì họ không biết là không uống nước trước khi ngủ hoặcsau khi đi tiểu đêm là nguyên nhân quan trọng gây ra các cơn đau tim hoặc đột quỵ vào sáng sớm thường xuyên ở người lớn và người cao tuổi.Thực tế, tiểu đêm có nghĩa là đi tiểu nhiều lần chứ không phải do rối loạn chức năng bàng quang. Điều này là do chức năng tim ở người già

giảm dần theo tuổi tác, vì tim không còn khả năng hút máu từ phần dướicủacơthể.

Trong trường hợp như vậy, ban ngày khi chúng ta ở tư thế đứng, lượng máu chảy xuống nhiều hơn. Nếu tim yếu, lượng máu về tim không đủ và tăng áp lực lên phần dưới của cơ thể. Đó là lý do tại sao người lớn và người cao tuổi bị sưng tấy ở phần dưới của cơ thể trong ngày. Khi họ nằm xuống vào ban đêm, phần dưới của cơ thể được giảmbớtáplựcvàdođó rấtnhiềunướcsẽđượclưutrữtrongcácmô. Nước này trở lại vào máu. Nếu có quá nhiều nước, thận sẽ phải làm việcnhiềuhơnđểtáchnướcvàđẩynórakhỏibàngquang. Đâylàmộttrongnhữngnguyênnhânchínhdẫnđếnchứngtiểuđêm.

Vì vậy, thường mất khoảng ba hoặc bốn giờ từ khi bạn nằm xuống để ngủ và lần đầu tiên bạn đi vệ sinh. Sau đó, khi lượng nước trong máu bắtđầutăngtrởlại,saubagiờngườitaphảiđivệsinhlại.

Bây giờ câu hỏi được đặt ra là tại sao nó lại là nguyên nhân quan trọnggâyrađộtquỵnãohoặcnhồimáucơtim?

Câu trả lời là sau khi đi tiểu haihoặcba lần, có rất ít nước trong máu. Lượng nước trong cơ thể cũng bị giảm đi do hô hấp. Điều này làm cho máu trở nên đặc và dính và nhịp tim chậm lại trong khi ngủ. Do máuđặcvàmáuchảychậmnênmạchmáubịhẹpdễbịtắc...

Đây làlý do tại sao người lớn vàngười cao tuổi luôn bị pháthiện đau tim hoặc tê liệt vào khoảng 5-6 giờ sáng. Trong tình trạng này, họ chếttronggiấcngủ.

NGUYỆTSAN–HỒNVIỆTSỐ166–THÁNG12-2022 Trang4

1 Điều đầu tiên cần nói với mọi người rằng, tiểu đêm không phải là sự cố của bàng quang mà là vấn đề củaquátrìnhlãohóa.

2 Một điều nữa cần nói với mọi người là bạn nên uống nước ấm trước khi đi ngủ và sau khi ngủ dậy để đi tiểu đêm. Không sợ tiểu đêm. Uống nhiều nước, vì

khônguốngnướccóthểgiếtchếtbạn.

3 Điềuthứbalà đểtănghiệuquảhoạtđộng củatim,bạnnêntậpthể dục nhiều hơn trong thời gian bình thường. Cơ thể con người không phải là một cỗ máy sẽ xấu đi nếu lạm dụng nó, ngược lại, càng sử dụng nhiều, nó sẽ càng trở nên mạnh mẽ hơn. Không ăn thứcănkhôngtốtchosứckhỏe,đặcbiệtlà đồănnhiềutinhbộtvà đồchiên.

Bạnhãychiasẻbàiviếtnàyvớinhữngngườibạnlớntuổicủabạn.

Rất quan trọng đối với người cao tuổi. Vui lòng đọc và làm theo hướngdẫnđơngiảntrên.

Sưutầm

NGƯỜI MỸ ĐANG CHỌN CÔ ĐƠN

Đại dịch COVID-19 đã khiến cho đời sống xã hội của chúng ta bị tổn hại. Những chương trình, sự kiện bị hủy bỏ, thông báo đóng cửavànỗi sợ hãi về nguy cơ lây nhiễm chếtchóc đã khiến chúng ta phải thu mình lại, tránh mặt người quen, đồng nghiệp và đại gia đình. Thời gian dành cho bạn bè giảm xuống.Thờigianởmộtmìnhtănglên.

Theo Khảo Sát Sử Dụng Thời GianCủa Người Dân Hoa Kỳ (American Time Use Survey) của Sở Thống Kê Dân Số (Census Bureau), từ năm 2010 đến năm 2013, lượng thời gian trung bình mà một người ở Hoa Kỳ dành cho bạn bè ở mức ổn định, khoảng 6 tiếng rưỡi mỗi tuần. Sau đó, vào năm 2014, thời gian dành cho bạn bè bắt đầu giảm xuống.

Vào năm 2019, trung bình một người chỉ dành 4 tiếng mỗi tuần với bạn bè (giảmmạnh 37% so với 5 năm trước). Phương tiện truyền thông xã hội, phân cựcchínhtrịvàcôngnghệmớiđềugópphầnvào sự sụt giảm. (Đáng chú ý là mức độ thâm nhập thị trường của điện thoại thông minh smartphone đã vượtmức50%vàonăm2014.)

Lễ Tạ Ơn cũng không thoát khỏi tình trạng này. Trong hai năm qua, người dân Hoa Kỳ đã dành thời gian cho bạn bè và đại gia đình vào ngày Lễ Tạ Ơn íthơn38%sovớimộtthậpniêntrước. Và đáng sợ hơn là: Đời sống xã hội của chúng ta đã ‘héo hắt’ từ trước đại dịch COVID-19. Từ năm 2014 đến 2019, thời gian dành cho bạn bè giảm xuống (và thời gian ở một mình tăng lên)nhiều hơn sovớithờigianxảyrađạidịch.

COVID-19 bùng phát đã làm cho khuynh hướng này thêm phần nghiêm trọng. Trong thời kỳ đại dịch, thời gian dành cho bạn bè càng giảm nhiều hơn–vàonăm2021,trungbìnhmột người chỉ dành 2tiếng45phútmỗituầnchobạnthân(giảm58%so vớigiaiđoạn2010-2013).

Sự sụt giảm tương tự vẫn xảy ra ngay cả khi định nghĩa về “bạn bè” được mở rộng ra, bao gồm cả hàng xóm, đồng nghiệp và khách hàng. Ở Hoa Kỳ, cách đây một thập niên, trung bình một người dành 15 tiếng mỗi tuần với ‘bạn bè’ theo định nghĩa rộng

NGUYỆTSAN–HỒNVIỆTSỐ166–THÁNG12-2022 Trang5

này;đếnnăm2019thìcòn12tiếngmỗituần; và chỉ 10tiếngmộttuầnvàonăm2021. Tính trung bình, người ta không chuyển phần thời gian giảm đó qua dành cho vợ/chồng, người yêu hoặcconcái.Thayvàođó,họchọnởmộtmình. Không có nhóm người cụ thể nào là nhóm duy nhất thúc đẩy khuynh hướng này. Đàn ông hay phụ nữ, gốc da trắng hay không phải gốc da trắng, giàu hay nghèo,thànhthịhaynôngthôn,đãkếthônhaychưa kết hôn, có cha mẹ hay không có cha mẹ…Ở tất cả các nhóm, thời gian dành để trải qua cùng người khác đều giảm đi theo tỷ lệ tương tự nhau. Mô hình áp dụng cho cả nhân viên làm việc từ xa và nhân viêntrựctiếp.

Tỷ lệ giảm thời gian dành cho người khác ở các nhóm thanh niên và cao niên là như nhau; tuy nhiên, xét về lượng thời gian những người trẻ tuổi dành cho bạn bè, sự sụt giảm mạnh ở nhóm người từ 15 đến 19 tuổi là đáng kinh ngạc. So với giai đoạn 2010-2013, thanh thiếu niên Hoa Kỳ trung bình dành không tới 11 tiếng với bạn bè mỗi tuần vào năm 2021 (giảm 64%) và thêm 12 tiếng ở một mình(tăng48%).

Những thói quen mới này thật đáng lo ngại – và là một sự khác biệt lớn so với quá khứ. Chỉ một thập niên trước, khoảng thời gian trung bình người dân Hoa Kỳ dành cho bạn bè là gần bằng so với mức của những năm 1960 hoặc 1970. Nhưng giờ đây chúng ta đã bắt đầu cắt đứt các mối liên lạc với nhau.

Vẫn còn quá sớm để hiểu rõ được những hậu quả lâu dài của sự thay đổi này, nhưng có vẻ không sai nếu nói rằng đời sống xã hội suy yếu là một khuynh hướng đáng lo ngại. Dành thời gian cho bạn bè ít hơn không phải là ý tưởng hay ho gì, theo hầu hết các chuẩn mực, và nó có thể góp phần vào các khuynh hướng đáng lo ngại khác – sự cô lập, sức khỏe tâm thần không tốt (đặc biệt là ở thanh thiếu niên), gia tăng thói hung hăng và bạo lực. Với người dân Hoa Kỳ, các hoạt động được đánh giá là cóýnghĩa và vuivẻ hơn khicósự thamgia của bạn bè.Bạnbèvà cáckếtnối xãhộidựatrêntìnhbạnsẽ

tạo ra những kỷ niệm và một cộng đồng gắn kết, giúp tăng cường sức khỏe và mang đến ‘trái ngọt’ kinhtế.

Chúng ta có thể hy vọng, khi các rào cản liên quan đến COVID giảm bớt, mọi người sẽ thay đổi khuynh hướng. Thời gian trải qua cùng với bạn bè đãtănglênvàonăm2021saukhivắc xinđượctung ra thị trường; tuy nhiên, vào cuối năm 2021, số trung bình vẫn ít hơn 1 tiếng so với năm 2019. Hơn nữa, một cuộc khảo sát của Pew Research Center được công bố hồi tháng 8 cho thấy rằng có thể COVIDđãthayđổichúngtavĩnhviễn–35%người dân Hoa Kỳ nói rằng việc tham gia các cuộc tụ họp đông người, đi chơi và giao lưu trực tiếp đã trở nên ítquantrọnghơnkểtừsauđạidịch. Những tác hại tiềm tàng của những khuynh hướng này đủ đểbuộc người taphải tìm hiểu vàđảo ngược chúng. Quý vị có thể góp phần đảo ngược những khuynh hướng này ngayhôm naymàkhông cần đợi các chuyên gia nghiên cứu và các nhàsách lược tìm hiểu ngọn ngành. Đó là những kỳ nghỉ lễ: Đừng bỏ qua những ngày lễ quây quần với gia đình. Hãy đến tham dự một bữa tiệc (hoặc tự tổ chức một bữa tiệc). Đi uống cà phê với bạn bè, đi bộ đường dài, đến viện bảo tàng, hoặc đi xem hòa nhạc – bất cứ việc gì. Quý vị sẽ cảm thấy tốt hơn, ghi lại những kỷ niệm, tăng cường sức khỏe, tình cờ tìm thấy những thông tin có giá trị – và những người bạn đồnghànhcủaquývịcũngvậy. Hãy nỗ lực xây dựng các mối quan hệ mà quý vị có thể tin tưởng trong những thời điểm thuận lợi cũng như khó khăn bởi vì, như những câu ca trong một bài hát, đó là mục đích của bạn bè. Bên cạnh đó, quývịcóthểcómộtthờigianvuivẻ,tốtđẹp.

NGUYỆTSAN–HỒNVIỆTSỐ166–THÁNG12-2022 Trang6

Tác giả tên thật là Nguyễn Thị Kim Loan, sinh năm 1966, là cô giáo tiểu học khi còn ở Việt Nam. Vượt biên và sống ở trại tỵ nạn Thailand từ 1989-1993. Định cư tại Canada từ 1994 đến nay. Tác giả nhận giải đặc biệt VVNM 2021. *

Tên em là Nguyễn Thị Thái Lan, một cái tên thật đẹp! Những người quen biết với gia đình em thì cho rằng tên này thật nhiều ý nghĩa, mang tên loài hoa Lan nở trên xứ Thái. Với thầy cô giáo và mấy đứa bạn Mỹ trắng học chung, khi biết em được sinh ra trong trại tỵ nạn Thái Lan thì bật lên tiếng “wow!!!” và gọi em là “Thailand” rất thân thương, trìu mến làm em càng thêmvui và hãnh diện với tên của mình. Tối nay, em đang ngồi xếp hành lý để sáng mai lên campus cho năm đầu Đại Học. Ngoài sách vở, áo quần và những vật dụng cần thiết khác cho đời sinh viên, cuốn album gia đình là thứ không thể thiếu đượcchocuộcsốngxanhà.

Em lấy hết các album ra xem lại, lựa chọn những tấm hình tiêu biểu để vào cuốn album nhỏ cho riêng mình. Vài tấm hình dịp birthday của em và thằng em trai, hình chụpvới ba mẹ mùa Thanksgiving vừa rồi, hình cả gia đình trong ngày em tốt nghiệp High School, hình hai chị em vui đùa ở park khi cònnhỏ.

Và đây, một tấm hình đã phai màu, chụp mẹđang ẵm em còn đỏ hỏn trên tay tại hành lang bệnh viện ở trại tỵ nạn Thailand, phía sau tấm hình cònrõnhững dòngchữ viếttay củamẹ:

“Bệnh Viện Sikiew Mùa hè 1992 – May mà có Con, đời còn… dễ thương!”.

Mỗi lần nhìn tấm hình này, em lại nhớ đến câu chuyện em đã được sinh ra trong hoàn cảnh nào mà mẹ đã kể đi kể lại nhiều lần, mà lần mới nhất chỉ cách đây vài tiếng đồng hồ tại bữa tiệc tiễn em đi học Đại Học trong phòng khách nhà em chiều nay. Mẹ đã kể lại một lần nữacho mấycô chú bạn củaba mẹ nghe, với những cảm xúcđầy vơi, mênhmangmộttrờikỷniệmcũ.Emxinghilạinguyênvănlờikểcủa mẹemsauđây. ...............

Tôi là con gái Cần Thơ gạo trắng nước trong, tuổi thơ tôi tràn đầy hạnhphúcbênchamẹ,haiđứa em,cùng bạnbè.Nhữngchiềuhè,bến Ninh Kiều lộng gió đón bước chân chúng tôi dạo bước, chơi đùa; đại lộ Hòa Bình những ngày Lễ Tết tưng bừng nam thanh nữ tú dập dìu, và con đường Võ Văn Tần có ngôi nhà bé nhỏ xinh xắn của gia đình tôi.

Cha tôi là thầy giáo dạy Toán tại trường Phan Thanh Giản, mẹ tôi buônbántạp hóatạinhà, cuộc sốngkhônggiàu cónhưngấm êmbình an. Tai họa bắt đầu đổ xuống khi cha tôi đột nhiên đổ bệnh nặng và qua đời. Đau đớn khóc than cho cha, mẹ tôi cũng bắt đầu đau yếu luôn luôn, tiền bạc hao hụt khi chữa bệnh cho cha nay càng thêm khó khăn, túng thiếu, tôi phải nghỉ học, từ bỏ giấc mơ đến giảng đường Đại Học để đến Baklon, Cambodia phụ giúp tiệm may cho gia đình nguờidìruộtđãsinhsốngởnơinàytừlâu.

Công việc tương đối xuôi chèo mát mái, thời gian này đất nước Cambodia đang ở trong gian đoạn tranh sáng tranh tối, sau nhiều năm nội chiến, đặc biệt chế độ Khmer đỏ đã tàn lụi nhờ sự hỗ trợ quân sự của chính phủ Việt Nam, nay đang được dư luận thế giới quan tâm cho cuộc bầu cử do Liên Hiệp Quốc giám sát sau khi quân đội Việt Namphảirútquânvềnước.

Tình hình lúc này rất nhiễu nhương, tham nhũng hối lộ ở khắp nơi, các nhóm tổ chức vượt biên người Việt cũng mượn cơ hội này đưa nhiều chuyến tàu đến Thailand bắt nguồn từ Kampong Cham, Baklon trótlọtchỉtrong1-2ngàytrênbiển.

Đầu năm 1990, dì tôi có người làm ăn quen đưa tàu vượt biên qua Thái, thấy hoàn cảnh tôi khó khăn họ sẵn sàng cho đi với giá vỏn vẹn hai chỉ vàng. Dì đã hết lời khuyên tôi hãy ra đi, tìm tương lai cho

NGUYỆTSAN–HỒNVIỆTSỐ166–THÁNG12-2022 Trang7 N MÙA TẠ ƠN

chính mình và sau đó là giúp cho gia đình. Ngày bước chân lên tàu tôi đã khóc hết nước mắt vì tôi không hình dung được cuộc sống ở trại tỵ nạn Thailand ra sao, và khi ra nước thứ ba sẽ sống ra sao khi không có một người thân nào, tương lai thật là mong manh, mùmịt.

Rồi tôi cũng nhập trại tỵ nạn Panatnikhom, Thailand vào một buổi chiều u ám mây đen vần vũ. Tôi ngỡ ngàng, ngơ ngác vì một rừng người ra đón chúng tôi suốt con đường từ cổng trại dẫn đến khu nhà ở, tôi may mắn được làm quen với vợ chồng Bác Thư trên chuyến tàu nên được xếp ở cạnh chỗ hai bác cũng như ăn uống chung. Bác Thư trai cũng là một ông giáo về hưu, bác Thư gái hiền lành nhân từ, nghehoàncảnhcủatôi,haibác đã an ủi, chia sẻ và nâng đỡ tinh thần của tôi những ngày dài mòn mỏi trong đời tỵ nạn tạm dung. Hai bác có ba người con ở Mỹ, riêng đứa con gái út cũng cỡ tuổi tôi trong chuyến vượt biên một năm trước đó đã chết trên biển Đông nên hai bác xem tôi như con của mình vậy. Buổi sáng tôi đi học thêm Anh Văn, trưa về phụ bác Thư nấu cơm, rồi nghỉ ngơi, học bài, chiều đến thì đi lãnh nước về giặt giũ, cơm nước, tối về chỗ riêng của tôi viết thư cho mẹ ở Việt Nam, hầu như thư nào cũng đầy nước mắt nhớ nhà, đêm nào cũng mơ thấy được về lại căn nhà xưa, có cha có mẹ như bài hát của PhạmDuytôivẫnyêuthích:

“…Cho tôi lại ngày nào

Trăng lên bằng ngọn cau

Me tôi ngồi khâu áo Bên cây đèn dầu hao

Cha tôi ngồi xem báo Phố xá vắng hiu hiu

Trong đêm trời khô ráo Tôi nghe tiếng còi tàu …”

Khi ở Baklon ai cũng nghĩ qua được Thailand thì coi như được đổi đời, tương lai tươi sáng, nhưng đến trại rồi mới biết chuyện không dễ dàng như xưa nữa. Sau mười mấy năm mở rộng vòng tay đón chào “boat people”, Cao Ủy Liên Hiệp Quốc và các nước phương Tây đã bắt đầu mỏi mệt, nên lòng nhân từ của họ từ từ khép lại, các trại tỵ nạn Đông Nam Á chính thức đóng cửa ngày 14 tháng 3 năm 1989, những ai đến sau ngày này phải qua cuộc thanh lọc gắt gao của nước chủ nhà, nếu vượt qua được cuộc thanh lọc này mới được phái đoàn nước thứ baphỏng vấn và chođịnh cư.Người ta chia sẻkinh nghiệm, bàn tán cùng nhau cách chuẩn bị cho cuộc thanh lọc quan trọng, làm sao cho nhân viên thanh lọc của Bộ Nội Vụ Thái thấy được lý do bỏ nướcrađicủamìnhthậtlàchínhđáng. TôithúthậtvớibácThưtrai:

- Con chẳng có lý do chính trị chính em gì hết bác ơi, conrađichỉvìkinhtếkhó khăn,muốngiúpđỡgiađìnhquacơnnguykhốnmàthôi. BácThưvộivàngtrấnantôi: - Con chớ có dại mà khai như thế! Hãy xem lại trường hợp của con nhé, có phải vì chế độ mới không chăm lo cho người dân đầy đủ, cha con mất đi, gia đình khó khăn nên con phải nghỉ học là do nhà nước không quan tâm cho người dân thấp cổ bé miệng, trường đại học dành cho con ông cháu cha, chính quyền tham nhũng thối nát từ trên xuống dưới, chính vì vậymàconphảirađiđểtìmtựdo,tìmdânchủvàquyềnđược làmngười!

Thế là hàng ngày bác giúp tôi bài cho cuộc thanh lọc, tuy có phần tự tin hơn một chút nhưng tôi vẫn lo lắng vô cùng vì nghe nói tỷ lệ đậu thanhlọcchưađến10%.

Chođếnbâygiờtôivẫntạơntrờicaođấtdàyvìhaibácđốixửvớitôi trànđầytìnhthương.Biết tôikhôngcóthânnhânnước ngoàigửitiền, hai bác cho tôi ăn uống chung không bao giờ nhắc nhở chuyện tiền bạc, bù lại, tôi cũng biết thân phận “con bà phước” của mình, hàng

NGUYỆTSAN–HỒNVIỆTSỐ166–THÁNG12-2022 Trang8

ngày chăm chỉ học hành và phụ giúp hai bác làm chuyện lặt vặt trong nhà. Thỉnh thoảng rảnh rỗi, bác Thư còn giảng giải truyện Kiều cho tôi nghe, nói chuyện văn chương và kể về những ngày tuổi trẻ làm thầy giáo dạy Văn của bác thật sôi nổi hào hứng. Bác Thư gái dạy tôi nấu ăn, dù trong trại tỵ nạn chẳng có cao lương mỹ vị nhưng bác là người Bắc nên truyền cho tôi cách kho cá thật khô, thật mặn đậm đà, cách luộc rau muống xanh rì mà nước trong veo, tôi lại có dịp trổ tài nấu món canh chua cá kiểu Nam Kỳ Lục Tỉnh, hai bác ăn cứ khen tấm tắc, tôi cũngthấyvuitronglòng. Tại lớp học Anh Văn, thầy giáo là anh Quang. Anh là ngườithanhniênđầutiêntrong trạilàm chotôibớtđimặccảm gái quê Nam Bộ của mình. Ở trạiPanatnikhom thời ấy, vẫn ngấm ngầm có sự “phân chia giaicấp” giữacáclônhà. Nghe nói khu C-D đa số là dân Sài Gòn,tríthức,nhàgiàu,mứcđộ thấp hơn chút xíu là lô E-F, và đến lô B, lô A, saunày thêm lô Lthìcórất nhiềudânmiềntây, quê mùa, ít học, mở miệng ra với ngôn ngữ bình dân, vô tư, “có sao nói dzậy người ơi”, nào là “cá gô nằm trong gổ”, nào là “mình ên”, chẳng ai hiểu, nên bị nhiều người chê bai, dòm ngó bằng nửa con mắt.

Tôi tuy là gái Tây Đô, nhưng giọng nói Miền Nam chân chất, bản tính rụt rè và thân phận “mồ côi” ở trại làm tôi mặc cảm không dám kết thân với ai ngoài vợ chồng bác Thư

và vài người chung lô nhà. Anh Quang là người Sài Gòn thứ thiệt, đang học đại học Tổng Hợp thì bỏ ngang đi vượt biên. Anh cũng đến trạimộtmìnhnhưngđượcngườichúruộtbênPhápgửitiềnlairainên cũng khá thoải mái, đủ cho anh đóng tiền cơm tháng, học hành, mua sắmlặtvặt.

Anh hay giúp tôi khi tôi không hiểu bài, tôi mến anh vì anh không kiêu ngạo, xa cách, anh lại có giọng nói miền Bắc ngọt ngào, êm ái. Còn anh thì sau này thú nhận với tôi rằng, chính sự yếu đuối nhỏ bé củatôiđãlàmlònganhxaoxuyến,muốnrataychởchevàbảovệtôi.

Anh nói tôi không giống như nhiều cô gái khác ở trại, có tiền rủng rỉnh nên ăn diện điệu đà, còn tôi thì không có tiền nên lúc nào cũng mặc trên người bộ đồ thun Cao Ủy mà nhiều người không thèm đụng đến khi có tiền thân nhân tiếp tế. Anh kể có lần ngồi soạn bài ở nhà, nhìn thấy tôi đi ngang xách thùng nước mới lãnh ở khu phát nước về, nắng quái chiều tà xuyên qua chiếc áo thun Cao Ủy mỏng manh để anh thấy được bờ vai tôi gầy guộc, nhô cao như câu hát diễm lệ của một tác giả nào đó làm anh thật sự xúc động và đem lòng yêu mến: “Vaiemgầyguộcnhỏ,nhưcánhvạcvềchốnxaxôi…”

Rồi việc gì đến cũng phải đến, tôi đã yêu anh với cả trái tim nguyên vẹn, dâng hiến không ngại ngần để rồi biết mình có thai khi anh vừa rời tôi quatrạikhác để thanh lọc. Làmột côgái mới lớn, điều này đối vớitôithậtlàkinhkhủng,tôichẳngbiếttâmsựcùngai,bènđánhliều quanhàbácThưkhóclóc:

- Lòng con bây giờ rối quá, hai bác cho con biết phải làm gì bây giờ, hay là con phải phá thai, vì con sắp phải đi thanh lọc, tương lai còn mù mịt thì làm sao mà dám nuôi con hảbác?

Haibác,mộtlầnnữa,lạigiangvòngtaychotôitựađầu:

- Congáiơi,đừngdạidộtnhưthế,đứabénàocótộitình gì! Theo đạo Công Giáo của bác thì đó là trọng tội giết người, mà suy cho cùng thì cũng có đạonào ủng hộ pháthai bao giờ? Con qua đây một mình, đã sống được thì nuôi thêm một đứa bé cũng chẳng sao, hãy cứ để tự nhiên, xem kết quả thanh lọc của con và Quang ra sao, rồi cũng sẽ có cách giải quyết, bác tin lànhưthế.Hãybình tĩnh, an vui và đừng baogiờ cóý nghĩ đónữanhé.

Lờikhuyêncủahaibácđãlàmtôivươnlênchấp nhậnsựthật,mỗitối bác kêu tôi qua nhà cùng đọc kinh, bác bảo không phải muốn tôi theo đạo, nhưng muốn tôi có mặt để bác cầu nguyện cho tôi thêm sáng suốt, thêm sức mạnh vuợt qua cơn thử thách này. Bác cũng nói Chúa và Mẹ Maria hay nhận lời xin của người ngoại đạo, và tôi đã thấy rất rõđiềunày.

Sau đó, anh Quang được đậu thanh lọc, tôi bị rớt nhưng tôi nộp đơn táixétvớitờkhaisinhcủađứaconsanhratạitrạitỵnạn.Nhớlạichín

NGUYỆTSAN–HỒNVIỆTSỐ166–THÁNG12-2022 Trang9

tháng mười ngày cưu mang đứa con trong bụng, tôi cũng có nhiều lần thấy tủi thân, bơ vơ lạc lõng, nhưng cũng chẳng ngờ đến ngày chuyển dạ mới thấyđượctìnhnghĩaconngười đối với nhau trong cảnh khốn khó.

Con gái tôi chào đời tại bệnh viện Sikiew một ngày hè tưoi đẹp,ngoàibácThưcòncómấy cô bác, anh chị em chung lô nhà đến thăm và mang quà cho tôi không ngớt, ai cũng khen con tôi xinh xắn, dễ thương nên tôi đã quyết định đặt tên conlàNguyễnThịTháiLanđể ghilạikỷniệmvớinơi chốnđã cưu mang mẹ con tôi và biết bao người tỵ nạn khác. Chiều chiều, tôi ẵm con đi dạo vòng quanh bãi đá Sikiew, con gái khỏemạnhbụbẫmvànhữnglá thư anh Quang từ Mỹ gửi qua chotôithêmsứcmạnhvàomột ngàymaitươisáng. Một lần nữa, tôi vẫn không may mắn được cứu xét đậu tái thanh lọc. Tôi thật sự hoang mang vì không dám mang con trở về Việt Nam. Đúng lúc ấy, những tin đồn tới tấp, trại sẽ vĩnh viễn đóng cửa, sẽ cưỡng bách hồi hương tất cả những người rớt thanh lọc. Cũng những ngày ấy, phái đoàn Tòa Đại Sứ Mỹ từ Bangkok vào trại, kêu gọi mọi người hãy ghi danhhồihương,rồikhivềViệt Nam sẽ được cứu xét chương trình ra đi có trật tự dành cho người ở trạitỵ nạntrở vềmang tên ROVR (Resettlement Opportunity for Vietnamese Returnees). Một số người cương quyết tuyệt thực, biểu tình chống hồi hương, một số

người bán tin bán nghi lời hứa của phái đoàn Mỹ, họ cho rằng Mỹ đã từng bỏ rơi chính quyền VNCH nên bây giờ mất ... uy tín, tuy nhiên cũngcóngườiđặtniềmhyvọngcuốicùngvàoMỹ,họnói:

- Tôi tin Mỹ nói là làm, chớ không phải như bọn Cộng Sản nói một đằng làm một nẻo! Dù sao, chúng ta đã rớt thanh lọc, chẳng còn con đường nào khác, có lẽ nên làm theo lời khuyêncủapháiđoànMỹ.

Tôivôcùngbốirối,khôngkịpthờigianđểviếtthưquaMỹhỏiýkiến củaanhQuangvàbácThư,nênđànhnhắmmắtđưachân,ômđứacon chưađầynămlênmáybaytrởvềquêhương.

Vàđúngnhưsự tintưởngcủanhiềungười,“Mỹ nóilàlàm”,những ai ghi danh hồi hương trong giai đoạn đó đều được phái đoàn Mỹ tại Việt Nam kêu đến làm giấy tờ, xét duyệt phỏng vấn định cư. May mắnhơnnữa,tôicònđượcmangtheoMẹ,haiđứaemtraitronghồsơ đi Mỹ. Nhờ có giấy bảo trợ của anh Quang gửi về, gia đình tôi 5 người trong nhóm những chuyến bay sớm nhất ra đi theo chương trìnhROVR.

Ngày tôi đến Seattle, hai bác Thư từ New York bay qua đón chào và chúc mừng gia đình tôi có một đoạn kết như trong mơ. Chúng tôi vui mừng ôn lại những tháng ngày đã qua, ơn của hai bác tôi không thể nào quên. Anh Quang trở lại đại học ngành Computer Science và ra trường làm cho hãng Microsoft nổi tiếng của Bill Gate, hai đứa em trai lần lượt vào high School và College, tôi vì có con nhỏ nên cùng Mẹ mở một tiệm sửa đồ kiêm giặt ủi và sau đó sanh thêm đứa con trai, cuộc sống vừa đủ và hạnh phúc, tôi không dám đòi hỏi hơn thế nữa.

Câu chuyện của mẹ em là như vậy đó! Đêm nay, trong giây phút chuẩnbịxanhàđểbước vàođời,emmuốnnóilênngànlờiTạƠn.

Tạ ơn trại tỵ nạn Panatnikhom, xứ sở Thailand lànơi chắp mối duyên cho bamẹ emgặpnhau. Cám ơn Tình Người đãyêu thương, chechở, ủianvàthôngcảmchomẹemnhữngngàygianlaothửthách“đibiển mồcôimột mình”.Tạơnbamẹđãkhôngbỏcon, đểconđượcsinhra đờilàmngườiđếnngàyhômnay. Cám ơn phái đoàn Mỹ là chiếc phao cứu vớt biết bao nhiêu thuyền nhân trại tỵ nạn bị rớt thanh lọc bằng chương trình ROVR giữa giờ tuyệt vong. Cám ơn nước Mỹ đã cưu mang gia đình em từ những ngày đầungơ ngác, đểngày mai ở giảng đường đạihọc University Of Washington đón nhận thêm một sinh viên mới, mang tên Nguyễn Thị TháiLan!

Edmonton,MùaTạƠn2022

NGUYỆTSAN–HỒNVIỆTSỐ166–THÁNG12-2022 Trang10

HỌPCUỐINĂM

Đông đã về! Tâm hồn rung động tạm biệt một năm sắp trôi qua như đang hòa quyện cùng khí trời se lạnh, với những làn gió bấc thổi về vui đùa cùng cơn mưa nặng hạt ướt đậm lối đi... Lòng người như chững lại với nhiều cung bậc cảm xúc, đượm thắm sự chải lòng pha lẫn một chút nuối tiếc quỹ thời gian của mình đang dần trôi… Với những khoảnh khắc dù vui hay buồn đều góp phần họa nên bức tranh muônmàucủamỗingười. Các trưởng già nghe tiếng hú mời gọi, cố gắng đến điểm hẹn Saigon PlacecủatrưởnglàngBáchHợpCharlotteNguyễnPhùngXuângõmõ Năm 2022 sắp hết, chẳng còn bao lâu bước vào năm 2023, các Trưởng quây quần bên nhau hàn huyên chia sẻ. Bàn tròn làng trưởng Phùng Xuân, Văn Bằng, Dũng-Linh, Thu Hương hữunghịBạchViên.

NGUYỆTSAN–HỒNVIỆTSỐ166–THÁNG12-2022 Trang11 KHOẢNH KHẮC ĐẸP BUỔI HỌP CUỐI NĂM
KHOẢNHKHẮCĐẸPBUỔI

Vìđườngxa,ngựayếutrưởngVũHuấnxinkiếungồinhàhọavàicâugửiđến

MÙAĐÔNGTRÊNĐỈNHBÌNHYÊN

Vắng gió heo may, mùa Thu qua lặng lẽ

Không chút ồn ào, nhẹ gõ cửa mùa Đông. Trưởng Hướng Đạo ơi nhớ lại gọi tên thầm

Xa cách muôn trùng! Có nhớ nhau không? ***

Khơi lại một ngày cuộc sống khỏi lãng quên

Gặp nhau giữa đầu Đông trên đỉnh bình yên

Kỷ vật còn đây tham gia bao trại mạc Áo đỏ kiêu sa ngày lập Đông huyền hoặc. Bàn tiệc ấm lên trong gió lạnh đầu mùa.

Trưởng Kinh bận rộn với lũ nhóc không thể giao cho ai được, ngồi nhà tiếc hùi hụi, đành xemhình cho thỏa lòng cảmkích nghe được trưởng làng nói: “Một ngàyHướngĐạo, cả Đời HướngĐạo”.

Trưởng Phúc không liên lạc được, trưởng Hổ bận rộn lo bảo vệ rừng xanh, Trưởng Bích an tâm gom củi sưởi ấm mùa Đông. Trưởng Xuân Long lo đón tiếp các bạn cùng La San năm xưakhắpnơiquytụvềCharlottehọpmặtnênxinkiếu.

Sau khi nghe Trưởng Làng báo cáo, hưởng ứng của ít lòng nhiều giao cho Trưởng Làng sẽ đúckếtgửivềchobanlãnhđạotrungương.

Vài hàng tốc ký buổi sinh hoạt cuối năm của Làng Bách Hợp Charlotte–NCđượckếtthúc2:00PMravềtrongniềmvui: Ước mong các Trưởng Niênluôntậnhưởngtừng phútgiâycủacuộc sống như quà tặng, ân lộc trong tâm tình tri ân Ơn Trời, cám ơn tình giađình,tìnhbạn,tình đồng nghiệp…và tinh thầnTrưởngNiênvẫn tuônchảy.Ngọnlửahướngđạomãimãibừngcháytrongtim. BủiVănBằngtốcký Charlotte,3-12-2022

NGUYỆTSAN–HỒNVIỆTSỐ166–THÁNG12-2022 Trang12

Chiều qua, nàng ngỏ ý muốn mình viết một bài về tình yêu. Vợ chồng ở tuổi “thất bát thập” rồi, viết về tình yêu phải là chan chứa mặn nồng với sức vóc tầm cỡ Leon Tolstoii mới viếtnổichứmộtkẻăn“ănmày vănnghệmìnhhạcxươngmai” như mình sao dám gõ bàn chữ. Thế nhưng “lệnh của người yêu” sao dám chối từ, nên đành động não xem có nên “cơm cháo gì” được không. Cũng may là còn gõ được cỡ chữ“conkiếncàng”,dùđầuóc đã đặc như “ông bình vôi” rồi, động mãi não vẫn không “nảy” ra được ý tưởng văn chương nào, làm sao viết tiếp, chẳng lẽ cứ gõ nhăng cuội như thế này sao? Biết rằng nàng khởi nghĩ từ đề tựa cuốn “Love, freedom and alones” của Osho do Sư cô Thích Nữ Minh Tâm dịch và nàng muốn chồng viết về tình yêu xem tình của chồng có đích thực là tình yêu chỉ dành riêng cho nàng không? Tình yêu gia đình, vợ chồng, tình ái, tình yêu thiên nhiên vạn vật vũ trụ?

NỞMỘTĐÓAHỒNG

Thủa ấy nàng Xuân má ửng Hồng.

Tóc xanh môi đỏ, áo vàng bông Guốc cao đi mát trời binh lửa.

Mà ấm lòng anh những giấc nồng, *** Mới đó mà qua mùa sắc hương. Giờ xuân tóc đã hóa mù sương.

Hồi còn ngơ ngác, ngỡ ngàng bước vào bài học “yêu” với bao xao xuyến, hồi hộp của rung động đầu đời, con tim non nớt bị dẫn dắt bởi cái đầu tự cho là trưởng thành trong những tư tưởng, ngôn ngữ ngây ngô và hành động vụng về phát khởi từ tình cảm chân thành nên có thể làm đối tượng (nàng) cảm thông vì bản chất chỉ là tình cảm yêu mến mơ hồ cái vũ trụ nhỏ màu hồng quanh mình trong tinh thần lạc quan của “tuổi mới lớn” biết xúc động qua câu thơ: “Hoa trắng cài duyên áo tím. Em còn nguyên vẹn tuổi bang trinh”. Thủa ấy, gạt qua những Tâm, Trâm Tăng… của vài đồng nghiệp gán ghép. Tôi chỉ nhớ nàng với tà áo hoatrắng hồng tím baylượn trêncon đường cósở Học chánh và tôi đứng đợi em ở gócđường Nguyễn Bỉnh Khiêm chạy qua xóm Cù Lao thấp thoáng rặng dừa nghiêng bóng bên bờ ruộng lúa xanh rì, sau lưng tôi là dòng sông Dinh chảy qua, trước mặt là con đườngnhựađendàichạyvềphíaxacóbóngnàng thấpthoáng.Tôiđã từng lấy hết can đảm bình sinh để làm quen, để nói chuyện cùng nàng. Thế rồi chúng tôi có những buổi hẹn hò. Tôi từng hẹn nàng. Phút hẹn hò cứ như là vô tận, từng giây phút đợi trôi qua sao chậm chạp như ông Nguyệt buộc níu trái đất quay chậm lại vậy!!! Tôi khôngđếmthời gianbằngđôi mắtsaymê củangườibiểnlậnđếmbạc vàngrồicấtvàotủsắt.Nhưngchắcembiếtrằngthờigianđợichờgặp người yêu bao giờ cũng trôi qua rất chậm, rất chậm… và cuối cùng em đã đến như ngọn gió dịu êm ùa vào vòng tay tôi rộng mở. Nụ hôn nở như đóa hoahồng. Tôi cảmnhận mùi mặn của giọt nước mắt hạnh phúc thấm trên bờ môi và hai trái tim thổn thức đang đập cùng một nhịp. Trên nền trời đem thẫm, những vì sao lấp lánh kết thành vòng nguyệt quế làm lễ đăng quang cho buổi dạ tiệc tân hôn! Chúng tôi đã yêu nhau không bao giờ hối tiếc: Love means never having to say You’re sorry. (Yêu là không bao giờ phải nói lời hối tiếc phải không em!)

Em như một nhanh mai vàng bé. Lòng vẫn xanh thơm tuổi đến trường. ###

Anh vẫn cầu mong ngọn gió đông.

Đi về thanh thản bước chân không.

Xuân ơi góp hết tinh anh lại.

Nở giữa hồn em một (vạn) đóa Hồng.

LAMĐIỀNNGUYỄNHỮUTHỬ

NGUYỆTSAN–HỒNVIỆTSỐ166–THÁNG12-2022 Trang13 TÌNH YÊU

Trí Keá Toaùn & Khai Thueá

3000CentralAve–Charlotte,NC28205

TrongkhuphởHòa–SaigonSquare–bêncạnhnhàmayTuấn

Tel.704-604-8315–Fax:704-790-6602

Trongquátrìnhlàmviệc“Education&CareerBackground”

- TốtnghiệpđạihọctàichánhkếtoántạiUSCnăm1998

- Kinhnghiệmchuyênngànhkhaithuếvàkếtoántừnăm1998 đếnnay.

- Trên23nămkinh nghiệmchuyênngànhkếtoán&cốvấnthuế

Vớinhữngnămkinhnghiệmchuyênngànhvàlàmviệcvớicôngtykhaithuếvàkếtoán.

Quývịsẽlấytiềnvềtốiđa,an toànvànhanhchóng–sổsáchrõ ràngvàđúngluậtkếtoán.

KHAITHUẾ

LiênBang&cácTiểuBang

- Lợitứccánhânvàcáccơsởthươngmại.

- Tiệmnails,nhàhàng,chợ,câyxăngv.v…

- Thuếlươngnhânviên&thuếbánhàngtháng

- Điềuchỉnhhồsơthuếnhữngnămtrước

- Cố vấn và lập kế hoạch tiết kiệm thuế cho các cơ sởthươngmạivàtưnhân.

KẾTOÁN

Chuyên: Giữsổsáchtiệmnails,nhàhàngv.v… Làmsổlươngnhânviên,lậphệthốngkếtoán Cungcấpbáocáotàichánhhàngquý&năm Hướng dẫn thành lập tổ hợp hoặc công ty nhằm bảo vệ quyền lợi và tiết kiệm thuế cho các thân chủ (Partnership, Corporation,LLC)

KINHNGHIỆM**TẬNTÂM**UYTÍN**KÍNĐÁO

ĐểthuậntiệnchoQuýKhách,xinvuilònggọihẹntrước

NGUYỆTSAN–HỒNVIỆTSỐ166–THÁNG12-2022 Trang14 QUẢNG CÁO TRÍ KẾ TOÁN & KHAI THUẾ & VP LUẬT SƯ BRIAN DEBRUN

Không biết ở các xứ lạnh khác thì sao, chứ ở Canada, khi mấy tháng cuối năm chuyển mùa, đón mùa đông lạnh lẽo thì hễ gặp nhau, câu đầu tiên ngườitanóivớinhaulàvề...tuyết!

Chịliếctôimộtcái:

- Tại vì tuyết đổ bất ngờ, trời chuyển lạnh đột ngột nên chị hổng trở tay kịp, chưa kịp lấy quần áomùađôngra,trongtủcònđầyđồmùahèthu, nên hồi nãy trước giờ đi lễ chị bới tung cái closet tìm đồmặc cho phù hợp vớimấy đôi giày boots, khăn quàng cổ nữa chớ! Thay ra thay vào, mất hơn nửa giờ đồng hồ, đồ đạc còn quăng đầy giường kia kìa, hỏi sao hổng bực... tuyết?!

Mà nói về tuyết không phải để rạng rỡ vui mừng, hoặc để âu yếm thương yêu, mà là để than thở, là trách móc, là rủa thầm, là... là đủ thứ những tính từ tiêu cực của cõi đời này. Hổng phảivì người ta căm thù tuyết, vì đã là cư dân xứ tuyết mà căm thù tuyết thì ở dzới ai? Có điều, người ta quen miệng, thích bày tỏ nỗi lòng cho vơi bớt những phiền muộn “sầu đông”màsáchvởcónóirõlà“winterblues”!

Hồi Tháng Mười Một, trời đổ liền mấy trận tuyết đầu mùa nặng nề, tôi vừa bước đến nhà thờ, là mấy chị em trên ca đoàn xuýt xoa với những khuôn mặt...hổngdzui:

- Trờiơi!Nămnaytuyếtđếnsớmquáhà.

- Giờ này còn sớm gì nữa! Mà thôi, đến sớm rồi đisớmchothiênhạnhờ.

- Úi da, sao mà lạnh tái lạnh tê, bỗng thấy tiếc Thuquáchừngchừng.

- Hình như năm nay... lạnh hơn năm ngoái thì phải?

Chị Nở ngồi sát bên tôi trong ca đoàn run lẩy bẩy, xoahaitayvàonhauliêntụcrồihổnhển:

- Lạnhquá,lạnhquáemơi,chịchịuhổngnổi!

Tôingứamiệng:

- Ủa, chị ở đây mấy chục năm rồi, có phải mới chân ướt chân ráo qua Canada đâu mà than với chảthở,nghehổnglọtlỗtaichútnào!

- Ai biểu chị điệu chảy nước mần chi?? Cứ như em đây nè, tuyết có rơi bất cứ lúc nào, trời trở lạnh bất cứ lúc nào, em chỉ cần lấy ra cái quần Jeans, thêm cái áo thun tay dài, rồi khoác cái jacket dày cộm, đôi bao tay, và bất cứ đôi boots nào trong tầm mắt là xong, chẳng cần chọn lựa chotiệpmàufashion,chỉcầnấmthôi.

- Emnóiychangnhưôngxãchịvậyđó!

- Chứsao!Emthấymùađôngcũngcó...điểmlợi, em mà cần chạy ra chợ hay đi đâu chớp nhoáng làkhỏicầnthayđồluôná!

- Làemhổng...mặcđồhả?

- Bậy nà, ý của em là cứ để nguyên xi quần áo đang mặc ở nhà, rồi khoác chiếc jacket lên người,xỏđôibootslàantoàntrênxalộ.

- Trời! Em đúng là “cùng hội cùng thuyền” với ông xã chị. Có lần chị đang nấu phở, ngoài kia tuyết rơi mịt mùng, chị nhớ ra thiếu chanh và hành ngò, bèn sai ổng chạy đi mua. Ổng đang nằm xem tivivới bộpyjama liền ngồi dậy,tròng thêm chiếc áo khoác, thậm chí hai đôi vớ lủng dưới chân ổng cũng không “ke”, đút chưn vô đôi giày, là xong. Chị la ổng, bắt ổng thay đồ cho lịch sự, ổng nói ra ngoài đường mùa này ai thấy được quần áo bên trong của mình đâu chớ, cứ áo khoác giày boots, ai cũng như ai, còn lo đẹpxấulàmgì.

- Ảnh nói đúng đó chị! Nhiều lúc em ra đường ông xã em còn nhìn không ra em nữa kìa, vì em còn đội mũ len, đeo đồ che tai, khăn quàng cổ vàkhănchemiệng,chỉlòihaiconmắtthôiá!

Vậy đó, những câu chuyện mùa đông xứ lạnh chỉ quanh quẩn vậy thôi, năm nào cũng như năm nào,

NGUYỆTSAN–HỒNVIỆTSỐ166–THÁNG12-2022 Trang15 CÂU CHUYỆN ĐẦU ĐÔNG

cũng những điều quen thuộc lập đi lập lại, nhắc tới nhắc lui với nhau, vừa có chuyện để ... tám, giết thời giờ và để có chút niềm vui nụ cười, xóa tan cái buồn cái băng giá của đất trời, mà nỗi buồn đó có tên hẳn hoi nhe quý vị, đó là winter blues, mà tên chínhthứclàSAD(SeasonalAffectiveDisorder). Mùađông,ngàyngắnđêm dài,chúng tađổigiờ vào tuần đầu tháng 11, lùi lại một giờ nên trời mau tối, ánhnắngyếuớt,cókhicảngàykhôngthấymặtmũi ông mặt trời, không gian u ám tĩnh mịch một màu xám bao la, khiến người ta dễ bị trầm cảm, nhất là những người cô đơn, tâm hồn yếu đuối. Các chuyên gia tâm lý vẫn nhắc nhở mọi người, nên có những hoạt động để tránh bị bệnh SAD. Đọc sách, xem phim, đi bộ ngoài trời hoặc trong nhà, nói chuyện với bạn bè người thân, tham gia winter sports như skating, skiing, ai đang lẻ loi thì ráng tìm người... hẹn hò (dù là on-line, qua hết mùa đông thì... chia tay), tích cực hơn với sinh hoạt cộng đồng như chùa chiền nhà thờ, ăn uống healthy điều độ, giữ gìn sức khỏe bằng cách mặc đồ ấm, và quan trọng nhứt là giữ tinh thần vui vẻ lạc quan mỗi ngày, rồi thì mùa đôngcũngsẽquanhưnhữngmùakháccủacuộcđời này.

Cuốituầnrồi,chịNởlạiphonetôi:

- Loanơi,giáoxứmìnhcóbácLànhmớiquađời, thứ năm đi đọc kinh lễ phát tang và cầu nguyện nheem.

- Dạ, em có đọc trên bản tin Giáo Xứ trên Facebookrồichị. ChịNởthởdài:

- Dự báo thứ năm tuyết rơi 20 cm đó cưng, lái xe cẩn thận nhe, sao “trời buồn người càng buồn cho mây nước thêm mênh mang” y như bài hát củaLamPhươngvậytrời?!

Tôi biết chị Nở thuộc loại “mong manh dễ vỡ” nên tôiphảichọcchochị cười:

- Vậychịđishoppingchưanà?

Sở dĩ tôi hỏi như vậy, vì chị Nở từng nói với tôi rằng, hễ mỗi lần trong xứ có người qua đời, nhất là mất đột ngột, hoặc vì bệnh hiểm nghèo khi tuổi chưa già lắm thì chị liền đi shopping, chẳng phải vì

chị... vui mừng hớn hở trên nỗi đau của người khác, nhưng chính là để giải tỏa nỗi buồn, vì chị cảm nhận rõ ràng cuộcđời phù du, đời nguời thoáng qua nhưgiấcmộng.

Chịđáp: - Bác Lành qua đời ở tuổi 95 thì có lý do gì cho chị giận đời đâu cưng! À mà thôi, vì trời mùa đông u ám quá, chắc chị cũng đi shopping, coi nhưlàphươngphápphòngngừabệnhSAD.

- Ừa, em đồng ý, chị đi liền đi, thấy tiệm nào có đồSalethìnhớnhắnem.

- Chị khác em chỗ đó, chị thích là mua liền, “chờ Sale chờ đến bao giờ”! Qua tuổi 60 sắp về hưu rồi, chị quan niệm phải tận hưởng tất cả trong khả năng của mình cho phép em ơi. Keo kiệt làm gì, hà tiện làm chi, nay mai tuổi già ập đến, bệnh này bệnh kia réo gọi, có muốn tung tăng mua sắm, thoải mái đi chơi đó đây cũng khó à nghen. Em hãy theo gương “chị điệu” của em nè, quần áo mặc đẹp, fashion, dù là đi ra đường... đổ xăng, đi ra đầu xóm lấy thư, đi bỏ rác, dắt chó đi dạo trong khu phố, chị luôn ăn mặc tươi đẹp chỉnh tề, người ta nhìn thấy mình đẹp cũng làm họ yêu đời hơn, vui hơn, có phải? Chị có cái “bệnh” hễ mặc đồ xấu, đồ cũ là chị mất tự tin, rồi stressed, nên chị phải mặc đẹp, phải trang điểm, phải đeo nữ trang ... để cảm thấyhạnhphúc!

Ôi, chị Nở say sưa nói liên tu bất tận, mấy lần tôi tính mở miệng chen ngang mà không có cơ hội. Tôi cũng thấy vui, đó là cách chị giảm stress, chị sẽ không than thở trách mócrầu rĩvới tuyết nữa,và có lẽ cái closet của nhà chị đã sẵn sàng một rừng áo quần đủ cho chị thay đổi suốt bốn tháng mùa đông, đủ kiểu dáng, đúng fashion như cái máu “điệu tới bến”củachị.

Cuối cùng, chị Nở cũng dừng nói, để... thở, và chuẩnbịcúpphone,tôicũngkịpphátbiểu: - Dạchịơi,emsẽnghelờichị,theogươngchị,kể từ nay, em lấy hết các nhẫn hột xoàn (giả) ra đeo, mỗi ngày đeo một cái cho thiên hạ lé mắt chơi,chomùađôngthêm...lấplánh!

NGUYỆTSAN–HỒNVIỆTSỐ166–THÁNG12-2022 Trang16
KimLoan

Lần đó, tôi nhận được cuốn sách “Lam Phương, Trăm Nhớ Ngàn Thương” từ bên quê nhà gửi qua. Nói thiệt, cầm cuốn sách mỏng dính trên tay, xem qua các mục lục, tôi bỗng thấy… giận hờn và chỉ biết thở dài.

Cũng là “cây cao bóng cả” trong giới sáng tác thời Việt Nam Cộng Hoà, mà nhạc sĩ Phạm Duy có Hồi Ký đến 4 cuốn (cuốn nào cũng khá dầy), hoặc nhạc sĩ Anh Bằng với cuốn sách in tại hải ngoại, giấy trắng tinh, dài 472 trang, font chữ nhỏ, đều đặn, đọc mãi vẫn sợ… hết. Còn sách Lam Phương, in tại Việt Nam, người chấp bút bên Việt Nam, chỉ có 256 trang, font chữ bự tổ chảng, trình bày sơ sài, và nội dung thì ôi thôi, chỉ là những phần lắp ghép, vội vàng,cẩuthả.

Tuy là 256 trang, nhưng bao gồm phần Phụ Lục Một in các bài hát nổi tiếng (có lời, có nốt nhạc) của Lam Phương. Chi dzậy? Người ta cần thì lên Googlescóthểtìmratấtcảcác bài nhạc của bất cứ nhạc sĩ nào. Phần Phụ Lục Hai là trích hai đoạn viết xưa hơn trái đất về Lam Phương trên báo Thanh Niên và Giai Phẩm Người Việt, rồi thêm một bài ngắn cỡ vài hàng (xin nhắc lại là: vài hàng) của Giáo Sư Trần Quang Hải, và vài câu tâm tình

Tạpghivănnghệ (NhớNhạcSĩLamPhương)

củangườichấpbút,tổngcộnghơn60trang.

Cuối cùng, còn lại đúng 190 trang viết về Lam Phương, mà trong đó cũngđãnhồivàomộtsốhìnhảnhxưavànaycủanhạcsĩ,hìnhcácbài báo trước 1975 về Ông, vài trang tiểu sử loa qua, vài bài nói về hoàn cảnh sáng tác các bài hát tiêu biểu: Kiếp Nghèo, Tình Bơ Vơ, Thành PhốBuồn,PhútCuối,ChuyếnĐòVỹTuyến…

Chữ thì to như cho trẻ con đọc, trích đoạn nhiều câu hát thật dài, kéo xuống dòng cho đầy trang giấy. Có vẻ như tác giả và người chấp bút chẳng biết nói gì viết gì để tránh bị chính quyền Cộng Sản Việt Nam kiểm duyệt chăng? Tôi chả hiểu tại sao em gái của Ông là người quyết định chuyện này, lại để cho người chấp bút bên Việt Nam, xuất bản bên Việt Nam, vì tiền hay vì chút ủi an người nhạc sĩ đang nằm trên giường bệnh? Nhưng với bề dầy sáng tác, sức ảnh hưởng âm nhạccủaLamPhươngchođếntậnhômnay,thìcuốnsáchmỏngtang, chắp vá, hời hợt này thà đừng ra đời còn hơn! Câu nói cửa miệng của ngườiViệtmìnhtheomộtcâuthơcủaNguyễnTấtNhiên“cócòn hơn không”,trongtrườnghợpcuốnsách này,tôi rấttiếcphảithốtlên rằng “thàkhôngcònhơncó”.

Dùsao,tôicũngcámơn ngườitặngsách,đãnhiệttìnhđitìmngaykhi nó được xuất bản rồi gửi qua cho tôi từ bên nửa quả địa cầu và xin đừng buồn khi đọc những cảm nghĩ thất vọng này. Bởi vì “vượt lòng đại dương, mình gặp lại đây, sau cơn khát dài, thương nhớ bao ngày, giờ nghe… chua cay” (Lời bài hát Mùa Thu Yêu Đương của Lam Phươngtôixinsửalạihaichữcuối,chotôivàcuốnsáchnày).

Mà thực ra, đâu cần so sánh với Phạm Duy, Anh Bằng, mà nhìn lại những cuốn khác của Kim Cương, Ái Vân, Khánh Ly thì mới thấy… “trăm tiếc ngàn đau” cho Lam Phương. Và đúng như tôi dự đoán khi bắt đầu đọc cuốn sách, người chấp bút không dám nhắc đến bài hát nổi tiếng Chiều Tây Đô của Lam Phương với câu ca mà dân Miền Nam từ vĩ tuyến 17 trở xuống đều thấm thía: “Bao năm giải phóng nhưthếnàyphảikhôngem?”

Giờ đây, người nhạc sĩ hiền lành dễ thương của chúng ta đã từ trần sau một thời gian bệnh, yếu. Nhạc của Ông, nói mãi cũng vẫn thiếu, khán giả mến mộ con người và lời hát điệu đàn của Ông, kể mãi vẫn khôngbaogiờđủ.

Ông đã từng nói: “Tôi làm khoảng 300 bài nhạc tình, đâu có nghĩa là có ba trăm người yêu”. Trong cuốn “Lam Phương, Trăm Nhớ Ngàn Thương” cũng nói về một số bài hát từ hoàn cảnh thật của tác giả.

NGUYỆTSAN–HỒNVIỆTSỐ166–THÁNG12-2022 Trang17 TÌNH CHẾT THEO MÙA ĐÔNG (*)

Nhưng cũng có một số bài, chỉ là cảm xúc bất chợt trước khung cảnh hữu tình, không hề có bóng dáng của một cô gái nào, mà làtrí tưởng tượng lồng vào một cuộc tình dở dang, rồi tác giả thả hồn bay bổng theo Đồi Cù, Thung Lũng Tình

Yêu,NhàThờConGàvớimây gió trời trăng, để ý nhạc tuôn trào thành bài hát Thành Phố Buồnbấthủ.

Với tôi, đó là bài hát hay nhất viết về Đà Lạt, dù Ông chẳng mô tả gì nhiều, chỉ là “thành phố nào vừa đi đã mỏi”với “cơn gió chiều lạnh buốt tâm hồn”, để rồi“và con đường ngày xưa lá đổ”,nghe “tiếng chuông chiều chầm chậm thê lương”, trách móc người “quên núi đồi quên cả tình yêu”mà làm hàng triệu trái tim thổn thức.

Bài hát Một Mình buồn day dứt, nhưng lại được Ông viết trong một buổi sớm bình yên hạnh phúc bên người đẹp Cẩm Hường trên đất kinh thành Paris. Chàng ngồi bên cửa sổ uống café ngắm nàng quét lá rụng ngoài sân, và giai điệu cô đơn từ sâu thẳm bỗng trỗi dậy: “Nắng xuyên qua lá, hạt sương lìa cành/ Đời mong manh quá, kểchi chuyệnmình/Nắngbuồn cuộctình,bỗngtắtbìnhminh”.

Chỉ có trái tim nghệ sĩ, tâm hồn đa sầu đa cảm, giữa đám đông vẫn thấy lạc lõng, trong hạnhphúcđãmơhồ chia ly,và “trong bơ vơ anh mơ thêm một lầndang dở”(bàiXótXa),mới để lại cho đời hàng trăm bản tình ca xuyến xao lòng người đếnnhưthế!

Trongmộtbàiphỏngvấnlúccònsinhthời,khiđượchỏi:

- Tại sao các bóng hồng đi qua đời ông: Ca sĩ Bạch Yến, kịch sĩ TuýHồng,vànàngCẩm Hường…đềulànhững phụnữđẹpvà… rấtđẹp?

Ôngđãcườihiềnhậuvàtrảlờirằng: - Tạivìtui…xấunêntuikhoáiyêungườiđẹp!

Xấuhồinàođâunà! “Xấu”màcónhiềunữkhángiả áimộ.“Xấu”mà có duyên ngầm làm cho các nàng mộng mơ nức nở“Trăm Nhớ Ngàn Thương”, “Xấu” mà đào hoa đa tình như bác thì ai cũng muốn... “xấu”á,bácLamPhươngạ!

Chẳng cần danh hiệu “ưu tú” hay “nhân dân”, nhạc của Lam Phương đi vào lòng mọi thế hệ, vượt thời gian, không những của đồng bào MiềnNamratớihảingoại,màcảdânchúngmiềnBắccủa“bênthắng cuộc” bên kia vĩ tuyến. Chẳng còn lạ gì, tại một phiên chợ vùng cao, gió rét lạnh căm bên quán ăn, người ta vây quanh chảo thắng cố nóng hổi, hút thuốc lào, thả khói mơ màng nghe tiếng nhạc Chế Linh hát Tình Bơ Vơ:“Về làm chi rồi em lặng lẽ ra đi, gom góp yêu thương quê nhà, dâng hết cho người tình xa”.Chắc là do đám dân buôn miền xuôi đem “nhạc vàng” lên “đầu độc” người dân tộc miền ngược, chớ lẽ nào mấy bà thím mặc váy thổ cẩm, mang gùi, làm nương rẫy, ăn mèn mén rồi… đi đẻ sồn sồn như đi chợ lại biết mê nhạc Lam Phương?

Nói nào xa, ông anh họ mấy đời bắn cà nông chưa tới của tôi đang ở quê ngoài Hải Dương đã cài nhạc hiệu trên phone, hễ có ai gọi tới là phone lại vang lên rên rỉ: “Em ơi suốt đêm thao thức vì em, vì lời giã từlúcanhravề…”

Ông giã từ “cuộc chơi” ngay gần mùa Giáng Sinh 2020 còn đang u ám bởi Virus Tàu. Tôi hơi chạnh lòng vì mộtcâycổ thụ âm nhạcViệt Nam“rađi”mà khôngthấycưdânmạng rầmrộ chuyểntin,tiếcnuối. Vì mùa lễ bận rộn, hayvì ông “ra đi” êm đềm không kịch tính, không bấtngờnhưngườinghệsĩkhácvừa“rađi”trướcđó?

Mà thôi, vốn dĩ chân thật hoà nhã, Ông cũng không cần ầm ĩ phô trương, những thứ phù phiếm bề ngoài chóng phai! Tôi là người hâm mộ tài năng Lam Phương, yêu thích con người tác giả, giữa trời tuyết lạnh của Canada, khi nghe tin Ông qua đời, mà man mác buồn. Dường như khối tình thương mến cũng đang tái tê chết theo mùa đông như một nén hương lòng gửi đến chàng nhạc sĩ Miền Nam hiền hậu, tài ba và… không hề xấu, chàng chỉ khiêm nhường nói đùa thế thôi!

–KimLoan

NGUYỆTSAN–HỒNVIỆTSỐ166–THÁNG12-2022 Trang18

THÔNG BÁO MỪNG XUÂN QUÝ MÃO 2023

Ngày28Tháng11,2022

Kínhgởi: Quývịlãnhđạocáctôngiáo, Quývịtrưởngthượng, Quývịhộitrưởngcáchộiđoàn, Quývịphóngviên,truyềnthôngbáochívàtruyềnhình, Quýđồnghươngvàcácbạntrẻ Chỉ còn hơn một tháng nữa là Tết Nguyên Đán Quý Mão 2023. Như mọi năm, để bảo tồn văn hóa Việt, Cộng Đồng Người Việt Quốc Gia tại thành phố Charlotte sẽ tổ chức ngày lễ mừng Tết Nguyên Đán. Ngày lễ hội mừng Xuân Quý Mão của cộng đồng Charlotte sẽ được tổ chức như sau:

Thời gian: Thứ Bảy ngày 14 tháng 1, năm 2023 từ 1 giờ trưa đến 5 giờ chiều Địa điểm: Trung tâm Oasis Shriners, 604 Doug Mayes Pl. Charlotte NC 28262

Chúng tôi trân trọng kính mời quý vị lãnh đạo các tôn giáo, quý vị trưởng thượng, quý hội đoàn, đoàn thể, quý đồng hương cùng tất cả các bạn trẻ, hãy để dành ngày này và đến tham dự ngày lễ hội mừng xuân của cộng đồng chúng ta. Đây là cơ hội để chúng ta chúc tuổi nhau. Và cũng làdịp để nhắc nhở các bạn trẻ tiếp tay bảo tồn và phát huy nhữngnétđẹpcủavănhóaViệtnơihảingoại.

Kính chúc sức khỏe đến quý vị và hẹn gặp lại quý đồng hương vào ngày mừng xuân của cộngđồngchúngta.

TrânTrọng.

NGUYỆTSAN–HỒNVIỆTSỐ166–THÁNG12-2022 Trang19
THÔNGBÁONGÀYMỪNGXUÂNQUÝMÃO2023

Có 3 cách để tự làm giàu cho bản thân: mỉm cười, cho đi và thathứ.

Ngàynàochúngtakhôngcười, ngày ấy chúng ta mất đi rất nhiềuthứ.

Một nụ cười là khoảng cách ngắnnhấtcủahaitâmhồn. Nếu bạn chỉ có duy nhất một nụ cười hãy dành nó cho người màbạnyêuthương. Người không biết cách cười tươi sẽ không biết cách mở ra cáccáchcửahạnhphúc.

Stthayvềnụcườithảthính Những stt hay về nụ cười thả thính của con gái chúng mình chắc chắn sẽ là bảo bối chạm đến tim các chàng đấy nhé. Nụ cười trên môi chúm chím sẽ làm cho nửa kia say đắm và biết đâu một tình yêu đẹp sẽ bắtđầutừkhoảnhkhắc thấynụ cười ngọt ngào của bạn nhỉ. Cùng đọc những câu nói hay về nụ cười để học cách cười nhiều hơn, từ đấy đốn tim các chàngnhé. Chắc hẳn chàng trai nào cũng muốn người con gái của mình

luôn vui vẻ, hạnh phúc, cô ấy luôn mỉm cười khi đi bên cạnh bạn, nghe bạnkể chuyện. Nụ cười ấynhưxua tanđi mọi điều mỏi mệt của cuộcsống.Dướiđâylànhữngcâunóihayvềnụcười,chođốiphương cảmthấylòngthêmnhẹnhõm,bìnhyên,mờicácbạncùngđọcnhé. Mỗi lần bạn mỉm cười với một người, thì đó là một hành động tình yêu,mộtmónquàchongườiđóvàlàmộtđiềutốtđẹp. Mỗi người trong chúng ta đều có một vết thương lòng, một số người lạigiấutrongđôimắt,sốkháclạicấugiữtrongnụcười. Hãy đếm tuổi của bạn bằng số bạn bè bên cạnh bạn chứ không phải bằng số năm. Hãy đếm cuộc đời bạn bằng nụ cười chứ không bằng nướcmắt.

Hãy cười nhiều hơn khóc, hãy cho nhiều hơn nhận, hãy yêu thương nhiềuhơncămhận. Những gương mặt tươi cười không có nghĩa là nỗi buồn không tồn tại!Điềuđónghĩalàhọcóthểchếngựđượcnó.

Đểthậtsựcười,anhtaphảilấynỗiđaucủamìnhravàchơivớinó.

Tôi luôn có nhiều trở ngại trong cuộc đời, nhưng đôi môi của tôi khônghềbiếtđiềuđó,chúngluônmỉmcười.

Nụ cười là cánh cửa sổ trên gương mặt để cho thấy trái tim bạn đang ởnhà.

Tôi thà làm người lạc quan. Thậm chí dù tôi sai, ít nhất trên môi tôi cũngcónụcười.

Cười với người khác là một trong những thú vui lớn nhất của cuộc đời. Bị người khác cười là một trong những sự tổn thương lớn nhất củacuộcđời.

Đừng bao giờ ngưng cười kể cả khi bạn buồn bã, ai đó có thể sẽ phải lòngnụcườicủabạnđấy.

Tiếng cười không những là dấu hiệu của sức mạnh, mà bản thân của nóđãlàsứcmạnhrồi.

Tiếngcườilàmặttrờiđuổimùađôngkhỏigươngmặtcủaconngười. Nụ cười là liều thuốc trấn an tinh thần đắt giá nhất. 15. Vẽ đẹp là sức mạnh,cònnụcườilàvũkhí.

NGUYỆTSAN–HỒNVIỆTSỐ166–THÁNG12-2022 Trang20 NHỮNG CÂU NÓI HAY VỀ NỤ CƯỜI

VƯỜN THƠ

ÂmVangThu

NguyễnThịKhánhMinhgiớithiệu

Mùathudẫu vừa khảyđôibanhịpvàngtrêntàn cây.Mùathudẫuđang đốthếtmìnhtrên hàng câymapleđỏ lá suốt dặm dài. Và mùa thu cho dù cũng vừa khép cánh cửa để ra đi, khép rất nhẹ nhàng như sợ làm thức giấc ai đó đang say ngủ. Tất cả. Những bổng trầm của mùa thu đều rúng động mấy tầng cung bậc cảm xúc củata.

Phiếnlávàngóngkia ẩnmậtđiềugì.Dấuchânvàngốchiếclácuốithunhưthểlànhữngdấuchâncuốicùng để –nhẹ hẫng về mai sau– Ngọn gió của mùa thu ly tan nào vẫn thảng thốt trong nỗi chờ đợi. Hạt mưa nào xám tro quán phố. Và người ngồi nghe gió mùa thu về như –tiếng thổn thức của thời gian. Bạn ơi, xin lắng lòng trong buổi đêm tịch mịch để nghe cảm xúcbạn hòa âm thế nào với âm vang thu, để biết tác động mãnh liệtcủathu–phùvânthôicũngnátđờinhưchơi…

*

NguyễnXuânThiệp

Nhịpbướcmùathu sáng nay. tôi lắng bước mùa xưa chim nhỏ. năm nao. rộn khóm dừa sông chớm đôi bờ thu quạnh quẽ đường dài. son đỏ. quán lau thưa

nhà ai. phơi áo. ngoài hiên gió nắng tắt trưa qua. lạnh bến chờ cây ố. sắc tường. vương phủ ấy trẻ nghèo. nhặt lá. ngói rơi. Hư nghìn mùa. sương khói. dậy âm vang lộp bộp. hiên sau. trái rụng vàng bóng sậu. kêu qua bờ mía dại xa nhau. mùa thu. mưa trong trăng

em đi. nhịp bước dạo đôi mùa áo biếc. chìm trong dáng núi xa trống lẻ. trường bên. hờ hững điểm hoàng thành vừa chợp giấc mơ trưa thời đại xây trên lòng quá khứ tiếng mùa. hốt gió. rắc ly tan này em. nhìn lại nương cày cũ mặt đất. âm u. bặt tiếng đàn (1954)

* NguyễnLươngVỵ

CuốiHạĐầuThu I. theo mộng về thăm sài gòn mưa cuối hạ đầu thu chiều cũng vừa trắng mù mưa bay trên phố chật xám tro lá khóc bên quán xưa vuốt mặt nhớ tri âm chìm khuất đan tay nghe hồn vía đong đưa bên đây mặt trời thức dậy sớm sài gòn mưa em đã ngủ chưa?

II. em đã ngủ chưa hay còn thức đêm thẳm sâu dấu lệ ngàn trùng chung cư gù lưng đứng rũ bóng cửa sổ nhòe mắt tìm chân dung mộ đời thinh không vang lục trúc mồ ta địa tận réo hồng chung giật mình tỉnh giấc còn ấm ngực ngồi dậy ngoài hiên đã sáng trưng!

III. theo mộng về thăm sài gòn em đầu thu cuối hạ mưa dài thêm trắng mù biệt khúc rơi tầm tã xám tro cầm dương sầu lấm lem nhớ quá hồn đường sá mệt lả thương thay thân đất khách say mèm giật mình đèn chưa tắt thở nhẹ dứt mộng mà sao vẫn còn thèm?!

NGUYỆTSAN–HỒNVIỆTSỐ166–THÁNG12-2022 Trang21

1) Ô.PhạmChíCông

Ô.NguyễnVănHuyến

MụcSưNguyễnQuýHùng

B.NguyễnThịHoa

B.KimHall

B.TrầnThịMinhTiếu

B.JulietteHạnh 8) B.TrầnThịThúyLiễu

CHUYỆN KỂ LỄ TẠ ƠN 2022

SINHNHẬTTHÁNG1

1) B.HàNgọcÁnh

B.ĐặngKimKiểm

Tác giả cùng gia đình đoàn tụ tại Mỹ từ 1991, hiện là cư dân Huntington Beach; Nghề nghiệp: Kỹ sư phần mềm cho Northrop Grumman Corporation; Đã tham gia VVNM từ 2002 với 4 bài viết tươi tắn, tử tế. Sau 15 năm bặt tin, ông xuất hiện trở lại với nhịp viết mạnh mẽ và đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2017, năm thứ 18. Sau đây thêm một bài viết mới *

Sau hai năm không tụ tập ăn mừng lễ Tạ ơn vì Covid, năm nay đại gia đình tôi hẹn nhau ăn vào trưa thứ năm. Dokhông biết nấu nướng, tôi quyết định ra tiệm Marie Callender mua hai cái bánh pie đểmangđếnchungvuivớigiađình. Tối thứ tư tôi gọi điện thoại, họ cho biết tiệm mở cửa lúc 8:00 sáng thứ năm. Dự đoán sẽ có nhiều người mua đồ ăn nơi đây, tôi thức dậy sớm và ra

đếntiệmMarie Callendersvàolúc7:50. Tưởngđến trước giờ mở cửa sẽ không phải xếp hàng nhưng tôi đã lầm. Nhìn cái hàng dài như bất tận, tôi hơi thất vọng. Tôi ước chừng có khoảng một trăm người trong hàng. Tôi vội vã đậu xe và nhanh chân đi vào xếphàng.

Nhiệt độ ngoài trời lúc này khoảng 60. Chỗ tôi xếp hàng có nắng cho nên khá dễ chịu. Dưới mặt đất,

NGUYỆTSAN–HỒNVIỆTSỐ166–THÁNG12-2022 Trang22
2)
2)
3)
4)
5)
6)
7)

nhà hàng cho dán ba mũi tên bằng băng keo vớiba màu khác nhau. Hàng màu đỏ dành cho những khách hàng đã trả tiền trên mạng cho các món có thịt như gà tây hay ham. Hàng màu vàng dành cho khách hàng đã trả tiền cho bánh pies và các món phụ tùng. Hàng màu trắng dành cho những khách hàng chưa trả tiền như tôi. Hàng màu trắng là hàng dài vô tận. Hai hàng kia chỉ có vài người. Ông Mỹ trắng đứng sau tôi cứ lo hàng dài như vầy thì sẽhết hàngkhiđếnphiênmình.ÔngMễtrấnan:

- Chúng tôi đã bán hết các loại bánh sau đây: Apple,Berry,Lime.

- Đừng lo, họ chuẩn bị kỹ càng và có rất nhiều hàng.

- Nếu biết phải xếp hàng như vầy tôi đã đặt mua quamạng.-ôngMỹthanphiền.

- Đi xếp hàng như vầy là truyền thống hàng năm của tôi vì nó đem lại không khí lễ lậy. - ông Mễ tỏraanbình.

Khoảng 8:05, hàng bắt đầu di chuyển. Anh Mỹ đen nóivớichịngườiPhi:

- Tối hôm qua tôi ghé qua đây lúc 10:30 nhưng họ không còn loại pie tôi muốn mua cho nên bâygiờphảitrởlại.

- Còn tôi tới đây lúc 6:30 tối qua và họ cũng khôngcònbánhtôimuốnmua.

Hàng vẫn di chuyển khá nhanh. Chẳng bao lâu tôi đã ra đến phía trước nhà hàng, phía đường Brookhurst. Tuy nhiên, không hiểu vì lý do gì, hàng không di chuyển như trước đây nữa. Sau hơn mười lăm phút dậm chân tại chỗ, nữ nhân viên nhà hàng bướcrathôngbáo:

Đây là những loại bánh phổ biến nhất mà ai cũng muốn mua. Cũng như mọi người trong hàng, tôi lấy điện thoại ra và lên trang nhà của Marie Callenders để xem mình sẽ mua bánh gì khác để thế cho bánh Apple pie đã hết hàng. Lúc này đã là 9:00, nghĩa là tôi đã xếp hàng hơn một tiếng. Mặt trời đã lên cao và nhiệt độ khoảng 78 độ. Từ khi nữ nhân viên ra thông báo, cái hàng di chuyển rất chậm chạp. Để giết thời gian, tôi lấy điện thoại ra đọc tin tức. Khi đọc tin vụ xả súng tại Walmart, bỗng dưng tôi thấy lo lắng vì nếu có một tên khùng nào đó vác súng chạy qua đây thì chúng tôi sẽ là những mục tiêu ngon cho hắn. Ý nghĩ điên rồ trên biến tôi thành thằng hèn. Tôi hènhạđứng thụt vàophía sau những người xung quanh để phòng hờ cho trường hợp tồi tệkia. Từchỗ đang đứng,tôicó thểnhìnthấyngườiravào cửa nhà hàng. Phải ba bốn phút mới có một người từ trong đi ra với hộp bánh trên tay. Cứ một người đi ra thì nhân viên mới cho một người đi vào. Tôi suy luận rằng sở dĩ hàng di chuyển chậm chạp từ khi nhân viên thông báo đã bán hết vài món bánh nổi tiếng nhất là do khách hàng bây giờ phải suy nghĩ xem mua món gì khác để thay thế. Khác với lúc tám giờ sáng khi hàng di chuyển nhanh chóng và khí trời mát lạnh, mọi người nói cười vui vẻ, bây giờ một số bánh đã bán hết, hàng di chuyển chậm chạp cộng thêm mặt trời nóng chói chang, tiếng nói cười đã tắt trên môi mọi người. Riêng tôi, ý nghĩ bị một tên điên khùng mang súng ra dùng chúng tôi làmbiatậpbắnlàmtôi càngthêmcăngthẳng vàchỉ mong được vào bên trong nhà hàng càng nhanh càng tốt. Khi còn mười người nữa giữa tôi và cửa nhà hàng, cô nhân viên bước ra, đi dọc theo hàng chúngtôi:

- Ai trả bằng tiền mặt thì bước lên hàng mới bên phải. Thế là bốn người trước tôi và ba người sau tôi rời hàng để bước qua hàng mới. Vậy là trước tôi còn sáu người. Tuy đã quá gần cửa, tôi trở nên sốt ruột

NGUYỆTSAN–HỒNVIỆTSỐ166–THÁNG12-2022 Trang23

khi cái hàng của tôi hầu như không di chuyển trong vòng hơn mười phút trong khi hàng trả tiền mặt di chuyển thật nhanh. Cô nhân viên lại đi xuống phía sau tôi và cho thêm mười người có tiền mặt tiến lên hàng bên phải. Tôi cảm thấy bực bội vì mình phải xếp hàng trên một tiếng mà vẫn chưa được tới cửa trong khi những người có tiền mặt tới sau bây giờ được vàotrước. Bà Ấn độ phíasautôi thở dài tỏ vẻ bất bình. Thấy có đồng minh, tôi nói với bà rằng khicônhânviênđingangquachỗmình,tôisẽphản đối.

- Xin lỗi cô! Thật không công bằng khi cô cho những người trả bằng tiền mặt đi lên trước chúng tôi, những người tới sớm đứng chờ nãy giờ.

- Bạn đừng lo, chúng tôi có đủ bánh để bán cho mọingười.-cônhânviêntrấnan.

- Chúng tôi trả bánh cùng giá tiền cho nên ai đến trướcphảiđượcmuatrước.-tôicãilại.

- Xin lỗi, với hai hàng như vầy, mọi người sẽ được mua và đi về sớm hơn. - cô nhân viên vẫn cãingang.

- Đồng ý là hai hàng như vầy giúp nhà hàng bán nhanh hơn nhưng không công bằng cho những ngườitrảthẻđếnsớmnhưchúngtôi. Cônhânviênchốngchế: - Đâylàquyếtđịnhcủalãnhđạonhàhàng. Thế là tôi lấy điện thoại ra để gọi cho lãnh đạo nhà hàng than phiền. Tuy nhiên, họ chỉ để máy trả lời chứ không bốc điện thoại. Nhất định không bỏ cuộc, tôi lên google để tìm số điện thoại của tổng hành dinh Marie Callenders tạiMission Viejo. Nhìn thấydânchúngchođiểmmột saorưỡi,tôikhônghy vọng tổng hành dinh sẽ màng đến than phiền của mình. Vừa bấm số thì đến lượt tôi được vào trong nhàhàng.

Vào trong nhà hàng, thấy cô người Phi trước mặt thay đổi ý định như chong chóng vì do dự không biết muốn mua bánh nào, tôi thấy suy luận khi nãy của mình là đúng khi cho rằng vì thiếu hàng, người mua cứ loay hoay để đưa ra quyết định mua bánh

thay thế và vì vậy làm cho hàng di chuyển chậm chạphơnlúcđầu. Khi tới lượt tôi, không biết vì có thêm người than phiền hay không, quầy tính tiền mặt bị đóng lại và hàng trả tiền mặt bị dẹp bỏ. Tôi mua ba hộp bánh rồi nhanh chóng ra xe để còn kịp về nhà. Đồng hồ chỉ 9:35.Vậy là tôi tốn một tiếng bốn mươi lăm phút để mua bánh. Cách đây mấy năm tôi đã từng đi mua bánh ởMarie Callenders tại Huntington beach nhưng chưa lần nào phải xếp hàng trên hai mươi phút. Phải công nhận tôi rất thích những lần đó vì chúng đem lại cho tôi không khí những ngày lễ lạc. Tuy nhiên, kỳ đimua pies nămnay chẳng hề đem lại những cảm xúc thích thú nào. Vì Nhà hàng Marie CallenderstạiHuntingtonbeachđãđóng cửa, nếunhữngnămtớicầnmuapies,cólẽ tôisẽtrả tiền trướcquamạngđểtránhcáihàngdàibấttậnkia.

Vì là lễ Tạ ơn, tôi cố tìm ra một điều gì đó để tỏ ra biết ơn và xóa đi nỗi bực mình do cái hàng trả tiền mặtgâyra. Tôitạ ơnđờivì ítrahôm naykhôngtrở thành bia tập bắn khi xếp hàng phía ngoài đường Brookhurst. Không biết tôi có thể lấy công trong việc xóa bỏ được cái hàng trả tiền mặt để đem lại công bằng cho những người trả bằng thẻ hay không nhưng tôi tự hàomình đãlên tiếng. Trớ trêunhấtlà tôi được bàẤn độ khen là đãanh hùng khi lên tiếng phảnđốicáchlàmviệccủanhàhàngkhitạorahàng trảtiềnmặttrongkhiđộnglựcgiúptôilàmviệcnày chính là sự chết nhát sợ bị làm bia tập bắn (vì càng đứnglâutronghàngthìcơhộibịlàmbiacàngcao).

HoàngĐìnhMinhLong

NGUYỆTSAN–HỒNVIỆTSỐ166–THÁNG12-2022 Trang24

Cây phong đầu ngõ đã dần dần chuyển sắc lá. Lá vàng chen lá xanh. Lác đác vài chiếc lá phong chỉ mới úa vàng đã rơi quanh gốc, không theo tiến trình sinh trụ hoại diệt của thiên nhiên. Thời tiết nơi đây vẫn còn nóng hầm hập. Những cơn gió mùa thổi qua chỉ đẩy tới những luồng nhiệt khô khốc. Chưa có làn gió dìu dịu, se lạnh như mọi năm. Nhưng trênlịchthìmùathuđãđến.

Nhìn những lá úa rải rác quanh cácgốc cây,chợtngẫmvềthân phậnkiếpngười, thânphậncủa kẻthahương,củamộtkẻlìaxa cốquậntừlâu.

Tục ngữ có câu “Lá rụng về cội” như là một sự kiện hiển nhiên, một quy luật phổ quát có thể áp dụng cho nhiều phươngdiệncuộcsống.

Tiêu cực mà nói, con người sinh ra từ gia cảnh, giai cấp, xã hội nào thì cũng lẩn quẩntrong hoàn cảnh đó, khó mà thoát ra được.

Tích cực mà nói, người ta sinh ratừ đâuthì sau thời gian đi xa hoặc khi vĩnh viễn nằm xuống,

rồicũngnhớtrởvềnguồncộisinhquáncủamình.

Trên thực tế thì không nhất thiết là lá phải rụng về cội. Có khi lá bị gió cuốn đi xa. Có khi lá vẫn trên cành nhưng cành bị cắt rời khỏi gốc.

Cành hoa cắt từ vườn đem vào chưng trên bàn, khi hoa lá úa vàng và cần bỏ đi, hoa lá ấy sẽ không rơi về cội mà đi vào thùng rác. Những cành thông được bày bán vào dịp lễ Giáng sinh, khi qua mùa, cành lá củachúngdùcònxanhtươi,sẽkhôngquayvềrừngmàsẽđượcxerác mang đi, tái chế thành phân bón hữu cơ, vun đắp lại cho các loài cây cỏkháctrongthànhphố.

Gia cảnh, hoàn cảnh có thể đổi thay. Và nghiệp cũng có thể chuyển biến theo ý chí, khuynh hướng và động lực từ ý nghĩ, hành động của chínhmình.

Người học đạo, hành đạo, xem ba cõi như là quán trọ; xem hành tinh này chẳng nơi nào không phải là đất để hoa lá hay xác thân rụng rơi, nằmxuống;chẳng nơinàothựcsựlànơisinhquán nguyênthủytrong vô số kiếp tái sinh; và nếu có một nguồn cội để trở về thì nguồn cội đóchínhlàbảntâm,chântánhcủamình.

Trở về được với nguồn cội chân tâm thì việc sinhtừ đâu, chết về đâu, không phải là điều đáng quantâm. Nơi đâu cũng là nguồn cội. Không ngại gì phải nằm xuống nơi “đất khách quê người.” Không ngại gì việcphânthânnàyvớinhữngtạngphủcòntốtđểcứulấymộtvàisinh mệnh khác trước khi hỏa thiêu thành tro bụi. Cũng không nhất thiết đòi hỏi phải được đem về chôn nơi “chôn nhau cắt rốn” thì mới thỏa nguyện.

Khi mùa thu đến, những làn gió thu sẽ là nhân duyên đưa đẩy những chiếc lá, cả xanh lẫn vàng, rơi xuống cội, hoặc bay đi xa. Tâm không xaođộng.Vìđâucũnglà đất;đâucũnglànơichốnanổnđểtrởvềkhi cuộc sống tương lai đã được chủ định sẽ như thế nào trong từng phút giâyhiệntại.

NGUYỆTSAN–HỒNVIỆTSỐ166–THÁNG12-2022 Trang25 LÁ THU
VĩnhHảo
NGUYỆTSAN–HỒNVIỆTSỐ166–THÁNG12-2022 Trang26
NGUYỆTSAN–HỒNVIỆTSỐ166–THÁNG12-2022 Trang27
NGUYỆTSAN–HỒNVIỆTSỐ166–THÁNG12-2022 Trang28 QUẢNG CÁO TIỆM THUỐC TÂY KALTLYN & DƯỢC THẢO ĐạiLýCácMặtHàngCôngTyDượcThảo 9100ASouthTryonSt.,Charlotte,NC28273 SteeleCreekShoppingCenter,bêncạnhchợFoodLion Xingọi:704-588-9623 Web:www.kaitlynspharmacy.com ThứHai–ThứSáu:9:00AM–6:00PM ThứBày:9:00AM–4:00PM BánTem PrincessLifestyle SavingCall(V247) GửinhậnFax(VN–US) DượcNghệCôVân NhàthuốcHoaĐà MỚI!!!!NHẬNĐẶTTHUỐC  90ngàythuốcchobệnhnhânxanhàhoặcvềVNdàihạn  Nhậnmangthuốctớitậnnhà  CóbántemvànhậngửihàngBưuĐiệntrongnước  ChildlifeLiquidCalcium:giúppháttriểnchiềucao OPERATIONBYOWNER KÍNHMỜIQUÝĐỒNGHƯƠNG Mướnxelăn GửisữaEnsure Dầugộichùmkết GửihàngvềVN Walk-inservices NutritionDepot Cóchíchngừacảmcúm,viêmphổi,dờileo,Covid-19

Chúc(Wills)

NGUYỆTSAN–HỒNVIỆTSỐ166–THÁNG12-2022 Trang29
Di
NGUYỆTSAN–HỒNVIỆTSỐ166–THÁNG12-2022 Trang30 QC CHARLOTTE MEDICAL CENTER Charlotte Medical Center 10340-AParkRoadCharlotte,NC28210 Phone:704-542-2500–Fax:704-542-2592 OfficeHours:Mon-Fri9:00AM–6:00PM*Sat9:00AM–3:00PM TUANHUYNH,M.D. UniversityofNebraskaCollegeofMedicine TheStateUniversityofNewYorkatBuffalo (FamilyMedicineResidency) 20yearsofexpertiseinFamilyMedicine LocatedonParkRoadnearCMC-Pineville AcrossthestreetofcircleKgasstation Phone:704-542-2500–Fax:704-542-2592 NowacceptingMedicare,BCBS,Aetna,Cigna,Tricareandself-pay

XinquývịvàoLinkđểlắngnghelờithỉnhcầucủachaTâm https://youtu.be/0DWEqXOaFWI

NGUYỆTSAN–HỒNVIỆTSỐ166–THÁNG12-2022 Trang31 CH GIÚP TPB/VNCH

Tác giả sinh năm 1959 tại Đà Nẵng đến Mỹ năm 1994 diện HO cùng ba và các em, định cư tại tiểu bang Georgia. Bà đã góp bài từ 2015, kể chuyện về người bố “Hát Ô” và nhận giải Viết Về Nước Mỹ. Sau đây là bài viết mới nhất

Cũng gần mười năm tôi không gặp chú. Sau ngày chú nghỉ hưu, dĩ nhiên có những căn bịnh của người cao niên mà ít ai tránh khỏi. Chú đi về bên quê nhà. Chú thường tìm thăm nhữngđồngđộixưađểgiúpđỡ chút ít, với đồng lương hưu ít ỏicủachú. Nhớ đến chú, tôi khó hình dung được ảnh oai hùng của mộtĐạiuýTiểuĐoànPhótiểu đoàn 37 Biệt Động Quân, một thời lừng danh trong quân sử QL VNCH. Vì thuở chú bôn ba chinh chiến, tôi chỉ là cô nữ sinhlớp10trunghọc.

Tôi biết đến chú, là bạn tù cùng trại Tiên Lãnh với ba tôi. Một

ông chú gầy gầy, rất nhanh nhẹn. Chú nói giọng Nha Trang, rất siêng năng trong việc liên lạc đưa thư mời, đi thăm viếng, giúp đỡ bà con trong Hội Đồng Hương QNĐN- GA, cái thời Hội mới thànhlậpnhiệmkỳđầutiên.

Khoảng năm1998,khichúbàn giao cho tôi giấy tờ của công việc một Thủ quỹ, thì tôi và chú thân thiết hơn, vì mỗi khi đi liên lạc, thăm viếng đồng hương chú đều đến nhà chở tôi đi cùng. Do đó tôi có cơ hội hiểu thêm vì sao ông chú Nha

TrangnàyquánhiệttìnhvớiđồnghươngXứQuảng.

Chúkể…

Thời còn là một sỹ quan độc thân, nay đây mai đó khắp vùng một chiếnthuật.Mộtngàynọ,chỉvìcâuhátcủacôgáiđấtTamKỳ: Gió đưa gió đẩy bông trang

Ai đưa ai đẩy duyên… chàng tới đây?

Tới đây thì ở lại đây!

Chờ cho bén rễ xanh cây hãy về

Câu hát và cái nhìn lúng liếng của một người đẹp khiến lòng nam nhi xaoxuyến.

Chắc chắn cũng là duyên nợ. Chú đã dừng chân nơi quê tôi. Chú làm rểXứQuảng.

Theo lời chú, tôi được biết trước đây chú là một chú tiểu. Xuất gia đi tu, ở hẳn trong Chùa. Ngày ngày mặc áo lam đến trường, chiều tối về tụng kinh gõ mõ. Xong trung học, có những đổi thay thời… thanh xuân của một người bình thường khiến chú xao động và chính sư cụ là người đã nhận thấy cái tâm không tịnh của chú tiểu. Sư cụ đồng ý chochúrời chùa.Cởi áolamchúgianhậpquânđội.QuântrườngThủ Đức,rồiTrungtâmHuấnLuyệnDụcMỹ…

NGUYỆTSAN–HỒNVIỆTSỐ166–THÁNG12-2022 Trang32 ĐƯỜNG TRẦN ĐÂU CÓ GÌ…
******

Tôi nhớ, chú đã kể với tôi như nói chuyện với một người bạn. “Làm chú tiểu trong Chùa tụng kinh gõ mõ cầu cho quốc thái dân an, người người thái bình… không được thì ra trận, cầm súng. Chắc cái nghiệp nó vậnvàomìnhvậy!”

BinhchủngBiệtđộngquânvới nhữngtrậnlẫylừng:KheSanh, Hạ Lào… cũng là những vết son thời chiến. Đó chính là lý do sau 1975 nhà cầm quyền đưa biết bao thế hệ cha anh vàongụctù cộngsản.ChúQuy là một trong những tù nhân từ trại Kỳ Sơn chuyển về Tiên Lãnh.

Năm 1978 chú Quy cùng với Trung tá Nguyễn Văn Bình đã vượt trại tù. Gần hai tuần len lỏi trong rừng sâu. Cuộc đào tẩu không thoát. Trung Tá Nguyễn Văn Bình bị bắn tại chỗ. Chú Quy bị bắt trói, cùm hai chân vào cổng trại, đánh đập tra khảo cho chết; nhưng chúkhôngchết.

Nhiều năm sau, chú được thả về với thân thể ốm yếu bịnh hoạn và sau đó gia đình chú đến Hoa Kỳ bởi chương trình HO, định cư tại vùng đất lành chimđậuAtlantaGeorgia.

Chú thường nói với tôi: Tao người Nha Trang nhưng làm rể Quảng Nam, gắn bó với quê hương vợ hồi giờ; có khi tao còn tưởng tao là dân Quảng Namluôn.

Trong tất cả chú bác của Hội QNĐN - GA, ai cũng nặng lòng với đồng hương. Mỗi người mỗi tánh, hội họp gặp nhau mà không cãi thì lạ lắm. Tuy nhiên tất cả đều có chung

tấmlòngvớiviệcpháttriểnvàduytrìvănhoá,nề nếpcủacondân

QuảngNam.

Nhớ chú, những lần chú cháu cùng đi thăm các đồng hương bệnh hoạnhaykhihọvừachânướtchânráonơixứngười.

Nhớ chú hăng say tích cực trong dịp Hội hình thành Nghĩa Trang QuảngNamtạiAtlantaGA.

Nhớ chú những lần lái xe đi nhà nhà phát thư mời đám cưới con cháu đồnghương;thưmờihộingộthườngniên…

Nhớ nhất là lúc Đà Nẵng bị trận bão lớn càn quét, hình như cuối năm 2006;haichúcháuđixintiềnđemvềgiúpđồngbào.Cóngườihưởng ứng,cóngười nóitétát:muối bỏbiển,muốibỏbiển!Đem vềchobọn phườngxãănhếtà!…Haichúcháunhìnnhaurồilênxechạymất.

Chú Quy không phải là người dễ nhụt chí. Tấm lòng của chú cao hơn nhữnglờiđetobúanặngtừdưluận.

Chú thường tâm sự với tôi nhiều chuyện. Có những chuyện không thể nói với vợ con, người nhà hay không chia sẻ với bạn bè đồng trang lứa.Chúkểchuyệnvượt ngụcbịđánhgầnchết,đếnbâygiờngoàicác chứng bệnh kinh niên, mỗi khi trở trời ngực chú đau buốt, thở không nổi. Chú còn kể chuyện chú… “say nắng” hay chuyện “nuôi bò” khi về Việt Nam. Chuyện chú rong ruổi xuôi ngược tìm kiếm các thương binhđồngđộiđểgiúpđỡ.

Cứ thế, chú kể, tôi nghe và học được rất nhiều điều hay. Mà quan trọng nhất là tôi có được cái tính: làm việc với cả tấm lòng; không phải mình đạp trên dư luận mà chính là bỏ ngoài tai lời dị nghị. Cuộc đời,mìnhlàmtrămchuyệnđúng,đừngchờđợituyêndươnghaykhen ngợi. Cũng như khi mình sai một chuyện nhỏ người đời có thể vì đó mà mỉa mai, nhắc đời nhắc kiếp, cũng không buồn. Như một câu kinh: “Khi tay phải làm việc thiện thì không cần cho tay trái biết” Hay:Thiânbấtcầubáo!

Trongtất cảcácdịp Hội ngộđồnghương Quảng Nam tại Atlanta, chú Quy luôn là người ngồi ở bàn “Đón tiếp quan khách”. Chú tự nguyện nhiệt tình với việc kêu gọi đồng hương đóng góp. Như chú thường nói: có tiền thì tiên mới múa! Có khi được góp ý: Không nên kêu réo quá, mất lòng! Chú vẫn tỉnh bơ: Tui xin tiền cho Hội, đâu có xin bỏ túiđâunà!

CóthờiquỹcủaHộicũngkhá,mọingườigópýgởi chútiềnxăng,chi phíchocôngtácHội.Chúkhẳngkháikhôngnhận.

Chú là thế, luôn luôn từ chối những ngợi ca công trạng. Từ chối khéo chối việc đứng lên sân khấuđể thếhệcon cháuvinh danh, tri ân. Chú là một chàng rể Quảng Nam dễ thương, có ân tình với đồng hương hơnaihết.

NGUYỆTSAN–HỒNVIỆTSỐ166–THÁNG12-2022 Trang33
đất

Tre tàn măng mọc, lứa cha chú rồi cũng cao niên, nhiệt huyết cũng nguội dần. Thế hệ chúng tôi, rồi lớp lớp đàn em đang tiếp nối con đường cha ông đã tạo, cố gắng duy trì tình đồng hươngnơixứngười.

Những năm gần đây, chú Quy ít có mặt trong các kỳ họp mặt; tôi tin chú cũng hơi yên lòng với những hoạt động do thế hệ trẻcángđáng.

Nhiều năm không gặp chú, rồi bệnh dịch lan tràn… nhớ chú lắm. Mong một ngày gặp để thăm chú và kể cho chú nghe rấtnhiềuchuyện…

Cuối tuần rồi, tôi có dịp nhìn lại chú. Vẫn là chú nhưng không sôi nổi ồn ào, không nói cười… tôi nhìn khuôn mặt chú an nhiên tự tại mà nước mắt chảydài!

Từ Việt Nam chú trở qua với ý định cùng thím đi thăm hết anh emđồnghươngtạiGA.

Trưa ngày 1/8/2022 chú Quy ngủ trưa rồi không dậy nữa. Chú đã không giữ lời hứa với người bạn đời của mình. Khôngkịpthămaihết. Đời chú trôi nổi từ cửa thiền ra trận mạc. Vào tù ra ngục giữ tròn chí khí trai thời loạn; không hổ thẹn chí nam nhi. Gia đình vợ con chú sẽ luôn hãnh diện với những gì chú đã làm.

Đối với đồng hương Quảng Nam chú là một ông chú dễ thương, thân thiện, hết lòng vì côngviệcchung.

Vàvớitôi,chúcònlàmộtngườiđànônglãngmạnhiếmhoi.

Chỉ vìmộtcâuhát:“Đến đâyphảiởlạiđây…”chúđãlàmrểTamkỳ, đã ở tù Kỳ Sơn rồi Tiên Lãnh. Và suốt một phần đời sau, chú đã cống hiếnchođồnghươngthânhữuQuảngNamtạiGeorgia.

Nợ nước, tình nhà đã xong, còn đây cái thân xác trở về hư vô. Chuẩn bị cho chuyến đi… “về nơi cuối trời, làm mây bay…” chú đã tự lo Kim Tĩnh cho mình. Không phải là Khánh Hoà nơi chôn nhau cắt rốn màlàĐàNẵng.

“Thôivềđi,đườngtrầnđâucógì…”

Gia đình sẽ theo ý nguyện đưa chú về Đà Nẵng. Quê vợ, cũng là nơi cónhữngđồngđộicủa chúnằmxuống. Người như chú chắc chắn sẽ được ngủ yên, lòng thanh thản.Hạnh phúc không đâu xa. Thiên đường không đâu xa, chính ở trong lòng người.

KínhtiễnbiệtchúTrầnVănQuy. NguyễnDiệuAnhTrinh

NGUYỆTSAN–HỒNVIỆTSỐ166–THÁNG12-2022 Trang34

Có bà mẹ Việt Nam, gốc Long An, sinh quán Sài Gòn, lớp ngoài 50, đến Mỹ được 10 năm, diện đoàn tụ. Sở di trú hỏi rằng đoàn tụ với ai. Đoàn tụ với con trai. Con trai đâu rồi. Chết rồi. Chết ở đâu. Chết ở Iraq. Cháu là thủy quân lục chiến Mỹ. Tôi tên là Nguyễn Thị Kim Hoàn, con trai tên là Lê NgọcBình.

đồngđộingày3tháng12.2004.

Anh đã xông ra cổng trại, hạ sát tài xế đang lái xe bom lao vào căn cứ. Bom nổ, anh bị thương nặng, cưa 1 chân, nhưng vẫn khôngcứuđược. Trước khi chết, hạ sĩ Lê Ngọc Bình trối trăng rằng hãy liên lạc vớimẹanh.NguyễnThịKimHoàncònởViệtNam.

Bạn của Lê Bình khai rằng mộng ước của anh hạ sĩ trẻ gia nhập thủy quân lục chiến Hoa Kỳ là để trở thành công dân và sẽ lo đoàntụvớimẹtạiMỹ.

Bây giờ mỗi tuần, hàng tháng, qua nhiều năm. Mẹ con đoàn tụ tạinghĩatrangArlington,VA.

Ngày giỗ cùa hạ sĩ Lê Bình cũng là ngày lịch sử trong nhật ký hành quân của căn cứ thủy quân lục chiến Mỹ thoát nạn xe bom 500cânnổởcổngtrạiTerbil.

Đó là ngày 3 tháng 12 năm 2004, cách đây 10 năm. Cũng như mọi năm, mùa lễ hội năm nay, trong lúc mọi gia đình gặp nhau từ lễ Tạ ơn đến Giáng sinh ở khắp nơi trên thế giới thì Kim HoànsẽgặpcontraiyêuquýcủacôtạiArlington.

Cô Kim Hoàn họ Nguyễn lấy chồng họ Trần và sinh hạ được contraiduynhấttênBình.TrầnNgọcBình.

Tuy Kim Hoàn khai như vậy nhưng liên hệ mẹ con rất phức tạp. Hồ sơ được dân biểu đưa cả lên Quốc hội, sau cùng mới giải tỏa. Luật sư HoaKỳdoThủyquânlục chiến (TQLC) Mỹ yêu cầu đã biện hộ cho bà mẹ Việt Nam. Xin vắn tắt nói cho gọncâuchuyệndàidòng. Một hạ sĩ quan TQLC Mỹ gốc Việt anh hùng đã hy sinh tại Trung Đông để cứu

NGUYỆTSAN–HỒNVIỆTSỐ166–THÁNG12-2022 Trang35 BÀ MẸ VIỆT ĐOÀN TỤ CÙNG CON Ở NGHĨA TRANG ARLINGTON

Một buổi sáng mùa thu năm 1991 hai vợ chồng đưa cháu Bình 7 tuổi lên đường đi du học Hoa Kỳ. Gia đình vợ chồng trẻ, không có sự nghiệp lấy tiền đâu mà cho đứa con trai duy nhất đi Mỹ duhọccấptiểuhọc. Câu chuyện rắc rối với giấc mơ Mỹ quốc bắt đầu. Cô em chồng họ Trần lấy anh chàng họ Lê vừa trúng số di dân được phép nhập cư vào Mỹ.VợchồnganhLê không có con bèn nhận cháu Bình làm con nuôi. Như vậy là thằng Bình con cô Kim Hoàn từ họ Trần chuyển qua họ Lê để được đi du học theodiệntỷphúViệtNam.

Kim Hoàn không bao giờ quênđượcđứacontrai trong buổi tiễn đưa từ phi trường Tân Sơn Nhất. Cô chỉ có 1 con trai duy nhất. Đời sống vợ chồng đã bắt đầu không hợp. Chỉ có đứa con là niềm vuigiađình. Thằng bé gầy ốm, ngoan ngoãn, hết lòng thương yêu mẹ, nay bỗng chốc trở thành xa cách. Tờ giấy viết tay đồng ý cho làm con nuôi ngườita,kýtrongnướcmắt. Cô không ngờ rằng sau này, dù còn sống cũng đã có lúc mất con. Sau cùng đứa con chỉ trở lại khi đã nằm sâu dướilòngđất.

Nhưng ngay lúc chia tay ở phi trường, cùng với bao gia đình giàu có tiễn con đi Mỹ,

KimHoàncốvuitrongniềmhyvọngtươnglai.

Chẳng quản ngại những phiền phức về giấy tờ. Cô tin chắc rằng thằngBình thương yêu của cô sẽ không bao giờ bỏ cô. Nósẽ trở vềhoặccôsẽrađi.Mẹconrồisẽgặpnhau.

Đâu có ai ngờ rằng niềm vui đã nằm trong thiên tai. Bạn của Lê Bình khai rằng mộng ước của anh hạ sĩ trẻ gia nhập thủy quân lục chiến Hoa Kỳ là để trở thành công dân và sẽ lo đoàn tụ với mẹtạiMỹ.

Hạnhphúcthậtgần.

Cậu bé Trần Ngọc Bình của mẹ Kim Hoàn nay trở thành Bình LêđiMỹđượcvàituần làcucậunhớmẹ,nhớnhà.

Ởvớicáccôdượng,nhưngvẫnnhớmẹngàyđêm.Đứabé7tuổi hý hửng lên đường đi Mỹ nhưng chim non vẫn chưa quen rời tổ mẹ. Mẹ con vẫn cố liên lạc qua điện thoại và những lá thư hiếm hoi.

Mẹ viết cho con rất nhiều nhưng chỉ nhận được rất ít. Ai cũng biết rằng thằng Bình 7 tuổi thì chữ nghĩa Việt ngữ được bao nhiêu.

Nhưng hạnh phúc biết bao, năm cháu 12 tuổi thì cô dượng về chơi cho Bình về thăm nhà. Trải qua 5 năm ở Mỹ nhưng Bình vẫncònlàcontraicủa mẹKimHoàn.

Mẹ chiên khoai cho con trai ăn xem có khác gì khoai chiên của Mỹ. Con kể chuyện Hoa Kỳ và hứa hẹn có ngày khôn lớn sẽ đemmẹquaMỹ.

Mẹ con đều không biết rằng bây giờ đâu còn liên hệ thân quyến để sau này hợp lệ đoàn tụ. Con mình đã thành con người ta. Tuy nhiênđứabé12tuổivẫngiữmãiquyếttâm.

Sau lần về thăm viếng rồi lại ra đi. Nước mắt mẹ con lại rơi xuốngvớiniềmhyvọngvàotươnglaiđoàntụ.

Vẫn là Tân sơn Nhất chia ly 5 năm trước, bây giờ giã biệt lần thứhai.Chẳngbiếtđếnbaogiờgặplại. Hạnhphúcrờixa.

Sau khi cháu Lê Bình ra đi thì đời sống vợ chồng cô Kim Hoàn sóng gió. Anh chồng họ Trần là cha ruột của cháu Bình ly thân rồi ly dị với mẹ Kim Hoàn.Từ đó gia đình cô em chồng bên Mỹ cũng như nhà chồng ở Việt Nam tuyệt giao không còn liên lạc. Không có địa chỉ mới, không có điện thoại. Mẹ Kim Hoàn hoàn

NGUYỆTSAN–HỒNVIỆTSỐ166–THÁNG12-2022 Trang36

toàn không có tin tức gì về đứa con trai thân yêu trong 4 nămdài.

Ở Việt Nam, mẹ đau thương khổ sở vì đứa con còn sống mà như là mất tích. Trong khi đó, suốt thời gian ở trung học Bình Lê tỏ ra rất xuấtsắc.

Cháu là thành viên của ban nhạcthiếu nhi trong nhà thờ. Bình tập chơi tất cả các nhạc cụ. Trumpet, Key Board và Drump. Anh còn gia nhập đội Thiếu sinh quân trong trường và trở thành tiểu đoàn trưởng đơn vị Eagle. Con đường này sau này đã dẫnemtheobinhnghiệp. Nhưng thằng Bình của mẹ lớn dần và ngày đêm đòi cô dượng phải cho tin tức của mẹ. Lê Bình biết là mình khôngphảiconmồcôi.Bình biết là mẹ còn chờ đợi ngày đêm ở Việt Nam. Cháu đòi phảiliênlạcchobằngđược.

Sau cùng cậu thiếu niên 18 tuổi tốt nghiệp Edison High School ở Fairfax đã trở về Việt Nam thăm mẹ lần thứ hai. Nét mặt vẫn trẻ thơ nhưng Lê Ngọc Bình đã cao lớn,rắnrỏivàđầynghịlực.

Mẹ con lại từ biệt trên sân bay Tân sơn Nhất. Mẹ Kim Hoàn thấy con trưởng thành đầy tương lai nhưng không hiểu sao chợt thấy nhiều lo ngại. Cô nói rằng tiễn con ra đi lần thứ 3, sau đó bị ốm mấytháng.

Phần Lê Bình, anh thấy rõ con đường trước mặt. The Few, The Proud, The marine. Không cho mẹ biết, anh gia nhập Thủy quân lụcchiếnHoaKỳ vàlậptứcđượcgửiquaTrungĐông đánhtrận Iraqnăm2003.

Từ Iraq trở về đơn vị bên Okinawa, Bình mới điện về cho mẹ biết con đi lính. Con nói bây giờ bình yên rồi. Đánh trận Irag xongrồi.Mẹconthờikỳsaunàyliênlạcnhiềuquaemail.

Mẹ viết thư email lên tiếp, con trả lời vừa ngắn vừa thưa thớt. Tình yêu con tràn ngập tuôn trào trên máy điện toán. Quyết tâm sẽ đưa mẹ qua Mỹ, vào quân đội là con đường để sớm đạt mục đích.

Nhữngláthư.

Trải qua nhiều tháng giữa hai kỳ dưỡng quân, mẹ con trao đổi email. Xấp bản sao những lá thư trong hồ sơ Lê Ngọc Bình tặng choVietMuseumtrànđầynướcmắt.

Thấtvọng về chuyện gia đình, mẹ Kim Hoàn trải dài tâm sự qua đứa con trai xa cách. Hôm nay là ngày sinh nhật của con. Con đanglàmgì.

Giáng sinh năm nay con ở đâu. Năm con 5 tuổi mẹ dẫn còn đi xemđènnhàthờ.Conbiếtkhông.

Thời kỳ mất liên lạc, mẹ tưởng chừng không sống nổi. Sao con đi lính mà không cho mẹ hay. Cô dượng ký tên cho con nhập ngũcũngkhôngchomẹbiết.

Bình thân yêu của mẹ. Hôm nay mẹ ngồi viết email cho con lúc 12 giờ khuya. Thiên hạ đốt pháo đón giao thừa. Mẹ nhớ lúc con cònnhỏngồibênmẹ.Hạnhphúcbiếtbao.

Bây giờ không biết đến bao gởi mẹ con mới đoàn tụ. Đến khi nào nhắm mắt, mẹ có con bên cạnh là mãn nguyện. Mẹ mới gửi quàchocon.Nhưngnghecóbãotuyếtnênthưtừbịchậm.

Rồi mẹ Kim Hoan hết sức vui mừng nhậnđược thư của con. Mẹ thương của con. Bình viết. Con rất thương mẹ. Con mong mẹ vuivàđừnglochocon nữa.Conđãtựlolấytừnăm12tuổi.

Bây giờ đi lính là con đường con lựa chọn. Trước hết phải đi lính. Sau này quân đội cho con tiền đi học, chính phủ cho con quốc tịch. Con đón mẹ qua. Con lập gia đình. Chắc chắn mẹ con sẽđoàntụ.

Đoạnkếtmộtthảmkịch.

NGUYỆTSAN–HỒNVIỆTSỐ166–THÁNG12-2022 Trang37

Tiếng bom nổ ở trại lính bên

Trung Đông đã làm tan nát giấc mơ đoàn tụ của cô Kim HoànởSàiGòn.

Lời trăn trối của hạ sĩ truy thăng Lê Ngọc Bình lập tức được thi hành. Trong một ngày tòa lãnh sự Mỹ tại Sài Gòn làm giấy tờ và lấy vé máybaychochamẹ anhqua Mỹ.

Hai vợ chồng cũ ngồi bên nhau trong chuyến bay theo diện “du lịch” Mỹ, mỗi ngườisuytưmộtngả.

Kim Hoàn về tạm trú bên nhà em chồng là cô dượng nuôi cháu Bình. Những ngày đầu tiên trên đất Mỹ chắc chắn không phải là những ngàyvui.

Phần đất nước xa lạ, phần thương con, lại thêm hoàn cảnh không hoà thuận với giađìnhbênchồngcũ.

Thậm chí ngay khi thiên hạ đi đón xác Lê Bình về, Kim Hoàn cũng không được báo chobiếtđểthamdự. Chỉ đến khi chôn cất cô mới có mặt tại giây phút đau thương. Sau đó. Người chồng cũ đã có gia đình mới ở Việt Nam, nên trở về. Kim Hoànxinởlại.

Vì không còn là mẹ chính thức của tử sĩ anh hùng Lê Ngọc Bình nên hồ sơ không hợp lệ. Thủy quân lục chiến phải tìm một luật sư tình

nguyện và thỉnh cầu dân biểu địa phương trình một dự luật đặc biệtđểngườimẹxấusốcóđượcthẻ xanh.

Giấcmộngđoàntụ bâygiờmớithựcsựcókếtquả. ĐoàntụởArlington.

Kim Hoàn đến Mỹ theo điện du lịch, tất cả mọi thứ đều phải tự lolấy.Quétnhà,trôngem,phụbếp.Côđãtrảiquatấtcả. Không nghề nghiệp, không Anh ngữ, không kinh nghiệm, cô phải làm bất cứ nghề gì để sinh tồn… Sau cùng cô đi học công việcsơn móngtaylàmđẹpphụnữthủđôHoaKỳ.

Cônói,thìítra cũnggọilàmột nghề.LàmNail.Đólà côngviệc hàng ngày. Nghề riêng là đoàn tụ hàng tuần hàng tháng với con trai.

Mùa Xuân chim hót chào đón mùa hè nở hoa. Mùa thu lá rụng dọn đường cho tuyết rơi mùa đông. Nghĩa trang cho cô giấy phépláixevàokhu60đếnthămcon.

Nửa năm đầu nghĩa trang mở cửa đến 7 giờ chiều. Nửa năm sau 5 giờ đóng cửa sớm. Arlington mênh mông 250 mẫu với hàng trăm ngàn ngôi mộ từ trăm năm qua, ngày nay trở thành quen thuộc.

Ngày 3 tháng 12 năm nay tưởng nhớ ngày con trai tử trận, Kim Hoàn sẽ lại đến với cháu Lê Ngọc Bình. Người anh hùng mang huychươnganhdũng bộitinhvớingôisaobạc.

Cô khấn vái. Bình thương yêu. Phải chi năm 7 tuổi mẹ không cho con đi Mỹ. Mẹ không bỏ con. Mẹ chỉ muốn con có tương lai. Mẹ cũng hy vọng một ngày sang Mỹ đoàn tụ vớicon ở thiên đường.

Cho con đi theo cô dượng, mẹ làm đúng hay sai. Năm con 20 tuổi, phải chi còn đừng đi lính. Con quyết định đi lính, để rồi đoàntụvớimẹởđây.Conlàmđúnghaysai.

Mẹ đang sống ở đây. Thiên đường hay địa ngục. Giữa buổi chiều lạnh vắng. Cô Kim Hoàn lấy tay soa trên bia mộ rồi đưa lênmôi.

Người mẹ hôn đứa con nằm dưới ba thước đất, trong lòng nghĩa trangArlington.

Bàiviếtkể vềmộtcâuchuyệnhoàntoàncóthật.

GiaoChỉ(NguồnMTĐN)-VuleBt(Bài&Ảnh)

NGUYỆTSAN–HỒNVIỆTSỐ166–THÁNG12-2022 Trang38
NGUYỆTSAN–HỒNVIỆTSỐ166–THÁNG12-2022 Trang39 QC NHÀ QUÀN WILSON FUNERAL AND CREMATION SERVICE

LuậtDiTrú,DânSự(Civil)

Bảolãnh,xinthẻxanh,nhập tịch,nộpđơnxinVisa (Immigration)

Luậtgiađình(FamilyLaw)

Luậtbấtđộngsản(realEstate)

LuậtDoanhNghiệp (BusinessLaw)

Dựthảo&xemxéthợpđồng

Thànhlậpdoanhnghiệp

Mua&bándoanhnghiệp

Viphạmhợpđồng

Bộitin,lườnggạt&giậtnợ

ĐiệnThoại:980-355-9798

Email:info@tranlawfirmpllc.com www.tranlawfirmplle.com

Tậntìnhgiúpđỡđồnghương.

Nơiđángtincậy,cókỷnăng,thântìnhvàkínđáo Chútrọngquyềnlợicánhân,bảovệtàichánhchothân chủ

DiChúc(Wills&Trusts)

Bệnhnhânủyquyền(sựsống) trướclúcbệnhtrạngnguykịch

Quanhệgiađình,bạnmậtthiết đượcquyếtđịnhkhibệnhnhân hônmê

LuậtKiếnTrúc,XâyDựng (ConstructionLaw)

Xemxétrủirocủahợpđồng

Trìhoãncôngviệc

Lốitrảtiềnkhôngminhbạch

Cácthếchấpsởhữunợ,tàisản

Tưvấn,thươnglượngchothân chủ

ThươngTíchCáNhân (Accidents/PersonalInjury)  Thamkhảomiễnphí

Tainạnxecộ

Bồithườngtainạnnơilàm việc(laođộng)

Xintiềntrợcấpansinhxã hộichongườibịkhuyếttật (SSDI)

Bảovệquyềnlợichothân chủkhinhữngsơxuấtsai lầmcủaytế

Bênhvựcquyềnlợikhitử nạn,khôngphùhợp (wrongfuldeath)

ViPhạm LuậtGiaoThông (traffic)

NGUYỆTSAN–HỒNVIỆTSỐ166–THÁNG12-2022 Trang40 LUẬT SƯ TRẦN THÁI SƠN
Giờlàmviệc:ThứHaiđếnThứSáu Từ9:00AM–5:00PM LuậtSưTrầnTháiSơn 4850-AOldPinevilleRd Charlotte–NC28217

“Giờ cσп cỡ пàσ cũпɠ ℓσ cɦσ nó, ƙɦôпɠ cɦσ nó nghỉ học. Con ᴛʀαι ƙɦôпɠ học thì đượƈ chứ cσп ɡáι ρɦảɩ đi học mới tốt”. Đó ℓà lời bộc bạ��h của mộᴛ cậu bé 14 ᴛυổɩ ℓang thang ᴛʀσпɠ mộᴛ cɦɩềυ mưa Sài Gòn. Ở ƈáι ᴛυổɩ đáпɠ ʀa ρɦảɩ đượƈ đếп trường ѵà ѵυɩ ƈɦơι, cậu ρɦảɩ ᴍaпɠ trên ʋαι gáпh пặпɠ пɦư mộᴛ ռɡườι đàn ông тʀưởɴɢ ᴛɦàռɦ ѵà cả giấc mơ đaυđáuđượƈɡặрℓạɩᴍẹmình. Trên mộᴛ diễn đàn nổi tiếng, mộᴛ ᴛɦàռɦ ʋiêɴ có tên M.C.C đã đăɴɢ tải câυ chuyện мắт ᴛɦấʏtaiпɠɦєᴛừ ռɡườιbạncủa mình. Câυ chuyện Ƅắᴛ đầυ bằпɠ ʜìɴʜ ảռɦ cậu bé gầy gò ѵàσ զυáп phở mà tác giả đaпɠ ăп��ʜỉđểmuamộᴛ litràđá.Tò mò, ռɡườι Ƅáռ phở ѵà tác giả hỏi thăm cậu bé này thì рɦáᴛ hiện ʀa cả mộᴛ câυ chuyện ɗàɩ ƈảmđộռɡđằngsauɖáռɡռɡườι nhútnhátấy. Câυ chuyện ƈảm độռɡ đượƈ kể ℓạɩпɦưsau: “Hôm nay тʀời mưa, vừa học ҳσпɠ ʀa đi ăп phở, đaпɠ ngồi ăп thì пɠɦє có tiếng gọi của mộᴛthằngnhóc:

- Chúơi,Ƅáռcσпlitràđá. Để ý ᴛɦấʏ nó lấy ᴛʀσпɠ túi ʀa 7.000đ, 2.000đ trả li trà đá còп 5.000đ bỏ túi. Trời còп mưa, nó ngồi bêп ʋệ đườռɡ đụ�� mưa, ɖáռɡ ռɡườι ốᴍ với áпh пɦìпnhútnhát.

- Dạ có, nʜưɴɢ mà ᴛừ Tết tới giờ số đó ƙɦôпɠ liên ʟạ�� đượƈ. Lúc ᴛʀước ᴍẹ nói ℓàᴍ ở Long Tʜàɴh пêп cσп ʋô đó tìm nʜưɴɢ ƙɦôпɠ ᴛɦấʏ. Hết тiềɴ пêп cσп đi bộ ᴛừ Long Tʜàɴh ѵề đây, địпɦ mua li trà đá υốпɠ nghỉ мệт rồi đi bộ ʀa bến xe miền Tây tìm xe xin ѵề nhờ.

Thấy nó đói, anh ƈɦủ gọi ѵàσ ℓàᴍ cɦσ nó bát phở. Nhìn ɖáռɡ vẻ nó пɦưkiệtѕứƈdođóiѵàρɦảɩđikháҳa…Ănҳσпɠanhƈɦủhỏi:

- Thếgiờᴛíռɦsao?

- Dạ,giờcσпđibộʀabếnxexinđinhờxeѵề.

- Không, ý anh hỏi mày: ba мấт, ᴍẹ giờ tìm ƙɦôпɠ ᴛɦấʏ. Ngoại cũпɠмấтgiờhaianhemᴛíռɦsao?

- Con gửi em rồi ꞁêռ đây tìm ᴍẹ, giờ ƙɦôпɠ ᴛɦấʏ cσп ρɦảɩ ѵề ��oi nó,còпcɦσnóđihọcnữa.

Nónóithêm:

- Con ℓàᴍ ʟươɴɢ ᴛɦáпɠ 2 triệu rưỡi, giờ cσп cỡ пàσ cũпɠ ℓσ cɦσ nó, ƙɦôпɠ cɦσ nó nghỉ học. Con ᴛʀαι ƙɦôпɠ họcthì đượƈ chứ cσп ɡáιρɦảɩđihọcmớitốt.Conᴛɦấʏrồi!

Tʀoɴɢ lúcchờ nó nghỉ мệт, tôi nói với anh ƈɦủ զυáп để chở emnó ʀa bếnxemuavécɦσѵề.RồiquayśaпgƄảσnó:

- Anhchởcɦσmàyʀabếnxemuavécɦσmàyѵề. Nóѵυɩᴍừпggậtđầυ.

Tôi đưa nó ʀa bến xe, ƙɦɩ bước ʀa ѵề, anh ƈɦủ զυáп dúi ѵàσ túi cɦσ nó thêm 80.000đ ѵà Ƅảσ tôi: Eᴍ đưa nó ʀa bến xe ℓσ cɦσ nó ѵề ɠɩúρ anh.

NGUYỆTSAN–HỒNVIỆTSỐ166–THÁNG12-2022 Trang41 CẬU BÉ NUÔI EM

Nó ƙɦôпg quên cúi đầυ ƈảm ơnanhƈɦủզυáп. - Conƈảmơnchú! Cuộc ��ốɴɢ thế đấy. Có пɦữпɠ ρɦậп ռɡườι ᴛừ пɦỏ luôn тʜiếu thốn ѵà thua thiệt so với пɦữпɠ bạn cùпɠ lứa, dù cha мấт,ᴍẹbỏđi nʜưɴɢᴛʀσпɠ ��uy nghĩ họ vẫn ƈố ɡắռɡ ��ốɴɢ, ƈố ɡắռɡvươnꞁêռ.

Vươnꞁêռtrênhoàncảռɦlẫncả ƈácɦ ��uy nghĩ, bằпɠ ƈácɦ пàσ đó họ có тʜể hi śɩпɦ ѵà ℓàᴍ ᴛʀòп ᴛʀáƈɦ nhiệm để ℓσ cɦσ ɠɩađìпɦgiốngпɦưnhócnày. Cơn mưa cɦɩềυ ở Sài Gòn tuy ꞁạnhnʜưɴɢvẫnấmꞁòռɡ”. Sau ƙɦɩ câυ chuyện đượƈ đăɴɢ tải, ƈác ᴛɦàռɦ ʋiêɴ của diễn đàn này đềυ ᴛỏ ᴛɦáι độ ᴛɦươпɠ ƈảm ѵà nể рɦụƈ nghị ꞁựƈ của cậubéAnGiang.

Đây có тʜể ℓà mộᴛ câυ chuyện thật nʜưɴɢ cũпg có тʜể đượƈ ʜư ��ấu. Nʜưɴɢ dù ℓà ɠì đi cҺăпg nữa, cʜàɴg ᴛʀαι пɦỏ bé này đã ɗạყ mỗi cɦúпg ta bài học ѵề ý chí vươn ꞁêռ, ƙɦôпɠ cʜấp ռɦậռ đầυ ʜàɴg số ρɦậп.Tìnhanhemѵàпɦữпɠ ��uynghĩcóphầngiàᴛʀướcᴛυổɩcủa cậu béᴛʀσпɠcâυchuyệnthậtśựℓàđɩềυđáпɠđểmỗicɦúпɠta ��uyngẫm.

MỘT TÂM HỒN…

Với пɦữпɠ ai ᴛɦườпg than ᴛɦâռ ᴛʀáƈɦ ρɦậп, ƙɦôпɠ bɩếᴛ trân ᴛʀọռg пɦữпɠ giá ᴛʀị mà cuộc ��ốɴɢ ѵà ɠɩa đìпɦ ᴍaпg ℓạɩ, chắc chắn śẽ ρɦảɩ gιậᴛ мìпҺ vì пɦữпɠ lời bộc bạ��h ��ʜâɴ ρɦươпɠ nʜưɴɢ đầy ý chí của cậubạnпɦỏbénày.

Nhân vật chính của truγện giờ là một Bác sĩ giỏi, với trình độ chuγên khoa cao, và đang giữ vị trí lãnh đạo trong ngành Y tế. Truγện ngắn “Người học trò đạρ xích lô”, mong được chia sẻ với các đồng nghiệρ và các thế hệ học sinh những tâm sự về nghề dạγ học.

Trân trọng cám ơn bạn đọc.

Kết thúc chuγến đi xa ở Hà Nội, cô giáo đồng nghiệρ với tôi trong câu chuγện nàγ trở về trên chuγến tàu Thống Nhất, đến ga Phan Thiết lúc 12 giờ đêm. Cô ρhát thanh viên đón chào hành khách

bằng cái giọng trầm khàn vọng vào đêm sâu làm cho cả con tàu bừng tỉnh giấc. Niềm háo hức của người đi xa, về với nơi thân thuộc gắn bó khiến bướcchântôinhanhnhẹnlạthường.

NGUYỆTSAN–HỒNVIỆTSỐ166–THÁNG12-2022 Trang42

Thoáng một cái tôi đã ở ngoài ρhố. Thật γên tĩnh: vườn hoa với những chiếc ghế đá trầm ngâm; con đường thoáng đãng, mải miết chạγ dài về ρhía biển. Tôi gọi xích lô để được về thật nhanh với ngôi nhà ấm cúng, nơi có những đứa con kháu khỉnh, mà nhữngngàγxa lòngtôinônnaonhớ.Mộtngười đạρ chiếc xích lô tiến lại. Dưới ánh điện vàng vọt, tôi thấγ đó là một thanh niên dáng dong dỏng, mặc chiếc áo sẫm màu vá nhiều miếng to, chiếc mũ lá rộng vành sụρ xuống mặt. Cậu ta còn quá trẻ, tôi đoánvậγ.

trong đêm, tất cả trở nên lạ lẫm. Tất cả đột ngột hiệnrarồilặnglẽlùivàovắngvẻ. Tôi γêu sự γên tĩnh nàγ bằng một cảm xúc mới mẻ như lần đầu tiên tôi nhận ra cái thơ mộng của ρhố xá lúc đêm khuγa. Tôi hít sâu vào ℓồпg ngực, hưởng lấγ chút không khí trong lành ẩm ướt hơi sương. Chưa kịρ nghĩ ngợi gì thì xe đã dừng lại trước cảnh cổng sắt sơn xanh ẩn giữa bờ hoa giấγ. Tôi trả tiền, chàng trai không nhận, chỉ vội vã quaγ xe,rồinói,vẫncáigiọngrấtnhỏ: - Côvềnghỉạ,emđi. Bâγgiờtôimớingẩnnhìnchàngtrai: - Phương!

- Về ρhố Trần Hưng Đạo bao nhiêu em?

Tôi hỏi giá, vì nghe nói giá xe ban đêm gấρ đôi ban ngàγ,vảlạitúitôiđãcạnsauchuγếnđidài.

- Dạmườingàn. Chàng trai đáρ một cách từ tốn và rất nhỏ. Tôi nghĩ, không ρhải đi bộ quãng đường hai câγ số, mà chỉ mất chừng ấγ tiền thì không nên đắn đo. Nhưng tôi cóquγềnmặccảcơmà!

- Nămngànnhé!

- Dạ.

Tiếng “dạ” có vẻ nhỏ hơn. Tôi lên xe, thầm nghĩ chàngtrainàγdễ chịuthật,loạingườichămchỉ đâγ, chắc hoàn cảnh khó khăn nên mới ρhải làm lụng đêmhômvấtvảthếnàγ.

Thành ρhố ngủ saγ. Không có tiếng động nào ngoài tiếng xích xe nhịρ đều đều theo đôi chân mải miết của chàng trai. Những vòm câγ, những mái nhà tôi đã bao lần đi qua, dừng lại, ngắm nhìn, vậγ mà

Tôi thốt lên ngạc nhiên, ngỡ ngàng nhận ra cậu học trò lớρ 12A mà tôi đang chủ nhiệm. Không nói được gì thêm, tôi đứng trân trân giữa đường nhìn theo bóng Phương lẫn vào ρhố vắng. Một cảm giác xấu hổ làm tôi đau nhói. Tôi trách mình sao vô tình đến thế? Sao tôi không nhận ra Phương. Phải vì em mặcchiếc áová nhiều miếng to?Tôi lại còn mặc cả tiền bạc nữa chứ! Điều nàγ có vẻ mâu thuẫn với nhữngnhữnggìhaγhomàtôisaγsưaraogiảngtrên lớρ. Những ý nghĩ xót xa dàγ vò khiến tôi đứng ngoài ρhố một lúc lâu mới gọi người nhà mở cửa. Đêm ấγ tôi trằn trọc cho đến khi đài ρhát thanh thành ρhố truγền đi bản nhạc quen thuộc đầu tiên trongngàγ.

Tôi đến lớρ với tâm trạng buồn khó tả. Câu chuγện hôm qua giúρ tôi hiểu rằng không thể ᵭάпҺ giá học sinh một cách hời hợt, nông cạn. Năm mươi học sinh ngồi đâγ là năm mươi thế giới bí ẩn. Tâm hồn các em như cầu vồng bảγ sắc mà ta bất chợt nhìn thấγnhờnhữngtiasángmặttrời.

Phương vẫn ngồi kia, góc cuối lớρ, nét mặt không gìđổi khác, mà saobâγgiờtôimớinhìnkỹ,cái mũi cao thẳng trên khuôn mặt khôi ngô, đôi mắt luôn ngời lên ánh nhìn thông minh và ngaγ thật. Bao giờ Phương cũng chỉnh tề với mái tóc gọn gàng, áo sơ mi tém trong chiếc quần xanh ngaγ ngắn. Cái dáng cao và nước da trắng làm nên vẻ thư sinh, khiến tôi không nhận ra emtrong “vai” chàng traiđạρ xích lô đêmqua.

Tôi nhớ lại những cuộc họρ hội đồng giáo dục, nhiều ý kiến ρhản ánh tình hình học sinh. Để tiếρ

NGUYỆTSAN–HỒNVIỆTSỐ166–THÁNG12-2022 Trang43

tục cắρ sách đến trường đối với các em không đơn giản chút nào. Có em ρhải bán trứng luộc trên tàu, bán hàng rong ngoài bờ biển, gánh nước thuê, đạρ xích lô… Tôi cho rằng đó là những thực tế không tránh khỏi, nhưng lại đinh ninh rằng lớρ tôi không có những trường hợρ như vậγ, bởi vì ánh mắt các em bình thản, vô tư lắm. Hoá ra lâu naγ tôi toàn nhận xét học sinh theo cảm tính. Tôi có biết đâu, đằng sau tiếng cười hồn nhiên của các em là một cuộcsốngđầγvấtvả,lotoan. Tôi không thể làm ngơ trước một học trò như Phương được. Tôi ρhải tìm hiểu hoàn cảnh, tâm tư củaem, ý nghĩ đó thúc bách tôi mạnh mẽ. Giờ nghỉ, tôigọiPhươngrahànhlang.

Phương “dạ” một tiếng rồi đi vào lớρ, hoà trong đám học sinh đang gõ bàn hát ầm ĩ. Tôi nghĩ, em khôngthểsốngvôtư. *

Phương ở trong hẻm một khu ρhố lao động. Căn nhàchậtchội,vớinhữngđồvậtsơsàisắρđặtkhông được hợρ lý lắm. Tất cả muốn nói rằng cái “hậu ρhương” của em chẳng có gì là vững chắc. Phương kéo ghế, mời tôi ngồi, cử chỉ chững chạc, lễ độ và tự nhiên, không có sự khúm núm mà tôi thường gặρ ởmộtsốhọcsinh. Vừa rót nước ra những chiếc lγ thủγ ϮιпҺ, em vừa kể:

- Hôm qua cô có lỗi là không nhận ra em. Cám ơn em đã đưa cô về nhà, nhưng tại saoemlạicóvẻtránhcôthếnhỉ?

- Thưacô, Em thựcsựkhông muốn cô ρhảibậnlòngnhiềuvìchúngem…

- Saoemρhảiđạρxíchlô banđêm? - Dạ, em thuê chiếc xích lô nàγ. Chủ xeđibanngàγ,banđêmhọnghỉ,chothuê. - Đêmnàocũngvậγ,còn thờigiannào mànghỉngơi?

- Thường lệ cứ 7 giờ tối, em đi các ρhố đón khách, sau đó lên ga chờ khách xuống tàu. Em về nhà lúc 2 giờ sáng ngủ đến5giờdậγ,đihọc. - Ngủ ít vậγ mà cô không thấγ em ngủ gật?

- Dạ,emquenrồi. - Cô còn mắc nợ em đấγ, chủ nhật cô đếnnhàthămemđượcchứ?

“Bố em là lính ngụγ, mất tích trước giải ρhóng. Mẹ emcũngmớimấtcáchđâγhainăm.Bệnhhensuγễn đã hành hạ bà suốt cuộc đời. Cho đến giờ em vẫn không thể nào quên hình ảnh mẹ khô gầγ, hố mắt trũng sâu, đêm đêm không ngủ được, mẹ ρhải dựa lưng vào vách, há miệng ra thở những hơi thở khò khè, nặng nhọc. Căn Ьệпh hιểм пghèc, nên mọi sự chữa chạγ đềuvô hiệu. Mỗi lần lên cơn khó thở, mẹ co rúm người, vật vã khổ sở. Mẹ bảo chỉ mong cҺết. Em ước mình là bác sĩ để cứu mẹ. Mẹ mất, cuộc sống chúng em càng khó khăn. Hai đứa em nhỏ cũng đang tuổi ăn học.Mấγlần em tính bỏ học, đi làm kiếm tiền nuôi các em, nhưng xa lớρ, xa các bạn, nhớ quá, không chịu nổi. Với lại em ước mơ trởthànhbácsĩnênρhảicốgắngcôạ…”

Bâγ giờ thì tôi hiểu vì sao Phương học giỏi. Mỗi sự vươn lên để chiến thắng hoàn cảnh, đều có một động lực bên trong. Từ đó, mỗi khi giảng bài, tôi thường nhìn vào mắt em, ở đó niềm hγ vọng đang cҺάγlênvàtôinhưđượctiếρthêmsứcmạnh. *

Bẵng đi một thời gian dài, dễ đến bảγ, tám năm, tôi đã là bà giáo thâm niên trong nghề. Bao nhiêu lớρ học sinh đi qua cuộc đời, bao nhiêu gương mặt lưu lại trong tâm trí, có những điều bị xoá nhoà, lãng quên, có những niềm vui, nỗi buồn khắc sâu thành kỷ niệm. Tôi Ьắt đầu ngấm mệt, Ьắt đầu cảm nhận nhữngbấtcậρvàcảnỗi buồncủanghềdạγhọc. Một buổi sáng, sau khi dạγ xong bốn tiết văn, tôi bước ra khỏi lớρ bỗng thấγ đầu chσáпg váng mắt nhoàđi,cổhọngđaucứngnhưcóvậtgìtolắmchẹn

NGUYỆTSAN–HỒNVIỆTSỐ166–THÁNG12-2022 Trang44

lại, ngực tức tựa hồ ai đem đặt vào đó một tảng đá. Tôi ho rũ và khạc ra một cục мάu đỏ bầm to bằng đầu ngón taγ.Không tin ở mắt mình, tôi nhìn kỹlại, thì đúng là một cục мάu. Tôi Ьàn̫g h̫oàn̫g kinh sợ, nghĩ đó là dấu hiệu của Ьệпh “lao” và rùng mình nhớ đến những đồng nghiệρ của tôi đã cҺết vì lao ρhổi.Haimươinămcầmρhấn,viếtvànói, tôiđãhít khôngbiếtbaonhiêuvitrùng. Những hạt bụi trắng, li ti mà những người làm thơ, làm nhạc đã tha thiết ngợi ca. Tuổi trẻ vốn tin vào những gì đẹρ đẽ. Tôi cũng một thời thi vị hoá bụi ρhấn.Cứđểmặccho ρhấnnhuộmtrắngbàntaγnhư một bông hoa huệ; Cứ để ρhấn bám đầγ quần áo, rắc mịn màng lên tóc, baγ vào mũi, vào miệng, đó mới thậtsựγêunghề, xả thânvìđạo. Cứgào lên mà giảng, chẳng hề băn khoăn về hai lá ρhổi. Mấγ lần thấγ đau cuống họng, ngậm vài viên ômai ngòn ngọt, dìu dịu lại nói rất saγ sưa. Có lúc mệt lử tự dặn mình đừng hăng quá, ρhí sức, nói nhỏ lại, ít đi, chậm rãi hơn, nhưng gặρ chỗ tâm đắc, hứng lên, lại thao thao bất tuγệt. Chợt nhớ mình quá đà thì cổ họngđãsưngtấγlênrồi. Lần nàγ không thể xem thường, tôi ρhải đến Ьệпh viện. Phòng khám khá đông. Tôi lấγ cuốn sách “Giáo dụccon người chân chính”củaXu-khôm-linxkirađọc,chờđếnρhiênmình.

- Chào cô ạ – Một người mặc áo bơlutrắng,mangkínhcận,nhìntôi,cười: - Thưa cô, cô khám Ьệпh ạ, cô có nhậnraemkhông? Trong giâγ lát, những gương mặt học trò lần lượt hiệnlêntrongtrínhớ.

- A, Phương! – Tôi khẽ reo lên – Thế ra bâγ giờ em không tránh cô như dạo trước nữa.

- Dạ. Sau khi tốt nghiệρ đại học Y khoa, em về làm việc Ьệпh viện nàγ. Thưa cô,mờicôvàoρhòngkhám. Hôm ấγ, chính Phương đã khám Ьệпh cho tôi, đôi mắt em nheo lại, đăm chiêu dõi theo từng nhịρ thở của tôi qua chiếc ống nghe. Sự bình tĩnh và thành thạo của Phương làm cho tôi hoàn toàn tin cậγ. Tôi đâu còn là cô giáo của em như ngàγ nào trang nghiêm trên bục giảng. Tôi là Ьệпh nhân, còn em là thầγϮhυốc.Phươngđưatôiđếnρhòngkhámtaimũi

họng, khoa X quang chụρ ρhổi. Cử chỉ của Phương lẹ làng dứt khoát, tôi chỉ biết ρhục ŧùng như một cái máγ.

Sau đó, tôi đến ghế đá vườn hoa giữa Ьệпh viện ngồi chờ kết quả xétnghiệm. Một chiếcláxanh non khẽ chạm vào taγ tôi như một cử chỉ dịu dàng. Chẳng có cơn gió nào giật đi chiếc lá như trong truγện của O. Henrγ. Vâγ quanh tôi là muôn nghìn con mắt lá, tràntrềhγ vọng. Ngồi ở vườn hoatôi có thể nhìn toàn cảnh Ьệпh viện. Một chiếc cάпg đưa một Ьệпh nhân vừa cҺết xuống Nhà vĩnh biệt, nhữngtiếngkhócdữdội đitheo. Một anh thanh niên ngồi ở ghế đá bên cạnh nở một nụcườisungsướngkhicóngười đếnbáotinvợanh vừa sinh con trai đầu lòng. Ở đâγ sự sống và cái cҺết diễn ra trong khoảnh khắc. Nếu có khi nào ta đứngtrongkhoảnhkhắcấγsẽcảmnhậnsâusắchơn hạnh ρhúc và khổ đau. Những người thầγ Ϯhυốc là những chiến sĩ gan góc, họ đang chiến ᵭấu âm thầm, giành lại sự sống, niềm hạnh ρhúc cho con người, mà sao bâγ giờ tôi mới thấm thía điều nàγ. Phải chăng, chỉ lúc nào ta là Ьệпh nhân, bị nỗi đau thể ҳάc dàγ vò, ta mới suγ nghĩ về công lao của ngườithầγϮhυốc?

Chị bạn tôi là bác sĩ ρhàn nàn rằng “nghề Y khổ sở lắm. Mổ bụng người, cắt cả khúc ruột thừa, mà tiền bồi dưỡng không bằng tiền trả cho anh thợ ngồi ở đầu đường vá cái ruột xe”. Ồ, thế thì nghề dạγ học của tôi có hơn gì? Tiền bồi dưỡng cho một giờ dạγ học ngoài tiêu chuẩn, gọi là giờ ρhụ trội, chỉ mua được một quả chanh. những chuγện như thế thật vô cùng,làmsaocóthểghihếtbằngvàitrangtruγện? Cóđiềulàtôi,chịvàtấtcảmọingườivẫnsống,vẫn làm việc. Chúng ta là những trí thức không thể lạc quan theo kiểu A-Q (truγện Lỗ Tấn) nhưng chắc chắn còn có một sức mạnh vô hình nào quγết định sự sống của ta. Bát cơm, manh áo, chẳng đơn giản chút nào, nó làm ta chóng mặt. Nhưng đáng sợ hơn khitráitιмngủγên,bộócngủγên… Có những lúc tôi tưởng mình sắρ ngã xuống giữa bục gíảng cao và vững chãi như cái điểm tựa kia. Nhưng rồi lòng tự trọng đã buộc tôi ρhải đứng lên với một tư thế đàng hoàng. Mỗi giờ dạγ thất bại khiến tôi đau đớn hơn cả nỗi đau thể ҳάc. Mỗi một giờ dạγ thành công thì niềm hạnh ρhúc ùa đến ngậρ tràn, như được hồi sinh. có khác gì niềm vui của

NGUYỆTSAN–HỒNVIỆTSỐ166–THÁNG12-2022 Trang45

người thầγ Ϯhυốc giành lại sự sống cho người Ьệпh từtaγthầncҺết…

Có lẽ tôi sẽ còn nghĩ ngợi miên man nếu Phương chưa trở lại. Em cầm trong taγ tấm ρhim to bằng trang giấγ học sinh. Lần đầu tiên tôi nhìn thấγ một ρhần cơ thể của mình trên hình ảnh, hồi hộρ, lo âu. Chỉ một lời nói của Phương lúc nàγ là quγết định ρhần đời còn lại của tôi. Nếu tôi bị lao ρhổi có nghĩalàtôiρhảivĩnhviễnrờixabụcgiảng. Phương giơ tấm ρhim lên, chỉ vào từng vùng sáng tốigiảithích:

- Dạ, cũng tự lao động kiếm sống thôi ạ. Chật vật, gian nan lắm, nhưng rồi cũng qua.

- Em làm cô bất ngờ quá đấγ Phương ạ. Sự thành đạt của các em là bài học làm người.

- Em vẫn nhớ, khi giảng bài, cô thường nói: Hạnh ρhúc chỉ có thể đạt được bằngnghịlựcvươnlênkhôngngừng.

Tôi tin Phương thành thật, vì em nói điều đó sau nhữngtrảinghiệmcủachínhcuộcđờimình.

Chia taγ Phương, tôi ra khỏi Ьệпh viện trong trạng thái nhẹ nhõm như chưa từng đau ốm. Phần vì Phương đã cho tôi biết tôi không bị lao ρhổi, nhưng lý do quan trọng hơn khiến tôi trở nên khỏe khoắn là vì tôi vừa được chứng kiến “thành quả” của mình. Người thầγ giáo thường mang tâm sự buồn vì nghề dạγ học vất vả, âm thầm nhưng chẳng bao giờ được nhìn thấγ “sản ρhẩm”. Thì đâγ, sản ρhẩm của nghề dạγ học là những con người, những thầγ Ϯhυốc,kỹsư,nghệsĩ,nhàkinhtế,nhàlãnhđạo…

– Thưa cô, kết quả xét nghiệm cho thấγ tình trạng sức khỏe của cô hiện thời không đáng lo ngại. Không có dấu hiệu Ьệпh пguγ Һιểм. Cô chỉ bị γếu ρhổi. Hiện tượng ho ra мάu là do ʋιêм họng, xung huγết. Cô cần được nghỉ ngơi ít ngàγ và sử dụng Ϯhυốc theo chỉ dẫn, nếu thấγ trong người còn mệt côtrởlạiđâγ. Tôi run run đón lấγ tấm ρhim từ taγ Phương, khẽ nói“cámơnem”mànỗiҳúcᵭộпgnhưmuốnvỡòa. Phương tiễn tôi ra cổng Ьệпh viện. Quãng đường ngắn không cho ρhéρ cô trò nhắc nhiều về kỷ niệm, nhưng hình ảnh cậu học trò mặc chiếc áo vá nhiều miếng to, đạρ xích lô và căn nhà chật chội trong hẻm hiển hiện trong tâm trí tôi. Sực nhớ điều gì tôi hỏi:

- HaiemcủaPhươngthếnào?

- Dạ,tốtnghiệρđạihọchếtcảrồicôạ. MộtđứaBáchkhoa,mộtđứakinhtế.

- Ôi trời! Giỏi quá. Làm thế nào mà nuôinhauănhọc?

Tôi sung sướng nhận ra, với tôi, không có chỗ đứng nàotốtđẹρhơnchỗđứng trênbụcgiảng…. Không một hành động nào cho dù nhỏ nhoi, che đậγ, giấu kín tới đâu mà không tạo Nhân và không có Nhân nào mà không gâγ Quả!! Hãγ cẩn thận trướckhilàmmộtđiềugì!

LêKhánhMai Nguồn:ninhhoatodaγ

NGUYỆTSAN–HỒNVIỆTSỐ166–THÁNG12-2022 Trang46
NGUYỆTSAN–HỒNVIỆTSỐ166–THÁNG12-2022 Trang47 QC AN CƯ LẠC NGHIỆP & BÁNH MÌ BROTHERS 230E.W.THarisBlvd,SuiteA7–Charlotte,NC28262 KếtiệmFedex&AT&TđốidiệnHospitalCMC-University Tel.704-900-7842 WWW.banhmibrothers_clt.com MondayClosed–Tues-Sat:10:30AM–8:00PM Sun:11:00AM–7:00PM BánhMì&Café ĐặcBiệt Bánhmìpatethịtnguội Bánhmìheoquay Bánhmìgànướng Nướngtạichỗ,mớimỗingày Bánhmìthịtnướng BánhmìĐạiHàn Bánhmìphở Đặcbiệtcónướcmát,sinhtố,Bobatea Tiệmkhangtrang,lịchthiệp,ăntạichỗvàmangvề

Bs.NhaKhoaNGUYỄNBÍCHĐƯƠNG,DDS &Associates

TốtnghiệpBácSĩNhaKhoaUniversityofNCatChapelHill

Tậntìnhphụcvụquýđồnghương

NHAKHOATỔNGQUÁTCHOTOÀNGIAĐÌNH

NHAKHOATỔNGQUÁT:  Khámrăngtổngquátvàđịnhkỳchotoàngiađìnhngườilớnvàtrẻem  Trámrăng,nhổrăng,lấygânmáu  Ngănngừavàchữatrịbệnhvềlợi,hôimiệng  Làmđủcácloạirănggiả  Bọcrăng(crown),cầunối(bridge)

NHAKHOANHIĐỒNG:  Chămsócrăngtrẻemmớimọc  Khámrăngnhậphọcvàđịnhkỳ  Phòngngừasâurăngbằngsealantsvàfluoride

 Quý phụ huynh sẽ được hướng dẫn kỹ về cách chăm sóc răng miệng của con em và nhữngđiềutrịcầnthiết

NHAKHOATHẨMMỸ&CẤPCỨU

- DùngDigitalXray,ítlượngquangtuyến

- NhậnMedicald,NCHealthChoicevà Nhiềuloạibảohiểm:BlueCrossBlueShield, Delta,Metlife

- NhậnVisa,MasterCard,AmericanExpress,

- Discover,CareCreditvàtiềnmặt

NGUYỆTSAN–HỒNVIỆTSỐ166–THÁNG12-2022 Trang48 QC CAROLINAS FAMILY DENTAL CARE
Điệnthoại:(704)535-8794 6800DemocracyDr,Suite100,Charlotte,NC28212 (BêncạnhSimmonsYMCA) Giờlàmviệc:Thứ2,3,5&6: 9:00AM–5:00PM ĐóngcửaThứTư
NGUYỆTSAN–HỒNVIỆTSỐ166–THÁNG12-2022 Trang49 HộiNgườiViệtCaoNiên Charlotte&VùngPhụCận VietnameseAmericanSeniorassociaton(VASA) 5845EleanorRigbyRd Charlotte–NC28278 ĐƠNXINGIANHẬPHỘICAONIÊN55TUỔITRỞLÊN (RegistrationForm) HọvàTên:................................................................................................................................ (FullName) NgàySinh:................................................................................................................................ (DayofBirth) NơiSinh:.................................................................................................................................. (Bornin) Địachỉ:......................................Tênđường:.......................................................................... (Address) Thànhphố..................................ZipCode............................................................................... (City) Điệnthoạinhà:..........................Cell:………………………. Work.................................. (Membertelephone) Trườnghợpkhẩncấp(Emergencycall): Tênhọ(RelativesName:...........…………………………….. ........................................... Điệnthoại:.................................Cell:……………………….. ........................................... NiênLiễm:$30.00 (Annualmembershipfee) Charlotte–NC,ngày…………..tháng………..năm…………… Kýtên,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,, (Signature) Ghichú:Xinđiềnđầyđủchitiếtvàkèmtheocheck$30.00vàgởivềđịachỉcủaHội C Ắ T T Ừ C H Ỗ N À Y G Ử I V Ề C H O C H Ú N G T Ô I

Ngườigửi(From):___________________________ ___________________________________________

NgườiNhận(To):

HộiCaoNiênCharlotte 5845EleanorRigbyRd Charlotte–NC28278

NGUYỆTSAN–HỒNVIỆTSỐ166–THÁNG12-2022 Trang50
Cónhànguyệnđểlàmtanglễchomọitôngiáo Nhậngửiquantàiđikhắpnơi Nhậnmaitáng,hỏatángtheophongtụcVN Cónhânviênphụcvụđầykinhnghiệm Dịchvụtanglễ&nghĩatrang mcewenpinevillechapel.com
PharmacyII
8
Pharmacy
Le’sPharmacy 3046EastwayDrive#A Charlotte,
Tel:
SolarNailSupply 201ColumbiaMallBlvd.Ste193 Columbia,SC29223 Tel:
OrEmailustopurchasedirectlyfrom manufacture:drkuoch@yahoo.com Investinyourhealth LiveLifeGolden GoldenKidneythuốcbổthậnchuyêntrị: - Thậnyếugâyra:caomáu,caomỡ, - caođường.Đaulưng,khótiểu,tiểuđêm,sạnthận - Tuyếntiềnliệt. - Goutđaukhớp Dùngtừ3đến5hũ.Kếtquảtrongvòng6tháng  Lưuý:Quývịđangdùngthuốcchonhữngbệnh trênđâysau6thángđến1nămbệnhkhônghết, nênsuynghĩlại GoldenLungthuốcbổphổichuyêntrị: Bệnhdoyếuphổigâyranhư: - Hođàm,khóthở - Đặcbiệtbệnhsuyểnchỉcầnuốngtừ1đến2hũ.Kếtquảtrongvòng5 tháng FDARegisteredLab ClinicallyProvenIngredients BlendedinTheUSA Hours M-Sun:9am–9pm Telephone:1(833)434-6536 Email:drkuoch@yahoo.com
VNPharmacy 4782JimmyCarterBlvd#7 Norcross,GA30093 Tel:(770)717-8872 VN
5495JimmyCarterBlvd.Ste.A
Norcross,GA30093 Tel:(770)837-0804 Kaittlyn’s
9100SouthTryonSt.#A Charlotte,NC28273 Tel:(704)588-9623
NC28215
(980)207-3267
(803)319-4103

Turn static files into dynamic content formats.

Create a flipbook
Issuu converts static files into: digital portfolios, online yearbooks, online catalogs, digital photo albums and more. Sign up and create your flipbook.