From: Ngo Kim Chi <cohuong@hotmail.com> Subject: RE: Việt văn 20 điểm To: "Ngo Trong Lan Ong" <ngotronc@rogers.com>, "Nguyen Thi Xuan Hanh" <xuanhanhdalat@gmail.com>, "Ngo Nguyet Anh" <anhchinhpham@yahoo.com>, "Huynh Vinh Dat" <h_vdat@yahoo.ca> Date: Thursday, February 11, 2010, 10:49 PM Anh Cường thân mến, Khi còn ở tuổi thanh xuân, con ngưởi nhiều mộng mơ vả nhiều viễn tưởng cho một tương lai nhiều mộng ảo. Đến một lúc nào đó, tâm đã tịnh và hồn bớt lang thang thì tâm linh lại ngoái nhìn lại về quá khứ, hồi tưởng lại những chuyện đã qua. Thế nên giờ đây anh em mình nhắc lại chuyện xưa thì đã biết mình không còn trẻ nữa. Đọc thư của anh Cường em rất nhớ cậu. Có những câu thơ trong cuốn Đường Tơ Chưa Dứt em thuộc nằm lòng. Bài Lữ Khách Hồi Hương là bài thơ mà câu rất tâm đắc và hay ngâm đi ngâm lại hoài. Nhớ lại những buổi sáng sớm em thức giấc và nằm trên giường nghe phòng bên tiếng cậu ngâm thơ mỗi sáng. Mỗi tối, cậu hay bắc ghế ngồi bắt chân chữ ngũ, rung đùi ngâm thơ trước cửa nhà Như Ý. Câu ngâm thơ mỗi ngày, mỗi sáng, mỗi chiều, mỗi tối như một người mộ đạo trong lòng luôn đong đầy những bản cầu kinh. Ngày 30 tháng tư, đứa con tinh thần của cậu, Đường Tơ Chưa Dứt, vừa mới ra đời đã phải bị khai tử. Tụi em cả đám chia nhau ra ngồi trong mỗi phòng với cả núi sách, sẽ từng trang, từng trang mà đốt từ từ, sợ khói bốc lên sẽ bị lộ. Em không thể hình tượng ra được nỗi đau lòng, cắt ruột của cậu như thế nào. Cậu không chỉ là một thi sĩ, cậu rất phóng khoáng, và đầy lòng thương người. Cậu giúp đỡ không ít những người trong họ, bên nội cũng như bên ngoại, người thân quen lẫn người xa lạ. Nhớ lại những ngày gia đình dọn về chợ ga sống ở khu Bùi Chu Phát Diệm, mỗi năm mùng một tết, cậu ra khỏi nhà sáng sớm đi tản bộ một vòng rồi trở về xông nhà. Ở khu này rất nhiều gia đình nghèo khó, con nít chạy lông nhông ngoài đường, cứ hễ gặp đứa nào là cậu lì xì cho đứa đó chẳng cần biết con nhà ai. Con nít gặp cậu đi đến đâu là bu vào đến đó. Đến đầu đường là cả đám xe xích lô la ơi ới gọi cậu "bố ơi, bố ơi, bố khỏe không". Bạn bè của cậu, ai đến nhà cũng gọi cậu là Mạnh Thường Quân. Nói ra thì đúng là bố hát, con vỗ tay. Em rất hãnh diện vì có một người cha như cậu. Tối nay, đọc thư anh Cường, em nhớ cậu muốn khóc. Em, Chi. Date: Thu, 11 Feb 2010 19:35:58 -0800 From: ngotronc@rogers.com Subject: Việt văn 20 điểm