3 minute read

TÌNH YÊU

Chiều qua, nàng ngỏ ý muốn mình viết một bài về tình yêu. Vợ chồng ở tuổi “thất bát thập” rồi, viết về tình yêu phải là chan chứa mặn nồng với sức vóc tầm cỡ Leon Tolstoii mới viết nổi chứ một kẻ ăn “ăn mày văn nghệ mình hạc xương mai” như mình sao dám gõ bàn chữ. Thế nhưng “lệnh của người yêu” sao dám chối từ, nên đành động não xem có nên “cơm cháo gì” được không. Cũng may là còn gõ được cỡ chữ “con kiến càng”, dù đầu óc đã đặc như “ông bình vôi” rồi, động mãi não vẫn không “nảy” ra được ý tưởng văn chương nào, làm sao viết tiếp, chẳng lẽ cứ gõ nhăng cuội như thế này sao? Biết rằng nàng khởi nghĩ từ đề tựa cuốn “Love, freedom and alones” của Osho do Sư cô Thích Nữ Minh Tâm dịch và nàng muốn chồng viết về tình yêu xem tình của chồng có đích thực là tình yêu chỉ dành riêng cho nàng không? Tình yêu gia đình, vợ chồng, tình ái, tình yêu thiên nhiên vạn vật vũ trụ? Hồi còn ngơ ngác, ngỡ ngàng bước vào bài học “yêu” với bao xao xuyến, hồi hộp của rung động đầu đời, con tim non nớt bị dẫn dắt bởi cái đầu tự cho là trưởng thành trong những tư tưởng, ngôn ngữ ngây ngô và hành động vụng về phát khởi từ tình cảm chân thành nên có thể làm đối tượng (nàng) cảm thông vì bản chất chỉ là tình cảm yêu mến mơ hồ cái vũ trụ nhỏ màu hồng quanh mình trong tinh thần lạc quan của “tuổi mới lớn” biết xúc động qua câu thơ: “Hoa trắng cài duyên áo tím. Em còn nguyên vẹn tuổi bang trinh”. Thủa ấy, gạt qua những Tâm, Trâm Tăng… của vài đồng nghiệp gán ghép. Tôi chỉ nhớ nàng với tà áo hoa trắng hồng tím bay lượn trên con đường có sở Học chánh và tôi đứng đợi em ở góc đường Nguyễn Bỉnh Khiêm chạy qua xóm Cù Lao thấp thoáng rặng dừa nghiêng bóng bên bờ ruộng lúa xanh rì, sau lưng tôi là dòng sông Dinh chảy qua, trước mặt là con đường nhựa đen dài chạy về phía xa có bóng nàng thấp thoáng. Tôi đã từng lấy hết can đảm bình sinh để làm quen, để nói chuyện cùng nàng. Thế rồi chúng tôi có những buổi hẹn hò. Tôi từng hẹn nàng. Phút hẹn hò cứ như là vô tận, từng giây phút đợi trôi qua sao chậm chạp như ông Nguyệt buộc níu trái đất quay chậm lại vậy!!! Tôi không đếm thời gian bằng đôi mắt say mê của người biển lận đếm bạc vàng rồi cất vào tủ sắt. Nhưng chắc em biết rằng thời gian đợi chờ gặp người yêu bao giờ cũng trôi qua rất chậm, rất chậm… và cuối cùng em đã đến như ngọn gió dịu êm ùa vào vòng tay tôi rộng mở. Nụ hôn nở như đóa hoa hồng. Tôi cảm nhận mùi mặn của giọt nước mắt hạnh phúc thấm trên bờ môi và hai trái tim thổn thức đang đập cùng một nhịp. Trên nền trời đem thẫm, những vì sao lấp lánh kết thành vòng nguyệt quế làm lễ đăng quang cho buổi dạ tiệc tân hôn! Chúng tôi đã yêu nhau không bao giờ hối tiếc: Love means never having to say You’re sorry. (Yêu là không bao giờ phải nói lời hối tiếc phải không em!)

NỞ MỘT ĐÓA HỒNG

Advertisement

Thủa ấy nàng Xuân má ửng Hồng. Tóc xanh môi đỏ, áo vàng bông Guốc cao đi mát trời binh lửa. Mà ấm lòng anh những giấc nồng, *** Mới đó mà qua mùa sắc hương. Giờ xuân tóc đã hóa mù sương. Em như một nhanh mai vàng bé. Lòng vẫn xanh thơm tuổi đến trường. ### Anh vẫn cầu mong ngọn gió đông. Đi về thanh thản bước chân không. Xuân ơi góp hết tinh anh lại. Nở giữa hồn em một (vạn) đóa Hồng. LAM ĐIỀN NGUYỄN HỮU THỬ

This article is from: