1971 - 2021...

NỘI DUNGNỘI DUNG KỶ YẾU 4 Giuse - Thánh cả khiêm nhu thinh lặng 6 Lời ngỏ Phần I: Mái ấm GioanGia đình Giuse ... cùng quý Ân sư 10 Tri ân và tưởng nhớ quý Ân sư 12 Tưởng nhớ Đức Giám Mục Phêrô Maria 16 Tâm tình nhắn gửiĐức cha Phaolô Tịnh Nguyễn Bình Tĩnh 18 Một thoáng suy tư - cha Nguyễn Văn Tăng 20 Nhớ về các Ân sư kính yêu 32 Nhớ về cha giáo Giuse Ngô Đình Chính 34 Những dấu ấn khó phai 36 Nghĩa Phụ của tôi 37 Nhạc phẩm “Vĩnh biệt Cha” 38 Mừng Kim Khánh Linh mục Bố 40 Thầy Cương ... lớp chúng mình 44 Lớp Giuse 50+ 46 Lớp Giuse từ năm 1971 đến bây giờ 48 Hình ảnh chân dung anh em lớp Giuse 54 Hình ảnh gia đình lớp Giuse 66 Hình ảnh anh em linh mục lớp Giuse Phần II: Những tháng ngày dấu áiNhững tâm tình yêu thương 70 Lớp Giuse sau 30/4/1975: Những chặng đường mới 90 Một ngày trong Tiểu chủng viện 98 Thằng giặc đi tu 99 Nhớ nhớ quên quên 100 Về Nguồn 104 Ơn gọi và đời sống tu trì 106 Lễ dâng cuộc đời 108 Lễ dâng chiều hôm 109 Năm mươi năm nhớ Mẹ 110 Những viên sỏi trắng 111 Những hòn đá cuội 112 Ngày trở lại 114 Một ngày trong nhà Chúa 115 Điều tôi không thể 116 Giờ viếng Chúa 117 Quê hương tôi 118 Tìm về - Giêsu xin hãy đến 120 Anh ấy, người chồng Giuse của tôi 121 Con vẫn có một gia đình thân yêu 122 Kể chuyện ơn gọi cho ai muốn nghe 126 Dư âm 128 Hạnh phúc của con 130 Chuyện của tôi và nó 132 Vài dòng tâm tình của dâu Giuse 134 Tu hay “ta ru”

135 Điểm tựa 136 Tản mạn về nguồn cội 138 Trang thơ Lê Tín 140 Chuyện cuối tuần 141 Hãnh điện 142 Bóng mát đời con 144 Những người bạn Giuse của tôi 148 Một chút tâm tình... Chim gọi đàn 149 Chút tâm tình 150 Tình ca xích lô 152 Một thoáng về gia đình Giuse 153 Thằng nhóc đi tu 154 Điều gì thực sự đã xảy ra nhỉ? 156 Năm mươi năm nhìn lại 158 Love 160 Đi thăm nhà chờ chết 161 Biển và trường 162 Hoài niệm 164 Viết cho kỷ niệm những mùa thu nhập trường 166 Trong tôi 167 Giấy để chồng 170 Hàn giang 171 Đường tu 172 Có những tấm lòng 173 Thời gian 174 Trong những khoảng nhớ 175 Cúi xuống - Ngước lên 176 Quên quên nhớ nhớ 178 Lại nhớ nhớ quên quên 179 Lạ lùng gia đình Gioan 180 Nó! 181 Phớt Ăng Lê 182 Việc truyền giáo và lòng biết ơn 186 Cho con 187 Thư gửi gia đình Giuse 188 Xin gọi mãi tên người 189 Gioan muôn Phương 190 Gioan, mái trường xưa 191 Thương về mái trường xưa 192 Nhớ 193 Nổi nhớ 194 Anh Lê Kim Thành lớp Phaolô 195 Ca dao cặp đôi Giuse 196 Vì yêu, Ngài xuống thế 197 Vườn ươm 198 Về Nguồn 2022 200 Thư từ Phú Ninh 202 Chuyện vui nhà Giuse 206 Thánh Cả và Mộng 207 Cười chút chơi Phần III: Vòng tay GiuseVòng tay yêu thương kết nối 210 TCV Gioan trước 4 / 1975 214 Giai đoạn 1980 - 1999 216 Thập niên 2000 - 2009 240 Thập niên 2010 - 2019 258 Thập niên 2020 260 Sinh hoạt Đà Nẵng 264 Bên nhau những lúc buồn 268 Lớp Giuse Hải Ngoại 284 Hội ngộ Về nguồn 2022 310 Kỷ yếu! Quên đi!?!? 312 Làm Kỷ yếu 318 Thay lời kết

“Chiều sâu của trái tim lớn lên cùng với sự thinh lặng, một sự thinh lặng không phải là câm lặng mà là khoảng trống cho sự khôn ngoan, suy tư và Thánh Thần. Chúng ta sợ những khoảnh khắc thinh lặng, đừng sợ! Nó sẽ giúp cho chúng ta rất nhiều. Thánh Giuse đã kết hợp sự thinh lặng với hành động. Thánh nhân không nói, nhưng ngài đã hành động, và do đó thể hiện điều Chúa Giêsu đã từng nói với các môn đệ của Người: “Không phải bất cứ ai thưa với Thầy: ‘Lạy Chúa! Lạy Chúa!’ là được vào Nước Trời cả đâu! Nhưng chỉ ai thi hành ý muốn của Cha Thầy là Đấng ngự trên trời, mới được vào mà thôi” - (Mt 7,21)(Thánh Giuse con người thinh lặng - Đức Thánh Cha Phanxicô)

Giuse - Thánh cả khiêm nhu thinh lặng
Đêm dần xuống Ngoài kia từng cơn gió rít, tuyết đầy trời đồng vắng trắng mênh mông… Trong hang đá bập bùng ánh lửa, Maria oằn mình đau đớn rặn từng cơn. Bàn tay thợ mộc sần sùi thô ráp, phút này đây lại rất đỗi dịu dàng, nắm chặt bàn tay vỗ về chia sẻ đỡ nâng, Giuse nhẹ nhàng lau từng dòng mồ hôi trên trán bạn đời trong cơn vượt cạn. “Cố lên em, Maria cố thêm chút nữa!” Lòng Giuse còn vọng vang tiếng thiên thần hôm nào trong giấc ngủ: “Giuse, đừng ngại đón Maria vợ ông về…” (Mt. 1:18-24) Ngoài trời tuyết trắng vẫn rơi Gió bỗng im để nghe từng nhịp thở. Chiên bò ngưng nhai ngóng cổ nhìn. Tiếng oe oe bùng lên như ánh lửa Giuse, Maria lặng người vui sướng đón hài nhi. Tay run run cầm lưỡi đục bén ngót sẵn bên mình, Giuse vụng về cắt dây rốn Con Chúa Trời xuống thế. “Ngôi Lời đã hóa thành nhục thể và cư ngụ giữa chúng ta.” (Ga. 1:14} Trần gian giờ đây thành nơi chôn nhau cắt rốn, Ơn Cứu Độ từ trời đã thấm vào mảnh đất nhân sinh. Trao dòng sữa đầu đời cho con trẻ, Maria thiếp vào giấc ngủ bình an vì biết Giuse bạn mình vẫn kề bên canh thức. Ẵm hài nhi trên tay, ngước nhìn lên cao thẳm Giuse lặng yên suy ngắm ý Chúa Trời. “Bà sẽ sinh con trai và ông đặt tên cho con trẻ là Giêsu, chính Người sẽ cứu dân Người khỏi tội.” (Mt. 1:21) Tấm Lòng Giuse chìm trong thánh ý, nguyện dâng cả cuộc đời lao nhọc lặng thầm dưỡng dục trẻ Giêsu. Đời chúng con lắm phen vượt sâu, vượt cạn, Người vẫn ở bên nâng đỡ giữ gìn. Khi buồn vui sướng khổ lo toan, xin luôn biết trông gương Người khiêm nhu thành tín, Không huênh hoang, cầu danh háo lợi mà tận tụy một đời âm thầm phục vụ yêu thương. Để một mai trên cõi thiên đường Trong lòng Chúa sum vầy bên Thánh Cả. Lớp Giuse
N gày ấy, lạ lùng tiếng Chúa gọi bằng nhiều cách khác nhau mà chắc chỉ có Chúa mới nghĩ ra thôi những chú chim non khờ khạo, ngơ ngác, rụt rè bước vào tố ấm Tiểu Chủng Viện Thánh Gioan để được yêu thương, chăm sóc, dạy dỗ từng phút từng giờ từng ngày sống. Rồi một, hai, ba hay sau nhiều năm nữa cũng lạ lùng, mỗi cánh chim Chúa đưa về mỗi hướng có những cánh chim êm đềm bay đi vào khung trời rộng mở có những cánh chim lao đao giữa bão tố chập chùng có những cánh chim dường như lạc lối trong mù sương gió bụi… Nhưng hạt giống Tình Yêu - cái Hồn Gioan, cái Tình Giuse – Chúa đã một lần gieo trong tâm hồn từ độ ấy, vẫn âm ỉ nảy mầm để một khi nghe TIẾNG GỌI ĐÀN, những cánh chim xa bầy tứ tán lại tìm về tổ ấm, tìm về NGUỒN CỘI YÊU THƯƠNG quây quần bên các ân sư, nắm bàn tay bè bạn để nghe những tháng năm thân ái quay về để được ủi an, để được hàn gắn những thương tích cuộc đời, để được tiếp lửa - dậy men tin yêu hy vọng bay đi tìm anh tìm em tìm bạn bè KẾT NỐI gần xa. VÒNG TAY GIOAN – VÒNG TAY GIUSE phải chăng mỗi ngày thêm rộng mở bền chặt hơn. Đến một ngày, đếm lại. Ồ, đã 50 năm. 50 năm, một cột mốc cắm vào hơn nửa cuộc đời. Một cột mốc mà từ đó anh em mình phần nào có thể minh định được điều chi giá trị nhất trong đời, tình chi cần phải trân quý gìn giữ nâng niu… và, cũng chợt nhận ra ký ức như những áng mây bay xa mờ dần… mờ dần… theo năm tháng. Giật mình, vội vàng giữ lấy trước khi trượt mất, trước khi tất cả chỉ còn là những mảnh vụn không tên vội vàng mở lòng trao nhau kẻo một mai ai biết đứa mất đứa còn…
Bao nhiêu năm với cơm áo gạo tiền chẳng có mấy anh em còn chung đụng với bút nghiên những bàn tay cầm dụng cụ làm ăn, cầm nồi niêu xoong chảo còn nhiều hơn cầm trang sách… thương làm sao câu nói “Cả đời em mót máy chỉ được bấy nhiêu chữ thôi các anh ạ!”
Lời Ngỏ
Giuse nhà mình, anh em gọi nhau ghi lại những mảnh trời dấu ái, những khuôn mặt yêu thương, những kỷ niệm vui buồn đứa nhớ kiểu này đứa nhớ cách kia mà bây giờ quý và long lanh như ngọc báu…

Bên những lời văn, dòng thơ mượt mà của anh em còn cầm bút là những câu chữ mộc mạc đơn sơ bình dị như gạo như cơm nhưng cả hai - đều chuyên chở cả một yêu thương, cả một tình thật, cả một tấm lòng gói ghém cho nhau. Rồi cơn đại dịch COVID - 2019 kéo qua khắp địa cầu, bao dự định dừng lại không biết đến bao giờ. Lỗi hẹn cùng nhau cuộc Hội ngộ Giuse 50 mùa Hè 2021. Chẳng sao, chúng ta vẫn còn thời gian phía trước. Con số 50 - với số 0 mang dáng hình trái tim, vòng tay không khép kín ôm ấp mái ấm Gioan, phảng phất 53 cánh chim non từ độ ấy bay khắp bốn phương trờichừ thêm dấu cộng (+) có khi lại càng hay, như dấu chỉ lòng ta vẫn mở, tình ta vẫn cộng theo với năm tháng cuộc đời; chấm ba dấu lửng theo sau 1971 - 2021… như nhắc nhở sẽ còn có những hẹn hò 55, 60, 65,… gọi nhau vỗ cánh bay về…, và Chúa ơi, còn mong nữa. Bởi thế, tập sách nhỏ này chẳng gọi là Kỷ Yếu hay Tập san. Xin chỉ gọi là một TẤM LÒNG trong Hồn Gioan – trong Tình Giuse để cúi đầu cảm tạ Thiên Chúa đã thương yêu, Mẹ Maria che chở, thánh Tổ Phụ Gioan - Thánh Quan Thầy Giuse hằng ngày nâng đỡ dẫn đưa. để ghi nhớ và tri ân các bậc Ân sư một thời chăm sóc dạy dỗ chúng con như cha như mẹ trong nhà. nói với anh em bạn bè còn mất: chúng ta đã có nhau, đang cùng nhau và sẽ bên nhau cho đến một ngày kia trong Tình Chúa Xót Thương được Hội ngộ trên Nước Trời. ƠI! GIUSE ƠI! Lớp Giuse
để
GIOAN

… cùng Quý Ân sư Mái ấm GioanGia đình Giuse Mái ấm GioanGia đình Giuse PHẦN I.


Cha Giuse Nguyễn Văn Tăng, an nghỉ tại Gx Hưng Lộc, GP Xuân Lộc
+ Cha Phaolô Bùi Văn Phổ, an nghỉ tại Nghĩa trang Gx Khiết Tâm, Thủ Đức.
+ Thầy Gioan Baotixita Phạm Văn Cương, an nghỉ tại New Zealand.
+ Cha Giuse Ngô Đình Chính, an nghỉ tại Nghĩa trang linh Mục, Gx An Ngãi.
+ Thầy Giuse Phạm Văn Sự (RIP), phụ giúp thầy Đạo. ân và Tưởng quýnhớ Sư CHÚNG CON CHÂN THÀNH TRI ÂN VÀ TƯỞNG NHỚ QUÝ ÂN SƯ ĐÃ VỀ CÙNG CHÚA ân Tấm Lòng Giuse
+ Đức cha Phanxicô Xaviê Nguyễn Quang Sách, an nghỉ tại Hang Đá Đức Mẹ, Gx Chính Tòa Đà Nẵng
+ Cha Phanxicô Xaviê Nguyễn Tiến Cát, an nghỉ tại Nghĩa trang Đại chủng viện Huế.
và Tưởng nhớ quý Ân Sư 10
50 +
+ Cha Giuse Nguyễn Chính Duyên, an nghỉ tại Nghĩa trang Đại chủng viện Huế.
+ Đức cha Phêrô Maria Phạm Ngọc Chi, an nghỉ tại Vườn Nghĩa, Gx Trà Kiệu.
+ Cha Stêphanô Phạm Tri Thức (RIP)
Ân
+ Cha Phêrô Trịnh Thiên Thu, an nghỉ tại Nghĩa trang Thủ Đức.
+ Cha Giuse Cao Phương Kỷ, an nghỉ tại Missouri, Hoa Kỳ
+ Cha Phanxicô Nguyễn Đình Thương, an nghỉ tại Nghĩa trang linh mục Gx An Ngãi.
+ Cha Phaolô Nguyễn Văn Thái, an nghỉ tại Nghĩa trang linh mục, Gx An Ngãi
Tri
+ Cha Gioan Baotixita Phan Thanh Mai, an nghỉ tại Nghĩa trang Calvary, Pennsylvania
+ Cha Phêrô Hoàng Xuân Nghiêm, an nghỉ tại California, Hoa Kỳ
+ Cha Gioakim Trần Kim Thượng, an nghỉ tại Nghĩa trang linh Mục, Gx An Ngãi.
PHẦN I. Mái ấm Gioan - Gia đình Giuse Tri
+ Cha Andi Phạm Năng Tĩnh, an nghỉ tại Gò Vấp
+
+ Thầy Phanxicô Xaviê Đặng Minh Đạo (RIP), thiết kế xây dựng TCV.
+ Thầy Giuse Đinh Thế Tuyền, tro cốt đặt tại Nhà Chờ Phục Sinh Gx Chí Hòa, Tân Bình.

+ Bà nhất: Sr Felicien (RIP) + Sr Lucie (RIP) + Sr Eulalie (RIP) + Sr Esperance (RIP) + Sr Gregoire (RIP) + Bà nhất : Sr Cecile (RIP) + Sr Gabrielle Thưởng + Sr Cecile de st Paul Huỳnh Thị Triều + Sr Jean de la Providence Nguyễn Thị Lộc + Sr Paul de Jesus Nguyễn Thị Xuân Hương + Đức cha Phaolô Tịnh Nguyễn Bình Tĩnh, hưu dưỡng tại Nhà hưu dưỡng GP Đà Nẵng. + Cha Gioan Baotixita Nguyễn Văn Đán, hưu dưỡng tại Nhà hưu dưỡng GP Đà Nẵng. + Cha Giuse Nguyễn Văn Thông, hưu dưỡng tại Nhà hưu dưỡng GP Đà Nẵng. + Đức ông Phêrô Trần Văn Phát, định cư tại Hoa Kỳ. + Cha Phêrô Nguyễn Lân Mẫn, hưu dưỡng tại Gx. Bạch lâm, GP Xuân Lộc. + Cha Phaolô Nguyễn Thanh Lộc, Nhà Xuân Bích Paris, Pháp + Cha Vinh sơn Hoàng Quang Hải, hưu dưỡng tại Tòa Giám mục Đà Nẵng. + Cha Giuse Phạm Văn Nhân, hưu dưỡng tại Nhà hưu linh mục Chí Hòa, Gx Chí Hòa + Cha Giuse Nguyễn Văn Thanh, hưu dưỡng tại GP Xuân Lộc. + Cha Giacôbê Nguyễn Thông Phúc, hưu dưỡng tại Hoa Kỳ + Cha Giuse Trịnh Văn Thậm, quản nhiệm Đền Công Chính, TGP Sài Gòn. + Cha Giuse Cao Văn Cường, quản xứ Hòa Thuận, GP Đà Nẵng. + Cha Huỳnh Ngọc Quý, hiện phục vụ tại Đức. + Cha Nguyễn Trí Dũng, quản xứ Bình Phong, GP Đà Nẵng. + Thầy Phêrô Nguyễn Thông Hiến, định cư tại Hoa Kỳ + Thầy Matthêu Nguyễn Kim Khánh, Gx Sa Đéc, Đồng Tháp + Cha Bonaventura Mai Thái, Tổng Đại diện GP Đà Nẵng. + Thầy Gioan Lê Kim Thành, định cư tại Hoa Kỳ. + Thầy Matthêu Lưu Văn Thiên, Gx Trà Kiệu, GP Đà Nẵng. CHÚNG CON CŨNG CHÂN THÀNH TRI ÂN QUÝ SOEURS DÒNG THÁNH PHAOLÔ ĐÀ NẴNG Cùng ông bà Tư gác cổng và các cô chú đã góp công sức và tình thương lo chúng con từng bữa ăn hằng ngày. CHÚNG CON CHÂN THÀNH TRI ÂN QUÝ ÂN SƯ CÒN TẠI THẾ ĐÃ DẠY DỖ HƯỚNG DẪN CHÚNG CON BẰNG TẤT CẢ TRÍ ÓC VÀ TẤM LÒNG PHẦN I. Mái ấm Gioan - Gia đình GiuseTri ân và Tưởng nhớ quý Ân Sư 11Tấm Lòng Giuse 50 +
PHẦN I. Mái ấm Gioan - Gia đình Giuse Tưởng nhớ Đức Giám Mục Phêrô Maria 12 Tấm
Giuse 50 +
TƯỞNG NHỚ ĐỨC GIÁM MỤC PHÊRÔ MARIA Lớp Giuse: Đức Giám Mục tiên khởi Phêrô Maria Phạm Ngọc Chi đã đặt viên đá đầu tiên xây cất Tiểu Chủng Viện Thánh Gioan Đà Nẵng vào ngày 29 tháng 6 năm 1964. Đức cha luôn nói “Tiểu chủng viện và chủng sinh Gioan là con ngươi trong mắt cha”. Nhiều lần đứng cuối nhà nguyện hoặc cuối nhà hội nhìn về phía Tòa Giám mục, chúng con thường thấy Đức cha đứng ở cửa sổ nhìn sang, chúng con thấy ấm áp trong lòng vì biết rằng vẫn luôn sống dưới sự chăm sóc và ánh mắt ân cần ấm áp của Đức cha. Công nghiệp của Đức cha với Tiểu chủng viện, với Giáo phận Đà Nẵng và cả Giáo Hội Việt Nam làm sao kể hết. Chúng con chỉ xin được chép lại bài viết của cố cha giáo Antôn Nguyễn Trường Thăng về những ngày cuối cùng của Đức cha, như để nói lên lòng nhớ thương, tâm tình yêu kính biết ơn của chúng con với Đức cha. Giờ đây, trên Nước Chúa, chúng con vẫn tin Đức cha luôn dõi mắt theo hành trình của những đứa con này. Lm Antôn Nguyễn Trường Thăng, tháng 01 năm 2009 Bài viết vào dịp kỷ niệm 100 năm sinh nhật Đức cha Phêrô Maria 1909-2009 NHỮNG NGÀY CUỐI ĐỜI CỦA ĐỨC CHA PHÊRÔ MARIA PHẠM NGỌC CHI 1 September, 2012 Linh Địa Trà Kiệu BBT: “… Riêng cá nhân con, con rất muốn Đức cha về với giáo xứ Trà Kiệu” M ùa hè năm 1984, anh em linh mục báo cho nhau biết Đức cha Phêrô Maria sẽ về hưu dưỡng tại Phú Thượng. Không ai ngạc nhiên về quyết định trên vì vùng Tây Bắc Hòa Vang có trên 10.000 giáo dân quy tụ thành bốn giáo xứ chính An Ngãi, Phú Thượng, Hòa Ninh, Hòa Khánh. Nơi có đông đảo linh mục và tu sĩ cũng như nhiều cơ sở dư thừa. Nhưng rồi đầu tháng 7, linh mục quản xứ Trà Kiệu được Đức cha Phêrô yêu cầu ra cho ngài gặp. Trong câu chuyện, ngài tỏ ý muốn về hưu dưỡng tại Trà Kiệu theo lời khuyên của nhiều người. “Cha nghĩ thế nào?”
Con, người gốc An Ngãi, con đã nếm mùi gió Nam tức gió Lào mùa hè và sự oi bức của thung lũng Phú Thượng vào mùa hạn hán. Mùa đông bão tố thường xoay tròn trong lòng chảo cùng với những ngày mưa lê thê. Trà Kiệu năm nào cũng có lụt nhưng nhà cửa an toàn. Thực phẩm vùng Trà Kiệu dồi dào nhờ vùng quê trù phú lân cận và đường giao thông thuận lợi: xe lửa, xe hơi, ghe tàu. Thủy điện Duy Sơn 2 vừa mới khánh thành nên chúng con có điện ngày đêm. Riêng cá nhân con, con rất muốn Đức cha về với giáo xứ Trà Kiệu”. Chỉ một tuần sau cuộc gặp gỡ này, giáo xứ Trà Kiệu hân hạnh đón Đức cha Phêrô. Ngôi nhà lầu hai tầng do cha Phêrô Lê Như Hảo xây dựng tuy bị pháo kích sập mất tầng trên những tầng dưới còn kiên cố, ngoài ra có nhiều phòng khác có thể làm nhà nguyện, phòng cho thầy giúp Đức cha và bếp núc. Rồi một ngày chúng tôi thấy xuất hiện một chiếc xe vận tải lớn chuyên chở giường tủ, tủ lạnh, máy nước nóng v.v. Cuối cùng Trà Kiệu đã vượt qua Phú Thượng đón Đức cha già về với mình. Đức cha được hai đệ tử tháp tùng là thầy Giuse Nguyễn Văn Long (nay đã là linh mục) và nữ tu Nguyễn Thanh Kỳ. Lòng
“Thưa Đức cha, nếu được như vậy, chúng con rất vui mừng. Bởi vì Trà Kiệu là Trung tâm Thánh Mẫu của Giáo phận. Giáo dân, linh mục, tu sĩ cũng đông. Nhà cửa cũng còn chỗ. Ngoài ra con thấy khí hậu Trà Kiệu ôn hòa hơn Phú Thượng.

Ngày hôm ấy, ngày hè 20 tháng 7 năm 1984, tôi nhận thấy khuôn mặt Đức cha rất rạng rỡ. Mấy ngày kế tiếp chúng tôi đưa ngài lên nhà thờ núi, thăm viếng các cộng đồng nữ tu Mến Thánh giá, Phaolô. Ngài rất vui… Nhưng sau đó một tuần, tình hình đổi khác. Có lẽ từ nhỏ đến giờ, ngài luôn luôn có nhiều người sống vây quanh. Nay khi những người thân cận, mỗi người mỗi việc. Nỗi cô đơn khiến ngài nghĩ ngợi nhiều hơn, nhất là trong một căn phòng trống trải và một sân me tây cao vút vắng lặng của Trà Kiệu. Trong thời gian ở Trà Kiệu, sức khỏe của ngài rất thất thường, ngày 19 tháng 10 năm 1985, ngài được đưa về Đà Nẵng điều trị một thời gian. Sau khi bình phục ngài lại trở về Trà Kiệu. Một vị giám mục với bao văn bằng, chức vụ, bao cuộc tiếp xúc với những nhân vật lịch sử, ngày nay chỉ còn Thánh Thể là bạn đường, tràng hạt Mân Côi là nguồn an ủi. Ngày 18 tháng giêng dương lịch năm 1988 bệnh tình của Đức cha Phêrô Maria Phạm Ngọc Chi trở nặng. Có thể vì ngày này nhắc nhở cho ngài bao nhiêu kỹ niệm quan trọng: ngày các cha Dòng Tên đặt chân đến Cửa Hàn (Đà Nẵng) và Hội An 18 tháng 1 năm 1615. Ngày mà Tòa Thánh thiết lập tân Giáo phận Đà Nẵng và đặt ngài làm Giám mục tiên khởi 18 tháng 1 năm 1963. Ngày hôm đó Giáo phận Đà Nẵng mừng ngân khánh 25 năm 18 -1- 1963, 18 -1-1988.Ngày mà trong quá khứ ngài đã chủ tọa bao nhiêu thánh lễ đại trào và bao nhiêu lễ hội khác. Từ khi về ở với cộng đồng Trà Kiệu, tháng 7 năm 1984, nhiều lần ngài đã lâm trọng bệnh nhưng lần này, ngài rơi vào tình trạng hôn mê. Vào thời điểm ấy, các vị giám mục miền Trung được giấy triệu tập tham dự một cuộc hội nghị tại Hà Nội. Thông thường, các vị ở xa như Qui Nhơn, Kon Tum dùng đường bộ, tập trung tại Đà Nẵng để lấy vé máy bay đi Hà Nội.
PHẦN I. Mái ấm Gioan - Gia đình GiuseTưởng nhớ Đức Giám Mục Phêrô Maria 13Tấm Lòng Giuse 50 +
Ngày 21 tháng 1 năm 1988, các Đức cha Kon Tum, Qui Nhơn, Huế đã về Tòa giám mục Đà Nẵng. Tại Trà Kiệu, cộng đồng và bà con Đức cha hiện diện dự đoán ngài sẽ ra đi vào buổi sáng hôm đó. Mọi người vây quanh ngài, cầu nguyện và chờ đợi giờ phút Chúa rước ngài đi. Vào khoảng 11 giờ, có một anh công an yêu cầu gặp tôi (Antôn Nguyễn Trường Thăng) lúc đó là linh mục quản xứ. Anh bảo tôi, sao không yêu cầu bệnh viện Duy Xuyên truyền oxy cho giám mục. Tôi vội lấy xe Honda xuống bệnh viện Duy Xuyên cách nhà xứ khoảng hai cây số và trình bày ý kiến trên. Bệnh viện đã đáp ứng yêu cầu. Tôi tưởng bệnh viện sẽ chở bình oxy nặng bằng kim loại như thường thấy ở bệnh viện, nhưng một y tá chỉ mang đến hai bao oxy cỡ cái gối, chất liệu cao su. Khoảng 12 giờ Đức cha được truyền oxy qua đường mũi. Đức cha Phanxicô Xaviê Nguyễn Quang Sách cho người nhắn tin là khoảng một giờ chiều, các Đức cha sẽ vào thăm Đức cha già (lúc đó chưa có điện thoại). Sau khi dùng cơm trưa, các Đức cha đã lên xe và đúng 13 giờ 15 các ngài có mặt bên giường Đức cha già tại Trà Kiệu. Các Đức cha hiện diện nói lên những tâm tình của họ đối với Đức cha Phêrô Maria. Đức cha già mở mắt to, mắt đảo quanh, và thỉnh thoảng rướn mình như hiểu ý, mặc dù người không nói được và trên khóe mắt ngài: những giọt nước mắt long lanh.Lúc đó tôi đứng sát đầu giường và “kêu Chúa”, cha Giuse Cao Văn Cường, cha xứ Xuân Thạnh cầm thánh giá. Suốt 55 phút, 4 giám mục thuộc giáo tỉnh Miền Trung cùng Đức cha Phanxicô Xaviê Nguyễn Quang Sách, là Giám mục chính tòa Đà nẵng cùng linh mục, tu sĩ, giáo dân chăm chú theo dõi từng nhịp thở đầy khó khăn để rồi với một cái nấc nhẹ, ngài phó mình trong tay Chúa. Lúc đó đồng hồ chỉ 14 giờ 25 phút, giờ Chúa hấp hối trên thánh giá. Sau này, khi xét lại các biến cố, tôi cho rằng đây là một “phép lạ” Thiên Chúa dành cho Đức cha già. Tại sao có cuộc triệu tập hội nghị vào ngày này và tại sao hoãn lại vào phút cuối, đúng thời điểm đó? Tại sao có chuyện truyền oxy? Hai sự kiện trên xem ra tình cờ nhưng đều mang ý nghĩa: không có giấy triệu tập, các Đức giám mục miền Trung không thể có mặt bên giường hấp hối, không có mấy bình oxy đơn sơ có lẽ ngài đã ra đi trước 12 giờ. Bây giờ nhìn lại mấy tấm hình ghi lại giờ phút lâm chung của Đức cha già, chúng ta thấy thật cảm động.

PHẦN I. Mái ấm Gioan - Gia đình Giuse Tưởng nhớ Đức Giám Mục Phêrô Maria 14 Tấm
50 +
RƯỚC XÁC VÀO NHÀ THỜ “HẦM”. GIÁO DÂN TRÀ KIỆU CHƯA BIẾT TIN, CHỈ CÓ CÁC EM HỌC SINH TIỂU HỌC ĐỨNG GIỜ RA CHƠI. THÁNH LỄ AN TÁNG ĐỨC TGM GIÁO TỈNH HUẾ PHIL. KIM ĐIỀN Ngày nay, một số các vị có mặt hôm đó đã được Chúa gọi về như Đức cha Phaolô Huỳnh Đông Các, cha Gioan Baotixita Trần Ngọc Quỳnh, cha Phát, Dòng Chúa Cứu Thế, cháu ruột Đức cha… Lúc đó là 14 giờ 25. Chuông nhà thờ Trà Kiệu ngân từng tiếng báo tin buồn cho giáo hội Việt Nam và thế giới. Sau khi Đức cha qua đời, các vị giám mục và cộng đoàn rước xác ngài ra nhà thờ “hầm” Trà Kiệu (ý nói tầng trệt) và sau đó thay lễ phục để giáo dân kính viếng. Công cuộc tổ chức lễ an táng cho Đức cha được gấp rút thực hiện. Giáo xứ Trà Kiệu cùng đại diện Tòa Giám mục sau khi bàn cãi quyết định chôn cất ngài tại nghĩa trang linh mục của giáo xứ, bên cạnh nhà thờ. Sau này Đức tổng giám mục Phaolô Nguyễn văn Bình, sau lễ an táng Đức Tổng giám mục Nguyễn Kim Điền ở Huế, trên đường về ghé Trà Kiệu viếng mộ Đức cha Phêrô đã nói với chúng tôi “Ở Huế, Đức cha Điền được chôn trong nhà thờ. Về Trà Kiệu, Đức cha Phêrô được chôn ngoài trời bên cạnh nhà thờ. Ở đâu cũng tốt, cũng đẹp… Tôi phân vân quá, không biết đến lượt mình, tôi chọn cách nào đây?” Giáo phận Đà Nẵng giao cho giáo xứ Trà Kiệu sắp đặt tang lễ. Noi gương Đức thánh cha Phaolô VI, trước đó Đức cha già đã yêu cầu quan tài ngài được đặt dưới đất, bên cạnh cây nến Phục sinh. Chúng tôi nhờ anh Nguyễn công Kinh ở Đà Nẵng đóng một quan tài theo kiểu mới, nhẹ nhàng nhưng trang trọng. Các tiểu ban gấp rút tiến hành công việc kể cả việc xin phép chính quyền. Hai ngày sau đó tuy phương tiện đi lại thời kỳ đó ít thuận lợi nhưng các phái đoàn nườm nượp đến kính viếng. Đức cha Phaolô Huỳnh Đông Các, nay cũng đã qua đời, làm nghi thức tẩm liệm. Chúng tôi làm đơn xin quay video, rất đắt tiền thời đó, nhưng không được chấp nhận. Máy ảnh cá nhân chưa có nhiều và không dễ được phép chụp hình. Phải giao cho hiệu ảnh có phép hoạt động. Mấy cuốn phim màu chụp xong cũng chỉ in được vài tấm. Chưa có “lab”, chỉ rửa thủ công, nên may nhờ rủi chịu vì phim màu trôi nổi trên thị trường. Toàn bộ là ảnh trắng đen nhưng nhờ ưu điểm của loại hình này mà chúng ta lưu giữ được các nhân vật, địa điểm cho đến ngày nay.
Sáng 23 tháng 01 năm 1988, chưa bao giờ sau năm 1975 mà giám mục linh mục, tu sĩ, giáo dân các nơi tập trung về Trà Kiệu đông như thế. Theo chương trình, vào lúc 11 giờ, nghi lễ bắt đầu. Lòng Giuse

Đức Giám Mục Phêrô Maria 15Tấm Lòng Giuse 50 +
Gioan - Gia đình Giuse
Dẫn đường là cha Giuse Nguyễn Trí Dũng cầm bình hương, vị linh mục đầu tiên của giáo phận được thụ phong sau năm 1975, chỉ cách đó 11 ngày tức ngày 10 tháng 1 năm 1988. Kế tiếp là ông Câu Vui rất cao tuổi của nhà thờ chính tòa Đà Nẵng cầm thánh giá với hai đèn hầu cùng quý chức nhà thờ chính tòa với áo thụng xanh. Sau đó là linh mục đoàn Đà Nẵng. Bốn Đức cha đi tiếp theo vây quanh Đức Tổng Giám mục Philipphê đi giữa. Chủ tế đi sau là Đức cha Phanxicô Xaviê cùng hai cha tháp tùng: cha Phát đại diện thân quyến và cha Antôn quản xứ Trà Kiệu. Đoàn lễ sinh đi đoạn hậu. Ông tổng Lưu văn Thế hướng dẫn đoàn âm công 12 thanh niên mặc áo trắng, quần sẫm màu, mười em khiêng quan tài bước đều chân, đầu quấn khăn tang. Hai bên thêm 10 vị chức việc Trà Kiệu theo hầu. Cuối đoàn rước là thân quyến của Đức cha Phêrô. Tại sân nhà thờ, các thầy mặc áo surplis nghiêm trang, phía bên đối diện là các nữ tu. Tất cả đều mang khăn tang. Ghế nhà thờ được khiêng ra để ấn định lối đi và giữ giáo dân trong vòng trật tự. Sau khi quan tài an vị. Thánh lễ an táng bắt đầu dưới ánh nắng êm dịu lọc qua tàng me cao. Chủ đề là lời Chúa “Phần con hãy theo thầy” Ga 21,22. Bên trên là huy hiệu giám mục Vâng Lời Thầy con thả lưới, được đặt dưới chân hình ảnh Chúa Giêsu Phục Sinh. Vây quanh là những vòng hoa tang trang trí trên hai con rồng cầu thang. Quang cảnh tuy đơn sơ nhưng trang trọng. Trên bàn thờ năm vị giám mục đồng tế là ĐC Phanxicô Xaviê Nguyễn Quang Sách, GM Đà Nẵng, ĐC Huỳnh Đông Các, GM Quy Nhơn, ĐC Nguyễn Như Thể, ĐC Phạm Văn Lộc, ĐC Trần Thành Chung và sự hiện diện của người bạn tâm giao là Đức Tổng Giám mục Nguyễn Kim Điền hiện diện cạnh bàn thờ. Cuối thánh lễ là những lời phó dâng từ biệt: ông An, giáo xứ chính tòa Đà Nẵng thay mặt giáo dân, Mẹ giám tỉnh Dòng Thánh Phaolô Marie Rose Kim Nguyệt đại diện tu sĩ nam nữ, cha Phaolô Nguyễn Bình Tĩnh đại diện linh mục đoàn giáo phận, ông cố Ngọc đại diện thân quyến và Đức cha Phanxicô Xaviê thay mặt toàn giáo phận bái biệt Đức cha. Đoàn rước lại tiếp tục đưa quan tài đến huyệt mộ và những nghi thức cuối cùng đưa linh cửu đặt xuống kim tĩnh trong đau buồn nhưng cũng tràn đầy hy vọng. Sau khi ôn lại những giờ phút cuối đời của Đức cha, chúng ta hãy lắng nghe vài tâm tình của ngài trước lúc ra đi trong tâm thư viết ngày lễ Giáng sinh 1985 tại Trà Kiệu. Tôi hằng tha thiết tạ ơn Chúa, vì Ngài đã chọn và đỡ nâng tôi từ thân phận mọn hèn, để tôi phục vụ Giáo Hội của Ngài giữa lòng đất Việt dấu yêu. Tôi được sinh ra và lớn lên dưới cánh tay đầy quyền năng nhưng cũng đầy tình ưu ái của Ngài. Lòng tin của tôi hằng gắn chặt vào Chúa không hề xao lãng. Đối với trọng trách mà tôi đã lãnh nhận, tôi luôn cố gắng làm tròn với hết sức mình. Lòng trung tín và sự tận tình đối với Giáo Hội Chúa là quyết tâm của cả đời tôi… Tôi cũng thành tâm yêu mến những người hiểu lầm tôi, không hài lòng về tôi, hoặc cả những người chống đối tôi vì vô tình hay cố ý. Tôi ước mong mọi sự dị đồng được hàn gắn bằng tình thương, để hận thù không còn, và mọi tâm hồn vươn lên đến cùng đích của chân lý là Thiên Chúa… Giờ đây, dù không xứng đáng, tôi cũng xin mượn lời thánh Phaolô để thưa cùng anh chị em: “TÔI ĐÃ GIÀ YẾU, GIỜ RA ĐI CỦA TÔI ĐÃ GẦN KỀ, TÔI ĐÃ CHIẾN ĐẤU TRONG CUỘC CHIẾN CHÍNH NGHĨA,ĐÃ CHẠY ĐẾN CÙNG ĐƯỜNG…” Xin tất cả mọi người cầu nguyện cho tôi được giữ vững lòng tín trung cùng Chúa cho đến giờ sau hết”.
NAY ANH, MAI TÔI. AI CÒN VÀ AI MẤT? “ “ PHẦN I. Mái ấmTưởng nhớ


“Lao động phải được nhận thức và sống như một thiên chức, một sứ mạng, một sự góp phần kính yêu, Năm nay, 2022, dịp kỷ niệm 50 NĂM VÀO TIỂU VIỆN của lớp Giuse chúng con, bố yếu lắm và Chúa để bố không còn nhớ gì về những tháng ngày xưa nữa rồi. Nhưng bố - Cha Giám Đốc tài năng và nhân hậu, hết mực yêu thương đàn con chủng sinhvẫn luôn ở trong tim óc chúng con, và những lời dạy dỗ, nhắn nhủ ân cần trìu mến của bố ngày nào vẫn luôn là hành trang quý giá để chúng con vững bước trên đường đời, bố ơi!
vào nền văn minh của nhân loại” – Thánh Giáo Hoàng Gioan XXIII –Tâm tình nhắn gửi Đức Cha Phaolô tịnh Nguyễn Bình Tĩnh Bố
CHỦNG
PHẦN I. Mái ấm Gioan - Gia đình Giuse Tâm tình nhắn gửi - Đức cha Phaolô Tịnh Nguyễn Bình Tĩnh 16 Tấm Lòng Giuse 50 +

Tịnh Nguyễn Bình Tĩnh 17Tấm Lòng Giuse 50 +
PHẦN I. Mái ấm Gioan - Gia đình GiuseTâm tình nhắn gửi - Đức cha
TÂM TÌNH NHẮN GỬI CỦA CHA GIÁM ĐỐC Đức Cha Phaolô Tịnh Nguyễn Bình Tĩnh (Giám đốc Tiểu Chủng Viện Thánh Gioan Đà Nẵng 1970-2000) B a mươi lăm năm. Không hẳn là ba mươi lăm tuổi của một ngôi trường. Song cũng là ba mươi lăm năm của một dấu ấn khắc ghi trong tâm hồn bao con người đã từng đi qua ngôi trường ấy. Dấu ấn của tình bằng hữu; dấu ấn của nghĩa thầy trò. Ngày ấy, những chú bé mười một, mười hai tuổi, ríu rít như bầy chim non, ngoan không thiếu mà nghịch cũng thừa. Bây giờ đàn chim đã sải cánh bay đi ngàn phương, tản mác bao khung trời – những khung trời hồng, những khung trời xám… Và, thì ra, dấu ấn kia đủ đậm, đủ sâu để từ muôn hướng, những cánh chim còn cất tiếng gọi đàn! Các con thân mến, Cha rất vui mừng vì được gặp gỡ và được nhắn chút tâm tình với các con qua trang kỷ yếu này. Mấy chục năm qua, dù thường xuyên phải bận bịu với các công việc thuộc bổn phận mình, cha vẫn không ngừng quan tâm theo dõi tin tức – ngần nào có thể - về tất cả các con. Cha vẫn dành ngày thứ Năm hàng tuần nhớ đến các con trong lời cầu nguyện của cha, nhất là cha muốn hiệp thông với những anh em gặp các cảnh ngộ khó khăn đặc biệt. Cha cám ơn các con đã nhớ đến cha và và tất cả các cha, thầy khác, các nữ tu và anh chị em nhân viên phục vụ tại Tiểu Chủng Viện Thánh Gioan - còn sống cũng như đã qua đời. Cha đặc biệt trân trọng những biểu hiện tình cảm đơn sơ và chân thành mà các con dành cho nhau và dành cho các cha giáo, thầy giáo cũ. Tất cả hãy cứ lùi xa, lùi xa; chỉ xin giữ lại, và đừng bao giờ đánh mất: một tấm lòng. Cha chân thành khích lệ các con hãy duy trì và phát triển những điều tốt đẹp mà các con đã làm được: liên lạc với nhau, họp mặt và sinh hoạt vào những ngày truyền thống của trường, của lớp, theo từng khu vực sinh sống – Đà Nẵng, Sài Gòn, và cả hải ngoại. Các con đã có những sáng kiến bày tỏ tình tương thân tương trợ một cách thiết thực, như: quỹ sinh hoạt, quỹ tương trợ, quỹ học bổng... Có lẽ, xét về lượng cũng như về chất, những thành quả của các công việc ấy đến nay chỉ đạt được ở một mức độ khiêm tốn thôi. Song, cha tin rằng các con có thiện chí và sáng kiến không ngừng hoàn thiện những việc đầy ý nghĩa ấy từ điểm tựa mà các con đã xây dựng được. Phải chăng đây không là một cách để các con – cùng với gia đình của đa số các con – nêu chứng tá Phúc âm giữa lòng thế giới hôm nay, một thế giới vốn không dễ cho bất cứ ai trình bày trực tiếp về Đức Kitô và về Tin Mừng của Ngài? Gia đình cựu chủng sinh của Thánh Tông đồ Gioan, đó phải chăng không là mảnh đất thuận tiện để các con – mỗi người một hoàn cảnh gia đình và nghề nghiệp khác nhau – có thể học tập và thực hành sống bác ái huynh đệ, từ trong chính mỗi gia đình các con, mở ra với các gia đình anh chị em bạn hữu mình, và mở ra với mọi người khác nữa, đặc biệt trong thiên niên kỷ mới này, như Đức Thánh Cha Gioan Phaolô vẫn mơ ước? Cha cầu chúc các con và gia đình các con, trong bất cứ hoàn cảnh nào, cũng vẫn tựa đầu vào lòng Chúa Giêsu, như môn đệ Gioan chiều hôm xưa, để lắng nghe lời Ngài thiết tha mời gọi: “Người ta cứ dấu này mà nhận biết các con là môn đệ Thầy, đó là các con yêu thương nhau…” (Ga 13,35) Huế, ngày 05 tháng 04 năm 2000 (Kỷ yếu Chim Gọi Đàn) Phaolô


MỘT THOÁNG SUY TƯ CHA NGUYỄN VĂN TĂNG
PHẦN I. Mái ấm Gioan - Gia đình Giuse Một thoáng suy tư - Cha Nguyễn Văn Tăng 18 Tấm
- Mạnh TăngMỘT THOÁNG SUY TƯ Một thời để yêu… Một thời để nhớ… Lắm lúc chúng ta cần phải lùi xa để quan sát một vật thể lớn. Để đánh giá đúng những biến cố lịch sử và những hiện tượng phức tạp trong đời sống, chúng ta cũng cần có một thời gian xa cách… và một khoảng không gian xa cách. Triết gia Henrik Ibsen nói: “Con người là một sinh vật viễn thị”. Ngày nay, các nhà du hành vũ trụ phải bay thật xa trong không gian để rồi quay lại nhìn về trái đất… để thấy trái đất chúng ta đang sinh sống phủ rợp một màu da cam. Tôi nghĩ các bạn cựu chủng sinh TCV Gioan cũng đã có đủ một khoảng thời gian 20 năm – 30 năm xa cách, và một khoảng không gian vạn dặm trường để nhìn lại những đối tượng thật thân thương, còn ghi dấu bao kỷ niệm của tuổi học trò… để yêu và để nhớ.
Tập san Kỷ niệm 30 năm TCV Thánh Gioan Cha giáo Giuse Nguyễn Văn Tăng kính yêu, Khi có ý định thực hiện Kỷ yếu lớp Giuse 50 năm, chúng con đã nghĩ đến xin cha viết cho một bài. Nhưng rồi, Chúa lại gọi cha về với Chúa. Như là vẫn có sự hiện của cha cùng với lớp Giuse, chúng con xin phép ghi lại những tâm tình, những hoài mong của cha giáo kính yêu dành cho chúng con, những môn sinh mà cha hằng yêu mến. Lòng
Giuse 50 +


Truyền thống đạo đức Những năm tháng qua, tôi thích ngắm những nét “truyền thống văn hóa đạo”, một bề dày lịch sử như những lớp trầm tích sa thạch lắng đọng, để hình thành những viên đá ngọc kim cương. Trong truyền thống văn hóa đạo đức của dân tộc ta nổi bật ý chí bất khuất hào hùng. Đức trung kiên, lòng hiếu nghĩa, tình thầy trò, nghĩa phu thê, đạo phụ tử, tình bằng hữu… thắm thiết không lạt phai. Tất cả không chỉ là những “từ” rỗng tuếch ghi trong sách vở, nhưng chính là hiện thực viết bằng những nét son tươi cụ thể, dàn trải ra trong cuộc sống đậm nét văn hóa và đạo đức của chúng.
Truyền thống đạo đức này, chúng ta đã dày công tích lũy và triển khai trong các môi trường sống, nhiều khi rất phong phú và đa dạng. “Anh đang tiếp tục hành trình trong ơn gọi tu trì. Tôi đang đồng hành cùng người yêu tôi và tôi yêu.” Cả một thế hệ mới đang hành hương vào tương lai đầy hy vọng’ Điều tôi mong ước Bạn đã từng đọc thấy tư tưởng này của Tagore; “Khi tôi ngủ, tôi mơ thấy đời là hạnh phúc. Khi thức dậy, tôi thấy đời là phục vụ. Phục vụ là hạnh phúc.” Tôi nhận thấy: cuộc đời của chúng ta đang rộn ràng bước vào giai đoạn mới… Lịch sử đang từ từ lật qua từng trang, như cánh cửa mùa Xuân đang rộng mở… trước hành lang một thế kỷ mới sắp mở màn. Và tôi mong muốn: Bạn và tôi phải dũng cảm, kiến quyết tiến lên như hoàng tử của mùa Xuân mới. Tiến nhanh hơn, cao hơn, xa hơn. Những thế hệ đi trước là những bàn đạp để các bạn giẫm bước và tiến xa hơn. Những thế hệ đàn anh đã hy sinh làm việc – cha mẹ, thầy dạy, nhà khoa học, triết học, thiền học… Không phải các ngài làm việc cho mình mà cho tương lai của các bạn. Vì thế hệ mai sau, họ đã tận tụy dấn thân. Đến lượt bạn, phải chăng bạn không nghĩ rằng “dấn thân phục vụ là hạnh phúc thật”? “Chúa không cần việc làm của chúng ta. Ngài chỉ muốn tình yêu thúc đẩy những việc làm ấy” – T. Têrêsa Avila –Một thế giới đầy hào quang và thách đố Thế giới chúng ta đang sống hôm nay là một thế giới liên hành tinh –interplaneto – đa phương và đa diện. Con người đang gấp rút chuẩn bị hành trang để đi du lịch vào không gian vô tận. Một thế giới đầy lạc quan, hy vọng, tuy không loại trừ những thách đố, lo âu. Chúng ta hằng ngày chứng kiến những đổi thay ngoạn mục trên thế giới. Mỗi người đang luôn tự điều chỉnh quy trình học hành của mình, để nắm bắt những lượng thông tin rất lớn đang tràn ngập trên hành tinh. Làm sao để theo kịp và thích ứng được với những tiến bộ văn minh nhất của thời đại? Người có đủ năng lực và trình độ học vấn cao thì lo quản lý các chương trình của thế giới, của quốc gia, của xã hội ở “quy mô lớn”. Saint Exupéry nói: “Làm người, ấy là lãnh trách nhiệm.” Nhưng ở “quy mô nhỏ” hơn, mỗi người cũng đang trĩu nặng những ưu tư quản lý bản thân, gia đình, và những sinh hoạt tập thể mình có liên đới trách nhiệm… làm sao cho phù hợp với đà tiến của thế giới. Mỗi người là một thành viên của thế giới. Mỗi hành động của bạn đều có âm vang, ảnh hưởng tích cực hay tiêu cực đến người chung quanh bạn. Chính vì thế các bạn phải chịu trách nhiệm về thời đại của chúng ta. Xã hội, Giáo hội có tốt đẹp hơn không? Thế giới vinh quang hơn không? Nhân loại có hạnh phúc hơn không? Tất cả đều do sự lựa chọn và hành động của bạn. Đọc cuốn “Thousand Days” của Kennedy, tôi thấy ông tổng thống nước Mỹ đặt vấn đề với các bạn trẻ rằng: “Các bạn đừng hỏi nước Mỹ đã làm gì cho các bạn. Nhưng hãy tự hỏi rằng bạn đã làm gì cho nước Mỹ. Vì nước Mỹ chính là Thếbạn.”giới này là của chúng ta. Giáo hội này là của chúng ta. Chúng ta phải làm gì cho Giáo hội và phải điểm tô gì cho thế giới?
PHẦN I. Mái ấm Gioan - Gia đình GiuseMột thoáng suy tư - Cha Nguyễn Văn Tăng 19Tấm Lòng Giuse 50 +

PHẦN I. Mái ấm Gioan - Gia đình Giuse Nhớ về các Ân Sư kính yêu 20 Tấm Lòng Giuse 50 +
Phan Văn Thanh 366
C
Nhớ về các ân sư kính yêu...
hắc có lẽ trên thế giới này chưa có một mái trường nào, một chủng viện nào mà tất cả các môn sinh gọi những cha giáo của mình bằng một từ thật trìu mến, gần gũi mà kính trọng: BỐ, như Tiểu Chủng Viện Gioan Đà Nẵng. Vì các ngài không chỉ là những thầy dạy, những nhà giáo dục mà còn luôn coi các môn sinh của mình như những đứa con, đổi lại các môn sinh cũng tin tưởng thương yêu các ân sư của mình như những người cha gần gũi. 50 năm rồi, từ ngày vào Tiểu chủng viện, làm sao nói hết những điều muốn nói. Con chỉ xin ghi lại vài nét, vài kỷ niệm mà khi nhớ về, tưởng như mới đâu đây…


BỐ ĐỐC: Cha Giám Đốc Phaolô Tịnh Nguyễn Bình Tĩnh B ố thật đẹp trai, phong độ, oai phong nghiêm nghị mà thật gần gũi. Tuần đầu tiên vào chủng viện, sau giờ cơm tối vài thằng tụ tập chơi ở sân dưới nhà hội. Bố đến, hỏi quê quán từng thằng, đứa nào cũng e dè. “Con ở Quoảng Nôm”, tới phiên Pet Bình: “Con ở Quả Mìn”. Bố cười, “À, dân Quảng Bình mà nói giống Quả Mìn, ha ha ha”. Tự nhiên không thấy sợ sệt e dè gì với bố nữa. Bố dạy lớp chúng con nhiều môn: Giáo lý, Vạn vật, Pháp văn, La tinh. Và có một “cour” do bố soạn dạy về tâm sinh lý nam nữ “Bước tới tuổi thành nhân”, năm chúng con học lớp 9, mà đứa nào cũng nhớ mãi. Bố dặn, học đến chương nào thì chỉ được giở đến chương đó thôi, không được tò mò mở sang chương sau, nhất là đến mấy chương về cơ thể và sinh dục nam nữ. Chắc cũng có vài tên đã phá rào! Khi dạy về tâm - sinh lý người nữ, bố nói: “Đứng trước người nữ, các con hãy luôn nghĩ đến mẹ, đến chị của mình để có ý tâm tình tôn trọng”. Hay thật hay, một lời dạy để đời, và câu nói đó đã theo con đến tận bây giờ. Hihihi, cuối năm lớp Bảy, đứa nào cũng được bố khám chim. Con chim nào không mở mắt được, bố liền gửi sang bệnh viện Saint Paul cho các soeurs cắt bì. Lạ một điều, anh chàng nào được cắt bì thì sau đó nghịch trời thần luôn! Chắc chẳng có vị Giám đốc nào chăm lo cho học trò như bố. Sau 1975, Tiểu chủng viện chỉ còn 4 lớp tổng số chỉ hơn 50 chủng sinh. Các bố và chúng con càng gần gũi hơn. Từ niên khóa 1976 -1977, các lớp Giuse, Têrêsa, Vinh Sơn và Phanxicô nhỏ phải ra học trường Phổ Thông Trung Học Hoàng Hoa Thám, quận III Đà Nẵng. Đi họp phụ huynh, phong thái lịch lãm và thông thái của bố làm các thầy cô ai cũng ngưỡng mộ nể phục. Trưa đi học về, bố hay đứng chờ nơi hành lang phòng khách, lúc đó là phòng ngủ của lớp tụi con. “Bố ơi, hôm nay cô chủ nhiệm gửi lời thăm bố, nói trông bố đẹp trai quá!” Bố đỏ mặt, cười: “Các cậu này cứ trêu bố!” Cha con thân tình vui vẻ như vậy đó. Hè 1977, con với Tuất ở lại đạp xích lô. Buổi tối trời nóng, ba bố con treo mùng ngủ ngoài hành lang trước phòng bố. Chuyện trò thân mật như bố con trong nhà. Sao mà thương bố quá! Tuổi đó, con cũng khá bướng bỉnh. Cùng với Lê Quang phúc, tụi con hai thằng ngựa chứng, bố bắt cả hai đọc sách Gióp cho thuần bớt. Có lần, bố la con điều chi đó, biết bố hiểu lầm, con lại chẳng thèm cải chính mà nói một câu: “Tới giờ này mà bố vẫn chưa hiểu con!”. Bố im lặng. Sau đó Vinh nói lại: “Bố nói với tau, thằng Thanh dám nói: “Tới giờ này mà bố vẫn chưa hiểu con!”, bố nói: “Bố buồn lắm!” Sau này khi có con cái, nhớ lại mới thấy mình bậy thiệt, mới hiểu nỗi buồn của bố khi nghe đứa học trò mà bố vẫn thương yêu nói như vậy. Con nhớ, có những chiều Chúa nhật, bố hay gọi con vào phòng để viết Bằng chứng nhận ân nhân Hội Phao-lồ Châu cho những người đóng góp nâng đỡ cho Ơn Thiên triệu linh mục. Thích thú vô cùng khi lần đầu tiên thấy và được sử dụng bộ bút Parker chính hiệu với nhiều loại ngòi để viết các kiểu chữ hoa. Nét chữ của con cũng chẳng đẹp chi, nhưng nhờ những ngòi bút này nên trông cũng được. Bố nhìn nói: “Cậu viết được đấy!” Rời Đà Nẵng 1980, mười tám năm sau, trong dịp đi cùng hai cha, hai souers từ nước ngoài trên chuyến xe hành hương Thánh địa La Vang, ghé vào thăm Đại Chủng viện Xuân Bích Huế thời bố đang làm Giám Đốc. Gần 20 năm bố con mới gặp lại nhau. Con dắt đứa con gái đầu đến trước mặt bố: “Bố ơi, đây là hoa quả đầu mùa của vợ chồng con”. Bố nói: “Thằng Thanh!”, rồi ôm hai cha con vào lòng, cả bố cùng con đều chảy nước mắt. Từ giã bố lên xe, ai cũng nói: “Chưa thấy cha Giám đốc nào yêu thương trò như vậy!” Năm 2000 bố đã trở thành Giám Mục địa phận Đà Nẵng. Vợ chồng dẫn ba đứa con về thăm quê hương Đà Nẵng, về thăm bố. Bố tiếp chúng con tại phòng riêng. Nhìn quanh, thật xúc động khi thấy phòng của vị Giám mục Giáo phận Đà Nẵng, một giáo phận lớn, mà quá đơn sơ, một tủ sách, một bàn làm việc và vẫn chiếc giường con trải chiếu, giăng mùng tuyn xanh nhạt. Thật đúng với khẩu hiệu Giám mục bố đã chọn: “Khiêm tốn – Phục vụ” Năm 2017 về Việt Nam, cùng với gia đình Tráng Kiệm đến thăm bố tại nhà hưu vùng An Hải. Thật thương khi thấy bố đã dần quên chuyện xưa khá nhiều. Trí óc bố vẫn sắc sảo minh mẫn với
những thời sự, nhưng một chặp lại hỏi con là ai, ở đâu, một lúc lại: “À, Phan Văn Thanh” . Chào bố ra về mà lòng xót xa. Bây giờ bố đang nằm trên giường bệnh, môn sinh khắp nơi luôn hướng về với tất cả tình thương yêu và lòng biết ơn người Cha Bề Trên khả kính. Ai cũng mong được một lần gặp lại trước khi bố về bên Chúa. PHẦN I. Mái ấm Gioan - Gia đình GiuseNhớ về các Ân Sư kính yêu 21Tấm Lòng Giuse 50 +

PHẦN I. Mái ấm Gioan - Gia đình Giuse Nhớ về các Ân Sư kính yêu 22
Giuse 50 +
V ừa lấy bằng tiến sĩ Giáo Dục danh giá tại Hoa Kỳ, Đức cha Phêrô đã gọi bố về lại Tiểu chủng viện. Vui vẻ vâng lời, ông tiến sĩ giáo dục về dạy tiếng Anh cho các chú lớp Sáu và làm cha linh hướng cho biết bao nhiêu chủng sinh. Sau 1975, lớp Giuse chúng con hạnh phúc được bố dạy 2 năm Tiếng Anh lớp 11, lớp 12 với cuốn English For Today 5 và 6. Vầng trán cao rộng mênh mông toát lên vẻ thông thái, ánh mắt vui tươi ấm áp, miệng luôn nở nụ cười hiền hòa, mái tóc dài gần chấm vai, phong cách thoải mái ân cần gần gũi khiêm tốn phục vụ của bố đã chiếm trọn tình yêu mến của anh em chúng con. Sau 1975, hằng ngày sau giờ lao động dưới nhà nuôi gà vịt, bố xách thùng nước từ tầng trệt lên tận lầu 3 để rửa tay rửa mặt, tiết kiệm bớt dùng nước từ bể chứa trên lầu cho đỡ tiền điện máy bơm lên. Bố cặm cụi nghiên cứu, thiết kế lồng ấp trứng và cười ha ha thật sảng khoái khi có những mẻ ấp thành công. Qua dạy Tu đức bên Tập viện Sao Biển Dòng Thánh Phaolô thành Chartres, mỗi cuối tuần bố lại trở thành ông thợ sửa xe đạp cho các soeurs. Xe thủng ruột, bể lốp, trật sên, trật cóc, gãy căm, sút pedal… tất tần tật ông thợ tiến sĩ này đều sửa tuốt. Ai mà không cảm phục yêu mến kính trọng cho được. Quan niệm giữ luật của bố không câu nệ tiểu tiết, rất thoải mái nhưng đòi hỏi trưởng thành tự giác phân biệt rõ ràng khinh trọng. Nhiều khi bị bố đốc la rầy, phàn nàn chuyện gì đó, anh em lên kể với bố, bố cười khà khà khà, coi như không có chuyện chi. Vậy mà mỗi khi tiếp khách nữ, dù là con thiêng liêng hay con cháu trong nhà, bố đều mở rộng cửa phòng, ai đi qua cũng thấy. Sau này, dạy Giáo lý – Việt ngữ ở Trung tâm Giáo dục của Giáo xứ bên Mỹ, con mới biết cái quy tắc này. Quy tắc thật hay! Nhớ năm lớp 11, cái tuổi mà anh nào cũng không khỏi rung động, xao xuyến trước một bóng hồng nào đó, bố hay nói: “Điều đó là bình thường. Nếu tới tuổi này mà anh nào chưa thấy rung động như thế thì phải xét lại vì tâm lý không bình thường, không tu làm linh mục được.” Hihihi, thế là giờ linh hướng anh nào cũng thoải mái, thành thật kể cho bố nghe mọi biến chuyển tình cảm trong trái tim mình. Những lời khuyên, những phương pháp vượt lên, bố chỉ thật chính xác và hữu hiệu. Con nhớ câu bố nói: “Thà một lần dứt bỏ trọn vẹn, dù rất đau còn hơn cứ dằng dai, không bao giờ dứt bỏ được, cứ đau hoài.” Bố còn có tài ngâm rượu Thất gia bì. Bố nói người ta có rượu Ngũ gia bì, còn bố ngon hơn Thất gia bì luôn. Năm tụi con học xong chương trình Tiểu chủng viện, vào đời đi làm, thỉnh thoảng vào phòng bố chơi đều được bố cho nếm thử 1 chung nhỏ. Ngon thật! Kỳ nghỉ Tết, năm tụi con đi lao động Phú Ninh, thương 4 thằng Thanh – Vinh – Phúc – Thắng, tận miền Nam, Tết xa nhà, bố cho 4 thằng một lít rượu uống vui 3 ngày Tết. Chiều 30 Tết, bà ngoại Vinh – Phúc từ quê đem ra cho cháu một nồi cháo và con vịt luộc. Tối đó 4 thằng xuống nhà bếp Tòa thánh Duy (Tên chúng con hay gọi Tu viện Dòng Gioan Thiên Chúa, lúc đó chỉ còn lại mình thầy Duy bề trên, cũng là nơi chúng con trú ngụ từ sau khi mặc áo Dòng), rượu ngọt ngọt dễ uống, trời mùa Đông lạnh lạnh, 4 thằng chén sạch nồi cháo, con vịt luộc và chai Thất gia bì. Tối đó ngủ thật ngon. Chuông sáng dậy cũng chẳng nghe, may mà Thái địa ngủ gần gọi, chạy đi rửa mặt, khoác vội chiếc áo dòng qua Tòa Giám mục đi lễ. Ra tới hành lang, thấy lạnh cặp giò… hihihi, vội quá quên mặc cái quần tây, chỉ có cái xà lỏn. Một chiều, từ Đà Nẵng đạp xe qua chào bố: “Con chào bố, tối con đi. Bố cầu nguyện cho con. Bố thích cái gì, sau này con gửi cho bố.” – “Bố cầu nguyện, đi bình an. Sống ở Mỹ nhiều năm, bố biết rồi, vất vả, khó khăn lắm. Đừng nghĩ phải mua cho bố cái gì cả. Nếu muốn thì mua gửi bố cái đèn pin nho nhỏ bằng ngón tay để bố soi trứng, xem trứng nào có trống để ấp.” (sau này ở Mỹ, biết cái đèn đó chỉ khoảng 1, 2 đô la. Thấy nó là nhớ đến bố). Bố vậy đó, chỉ luôn nghĩ đến người khác thôi. Bây giờ bố về hưu rồi. Suốt một đời tận tụy giáo dục, đào tạo nuôi dưỡng các ơn gọi từ Tiểu chủng viện Gioan Đà Nẵng đến Đại chủng viện Xuân Bích Huế, bố đã gần đi hết hành trình. Bao hoa trái một đời trồng tỉa, các môn sinh của bố còn tu hay đã lập gia đình, là của lễ bố dâng cho Chúa hằng ngày. Tấm Lòng
BỐ MẪN: Cha Phêrô Nguyễn Lân Mẫn


Đ ố tìm cho được anh em chủng sinh nào mà không nhớ bố. Tu là phải có kỷ luật. Mà có Luật thì phải có Giám luật, giúp cho chủng sinh giữ luật. Có luật thì có lỗi luật. Lỗi luật thì ngán cha Giám luật. Bởi thế hồi đó đa số anh em khi còn ở mấy lớp nhỏ đều sờ sợ bố. Từ lớp 9 trở lên thì khá bình thường rồi, vì khi đó đã tự giác tự ý thức giữ luật, không còn thấy luật là gánh nặng ràng buộc nữa. Nhất là năm lớp 9 bố dạy Toán lớp Giuse, thấy bố gần gũi hơn nhiều. Làm Giám luật, phải nói Chúa ban cho bố cái ơn thật đặc biệt. Cả ngày không lỗi luật thôi, đến khi lỗi luật (nói chuyện, ăn vặt, làm việc khác trong giờ học bài…), tự nhiên giật mình quay lại thì thấy bố đứng sau lưng rồi. Chẳng nói chi cả, bố chỉ nhìn và gật gật cái đầu mà anh nào cũng sợ khiếp. Sau 1975, bố muốn về lại Tiểu chủng viện để tiếp tục dạy dỗ chủng sinh, nhưng lúc đó chuyện hộ khẩu khó khăn nên bố phải ở lại Sài Gòn làm cha phó giáo xứ Nam Thái. Khoảng 1981, anh em cựu chủng sinh Gioan ở miền Nam bắt đầu tổ chức họp mặt, lúc thì trong Thảo Cầm viên, lúc ở một xứ có cha quen nào đó. Bố luôn có mặt cùng con cái, rất ân cần thân mật, vui vẻ và hào phóng. Anh em chúng con mới khám phá ra con người thật quá đáng yêu, dễ mến và tận tình của bố. Anh em hay nhắc lại chuyện xưa trong chủng viện, bố cười hà hà và nói chưa bao giờ trong cuộc họp Ban Giám đốc, bố đề nghị loại anh nào cả. Từ ngày đó, bố như là chỗ dựa tinh thần cho anh em cựu chủng sinh phía Nam chúng con, luôn đồng hành cùng chúng con trong mọi biến cố vui buồn, anh em họp mặt ở đâu, dù sức khỏe không tốt, bố cũng chẳng bao giờ vắng mặt. Bố bệnh, về hưu ở Nhà hưu Chí Hòa. Anh em đến thăm. Lúc nào bố cũng vui, niềm nở tiếp đón, lạc quan thân tình. Nhìn mặt bố còn thấy trẻ hơn một số học trò của bố nữa. Một tâm hồn đẹp, yêu thương, thánh thiện tỏa sáng ra bên ngoài. Năm 2021, kỷ niệm 50 năm lớp Giuse vào Tiểu chủng viện, chúng con ngỡ rằng trong những ngày vui đó, chúng con sẽ được hạnh phúc quây quần bên các ân sư còn tại thế, trong đó có bố, rồi đại dịch Covid 19 làm ngưng hết mọi chương trình dự tính. Chúng con lại ngóng về năm sau, hy vọng đại dịch sẽ qua. Ai ngờ bố đã ra đi, về với Chúa. Chúng con lỡ lần hẹn cuối cùng với bố nơi trần gian. Bố cầu nguyện cho cho chúng con, để mai này bố con mình được hội ngộ cùng nhau trên Nước Trời.
PHẦN I. Mái ấm Gioan - Gia đình GiuseNhớ về các Ân Sư kính yêu 23Tấm Lòng Giuse 50 +
BỐ PHỔ: Cha Giám Luật Phaolô Bùi Văn Phổ


Anh em ta cắm cúi tra từ điển dịch, bố ngồi trên rung đùi đọc truyện kiếm hiệp.
Hồi đó, cũng ngạc nhiên sao bố hay kể chuyện “làng cha…” Bây giờ xa quê hương mới hiểu cái nỗi hoài hương. Nhiều chuyện của bố vui vui mà thầm nhắn nhủ cách lo toan cuộc sống, làm việc, tiết kiệm như khi đi du học. Sau này, khi thấy mình có thể nấu ăn, làm cái này cái nọ, một bạn gái học trường ngoài ngày xưa, hỏi: “Sao đàn ông mà làm được nhiều việc nhà như vậy?” Mình nói: “Một cha giáo ngày xưa trong chủng viện hay nói: “Làm trai phải biết đủ mọi nghề, đến khi vợ đẻ về nhà thổi niêu.” - “Ủa, các bạn khi đó đi tu mà, đâu có vợ con?” - “Cha nói đi tu sống một mình còn phải biết nhiều hơn.” - “Trong chủng viện dạy hay hè!” Bố sưu tầm nhiều đồng tiền Mỹ, từ đồng xu cho đến tiền giấy, bằng bạc cho đến bằng vàng, khi học tiếng Anh về tiền tệ, bố đem ra cho xem, rồi lại kể chuyện bên Mỹ, bên Tây. Kể chuyện anh chàng nông dân chăn bò đoạt giải cử tạ Olympic Roma 1960 nhờ mỗi chiều phải bê con bò con qua suối, cứ thế ngày qua ngày bò con lớn dần và kết quả là huy chương vàng Olympic cử tạ. Chẳng biết có thiệt không?
Giuse 50 +
B ố Quản lý, quản lý của Tiểu chủng viện. Như Thánh Giuse, bố rất hiền lành, làm thì nhiều nói thì ít. Lúc nào cũng thấy bố làm việc. Ban ngày điện yếu, bố thức đêm bên chiếc mỏ hàn, hàn khung bóng cho sân bóng rổ, chẳng biết bố đi ngủ lúc nào. Sau 1975, trộm hay leo vào tháo những bộ phận của máy bơm nước. Ngày hôm sau bố phải lui cui nghiên cứu tìm tòi những bộ phận có thể thay thế. Điện đóm thời đó chập chờn, lúc có lúc không, đồ dùng xài điện hết cái này hư đến cái khác, không thấy bố lúc nào ngơi tay. Chẳng biết bố học ở đâu mà cái gì cũng làm cũng sửa được. Nhìn tấm gương âm thầm hy sinh làm việc phục vụ của bố ai cũng nghĩ đến hình ảnh thánh Giuse. Sau khi TCV bàn giao cho nhà nước, bố đi quản xứ Nội Hà. Đến thăm, cũng gặp ông cha xứ Hải đang cầm cái mỏ hàn trong sân nhà thờ. Khoảng tháng 11 năm 1978, lớp chúng con được Đức cha làm lễ mặc áo Soutan (áo chùng thâm), chỉ được thông báo trước đó mấy ngày, và thời đó dễ gì may được chiếc áo Soutan, vậy là 12 anh em phải đi mượn các cha các thầy. Con mượn áo của bố, mặc vào vừa y như may, thích thật.
BỐ QUẢN LÝ: Cha Vinhsơn Hoàng Quang Hải N hớ sau giờ kinh tối, lần đầu tiên bố Mai huấn đức. Thân hình thấp bé, cái bụng đại phúc tròn tròn đu đưa theo giọng Nghệ
Nhưng chẳng hiểu tại sao khi nghĩ đến Bố vẫn thấy mình vẫn là thằng con trai mới lớn như ngày nào.
Dạy Anh văn, bố hay ra bài dịch tiếng Anh sang tiếng Việt, cho tra từ điển tha hồ, mà oái ăm toàn cho dịch mấy bài nguyện ngắm thời xưa, khó ơi là khó.
PHẦN I. Mái ấm Gioan - Gia đình Giuse Nhớ về các Ân Sư kính yêu 24
An du dương lên bổng xuống trầm, nghe không hiểu ngài nói điều chi mà lại mắc cười, anh em nhìn nhau bụm miệng. Thế mà sau này quen nghe, chất giọng Nghệ An lôi cuốn lắm, nhất là khi dạy anh Văn năm lớp 9, dạy Toán năm lớp 10 nghe bố kể chuyện. Bố rất ưa kể chuyện và kể rất hấp dẫn.
Xin Chúa cho Bố được bình yên vui khỏe tuổi già. Tấm Lòng
Từ 1975, bố định cư và dạy đại học ở Pennsylvania, Hoa Kỳ. Chưa gặp lại được thì bố đã về nhà Cha trên trời rồi. Anh em chúng con mỗi khi gặp nhau cũng hay nhắc về bố, về những câu chuyện bố kể, và câu bố hay nói: “Cam Xã Đoài, Xoài Mỹ Dụ, cụ Thổ Hoàng”, Thổ Hoàng là quê của bố có nhiều người làm linh mục.
Đúng là Chúa cho mỗi người mỗi nén bạc khác nhau. Về kỹ thuật không ai qua được bố, nhưng giảng dạy bố lại không có khiếu. Mấy năm bố dạy Lý – Hóa, con rút ra một kinh nghiệm, đừng chú ý nghe bố giảng, xem sách, học thuộc công thức thôi là làm bài ngon lành. Bố giảng siêu quá, nghe giảng xong là hết biết gì luôn. Đầu năm lớp 10, Bố dạy tiếng La Tinh. Giờ học đầu tiên, bố cho liền một lúc 6 bảng chia, chúng con như thằng ngố lạc trong rừng rậm, chết ngắc! Thế là Bố Đốc phải dạy thay. Chắc bố cũng mừng trong bụng vì thoát khỏi phải dạy cái môn khó nuốt này. Mới đó mà giờ đây tuổi chúng con đã lớn hơn Bố lúc đó gần hai mươi tuổi rồi.
BỐ MAI: Cha Gioan Baotixita Phan Thanh Mai
Kể về mẹ cha, làng cha, người làng cha… ngoài Nghệ An thời xưa, anh em há hốc miệng nghe, và cố cười thật to thật thích thú, bố càng khoái chí càng kể, nhiều khi giờ học chỉ còn một nửa.
Ghiền đọc sách, ghiền đọc kiếm hiệp như mình thì cứ mong vài bữa ta làm cha cũng tha hồ đọc. Bố chấm bài kỹ lắm, nhiều câu anh em dịch bố đọc lên nghe cười bò ra, còn bố: “Anh cu T nầy, ủ u… dịch tầm phào, vác cái ngọn...” Thạc sĩ Toán, bố được mời dạy Toán ở Đại học Huế, tướng thấp và bụng bự nhưng khi mặc quần tây, áo cánh tay màu đen, đeo cổ col, nai nịt gọn gàng trông bố ngon lành và đẹp trai ra phết. Mỗi khi dạy ở Huế về, bố ăn mặc vậy, đứng phì phà điếu thuốc salem nơi cửa sổ hành lang và lại kể chuyện đi dạy. Dạy Toán, mỗi lần kêu lên bảng giải Toán, biết ý bố, cứ từ từ bố nói đến đâu viết đến đó, mà phải hiểu một tí mới viết theo được, thế là xong.



BỐ NGHIÊM: Cha Giám luật Phêrô Hoàng Xuân Nghiêm Đ úng là người như tên. Nghiêm. Dáng cao, da ngăm ngăm, cặp mắt sâu, chiếc mũi cao khoằm khoằm, miệng hay mím chặt ít cười, Mình với Jac Bình gọi sau lưng bố là Diều hâu. Nhìn vậy chứ bố cũng hiền. Thời gian làm giám luật thay bố Phổ, mỗi khi đi quanh phòng học, phòng ngủ, bố hay chắp tay sau lưng, thỉnh thoảng rung rung chùm chìa khóa gây tiếng động để anh nào đang làm chi đó lỗi luật, nghe tiếng thì ngưng. Năm lớp 11, bố dạy Việt Văn, chương trình của nhà nước. Mình cũng là một đứa khá Văn, nhưng bài luận văn nào bố ra mình cũng nộp trễ cả vì viết theo khuôn mẫu chán quá, không muốn làm nên cứ để đó, nhiều khi trễ cả tuần. Bố hiểu, không la chỉ nhắc thôi. Thỉnh thoảng bố nhờ viết bài suy niệm, mình làm ngay. Bố đọc khen: “Giọng văn của cậu giống cha Hải Hồ, hay dùng kiểu láy chữ láy câu” Nghe mà khoái. Có một lần, sau này nghĩ lại cũng chẳng hiểu tại làm sao? Thuở đó, trồng khoai lang. Soeur Triều phụ trách vườn, học được kỹ thuật từ quê Trà Kiệu, dùng rơm rạ làm bổi độn trong luống, để khoai có nhiều củ và củ to. Thế là một chiều Chúa nhật, cả chủng viện từ các cha thầy đến các chú theo chị Triều ra ruộng mới gặt phía sau xóm An Thượng sát bờ sông Hàn cắt rạ. Cắm cúi cắt một hồi, nhìn lên không thấy ai đem rạ đã cắt chất lên bờ, muốn gọi để nhờ bố Nghiêm nhắc. Hướng về phía bố: “Ê cha Nghiêm!” Mọi người dừng tay, ngẩng lên, đứng sững. Bố Đốc, bố Mẫn trố mắt nhìn kinh ngạc, thầy Thái (cha Mai Thái nhìn tủm tỉm cười), bố Nghiêm đứng như trời trồng mặt đỏ tái. Im lặng một lúc, mọi người lại cúi xuống làm việc, không ai nói gì cả. Tỉnh người ra, đến bên bố: “Con xin lỗi, con định nói bố nhắc mọi người bỏ rơm lên bờ ruộng, mà chẳng biết tại sao con lại kêu như vậy”. Bố nhìn nhìn: “Không có gì đâu, làm việc đi!” Ba mươi năm sau gặp lại bố đang làm cha chánh xứ ở Michigan. Thỉnh thoảng bố qua Dallas phụ trách các khóa huấn luyện Cursillo, thấy bố có vẻ yếu đi. Lần gặp sau cùng vào dịp Hội Ngộ Đồng Hương Giáo Phận Đà Nẵng Hải Ngoại lần thứ I vào ngày 02 tháng 9 năm 2018 tại Đền Thánh Tử Đạo Việt Nam (Shrine Of Vietnamese Martyrs) vùng Santa Clara - Nam California. Cuối ngày Hội ngộ bố cùng cha Mai Khải Hoàn, cha Kiểm, cha Việt và anh em Gioan tụ họp tại nhà Nguyễn Huệ lớp Giuse. Vui ơi là vui. Mọi người cười nghiêng ngả với những câu chuyện thánh Kiểm kể về một bà ái mộ cha Kiểm cuồng nhiệt, đến nổi nhiều phen cha phải bỏ trốn, Ngày xưa thánh Kiểm hiền lành, nhỏ nhẹ nhu mì; ngày nay cha Kiểm tiếu lâm, tếu táo hoạt bát kể chuyện có duyên quá chừng. Tối đó bố Nghiêm nói với anh em Gioan hải ngoại: “Anh em cùng nhau tổ chức lại Hội ngộ Cựu chủng sinh Gioan hằng năm đi! Báo cho bố, dù ở đâu bố cũng về tham dự.” Phải chăng đó như là ước vọng cuối cùng của ân sư đối với các môn sinh. Năm 2020, Đại dịch Covid bùng lên. Rồi bố cũng giã từ trần gian về với Chúa, lỡ cuộc hẹn hò cùng đám môn sinh. Bố con hẹn nhau trên Nước Trời bố nhé! PHẦN I. Mái ấm Gioan - Gia đình GiuseNhớ về các Ân Sư kính yêu 25Tấm Lòng Giuse 50 +

Sau giờ cơm trưa leo lên thành cửa sổ, thổi vào cái hàn thử biểu treo trên tường xem cột thủy ngân dâng lên hết cỡ là bao nhiêu. “Chúng mầy làm gì đó?” . Chết cha! Bố Kỷ đi đền gần. “Dạ con leo lên xem bao nhiêu độ.” Nhanh trí thật. “Thế à, chúng mầy coi chừng kẻo té!”. Bố mở cửa vào phòng. Hú hồn. “Chúng mầy biết ở Pháp người ta dùng phân gì để bón hoa hồng tốt cành bám theo những sợi thép vươn lên gần tới lầu 3, hoa màu hồng phấn to bằng miệng chén ra từng chùm thơm ngát. Mình cũng thích hoa hồng, mùa Hè sau giờ cơm tối trời còn sáng hay chạy lên ngắm và viếng Đức Mẹ, Bố cũng ra giờ đó. “Họ bón phân bò hả Bố?” - “Không họ bón phân ngựa. Mình không có phân ngựa nên dùng phân bò.” Qua Mỹ, trồng nhiều hoa hồng, có phân bò “Black cow” bón vào hoa nở rất đẹp, lại nhớ đến bố. “Sao chúng mầy lấy ngón tay móc đít mà chỉ cho chúng tôi!”. Đứa nào cũng bị bố nói câu đó khi lần đầu tiên vào phòng Bố đọc trước cho bố nghe đoạn sách sẽ đọc trong giờ cơm chiều. “Hôm nay chúng mầy đọc đoạn nào”. Thói quen xưa nay, đứa nào cũng lấy ngón tay trỏ chỉ vào chỗ sẽ đọc trong sách. “Chúng mầy không được chỉ như vậy, bất lịch sự. Phải dùng cả bàn tay lật ngửa chỉ vào đọc sẽ đọc.” Các bố giáo dục kỹ như vậy đó, từng li từng tí, từ những điều rất nhỏ nhặt thường ngày. Học được nơi bố một thói quen nữa, thói quen mà Bố gọi là “Quan sát cảnh vực”. Đi đến bất cứ nơi đâu cũng phải có óc quan sát, nhìn ngắm tìm hiểu từ cảnh quan, con người và đời sống ở đó, như vậy mới là “Đi một ngày đàng học một sàng khôn”. Lớn lên ra đời, có những thói quen tốt, nhớ lại những điều các bố dạy dỗ với cả tấm lòng biết ơn. Lớp 10, làm lớp trưởng. Đề ra chương trình lập Thư viện lớp. Đánh bạo cùng với lớp phó Tự vào phòng Bố trình bày kế hoạch và xin mượn sách, bố phụ trách Thư viện. Bố đồng ý ngay tức khắc, nhưng nói không cho mượn sách của Thư viện được, chỉ có thể cho mượn sách riêng của bố thôi. Bố chỉ 2 tủ sách lớn trong phòng: “Chúng mầy tự do lựa, thích cuốn nào thì lấy, ghi vào sổ và mang về”. Mừng quá! vậy là năm đó lớp có thư viện riêng nho nhỏ. Bố hơi xa cách, ít tiếp xúc nói chuyện với chủng sinh. Nhưng khi gần mới thầy bố thật dễ thương và tận tình. Sau 1975, bố sống và dạy Đại chủng viện ở Mỹ. Cách đây mấy năm, bố cũng về với Chúa rồi. Các ân sư từ từ bỏ học trò ra đi. Đức Mẹ chắc thương bố lắm vì ngày xưa bố trồng cho Đức Mẹ một bụi hồng leo thật đẹp. Lòng
Giuse 50 +
“C húng tôi cho chúng mầy ăn cơm mà chúng mầy lại muốn ăn kít!” Hai thằng giật nảy mình. Nhìn lại. Bố Kỷ. Bố tịch thu hai xấp báo đóng bìa hai thằng đang đọc. Thời đó, nhật báo Chính Luận có mục “Mai Bê Bi” dành cho tuổi thiếu niên. Mỗi tuần các cha đọc báo, lấy riêng ra đóng thành tập để trên bàn đọc sách trong thư viện. Mình và Jac Bình khám phá ra mặt sau có đăng hằng kỳ truyện “Xác chết loạn giang hồ” của Ngọa long Sinh. Hai thằng vốn mê kiếm hiệp. Chiều thứ Năm nào cũng chạy vào trước để lấy cho được 2 tập báo mới dõi theo cuộc đời ly kỳ của chàng hiệp sĩ Tiêu Lĩnh Vu. “Lần Đầu chúng tôi tha. Lần sau sẽ bị phạt”. Hai mặt đỏ lừ, lí nhí xin lỗi và hứa chừa, không tái phạm. Tiến sĩ Triết Đông - Bố từ Pháp về dạy Tiểu Chủng viện. Đầu húi cua, nước da ngăm ngăm, ít nói, miệng cười mim mỉm, thật đúng phong thái của nhà triết Đông. Quen bên Tây hay chăng mà khi nói bố hay xưng “Chúng tôi” gọi tụi con là “Chúng mầy”, nghe cũng ngồ ngộ. Bố không dạy lớp tụi mình năm nào cả.
PHẦN I. Mái ấm Gioan - Gia đình Giuse Nhớ về các Ân Sư kính yêu 26 Tấm
không?”. Bố trồng một cây hồng leo trong cái bồn inox đường kính khoảng 1,20m,cao khoảng 1m phía trước Thư viện sau lưng tượng Đức Mẹ. Bụi hoa rất
BỐ KỶ: Cha Giuse Cao Phương Kỷ

BỐ TĂNG: Cha Giuse Nguyễn Văn Tăng
Năm lớp Bảy, hơn một nửa lớp Giuse là con linh hướng của bố Tăng. Hơn 10 năm sau gặp lại, hỏi bố “Sao lúc đó gặp linh hướng bố chỉ hỏi: “Ăn được không, ngủ được không vậy bố?” Bố cười khà khà khà “Lúc đó tụi mày có chó gì đâu mà hỏi ngoài điều đó. Với lại, nếu tuổi đó mà ăn được ngủ được là tâm hồn an bình rồi”. Bố thật hay. Hơn 10 năm từ 1998 – 2007, bố là cha hạt trưởng, là đồng hương Bắc Ninh và bạn thân của cha xứ. Bố hay qua giáo xứ con mình làm lễ khi cha xứ đi vắng, và rất nhiệt tình tham dự những sinh hoạt giới trẻ, giáo lý khi con mời. Bố rất uyên bác, dí dỏm, thâm thuý, giảng rất lưu loát, nói chuyện có duyên, ai cũng thích. Bố rất thương anh em TCV Gioan và anh em cũng rất thương bố. Lần nào anh em đến thăm, bố cũng đãi thịt cầy và có bao nhiêu rượu ngon người ta cho là đem ra cho anh em uống. Năm lớp Giuse, đại diện anh em cựu chủng sinh Gioan đăng cai tổ chức họp mặt Cựu chủng sinh Gioan phía Nam hằng năm tại giáo xứ của bố, bố lo chu đáo hết từ trang trí phòng ốc hội họp, thánh lễ, tiệc mừng… Anh em rất quý bố, những dịp Tết, Bổn mạng, Giáng sinh đều rủ nhau đi thăm bố. Vừa làm mục vụ với cương vị cha chánh xứ, cha hạt trưởng, bố vẫn không rời cái nghiệp Giáo sư Đại chủng viện. Khi Đại chủng viện chưa được phép hoạt động, bố đã được Đức cha giáo phận Xuân Lộc trao nhiệm vụ đào tạo các Đại chủng sinh tu tại gia thuộc giáo hạt An Bình.Trong thời gian đó, Lê Công Đức lớp Giuse chúng con là một học trò đắc ý của bố. Khi Đại chủng viện Xuân Lộc được đi vào hoạt động, bố trở thành giáo sư chính thức dạy môn Triết. Mỗi tuần mấy buổi bố chạy xe máy lên Đại chủng viện dạy học, rồi về lại giáo xứ lo việc mục vụ. Nhớ lần bố nói với con “Các thầy đại chủng sinh sau nầy, dù nhiều người có bằng cấp đại học rồi, nhưng so ra nhiều mặt vẫn không bằng các cậu, những chủng sinh được đào tạo bài bản từ - “Thượng hương” - “Bình thân” - “Độc chúc”... thật thú vị. Mỗi sáng Chúa Nhật, sau thánh lễ thường thấy dáng bố cao cao đầu đội mũ lưỡi trai đen, vai mang chiếc túi vải rảo quanh chợ Bàu Cá quan sát đời sống dân tình. Xong một vòng, bố ghé cửa hàng điện máy của con. Lúc vắng khách có thể tiếp chuyện bố. Lúc đông khách, bố không muốn làm phiền, tự nhiên đi từ trước ra sau nhà, rồi vòng ra trước nhìn cười gật gật đi ra. Làm sao quên được hình ảnh thân thương nầy. “Bán cho bố cái radio nhiều băng đài.” Vậy là biết hôm đó có bổn mạng soeur hay một thầy nào đó, bố mua tặng để họ có thể nghe đài Veritas. Mà bố mua hoài à, vì giáo xứ của bố có đến 4 cộng đoàn nữ tu. Sự quan tâm tinh tế như vậy ai không cảm mến cho được. Ôi còn nhiều kỷ niệm về bố Ngàynữa…bốra đi đúng mùa Covid, các môn sinh của bố ngậm ngùi không được kính viếng, hiệp lễ cầu nguyện và tiễn đưa bố đến nơi an nghỉ cuối cùng. Bố đã đi xa hai năm rồi, lòng quý mến tiếc thương của anh em chúng con vẫn còn đầy tràn. Nguyện xin Chúa cho bố được yên nghỉ trong lòng Chúa sau một đời dài trung tín, nhiệt thành, yêu thương làm chứng, loan truyền và đem ơn cứu độ của Chúa đến cho mọi người. Chúng con tin, nơi lòng Chúa bố vẫn luôn dõi theo và cầu bầu cùng Chúa cho chúng con.
Tiểu chủng viện Thánh Gioan Đà Nẵng.” Nghe lời khen từ cha giáo - cha linh hướng ngày xưa trong lòng không vui sao được. Bố viết văn hay, làm thơ cũng tuyệt, lại yêu quý và luôn tìm cách bảo tồn những nét đẹp văn hóa Việt Nam. Anh em chúng con được hân hạnh biết hoặc được đọc những tác phẩm của bố như “Tìm Về Miền Đất Quê Hương”, “Nghĩa Thượng Xưa và Nay” viết về quê hương Bắc Ninh của bố, và tập thơ “Lời Tạ Ơn” với bút hiệu Tâm Anh; được nghe bố kể những lần về xứ đạo quê hương quan họ Bắc Ninh tổ chức tế Xuân và còn diễn cho chúng con nghe ‘Hưng!” - “Bái!”
PHẦN I. Mái ấm Gioan - Gia đình GiuseNhớ về các Ân Sư kính yêu 27Tấm Lòng Giuse 50 +

BỐ THANH: Cha Giuse Nguyễn Văn Thanh
Nhiều khi Chúa cũng thật bất công! Người thì thiếu sót cả về tài năng tướng mạo. Người lại được cho tràn đầy. Chúa cho bố đủ hết tài năng. Họa sĩ, học trò đắc ý của Họa sư Họa phái Hoavinam, vẽ những bức tranh trừu tượng mà anh em chủng sinh mình nhìn thì thấy đẹp mà chẳng biết bố vẽ cái chi. Ca trưởng đánh nhịp theo phong cách diễn đạt bay lượn khi tập và điều khiển dàn hợp xướng Tiểu chủng viện. Khi làm ca trưởng điều khiển Ban hợp xướng trình diễn những bản hợp xướng năm bè có phối khí: Tấu lạy Bà, Ave Maria, Ra đời theo phong cách của nhạc sĩ Hải Linh trong Đêm thánh nhạc Mùa Giáng Sinh 1974 ở Nhà thờ Chính tòa Đà Nẵng, các soeurs Dòng Saint Paul, các ca đoàn lớn của Giáo phận Đà Nẵng phải lác mắt trầm trồ. Trong những kỳ Đại hội Phụ huynh chủng sinh, bố dàn dựng và đạo diễn những vũ khúc độc đáo, biến những đực rựa chủng sinh thành các cô sơn nữ ngây thơ hương sắc trong Tiếng trống cao nguyên, Chiều lên bản Thượng, hay thành cô thôn nữ mặn mà của Duyên Quê. Võ chẳng nhường văn. Là võ sĩ Vovinam, hèn chi khi chơi bóng chuyền, thân hình nhỏ thó bố vẫn nhảy cao để giáng những cú đập sấm sét bung tay chắn để ghi điểm, hay khéo léo nhanh nhẹn lừa qua nhiều người để ném bóng vào rổ. Bố có khuôn mặt thư sinh đến nỗi khi các anh lớp Phanxicô đấu bóng rổ giao hữu với Trường Trung học Thọ Nhơn Đà Nẵng, bố vào chơi chung cũng chẳng ai phân biệt đâu là cha là tàu buôn Đại Dương hay máy bay C130. Nhìn bố im im vậy mà nhiều quan hệ lớn. Sau những năm tháng dấn thân rao truyền Lời Chúa và phục vụ Giáo hội, bố về hưu dưỡng. Những tháng ngày thảnh thơi hơn, chúng con tin rằng bố sẽ có những tác phẩm thơ, họa làm đẹp cho đời. Nghe Mạnh kể, những lần anh em đến thăm bố ở Long Khánh, lần nào bố cũng chuẩn bị sẵn đủ loại trái cây tươi ngon xứ vườn để đãi anh em, ăn không hết còn đem về. Ăn xong là đến mục bố giới thiệu tranh vẽ. Hắn nói trong các bức tranh bố vẽ Chúa Giêsu có đôi mắt rất đẹp; còn vẽ con vật thì chẳng con nào giống cả, hihihi…Chắc cũng như xưa, anh em nhìn tranh thấy đẹp mà chẳng hiểu bố vẽ cái chi. Xin Chúa ban cho bố những ngày tháng hưu dưỡng an bình trong Chúa. BỐ NHÂN: Cha Giuse Phạm Văn Nhân N ăm lớp 8, lớp Giuse học Việt văn với bố. Năm lớp 7, dạy Việt văn thầy Cương chú trọng đến nét thẩm mỹ để thẩm thấu cái hay cái đẹp cái tình trong văn chương Việt Nam, thầy dạy làm thơ và lập Nhóm Thơ tập sáng tác. Bố Nhân rất chú trọng văn phạm, dấu chấm câu, chính tả và tập viết những câu văn ngắn gãy gọn. Vì thế Bố bắt học thuộc lòng nhiều đoạn văn hay, viết sai chính tả mỗi lỗi trừ 3 điểm. đứa nào cũng ngán. Nhờ vậy mà anh em viết văn khá và ít mắc lỗi chính tả hơn. Bố còn phụ trách nhà thuốcphòng bệnh. Thánh Kiểm, Huyệt đề, Jac Bình và Mạnh phụ bố coi nhà thuốc. Thánh Kiểm hiền lành nhỏ nhẹ như con gái. Huyệt đề thi nghịch hơn. Có lần hắn ta lấy cồn pha rượu, rủ “Thanh uống thử nè, giống rượu đế lắm”. May mà không uống. Sau giờ chơi buộc, sau giờ cơm tối phòng bệnh đông bệnh nhân, đa số
T ừ Giáo Hoàng Học Viện, bố về giúp Tiểu chủng viện từ đầu niên khóa 1972-1973 Dáng người mảnh khảnh thư sinh, đôi mắt sáng điềm đạm, nụ cười nhẹ trên môi của bố thật dễ thương. Nhìn hình bố ở tuổi bát tuần vẫn còn thấy được nụ cười đó.
con. Bố dạy môn Nhạc lớp Giuse hai năm lớp 9 và 10. Học đánh nhịp với bố, thích nhất là kiểu đánh nhịp 6/8 thật lả lướt uyển chuyển. Chắc chẳng ai quên được những giờ tập hát với bố mỗi chiều thứ Bảy, nhất là những thời gian tập trong Ban hợp xướng. Anh em chủng sinh gia đình ở Sài Gòn chắc luôn nhớ những lần từ Sài Gòn ra Tiểu chủng viện hay từ Tiểu chủng viện về nhà nghỉ hè, Bố thường liên lạc cho quá giang
PHẦN I. Mái ấm Gioan - Gia đình Giuse Nhớ về các Ân Sư kính yêu 28
+
xin dầu nóng bóp chân vì đá banh vụng về, đá cả vào cẳng nhau, xin thuốc sát trùng băng bó vết thương trầy đầu gối khi quần thảo nhau trên sân bóng rổ. Bệnh nặng mới tới tay bố. Đầu tiên khi nào bố cũng nghiêm mắt quát “Sao lại để bệnh nặng mới lo tới!” Nhưng sau đó là lời dỗ dành ngọt ngào để uống thuốc, nghỉ ngơi. Có khi tự tay bố mang tô cháo thịt nóng hổi từ nhà bếp cho mấy thằng bị bệnh ăn. Có lẽ nhờ vậy mà chẳng con bệnh nào phải nằm lâu. Con cũng từng là con bệnh khi vết thương ở đầu gối lúc chơi bóng rổ bị nhiễm trùng lên mủ vì lười chăm sóc. Cũng bị bố la và cũng được Bố cho ăn cháo thịt bò. Vậy mà từ ngày bố rời Tiểu chủng viện đến bây giờ vẫn chưa gặp lại bố. Sáng nay, Mạnh gửi hình bố để đăng lên tập sách Tấm Lòng của lớp Giuse 50 năm. Nhìn thấy bố mà lòng bùi ngùi cảm động. Mừng khi bố vẫn còn khỏe. Không biết khi đọc những dòng này, bố có tìm ra lỗi chính tả nào không, hay có phê bình câu văn dài dòng luộm thuộm không đây? Mong ngày gặp lại bố. Tấm Lòng Giuse 50


phong thái của một giáo sư chủng viện trầm tư thông thái như ngày nào. Xin Chúa cho bố khỏe mạnh an bình để tiếp tục phục vụ Giáo hội Chúa và hướng dẫn các thế hệ hậu sinh. PHẦN I. Mái ấm Gioan - Gia đình GiuseNhớ về các Ân Sư kính yêu 29Tấm Lòng Giuse 50 +
BỐ THẬM: Cha Giuse Trịnh Văn Thậm “T uấn mã trầm tư”, con nhớ mấy anh lớp Phanxicô Xaviê I ngày xưa nói đó là tên rừng Hướng Đạo của bố. Dáng cao, trán rộng, khuôn mặt dài dài cũng nhuốm vẻ trầm tư. Bố vừa là Giáo sư chủ nhiệm vừa là cha giáo dạy Việt văn chúng con năm lớp 10. Anh em trong Tiểu chủng viện, tình hình trong lớp cũng cũng chẳng có vấn đề gì, nên năm đó con là lớp Trưởng mà cũng chẳng có mấy lần gặp xin bố cố vấn. Cách dạy Việt văn của bố hồi đó giống như dạy sinh viên Đại học. Bố ngồi trên bàn thao thao bất tuyệt giới thiệu, phân tích, bình luận về các tác giả, nhân vật, văn chương trong các tác phẩm Chinh Phụ Ngâm của Đoàn Thị Điểm, Cung Oán Ngâm Khúc của Nguyễn Gia thiều… Học trò trong lớp im lặng như tờ, say mê nghe giảng. Thích nhất là những bài kiểm tra, bài thi trắc nghiệm của bố. Khác với bài thi của bố Đốc, cứ đè vào chọn câu “Tất cả đều đúng”, hoặc “Tất cả đều sai” là ăn chắc. Đề trắc nghiệm của bố khó hơn, đánh đố hơn, không suy nghĩ phân tích kỹ là chọn sai như chơi. Vậy, khi làm bài mới thú Trongvị. hình, bố cũng vẫn

BỐ CÁT: cha Phanxicô Xaviê Nguyễn Tiến Cát BỐ THƯỢNG: Cha Gioakim Trần Kim Thượng L ớp Giuse chúng con còn được học môn Công dân với Bố Cát và bố Thượng. Bố Cát thì cao lớn trắng trẻo như Tây, dạy Công dân lớp 10. Năm lớp 9 chọn bố làm linh hướng. Buổi sáng gặp linh hướng, bố làm hơi thuốc lào phà khói sảng khoái rồi nhẩn nha nói chuyện. Bố Thượng dáng nhỏ nhắn, hay mặc quần tây áo sơ mi đen, đội mũ phớt rộng vành đen, đi xe Honda 68 cũng màu đen. phong thái giống cao bồi Texas. Năm lớp 9, bố dạy Công dân. Cấm không cho mở sách chỉ được nghe giảng trong giờ học. Đứng yên một chỗ trước lớp, bố nói thao thao, ngắt nghỉ như đang đọc bài. Tò mò, anh em lén mở sách ra xem. Ngạc nhiên quá, bố nói đúng từng câu từng chữ, ngắt nghỉ y chang trong sách, và bài nào cũng như vậy. Bố là một cuốn sách sống. Một trí nhớ phi thường, chưa gặp thấy bao giờ. Xin Chúa cho linh hồn hai bố được an nghỉ trong lòng Chúa, nơi đó hai bố cầu nguyện cho chúng con.
PHẦN I. Mái ấm Gioan - Gia đình Giuse Nhớ về các Ân Sư kính yêu 30 Tấm Lòng Giuse 50 +
BỐ PHÁT: Đức ông Phêrô Trần Văn Phát Đ ọc kỷ yếu 50 năm của lớp Giacôbê, mới biết bố có tước vị Đức ông. Không anh em nào trong lớp mà không nhớ, nhắc đến bố khi học, hoặc khi đi dạy tiếng Anh. Bố dạy Anh văn chúng con năm lớp 7. Năm lớp 6 con học tiếng Pháp, vào Tiểu chủng viện mới bắt đầu học tiếng Anh. Học tiếng Anh với bố anh nào cũng mê. Cách bố dạy thật vui, sinh động. Cour Tiếng Anh bố soạn năm đó với bao nhiêu mẹo luật văn phạm trở thành sách gối đầu giường cho anh em khi đi dạy kèm và cả khi dạy tiếng Anh trong các trường học. “They Know Father Phát”, nhớ hoài khi dạy học sinh phát tâm số nhiều / s / hay / t / của đuôi ED thì quá khứ; các phụ âm “AI YEU O”, luật chung luật trừ... Buổi tối sau giờ cơm, tay thọc vào túi áo dòng, bố rảo khắp sân chơi, đứa nào muốn tập nói tiếng Anh thì nói với bố. Con thì chẳng đời nào. Lười mà, giờ chơi dại chi mà học. Năm sau bố đi du học Mỹ và ở lại cho đến bây giờ. Anh em vẫn luôn nhắc đến mà hình như ít có ai gặp lại được bố từ dạo đó. Dù cách xa thật lâu, nhưng khi đọc tước hiệu Đức ông, chúng con thấy vui vì bố cũng như các cha giáo ngày xưa của chúng con đã cống hiến thật nhiều cho Giáo hội Chúa.





BỐ THÁI: Cha Phaolô Nguyễn Văn Thái C ó lẽ bố là cha giáo lớn tuổi nhất của chúng con thời đó. Bố dạy môn Giáo lý năm lớp 7. Đáng lý con phải viết về Bố đầu tiên kia, vì bố là niên trưởng, lại được Chúa gọi về sớm nhất trong quý ân sư. Chẳng phải con quên, vì mới đây cũng có những chuyện nhắc đến bố mà. Khi thắc mắc hỏi Đặng quốc Trân “Sao lâu nay không thấy Trân comment gì trên facebook của tớ vậy? Tính tớ hay giỡn, có viết hay nói điều gì làm buồn lòng không?” - “No, no, no… không có đâu. Nói như cha Thái dạy Giáo lý là ‘áy náy quá lẽ!’ đó”. Thằng Quang cời thì nhắc, có lần con chọt vào bụng nó rồi bỏ chạy, hắn tức quá lấy chiếc dép phi theo. Chiếc dép bay một đường cong đẹp mắt rồi táng ngay vào ngực bố. Thế là hắn bị quỳ, oan uổng. Nhớ mái đầu húi cua vuông vắn của bố cùng những bài giáo lý về Bảy phép Bí tích. Lần đầu tiên thằng bé lớp Bảy biết đến từ “Bản thể” khi bố dạy Bí tích Thánh Thể. Một anh lớp Phaolô nhìn vào cour Giáo lý con đang đọc nói “Bố Thái dạy tụi em cao quá, có hiểu không?”. Nhờ Chúa soi sáng và bố giải thích kỹ càng nên cũng hiểu hiểu… Đó, Bố thấy hơn 50 năm rồi mà học trò có quên bố đâu. Chắc trên Nước Trời bố cũng chẳng quên chúng con. Ngày xưa bố làm linh hướng cho Hội Legio Mariae của Giáo phận Đà Nẵng, Đức Mẹ chắc yêu người chiến sĩ nhiệt tình nầy của Mẹ biết bao. Quý Thầy T hầy Phêrô Nguyễn Thông Hiến dạy Toán và nhạc năm lớp 7. Thầy hiền thật hiền. Gần đến Tết đến Hè, thầy tập cho cả chủng viện hát những nhạc phẩm mùa Xuân, mùa Xuân nổi tiếng làm rạo rực trong lòng mong mau được về tết, nghỉ Hè. Thầy Giuse Nguyễn Trí Dũng (Cha Giuse Nguyễn Trí Dũng). Thầy Dũng dạy LýHóa năm lớp 7, và là Giáo sư cố vấn lớp Giuse niên khóa 1972 - 1973. Thầy Dũng vui, gần gũi anh em. Thể thao cũng giỏi, đàn địch cũng khá. Trong thời gian đi Lao động Phú Ninh, thầy làm trưởng đoàn, cùng gọi nhau là anh em. Người anh trưởng tận tình, chu đáo chăm sóc các em và cũng không ít lần lắc đầu vì hai thằng ngông và tinh nghịch Thanh, Phúc. Thời gian đó, thầy Dũng cùng các anh lớn hay đi vào các làng gần công trường để tìm những gia đình công giáo mà lâu rồi xa vắng nhà thờ, quy tụ và đưa họ về lại với ThầyChúa.Matthêu Nguyễn Kim Khánh. Thầy Khánh dạy Toán năm lớp 8, SửĐịa và là Giáo sư cố vấn năm lớp 8. Một lần bị thầy đét lên lòng bàn tay một cây thước vì tội lười không làm bài tập thêm. Thằng Quang cời nhớ bị thầy bắt lên quỳ ở bục trước bảng đen vì tội lót sách Công dân dưới sách Địa lý để học Công dân trong giờ Địa lý của thầy. Khi tức lên thầy Khánh hay đỏ mặt và thở phì phò. Lâu lâu nhớ lại thầy, thấy vui vui. Biết tin thầy đã về sống đời sống gia đình sau 1975. Ngoài anh em Vinh Phúc là họ hàng ra, hình chưa anh em nào gặp lại thầy, kể cả Nguyễn Văn Tự, học trò cưng giỏi Toán của thầy Khánh. Nhớ về quý cha giáo, quý thầy cùng những kỷ niệm vui buồn một thời dấu ái, càng thấy cảm phục, biết ơn vì các ngài đã hết lòng yêu thương, hết sức tận tình dạy dỗ, gieo trồng, nuôi dưỡng, uốn nắn những mầm non ơn gọi, nếu không trở thành những linh mục của Chúa, thì cũng trở thành những nhân chứng cho tình Thiên Chúa giữa gia đình, giữa cuộc đời. Con xin ghi khắc mãi công ơn dạy dỗ và tình thương chăm sóc của quý n sư, và cố gắng noi gương, sống xứng đáng như các ngài mong đợi. PHẦN I. Mái ấm Gioan - Gia đình GiuseNhớ về các Ân Sư kính yêu 31Tấm Lòng Giuse 50 +




NHỚ VỀ CHA GIÁO GIUSE
PHẦN I. Mái ấm Gioan - Gia đình Giuse Nhớ về cha giáo Giuse Ngô Đình Chính 32 Tấm Lòng Giuse 50 +
NGÔ ĐÌNH CHÍNH
Đ ó là mùa hè năm 1995, tôi từ Saigon có việc đi Nha Trang, nhân tiện về luôn Trà Kiệu thăm và mừng 25 năm linh mục cha bố, đang là cha sở ở đó. Mừng là mừng riêng vậy thôi, vì hơn một tuần sau mới đến ngày tổ chức lễ, trong khi tôi chỉ ở lại chơi với ngài được ít ngày, vì lý do công việc ở Saigon. Cha bố dành một ngày rủ tôi đi chu du Đà Nẵng, trên chiếc xe Honda dame cà tàng. Ngày xưa, trước 1975, khi tôi còn là chú tiểu (chủng sinh), kỳ hè ở với cha bố, ngài vẫn thường đưa tôi đi đây đó như vậy, chỉ khác là chiếc Honda dame hồi ấy còn “xịn” lắm chứ chưa cà tàng. Và cũng như ngày xưa, tôi chẳng cần hỏi ngài rằng sẽ đi đâu, ghé đâu, gặp ai, làm gì… Tôi cứ việc phó thác cho ngài, ngài đưa đi đâu thì đi đó. Đầu tiên là ghé cha sở Hội An, vốn là cha sở cũ của Trà Kiệu, một vị linh mục rất oai phong và hiếu khách. Chủ và khách nói chuyện huyên thuyên, tôi chỉ ngồi nghe. Câu chuyện liên quan đến một số công việc ở giáo xứ Trà Kiệu mà cha bố tôi muốn hỏi thăm kinh nghiệm của cha sở cũ. Được một lát, cha bố tôi xin kiếu, nói phải đi Đà Nẵng kẻo trễ, song không quên mè nheo hỏi chủ nhà có bánh kẹo gì làm quà không. Cha sở Hội An cười hề hề: - Tưởng cái chi chớ bánh kẹo thì thiếu chi đó. Của người ta biếu í mà. Ông coi thích chi thì lấy. Thế là cha bố tôi lục tủ, và nhón một hộp bánh qui nhìn khá bắt mắt. Ngài nhìn tôi và nói: - Ông thấy không, cha già luôn rộng rãi rứa đó, nhưng mình cũng không lấy chi nhiều, chỉ xin cha già hộp bánh ni thôi. Lê Công Đức 346

Tôi mừng thầm, vì sắp được thăm cha giáo cũ – hai mươi năm rồi tôi chưa gặp lại ngài. Còn với cha bố tôi thì cha giáo là người bạn “hàng xóm” cũ ở vùng Thăng Bình, hai người là cha sở của hai giáo xứ kế nhau, cùng chia sẻ những khó khăn của những năm sau 1975 ấy. Hôm nay, ngày ngài về trong lòng đất, tôi ghi lại kỷ niệm bữa trưa hôm ấy ở Nhượng Nghĩa, như một nén nhang tạ từ ngài. Xin Chúa cho cha yên nghỉ. Từ Hội An, hai bố con đi Đà Nẵng qua ngả Non Nước. Cha bố vẫn là tài xế, còn tôi ngồi sau. Ngài vừa chạy xe vừa nói chuyện, có vẻ rất là đắc chí: - Nói chuyện với cha già mà dứt ra được sớm là không dễ đâu nhé ông. Lại có “chiến lợi phẩm” nữa chứ, coi như mình lấy của người giàu đem cho người nghèo. Bây giờ tôi với ông đến Nhượng Nghĩa thăm cha giáo Pháp văn ngày xưa của ông. cha giáo Lòng
PHẦN I. Mái ấm Gioan - Gia đình GiuseNhớ về
Loanh quanh một hồi qua khu dân cư, bố con tôi đến nhà xứ Nhượng Nghĩa, kế bên nhà thờ. Nhà thờ không đến nỗi tệ, nhưng nhà xứ thì tuềnh toàng như một lán trại. Và chẳng thấy ai cả. Phía góc vườn có một cái chòi lá nhỏ xíu trống huơ, nhìn kỹ thấy có khói. “Bếp của cha sở đó” – cha bố tôi nói. Dựng xe, cha bố ra dấu cho tôi đừng lên tiếng và ngài kéo tôi tới thẳng cái bếp phong phanh kia. Cũng không có ai ở đó. Một cái nồi nhỏ, đen thui, đang ‘ngồi’ trên ba viên gạch, lửa dưới nồi thoi thóp, gần tắt ngúm, vì ‘củi’ là một mớ lá âm ẩm, chưa đủ khô. cha bố tôi lật nắp vung xem bên trong: hai con cá lớn ước bằng ngón tay đặt trong một cái chén hấp trên ngấn nước với chừng nửa lon gạo bên dưới. cha bố bảo tôi: “Cơm chưa sôi mà bếp tắt rồi. Ta nhóm lửa lại cho ông ấy, kẻo cơm sình mất.”
Thế là hai bố con bắt tay vào cứu nồi cơm: mồi lại lửa, quạt lên, kiếm thêm củi khô hơn. Loay hoay một hồi, tình hình được “cải thiện” đáng kể. Bấy giờ tôi mới lên tiếng: “Sao lại để hai con cá nhỏ trong nồi cơm vậy?” cha bố cười: “Tôi cũng chịu thua, không hiểu. Lát nữa gặp ngài, ông hỏi ngài thử xem.” Bố con tôi nhìn quanh bếp. Một chai xị đựng nước mắm, nhưng nước mắm chỉ còn dưới đáy chai. Một hũ chao đựng dầu ăn, và dầu ăn cũng chỉ còn một ngấn mỏng. Một hũ muối nhỏ. Vài cái chén sành với vài chiếc muỗng, vài đôi đũa nằm trong chậu. Cha bố tôi tặc lưỡi, lắc đầu: “Ôi, cái ông này, ông ấy mới bị mổ ruột, mà ăn uống kiểu này thì sống sao nổi đây!” Có tiếng đằng hắng, bố con tôi nhìn ra. Cha giáo từ phía nhà bước tới, cười cười và đủng đỉnh chào chúng tôi: - Kính chào quí khách! Hôm nay ngày gì mà rồng đến nhà tôm vậy kìa? Tôi chào ngài, và phải nhắc lại nhiều chuyện xưa ngài mới nhận ra tôi là đứa nào trong đám học trò ngày trước. Thì ra, ngài sống một mình, không có ai giúp. Ngài nói lúc nãy bắc nồi gạo lên bếp, nhóm lửa xong, ngài tranh thủ đi bao lại bìa mớ sách cũ trong nhà, rồi mải mê thế nào mà bố con tôi đến ngài cũng chẳng nghe thấy gì cả. Về hai con cá trong chén đặt trong nồi cơm, ngài nói hấp luôn vậy cho tiện, hễ cơm chín thì cá cũng chín, chỉ cần thêm chút nước mắm hay muối nữa là xong bữa trưa! Ngài kéo bố con tôi lên nhà, và hạ quyết định: - Thôi, bây giờ nồi cơm cứ để đó. Hai bố con ông đến bất ngờ nên mình xin lỗi vì thiếu chuẩn bị tiếp đón. Nhưng dù sao, khách đến nhà không gà thì vịt, phải không. Mình sẽ gọi nhờ người giáo dân ở gần đi mua phở. Trưa nay mình ăn phở đãi khách, còn nồi cơm ấy để dành buổi chiều. Cha bố tôi cũng hạ quyết định: - Gì cũng được, nhưng trước hết bố con chúng tôi phải cùng Cha sở thanh toán nồi cơm và hai con cá ấy đã. Và hôm nay cha sở đãi khách cũng phải thôi, ngày kỷ niệm chịu chức của Cha sở mà. Tôi giật mình. cha bố bảo tôi lấy hộp bánh qui làm quà mừng cha giáo. Thì ra thế.
Giuse Ngô Đình Chính 33Tấm
Giuse 50 +
Bữa trưa hôm ấy ba chúng tôi, khách và chủ, ăn đúng “thực đơn” mà cha bố tôi đề nghị: cơm rồi phở. Cha Chính cảm động lắm. Ngài nói hồi còn ở Thăng Bình, cha bố tôi luôn đến mừng ngài ngày chịu chức, tưởng bây giờ ở xa rồi thì thôi, ai ngờ ông ấy vẫn nhớ. Hồi ức của tôi về cha giáo vẫn còn nhiều, vì năm năm sau, tôi về ‘đầu quân’ lại ở Đà Nẵng, bắt đầu bằng chân giúp xứ Chính Tòa, thì ngài đang hưu ở đó. Rồi ngài lại đi xứ, rồi lại về hưu ở tòa giám mục. Tôi vẫn tiếp tục thường gặp ngài. Những năm cuối đời, ngài như người cõi trên, như đã ở một thế giới khác. Ngài vui hay buồn, tôi không hiểu. Nhưng mỗi khi nhìn thấy dáng ngài nghiêng nghiêng, lầm lũi, tôi không khỏi chạnh lòng.

NHỮNG DẤU ẤN KHÓ PHAI Dom Ky Nguyen Lớp Giuse Oklahoma City Thursday August 26th 2020 M ùa khai trường niên học 1971 - 1972 có một chút khá đặc biệt, đó là năm mươi lăm mái đầu xanh tíu tít khăn gói lên đường nhập học tại Tiểu chủng viện Thánh Gioan Đà nẵng vào lớp Bảy. Anh em chúng tôi tay xách nách mang, nào là quần áo, chăn mền, đồ dùng cá nhân… linh tinh nhiều thứ. Đến ngôi trường cao bốn tầng đứng sừng sững oai hùng trên bãi cát thênh thang, với vài hàng dương liễu vi vu gió thổi bình an cách lạ thường. Đầu tiên anh em chúng tôi đến phòng cha Giám đốc chào hỏi rồi đến chào các cha giáo, thầy giáo… chuẩn bị năm học mới bắt đầu… vài ký ức không bao giờ quên dưới mái trường thân yêu này. Trước hết phải kể đến Cha Giám Đốc Phaolô Nguyễn Bình Tĩnh nay là Đức Cha Phaolô Tịnh Nguyễn Bình Tĩnh đang nghỉ hưu, anh em chúng tôi thường gọi một cách thân mật là bố Đốc. Năm lớp bảy, ngài dạy chúng tôi giáo lý về cựu ước, những bài học rất bổ ích cho linh mục tương lai hoặc mọi người hiểu biết Chúa đã tạo dựng nên trời đất và con người như thế nào… Năm lớp chín, ngài dạy chúng tôi về tâm sinh lý tuổi mới lớn tựa đề là “Bước tới tuổi thành nhân”, một điều đáng nhớ là ngài dặn, học tới trang nào giở tới trang đó, cấm không được đọc trước mấy trang cuối. Thế mà vài anh em cũng đã lén lút đọc rồi kể cho nhau nghe những bí mật khác nhau giữa người con trai và người con gái… tuổi mới lớn, tuổi tò mò, cái tuổi học trò nghịch không thiếu, phá chẳng thừa… Năm lớp mười, ngài dạy chúng tôi ngôn ngữ La tinh, anh em nào còn nhớ chia danh từ Rose không nào, hãy thử xem, rosa, rosa, rosae, rosae, rosarum… Ngài sống rất tình cảm, thân thiện, quan tâm và theo sát từng chú một như người cha trong gia đình. Nhất Phổ, nhì Nghiêm, tam Mai, tứ Đán, đó là những vị mà anh em chúng tôi rất sợ các ngài, nên xếp hạng cho các ngài. Sau nửa thế kỷ nhìn lại thấy oan và tội cho các ngài quá, đúng là thời làm chú. Anh em nào cũng sợ các ngài vì các ngài làm giám luật, các chú nghịch ngợm, phá phách, nếu các ngài bắt được sẽ có nguy cơ bị đuổi, cho về gia đình, đơn giản anh em nghĩ vậy. Thế nhưng các ngài đâu đuổi các chú đâu, rất oan cho các ngài.
PHẦN I. Mái ấm Gioan - Gia đình Giuse Những dấu ấn khó phai 34
Giuse 50 +
Nhưng sợ nhất vẫn là bố Phổ, ngài có cái tài là khi di chuyển rất nhẹ nhàng như chú mèo rình chuột, bắt là dính. Cứ nhìn vào đôi dép bố Phổ sẽ thấy cách ngài di chuyển, vì đôi dép in hình mười ngón chân lún xuống rõ mồn một, nếu ngài còn đôi dép ấy chắc anh em chúng tôi đề nghị cho vào viện bảo tàng quốc gia… Nhớ lại thời ấy trong phòng hội ở tầng hai, các chú đang học bài, ồn ào nói chuyện, bỗng dưng im lặng lạ thường, biết chắc rằng bố Phổ đến thăm cuối hội trường rồi. Anh nào có tật giật mình, nhất cử nhất động thật ngay ngắn nghiêm chỉnh. Một kỷ niệm khó quên là thời kỳ đó anh em có phong trào nuôi con quy. Anh nào cũng có một lọ thuỷ tinh nho nhỏ, xin giống quy của nhau rồi nuôi. Sau khi ăn sáng với những ổ bánh mì Caritas to tướng, chú nào chú nấy cũng dành chút ít ruột bánh mì đem lên phòng cho quy ăn, quy ăn và sinh sôi nảy nở ra con khác, kể ra cũng thích. Một ngày kia Nguyễn Thái Sơn vì mải mê ngắm quy, không lo học bài, ngờ đâu bố Phổ đứng đằng sau rất lâu với cái đầu gật gật không nói không rằng, linh tính báo có chuyện chẳng lành, liền quay xuống, thấy bố Phổ đứng ngay sau mình… sợ quá lấy bài ra học, trằn trọc mấy đêm không ngủ vì sợ bị cho về. Sau một tuần lo lắng không có gì xảy ra, tạ ơn Chúa chưa bị đuổi… Bố Phổ là thế, sau bao năm gặp lại, ngài vẫn nói đùa rằng các chú ghét cha lắm phải không? Tấm Lòng

đình
PHẦN I. Mái
Gioan -
50 +
Trong lớp vẫn nhớ Nguyễn Bá Chung, khi đặt câu, anh ta không quan sát kỹ, vì có động từ trong câu rồi, không cần đến động từ to be nữa, thế nhưng Bá Chung lúc nào cũng thêm động từ to be vào, cha Phát đặt luôn cho cái tên là Chung to be nhớ đời… nay đã về trời, một lời kinh cho Bá Chung. Cha Ngô Đình Chính dạy chúng tôi Pháp văn quyển Elementaire 1 và 2, ngài cho thực tập đọc và đặt câu mỗi giờ học, đặc biệt đến phiên chú kế tiếp, ngài luôn nói suivant, suivant, suivant… một lời kinh cho ngài. Cha Phạm Văn Nhân dạy Văn. Ngài bắt chúng tôi học thuộc lòng cả bài văn dài. Nhưng khi làm bài kiểm tra mười lăm phút, cha bắt viết từ câu này đến câu kia, tuỳ theo đoạn nào, dài hay ngắn, cứ sai chính tả hoặc sót một chữ trừ một điểm, anh em phát khiếp cho những tiết học này. Dù sao chúng tôi vẫn luôn cám ơn cha vì những khắt khe đó mà chúng tôi không bao giờ bị nói ngọng, rất đúng chính tả. Thí dụ như “là” với “nà”, “thần thánh” chứ không phải “thần thắn” trong lớp có anh đã từng nói nếu anh em nào đọc Phúc âm không đúng “là với nà” chỉ có cách viết Phúc âm ngược lại “là thành nà” là họ sẽ đọc đúng… Thầy Nguyễn Trí Dũng nay là linh mục của giáo phận Đà nẵng, quản xứ giáo xứ Bình Phong, ngài phụ trách môn thể thao, tìm các đội đá banh, bóng rổ, bóng chuyền ở ngoài TCV đấu giao hữu. Ngài còn dạy trống, đàn ghita, mandolin, sáo… vất vả nhất là cộng điểm xếp hạng từng tháng cho các chú, ghi điểm vào học bạ… Thầy Nguyễn Thông Hiến dạy nhạc và toán lớp chúng tôi, nhớ nhất là cách kẻ dòng nhạc và chép nốt nhạc, nốt tròn, nốt đen, móc đơn, móc kép… dấu lặng. Thầy Cương dạy chúng tôi môn Văn năm lớp bảy, với bút hiệu Gió cao nguyên. Vì khi học thơ văn, nghe tên tác giả này là lạ, không phải Tú Xương, Đoàn thị Điểm, Cao bá Quát… Khi hỏi thầy đây là ai, thầy chỉ mỉm cười… về sau mới biết thầy xuất thân từ Đà lạt. Thầy dạy chúng tôi cách cảm hứng để làm thơ, mặc dù nhìn sỏi đá vật vô tri kia mà chúng ta thổi hồn nhân cách hoá lên để trở thành thơ… Thầy dạy chúng tôi làm thơ thất ngôn bát cú, thất ngôn tứ tuyệt, thơ lục bát, thơ mới, cách gieo vần bằng trắc… thêm một lời kinh cho thầy nơi trời cao. Thấm thoát nửa thế kỷ trôi qua, anh em lớp Giuse đã bước qua tuổi lục tuần, bắt đầu mắt mờ chân chậm, kẻ ở người đi… vài ký ức thời thơ ấu tưởng như hôm qua, giật mình thức giấc, một đêm mơ dài đầy chân thật và kỷ niệm tuyệt vời vì anh Đặng Thiện ngủ quên giật chuông trễ… Một giấc mơ như cuốn phim quay chậm nhìn lại quá khứ trong ký ức. Bỗng nhớ đến một vần thơ bất hủ của một danh nhân nào đó: “Cám ơn Trời một sớm mai khi thức dậy, ta thêm có ngày mới để yêu thương”. Ngoài kia bình minh ló dạng, vài chú chim đang líu lo hót chào mừng ngày mới, hoa nở ban mai, cơn gió thổi hiu hiu bừng tỉnh giấc. Thêm ngày mới lại bắt đầu, một ngày như mọi ngày… Các ân sư của chúng tôi là thế, tận tâm, hy sinh, quảng đại, các ngài như những người cha yêu dấu chăm sóc con cái trong gia đình. Sự giáo dục vun xới trồng người trở thành linh mục tương lai của các ngài thật tuyệt vời… không ngôn ngữ, văn từ nào diễn tả hết những công lao dạy dỗ chúng tôi nên người. Ngày hôm nay chúng tôi trưởng thành, nghĩ về quá khứ cảm thấy mình thật có phúc, vì các ngài đã gieo vào lòng chúng tôi những điều bổ ích ắt có và đủ để tiếp tục đời sống trần thế đầy cạm bẫy trong khi con người thì yếu đuối mỏng dòn, tuỳ theo vai trò mà Chúa đã trao phó và dẫn dắt. Lạy Chúa là Chúa của con, muôn ngàn đời chúng con cảm tạ ơn Chúa, cảm tạ Thánh Giuse là bổn mạng lớp chúng con. Ngài đã dẫn dắt, che chở và dạy biết cách sống đơn sơ, khó nghèo, luôn động viên, chia sẻ, yêu thương nhau mãi mãi trong gia đình Gioan. ấm Gia GiuseNhững dấu ấn khó phai 35Tấm Lòng Giuse
Ngài tâm sự rằng thời ấy vì làm giám luật, công việc phải như vậy, cha đâu có báo cáo với ban giám đốc bao giờ đâu. Anh em chỉ sợ bị đuổi nên thường có thành kiến về các cha giám luật là vậy. Sau khi bố Phổ rời TCV về Sài Gòn đi học thêm, bố Hoàng Xuân Nghiêm tiếp nối làm giám luật. Bố Nghiêm cái đầu không gật gật nhưng cũng bắt “tội phạm” rất chuyên nghiệp, anh nào ng hịch ngầm là dễ bị bố bắt tại trận. Bố Nghiêm không dạy chúng tôi, xong tình cha con luôn cởi mở, thân thiện khác hẳn với cái tên của ngài. Cha Phan Thanh Mai dạy Anh văn chúng tôi năm lớp chín. Anh em rất thích giờ học của ngài, vì có những tiết học chỉ ngồi nghe ngài kể chuyện nào là anh cha, chị cha, em cha, chú cha, cháu cha… Ai đã học với ngài sẽ hiểu rõ hơn, nhưng vẫn thích nhất bài học về tiền tệ. Ngài đem các loại tiền ra khoe rồi đến vàng lá là thế nào, các chú cứ há hốc miệng mà lắng nghe, vui thiệt… Bố Phan Thanh Mai gọi tất cả các chú từ lớp trên đến lớp dưới là “cu”, cu Ký, cu Vinh, cu Thanh, cu Sơn… Ngài rất để ý các cu nằm sấp, ngồi chung giường, nằm chung giường vì luật chủng viện tội này rất nghiêm ngặt. Mỗi lần khi bắt gặp chú nào mắc phải tội này, ngài thường nói: “ứ hự, cu… dảm ngồi chung giường, nằm chung giường…” Sáng sớm khi thức dậy ngài thường đi một vòng ở phòng rửa mặt, cái tuổi mới lớn mở mắt là mở miệng, “giờ đài tỉnh thời mà ồn như cải chờ”. Ngài đứng ngay cửa phòng nói vọng vào, các chú im re, cái giọng của ngài vẫn vang vọng đâu đây không bao giờ quên, thêm một lời kinh cho ngài. Bố Nguyễn Văn Đán dạy các lớp trên, ngài không hay bắt tội các chú, song chú nào cũng sờ sợ làm sao. Anh em nào cũng yêu mến ngài và đặt tên cho ngài là “Bố Đán đỏ”, vì khi ngài gặp vấn đề gì đó mặt ngài và cả đôi tai đều đỏ hồng lên như các chú bước vào tuổi mới lớn hay e thẹn. Cha Nguyễn Văn Thanh dạy nhạc, ngài dạy chúng tôi về nhạc lý, nhưng thích nhất là đánh nhịp các bài 3/4 hay 6/8. Ôi thật đẹp và uyển chuyển làm sao. Ngài dạy chúng tôi múa, hội hoạ… nhớ những lần ngài tập hát rất chuyên nghiệp. Ngài phân công cho vài anh em tập theo bè từng nhóm, cuối cùng tổng hợp hoà âm lại rất nhanh và có kết quả. Đặc biệt khi ngài hoà âm, các chú ồn ào nói chuyện, ngài không la hay to tiếng mà chỉ đứng im lặng nhìn các chú… các chú hiểu ý tự bảo nhau im lặng như tờ rồi ngài hoà âm tiếp… Cha Hoàng Quang Hải phụ trách quản lý TCV, nhớ những ngày máy nước hư, không bơm nước được, không có nước xài, nhiều khi phải nhịn tắm. Thế là bằng mọi giá, bất kể ngày đêm, ngài lo sửa máy để có nước xài. Đó là chưa kể những lúc bể ống nước, van bị xì, nước chảy tràn lan… một sự hy sinh rất thầm lặng. Những lúc thiếu gạo, thị trường khan hiếm, đầu tắt mặt tối lo cái ăn cho cả nhà, xin Chúa trả công bội hậu cho cha. Cha Trần Văn Phát sau khi du học Mỹ về, ngài dạy chúng tôi môn Anh văn. Chúng tôi rất thích phương pháp ngài dạy. Thí dụ trong một câu luôn cần phải có chủ từ, động từ và túc từ. Chủ từ là số một, động từ là số hai, túc từ là số ba. Do đó cứ áp dụng công thức này không bao giờ sai. Thì xác định đặt một hai ba, thể nghi vấn đặt hai một ba, thể phủ định đặt một hai not ba... cứ thế mà đặt câu.
Nguyễn Quốc Bảo 379 NGHĨA PHỤ CỦA TÔINGHĨA PHỤ CỦA TÔI
Mình còn nhớ, lúc còn nhỏ mê trò đá dế nên sáng nào cũng dậy sớm để đi bắt dế mà toàn nói dối với bố mẹ là đi lễ. Các bạn biết không? Thời đó khuôn viên nhà thờ Dòng Chúa Cứu Thế còn hoang sơ lắm, bao quanh là những bức tường phủ rêu xanh. Sáng sớm nào cũng vậy, nhất là vào những mùa hè sau những cơn mưa đêm, tiếng dế kêu rả rích dọc bức tường. Mình đi lễ sớm nên lúc nào cũng bắt được 2,3 con, nhốt chúng vào những hộp diêm, nhiều lúc đang xem lễ mà chúng cứ gáy vang làm nhiều người chia trí. Chính những ngày tham dự thánh lễ ấy khiến nó ảnh hưởng đến mình, cứ ở nhà là lấy mền phủ lên vai làm như áo lễ để ban phép lành cho cả nhà, khiến bố mẹ phải hỏi mình có muốn làm cha không? Lúc đó, theo quán tình mình đã gật đầu. Thế là một buổi sáng, cha Tăng ghé thăm nhà, lúc về cả nhà mới nói mình theo cha về quê chơi. Vì còn bé thấy đi chơi nên gật đầu đi luôn. Mình theo cha về quê (xứ Bắc Hòa, Hố Nai) được cha kèm cặp Anh văn và các môn văn hóa. Sau một tháng vui chơi ở quê, mình được cha đưa đến TCV thánh Giuse (Sài Gòn) để thi. Nếu như mình nhớ không nhầm thì có cả chú Ngọc “Xu Núa” dự thi đợt đó và cũng quậy phá dữ lắm: Trốn các cha, leo rào phía sau nhà để hái xoài ăn mà nay cũng đã là linh mục rồi, đúng là ý Chúa. Riêng với cha Ngọc, mình có nhiều kỷ niệm lắm. Sau khi thi, mình may mắn được chọn và khăn gói theo cha Tăng cùng ba chú (Huyệt, Tài, Ký) sau này mới biết là anh em cùng cha bảo trợ ra Đà Nẵng để tu học. Trong suốt năm đầu, cha đã chăm sóc cho bốn đứa con từng li từng tí, từ cái khăn, cái áo… Có một kỷ niệm mình luôn nhớ đó là việc sắm áo len cho các con: Huyệt, Tài, Ký, Bảo mỗi người một áo len, dạng áo trấn thủ. Huyệt màu xám sáng, Tài màu vàng, Bảo màu xanh lục sậm, riêng Ký được sắm áo montagut rất đẹp. Lúc đó mình cũng có chút ghen tị và thắc mắc hoài. Sau biến cố 1975, các cha giáo tứ tán mọi phương, TCV cũng đóng cửa, cha Tăng cũng vậy, khi đã ổn định được Ngài cũng ghé nhà thăm, Ngài cũng không quên nhắc mình: con có muốn đi tu nữa không? Lúc đó mình đã đi làm và vướng vào tình đời nên không dám gật đầu nữa. Mỗi lần mình đến thăm Ngài, cha đều hỏi thăm và động viên. Lúc nào ra về Cha cũng cho quà và nói lời yêu thương. Nay Cha đã được Chúa gọi về, xin Chúa thương đón nhận Cha vào hưởng nhan Thánh Chúa. Một người Cha thông thái, hiền lành, luôn chăm sóc, an ủi đoàn con. Xin anh em cùng hiệp ý cầu nguyện cho Ngài. “60 năm cuộc đời”. Năm nay mình đã 62+, ngồi ôn lại quá khứ, chỉ những hình ảnh, đoạn phim về thời kỳ sống TCV thánh Gioan là còn khắc sâu trong tâm trí.
PHẦN I. Mái ấm Gioan - Gia đình Giuse Nghĩa Phụ của tôi 36 Tấm Lòng Giuse 50 +

Nhạc phẩm “Vĩnh biệt Cha” PHẦN I. Mái ấm Gioan - Gia đình GiuseNhạc phẩm “Vĩnh biệt Cha” 37Tấm Lòng Giuse 50 +

Giuse 50 +
Mừng Kim Khánh Linh mục Bố Lm. Nguyễn Huyền Rồi thời gian cứ đi theo năm tháng, Mười, hai , ba, bốn mươi, năm mươi năm, Cả một đời người phục vụ trong Chúa, Kim Khánh Linh Mục, Ngày đại hồng ân. Linh tông chúng con cúi mình hoan hảo, Chúa tầng trời cao tình thương sắc sâu, Và ơn Chúa cho chúng con Cha Bố, Cùng đồng hành khắp đường đời Emmau. Nhớ những ngày mới bơ vơ xứ lạ, Trước cổng chủng viện sợ hãi hoang mang, Cha dẫn dắt vào một đời sống mới, Miệt mài đèn sách tu học bao năm. Có những chị em muốn dâng mình cho Chúa, Trước cổng viện tu ngại ngùng bước chân Cha đã đến nâng đỡ đời dâng hiến, Trọn một đời mến Chúa cùng tha nhân. Rồi chúng con thành linh mục tu sĩ, Đem Tin Mừng Chúa sống giữa muôn dân, Hình ảnh Cha hiền luôn bên con mãi, Là gương sáng cho cuộc đời dấn thân. Ơn Chúa mời gọi đoàn con dấn bước Với hình ảnh Cha vạn nẻo đường xa, Đây Roma, Thánh Địa, trời u, đất Mỹ, Chúng con luôn mong hiệp nhất cùng Cha. Tháng Năm năm nay hái hoa dâng Mẹ, Nhớ Cha luôn dậy tình Mẹ Chúa bao la, Những lần hành hương trong nhà Mẹ cũ, Hoa Nazareth, đầy cảm xúc con dâng.
PHẦN I. Mái ấm Gioan - Gia đình Giuse Mừng Kim Khánh Linh mục Bố 38
Tháng Năm hai mốt mừng Chúa Thăng Thiên, Hướng theo Ngài với ước nguyện trong tâm, Linh tông, Huyết tộc, cùng cộng đoàn rất thánh, Kính Mừng Kim Khánh, với muôn ngàn hồng ân.
LM Joseph Nguyễn V. Huyền LM trưởng nam Thay mặt anh chị em Linh Tông Kính Chúc. Tấm Lòng


PHẦN I. Mái ấm Gioan - Gia đình GiuseMừng Kim Khánh Linh mục Bố 39Tấm Lòng Giuse 50 +
TRANG SỬ TÌNH YÊU HIẾN LỄ ĐỜI LINH MỤC
Đôi tay con mở rộng Dâng hiến trọn niềm thương Trên bàn thờ thập giá Hiến Lễ mùa yêu thương. Đôi tay con mở rộng Tình đời không vấn vương Hành trình theo lý tưởng Dù đời tràn gió sương. Đôi tay con mở rộng Trên núi ngàn yêu thương Đôi cánh chim bạt gió Khung trời buồn cô đơn. Đôi tay con dâng hiến Mối tình đầu cao thiêng Cho yêu thương trọn vẹn Tấm linh hồn trinh nguyên Đôi tay con mở rộng Dâng hiến lễ yêu thương Tâm tư con xao xuyến Xác thân tràn đau thương Đôi tay con mở rộng Cứu thoát bao linh hồn Chìm sâu trong tội lụy Đưa về nguồn thánh ân. Giuse Mạnh Tăng Chúng con xin phép được ghi lại bài thơ diễn tả tâm tình và lý tưởng đời hiến dâng của bố:
Thầy Cương (Trích từ Messenger NHÓM GIUSE) PHẦN I. Mái ấm Gioan - Gia đình Giuse Thầy Cương 40
Giuse 50 +
· Vinh Phạm: Mình vừa ngủ dậy, mở máy ra, thì bài viết đã tràn ngập cả trang messenger. Ôi ! Vui quá ! .... Ngồi nhâm nhi ly cà phê buổi sáng. Đọc qua những kỷ niệm anh em trao gởi. Nhắc đến tiếng sáo, tiếng đàn. Mình nhớ mỗi buổi sáng (vào bữa điểm tâm), những bài hát được nghe nhiều lần, như bài: tiếng sáo thiên thai, nụ tầm xuân... Có lẽ, ở cái tuổi chơm chớm (cũng sắp sửa dậy thì của bọn mình). Tất cả những lời ca, câu thơ, bài văn đó, đã hoà quyện vào nhau rồi thẩm thấu vào tâm hồn của từng anh em cho tới bây giờ? · Thanh Phan: Thầy Cương đa tài: viết văn, làm thơ hay, đá banh, bóng rổ đều giỏi, đàn mandolin hay, thổi sáo thổi tiêu tuyệt. Thầy có bán sáo tiêu và đàn mandolin (ai muốn mua phải đặt hàng), dạy thổi sáo đánh đàn. Nhiều bạn theo học, nhưng chỉ có Jac Bình là kế thừa được tài thổi sáo. Mình thì học đủ thứ đàn nhưng cuối cùng chỉ được có một thứ. Hồi đó, có lần Tự dẫn mình tới nhà thầy, thầy dẫn 2 thằng ra ngồi uống cà phê vỉa hè. Thời đó hình như thầy ngại và mặc cảm với vợ thì phải vì ăn không ngồi rồi, bám vào vợ làm nghề uốn tóc. Có lẽ thời đó thầy chỉ lo kiếm đường v ượt biên. Thầy Cương từ Don Bosco về giúp Chủng viện và dạy văn tụi mình 1 năm thôi, nhưng thầy để lại trong tâm thức anh em lớp mình những dấu ấn và tình cảm thật sâu. Dạy Văn, thầy không chú trọng đến ngữ pháp-văn phạm, chỉ dạy tụi mình thẩm thấu cái đẹp của văn chương VN. Tụi mình biết làm thơ cũng từ thuở đó. Học theo thầy, lấy bút hiệu là Gió Việt. Công Thịnh là Hoa Thiên Đường. Thầy viết và đọc cho lớp nghe truyện võ hiệp Việt Nam, thầy lấy tên tụi mình đặt cho các nhân vật trong truyện. Mình chỉ còn nhớ Thái lạc rang, Hồng Thanh. Tấm Lòng

Jac Bình cũng bắt chước thầy viết kiếm hiệp, hắn đưa mình đọc, còn nhớ đoạn hiệp sĩ múa kiếm tung hoành trong rừng bắp.Nhớ thời gian khoảng một tháng, giờ lao tác sau ăn sáng, mình không phải làm mà vào phòng thầy để chép thơ, truyện của thầy vào cuốn sổ 500 trang bìa xanh dương. Chép xong 30 phút là ăn phần tráng miệng của thầy đem lên khi thì quả chuối, lúc cái bánh ngọt. Thời gian đó, thầy cũng kể cha mẹ thầy đã qua đời, thầy ở với gia đình người chị, nhà cũng nghèo. Kỳ hè về thầy chạy xe thồ kiếm tiền phụ giúp gia đình chị. Thời ở TCV, ngoài chiếc áo dòng, thầy thường chỉ có 2 chiếc áo thay đổi, một áo ca rô vàng ngắn tay, một áo tay dài màu xám (mình thích áo màu xám có lẽ cũng từ đó). Các bạn có nhớ thầy mở gian hàng những vật dụng cần thiết nho nhỏ. Chủng sinh dùng tập phiếu mỏng (hầu như do cha bảo trợ mua cho) để mua hàng... · Khai Tâm: Hoan hô Phan Văn Thanh nhé. Công nhận trí nhớ của Thanh tốt thật, kể vanh vách những kỷ niệm với Thầy Cương. Thú thật tớ chẳng còn nhớ gì hết, ngay cả lần Thanh nói tớ dẫn Thanh đến nhà Thầy và cùng với Thanh uống cà phê với Thầy, tớ cũng chẳng nhớ gì hết. Từ khi tớ bị tai biến đến giờ, hình như bộ nhớ của tớ đã bị xóa hết rồi, nhưng bù lại bây giờ tớ chỉ còn nhớ Lời Chúa thôi. Thôi mình cũng tạm hiểu, số phận của thầy Cương thật tội nghiệp, nhiều mặc cảm vì nhà nghèo. Thôi tớ chỉ còn biết cầu nguyện cho Thầy được Chúa đón Thầy vào Nước của Ngài.
·
“Phàm ai tuyên bố nhận Thầy trước mặt thiên hạ, thì Thầy cũng sẽ tuyên bố nhận người ấy trước mặt Cha Thầy. Còn ai chối Thầy trước mặt thiên hạ, thì Thầy cũng sẽ chối người ấy trước mặt Cha Thầy.” – Mt10:32-33 –PHẦN I. Mái ấm Gioan - Gia đình GiuseThầy Cương 41Tấm Lòng Giuse 50 +
Thanh Phan: Câu 2 nhớ lộn, vậy mới đúng: Ngắm em an giấc thiên thần Tuổi thơ len lén đi dần vào mơ Ngắm em trọn giấc bé thơ Môi hồng hé nhẹ như tơ nắng vàng Ngắm em trọn giấc thiên đàng Mắt xanh thu cả muôn ngàn vì sao.
Jeanmarie Dang: Mình vào được nhóm thơ của thầy là nhờ Lê công Đức. Nhớ là phải viết 3 bài thơ để được xét. Mình làm 2 bài rồi hơi bí. Lúc đó Đức ngồi cạnh mình. “Cậu ta” đưa cho mình bài thơ có vài dòng và bảo mình viết tiếp. Đoạn thơ Đức cho mình như sau: Ai về Chủng viện Gioan Cho tôi nhắn nhủ mấy chàng 7 xê(7c) Trước tiên lớp trưởng Huyệt đề Thứ hai Thái Bảo nhà nghề Anh văn Thôi rồi đấm ngực ăn năn..... Chừng đó thôi và mình phải viết tiếp và sự gì đến phải đến: mình được chọn vào nhóm thơ và được khao một bữa bánh kẹo trong phòng đập với các thành viên “mơ mộng” của lớp. Cám ơn Thầy và cảm ơn Cha. · Thanh Phan: Trân còn nhớ cái mũ lát cao bồi của thầy không? Nhớ thầy dạy cách qua người dẫn bánh ngoài sân bóng đá không? · Jeanmarie Dang: Có Thanh. Ngày cuối chia tay thầy, thầy tâm sự và mở nút về tác giả Gió Cao Nguyên (trước đó đã dự đoán là Thầy rồi) mình đã ko kìm được cảm xúc và gục đầu trên bàn khóc thật nhiều (ko cho mọi người biết nghe). Nay nhắc nhớ đến thầy mình cũng đang thật xúc động. Mình yêu Đà lạt và chắc chắn mình cũng yêu Gió Cao Nguyên thật nhiều (Bài nói viết về Thầy Cương, là tin nhắn trao đổi của anh em. Phần đầu của PQVinh, Thanh, Tự và Trân.) · tsMạnh: Không biết ae có nhớ lộn ko? Thổi sáo là tự học, trong chủng viện ko ai dạy căn bản cả. Anh này học lỏm anh kia. Trong lớp Giuse thì tsMạnh mới là ‘sáo sĩ ‘ đấy nhé! Còn nhớ một kỳ hội Phụ Huynh Chủng Sinh (đầu tháng 11), tsMạnh được chọn trình diễn bài Tuổi Biết Buồn (Phạm Duy) độc tấu bằng sáo ngang trên sân khấu đó nhé. Và còn tạo ra một nhóm thổi sáo trên sân thượng vào buổi tối sau giờ cơm với đa phần là các chú các lớp nhỏ, có đến 20 tay sáo chứ chẳng đùa.
thầy Cương. Đây là lúc tưởng nhớ đến Thầy và lần đầu tiên được mở lời cám ơn Lê công Đức đã support mình để được hoà chung nhịp
·

... lớp chúng mình Mái ấm GioanGia đình Giuse Mái ấm GioanGia đình Giuse


+ Anh nuôi: Nguyễn Đức Ngọc.
13
Lớp Giuse 50+Lớp Giuse 50+ PHẦN Mái ấm Gioan - Gia đình Giuse Lớp Giuse 50+ 44 Tấm Lòng Giuse 50 +
· 12 bạn: Trương Hữu Ánh, Đỗ Anh Dũng, Nguyễn Công Khoa, Nguyễn Kinh, Đinh Xuân Long, Nguyễn Đức Ngọc, Nguyễn Ngọc Quang, Phan Văn Thanh, Nguyễn Đức Thịnh, Phạm Ngọc Tuất, Nguyễn Văn Tự, Lê Quang Vinh. Đi lao động Phú Ninh 11/1978 – 11/1981
· Lớp trưởng: Tađêô Phan Văn Thanh.
· 8 bạn: Đỗ Anh Dũng, Đinh Xuân Long, Nguyễn Đức Ngọc, Phan Văn Thanh Nguyễn Đức Thịnh, Phạm Ngọc Tuất, Nguyễn Văn Tự, Lê Quang Vinh. + Trương Hữu Ánh, Nguyễn Công Khoa, Nguyễn Kinh, Nguyễn Ngọc Quang về sinh hoạt tại gia đình; sau 2 tháng ở công trường Lê Quang Vinh vì sức khỏe nên rời công trường Phú Ninh về lại Tòa Giám Mục, tháng 12/1980 Phan Văn Thanh rời công trường Phú Ninh về lại gia đình.
· bạn: Trương Hữu Ánh, Đỗ Anh Dũng, Nguyễn Công Khoa, Nguyễn Kinh, Đinh Xuân Long, Phạm Văn Long, Nguyễn Đức Ngọc, Nguyễn Ngọc Quang, Phan Văn Thanh, Nguyễn Đức Thịnh, Phạm Ngọc Tuất, Nguyễn Văn Tự, Lê Quang Vinh.
· 13 bạn: + Đạp xích lô: Nguyễn Kinh, Phạm Ngọc Tuất, Phan Văn Thanh. + Thợ hàn khung xe đạp: Trương Hữu Ánh, Nguyễn Đức Thịnh. + Sửa chìa khóa: Lê Quang Vinh. + Hớt tóc dạo: Nguyễn Công Khoa. + Công nhân nhà máy xay bột: Đỗ Anh Dũng, Đinh Xuân Long, Nguyễn Ngọc Quang, Nguyễn Văn Tự.
N gày 02 tháng 6 năm 1971: Sau một tuần lễ tập trung ăn ở, căng thẳng hồi hộp thi tuyển (Thi viết 2 môn Việt Văn và Toán - Thi vấn đáp kiến thức phổ thông), và để Ban Giám đốc xem xét tính tình – tướng mạo thí sinh, 38 bạn quê thuộc Địa phận Đà Nẵng và 11 bạn thuộc Địa phận Sài Gòn, Xuân Lộc (tập trung thi tại Chủng viện thánh Giuse Sài Gòn) đã trúng tuyển vào lớp Bảy của Tiểu Chủng viện Thánh Gioan Đà Nẵng niên khóa 1971 -1972, cùng với 6 bạn từ lớp khác chuyển sang. Ngày nhập học: 2 tháng 9 năm 1971, lớp Giuse có 55 bạn. Cuối năm lớp 7 (1971 – 1972) 53 bạn. · Giáo sư cố vấn: Thầy Gioan Baotixita Phạm Văn Cương. · Lớp trưởng: Giuse Nguyễn Văn Huyệt. · Lớp phó: Giuse Nguyễn Văn Tài. Cuối năm lớp 8 (1972 – 1973) 42 bạn. · Giáo sư cố vấn: Thầy Giuse Nguyễn Trí Dũng. · Lớp trưởng: Phêrô Trương Sỹ Mạnh. · Lớp phó: Giuse Vũ Mạnh Tường. Cuối năm lớp 9 (1973 – 1974) 33 bạn. · Giáo sư cố vấn: Thầy NguyễnMatthêuKimKhánh. · Lớp trưởng: Phêrô Trương Sỹ Mạnh. · Lớp phó: Giuse Vũ Mạnh Tường. Cuối năm lớp 10 (1974 – 1975) 33 bạn. · Giáo sư cố vấn: Cha Giuse Trịnh Văn Thậm. · Lớp trưởng: Tađêô Phan Văn Thanh. · Lớp phó: Giuse Nguyễn Văn Tự. Lịch sử sang trang Đầu năm lớp 11 (1975 – 1976) · 14 bạn: Trương Hữu Ánh, Đỗ Anh Dũng, Nguyễn Công Khoa, Nguyễn Kinh, Đinh Xuân Long, Phạm Văn Long, Nguyễn Đức Ngọc, Nguyễn Ngọc Quang, Lê Tín, Phan Văn Thanh, Nguyễn Đức Thịnh, Phạm Ngọc Tuất, Nguyễn Văn Tự, Lê Quang Vinh. · Lớp trưởng: Giuse Nguyễn Kinh. Cuối năm lớp 11 (1975 – 1976) · 13 bạn: Trương Hữu Ánh, Đỗ Anh Dũng, Nguyễn Công Khoa, Nguyễn Kinh, Đinh Xuân Long, Phạm Văn Long, Nguyễn Đức Ngọc, Nguyễn Ngọc Quang, Phan Văn Thanh, Nguyễn Đức Thịnh, Phạm Ngọc Tuất, Nguyễn Văn Tự, Lê Quang Vinh. · Lớp trưởng: Giuse Nguyễn Kinh. Cuối năm lớp 12 (1976 – 1977)
Mặc áo dòng 1978
I.
· Lớp trưởng: Đaminh Đỗ Anh Dũng. Vào đời (6/1977 -11/1978)

Thụ phong Linh Mục 8 linh mục Đa Minh Đỗ Anh Dũng (RIP). Giuse Nguyễn Kinh (Đà Nẵng). Giuse Đinh Xuân Long (USA). Giuse Đỗ Mạnh Thái (Xuân Lộc). Giuse Nguyễn Văn Huyệt (USA). Phanxicô Assisi Lưu Văn Hoàng (Đà Nẵng). Giuse Nguyễn Đức Ngọc (Xuân Lộc). Giuse Lê Công Đức (ĐCV Huế). Lớp nhận thánh Giuse làm bổn mạng, không biết thánh Giuse có thiên vị không mà trong 8 ông linh mục thì hết 6 ông mang tên thánh Giuse, 1 ông Phanxicô Assisi, còn 1 ông Đaminh lại được Chúa gọi về rất sớm. Đã về cùng Chúa 9 anh em Đaminh Đỗ Anh Dũng. Phêrô Nguyễn Bá Chung. Giuse Nguyễn Văn Tài. Giuse Nguyễn Minh Triết. Giuse Vũ Mạnh Tường. Gioan Baotixita Trần Dũng. Phanxicô Xaviê Đoàn Văn Cường. Tôma Nguyễn Đức Thăng. Phêrô Phạm Ngọc Tuất. Xin Chúa cho các bạn được yên nghỉ trong lòng Thiên Chúa xót thương. Các bạn vẫn luôn hiện diện trong lòng anh em chúng tôi. Xin hãy cầu bầu cùng Chúa cho các anh em và gia đình những người còn ở lại. “Giuse trong xóm nhỏ khó nghèo thuở xưa, miền Nazareth thánh gia người vui sống. Nêu gương cho tất cả gia đình ngày nay, tình yêu tha thiết với cảnh đời đơn nghèo…” PHẦN I. Mái ấm Gioan - Gia đình GiuseLớp Giuse 50+ 45Tấm Lòng Giuse 50 +


Lớp Giuse từ năm 1971 đến bây giờ... DANH SÁCH LỚP GIUSE STT SDB Họ Và tên Giáo xứ Nhập lớp Hiện tại Ghi chú 1 223 Giuse Trương Hữu Ánh Thanh Đức Từ lớp 7 Hoa Kỳ 2 334 Antôn Nguyễn Ba Gia Phước Từ lớp 7 3 379 Giuse Nguyễn Quốc Bảo Sài Gòn Từ lớp 7 Sài Gòn Anna Nguyễn Thị Dung 4 341 Tôma Nguyễn Thái Bảo (Đức Thăng) Phước Tân Từ lớp 7 Tuy Hoà RIP 5 342 Giacôbê Nguyễn Bình Hà Tân Từ lớp 7 Canada Ignes Nguyễn Thị Thu Nguyệt 6 343 Phêrô Nguyễn Bình Chính Trạch Từ lớp 7 Đà Nẵng Anna Hoàng Thị Hoa 7 229 Giuse Nguyễn Cầu Phước Tường Từ lớp 7 Huế Anna Nguyễn Thị Lực 8 344 Phêrô Nguyễn Bá Chung Thanh Bình Từ lớp 7 Sài Gòn RIP Maria Nguyễn Thị Kim Tân 9 232 Phanxicô Xaviê Đoàn Văn Cường Đà Nẵng Từ lớp 8 Đà Nẵng RIP Matta Nguyễn Thị Minh Nguyệt 10 380 Gioan Baotixita Trần Dũng Sài Gòn Từ lớp 7 RIP 11 235 Đaminh Đỗ Anh Dũng Sơn Chà Từ lớp 8 Lm RIP 12 345 Đaminh Nguyễn Văn Đẩu Nội Hà Từ lớp 7 Đồng Nai 13 346 Giuse Lê Công Đức Phước Hà Từ lớp 7 Huế Linh mục 14 381 Phêrô Nguyễn Ngọc Hậu Mỹ Vân Từ lớp 7 Hà Lan 15 347 Giuse Hứa Thành Hiếu Hội An Từ lớp 7 16 348 Phanxicô Assisi Lưu Văn Hoàng Thanh Đức Từ lớp 7 Đà Nẵng Linh mục 17 349 Giuse Đinh Văn Huấn Sơn Chà Từ lớp 7 Hoa Kỳ 18 350 Tađêô Nguyễn Huệ Hòa Thuận Từ lớp 7 Hoa Kỳ Maria Đỗ Trang Đài 19 382 Giuse Nguyễn Văn Huyệt Bắc Hòa Từ lớp 7 Hoa Kỳ Linh mục 20 351 Simon Nguyễn Công Khoa Gia Phước Từ lớp 7 Sài Gòn Maria Vũ Thị Kim Thanh 21 338 Gioan Vũ Ngọc Kim An Lạc Từ lớp 7 Sài Gòn Maria Nguyễn Thị Thu Thủy 22 269 Giuse Nguyễn Kinh Thanh Đức Từ lớp 8 Đà Nẵng Linh mục 23 383 Đaminh Nguyễn Văn Ký Bắc Hòa Từ lớp 7 Hoa Kỳ Têrêsa Nguyễn Thị Minh Tâm 24 384 Giuse Đặng Xuân Long An Lạc Từ lớp 7 Sài Gòn Anna Nguyễn Thị Đào 25 352 Giuse Đinh Xuân Long Tín Đức Từ lớp 7 Hoa Kỳ Linh mục 26 353 Antôn Hoàng Nguyên Long Đà Nẵng Từ lớp 7 Sài Gòn PHẦN I. Mái ấm Gioan - Gia đình Giuse Lớp Giuse từ năm 1971 đến bây giờ 46 Tấm Lòng Giuse 50 +

27 274 Giuse Phạm Văn Long Thanh Bình Từ lớp 8 28 354 Anrê Nguyễn Lợi An Hải Từ lớp 7 29 355 Giuse Cao Hữu Lý Từ lớp 7 30 339 Phêrô Trương Sỹ Mạnh An Lạc Từ lớp 7 Sài Gòn Maria Lê Thị Nguyệt 31 356 Phanxicô Xaviê Huỳnh Công Minh Thanh Bình Từ lớp 7 32 385 Giuse Nguyễn Đức Ngọc Bạch Lâm Từ lớp 7 Đồng Nai Linh mục 33 357 Phaolô Lý Thanh Phương Tín Đức Từ lớp 7 Đồng Nai Anna Hồ Thị Xuân 34 358 Gioan Nguyễn Minh Phương Sơn Chà Từ lớp 7 35 359 Phêrô Nguyễn Ngọc Quang Tín Đức Từ lớp 7 Úc Maria Nguyễn Thị Mỹ Dung 36 360 Giuse Dương Minh Quý Hòa Cường Từ lớp 7 37 361 Luca Nguyễn Thái Sơn Tam Tòa Từ lớp 7 Hoa Kỳ Maria Nguyễn Lê Hằng 38 386 Giuse Nguyễn Văn Tài Bắc Hòa Từ lớp 7 Đồng Nai RIP 39 362 Giacôbê Đỗ Khắc Tín Thanh Bình Từ lớp 7 40 363 Anrê Lê Tín Phước Quang Từ lớp 7 Quảng Nam Lucia Nguyễn Thị Lượng 41 Giuse Lê Trung Tín Sài Gòn Từ lớp 10 Hoa Kỳ 42 364 Antôn Đinh Quang Toàn Phước Xuân Từ lớp 7 Đà Nẵng Têrêsa Nguyễn Thị Huyền Hòa 43 387 Giuse Đỗ Mạnh Thái Hà Nội Từ lớp 7 Đồng Nai Linh mục 44 365 Camillo Nguyễn Thanh Sơn Chà Từ lớp 7 Phương Lâm Maria Vũ Thị Tuyết Nhung 45 366 Tađêô Phan Văn Thanh Phước Nghĩa Từ lớp 7 Hoa Kỳ Têrêsa Hoàng Thị vân 46 367 Phêrô Đặng Xuân Thanh Gia Phước Từ lớp 7 Đà Nẵng 47 368 Phêrô Nguyễn Văn Thành Chính Trạch Từ lớp 7 Hoa Kỳ 48 369 Giuse Phùng Văn Thích Thanh Bình Từ lớp 7 Hoa Kỳ Anna Phùng Lê Chín 49 370 Augustino Nguyễn Công Thịnh Tam Tòa Từ lớp 7 Hoa Kỳ Anna Lăng Thị Huệ 50 371 Antôn Nguyễn Đức Thịnh An Hòa Từ lớp 7 Đồng Nai 51 372 Giuse Nguyễn Công Tráng Phước Thành Từ lớp 7 Đà Nẵng Anê Phan Thị Kiệm 52 373 Gioan Maria Đặng Quốc Trân Thanh Đức Từ lớp 7 Đà Nẵng Maria Đỗ Thị Thu Hà 53 374 Giuse Phạm Minh Triết Phước Tường Từ lớp 7 RIP 54 375 Phêrô Hoàng Đình Trung Chính Trạch Từ lớp 7 Sài Gòn Maria Lê Thị Minh Nguyệt 55 388 Phêrô Phạm Ngọc Tuất Sao Mai Từ lớp 7 Sài Gòn RIP Maria Trần Thị Kim Thu 56 389 Giuse Nguyễn Văn Tự An Lạc Từ lớp 7 Sài Gòn 57 317 Giuse Vũ Mạnh Tường Chí Hòa Từ lớp 7 RIP 58 376 Phêrô Trần Văn Vân Thanh Đức Từ lớp 7 Hoa Kỳ Maria Tôn Nữ Thị Mai 59 377 Gioan Lê Quang Vinh Phước Thành Từ lớp 7 Sài Gòn Maria Têrêsa Võ Thị Quế Phương 60 378 Phanxicô Xaviê Phạm Quang Vinh An Hải Từ lớp 7 Sài Gòn Maria Nguyễn Thị Xuân PHẦN I. Mái ấm Gioan - Gia đình GiuseLớp Giuse từ năm 1971 đến bây giờ 47Tấm Lòng Giuse 50 +

Hình ảnh chân dung anh em lớp Giuse RIP RIP RIP RIPRIP Giacôbê Nguyễn Bình NguyễnPhêrôBình NguyễnGiuseCầu NguyễnPhêrôBáChung TrươngGiuseHữu Ánh NguyễnAntônBa NguyễnGiuseQuốc Bảo Tôma Nguyễn Thái Bảo (Đức Thăng) Phanxicô Xaviê Đoàn Văn Cường GioanTrầnBaotixitaDũng ĐỗĐaminhAnhDũng NguyễnĐaminhVăn Đẩu PHẦN I. Mái ấm Gioan - Gia đình Giuse Hình ảnh chân dung anh em lớp Giuse 48 Tấm Lòng Giuse 50 +









Giuse Lê Công Đức NguyễnPhêrôNgọc Hậu Giuse Hứa Thành Hiếu Phanxicô Assisi Lưu Văn Hoàng Gioan Vũ Ngọc Kim NguyễnGiuseKinh NguyễnĐaminhVăn Ký Giuse Đặng Xuân Long ĐinhGiuseVănHuấn NguyễnTađêôHuệ NguyễnGiuseVăn Huyệt NguyễnSimonCông Khoa Giuse Đinh Xuân Long Antôn Hoàng Nguyên Long PhạmGiuseVănLong NguyễnAnrê Lợi PHẦN I. Mái ấm Gioan - Gia đình GiuseHình ảnh chân dung anh em lớp Giuse 49Tấm Lòng Giuse 50 +















RIP CaoGiuseHữu Lý TrươngPhêrôSỹMạnh Phanxicô Xaviê Huỳnh Công Minh NguyễnGiuseĐức Ngọc NguyễnLucaThái Sơn Giuse Lê Trung Tín NguyễnGiuseVăn Tài Giacôbê Đỗ Khác Tín LêAnrêTín Phaolô Lý Thanh Phương NguyễnGioanMinhPhương NguyễnPhêrôNgọc Quang DươngGiuseMinh Quý Antôn Đinh Quang Toàn Giuse Đỗ Mạnh Thái NguyễnCamilloThanh PHẦN I. Mái ấm Gioan - Gia đình Giuse Hình ảnh chân dung anh em lớp Giuse 50 Tấm Lòng Giuse 50 +













RIP RIP RIP Phêrô Đặng Xuân Thanh NguyễnPhêrôVăn Thành PhùngGiuseVănThích HoàngPhêrôĐình Trung PhạmPhêrôNgọc Tuất NguyệnGiuseVăn Tự NguyễnAugustinoCôngThịnh NguyễnAntônĐức Thịnh NguyễnGiuseCông Tráng Gioan Maria Đặng Quốc TrânPhanTađêôVănThanhGiuseVũMạnhTường TrầnPhêrôVănVân Gioan Lê Quang Vinh Phanxicô Xaviê Phạm Quang Vinh PhạmGiuseMinh Triết PHẦN I. Mái ấm Gioan - Gia đình GiuseHình ảnh chân dung anh em lớp Giuse 51Tấm Lòng Giuse 50 +















Hình ảnh gia đình lớp Giuse Gia đình Vân - Mai Gia đình Ánh PHẦN I. Mái ấm Gioan - Gia đình Giuse Hình ảnh gia đình lớp Giuse 52 Tấm Lòng Giuse 50 +


Gia đình Bảo - Dung Gia đình Bình - Hoa PHẦN I. Mái ấm Gioan - Gia đình GiuseHình ảnh gia đình lớp Giuse 53Tấm Lòng Giuse 50 +


Gia đình Bình - Nguyệt Gia đình Cường - Nguyệt PHẦN I. Mái ấm Gioan - Gia đình Giuse Hình ảnh gia đình lớp Giuse 54 Tấm Lòng Giuse 50 +


Gia đình Đức Thăng Gia đình Huệ - Đài PHẦN I. Mái ấm Gioan - Gia đình GiuseHình ảnh gia đình lớp Giuse 55Tấm Lòng Giuse 50 +


Gia đình Khoa - Thanh Gia đình Ký - Tâm PHẦN I. Mái ấm Gioan - Gia đình Giuse Hình ảnh gia đình lớp Giuse 56 Tấm Lòng Giuse 50 +


Gia đình Mạnh - Nguyệt Gia đình Phương - Xuân PHẦN I. Mái ấm Gioan - Gia đình GiuseHình ảnh gia đình lớp Giuse 57Tấm Lòng Giuse 50 +



Gia đình Quang - Dung Gia đình Sơn - Hằng PHẦN I. Mái ấm Gioan - Gia đình Giuse Hình ảnh gia đình lớp Giuse 58 Tấm Lòng Giuse 50 +


Gia đình Thanh - Vân Gia đình Thích - Chín PHẦN I. Mái ấm Gioan - Gia đình GiuseHình ảnh gia đình lớp Giuse 59Tấm Lòng Giuse 50 +


Gia đình Thịnh -Huệ Gia đình Tín - Lượng PHẦN I. Mái ấm Gioan - Gia đình Giuse Hình ảnh gia đình lớp Giuse 60 Tấm Lòng Giuse 50 +


Gia đình Toàn - Hòa Gia đình Trân _ Hòa PHẦN I. Mái ấm Gioan - Gia đình GiuseHình ảnh gia đình lớp Giuse 61Tấm Lòng Giuse 50 +


Gia đình Tráng - Kiệm Gia đình Tuất - Thu PHẦN I. Mái ấm Gioan - Gia đình Giuse Hình ảnh gia đình lớp Giuse 62 Tấm Lòng Giuse 50 +


Gia đình Vinh - Phương Gia đình Vinh - Xuân PHẦN I. Mái ấm Gioan - Gia đình GiuseHình ảnh gia đình lớp Giuse 63Tấm Lòng Giuse 50 +


Gia đình Trung - Nguyệt Gia đình Chung - Tân PHẦN I. Mái ấm Gioan - Gia đình Giuse Hình ảnh gia đình lớp Giuse 64 Tấm Lòng Giuse 50 +


Gia đình Kim - Thuỷ Gia đình Long - Đào PHẦN I. Mái ấm Gioan - Gia đình GiuseHình ảnh gia đình lớp Giuse 65Tấm Lòng Giuse 50 +


Hình ảnh anh em linh mục lớp Giuse PHẦN I. Mái ấm Gioan - Gia đình Giuse Hình ảnh anh em linh mục lớp Giuse 66 Tấm Lòng Giuse 50 +



PHẦN I. Mái ấm Gioan - Gia đình GiuseHình ảnh anh em linh mục lớp Giuse 67Tấm Lòng Giuse 50 +






Những ngày tháng dấu áiNhững tâm tình yêu thương PHẦN II.

Về
Phan Văn Thanh 366
chặng đường mới nhà Những ngày tháng chờ đợi là những ngày tháng dù sống giữa gia đình, nhưng cảm thấy bơ vơ, lạc lõng, cảm thấy như mình không thuộc về cuộc sống này. Nhớ về Tiểu chủng viện Thánh Gioan, nơi ấy các bạn đã về, đã quây quần bên các cha các thầy dưới mái nhà thân thương. Một tháng, hai tháng… nhớ quay quắt, không chịu được nữa rồi. “Má ơi, con muốn về lại Đà Nẵng. Má cho con về nhé”. Má ngần ngừ, ánh mắt lo âu vì con lại sẽ đi xa, nhưng rồi cũng đồng ý. Thằng em út, Phan Văn Thành, buồn lắm vì không được về lại chủng viện cùng anh. Nó là chủng sinh lớp út, lớp Các Thánh tử đạo, không được Ban Giám đốc gọi về. Cầm mảnh giấy đi đường viết tay, có con dấu hột xoài màu đỏ, bịn rịn từ giã gia đình. Đón xe đò về Đà Nẵng. Hồi hộp chen lẫn hân hoan: mình được VỀ NHÀ. Hai ngày đêm đi đường. Xuống xe, ghé vào cha bố ở nhà thờ Tam Kỳ. “Sao bây giờ con mới ra. Mấy đứa ở đây đã nhập học gần 2 tháng rồi. Thôi nghỉ ngơi rồi mai ra chủng viện”. 10 giờ sáng hôm sau, xuống xe ở bến xe Chợ Vườn Hoa. Không khí Đà Nẵng im lặng lạ thường, đường phố vắng tanh. Đang loay hoay tìm xe qua chủng viện. “Thanh, Thanh phải không, mầy mới ra hả?” Nghe tiếng gọi, quay lại, thấy Đức điu lớp Giacôbê mừng quá! “Anh Đức. Thanh mới ra, đang kiếm xe qua chủng viện” “Răng chừ mi mới ra. Lên xe, tau chở mi qua chủng viện”. S au 30 tháng 4 năm 1975, mọi sự đều thay đổi. Mỗi một nhà, mỗi một người từ từ bắt đầu định hình một cuộc sống mới. Tháng 8, 9 cha Giám đốc đi một vòng vào Nam, tới Đồng Nai – Sài Gòn – miền Tây kêu gọi tất cả chủng sinh trở về tựu trường niên khóa 1975 – 1976, từ lớp Phanxicô II trở lên. Lớp út, lớp “Các thánh Tử đạo Việt Nam”, có lẽ Ban Giám đốc nghĩ rằng còn nhỏ quá nên không gọi về. Một số anh em miền Nam lục tục kéo về. Số khác, trong thời cuộc đó gia đình cũng lo ngại khi để con đi xa, Nghĩ rằng con có thể vào tu tiếp ở Tiểu chủng viện Xuân Lộc hoặc Sài Gòn. Lớp Giuse sau 30/4/1975 PHẦN II. Những tháng ngày dấu ái - Những tâm tình yêu thương Lớp Giuse sau 30/4/1975; Những chặng đường mới 70 Tấm Lòng Giuse
50 +
NNhững

PHẦN II. Những tháng ngày dấu ái - Những tâm tình yêu thươngLớp Giuse sau 30/4/1975; Những chặng đường mới
71Tấm Lòng Giuse 50 +
Anh đang ngồi trên chiếc xe đạp giàn ngang, trên khung ngang có cái bảng số, chắc là bảng số xe đạp (!). “Lớp tau chuyển lên Đại chủng viện mới ở Phú Thượng. Từ lớp mi trở xuống còn ở chủng viện. Tau không trở lại chủng viện vì phải ở nhà đạp xe thồ giúp gia đình”. Trên đường đi, qua anh Đức mình biết được một số sinh hoạt của anh em chủng sinh và cuộc sống Đà Nẵng lúc đó. Đến cổng chủng viện. Ông bà Tư ra nhìn rồi mở cổng. “Thôi mi vào đi, tau quay lại phố đây!” Anh nhìn mình, nhìn vào chủng viện, mắt ươn ướt quay xe đi, đạp thật nhanh. Nhìn theo hút bóng, chào ông bà Tư gác cổng, rồi xách va li đi vào. Mới mấy tháng mà khác quá, hoang vu quá! Những cây dương liễu trồng thành đường viền hình tròn, hình thang, hình tam giác nơi sân trước chủng viện ngày xưa được xén gọn gàng ngang thắt lưng, bây giờ đã cao quá đầu người. Nhìn lên thánh giá cao trên sân thượng, nhìn những tầng lầu lòng rưng rưng vui sướng “Chúa ơi! Con đã về đây.” Cửa chính trước phòng khách đóng kín. Theo cửa hông phía cầu thang ra sân chơi hồi hộp đi vào. “Anh Thanh mới ra, anh Thanh mới ra!” mấy em lớp nhỏ nhìn thấy kêu lên, chưa thấy đứa nào lớp mình. Gõ cửa phòng cha Giám đốc, tim đập thình thịch. Cửa mở. “Thưa cha con mới ra” –“Thanh hả? vào đi!” – “Ngồi xuống đó!” – “Nói cho cha nghe, sao giờ này con mới ra! Anh em đã tựu trường hơn một tháng rồi.” - “Thưa cha, …” – “Bây giờ con ra phòng khách, ngồi viết cho cha bản tường trình cuộc sống của con trong mấy tháng qua, cha sẽ xem xét sau”. Bố đưa cho mình cây bút, tập giấy vàng kẻ sọc xanh mà anh em mình ngày đó ai cũng có để nháp bài. Bao nhiêu tình cảnh, nỗi lòng trong cuộc sống mấy tháng qua được dịp tuôn trào. Viết miên man một mạch cả 4, 5 trang giấy. Vừa ngồi chờ Bố đọc vừa cầu nguyện: “Chúa ơi, xin Chúa cho cha nhận con vào lại, Chúa ơi” – Nhịp nhịp mấy trang giấy vừa đọc xong, cha phán “Được rồi, con lên tìm Kinh, Kinh sẽ sắp xếp chỗ. Mà này, vì tội ra trễ con phải ở lại lớp. Lê Quang Vinh, mới ra trước con một tuần, cũng vậy. Hai đứa cùng xuống học chung với lớp dưới”. Tạ ơn Chúa. Nước mắt lưng tròng. Chúa ơi! Không thể tả niềm vui được nhận lại, cho dù phải ở lại 3, 4 lớp con cũng sẵn lòng huống chi là một lớp Bố ơi. Vậy là, ăn ngủ với lớp Giuse, học chung với lớp Têrêsa, vẫn vui vẻ cả làng. Hai tháng sau, bố gọi hai thằng, bảo sẽ cho lên lại lớp nếu đậu được Bài thi Pháp văn bố ra đề. Ngấu nghiến 2 cuốn Cour de langue II, III, tuần sau hai thằng làm bài thi tiếng Pháp ngon ơ. Bố hài lòng. Lên lại lớp.

Bố ThầyĐốcThái Bố Hải Thầy Thành Bố ThầyMẫnThiên Bố ThầyNghiêmThương Gia TiểuđìnhChủng viện từ niên khóa 1975 - 1976 Ban Giám đốc Bố Đốc, bố Mẫn, bố Hải, bố Nghiêm vẫn ở lại Tiểu chủng viện từ ngày tan trường 25 tháng 3 năm 1975. Thêm 4 thầy Nguyễn Đình Thương (cha Thương RIP), thầy Mai Thái, thầy Lê Kim Thành và thầy Lưu Văn Thiên. Ban Giám đốc từ niên khóa 1975 – 1976 chỉ còn có vậy. Mấy tháng sau ngày tựu trường, bố Phổ từ Sài Gòn ra mong muốn ở lại phục vụ, nhưng vì vấn đề hộ khẩu bố đành ngậm ngùi về lại Sài Gòn. PHẦN II. Những tháng ngày dấu ái - Những tâm tình yêu thương Lớp Giuse sau 30/4/1975; Những chặng đường mới 72 Tấm Lòng Giuse 50 +








trong
Có 5 nữ tu Dòng Phaolô Bà nhất Marie Cecile vẫn ở lại Tiểu chủng viện qua cả 2 thời kỳ trước và sau 1975 – các soeurs: Sr. Gabrielle Thưởng– Sr. Cecile de St. Paul Triều – Sr. Paul de Jesus Xuân Hương – Sr. Jean de la Providence Lộc phụ trách vườn, nhà chăn nuôi và nhà bếp. Vợ chồng ông bà Tư vẫn giúp gác cổng, sống trong căn nhà nhỏ ngay sau cổng vào Tòa Giám Mục – Tiểu chủng viện Bốn cha, bốn thầy, bốn mươi chín trò cùng các soeurs họp lại thành gia đình Gioan thật gần gũi đùm bọc yêu thương chia ngọt sẻ bùi những tháng khốn biết nhau hiểu nhau từng hoàn cảnh gia đình đến đặc điểm. – Lê Quang Phúc - Đỗ Mạnh Thái - Nguyễn Thắng – Huỳnh Ngọc Thắng – Nguyễn Công Trang - Đinh Quang Toàn. Rồi Quang Minh, Ngọc Thắng, Công Trang vì cần phụ giúp gia đình cũng giã từ chủng viện sau vài tháng. Têrêsa còn lại 8 anh em, ít nhất chủng viện. Lớp Vinh Sơn: 9 anh em Hoàng Thái Bình – Nguyễn Văn Chí – Nguyễn Khắc Hy – Hồ Đắc Minh – Nguyễn Hoài Nhi – Nguyễn Thanh Sơn – Trần Minh Sáng – Nguyễn Văn Tô – Hồ Đức Xuân.
–Sở
“Sức mạnh không đến từ vũ khí mà đến từ Phúc Âm” Thánh Gioan Phaolo II tư lương
–
năm
khó,
Lớp Phan xi cô Nhỏ: 15 anh em, lớp nhỏ nhất lại là lớp đông nhất Nguyễn Anh – Trần Ngọc Ân – Nguyễn Văn Hòa – Nguyễn Hùng – Võ Tấn Minh – Hồ Quang Ngọc – Trần Ngọc Nhơn – Phạm Quang Phát – Phạm Đình Quang – Nguyễn Vinh Quang – Trương Hữu Sa – Trần Công Thuận – Huỳnh Ngọc Trân - Huỳnh Kim Tuấn –Vương Anh Tuấn.
tính tình
Chủng sinh: còn 4 lớp, tổng số 49 anh em Lớp Giuse thành anh cả, còn 14 anh em Trương Hữu Ánh – Đỗ Anh Dũng – Nguyễn Công Khoa - Nguyễn Kinh – Đinh Xuân Long – Phạm Văn Long – Nguyễn Đức Ngọc - Nguyễn Ngọc Quang – Phan Văn Thanh – Lê Tín –Nguyễn Đức Thịnh – Phạm Ngọc Tuất - Nguyễn Văn Tự - Lê Quang Vinh. Lưu Văn Hoàng sau 1975 nhập TCV Sao Biển Nha Trang. Mấy tháng sau Lê Tín từ giã anh em về Bà Rén giúp gia đình, Giuse còn lại 13. Lớp Têrêsa: 11 anh em Nguyễn Bình – Nguyễn Anh Dũng – Mai Dương Hải – Nguyễn Văn Long – Phạm Quang Minh
+
PHẦN II. Những tháng ngày dấu ái - Những tâm tình yêu thươngLớp Giuse sau 30/4/1975; Những chặng đường mới 73Tấm Lòng Giuse 50
Lao động T rước 30/4/1975 anh em mình ở gia đình cũng như trong chủng viện hầu hết chỉ biết ăn, học và chơi, chẳng mấy khi lao động chân tay ngoài vài việc vặt như quét dọn giặt quần áo. Thời cuộc thay đổi, người người nhà nhà bắt đầu lao động thật sự để sinh sống. Gia đình Tiểu chủng viện cũng lao động như ai. Buổi sáng sau giờ học bài, buổi chiều thay giờ chơi buộc, cha - con – các soeurs kéo nhau ra vườn làm việc Khoảng đất trống phía giáp đường lộ, kéo dài từ nhà gác cổng vòng ra phía giáp nhà thờ An Thượng trở thành vườn trồng khoai mì do lớp Têrêsa đảm trách. Hai sân bóng chuyền sau nhà ăn trở thành nơi trồng su hào, đậu phộng và khu vườn phía sau nhà bếp là lãnh địa của lớp Vinh Sơn. Lớp Phanxicô nhỏ phụ trách phần vườn rau mở rộng kế đó. Phần từ giếng nước dọc theo hàng rào bằng tôn giáp sân bóng đá trồng rau thơm, khoai mì của lớp Giuse. Lớp Giuse còn phụ trách 2 mảnh đất trồng khoai lang ngoài “Viễn xá”, một mảnh sát hàng rào đồn lính Mỹ ngày xưa và mảnh còn lại nằm trong khu vực ao vào mùa nắng ráo sau tòa Giám mục. Một số anh em lớp Vinh Sơn yêu súc vật được giúp Bà nhất và Bố Mẫn chăm sóc chuồng nuôi gà, vịt, thỏ; Bố Mẫn và Bà nhất thật có khiếu nuôi trồng ơn gọi. Mấy tay giúp chăn nuôi sau này đều thành linh mục hết: Sơn ngỗng (cha Nguyễn Thanh Sơn, Đà Nẵng) – Xuân cọt (cha Hồ Đức Xuân, Hoa Kỳ) – Nhơn khờ (cha Nguyễn Ngọc Nhơn- Đà Nẵng). Riêng anh Chí chó (Nguyễn Văn Chí), phụ trách chăm sóc bầy chó, không dưới quyền bà nhất và Bố Mẫn, thì về lập gia đình, 2019 định cư ở Mỹ và qua đời năm 2021. Huấn, Sơn và Thanh thay mặt anh em đi dự đám tang và phân ưu cùng đình Chí ở nhà thờ Lộ Đức Houston, Texas. Tập quen dần với đôi gánh nước nặng trên vai, với thùng tưới trĩu tay sáng chiều tưới rau khoai trồng trên đất cát. Học theo kỹ thuật nông nghiệp miền Bắc, dùng phân hầm cầu – nước tiểu để nuôi dưỡng cây trồng. Hạn chế đi tiểu ở nhà vệ sinh, để dành cho tới giờ lao động. Những chiếc thùng phi cắt đôi đặt rải rác ở các khu vườn. Bố Đốc làm gương, vạch quần tè vào trước và cha con thầy trò từ đó mỗi ngày hai bận làm làm đầy mấy nửa thùng phi. Cũng khoái, giữa đất trời thênh thang mát mẻ, lợi cả đôi đường. Hổng biết các soeurs có góp phần không nữa, và góp làm cách nào vậy ta! Pha nước vào thùng nước tiểu cho loãng ra, múc tưới rau khoai. Nước tiểu của các đấng đồng trinh tốt thật, rau trái cứ xanh mượt sum sê, lớn như thổi. Mình có một mảnh vườn trồng rau thơm, rau húng lủi còn gọi là rau bạc hà. Sau những ngày được tưới tắm bằng đồng trinh, rau xanh mơn mởn chờ soeur Triều cắt ra chợ bán. Giờ ăn trưa, nhìn sang bàn bên cạnh thấy Quang cời giơ giơ những cọng rau húng xanh tươi hái trộm ngoài vườn mình, nhơi nhơi như chọc tức. tháng ngày dấu ái - Những tâm tình yêu thương Lớp Giuse sau 30/4/1975; Những chặng đường mới 74 Tấm Lòng Giuse 50
PHẦN II. Những
+


Tấm
Cười trong bụng “Hì hì hì… có rửa kỹ chưa hả mầy, có nghe hương vị gì không đó con?” Ghê hơn nữa là cái hầm dài khoảng 8 mét, rộng 5 mét, sâu cỡ 1,5m chứa phân hầm cầu mua từ các xe hút hầm cầu bên phố. Một chất sền sệt, màu xanh đen, mùi khó tả. Bơm nước vào, múc lên, pha loãng mỗi tuần tưới vườn một lần. Cái gì rồi cũng quen, cảm giác kinh kinh rờn rợn khi múc phân hầm cầu, nước tiểu những ngày đầu từ từ biến mất, lại cũng thấy vui khi cây trái rau củ xanh rờn. Cái hầm phân có lúc lại trở thành cái bẫy đem lương thực cho cả nhà. Chó bên ngoài hay chui rào vào cắn gà, phá vườn. Một hôm, sáng ra thấy một tên lóp ngóp dưới hầm phân. Phe ta vớt lên, hắn còn lóp ngóp. Bố Đốc hạ lệnh xẻ thịt. Bà Nhất thì can, chắc sợ dơ vì nữ tu vốn sạch bà lại phụ trách phòng thuốc nữa. Hai người cãi nhau bằng tiếng Pháp. Cuối cùng, nhờ “quyển Giám đốc của bố” cả nhà được một bữa thịt cầy quý hiếm thời đói khổ. Sau này, nghe bà xã kể bên Tập viện Sao Biển cũng y một phép. Chó bộ đội phía đối diện vào bắt trộm gà, phá vườn là các chị hò nhau a lê hấp, vây ráp, bắt cho vào nồi. Ở lấy nhà ta, ta ăn chó họ - vẫn còn lỗ - Không ngờ mấy chị còn chịu chơi hơn cả phe mình! Thật ra lao động như vậy chẳng bõ bèn gì so với dân chúng, với các lớp đàn anh Đại chủng viện trên Phú Thượng. Nhưng góp phần làm ra vài của ăn cho chính mình thì vui và thú vị lắm đó!
50 +
PHẦN II. Những tháng ngày dấu ái - Những tâm tình yêu thươngLớp Giuse sau 30/4/1975; Những chặng đường mới 75Lòng Giuse





Ăn Bụng đói. Cái đói chung của cả dân Việt Nam mình thời 1975 -1980. Hiếm khi thấy bụng mình no, nhất là trong giai đoạn đang lớn, tuổi 15 -18. Cũng ngày ba bữa. Điểm tâm 3 món thay nhau; mì sợi nâu nâu đục đục nổi tiếng một thời, ăn vào nghe mùi nước Nga thì phải – Bánh bột mì hấp, từng miếng chấm nước mắm – Khoai sắn cây nhà lá vườn. Cũng vừa vừa bụng để chiến đấu đến trưa. Chưa đến trưa thì mọi thứ trong bụng đã tiêu đâu hết rồi, nhất là những ngày trời nắng thất thểu đi về chủng viện sau giờ tan học ở Trường Hoàng Hoa Thám. Nắng nóng và đói. Cơm trưa có các soeurs lo sẵn. Vẫn như ngày xưa, nồi cơm – món canh, nhưng phong phú hơn hẳn. Cơm có thêm khoai sắn cho tăng mùi vị, cơm độn bo bo nhai lâu hết mau no chậm đói. Có những ngày chỉ những hạt cơm trắng bám rải rác trên mấy bánh xe sắn, bánh xe khoai, quý như hạt ngọc. Nồi canh rau muống, bí hoặc bầu nhiều nước và nhiều chất xanh tốt cho sức khỏe hơn thịt cá. Món mặn thời này chơi sang, ăn toàn hải sản mua hoặc lâu lâu được giáo dân Thanh Bồ - Đức Lợi biếu cho chút ít. Họ cũng khó khăn mà. Hải sản thường kỳ là con ruốc phơi khô xào với khế ngoài vườn. Có vị muối của biển và thêm vị cát nữa. Sân thượng thành nơi phơi ruốc khi vào mùa. Ăn cái gì cũng thấy ngon, chỉ mong có nữa mà ăn thêm. Nhớ anh Đặng Thiện con bố Đốc thơm thảo, lâu lâu từ Lệ Sơn đem ra từ quả bí đao to bằng em bé, đến trái bí rợ bự như cái thúng chính tay anh trồng cho cha con thầy trò thêm chút dinh dưỡng. Nhớ đời mớ sắn tây đen các đàn anh miền núi Phú Thượng đem cho các em ở phố. Củ sắn to dài như cánh tay. Lột ra trắng muốt, ngâm cả ngày rồi mới luộc. Vỏ sắn cũng tận thu. Lột lớp vỏ sần sùi bên ngoài còn lại lớp vỏ màu tím, anh em hè nhau thái nhỏ bằng cọng đũa, cũng ngâm muối rồi xào ăn vào bữa trưa thứ năm. Chiều thứ Năm không có giờ học, 3:00 – 4:00 ra chơi bóng. Chơi được khoảng 15 phút anh nào cũng ôm bụng, có anh xây xẩm mặt mày, ói mửa. Chạy vào nhà, các cha các souers hoảng hốt, tìm thuốc cho uống, không nhớ là uống cái gì hay thuốc chi, dám là Xuyên tâm liên lắm! Mấy tiếng đồng hồ sau từ từ dịu bớt. Thì ra là ngộ độc vì vỏ sắn Tây đen. Người ta nói sắn đó rất độc, độc tố lại chứa nhiều trong vỏ. Thường nông dân chỉ xắt mỏng phơi khô làm thức ăn gia súc, vỏ thì làm phân bón. Hì hì hì, lần đầu gặp Tây sau 1975 mà lại gặp đúng Tây đen nữa chứ. Nhớ đời. Thịt ếch Chúa cho. Xưa trong sa mạc 40 năm, chiều chiều Chúa cho chim cuốc bay đến để đổi bữa và tăng sức cho dân Do Thái trên đường về đất hứa. Lớp mình lại được Chúa cho ếch đến vào sáng sớm. Đêm rằm trời mưa, sáng ra Thanh với Tự khỏi phải tưới những luống khoai ngoài Viễn xá. Hai thằng lội xuống cái giếng cạn vẫn hằng ngày dùng múc nước tưới. “Tự ơi! Hình như có cá, nó bơi đụng chân tau.” - “Nó cũng đụng chân tau nữa Thanh ơi!” Ngồi xuống mò thử. Quá trời luôn. Chụp được một con. “Tự ơi, ếch chứ không phải cá, to và mập lắm!”. Chụp thêm vài phát nữa, cũng ếch, quơ tay là đụng, rất dễ bắt, chắc các anh chị qua một đêm trăng sáng nên vẫn còn phê! Chạy về nhà kho, lấy cái bao cát (bao dùng đựng cát làm hầm trú thời còn Mỹ), hai thằng bắt sạch ếch dưới giếng khoảng ba chục con. Bữa cơm trưa và chiều: cha - thầy - chị - chú - chó được một bữa thịt, xương ếch Chúa cho. PHẦN II. Những tháng ngày dấu ái - Những tâm tình yêu thương Lớp Giuse sau 30/4/1975; Những chặng đường mới 76 Tấm Lòng Giuse 50 +

Cơm tối thường các lớp thay phiên, chia người nấu. Thời đó gạo đã thành châu, củi biến ra quế. Dùng mạt cưa để nấu khoai sắn độn cơm. Cái thùng sắt dày, đường kính nửa mét, bề cao hơn một tí, có đáy có cái miệng lò bên hông. Cho một cái trụ đường kính cỡ 20 phân vào chính giữa. Hai thằng, một từ từ đổ mạt cưa vào trong khi thằng kia lấy chày nện xuống cho chặt. Nện đầy tới mép miệng là phe ta có cái lò hiện đại nhất thế giới. Đặt vào bếp, cho vài que củi dễ bắt lửa vào miệng lò đốt lên. Một lúc mạt cưa bén lửa và cháy suốt thôi. Đặt nồi cơm to tổ chảng hơn 40 người ăn lên. Dùng mái chèo xới khi cơm sôi. Khoảng 1 giờ là chín, chia ra từng nồi cho các bàn. Nhóm làm bếp được bữa no nê nhờ vét cơm cháy. Anh em đang làm vườn, thỉnh thoảng cũng đáo qua bếp kiếm chác miếng cháy khi có nhóm anh em lớp mình làm bếp. Thức ăn thì có các soeurs lo. Phần này phải khéo vận dụng đầu óc, tay nghề, kinh nghiệm lắm mới chế biến được thức ăn từ nguyên liệu hầu như giống nhau và ít ỏi hằng ngày để đủ cho cả nhà ngon miệng. Tồ tồ như lũ các chú nhà mình thì đố mà có cái ăn mỗi bữa. Có cái này, nghĩ tới nghĩ lui bao nhiêu năm mà vẫn tự thầm cảm phục tụi mình có lòng chung, có tinh thần tự giác. Đói vậy mà chẳng khi nào moi trộm khoai sắn lên ăn (trừ đôi lần moi thử vài củ chia nhau ăn cho biết), đậu phộng phơi đầy cả sân bóng rổ mà cũng không anh nào lén hốt. Kết quả giáo dục của chủng viện tụi mình là vậy đó. “Đồ quốc cấm”. Thời này, từ đồ quốc cấm nghe xa lạ quá vì nhà nào cũng nghèo rồi, đâu có tiền mua quà vặt, giỏi lắm chỉ có được vài phong lương khô bộ đội. Cái món này cũng khá ngon mà đối với anh em nhà mình thời đó cũng thuộc hàng hiếm. Bởi thế, sau 1975, trong Tiểu chủng viện không cần cái luật xa xỉ “Đồ quốc cấm” nữa.
Giuse 50 +
PHẦN II. Những tháng ngày dấu ái - Những tâm tình yêu thươngLớp Giuse sau 30/4/1975; Những chặng đường mới 77Tấm Lòng


Học
để thi kiểm tra trình độ hai môn tiếng Anh và Văn vì năm đó là năm cuối cấp. Anh em háo hức đi thi. Vào trường Phan Chu Trinh, học sinh trố mắt nhìn. Tiếng Anh là môn tủ nhà mình, đề thi quá dễ so với trình độ anh em ta, Vèo một cái là xong. Môn Văn, đề bài phân tích bình luận “Văn tế Nghĩa sĩ Cần Giuộc” Hỡi ôi! Năm 11 học trong chủng viện, môn Văn học cho có, cho xong chương trình chớ có để ý, có nhớ gì đâu. Cắn bút cả lũ, nguệch ngoạc được ít dòng. Anh nào có khiếu văn chương thì tán thêm được chừng trang giấy. Kết quả đưa về, rất chính xác và trung thực: môn tiếng Anh từ 9,5 -10/10; Văn từ 1,5 – 4, 5/10. Hai môn cộng lại anh nào cũng trên trung bình, đạt “tiêu chuẩn vào lớp 12”. Tưởng rằng sẽ vào học Trường Phan Chu Trinh bên quận I, nhưng từ năm đó nhà nước quy định phải học theo tuyến, chủng viện ở quận III sẽ vào học trường Hoàng Hoa Thám. Vậy là 4 lớp anh em ta từ lớp 9 – lớp 12 trở thành học sinh Hoàng Hoa Thám từ năm đó. Học chung trường có con gái, cũng có chút háo hức tò mò thú vị. Lớp Giuse có 13, thì 12 anh em vào lớp 12AB Văn - Sinh ngữ, riêng Tự giỏi Toán thích vào học lớp Toán 12C. Một lũ thư sinh trắng trẻo, kiếng cận nghiêm trang vào lớp. Nghe cả lớp xì xào, nhưng có dám nhìn ai đâu. Giáo viên chủ nhiệm chia ngồi xen kẽ bàn nam bàn nữ. Họ tò mò nhìn ta, còn ta thì như những pho tượng, ngồi thì thẳng lưng chỉ ngó tới trước không quay dọc quay ngang, không dám ngoái đầu ra sau vì sẽ đụng mắt con gái, vào lớp thì một hơi tới chỗ ngồi, ra về thì một mạch đi khỏi lớp. Niên học 1975 - 1976, nhà nước vẫn cho học riêng trong chủng viện, ngoài phần giáo lý, ngoại ngữ ra những môn khác học theo chương trình của nhà nước. Phổ Thông Trung Học Hoàng Hoa Thám: Ngoan, học giỏi và cũng kha khá đẹp trai nên nhiều bạn gái cũng có cảm tình thầm với lũ ngố. Mấy mươi năm sau, tình cờ gặp lại trên facebook, họ nói vậy. Có bạn nói “Nhờ có mấy ông vào lớp mà tụi con gái tụi tui cảm thấy như có bóng mát giữa nắng hè!”, “Mấy ông sợ bị cám dỗ hay sao mà phòng thủ dữ quá, ông nào cũng nghiêm trang đạo mạo, hơi quặm quặm nữa, nên muốn mà chẳng dám bắt chuyện…” Họ có biết đâu, khi về tới chủng viện, tụi quỷ này cũng bàn tán cô nọ cô kia. Học chừng nửa năm, quen dần, một nhóm bạn học nữ xin vào thăm chủng viện cho biết. Bố Đốc cho phép. Lần đầu tiên anh em tiếp bạn gái. Cũng lóng nga lóng ngóng. Kê bàn ngồi tiếp bên ngoài phòng học trên tầng hai, ngay hành lang nối với mái nhà bếp. Buổi tối, bố Đốc nói “Mấy cậu này đoảng quá, sao không tiếp khách trong phòng học. Tiếp bạn gái trong nhà tu mà ngồi lộ thiên giữa trời, bố đi phố về nhìn lên thấy mấy tà áo dài trắng nổi bật trên nền trời, người ta đi ngoài đường nhìn thấy kỳ lắm.” Thời đó tụi mình đơn sơ có để ý gì đâu! tháng ngày dấu ái - Những tâm tình yêu thương Lớp Giuse sau 30/4/1975; Những chặng đường mới 78 Tấm Lòng Giuse 50 +
Trường
B ắt đầu niên khóa 1976 -1977 nhà nước buộc các chủng sinh phải theo học trường ngoài Mở đầu là lớp Giuse, niên khóa đó vào lớp 12, nhà nước buộc qua Trường Trung Học phổ Thông Phan Chu Trinh Đà Nẵng
PHẦN II. Những

Các cô bạn học ngồi bàn trên thỉnh thoảng quay xuống hỏi chuyện đi tu. Có khi tinh quái chuyền xuống một mảnh giấy ghi “Thương nhau bốn mắt nhìn nhau / Ghét nhau bốn mắt cùng nhau chẳng nhìn” – Gửi lại “Ai đâu thương, ai mà ghét / Không ghét - thương bốn mắt cũng chẳng nhìn”. Gần cuối năm, một mảnh giấy lại chuyển tới “Tu là giết chết con tim / Nên con bỏ Chúa đi tìm người yêu” – Trả lại mảnh giấy ghi mấy câu thơ nghe đồn của một thầy nào đó ở chủng viện Làng Sông mà tụi mình hồi đó hay đọc “Yêu Thiên Chúa là yêu tất cả / Yêu mình em thì chỉ một mà thôi / Nên tôi vẫn coi em là xa lạ / Để tôi yêu vạn kẻ trên đời.” Ngon chưa! Thịnh dồi ngồi bên nói hơi ác. Chỉ thế thôi. Một năm học trôi qua cũng nhanh, một năm học mà giỏi lắm trao đổi vài câu với mấy bạn gái ngồi gần bàn, trong lớp có nhiều bạn chưa từng nói với nhau câu nào, chỉ nhìn cười chào thôi. Thầy cô bạn học rất quý mến tụi mình. Thi tốt nghiệp phổ thông xong, họ ngạc nhiên không thấy đám học trò giỏi ngoan hiền lành này nộp đơn thi đại học. Càng sửng sốt hơn, vài tháng sau bắt gặp đứa thì đạp xích lô, đứa kéo xe bò, đứa hớt tóc dạo. Một buổi sáng nọ, đạp xe gần tới cổng Thanh Đức để vào nhà Kinh lấy xích lô, bất chợt nghe tiếng gọi “Thanh! Thanh!”. Dừng lại, thầy Nguyên dạy Toán đang quay đầu chiếc xe Honda dame. “Vào đây uống cà phê, thầy muốn hỏi chút chuyện,” Thầy Nguyên là thầy dạy Toán nổi tiếng ở Đà Nẵng trước 1975, trong nhóm soạn sách Giáo khoa Toán chương trình Trung học, tụi mình rất quý thầy. Không biết uống cà phê, thầy gọi cho một ly sữa rồi bắt đầu phỏng vấn “Thầy và nhiều thầy cô ngạc nhiên lắm khi thấy các em không thi Đại học mà đi làm hết. Có phải các cha trong chủng viện không cho đi học tiếp không?” – “Thưa thầy, không phải ạ. Các cha cho tự do, ai muốn thi Đại học thì về lại gia đình thi rồi học. Còn lại ai muốn tiếp tục đời tu, ở lại chủng viện chờ nhà nước cho mở Đại chủng viện thì sẽ học tiếp chương trình của Đại chủng viện. Trong thời gian chờ đợi, các cha cho tụi em tự chọn nghề vào đời đi làm để học hỏi thực tế cuộc sống.” Sau một hồi giải thích trình bày về chương trình Tiểu – Đại chủng viện, thầy hiểu và tỏ ra mến phục ý hướng tu trì dấn thân của anh em mình. “Thầy hiểu rồi. Thầy sẽ nói lại cho các thầy cô, Mong các em luôn khỏe. Có dịp ghé trường thăm các thầy cô. Các thầy cô mến các em lắm”. PHẦN II. Những tháng ngày dấu ái - Những tâm tình yêu thươngLớp Những chặng đường mới
Giuse sau 30/4/1975;
79Tấm Lòng Giuse 50 +


Vào đời T hi tốt nghiệp Trung học Phổ thông xong, bố Đốc bảo: “Con viết tổng kết niên khóa vừa qua của lớp để bố xem rồi trình với Đức cha”. Một năm rất đặc biệt đối với lớp Giuse, năm cuối cùng trong chương trình đào tạo của Tiểu chủng viện để mặc áo dòng mơ ước bước vào Đại chủng viện. Một tuần sau cả lớp họp cùng Ban Giám đốc. Bố Đốc thông báo: “Nhà nước vẫn chưa đồng ý cho mở Đại chủng viện, vì thế Đức cha (Đức cha Phanxicô Xaviê Nguyễn Quang Sách) quyết định các con tạm thời tá túc lại Tiểu chủng viện cho đến khi nhà nước cho mở Đại chủng viện thì sẽ lên Đại chủng viện. Trong thời gian chờ đợi, tùy các con chọn lựa. Ai muốn về gia đình và tiếp tục tu tại gia, tại giáo xứ thì về. Ai muốn ở lại Tiểu chủng viện và tìm một nghề nghiệp để làm thì ở lại. Đức Cha và các cha cũng hiểu tâm trạng của các con, nhưng cũng chẳng biết làm sao. Xin vâng thánh ý Chúa vậy.” Anh em buồn lắm. Vậy là hẹn với chiếc áo chùng thâm và ngưỡng cửa Đại chủng viện không biết đến bao giờ, Những anh em gia đình ở Đà Nẵng như Nguyễn Kinh, Trương Hữu Ánh chọn về sống với gia đình, Chúa Nhật chạy qua sinh hoạt với lớp; Phạm Văn Long về nộp đơn dự thi Đại Học Huế và rồi từ đó không gặp lại, nghe nói hình như đang ở bên Pháp? PHẦN II. Những tháng ngày dấu ái - Những tâm tình yêu thương Lớp Giuse sau 30/4/1975; Những chặng đường mới 80 Tấm Lòng Giuse 50 +


81Tấm Lòng Giuse 50 +
Mười anh em gia đình ở miền Nam chọn ở lại Tiểu chủng viện: Đỗ Anh Dũng – Nguyễn Công Khoa – Đinh Xuân Long – Nguyễn Đức Ngọc - Nguyễn Ngọc Quang – Phan Văn Thanh – Nguyễn Đức Thịnh – Phạm Ngọc TuấtNguyễn Văn Tự - Lê Quang Vinh. Chí hướng dấn thân theo Chúa vẫn cháy bỏng trong lòng nên nỗi buồn cũng chóng qua, anh em vui vẻ háo hức bước vào một đoạn đường mới: Vào đời lao động. Thanh, Tuất theo gia đình Kinh chọn nghề đạp xích-lô; Dũng, Long, Quang, Tự khi thì làm thuê bên “khu bà xơ”, lúc sau làm nhà máy xay bột bên Đà Nẵng; Thịnh theo Ánh hàn khung xe đạp cho tổ hợp nhà Chùa; Khoa hớt tóc dạo; Vinh sửa chìa khóa; Ngọc ở nhà làm anh nuôi đi chợ nấu cơm. Gian khổ mà vui. Các cha, các thầy, các nữ tu đến giáo dân ai cũng thương cũng quý lớp Giuse lận đận vất vả này. Chắc tại chọn Thánh Giuse làm bổn mạng chăng! Sau một ngày làm việc vất vả, chiều đến trong bữa cơm là những tràng cười ha ha thoải mái, vui nhộn khi kể cho nhau nghe biết bao là chuyện thú vị trong một ngày lăn lộn giữa đời. Tiền bạc kiếm được giao cho bố Mẫn quản lý, làm của chung chi dụng cuộc sống cho cả lớp. Vào đời, thật sự đổ mồ hôi kiếm miếng ăn, thật sự gần gũi với cuộc sống đời thường mới thấy bao người khổ hơn mình. Mình, mỗi đứa chỉ lo cho mình, còn đa số người dân phải lo cho cả gia đình. Bữa ế bữa đắt, bữa kiếm được nhiều tiền bữa không đối với tụi mình cũng không quan trọng, còn họ là một nỗi lo lắng bên lòng. PHẦN II. Những tháng ngày dấu ái - Những tâm tình yêu thươngLớp Giuse sau 30/4/1975; Những chặng đường mới


PHẦN II. Những
Có những bác già yếu, còm cõi mà vẫn phải gò lưng trên chiếc xích lô thuê, cố cày cho đủ trả tiền thuê xích lô và gạo cơm mắm muối cho cả gia đình. Hiểu, thông cảm, và biết ơn cha mẹ, những người đã vất vả nuôi nấng mình bằng cách này cách khác. Lắm lúc nắng quái, mưa dầm, tương lai chưa biết thế nào cũng thấy khổ, cũng thấy buồn, nhưng có Chúa và lý tưởng dấn thân trong lòng, có các cha luôn nâng đỡ, anh em chia sẻ nên cứ vẫn vui với đời lao động. Có những tháng hè đạp xích lô đêm vì ngày nắng quá không chịu nổi. Gần nửa đêm một mình trên chiếc xích lô từ bên phố về chủng viện, ngang qua cầu trăng thanh, gió mát không gian vắng lặng mà không thấy lẻ loi vì nghĩ Chúa Giêsu đang đi với mình. Có buổi trưa, dừng xe bên lề đường Quang Trung rợp bóng cây, mở lon guigoz cơm, ăn xong nằm ngả đầu trên xích lô ngắm những tia nắng nhảy múa xuyên qua kẽ lá, bất ngờ nghe gọi “Thanh! Nghỉ ở đây hả, sướng vậy!” Anh Thái (cha Mai Thái) chạy xe ôm ngang qua, dừng lại một lúc. “Thôi tau đi kiếm khách đây!”. Chiều chiều hay chở chị khách hàng quen từ chợ Cồn về nhà. Một hôm chị bảo “Chiều rồi, em vào nhà chị ăn cơm đi. Em gái chị nấu ăn ngon lắm.” Ngại ngùng từ chối và từ đó không đến đón chở chị nữa. Buổi trưa cũng có một khách hàng quen. Một em gái học lớp Tám. Vất vả từ nhỏ nên em gầy nhom. Ở Hà Lam, sau giờ học buổi sáng, em ra đường lộ nơi bố mẹ đã để sẵn mấy bao khoai, vùng Vân Đõa - Hà Lam quê Đức cha Tri khoai lang ngon nổi tiếng, đón xe đò ra Đà Nẵng bán ở chợ Tam Giác. Cùng chất hai bao khoai cả 100kg lên xích lô xong, em ngồi ngất ngưởng trên mấy bao khoai, còn mình còng lưng đạp nhanh cho em kịp phiên chợ. Ngồi ngất ngưởng mấy bao khoai Em gái quê với dòng mồ hôi Đưa em về cho kịp chợ trưa trưa nhoai, nhoai, nhoai… bánh xe lăn hoài… Chiều thu giờ tan học, chạy xe ngang qua khúc đường Nguyễn Chí Thanh gần trường Phan Chu Trinh, những tà áo dài năm đó vẫn còn bay bay trong gió, hồn tu cũng chợt thấy chút xôn xao: Em về nhịp guốc vang trong gió Trốn nắng chiều thu nghiêng nón thơ Tóc rối vương hôn bờ vai nhỏ Áo dài vướng lá rụng đường mơ… Còn chưa thấm thía so với Dũng sư cọ nhà mình (cha Đỗ Anh Dũng. RIP). Chiều Chúa nhật không đi làm, hắn ngồi trong lớp nhìn vẩn vơ rồi viết: Dọc cõi đời anh mang hồn lãng tử Mơ một người nhưng chỉ thấy mây Thấyxanhvòng vo những nét họa chưa thành Mơ ước mãi ta vẽ hình cô bé ấy. Cũng chẳng có cô bé nào. Cái tuổi 18, 19 tụi mình có lúc mơ mộng, rung động bâng quơ vậy thôi cho nó vui. Thuở đó thật sự chưa có đứa mô vướng sợi tơ tình nào. Còn ngây thơ trong trắng và yêu đời tu lắm lắm! tháng ngày dấu ái - Những tâm tình yêu thương Lớp Giuse sau 30/4/1975; Những chặng đường mới 82 Tấm Lòng Giuse 50
+


Một năm vào đời trôi qua. Cũng nhiều thấm mệt, đôi lúc nản lòng. Mong một thay đổi. “Vẫn chưa mở Đại chủng viện các con ạ. Ráng chờ một năm nữa. Lớp Têrêsa năm nay cũng sẽ nhập vào nhóm “Vào đời” cùng lớp các con.” Vậy là lớp Giu – Tê ra đời với sự góp mặt của 8 anh em Têrêsa: Nguyễn Bình – Nguyễn Anh Dũng – Mai Dương Hải – Nguyễn Văn Long – Lê Quang Phúc - Đỗ Mạnh Thái - Nguyễn Thắng - Đinh Quang Toàn. Mai Dương Hải, Nguyễn Anh Dũng nhà ở Thanh Bình đà Nẵng, nhưng không về gia đình mà ở lại chủng viện với anh em, có lẽ thấy đời sống của lớp Giuse vui quá chăng! Một điều lạ là 8 anh em lớp Têrêsa đều chọn làm bò kéo xe – kéo xe bò chở hàng. Ngày ngày quanh quẩn ở bến phà để chở dầu, hay tập trung ở Ngã năm Mỹ Khê chờ chở gạo. Thêm đông thêm vui, nương tựa, nâng đỡ nhau bước tiếp hành trình dấn thân theo Chúa Lớp Giu - Tê PHẦN II. Những tháng ngày dấu ái - Những tâm tình yêu thươngLớp Giuse sau 30/4/1975; Những chặng đường mới 83Tấm Lòng Giuse 50 +

50 +
Công trường thủy lợi Phú Ninh C uối cùng nhà nước cũng có quyết định cho anh em ta. Đại chủng viện sẽ được mở lại sau khi các tu sĩ thi hành xong 3 năm Nghĩa vụ lao động ở Công trường Thủy lợi Phú Ninh. Đức cha và Ban giám đốc cũng để anh em tự do chọn lựa, đi Phú Ninh hay về tu tại gia. Nguyễn Ngọc Quang, Nguyễn Công Khoa cùng Trương Hữu Ánh, Nguyễn Kinh chọn về tu tại gia. Để chuẩn bị cho giai đoạn này, Đức cha và Ban Giám đốc quyết định làm lễ mặc áo soutane cho anh em 2 lớp Giuse và Têrêsa. Niềm mong ước bấy lâu đã thành. Anh em vội vã đi hỏi mượn áo dòng của các cha, các thầy. Gấp quá không may kịp, vả lại thời đó dễ gì có khả năng may chiếc áo dòng. Tội chưa! Thánh lễ mặc áo với sự tham dự của 2 Đức cha, Ban Giám đốc, các thầy và tụi mình, nhóm Giuse -Têrêsa. Nước mắt rưng rưng, hân hoan, xúc động dâng trào nhận tu phục mặc vào mà lòng cảm tạ, đoan hứa theo Chúa đến cùng trong mọi cảnh huống cuộc đời, dẫu gian lao vất vả khổ cực cũng không sờn lòng. Lễ trao áo chùng thâm PHẦN II. Những tháng ngày dấu ái - Những tâm tình yêu thương Lớp Giuse sau 30/4/1975; Những chặng đường mới 84 Tấm Lòng Giuse

Đợt đi Phú Ninh nầy có thầy Nguyễn Trí Dũng (cha Dũng), thầy Nguyễn Đình Thương (cha Thương).
- Lớp Phaolô: anh Bùi Văn Đồng (cha Đồng), anh Mai Thái (cha Thái). anh Nguyễn Hải, anh Nguyễn Ngọc Linh (cha Linh - Hà Lan), anh Trương Gia Ninh (cha Ninh), anh Nguyễn Hữu Long (Đức cha Long).
- Nguyễn Văn Tự - Lê Quang Vinh.
các cha, vài nữ tu và một số giáo dân quây quần trong sân Tòa Giám Mục để tiễn 23 thầy lên đường đi nghĩa vụ. Thầy Nguyễn Trí Dũng nhà ta là anh cả, làm trưởng Đoàn. Bắt đầu một giai đoạn mới chưa từng có trong lịch sử Tiểu – Đại chủng viện. Lên đường PHẦN II. Những tháng ngày dấu ái - Những tâm tình yêu thươngLớp Giuse sau 30/4/1975; Những chặng đường mới 85Tấm Lòng Giuse 50 +
- Lớp Giuse: Đỗ Anh Dũng– Đinh Xuân Long– Nguyễn Đức Ngọc - Phan Văn Thanh – Nguyễn Đức Thịnh – Phạm Ngọc Tuất
- Lớp Têrêsa: Nguyễn Anh Dũng – Mai Dương Hải – Nguyễn Văn Long – Lê Quang Phúc - Đỗ Mạnh Thái - Nguyễn ThắngĐinh Quang Toàn. Một sáng tháng 11 năm 1978, trời sụt sùi mưa,


G iai đoạn này mới thật sự vào đời. Sống chung, sống cùng 3 năm với những thanh niên không cùng tôn giáo, gia đình lao động nghèo thất học vùng Nại Hiên Đông – Mân Quang - Mân Thái – Bắc Mỹ An – Non Nước thuộc quận 3. Lều trại mái tranh vách lá trống trước trống sau, gió lùa rét run mùa Đông mưa dầm gió bấc, nắng nung cháy lửa mùa Hè. Lội bùn đào mương xúc đất. Gánh cỏ đắp đôi bờ kênh. Đôi tay mỏi nhừ nhấc những chiếc đầm tay bằng khối gỗ tròn nện mặt đê kênh cho chặt cho phẳng. Giữ càng chiếc xe cải tiến chở đầy đất từ trên đồi lao xuống, xe cũng rụng càng mà người thì cố sao để đừng rụng sớm. Ghé vai vác những tảng đá xanh sần sùi nặng trịch chắn bờ đê ngăn dòng sông chảy. Áo cũng sờn vai theo sức con người. Cơm 3 bữa sắn khoai độn gạo, canh toàn quốc, thau nước mắm pha loãng thêm chút mỡ hành cũng lùa sạch cho chắc bụng. Không việc gì anh em không trải qua, làm cùng mọi người bằng tính tự giác và trách nhiệm sẵn có của dân nhà tu. Họ ngạc nhiên, cảm phục và yêu mến. Cực lắm chứ, mệt lắm chứ, rã rời lắm chứ, nhưng có Chúa Giêsu đồng hành trong từng nỗi gian lao, anh em yêu thương đùm bọc nâng đỡ nhau trong từng ngày sống. Chiều xuống, sau bữa cơm tối cùng nhau ngồi vòng tròn trên nền cỏ bên những nấm mộ thấp lè tè, dâng lên Chúa những lời kinh nguyện, dâng lên Mẹ những hạt Mân côi. Anh em kể cho nhau chuyện trong ngày, các anh lớn nhắc nhở hỏi han các em. Một gia đình toàn con trai thuận hòa có cha là Chúa trên trời quan phòng dẫn dắt, có mẹ là Đức Maria nâng đỡ vỗ về. Bận rộn, vất vả là thế nhưng hồn tông đồ mọi nơi mọi lúc vẫn cháy trong lòng anh em. Từ Bình Quế, qua Khánh Thọ rồi lên Tam Dân chặn dòng, những buổi trưa không ngủ, những giờ nghỉ Chúa nhật các anh Dũng, Thương, Long, Thái… vẫn đi vào những ngôi nhà, những xóm thôn gần đó để tìm những gia đình có đạo nhưng lâu nay cách trở không đến được nhà thờ. Gặp gỡ, thăm viếng, thỉnh thoảng khi có thể được quy tụ họ lại cùng với anh em đọc kinh, nghe lời Chúa. Sáng Chúa nhật, thật vui khi vài thanh niên trong đội, một nhóm người lớn trẻ em trong xóm cùng lội bộ 5, 6 cây số đến nhà thờ An Sơn khi còn ở Bình Quế, hay nhà thờ Khánh Thọ, đến nhà thờ Tam Kỳ khi đơn vị công nhân dời lên tận Tam Dân. Niềm Vui của mục tử rạng rỡ trên khuôn mặt của Cha G.B Nguyễn Bá Vi quản xứ An Sơn, Cha Benedicto Nguyễn Tấn Khóa hạt trưởng kiêm chánh xứ Tam Kỳ mỗi Chúa nhật đón đoàn các thầy và một số giáo dân lâu nay lạc ngon, thịt ngọt bồi bổ thân xác cùng niềm vui những ngày Chúa nhật thêm sức cho một tuần lao động. Từng tuần, từng tuần anh em cố gắng để đi cho hết chặng đường 3 năm về với “lời hứa mở Đại Chủng viện”. Trong 23 anh em ban đầu đi nghĩa vụ lao động Phú Ninh, hai tháng sau anh Nguyễn Hải và Lê Quang Vinh vì lý do sức khỏe được miễn và trở về lại Tòa Giám mục. Đến năm 1980, sau mấy ngày cùng anh em về nghỉ lễ Giáng Sinh, Phan Văn Thanh không trở lại công trường, trao tay cho Phúc, Thắng mảnh bao thuốc lá ghi mấy câu thơ: Mình đi rồi, thôi anh em ở lại Tình một đời chừ gói ghém trao nhau Một mai ai đến cuối đường tàu Nhớ đến kẻ rẽ tàu chưa tới bến… gió Công trường PHẦN Những tháng ngày dấu ái - Những tâm tình yêu thương Lớp Giuse sau 30/4/1975; Những chặng đường mới 86 Tấm Lòng Giuse 50 +
Nắng
mất về tham dự Thánh lễ. Anh em ta cũng được chiêu đãi một bữa cơm có thịt gà, thịt thỏ. Lương thực Lời Chúa, Mình Máu Thánh Chúa cho linh hồn, cơm
II.

PHẦN II. Những tháng ngày dấu ái - Những tâm tình yêu thươngLớp Giuse sau 30/4/1975; Những chặng đường mới 87Tấm Lòng Giuse 50 +


Mỗi người Chúa dẫn theo từng lối riêng. Hai mươi anh em còn lại kiên trì tiếp đi hết chặng đường gian lao 3 năm nghĩa vụ lao động. Hoa quả R ồi cũng xong. Bao nhiêu năm sau, niềm vui vui thật lớn khi Giáo Hội gặt hái được những hoa trái từ lớp Giuse lao động, từ đoàn chủng sinh đi nghĩa vụ lao động Phú Ninh: · Đàn anh: Đức cha Anphongsô Nguyễn Hữu Long, Giám mục Địa phận Vinh4 cha Giuse Nguyễn Trí Dũng, Cha G.B Nguyễn Đình Thương (RIP), cha Mai Thái, cha Antôn Trương Gia Ninh phục vụ Giáo phận Đà Nẵng - cha Bùi Văn Đồng ở Hoa Kỳ - Cha Jeronimo Nguyễn Ngọc Linh ở Hà Lan
· Lớp Giuse: cha Đaminh Đỗ Anh Dũng (RIP), GP Sài Gòn – cha Giuse Nguyễn Đức Ngọc, cha Giuse Đỗ Mạnh Thái, GP Xuân Lộc, cha Giuse Đinh Xuân Long ở Hoa Kỳ. Lớp Giuse còn có hai cha Nguyễn Kinh và Lưu Văn Hoàng thời đó lao động và tu tại nhà. Đặc biệt hơn nữa là cha Lê Công Đức, người linh mục muộn màng nhất của lớp Giuse, hiện giờ là cha giáo ĐCV Xuân Bích Huế
· Lớp Têrêsa: cha Đaminh Nguyễn Anh Dũng và cha Phêrô Nguyễn Văn Long, Hoa Kỳ.
· Những anh em còn lại đã lập gia đình hoặc độc thân cũng vẫn nhiệt tâm sống tinh thần tông đồ của Chúa giữa đời thường. Những chặng đường anh em lớp Giuse đi qua thật lạ lùng diệu kỳ trong bàn tay quan phòng yêu thương của Chúa.
PHẦN II. Những tháng ngày dấu ái - Những tâm tình yêu thương Lớp Giuse sau 30/4/1975; Những chặng đường mới 88 Tấm Lòng Giuse 50 +

Tuất. Nguyễn Mạnh Tường được an nghỉ trong Lòng Chúa Xót Thương. Lời Kinh Hòa Bình cho anh em tụi mình còn đi tiếp con đường lữ thứ trần gian. Giuse ơi, yêu dấu! PHẦN II. Những tháng ngày dấu ái - Những tâm tình yêu thươngLớp Giuse sau 30/4/1975; Những chặng đường mới 89Tấm Lòng Giuse 50 +
Năm mươi năm nhìn lại kẻ còn người mất; người tiếp tục đời thánh hiến kẻ sống đời gia đình; người có lứa có đôi vài anh lại thong dong một mình một ngựa; một nửa vẫn sống ở quê hương, nửa kia tha phương khắp xứ. Cuộc đời mỗi đứa mỗi khác, như những hòn đá cuội giữa lòng đời lăn đi mọi hướng. Không gian, thời gian có cách, có xa nhưng cái Hồn Gioan – cái Tình Giuse, đã một lần được Chúa gieo vào đã ươm mầm từ dạo đó, vẫn âm ỉ sống để một khi nghe Tiếng Gọi Đàn vẫn háo hức quay về Nguồn Cội – sống lại một thời để nhớ để thương nhau, để chung lời tụng ca Thiên Chúa tình yêu về những việc Chúa đã làm trên cuộc đời mỗi anh em. Những hòn đá cuội Lăn trên dòng đời Nhớ về nguồn cội Để tìm thấy nhau… Một lời kinh sâu cho những vị ân sư, cho các bạn Đỗ Anh Dũng, Trần Dũng, Đoàn Văn Cường, Nguyễn Bá Chung, Nguyễn Văn Tài, Nguyễn Đức Thăng, Phạm Minh Triết, Phạm Ngọc


Phan Văn Thanh 366 MỘT NGÀY TRONG TIỂU CHỦNG VIỆN Một ngày như mọi ngày trong Tiểu Chủng Viện Thánh Gioan trước 1975. 5:00 Koong keng… koong keng… koong keng Tiếng chuông báo thức đầu ngày. Nhiều ngày thức dậy thật mau mắn, xuống giường quỳ đọc kinh dâng ngày. Đôi lúc vào mùa đông, ơi mong đừng có tiếng chuông hay mong anh Đặng Thiện ngủ quên, giật chuông trễ đi 30 phút. Tích tè… tích tè… tích tè… Tiếng còi của anh Bình Hercule thôi thúc xuống sân tập thể dục. Mười lăm phút thể dục cho tinh thần tỉnh táo, khí huyết điều hòa bắt đầu một ngày mới. Mùa Đông gió lạnh buốt da, không khỏi vài tên lẻn trốn. Mà làm sao trốn khỏi các cha các thầy giám thị. Những xó xỉnh đó các ngài đã rành sáu câu. PHẦN II. Những tháng ngày dấu ái - Những tâm tình yêu thương Một ngày trong Tiểu chủng viện 90 Tấm Lòng Giuse 50 +


6:45 Giờ học bài buổi sáng Các lớp lớn về lớp riêng, các lớp nhỏ về nhà hội chung giữ yên lặng cho 30 phút học bài. Giờ học bài ở Tiểu chủng viện rất ít, tập cho chủng sinh tập trung tối đa vào bài vở cần học. Nhờ vậy, các chủng sinh sau này còn tu hay ra trường ngoài trong các môn học nắm bắt vấn đề và ghi nhớ rất nhanh. PHẦN II. Những tháng ngày dấu ái - Những tâm tình yêu thươngMột ngày trong Tiểu chủng viện
5:30 Nguyện ngắm. Tinh mơ một ngày, ba mươi phút đọc, đắm chìm suy gẫm Lời Chúa, lắng nghe Chúa nói và tìm cho mình một quyết tâm trong ngày sống. Từng ngày, từng ngày… càng lớn lên càng hình thành thói quen gặp gỡ, sống với và tìm Thánh ý Chúa để định hướng cuộc sống từ giây phút đầu ngày.
6:00 Thánh lễ Nhà nguyện trên tầng cao nhất, trần nhà vòi vọi, cung thánh thênh thang, Chúa trên thánh giá nhìn xuống cha con vào nguyện đường hiệp dâng thánh lễ. Linh thiêng phút giây này. Hợp dâng lời tụng ca, cảm tạ, thống hối, cầu xin. Bàn tiệc lời Chúa, bàn tiệc Thánh Thể. Tiếng hát, lời kinh, tâm tình hòa nên một. Đón nhận nguồn sức sống thần linh của Chúa để vừa đi ra vừa hát bài kết lễ “Đâu có tình yêu thương ở đấy có Đức Chúa Trời…” Đầy năng lượng để sống một ngày trọn vẹn. Thánh lễ chung trong Tiểu chủng viện đặc biệt hơn tại các giáo xứ vì hoàn toàn là các thánh lễ đồng tế do các cha giáo cử hành. Một điều đặc biệt nữa là câu: “Chúa ở cùng anh em” vì tham dự thánh lễ rất ít khi có chị em phụ nữ.
91Tấm Lòng Giuse 50 +





8:00 – 11:30
PHẦN II. Những tháng ngày
Các giờ học buổi sáng Ba tiếng rưỡi chia làm bốn giờ gồm ba giờ học và một giờ làm bài tập, mỗi giờ 45 phút, xen kẽ 5 phút nghỉ giữa các giờ. môn học: Giáo lý – Việt Văn – Triết (lớp 12) – Ngoại ngữ: ngoại ngữ chính là Anh văn, lên lớp 8 học thêm Pháp văn, lớp 9 thêm Hán văn (từ năm ngữ được dành nhiều giờ học nhất. 5 phút xen kẽ giữa hai giờ học, hầu hết anh em để lên nhà nguyện viếng Chúa riêng. Đạo đức thật! Một thói quen thật tốt. Sau này, mười mấy năm phụ trách Giáo lý thiếu nhi, cũng tập cho các em đi học, đi chơi ngang qua nhà thờ chạy vào viếng Chúa vài phút, buổi tối làm bảng xét mình. Cha xứ đùa “Thầy Thanh cho các em vào chủng viện, vào nhà Dòng hết rồi!” Ơn Chúa, nhiều em cũng làm được điều tốt đẹp đó. 7:30 Giờ lao tác Quét phòng, hành lang, cầu thang, dọn dẹp nhà vệ sinh. Mỗi lớp mỗi tầng, mỗi khu. Anh em ai cũng tự giác hoàn thành công việc. Vừa tiêu hóa thức ăn, vừa sạch nhà sạch lớp, vừa biết làm việc chân tay. Suốt cả ngày chỉ lao động chân tay có chừng đó thôi!
11:30 Viếng Chúa Giờ viếng Chúa chung. Viết Nhật ký thiêng liêng, thường gọi là Sổ viếng Chúa. Những tâm tình, tâm sự, kể lể với Chúa Giêsu Thánh Thể được viết vào cuốn sổ riêng. Lúc còn lớp 6 đến lớp 8, quanh đi quẩn lại cũng chỉ chuyện ăn, học, bạn bè, nhớ nhà…Thường xưng với Chúa Giêsu như người anh gần gũi mến thương “Anh Giêsu ơi! Em…” Có khi lười, ngồi nghĩ ngợi vẩn vơ, dồn hai ba bữa lại viết bù. Chúa cũng thông cảm mà. Lớp 9 trở lên bắt đầu có nhiều chuyện để nói với Chúa hơn. Những chuyện thật riêng tư, thầm kín mà chỉ có Chúa mới biết và cha Linh hướng được đọc trước mỗi lần gặp linh hướng hằng tháng. Anh em cũng biết tôn trọng cái riêng tư, không ai lén đọc của ai. (Ấy thế mà một chồng nhật ký thiêng liêng của mình gửi ở nhà anh bạn cùng lớp thời đi lao động Phú Ninh, bị hai cô em gái của hắn – chắc không biết cái luật riêng tư – cứ đơn sơ thay cha linh hướng đọc tuốt luốt. Dám tụi hắn còn rành chuyện linh hồn của mình còn hơn cha linh hướng lắm!) Hết giờ viết sổ viếng Chúa, theo hồi chuông nhật một đọc kinh Truyền tin, rồi đến giờ mong đợi. dấu ái tâm tình yêu thương Một ngày trong Tiểu chủng
7:15 Điểm tâm Kết thúc Đại tĩnh thời, được nói chuyện. Những dãy bàn dài kê liền nhau, mỗi mâm bốn chú. Bữa điểm tâm đơn giản. Thường là mỗi người nửa ổ bánh mì Caritas. Thời đó bánh mì thật thơm ngon, không đói nhưng cũng chẳng no lắm. Các anh lớp lớn, 4 người có thêm nửa ổ bánh mì phụ trội. Các em nhỏ nhìn thèm thèm, mong mau lên lớp lớn.
Các
niên khóa 1973-1974 bỏ môn tiếng Hán), và lớp 10 thêm tiếng La tinh; – Toán – Lý – Hóa – Công dân – Vạn vật – Lịch sử – Địa lý – Âm nhạc. Hai môn Việt văn và Ngoại
- Những
viện 92 Tấm Lòng Giuse 50 +

2. Các chủng sinh cùng xứ sở phải thương yêu, đoàn kết, nhắc bảo, giúp đỡ lẫn nhau.
1. Các chủng sinh hãy cư xử đơn sơ, khôn ngoan, lịch thiệp và bác ái.
Chừa lại một cục cơm vuông vắn, kẹp vào giữa hai cái bánh quy thành một cái hamburger tuyệt vời.
2. Bồn phận thảo hiếu buộc chúng sinh hòa mình vào đời sống gia đình, sẵn sàng chia sẻ công việc nhà với cha mẹ, anh chị em.
PHẦN II. Những tháng ngày dấu ái - Những tâm tình yêu thươngMột ngày trong Tiểu chủng viện 93Tấm Lòng Giuse 50
1. Về đến xứ sở phải lo chào kính cha sở, cha bảo trợ và các cha. Trình thư Cha Giám đốc với cha sở hoặc cha bảo trợ.
3. Đi đâu phải trình cho cha mẹ biết. Điều 78: Đối với mọi người:
2. Nghiêm cấm xem tuồng kịch, phim ảnh tại những rạp công cộng, trừ khi có phép rõ ràng của một linh mục. Bữa cơm Tiểu chủng viện: cơm – một món mặn – một món canh và hai cái bánh quy tráng miệng. Con nhà tu có khác, ai cũng lịch sự lấy vừa đủ phần mình. Món tráng miệng là một sáng kiến đáng yêu của phe nhà ta, tay nào nghĩ ra thật là thiên tài.
+
12:00 Ăn trưa Đói meo rồi. “Nguyện xin Chúa Cả mở tay chúc phúc, cho chúng con dùng nên, c ho chúng con dùng nên các thực phẩm này…” Khoảng 5 -10 phút đầu vừa ăn, vừa nghe đọc sách đạo đức, hoặc tin thời sự ở những thời điểm chiến cuộc nóng bỏng, Vào những ngày Tĩnh tâm, đọc lại Quy luật các Tiểu Chủng Viện Đàng Trong. Ở vài năm, anh em nào dường như cũng thuộc lòng Bản Quy luật. Vào những dịp sắp nghỉ lễ Giáng sinh, nghỉ tết, nghỉ hè được về nhà, anh em ta lại nghe đọc Quy luật trong kỳ nghỉ: QUY LUẬT KỲ NGHỈ (Trích quy luật chủng Viện Thánh Gio-an Đà Nẵng) Điều 73: Các kỳ nghỉ rất cần thiết cho chủng sinh bồi dưỡng sức khỏe, đồng thời là dịp thực tập đời sống tu sĩ giữa những thử thách ngoài đời. Điều 75: Ngày bãi trường phải lo về xứ sở ngay. Điều 76: Đối với các cha:
3. Phải tránh bạn bè xấu và những cuộc giao tiếp vô ích, nhất là với nữ giới.
Điều 78: Đế duy trì và phát huy đời sống chủng sinh:
3. Phải sốt sắng tham dự các việc đạo đức chung trong họ; nêu gương sáng cho mọi người. Điều 80: 1. Nghiêm cấm ngủ đêm tại nhà người không phải là bà con.
2. Năng đến thăm và tận tâm giúp các cha theo khả năng, nhất là trong việc phụng vụ.
3. Vắng mặt cách đêm phải xin phép cha sở tại, và phải trình diện với cha nơi mình đến.
1. Phải luôn luôn sống nết na, đúng câu tâm niệm: “Tôi sống, nhưng không phải tôi sống, mà chính Chúa Kitô sống trong tôi.” (Gal 11,20)
4. Tựu trường, phải kính chào từ biệt các cha và xin chứng thư kỳ nghỉ đem về trình cha giám đốc. Điều 77: Đối với gia đình: 1. Khi về cũng như khi đi phải lễ độ chào thăm ông bà, cha mẹ và thân quyến.
2. Nên tự đặt thời khóa biểu kỳ nghỉ: ấn định các giờ đạo đức, học tập, giải trí …

Hai giờ học theo lớp và một giờ làm bài tập buổi chiều. Trong Tiểu chủng viện học nhiều thật. Đến kỳ nghỉ hè, mấy bố cũng không tha, một đống bài hè. Anh nào siêng thì ngày nào xào bài đó. Anh nào lười như mình, thì để đó, gần hết hè mới è cổ ra thanh toán cho xong. Ngày thứ Năm hằng tuần, sau giờ ngủ trưa, có 45 phút tổng vệ sinh. Lau cửa kiếng, làm sạch nhà vệ sinh. Sau đó được tự do. Anh nào siêng thì học bài, làm bài thêm. Mình thì chẳng có được như vậy, vào thư viện đọc sách thôi. Chúa nhật thì được cả sáng lẫn chiều cũng không có giờ học. Tự do. Ngày được đón gia đình, cha mẹ anh chị em đến thăm, tiếp tế "hàng quốc cấm": Hàng quốc cấm cũng chỉ là kẹo bánh, đặc biệt là đậu phụng da cá Hảo ký thơm giòn. Theo luật “Các chú không được tự giữ quà bánh, đồ ăn trong tủ riêng, nhưng phải gửi ở phòng các cha, thầy nào mình muốn. Khi muốn ăn, thì xin các cha thầy đó, và đem xuống phòng khách để ăn hay chia chia sẻ cho bạn mình”. Chẳng biết có chú nào giữ luật này không, mà giờ ngủ trưa hay đầu giờ ngủ tối, vẫn nghe những tiếng nhai đậu phụng da cá rôm rốp phát ra từ những cái đầu trùm mền kín mít.
30 phút tự do sau cơm trưa. Đi dạo, giặt quần áo, vệ sinh và hớt tóc. Anh em tự hớt cho nhau. Lớp nào cũng có một bộ đồ nghề: tông đơ, khăn trùm, kéo, lược đầy đủ. Năm mới vào nhờ các anh lớn hớt cho. Rồi một vài người thích đè đầu thiên hạ thì học và tìm những đứa dễ dụ dỗ để thực hành. Trong chủng viện có nhiều anh hớt tóc rất giỏi như anh Kỷ, thánh Kiểm, Tốt đô lớp Giacôbê. Được mấy tay này hớt là một diễm phúc, có cái đầu gọn đẹp, còn không thì tàm tạm, có khi lại lam nham như chó gặm nếu lỡ trao vào tay mấy tên mới học nghề. Trong lớp, có Jac Bình, Khoa mập, Hữu Ánh, Sỹ Mạnh và mình. Nhờ vậy mà có mấy chiều thứ Năm, theo các anh lớp lớn lên trại tị nạn ở Nước Mặn cách Chủng viện khoảng 3km của bà con Quảng Trị, làm công tác xã hội hớt tóc cho các em trai đầu đầy chấy, đầy gầu. Không nhớ thời đó Ký có học hớt tóc không mà khi ra đời chọn nghề hớt tóc nuôi sống vợ con. Khi qua Mỹ, hắn làm chủ tiệm hớt tóc Hank’s Babershop nổi tiếng ở Oklahoma City, tiền bạc rủng rỉnh. Đúng là “Nhất nghệ tinh nhất thân vinh”. Anh em Gioan, đặc biệt lớp Giuse có dịp ghé vào sẽ được viện: Không được ngồi hay nằm giường người khác. Nghiêm cấm ngồi chung giường. Cấm rất ngặt nằm chung giường. Thư viện là địa chỉ
14:45 - 16:30
đích thân ông chủ Ký hớt miễn phí và còn khuyến mãi thêm một chầu cạo râu cạo mặt nữa đó.13:0012:30 Giờ ngủ trưa, không bắt buộc nhưng ai ở đâu ở đó hạn chế di chuyển gây tiếng động ảnh hưởng đến giấc ngủ người khác. Mình chẳng bao giờ ngủ trưa. Trích Quy luật Các Tiểu chủng
đỏ cho những thằng lười học mà ham đọc sách như mấy đứa giống mình trong giờ trưa không ngủ. 14:00 Thức dậy, 30 phút học bài cho buổi chiều. PHẦN II. Những tháng ngày dấu ái - Những tâm tình yêu thương Một ngày trong Tiểu chủng viện 94 Tấm Lòng Giuse 50 +


16:30 Giờ chơi buộc. Chuông báo giờ chơi buộc. Giờ sung sướng, hạnh phúc nhất trong ngày. Với hầu hết chủng sinh, không “buộc” cũng chơi, chỉ có vài anh tướng hơi liễu yếu đào tơ thì đúng là “chơi vì buộc”. Bởi thế, lớp Giuse năm lớp Bảy, có anh chàng nghịch ngợm tụt quần một bạn lười chơi trên sân bóng, chắc để xem có phải là “Hoa Mộc Lan tùng chinh” không. Chẳng biết có phải vì cái trò nghịch ác đó không mà ngày tựu trường năm sau vắng bóng hắn! Thay quần áo, nhảy ba bốn bậc cầu thang hay tụt nhanh trên tay vịn, xuống nhà banh dưới gầm cầu thang tầng trệt lấy bóng. Hai sân bóng chuyền sau nhà ăn và phòng bố Đốc, ba sân bóng rổ (sân mới nhất nằm ở vị trí sân bóng chuyền ngày xưa), chạy tiếp xuống mười mấy bậc cầu thang, tới tầng nhà vệ sinh nhà tắm giặt, mở 2 cánh cửa bằng tôn to tướng là bãi cát bao la chia thành 6 sân bóng đá. (Bây giờ đã thành khu đất vàng, san sát nhà cao tầng, biệt thự mọc lên). Sân bóng cát này từng đôi lần là nơi chiến bại của các học sinh Đông Giang vào thi đấu với cầu thủ nhà ta. Chạy gì nổi với dân chân trần hằng ngày quần thảo trên sân cát! Phục thù, họ rủ ra ngoài trường đá trên sân đất. Quân ta lại té tát thua. Banh rơi xuống, nẩy tưng lên chứ đâu có nằm cái bịch trên cát, tuyển thủ nhà ta mất bóng như chơi! 18:00 Tắm! Tắm! Tắm! Sau một tiếng rưỡi thỏa thích, hả hê mướt mồ hôi quần thảo trên các sân bóng chuyền, bóng rổ, bóng đá…, phe ta ùa vào nhà tắm. Một dãy dài mấy chục vòi tắm bông sen trên cao, vòi thường phía dưới thi nhau xả nước rửa sạch những tấm thân “trên trần dưới quần đùi”. Trong chủng viện ngày xưa, anh em mình chẳng bao giờ tắm truồng cả. Nết na, giữ đức trong sạch mà. Bây giờ, sống ở Mỹ, đi gym, vào phòng lockers, nhiều tay trắng, đen, vàng, nâu đủ cỡ, đủ tuổi cứ tô hô từ phòng tắm đi ra… tự nhiên như người phương Bắc! Nhớ những giờ tắm ngày xưa.
18:30 Ăn tối Bữa cơm tối chủng viện cũng chỉ nồi cơm, thau canh, một món mặn và bánh tráng miệng, Đủ no, đủ dinh dưỡng cho những cây non mỗi ngày một lớn lên mạnh mẽ, tốt Cũngtươi.5 -10 phút đầu giờ, anh em vừa ăn vừa nghe đọc sách “Gương Phúc”. Đúng là cả ngày đêm lúc nào cũng tu! PHẦN II. Những tháng ngày dấu ái - Những tâm tình yêu thươngMột ngày trong Tiểu chủng viện 95Tấm Lòng Giuse 50
+



PHẦN II. Những
trong Tiểu chủng viện 96
19:00 Sau cơm tối, 30 phút tiêu cơm. Lúc còn lớp nhỏ, giờ này tụi mình hay chơi trò “Kịch câm”, chia phe nhận đề tài nơi trọng tài và diễn tả bằng cử điệu, không được nói để phe mình đoán. Nhiều đề tài trừu tượng thật hóc búa, phải vận dụng óc tưởng tượng, tài diễn tả mới đoán ra được, Đội nào đoán ra được sớm hơn thì thắng. Một trò chơi thật bổ ích, giúp rèn luyện và phát triển nhiều khả năng. Lớp Giuse thời có “Đức Thăng thẻng kẻng”, với khiếu kể chuyện ma, quây quần một đám các em lớp dưới “ngớp mỏ” lên say sưa nghe. Lớn hơn, từng nhóm 4, 5 người đi bách bộ chuyện trò trên mái nhà bếp, trên các sân bóng rổ. Đi tới đi lui mấy chục vòng vẫn chưa hết chuyện để nói thì chuông đã báo giờ học bài buổi tối. 19:30 Giờ học bài - Đọc sách Đạo đức Các giờ học bài, anh em mình đều giữ yên lặng tối đa để không ảnh hưởng đến việc học của người khác, cần gì thì trao đổi rất khẽ khàng ngắn gọn. Trong phòng hội chung, tập trung cả 2 hoặc 3 lớp nhỏ khoảng 100 người, mà chỉ nghe tiếng sột soạt của sách vở, tiếng bấm mở ngòi bút. Ai lỡ kéo ghế hơi mạnh, tiếng động vang lên cả phòng thì ái ngại lắm. Cha giám luật, thầy giám thị thỉnh thoảng đi vòng quanh để nhắc nhở những tên không học mà làm việc khác. Lỗi luật nhiều nhất là đem “hũ nuôi quy” ra ngắm nghía quan sát những con quy đen đen bò ra bò vào những lỗ hổng trên cục bánh mì khô, hay xem những con sâu lớn nhỏ, ấu trùng tăng trưởng tới đâu. Cha giám luật, các thầy giám thị bắt được thì gật gật cái đầu, không cần nói năng chi, thì “tội phạm” cũng tự giác cất đi và chăm chú vào bài vở. Sau 40 phút học bài, còn lại 20 phút đọc sách Đạo đức. Sách tự mình chọn hoặc nhờ cha linh hướng chọn giúp, mượn ở thư viện. Đọc xong, ghi toát lược và “bình luận” vào cuốn sổ. Một cách dạy đọc sách thật hay, vừa giúp nắm được nội dung và phát triển óc nhận xét, bình luận từ nhỏ. tháng ngày dấu ái - Những tâm tình yêu thương Một ngày Tấm Lòng
Giuse 50 +


20:30 Kinh tối Thinh lặng cùng nhau lên nhà nguyện. Lần hạt – Đọc Kinh tối Phụng vụ - Làm Bản xét mình hàng ngày. Ai cần thì đi xưng tội. thường xưng tội 1, hoặc 2 tuần một lần, tùy người tùy tình trạng tâm hồn. Anh nào cũng xét mình và viết tội vào giấy để xưng cho khỏi sót. Cũng nghiên cứu xem cha nào ngồi giải tội ở đâu, thi nhau chọn các cha “có tiếng dễ” và việc đền tội ít. Đọc kinh xong, có mấy phút huấn đức ngắn. Các cha trực phụng vụ mỗi tuần phụ trách, nói ngắn gọn chừng gọn 4 phút hướng dẫn - khuyên nhủ - gợi ý những suy tư đạo đức, những tâm tình hối lỗi - tạ ơn Chúa cuối ngày, ban của hắt cửa chiêng chậm rời ngân nga đưa tâm hồn mọi người lắng xuống trong tiếng hát cầu cho các đẳng linh hồn nơi luyện tội. Tất cả cũng lặng lẽ rời
rồi
ánh trăng, của những ánh điện từ xa
vào
21:00 Đêm ngủ Đại Tĩnh Thời. Yên lặng tuyệt đối. Những tháng đầu mới vào chủng viện, anh nào cũng lỗi luật này. Vào phòng ngủ, tủ quần áo san sát nhau, giường kê đối đầu, cách nhau có một bước chân, thiếu chi chuyện để nói, ngứa miệng làm sao giữ được. Mùa mưa, mấy cái ao ngoài sân banh có đám nòng nọc mới đẻ, mình với Thái Sơn múc vào một thau giấu trong tủ áo quần. Đầu giờ ngủ, hai thằng mở tủ chụm đầu vào xem. Linh tính, quay lại đằng sau, bố Phổ giám luật đã đứng sẵn tự bao giờ. Bố gật cái đầu khẽ khàng bảo đem vào nhà rửa mặt đổ đi. Khoảng 6 tháng sau, được nhắc nhở nhiều lần, ai cũng tự giữ được và yêu mến cái yên lặng tuyệt đối của giờ Đại Tĩnh. Càng lớn càng yêu mến và trân quý thời gian yên tĩnh này – thời gian để cho lòng yên tĩnh lắng đọng cả bên ngoài lẫn bên trong, tâm hồn an bình thinh lặng nghỉ ngơi trong tình thương chăm sóc nhẹ nhàng mà ân cần của Chúa. Cái giữ lặng của giờ Đại Tĩnh Thời dường như đã ăn vào máu mình. Mấy mươi năm về sống giữa trần ai, vẫn yêu mến những giờ lặng thinh khi đêm về. Sau kinh dâng đêm là giấc ngủ an bình, dù chung quanh có thể anh nào đó kéo cưa từng chặp. Một ngày sống trong chủng viện trôi qua. Từng ngày, chúng con được nuôi nấng lớn lên trong Tình yêu của Lời và Mình Máu Chúa, lớn lên trong sự ân cần dạy dỗ, uốn nắn dưỡng nuôi cả tâm hồn, trí khôn, thể chất của các cha, các thầy yêu kính. Một năm, hai năm, nhiều hơn… hay trọn cả một thời chủng viện đã ghi dấu lên con người, lên cuộc sống chúng con - để không chỉ nhớ về, yêu quý mà còn giữ lại sống với – trong tâm tình cảm tạ và cố để xứng đáng với những gì mình đã được lãnh nhận trao ban. TẠ ƠN CHÚA – TẠ ƠN QUÝ ÂN SƯ – TẠ ƠN TIỂU CHỦNG VIỆN GIOAN ĐÀ NẴNG.
nhà nguyện về phòng ngủ, bước vào Giờ Đại Tĩnh Thời - thời gian giữ yên lặng tuyệt đối cho đến giờ điểm tâm sáng hôm sau. PHẦN II. Những tháng ngày dấu ái - Những tâm tình yêu thươngMột ngày trong Tiểu chủng viện 97Tấm Lòng Giuse 50 +
phép lành. Tắt đèn, trong bóng mờ mờ
boong… boong… boong nhẹ, chầm
sổ, tiếng


1970- mùng 3 Tết âm lịch - Có một thằng bé được bố mẹ dẫn đi Lavang, theo truyền thống của giáo phận Huế- Thằng bé đó chỉ thích chơi, sau thánh lễ, thằng bé đó chạy tung tăng và nhặt những hòn sỏi hai bên đường ném vào nhau. Các Soeur chạy theo nó vì sợ nó ngã, cho nên nó càng lúc càng “hứng” chạy tứ lung tung. Xui cho nó: trong khi trốn mấy Soeur thì đâm vào ông Cha đang đứng bên lề nói chuyện với cậu nó (Cha Gioang - bí thư của Đức Tổng Điền). Cậu Nó trừng mắt nhìn, làm thằng bé sợ tái mặt, run rẩy, líu ríu xin lỗi. May cho nó, ông Cha này có nét mặt rất nhân hậu, mỉm cười hỏi nó: “Con có sao không?” Cậu Gioang nói: “Cháu mình đó, nghịch nhất nhà”. Người linh mục hiền hoà đó hỏi: "Vậy nó có tính đi tu không? Nếu nó đi tu thì cho “con” nhận làm con." Cho nên, chưa thi vào chủng viện nó đã có cha đỡ đầu. Người linh mục hiền hoà đó là bố Tĩnh của mình. Bố Tĩnh mặc áo chùng thâm loại cổ như bố Mẫn. Ông ngoại mình là nhà may áo chùng thâm nổi tiếng, có may cho bố Tĩnh hai bộ nhưng mỗi khi có lễ gì lớn lắm, bố Tĩnh mới đem ra mặc. Ngày mình vào thi vào chủng viện, người linh mục đầu tiên nó gặp là bố Tĩnh. Bố nói nó “con đừng chạy lung tung, nhớ nghe lời các cha và các thầy” Được một hai hôm đầu trôi qua yên bình. Thích nhất trong những ngày thi là chiều chiều được đá banh, sau đó là tắm dưới dãy nhà tắm gần sân banh. Phong trào trượt Patin lúc đó đang rất thịnh hành ở VN. Nó nghĩ ra một trò chơi thú vị là trượt “Patin” trong khu tắm tập thể. Mỗi ngày sau khi đá banh xong vô tắm, nó nằm trượt từ đầu này đến đầu kia trong khu tắm. Sau đó chán thì thay vì nằm, nó trượt quì. Cuối cùng là trượt đứng. Không may cho nó, lần trượt đứng đó nó đã té đập đầu vào cái vòi nước, máu chảy lênh láng. Đưa vào bệnh xá, bố Tĩnh có mặt sau khi được băng bó: “Sao con nghịch quá vậy? May mà con không sao”. Ngày hôm sau là ngày thi cuối: môn Anh ngữ: nửa tiếng đầu nghe giảng và ngữ vựng, nửa tiếng sau ôn bài rồi thi 1 tiếng. Không hiểu sao nó đậu? Kể tiếp: trong những ngày thi vào chủng viện mình sợ nhất là bố Phổ (Và những năm tháng ở chủng viện mình cũng sợ nhất là bố Phổ vì chỉ có bố Phổ mới phạt mình). Oái ăm: bố Phổ là cha đỡ đầu của anh mình, hay về Thanh Bình làm lễ và thân với gia đình. Bởi vậy mang tiếng COCC.
Phùng Văn Thích 369
Thằng giặc đi tu PHẦN II. Những tháng ngày dấu ái - Những tâm tình yêu thương Thằng giặc đi tu 98 Tấm Lòng Giuse 50 +
T

tsMạnh 339 H ồi tiểu học, tôi thuộc loại phá như giặc, nghịch như quỷ. Lớn hơn một chút, lên trung học, khi bố hỏi có muốn đi tu làm linh mục không? Tôi đồng ý ngay. Vào Tiểu chủng viện, ở độ tuổi ăn chưa no, lo chưa tới, dĩ nhiên chuyện nghịch phá, vi phạm kỷ luật là đương nhiên. Cái lỗi thường gặp nhất là nói chuyện. Nói chuyện trong giờ học riêng, giờ học trên lớp, giờ làm bài, nói trong giờ tham dự thánh lễ, nhất là giờ đại tĩnh thời (khoảng thời gian bắt buộc im lặng từ giờ học buổi tối cho đến giờ ăn sáng hôm sau). Còn bé mà nhiều chuyện dữ! Tôi nghịch nhưng có đứa còn nghịch hơn nhiều lần. Ở lớp tôi, thằng NMP rất sạch sẽ và kỹ tính. Buổi sáng trước chuông báo thức dậy khoảng 15 phút là nó thức dậy trước, đi tiểu trên lầu cho sạch. Một đêm nọ, quen giờ thức dậy sớm để đi vệ sinh, nó ngồi lên, thò chân xuống giường tìm đôi dép. Nó vội rụt chân lên vì dưới đất là một đống gì đó đen thùi lùi, nó tưởng con ma nằm dưới gầm giường. Sợ vãi! Cái đống đen thùi lùi đó khi bật điện lên mới biết là một đống dép đã được các ‘ông tướng’ thu gom trong đêm của gần hết các bạn trong mấy phòng ngủ liền kề, tập kết vào dưới giường NMP cho nó sợ ma khỏi đi đái! Chuyện tập kết dép vào một chỗ để cải tạo một thằng kéo theo hệ lụy đi tìm dép của các khổ chủ làm trễ giờ nguyện ngắm, có người phải đi chân trần vì không tìm đúng dép mình? Và hệ lụy tiếp theo là mình bị cha giám luật gọi vào phòng ngài truy vấn. Lý do là mình và hai thằng chơi thân với nhau dép còn nguyên tại chỗ, không bị thu gom. Mình là thằng nghịch phá đã đành, còn hai chàng kia hiền lành sao dám chơi quả lớn như vậy? Sau cuộc điều tra và viết tường trình, cam kết, mình được tạm tha vì không đủ bằng chứng. Ai là thủ phạm? Kết quả cho đến hôm nay vẫn là một dấu hỏi? Nhớ là nhớ trò nghịch của ai đó nhưng quên mất không hỏi ra ai đó đã nghịch và chơi khăm mình vậy? Chuyện nghịch trong phòng ngủ còn nhiều lắm, tỷ như lấy chỉ, đính hai gấu quần tây của anh bạn có thói quen mặc quần, ngồi xuống giường xỏ hai chân cùng lúc rồi đứng lên. Hai gấu quần bị đính chỉ, khi đứng lên để kéo khoá quần sẽ ngã dấm dúi về phía trước. Cả phòng ngủ có dịp cười nghiêng ngả vì cú té như người say rượu! Hay như việc cột dây kéo giường ngủ, sau đó rút dây lại để dọa ma một người khác. Chiếc giường bị kéo xê dịch nhưng
bật điện lên chẳng thấy ai gần chiếc giường ấy cả? Nhớ những trò nghịch nhưng quên ai đã nghịch những trò thông minh này? Nhớ nhớ quên quên PHẦN II. Những tháng ngày dấu ái - Những tâm tình yêu thươngNhớ nhớ quên quên 99Tấm Lòng Giuse 50 +

Nguyễn Huyền 382 California, USA T rong tâm trí người Việt Nam chúng ta, thường thì ai cũng mong được về quê mẹ một lần trong đời mình. Nơi mảnh đất mẹ mình đã được sinh ra, lớn lên và cuối cùng trở thành người mẹ của mình. Có một liên hệ như một cội nguồn nào đó, mà mơ ước về nguồn như một hiện thực trong tâm trí mọi người. Hành hương về Thánh Địa thực sự chỉ là một hành trình về đất nước Do Thái. Một cuộc du lịch về Jerusalem, Bethlehem, Nazareth, Galilea, Giêrico và Caparnaum. Nhưng trong mỗi bước đi trên những mảnh đất đó, nhiều người đã bật khóc vì những cảm xúc dâng lên trong lòng. Có một điều gì rất sâu kín trong tâm hồn của những người con cái Chúa và Mẹ Maria, đã nóng lên thành những dòng lệ lăn dài trên khóe mắt, dẫu rằng có nhiều người đã vội lau đi trước đám đông của đoàn hành hương. Nhưng khi họ ngồi bên mộ Chúa suốt đêm, thì những giòng lệ lại rất dài theo đêm khuya. Trong tâm trí anh em chủng Sinh Gioan, ai cũng nhớ về Tiểu chủng viện Thánh Gioan Đà Nẵng rất nhiều trong suốt cuộc đời mình. Mọi ngày sống, hình ảnh chủng viện luôn hiện ra khi bắt gặp một điều gì đó gợi liên tưởng, một nối kết nào đó chợt thoáng qua. Bởi vì chúng ta đã sống, đã lớn lên với sự hình thành tâm hồn qua muôn góc cạnh và giờ giấc của Tiểu chủng viện. Các cha các thầy đã giúp uốn nắn và nuôi dưỡng cây đời chúng ta mỗi ngày một lớn lên, như những người mẹ nuôi dưỡng thể xác và tâm trí cho con vào đời. Năm nay là năm kỷ niệm 50 năm lớp Giuse nhập học. Vì đại dịch Covid trên toàn thế giới, không gặp mặt nhau, chúng ta hội ngộ qua nhiều thể thức. Với Chúa trong tâm hồn, từ khắp nơi trên toàn thế giới chúng ta hướng về mái nhà Gioan đầu đời. Cùng nhau nhìn lại cuộc hành trình đời người suốt 50 năm qua, và chia sẻ cho nhau những tháng ngày từ lúc xa rời mái nhà Gioan dấu yêu. 50 năm là con số thật đẹp của một đời người, là hành trình hơn một nửa đời người. Có những ý nghĩa mặc nhiên theo thời gian và không gian để cùng nhau trở về nguồn trong niềm tin, trong tình Chúa, trong tình anh em giữa cuộc đời hôm nay.
Về nguồn 100 Tấm Lòng Giuse 50 +
Chúng ta nhớ về Thánh Giuse bổn mạng lớp. Nhớ về tượng thánh Giuse trong nhà nguyện trên tầng cao Tiểu chủng viện. Nhớ về những thánh lễ sớm mai, những giờ cùng đọc kinh Truyền Tin ban trưa theo giòng chuông đổ. Cả một đoàn chủng sinh lớn nhỏ leo lên leo xuống bao nhiêu bậc thang mà chẳng ai thèm để ý xem có tất cả bao nhiêu bậc? Bao nhiêu năm qua rồi, nếu bây giờ ai cũng có thể leo được như vậy thì hạnh phúc quá! Bây giờ chúng ta nhớ về Thánh Giuse như một người chủ gia đình Thánh gia với ước mong từng gia đình anh em chúng ta cùng hòa vào tâm tình của Ba Đấng để luôn nhớ và sống câu “Vinh danh Thiên Chúa trên trời, bình an dưới thế cho người thiện tâm.” Trong đời của tín hữu chúng ta luôn luôn có hai người mẹ. Một người mẹ đã sinh ra chúng ta, và Mẹ Maria trên trời. Hành trình về Đất thánh, nhất là về lại Nazareth, chúng ta cảm nghiệm được quê Mẹ Maria, nơi mẹ đã sinh ra, lớn lên và làm Mẹ Chúa Cứu Thế. Khi chúng ta đi thăm những nơi, ngày xưa Chúa đã đi qua, từ sa mạc Chúa ở bốn mươi đêm ngày, cho đến vùng biển hồ Galilea nơi Chúa giảng Tám Mối Phúc Thật, bắt đầu cho sứ mạng rao giảng Tin Mừng, cho đến đồi Golgotha kết thúc Hy Lễ Cứu Độ, chúng ta như được trở về nguồn của mọi dòng sông đời mình và được tắm mát bằng chính Nước Hằng Sống. Cảm nghiệm đầu tiên khi đi đến miền Đất Thánh là sa mạc sỏi đá. Dân Do Thái đã đi qua hành trình bốn mươi năm trong sa mạc. Điều làm mọi người ngạc nhiên là hành trình 40 năm đi trong sa mạc của người Do Thái ngày xưa, bây giờ có thể đi thẳng hành trình đó bằng xe chỉ mất vài tiếng đồng hồ. tháng ngày dấu Những tâm tình yêu thương
n Về Nguồn PHẦN II. Những
ái -

PHẦN II. Những tháng ngày dấu ái - Những tâm tình yêu thươngVề nguồn 101Tấm Lòng Giuse 50 +

Tin và Yêu Thương. Thiên Chúa sẽ dẫn dân Ngài về nhà của Người và sống với Ngài ở trên trời. Con người luôn gặp nhiều đau khổ trên trần gian, bởi vì trần gian không phải là nhà của con người. Chỉ có ở trên trời con người mới sống trọn ý nghĩa là con cái trong đại gia đình yêu thương của Chúa. Tại sao ông bà cha mẹ vợ chồng con cái lại sống với nhau được mấy chục năm? Bởi vì đó là một hành trình tin tưởng và yêu thương vào nhau. Mấy khi trong đời chúng ta có được những khoảng thời gian trung thành với Chúa như ông bà, cha mẹ, vợ chồng. Chúng ta phải tìm lại nguồn yêu thương này trong sự liên hệ với Chúa. Thiên Chúa là nguồn của tình yêu hoàn hảo. Chính Chúa Giêsu đã sống trọn vẹn tình yêu này khi Ngài cầu nguyện như thánh Gioan tông đồ của chúng ta đã viết lại trong sách Tin Mừng: “Con ở trong họ và họ ở trong con, để cho họ toàn vẹn hiệp làm một, tâm tình yêu thương
Về nguồn 102 Tấm Lòng Giuse 50 +
PHẦN II. Những tháng ngày dấu ái - Những
Vì thế, khi nhìn lại lịch sử 40 năm trong sa mạc, mà bây giờ chỉ mất vài tiếng đi bằng xe, chúng ta cùng nhìn lại thời gian quý báu Chúa ban cho chúng ta trên cuộc hành trình cuộc đời mỗi người, và chúng ta hãy dùng cuộc hành trình đời mình để chuẩn bị gặp Chúa. Điều mà Chúa gọi Abraham và lời hứa với Đấng Tổ Phụ là lời hứa của lòng
Điều đó có nghĩa là ngày xưa, họ đã phải đi quanh co suốt cả một đời người, mới tới được miền đất hứa. Miền đất hứa là miền đất sỏi đá, nhưng trên miền đất sỏi đá đó, lòng kính mến Thiên Chúa và yêu thương đồng loại sẽ biến sỏi đá thành sữa và mật ong. Chúa đã dùng 40 năm trời để giáo hóa và tôi luyện dân Do Thái có được một niềm tin vững mạnh vào Chúa. Điều thật đáng để ý là Chúa ngự trong Hòm Bia Giao Ước. Chúa đã đồng hành với dân Do Thái qua nhiều năm trời. Dân đi đâu đem Hòm Bia Giao Ước đến đó. Chúa đã chia sẻ cùng họ tất cả những niềm vui cũng như những nỗi buồn. Chúa ở với họ những lúc họ thành công cũng như những lần thất bại. Có thể nói, Chúa không ngự một nơi cố định trong đền thờ, nhưng Ngài muốn hiện diện giữa dân Chúa trong mỗi hành trình cả cuộc đời họ. Nói một cách khác, Chúa muốn ngự trong tâm hồn con người dù họ đi bất cứ nơi đâu. Như thế, tâm hồn con người đền thờ nơi chính Thiên Chúa ngự trị. Tất cả những đền thờ gạch đá là một hình thức khác vinh danh Thiên Chúa, nhưng đền thờ thật sự luôn luôn chính là tâm hồn con người. Anh em Gioan chúng ta ngay từ những ngày đầu vào Tiểu chủng viện, đã được hướng dẫn những giờ viếng Chúa, viết những tâm tình chúng ta với Chúa vào Sổ Viếng Chúa. Hằng ngày chúng ta được dạy bảo cầu nguyện kết hợp mật thiết với Chúa. Thế nên, dù ở trong Tiểu chủng viện hay những kỳ nghỉ ở nhà, chúng ta vẫn luôn cảm nghiệm Chúa đang ở bên mình và luôn cố gắng sống xứng đáng đời một người con hiến dâng cho Chúa, một chủng sinh dưới bóng Thánh quan thầy Gioan. Khi niềm tin dân Chúa đủ để đón nhận ánh sáng của Chúa, thì lúc đó ánh sáng của Chúa đã đến. Chúa Giêsu đã giáng trần đem ánh sáng của yêu thương, của hy vọng, của phục sinh đến trần gian. Dân bước đi trong u tối đã nhìn thấy ánh sáng ban sự sống. Ngày nay, chúng ta cử hành lễ Giáng Sinh trong đêm, không phải vì khí hậu thuận tiện, nhưng để nhắc nhở rằng chúng ta đang đi trong bóng tối của cuộc đời, và cuối cùng sẽ được gặp ánh sáng Thiên Chúa. Một bài học mà Chúa đã dùng 40 năm trời để dạy con người thì phải là một bài học quan trọng. Chúng ta sống trên đời này, khoảng 20 năm, 30 năm, 60 năm, 80 năm hoặc trên 90 năm, tất cả đều là những chuỗi thời gian Chúa dùng để vun trồng Đức tin của chúng ta, để chúng ta sẵn sàng ngày gặp Chúa. Và vào ngày ấy, thì hành trình trên chiếc xe tang từ nhà ra nghĩa địa không hơn một tiếng đồng hồ.

Mái nhà chủng viện Gioan luôn là cội nguồn cho tâm trí anh em chủng sinh chúng ta. Một đại gia đình Gioan đã được Chúa dẫn dắt qua biết bao biến cố thời cuộc. Và hôm nay lớp Giuse chúng ta còn có dịp để mà gặp lại nhau qua nhiều hình thức, mặt đối mặt, qua internet, qua báo lớp. Thật là một hồng ân của Chúa, Thánh Giuse và Thánh Gioan. Trong niềm vui tạ ơn Chúa và hướng về nhau,điều mà chúng ta thật sự cùng nhau muốn làm, là nhớ về những anh em Giuse chúng ta đã ra đi. Những anh em đó đã có thể ngồi gần chúng ta trong lớp học, trong phòng họp, trong nhà nguyện, hoặc nằm cạnh giường nhau trong phòng ngủ. Nhớ về ngày xưa, chúng ta nằm cạnh nhau hay ngồi gần nhau, chúng ta hay với tay lên ra hiệu cho nhau thay vì nói thành lời. Và hôm nay, trong niềm nhớ nhung đó, chúng ta tự nhiên cũng với tay lên, nhưng lại là một CHƠI VƠI… và cho thế gian biết Cha đã sai con đến, và Cha đã yêu thương họ, cũng như Cha đã yêu thương con” (Ga. 17,21) Trong tinh thần yêu thương đó của thánh Gioan tông đồ, chúng ta nhớ đến Tiểu chủng viện có một ngày Đại Hội Phụ Huynh Chủng Sinh hằng năm. Chúng ta được đón tiếp ông bà cha mẹ anh chị đến thăm, tham gia sinh hoạt đại hội. Chúng ta cùng nhau trang trí, tập dượt những tiết mục văn nghệ giúp vui cho ngày Đại hội. Một ngày thật vui và tràn đầy hồng ân Chúa cho mọi người. Tinh thần của thánh Gioan tông đồ đã tạo cho chúng ta một đại gia đình hạnh phúc, một đại gia đình của Chúa. Mong rằng tinh thần và tình yêu thương của gia đình Gioan luôn luôn là động lực giúp chúng ta cảm nhận được đại gia đình của Chúa trên trần gian này. Đọc lại lịch sử của dân Do Thái, chúng ta cảm thấy nuối tiếc cho họ. Họ đã nhiều lần không nhận ra sự hiện diện của Thiên Chúa giữa lòng dân tộc. Các thế hệ của Abraham sau này đã chia ra làm nhiều nhánh: Do Thái Giáo, Kitô Giáo và Hồi Giáo, vv... nhưng mà họ vẫn có một niềm tin vào Thiên Chúa của Abraham. Nhiều khách hành hương đã rất ngạc nhiên khi thăm đền thờ nơi Chúa Giêsu sinh ra. Chính ngôi đền thờ này lại thuộc quyền sở hữu và cai quản của nhiều tôn giáo khác nhau. Cửa này thì thuộc Chính Thống Giáo, cửa kia thì thuộc Do Thái Giáo, phần khác thì thuộc Công Giáo. Do Thái là nơi phát sinh ra ba tôn giáo lớn cho toàn thế giới: Do Thái Giáo, Kitô Giáo và Hồi Giáo. Trên đất nước Do Thái, tín hữu của ba tôn giáo sống trà trộn lẫn nhau qua nhiều biến cố lịch sử, văn hóa, chính trị và tôn giáo phức tạp ngay trong lãnh thổ và nơi các quốc gia có thế lực chính trị chính trên thế giới; khi các thế lực này muốn dùng ảnh hưởng tôn giáo cho mục đích của họ. Hành hương qua bên Do Thái, bây giờ chúng ta vẫn còn thấy phong tục ngày Sabbath. Chiều ngày thứ Sáu trong tuần các đường xá, phố phường, các cửa tiệm, công sở bị đóng lại hết để chuẩn bị cho ngày thứ bảy Sabbath. Điều mà mỗi khách hành hương đều tự hỏi là tại sao họ đều là con cái của Abraham, mà không thể nào cùng nhau thống nhất được một niềm tin, nhất là tin vào Chúa Giêsu là Con Thiên Chúa của Abraham? Để trả lời câu hỏi này, chúng ta phải suy gẫm về lời Chúa Giêsu: “Không có một tiên tri nào được đón tiếp tại quê hương mình”. Người Do Thái tại Nazareth đã thấy Chúa Giêsu như một người con của bác thợ mộc, nên họ khó có thể thấy được Chúa Giêsu như một Đấng Cứu Thế theo nhãn quan thời đó. Vì thế cần phải có ơn Chúa mới nhận ra được chân tướng Cứu Thế của Chúa Giêsu. “Lạy Cha, Cha đã che dấu những nhà thông thái mà mạc khải cho những kẻ bé mọn”.
Đặt mình vào hoàn cảnh của người Do Thái, chúng ta cùng cầu nguyện ơn Chúa cho họ hiểu và chấp nhận Đấng Cứu Thế. Bởi vì trong niềm tin, con người cảm thấy Thiên Chúa toàn năng hiểu biết mọi tâm tư của mình và gần gũi với mình nhất. Chúa còn hiểu biết mình hơn cả vợ cả chồng. Thiên Chúa đi vào trái tim con người còn sâu sắc hơn cả trong liên hệ của vợ của chồng. Chính vì vậy, phải có ơn Chúa để nhận ra người bên cạnh là là hình ảnh Thiên Chúa của mình. Trên bước đường hành hương, nhiều khi chúng ta gặp lại những hậu duệ nhiều đời của các Tông đồ Chúa Giêsu ngày xưa. Bây giờ họ có thể là chủ nhân một khách sạn hoặc một nhà hàng hoặc một nơi chốn thánh nào mà mình có thể đi qua. Niềm ước mong của mọi người vẫn luôn là sự hiệp nhất để chuẩn bị cho Nước Chúa trị đến như trong kinh Lạy Cha. Đất nước Do Thái với nơi chốn và con người, có thể dẫn đưa chúng ta về những cội nguồn trong niềm tin Kitô hữu của chúng ta. Từ Nazareth nơi Thiên Thần truyền tin, đến Bethlehem nơi Chúa sinh ra, đến Galilea, Caparnaum, Giêricô… và Jerusalem là nơi Chúa đã chết và sống lại để hoàn thành công việc cứu chuộc. Theo từng bước chân Chúa Giêsu và Mẹ Maria ngày xưa trên bước đường các Ngài đã thực đi
qua, chúng ta cũng cảm thấy được trở về cội nguồn đời sống tâm linh và cùng đích vẹn toàn mai sau. Xin được liên kết với những NGƯỜI ANH EM ĐÃ ĐI TRƯỚC CHÚNG TA: 1. Cha Đaminh Đỗ Anh Dũng 2. Tôma Nguyễn Đức Thăng 3. Giuse Nguyễn Văn Tài 4. Phanxicô Xaviê Đoàn Văn cường 5. Gioan Baotixita Trần Dũng 6. Phêrô Nguyễn Bá Chung 7. Giuse Vũ Mạnh Tường 8. Giuse Nguyễn Minh Triết 9. Phêrô Phạm Ngọc Tuất Xin Chúa thương xót chúng con. Xin thánh Gioan dẫn dắt chúng con Xin thánh Giuse phù hộ chúng con. PHẦN II. Những tháng ngày dấu ái - Những tâm tình yêu thươngVề nguồn 103Tấm Lòng Giuse 50 +

vì lúc đó lớp bảy thiếu chủng sinh, nên tuyển thêm trong Sài Gòn. Ngài lúc đó cũng là cha giáo tại Tiểu chủng viện và cũng là người đầu tiên của Giáo xứ Bắc Hoà được thụ phong linh mục sau ngày từ Bắc di cư vào miền Nam. Sau ba ngày thi tuyển và làm quen với nếp sống tu trì, giờ nào việc nấy… thú thật cũng thấy ngan ngán vì mất hết tự do rồi. Chúa thương tất cả bốn anh em chúng tôi, Ký, Huyền, Tài và Bảo đều đậu vào Tiểu chủng viện Thánh Gioan Đà nẵng niên khoá năm 1971-1972, với sĩ số năm mươi bốn chú. Nhiều khi một mình với tách cà phê sáng nghe tiếng chim hót, ngẫm nghĩ cuộc đời thật đẹp và đơn sơ vì tôi đã được phúc nghe thấy tiếng Chúa như Chúa gọi Phêrô: “Hãy theo Thầy” tức thời theo Ngài không một chút vấn vương, lạ Thángthiệt…chín năm 1971, anh em chúng tôi lên đường ra Đà nẵng và cùng chọn bố Tăng là cha bảo trợ. Lần đầu tiên được ngồi trên máy bay boeing 727, lòng xao xuyến bồi hồi pha lẫn nỗi vui mừng thích thú vì chúng tôi sẽ bắt đầu một đời sống mới, rũ bỏ tất cả mọi thứ để sẵn sàng theo Chúa. Nhìn những đám mây bay trong bầu trời xanh qua cửa kiếng máy bay mới thấy những điều thật kỳ diệu, Chúa đã dựng nên con người và trái đất, một công trình sáng tạo ngoài sức tưởng tượng của con người, thật vĩ đại. Tôi chỉ là tạo vật nhỏ bé mà Chúa thương gọi tôi, thật là quá diễm phúc. Vài tháng đầu tôi cũng cảm thấy nhớ nhà, thèm kẹo ngọt, thèm đủ thứ… vì luật chủng viện không được ăn vặt, ai không qua cửa ải này chắc chưa biết hết ý nghĩa thế nào là Tiểu chủng viện, nôm na là nơi rèn luyện, đào tạo con người thật hoàn hảo, kỷ luật, vâng lời, dũng cảm và thật thà… Rồi ngày tháng qua mau, tất cả bốn lớp lúc đó gồm các lớp đàn anh là Phaolô lớp Mười hai, Phanxicô Xaviê lớp Mười, Giacôbê lớp Tám và lớp chúng tôi Giuse lớp Bảy, sau này có thêm vài lớp nữa. Anh em chúng tôi cùng chơi, cùng ăn, cùng học và giúp đỡ lẫn nhau trong mọi mặt như anh em ruột trong một gia đình. Lớp dưới gọi lớp trên là anh, cứ thế mà noi theo, không mày tao chí tớ… bỗng liên tưởng đến câu nói bất hủ của một anh em Gioan: “Một ngày là Chủng sinh Gioan, mãi mãi thuộc gia đình Gioan” Sau bốn năm tu học, giờ giấc khít khao, chẳng còn thời giờ đâu mà nhớ nhà, nhớ mọi thứ ngoài đời nữa, một điều đặc biệt là khi làm bài kiểm tra, không ai copy ai, tự sức mình làm. Sau này ra học trường ngoài mới thấy sự khác biệt của sự giáo dục trồng người… Nguyễn City, May 29th 2020. minh, ít học như những môn đệ của Chúa ngày xưa chỉ là những người chài lưới như Simon Phêrô hoặc người thu thuế như Mattheu. Nói như vậy có nghĩa là Chúa ở khắp mọi nơi, mời gọi chúng ta trở thành môn đệ của Ngài, không phân biệt giàu nghèo hoặc bất cứ một thế lực nào, chỉ có điều chúng ta có nhận ra ơn gọi và sẵn sàng theo Ngài hay không? Nhìn lại gần hai phần ba thế kỷ, cha bố cũng đã nhận ra ơn gọi của mình khi mới mười tuổi, đang phụ Ba mẹ ẵm em trên tay, qua lời mời gọi của cha xứ làng Nghĩa thượng, Giáo phận Bắc Ninh. Ơn gọi của tôi cũng khá giống với bố. Hồi tưởng lại nửa thế kỷ trước, anh em chúng tôi là những đứa trẻ tuổi mười hai mười ba, tuổi ăn chưa no lo chưa tới, cái tuổi nghịch cũng chẳng thiếu mà phá phách cũng chẳng thừa, tấm lòng đơn sơ như trang giấy trắng học trò. Tôi vẫn nhớ như in trong tâm trí cứ ngỡ mới hôm qua, lúc đó bố hỏi: ”Con muốn đi tu làm Linh mục giống cha không?” Vì lúc đó Ngài mới chịu chức linh mục khoảng gần một năm. Tôi trả lời: ”Dạ không thưa cha, vì mai mốt làm linh mục ngủ một mình con sợ ma lắm!” Cha nói tiếp: ”Con đừng sợ, vì có Chúa luôn ở bên con, giúp đỡ và che chở con, con hãy đi theo Chúa và sau này là linh mục của Chúa, giúp Chúa rao giảng tin mừng cho mọi người, đem nhiều người chưa biết Chúa nhận ra Chúa.” Thú thật khi nghe đến đây, tôi cảm thấy có một sức mạnh vô hình từ trong tim thôi thúc tôi hãy sẵn sàng và ra đi theo Chúa. Thế là tôi chấp nhận và theo hướng dẫn của cha khăn gói lên đường tới Tiểu chủng viện Thánh Giuse Saigon dự thi tuyển vào chủng viện Thánh Gioan Đà nẵng, ƠN GỌI VÀ ĐỜI SỐNG TU TRÌ PHẦN II. Những tháng ngày dấu ái - Những tâm tình yêu thương Ơn gọi và đời sống tu trì 104 Tấm Lòng Giuse 50
N gày xa xưa ấy cách đây năm mươi năm ở một xứ đạo tên là Xứ Bắc Hoà, một vùng quê nghèo xa Thành phố Sài Gòn Chúa Giêsu đã đến và gọi ba môn đệ của Người ở giáo xứ này và một môn đệ ở chốn phồn hoa đô thị Sài Gòn qua Cha bố Giuse Nguyễn văn Tăng. Các môn đệ của người không thông
383. Oklahoma
Ky
+

Thế rồi thời thế đổi thay, tai họa ập xuống, anh em chúng tôi phải chia tay, mỗi người mỗi nơi, mỗi người mỗi hướng, mất trường, mất thầy, mất bạn, mất anh em, mất tất cả chỉ trừ có Chúa vẫn luôn ở bên cạnh và một chút tri thức được các cha các thầy huấn luyện, dạy dỗ trong tâm hồn còn giữ lại. Nhìn lại quá khứ, lòng không khỏi bồn chồn nhớ nhung mái trường xưa, nhớ các cha các thầy đã dày công dạy dỗ, nhớ bạn, nhớ anh em… kẻ còn người mất. Các cha, các thầy đã dạy chúng tôi nhân cách sống của một con người theo Chúa, hãy tin tưởng và phó thác cho Ngài dẫn đường. Chúng tôi được dạy cách học ăn, học nói, học gói, học mở. Vì thế tôi vẫn luôn cảm tạ Hồng ân Chúa ban cho mọi người anh em có cuộc sống như ngày hôm nay. Dù cuộc đời nhiều chông gai, cạm bẫy, Chúa đã luôn nâng đỡ, ủi an, vực dậy lúc tôi buồn chán, khi sa cơ thất thế. Sau ngày đen tối năm xưa ấy, một số anh em vẫn kiên cường, can đảm và trung thành với ơn gọi của mình. Mùa thu hoạch đã đến, những hoa trái đầu mùa như Đức cha Anphongsô Nguyễn Hữu Long, Đức cha Giuse Châu Ngọc Tri và nhiều linh mục nữa cho giáo phận Đà nẵng, riêng lớp tôi được bẩy linh mục. Thật là hãnh diện và vui mừng vì những mục tử Chúa thương cách riêng đã được chọn gọi và cộng tác rao giảng tin mừng đến cho mọi người. Nếu có một phép màu nào đó, Chúa cho Đức cha Phêrô Maria khả kính của chúng con sống lại để nhìn thấy thành quả mà ngày xưa Đức cha đã vun trồng thì tuyệt vời biết mấy! Nhưng trong niềm tin vào Chúa Kitô Phục Sinh, chắc chắn rằng người cha đang mỉm cười và hân hoan tạ ơn Chúa trên Thiên Đàng vì những hoa quả đã đến ngày thu hoạch. Mỗi khi nghe bài hát: “Hồng ân Thiên Chúa bao la, muôn đời con sẽ ngợi ca danh Người” hoặc bài ca: “Từ ngàn xưa Cha đã yêu con, Cha gọi con giữa muôn người, giờ đây con hân hoan bước lên bàn thánh…” Tâm hồn cảm thấy thật lâng lâng, rưng rưng nước mắt, xúc động vì lòng Chúa thương con mênh mông như đại dương không bờ bến. Mùa chay năm một ngàn chín trăm bảy mươi lăm, ngày cuối cùng chúng tôi rời mái trường thân yêu về với gia đình, tôi, Tài và Bảo rẽ đường, Chúa dẫn chúng tôi đi hướng khác, riêng Huyền vẫn bền vững ơn gọi theo Chúa và cuối cùng đã được nâng lên hàng tư tế. Hiện nay đang phục vụ tại Sacramento, thủ phủ của Tiểu bang California và cũng là người con đầu tiên của bố Tăng thụ phong linh mục. Đúng là cây tốt sinh trái tốt, vì sau này bố còn thêm được sáu linh mục và nhiều nữ tu sĩ nữa. Chúng tôi mỗi người mỗi nẻo và sống ơn gọi lập gia đình, song vẫn liên kết với nhau như keo sơn bằng cách này hay cách khác. Dù xa nhau nửa vòng trái đất, anh em vẫn thương nhau, chín bỏ làm mười như Chúa đã dạy: “các con hãy yêu thương nhau, như Thầy yêu chúng con” vậy mới thấy cái tình Gioan thắm thiết dường nào. Hôm nay sống trên đất nước xa lạ này, khác từ ngôn ngữ, văn hoá, cách sống… song cũng nhanh chóng hoà nhập với xã hội mới tự do và bình đẳng. Đặc biệt là nhờ sinh ngữ được tôi luyện thời xa xưa ấy trong chủng viện, tôi đã có thể tạm giao tiếp dễ dàng trong cuộc sống mới, dù chưa trọn vẹn và còn nhiều điều phải học hỏi. Thật là một thiếu sót nếu không thốt lên được lời cảm tạ ơn Chúa, cám ơn các cha, các thầy đã dạy dỗ, truyền đạt kiến thức mọi mặt cho chúng tôi để cuộc sống ngày càng tốt đẹp và nhiều ý nghĩa hơn. Ăn quả nhớ kẻ trồng cây hoặc uống nước nhớ nguồn, với tâm tình đó xin mời tất cả anh chị em trong Tiểu chủng viện nói chung và lớp Giuse nói riêng cùng cất lên lời Tạ ơn Chúa nào “Deo Gracia” nhân kỉ niệm năm mươi năm dưới mái trường thân yêu là Tiểu chủng viện Thánh Gioan Đà nẵng. Nguyện xin Thiên Chúa toàn năng giàu lòng thương xót đổ tràn Hồng ân xuống cho quý Đức cha, quý cha và tất cả mọi người trong gia đình Gioan này. Chúng ta cũng cùng nhau hát vang bài ca: “Từ vực sâu u tối…”để cầu nguyện cho Đức cha cố Phêrô Maria, quý cha, quý thầy và những anh em đã được Chúa gọi về trước chúng ta. Tiếng vang từ chiếc cồng chiêng năm xưa vẫn vang vọng đâu đây trong buổi tối âm u, không ánh đèn đã ăn sâu vào ký ức của mọi người không bao giờ quên…
50 +
PHẦN II. Những tháng ngày dấu ái - Những tâm tình yêu thươngƠn gọi và đời sống tu trì 105Tấm Lòng Giuse

Phan Văn Thanh 366 Con không có bàn thánh Với ánh nến hai hàng Giữa nguyện đường âm vang Lời cầu kinh sốt mến Con không có chén thánh Với bánh trắng rượu nồng Trên đôi tay hiến dâng Tỏa hương trầm thơm ngát Con chỉ còn bụi đất Bám đầy trên hai tay Khó nhọc ngày qua ngày Giữa chợ đời hỗn độn Tâm hồn con thiếu thốn Kinh cầu thưa trên môi Dường như xa nhiều rồi Cõi lòng con với Chúa Đường đời trăm vạn nỗi Chợt thấy mình bơ vơ Hôm nay, trước bàn thờ trần gian, con dâng lễ Rượu nồng, hai dòng lệ Thắp đôi ngọn nến hồng Bánh miến, một mảnh lòng Hao mòn theo năm tháng Mồ hôi đời lận đận Thay giọt nước tinh trong Con đốt nhúm hương trầm Lời âm thầm thống hối Chúa ơi! Xin hãy đợi Một đời con nhỏ nhoi Sẽ dành hết cho Người Trên bàn thờ nhân thế Con xin dâng lên Chúa Trên bàn thờ thế trần Yêu thương cuộc sống này Tình người nặng trên vai Con xin dâng lên Chúa Tấm lòng con yêu mếnVới Chúa chẳng muộn màng Tình con trong tình Ngài. Lễ dâng cuộc đời PHẦN II. Những tháng ngày dấu ái - Những tâm tình yêu thương Lễ dâng cuộc đời 106 Tấm Lòng Giuse 50 +

Bao Yêu lao thương nhoc cuôc thang sông ngay nay sân tınh sui ngươi sam nông 18 chai say Con Con xin xin dâng dâng lên lên Chua Chua coi tâm long long bao con tê yêu tai mên Nhưng dâu co đăng chut cay muôn trong đơi mang dıu tınh con con 22 đi trong cung tınh Ngai. Ngai 26 2 4 4 4 4 4 & Lê Dâng Cuôc Đơi Thơ: Phan văn Thanh Nhac: Thiên Giang & U 3 & & ### 3 & ### Æ Æ Æ & ### # & ### ∑ ∑ œ ™ œ œ œ ˙ œ ™ œ œ œ ˙ œ ™ œ œ #œ œœ œ J ‰ œ œ œ œ ™ #œ J ˙ œ ™ œ œ œ ˙ œ ™ œ œ œ ˙ œ ™ #œ œ œ œ J ‰ œ œ œ œ œ œ ˙ ˙ Ó Ó œ ™ œ œ ™ œ œ œ œ œ œ œ œ œ œ œ œ ™ œ ˙ œ ™ œ ˙ œ ™ œ œ ™ œ œ œ œ œ ™ œ œ œ œ œ œ œ œ ˙ ˙ œ ™ œ œ ™ œ œ œ œ œ œ œ œ œ œ œ œ ™ œ ˙ œ ™ œ ˙ œ ™ œ œ ™ œ œ œ œ œ œ œ œ œ ˙ ˙ œ œ œ œ ˙ ˙ ˙ ˙ Ó Ó Ó Ó PHẦN II. Những tháng ngày dấu ái - Những tâm tình yêu thươngLễ dâng cuộc đời 107Tấm Lòng Giuse 50 +
Con Cua Lưa không lê tim co tiên thay ban dâng nên thơ Ngai hông vơi đên Giot nên vơi mô sang Chua hôi hai hôm măn, hang nay nông 55 Giưa Nươc thay nguyên măt giot đương thay (nươc) âm rươu (trinh) vang, thanh trong ngan va cung lơi ngan manh câu buôn long kinh thay vui sôt banh kiêp mên miên sông 5 Con Câu Con chăng kinh đôt co thuơ nen chen xa hương vang xôi trâm vơi Đa thông banh hôi thoang thơm quên bao rươu trên lôi nông môi lâm 9 trên Giưa tron ban chơ đơi tay đơi con hiên nôi Chua dâng trôi ơi nghi con môt ngut tương kiêp trâm lac nho hương xa nhoi, ngat Chua yêu thơm rôi hen 13 ĐKc1,2Con ĐKc.3Con xin xin dâng dâng lên lên Chua Chua đôi trên tay ban bui thơ đât thê đây trân
Lễ dâng cuộc đời


Giữa phong ba, cùng khấn cầu xin Chúa Theo Phêrô trên biển sóng bao la, Hướng mắt lên Cha, hơn vào bão táp, Rồi Chúa dắt về bến quê bình an.
Lễ hiệp dâng chiều nay thật im vắngChẳng lời ca đèn nến sáng lung linh. Linh mục, giúp lễ, và người đọc sách Hình ảnh Thánh Gia trong lễ nguyện xin. Lễ vật chiều nay con dâng lên Chúa. Cùng một tâm hồn xao xuyến khiêm cung. Xin hiệp cùng Chúa chết trên thánh giá. Âm thầm cô độc như lễ chiều xưa. Thánh lễ chiều nay xin dâng thế giới. Đầu cơn đại dịch sợ hãi muôn dân.Chúa vẫn quyền uy trên trời cao thẳm. Cả Trần gian cùng ước nguyện muôn ân. Thánh đô Hội Thánh âm thầm xa vắng. Cùng Đức Giáo Hoàng độc bước đơn côi. Những ngày chay tịnh, này mùa thương khó. Thống hối ăn năn như thành cổ Sôđôma. Thánh lễ tháng Ba con dâng lên Chúa, Lễ Thánh Giuse uy nghi cao cả, Lễ Tổng Thiên Thần truyền tin Đức Mẹ, Cho muôn dân hiểu , nhiệm ý cao xa. Nhớ nếp sống đạo, dấu yêu quê cũ, Mỗi trưa chuông đổ, cùng đọc nguyện ca: “Tổng lãnh Thiên Thần truyền tin... Đức Bà Maria; Và rất thánh Đức Bà… bởi Chúa Thánh Thần.” “Truyền tin”, nhớ đến kinh xưa quê cũ, Chuông thôi không đổ, bài kinh thấm buồn, Ngày nay còn ai đọc kinh trưa cũ Một thời yêu dấu, chìm sâu chốn nào ? Đã có những điều, tưởng cho nhân thế, Chúa tể muôn vật, lẽ sống vươn cao.
Và những lời cầu, cùng dâng các thánh, Xin rất nhiều ơn, có đẹp lòng thánh? Nhưng xin cho con được theo gương đức, Giữ lòng chung thủy, giữa đại dịch hôm nay.
Cơn dịch như sóng, thời xưa Nô-ah. Con đường nào thật lẽ sống muôn dân.
Giuse 50 +
PHẦN II.
Nguyễn Huyền 382
Lễ dâng chiều hôm Những tháng ngày dấu ái - Những tâm tình yêu thương Lễ dâng chiều hôm Tấm Lòng
108

Năm mươi năm nhớ Mẹ
cũng mong 25 vê Đươcvê thămđươcnoilơiyêu Năm mươi năm nhớ Mẹ rất nhiều 31 3 Chúa quan phòng năm mươi năm con sẽ về thăm. Thăm quê hương, thăm bạn hữu thăm những con đường về Gio 36 An khung trời mái ấm yêu thương___ Tạ ơn Thiên Chúa xin cho con được về thăm 41 4 &4 # Năm Mươi Năm Nhơ Me Nhac va lơi Trương Thinh & # & # & # & # & # & # & # & # Ó‰‰œ œ œ œ ™ œ œ œ œ œ ˙ ™ œ œ œ œ œ œ œ œ œ ˙ ™ œ œ œ œ j œ œ œ ˙ œ œ œ ™ œ j œ œ œ œ w Ó œ œ œ œ œ œ œ œ œ ˙ œ œ œ œ œ œ œ œ œ ˙ ™ œ œ œ ™ œ j œ œ œ ˙ ™ œ œ œ ™ œ j œ œ œ œw Ó ™ œ œ ™ œ j œ œ œ œ ˙ ™ œ œ ™ œ j œ œ ˙ ™ œ œ œ ™ œ j œ œ ˙ ™ œ œ œ j œ œ ˙ ™ œ œ ™ œ j œ œ œ œ ˙ ™ œ œ ™ œ j œ œ ˙ œ œ œ ™ œ j œ œ ˙ œ œ œ œ j œ œ w Ó œ œ œ œ œ œ œ œ œ ˙ œ œ œ œ œ œ œ œ œ ˙ ™ œ œ œ ™ œ j œ œ œ ˙ œ œ œ œ œ œ œ œ œ œ w PHẦN II. Những tháng ngày dấu ái - Những tâm tình yêu thươngNăm mươi năm nhớ mẹ 109Tấm Lòng Giuse 50 +
1 Chúa quan phòng năm mươi năm con sẽ về thăm. Thăm quê hương, thăm bạn hữu thăm những con đường về Gio An mái trường yêu dấu năm xưa. Nuôilơnconmôtthuơ maitocconxanh
6
2 Chúa nhân từ năm mươi năm con muốn về thăm. Thăm anh em thăm trường cũ nhớ công ơn thầy. Làng quê 10 xưa, có còn ai hát ru đêm. Tiêngrubuônthâpthoangbongmôtquêhương 15 ĐK Quê hương của Mẹ in dấu chân con. Năm xưa con đến tưụ trường. Ngày đầu đến gặp gỡ anh 19 em. Nhớ hoài con vẫn không quên. Quê hương suốt đời con giữ trong tim. Đi đâu con
Những viên sỏi trắng Phan Văn Thanh 366 Ngày xưa hắn có thói quen nhặt từng viên sỏi trắng xếp thành hình những trái tim Ngày xưa sỏi trắng thật dễ tìm tim xếp đủ tặng mỗi người một quả Tháng ngày qua lớn lên mỗi người một ngả biết mấy ai còn giữ tim trắng bên mình Hắn vẫn đi tìm những viên sỏi trắng tinh giữa bộn bề bon chen cuộc sống, người thật đông, đời thật rộng mà mấy khi nhặt được sỏi ngày nào Hắn góp gom, gìn giữ, xếp hình tim trắng đem trao mà - mấy ai nhận như ngày xưa thường nhận có người bảo “Sao còn vớ vẩn đời thị phi ai rõ trắng đen gì!” Hắn vẫn cứ đi nhặt từng viên sỏi trắng xếp thành hình những tim Ngày ngày qua sỏi trắng thật khó tìm cố gom góp đủ Trao mỗi người một quả PHẦN II. Những tháng ngày dấu ái - Những tâm tình yêu thương Những viên sỏi trắng 110 Tấm Lòng Giuse 50 +


Những hòn đá cuội Lăn trên dòng đời Nhớ về nguồn cội Để tìm thấy nhau Tóc sợi thêm màu Nụ cười thêm ý Mình thế này nhỉ Hơn là ước mơ! Cho nhau tuổi thơ Bình yên ngày ấy Bây chừ gặp lại Vẫn là ngày xưa… Bên đời nắng mưa Mây trôi lãng đãng Một ngày biển rộng Rồi về với nhau… Những hòn đá cuội “Chúng ta hãy luôn gặp nhau với nụ cười, bởi nụ cười là điểm bắt đầu của yêu thương ” – Thánh Teresa Calcutta –Phan Văn Thanh 366 PHẦN II. Những tháng ngày dấu ái - Những tâm tình yêu thươngNhững hòn đá cuội 111Tấm Lòng Giuse 50 +

C C ơn mưa mùa đông rất mạnh và lạnh buốt vô tình hất tung chiếc mũ lác rách toe của nó. Nó đưa tay chụp vội chiếc mũ đè xuống và vận dụng hết sức mạnh cơ thể dồn xuống hai chiếc pedal bằng gỗ đã sờn mòn, khoét góc để chống cự với những cơn gió mạnh như muốn xô ngã và đẩy lùi chiếc xích lô của hắn. Lắm lúc chiếc xích lô như đứng khựng lại mặc dù nó đã dồn hết sức lực để điều khiển “con ngựa sắt” tiến lên phía trước. Chiều nay nó và “con ngựa sắt” ấy mang một nhiệm vụ đơn sơ, nhưng rất ý nghĩa vào thời điểm ấy. Một giáo dân giáo xứ Thanh Đức nhờ nó vận chuyển hai bao ruốc khô mang tặng chủng viện. Do từ lâu trong lòng, nó luôn mong ước có một lần trở lại chủng viện. Tạ ơn Chúa, hôm nay Chúa đã trao cho nó cơ hội trở lại ngôi trường xưa, nơi mà nó từng học và nuôi dưỡng ước mơ trở thành Linh mục. Nhưng hoàn cảnh lịch sử đã thay đổi. Hôm nay nó trở lại trường trong một chiều đông rất lạnh. Bầu trời xám xịt và gió mạnh như muốn hất tung đi mọi thứ, như muốn đánh tan tác đàn chim đang vui đùa, ríu rít cùng với những ước mơ và hoài bão thánh thiện. Một thứ gì đó đang gặm nhấm trong tâm hồn nó. Nó cảm thấy một sự quặn thắt nơi lồng ngực. Vừa rướn mình lên để cố lết chiếc xích lô lăn đi chậm chạp, trong tâm trí nó hiện lên hình ảnh ngôi trường Tiểu chủng viện đầy thân thương. Chủng viện bây giờ ra sao? Anh em nó hiện tại thế nào? Còn lại được bao nhiêu? Phòng hội? Nhà nguyện? Nhà ăn? Sân bóng rổ… thế nào? Tất cả như một thước phim quay chậm trong tâm trí nó. Nó điều khiển chiếc xích lô một cách vô hồn. Nói thiệt, khi những suy nghĩ tạm dừng, nó thở phào vì nó vẫn còn sống và đang đạp chiếc xích lô đến gần trường Sao Mai. Từ đó nó có thể phóng tầm mắt nhìn về Chủng viện đằng xa bên kia cầu De Lattre, ẩn nấp sau những rặng dương rì rào. Và cứ thế quãng đường tiếp theo nó cũng đi trong vô hồn, nó hầu như không biết con đường trước mắt thế nào? Xe cộ lưu động làm sao? Để rồi khi giật mình, nó nhận thấy mình chỉ còn cách chủng viện không xa.
Chiếc xích lô lăn bánh chậm rãi ngang qua ngôi nhà thờ An Thượng nhỏ nằm cô quạnh giữa một vùng đất trống trải với vài dây thép gai đã rỉ sét. Ngôi trường đầy ắp yêu thương hiện ra rõ mồn một trước mắt nó với cây Thánh giá sừng sững trên tầng thượng. Tim nó bắt đầu đập loạn nhịp, một nỗi xúc động khó tả dâng trào mà nó không thể kiểm soátCánhđược.cổng Chủng viện vẫn rộng mở như chào đón sự trở lại của đứa con nhỏ ngày nào. Không gian xung quanh hoàn toàn yên ắng, không có bóng dáng con người, chỉ nghe tiếng gió hú, rít mạnh giữa những hàng dương liễu um tùm, rậm rạp như lâu ngày không có người chăm sóc. Tiếng lạo xạo của bánh xe xích lô lăn trên mặt đường càng làm cho không gian thêm lạnh lẽo. Nó đạp xe thẳng đến phía nhà bếp, tất cả chìm trong hoang vu, tĩnh lặng. Nó đứng tần ngần rất lâu vì không tìm thấy bóng dáng ai cả. Bời vậy, nó có dịp đảo mắt nhìn quanh chủng viện. Sân bóng rổ ngập đầy cát và lá dương liễu rải rác khắp nơi. Nó hồi hộp mở cánh cửa mà ngày xưa nó thường lên xuống để ra sân bóng đá. tâm tình yêu thương Ngày Tấm Lòng
Giuse 50 +
trở lại 112
Quốc Trân 373 Ngày trở lại… PHẦN II. Những tháng ngày dấu ái - Những

bàn làm việc của mình, tôi có một bức tượng Thánh Giuse đang ngủ. Thậm chí ngay cả khi ngủ, thì thánh nhân cũng vẫn đang chăm sóc cho Hội Thánh.” – Đức Thánh Cha Phanxicô –PHẦN II. Những tháng ngày dấu ái - Những tâm tình yêu thươngNgày trở lại 113Tấm Lòng Giuse 50 +
Dưới chân cửa cũng vương đầy cát và lá cây. Cánh cửa mở ra, điều đầu tiên đập vào mắt nó là chiếc cầu thang quen thuộc mà nó và anh em nó thường ngồi trượt mỗi lần xuống cầu thang. Nó nhớ không lầm thì bên phải là phòng bệnh, nơi mà nó thường bóp dầu nóng Salicylate sau mỗi lần đá banh và sát kia là tủ đựng banh mà chiều nào nó cũng chạy nhanh xuống chực chờ để lấy cho được quả banh tốt nhất. Nó tiếp tục bước đi, có lẽ đây là phòng cha Nhân nằm sát chân cầu thang phía nhà ăn. Trước mắt nó hiện ra là nhà ăn, ghế ngồi đã được chất tất cả lên bàn, các cửa kính đều được đóng kín mít và tất cả đều phủ đầy bụi bặm. Nó dí mắt sát vào cửa sổ để nhìn, ở trong đó ngày xưa nó đã từng ngồi ăn uống, sinh hoạt với anh em. Nơi này đã bao bọc, nuôi nấng nó ba năm trời ở chủng viện, giờ chỉ là một khoảng không tối om với bàn ghế ngổn ngang vương đầy bụi bặm. Nó chợt nhớ những lần trực nhà ăn và đã ăn chung thức ăn như thế nào. Bao nhiêu ký ức chợt ùa về, nó cảm thấy xót xa làm sao. Chợt nó nhìn thấy cửa ở phòng khách đang mở nên lao đến rất nhanh hầu tìm được ai đó, nhưng nó rất đỗi ngạc nhiên vì trong phòng khách lúc này kê dăm ba chiếc giường có chăn mền, quần áo. Chắc chắn là còn vài anh em, nó nghĩ như vậy. Nhưng đảo mắt nhìn quanh nó tuyệt đối không tìm thấy người nào. Cánh cửa sắt phía trước phòng khách được đóng kín mít. Nó đi lùi lại, bước nhanh trở về phía cầu thang và lao nhanh lên tầng hai mong tìm thấy ai đó nhưng hành lang hun hút ở tầng hai cũng lạnh lùng, yên ắng. Nó lại chạy sang phía phòng hội chung nhưng cửa ở đây cũng đã khóa tự bao giờ. Nó định chạy lên tầng ba nữa, nhưng sự hoang vắng đã làm nó chùn chân. Nó thẫn thờ bước những bước nặng nề trở xuống cầu thang và ra ngoài. Quang cảnh thật đìu hiu, hoang vắng quá, chỉ còn nghe thấy tiếng gió hú qua hàng dương như tiếng trả lời cho đứa con lâu ngày trở lại mái trường thân yêu rằng: "Mùa giông bão đến, đã đánh tan tác đàn chim thân yêu của nó, để bây giờ đàn chim ấy phải tứ tán khắp bốn phương trời. Nó ngậm ngùi đứng chết lặng giữa sân bóng rổ mặc cho những cơn gió lạnh vô tình quất tới tấp vào mặt. Một nỗi xót xa, đau buồn đến quặn thắt xâm chiếm tâm hồn nó. Một lát sau, thấp thoáng có bóng người dưới khu nhà bếp. Nó chạy vội lại và gặp ma soeur mà nó không nhớ tên. Trao đổi ngắn gọn với ma soeur và trao quà xong, nó xin phép quay về." Chiếc xe xích lô lại cô đơn lăn bánh lạo xạo trên con đường quen thuộc chôn dấu biết bao kỷ niệm. Nó dừng lại, nhảy xuống xe và ngoái lại nhìn ngôi trường thân yêu sừng sững giữa bầu trời xám xịt. Bất chợt, một cơn đau quặn thắt xuất phát từ dưới cơ bụng, dồn ứ lên lồng ngực và theo một trật tự tự nhiên, nó chạy lên khóe mắt, ứ đọng lại chỗ đó và rồi cứ thế chảy thành dòng trên hai gò má. Hình ảnh ngôi trường thân yêu càng lúc càng mờ dần và nhạt nhòa theo hai dòng nước mắt của nó. “Tôi có một lòng yêu mến sâu sắc dành cho Thánh Giuse vì ngài là con người của thinh lặng và sức mạnh. Trên

Nguyễn Quốc Bảo 379 50 năm kể từ ngày bước chân vào chủng viện, tôi còn nhớ, năm đó mình học lớp đệ lục (lớp 7), khi tựu trường được xếp ngủ ở lầu 3, nguyên một dãy phòng có 54 chú, tôi được xếp ngay dãy đầu gần cửa phòng cha Mai. Đúng theo thời khóa biểu TCV, ngày nào cũng vậy, sáng dậy vào lúc 5h00 sau hồi chuông đánh thức, rời khỏi giường và quỳ gối đọc kinh dâng ngày. Sau đó các chú chạy xuống sân tập thể dục 15’; kế tiếp là làm vệ sinh cá nhân rồi về lớp tham dự giờ nguyện ngắm. Lúc còn nhỏ thường được các thầy hoặc cha hướng dẫn, từ lớp đệ ngũ thì các chú tự giúp nhau nguyện ngắm. Sau giờ nguyện ngắm, chúng tôi rảo bước đi lên nhà nguyện để tham dự thánh lễ. Lễ xong, mọi người về lớp để chuẩn bị bài vở trong ngày. 7 giờ xuống tầng trệt, phòng ăn để ăn sáng. Mình nhớ mãi khẩu phần ăn thường xuyên là một ổ bánh mì và một phần sữa đặc. Xong bữa sáng thì anh em đi làm vệ sinh gọi là lao tác, theo từng khu vực đã được phân công hàng tuần. Kế đến là những tiết học có khô khan, có thích thú, tùy theo tâm trạng của mỗi người. 11h30 là đến giờ viếng Chúa. Các chú vào nhà nguyện để ghi sổ viếng Chúa, tâm sự với Chúa qua những dòng chữ đơn sơ. Sau đó đến giờ ăn trưa, trước khi ăn có phần đọc lời Chúa, trong lúc ăn có phần đọc sách đạo đức mà ai cũng phải đọc ít nhất là một lần trong năm học. Thời gian ăn trưa khoảng 30 phút, những chú nào ăn chậm thường ăn không hết bữa, do đó các chú thường có tác phong ăn nhanh. Sau bữa ăn là giờ vệ sinh cá nhân, giặt giũ, hớt tóc v.v… rồi đi ngủ đến 13h thì dậy tiếp tục buổi học, ban chiều đến 16h30 thì tất cả xuống sân chơi tập thể các môn đã đăng ký như: bóng chuyền, bóng rổ, bóng đá và bóng bàn, khoảng 17h30 các chú vào tắm rửa để chuẩn bị cho bữa cơm chiều. Ăn xong, các chú có khoảng 30 phút để đi dạo: trên mái nhà bếp hoặc trong khuôn viên chủng viện, sau đó về lớp để ôn tập, chuẩn bị cho buổi học ngày mai. 21h lên nhà nguyện đọc kinh tối. Các chú có 15 phút đi vệ sinh cá nhân, đọc kinh dâng đêm và đi ngủ. Chương trình sinh hoạt được lặp đi lặp lại, một ngày như mọi ngày.
Đã
Suốt quãng thời gian bốn năm được tu học trong TCV là căn bản đào tạo nên con người tôi ngày hôm nay. Tôi chỉ tiếc là mình không được tiếp tục mặc dù Chúa đã tạo cho tôi nhiều cơ hội. Vài dòng nhắc nhở những kỷ niệm đã qua, trong giờ kinh lễ, tôi luôn luôn cầu nguyện cho các cha giáo, thầy giáo, những bạn học đã qua đời, cùng những bạn còn sống trong bậc tu trì luôn vững bước trong vòng tay Chúa và mẹ Maria. Những tháng ngày dấu ái - Những tâm tình yêu thương Một ngày trong nhà Chúa 114 Tấm Lòng Giuse 50 +
PHẦN II.
Một ngày trong nhà ChúaM
Nếu có ai hỏi: Trong suốt cuộc đời, cái gì khiến cho bạn nhớ nhất? Tôi xin thưa đó là quãng thời gian học tập tại TCV Thánh Gioan Đà Nẵng. Nơi đó có những cha giáo đáng kính, những anh em thân thiết và những kỷ niệm không thể nào quên.

...điều
N hững ngày giãn cách, rảnh nhưng không rảnh, mọi người như thế. Nghe như nghịch lý mà không nghịch lý, bởi nỗi sợ covid chợt ghé, não đầy ắp lo ngại... Lấp vào trống không, đôi dòng cho "...điều tôi không thể". Nhớ năm xưa, tròn nửa thế kỷ, tin tuyển dụng chủng sinh về xứ, nhiều phụ huynh ghi tên con em mình với linh mục sở tại. Hồ sơ hoàn tất với "lý lịch trong sạch"... Sĩ tử lên đường, thi, bóc tách học sinh ưu tú sau sàng lọc... Ngày tháng trong môi trường chủng viện giúp nhiều bạn nhận ra lý tưởng cho riêng mình. Tất cả sau bao năm đèn sách khép lại, đa số anh em dừng lại về cuộc sống đời thường, chỉ còn lại vài anh em theo trọn con đường chọn Chúa làm gia nghiệp. 50 năm nhìn lại, mình viết đôi dòng gửi riêng các bạn năm xưa: Dũng, Đức, Huyệt, Hoàng, Kinh, Long, Ngọc. Các bạn quý mến ơi! Sau bao năm lăn lộn với đời: lao đao có, đủ đầy có, khổ đau có, hạnh phúc có, vỡ vụn có... Nhìn con đường các bạn đi, tôi thật sự nể phục. Các bạn hy sinh nhiều thứ, ngay cả những nhu cầu riêng của các bạn và của riêng gia đình để chu toàn lời mời gọi ơn Thiên triệu... Đôi lúc, người ta trong đó có tôi nhìn bạn như chiếc bình pha lê thật đẹp, thật trân quý. Các bạn được thiết kế riêng biệt cách tinh xảo, hài hoà từ Tiểu chủng viện qua Đại chủng viện. Giáo dân, bạn đồng môn nhìn theo chiều hướng tích cực, hoa văn, dáng dấp... Các bạn là chiếc bình thật đẹp ngắm ở mọi góc cạnh... Giữa đám đông, giữa bạn bè, các bạn như bông hoa tỏa hương. Khi chụp hình không có ai vây quanh tôi, lấy tôi làm trung tâm. Khi phát biểu chẳng ai nhờ tôi đúc kết vấn đề... Chỉ có các bạn, các bạn nổi trội giữa đám đông nhưng mấy ai thấu hiểu sau bức màn nhung ấy các bạn rất cô đơn (theo nghĩa đời thường).
Và Mấy ai hiểu tâm tư, vấn nạn, sự khó khăn trong cuộc sống đời thường, va chạm hằng ngày. Có ai hiểu có lúc thân thể bạn "tự sướng" lúc trái gió trở trời? Người lập gia đình, có vợ, có con, cháu tíu tít bên cạnh lúc cần thiết... nói lạc đề chút xíu: một vài lần, vợ đi vắng hoặc về quê thăm mẹ đôi ngày... bỗng, trống vắng... tự lo mọi chuyện như một độc thân thật sự: nấu cơm, nấu nước, rửa chén bát, giặt áo quần, mua rau, làm cá, ướp thịt, quét nhà... Nói chung tự xử vài ngày mình có cảm tưởng... hết chịu nổi! Rứa đó! Còn các bạn, bao năm tự lo, còn phải "bao đồng" chuyện giáo dân. Một mình gánh vác, đáp ứng nhiều yêu cầu của giáo dân, chính quyền, giáo quyền. Người ta nhìn bạn từ bên trái sang bên phải, trong bóng tối, trong ánh nắng... Trong đó có già có trẻ, có đẹp có xấu, có đạo đức có ương ương, có trí thức có bình dân, có bà tám có ông tám rưỡi... thế đấy. Lướt qua, mình trăn trở dùm cho các bạn! Thôi nhé, viết nhiều các bạn bảo thì là rằng Khoa mập lắm chuyện. Ngưng. Nhưng vài dòng nữa thôi...ihi. Chắc các bạn lớp Giuse, dù đã lập gia đình, các bạn còn... MÊ MẨN... THỔN THỨC... XAO XUYẾN... với thiên chức này khôngCũngnhỉ?may, thánh chức không trao nhầm thân phận như mình. Ngài biết "có nhiều rủi ro" và "liều lĩnh"... PHẦN II. Những tháng ngày dấu ái - Những tâm tình yêu thương...điều tôi không thể!
Nguyễn Công Khoa 351
115Tấm Lòng Giuse 50 +
tôi không thể! Mong lời cầu nguyện cho nhau. Cầu nguyện cho Linh Mục cũng chính là cầu nguyện cho chính chúng ta.

trôi
Hãy sống trọn vẹn với giây phút hiện tại. Giờ viếng Chúa (Từ Messenger lớp Giuse) PHẦN II. Những tháng ngày dấu ái - Những tâm tình yêu thương Giờ viếng Chúa 116 Tấm Lòng Giuse 50 +
NcKh: Mình không nhớ rõ lắm, chỉ nhớ ngồi sau Lê công Đức, hắn cũng đang quỳ thì lăn đùng ra. Qc cũng bị xỉu hả?
PvT: Mình thấy giống hình tụi mình năm lớp 7? Đúng rứa thì tau ngồi viết vị trí thứ ba, hàng ba từ cửa sổ tính vô. Tau nhớ đi qua cái bàn quỳ của các Cha, Thầy rồi vào ghế.
NvKy: Mình nhớ ghế mình khoảng hàng thứ tư hay thứ năm gì đó? Phía trái (nhìn lên gian cung Thánh). Ngang mình lúc đó có Thầy Dũng quỳ thì phải? Đó là năm đầu tiên, năm thứ hai lớp mình ngồi xuống phía dưới, nhường cho lớp sau. Có anh em nào nhớ chỗ của mình không? NnQ: Hình đó năm nào vậy?? Nhớ năm lớp 7, mình quỳ dãy bên trái (từ dưới nhìn lên bàn thờ). Ghế thứ nhì, chỗ thứ nhì, tính từ lối đi ở giữa. Cũng nhớ, có lần bị xỉu, được các anh lớn lớp Phaolô khiêng xuống. Hình như có anh Trần Đình Tuấn, RIP(anh của anh Trần đức Cường) và anh Nguyễn hữu Long khiêng? PqV: Tớ nhớ một lần, Thánh lễ ban sáng, Hiếu "sì" đang đứng thì ngủ gật, nó lắc qua lắc lại một hồi, không đứng vững nên ngã rầm xuống ghế. Anh em liếc nhìn, biết hết mà không thằng nào dám cười.
PvT: Hình nhà nguyện đẹp quá! Không biết anh chàng nào chơi cái áo ca rô nổi quá? PqV: Mình nhớ cuối năm lớp 7 (hè 72), Út trà ôn có mặc cái áo ca rô sọc to, nhìn rất nổi.
NnQ: Hồi nớ Phùng văn Thân (lớp Gia cô bê) và Phùng văn Thích lớp mình, cũng mặc áo ca rô hơi giống rứa (nhưng sọc nhỏ hơn), màu nâu. Trong hình thì người mặc, không giống anh em nhà họ Phùng?
NcKh: Còn nhớ chuyện hồi lớp 7? Hay! Công Đức xỉu vì sức khoẻ yếu, gầy nhom. NvTu: Đọc những comt này, bao hình ảnh quá khứ lại tràn về.
PvT: Hình nhà nguyện này, vào giờ viếng Chúa buổi trưa. Anh em ta đang viết nhật ký thiêng liêng (sổ viếng Chúa). Nhìn lại mà nước mắt lưng tròng rồi!
... ...
lại cũng chẳng được. Vì thế, hạnh phúc không ở đâu xa. Đó chính là khi ta sống trọn vẹn với giây phút hiện tại. Đừng
Nhớ quá! Nhưng tất cả đã chìm vào dĩ vãng, không còn thực nữa. Giờ có níu kéo để đi rồi hối tiếc.

Vì bao gian khó chất chồng, nên chẳng còn thời gian rảnh rỗ i. Luôn thiếu trước và hụt sau, nên họ cần cù, nhẫn nại. Chắt chiu dành dụm cả năm nhưng lũ lụt xảy đến, tất cả cũng tan hoang. Tôi cũng quen dần, với vị mặn khô của biển, mùi sình lầy trên sông rạch. Rồi từ đó, tôi nhớ nao lòng đến mùi thuốc lá của vùng đất Cẩm Lệ (khi chưa quen, ngửi rất gắt), vị mặn chát của chén nước mắm, được ngâm muối lâu ngày với những con rạm (cáy, cua nhỏ). Sống trong gian khổ, dầm mình trong mưa nắng, nén lòng cùng với những bữa cơm thanh đạm, để vươn lên! Lỡ rồi! Thì kể ra cho hết... Những món ăn ngoài Trung thì n hiều lắm: bánh bột lọc, bánh nậm, bánh ướt, bánh bèo... Món bánh có ngon hay không, còn do cách pha nước chấm! Thủa nhỏ, vài ngày mới "dành dụm" được, để ăn mấy cái bánh bèo! Món ăn bình dân, bột đổ lên đáy chiếc chén con, rắc vài cọng ruốc (chà bông), nước mắm rưới lên... Ôi, cay quá! Đã quá. .. nhưng cũng mau hết quá! Những món ăn như: bánh tráng đập, bánh canh cá, mì Quảng, bánh ướt, bánh bèo... Khi xưa, chỉ là những bữa ăn giản dị, qua ngày. Sau này, chế biến dần lên, cũng trở thành những món đặc s ản! "Xin chọn nơi này, làm quê hương..." (Nhạc sĩ Nguyễn Đức Quang, Thơ Nguyễn Ngọc Thạch) Giờ đây, dẫu phải cách xa! Nhưng lòng tôi luôn ngóng về chốn xưa... Bao ký ức luôn tràn
Quê hương tôi "Quê hương em, nghèo lắm ai ơi. Mùa đông thiếu áo hè thời thiếu ăn Trời hành cơn lụt mỗi năm. Khiến đau thương thấm tràn, Ngập Thuận An để tan biển khơi... " (Tiếng Sông Hương, Nhạc sĩ Phạm Đình Chương) Phạm Quang Vinhh 378 Nhìn vào bản đồ Việt Nam, đoạn thắt ở giữa khiến ta nao lòng. Từ vùng đất Quảng Bình cho tới Phú Yên, mưa sa bão táp thì lụt lội, nắng hạn khô cằn thì cháy rát thịt da. Nhẫn nại và chịu đựng với những gian truân đó, người miền Trung cũng vì thế mà gắng gượng để vươn lên. Quyết tâm và bền chí.
Tôi đã được sinh ra nơi miền đất đó, và đã cảm nhận cùng tr ải nghiệm với mọi người quanh tôi.
về trong tôi. Nhớ những người thầy, người bạn... những tháng ngày học hành cùng rong chơi... Nhớ là m sao những bữa ăn đạm bạc nhưng đầy ắp tình người... Xin chọn nơi này, làm quê hương . PHẦN II. Những tháng ngày dấu ái - Những tâm tình yêu thươngQuê hương tôi 117Tấm Lòng Giuse 50 +

Giuse 50 +
Xin Chúa đến để cho con cam đảm Con đầy sợ hãi Xin Chúa đến để giải thoát Con đang bị kiềm chế
Giêsu
Tìm về
- Giêsu xin hãy đến 118
PHẦN II. Những tháng ngày dấu ái -
Nguyễn Thái Sơn 361 XIN CHÚA GIÊSU ĐẾN Xin Chúa đến để chữa lành Con đầy thương tích Xin Chúa đến để dạy dỗ Con đây dại khờ Xin Chúa đến để yêu thương con Con đây cô đơn Xin đến để tăng thêm nghị lực Con đây yếu đuối Xin Chúa đến để tha thứ Con nhiều tội lỗi Xin giúp con biết thứ tha Con đầy cay đắng Xin Chúa đến để an ủi Con đang đau buồn Xin đến để tăng thêm sức mạnh Con đang mỏi mệt Xin Chúa đến để khuyến khích Con đang buồn phiền với nhiều chán nản Xin đến mang lại an bình Con đang bồn chồn và hồi hộp
Xin Chúa đến để hoà giải Con bị xa lìa từ những người con yêu Amen Chuyển ngữ từ bài thơ: COME, LORD JESUS - Fr. Drew Wood xin hãy đến Những tâm tình yêu thương Tìm về Tấm Lòng


thương huynh đệ Ơn nghĩa thầy trò Tôi muốn níu lại Một thời đã qua Mấy mươi năm rồi Anh em chúng tôi “Những hòn đá cuội Lăn trên dòng đời Nhớ về nguồn cội Để tìm thấy nhau” Nguyễn Thái Sơn 361 * “Những hòn đá cuội” - PVT * PHẦN II. Những tháng ngày dấu ái - Những tâm tình yêu thươngTìm về - Giêsu xin hãy đến 119Tấm Lòng Giuse 50 +
TÌM NgườiVỀta đi tu Mẹ bảo đi tu Tôi cũng đi tu Sau bảy ngày thi Căng thẳng hồi hộp Bốn chín (49) anh em Từ Trung vào Nam Đã được tuyển chọn Gioan Chủng viện Lớp mình Giuse Tháng ngày buồn vui Chia sẻ ngọt bùi Cha thầy bè bạn Rồi thời tao loạn Vận nước đổi thay Chim xa lìa bầy Bốn phương tan tác… Tháng ngày lưu lạc Chẳng quên mái trường Cả trời thân thương Tôi muốn tìm lại Tình


Với cả thành tâm Nguyệt xin cảm ơn và gửi Tình Yêu của Nguyệt đến với các anh chị (em) Gioan đặc biệt là Giuse – nếu có kiếp sau, vâng, nếu có kiếp sau Nguyệt xin lại được làm dâu của Gioan, làm dâu của Giuse. Yêu các anh chị (em) nhiều.
Anh ấy Những tháng ngày dấu ái - Những tâm tình yêu thương Anh ấy, người chồng Giuse của tôi 120 Tấm Lòng Giuse 50 +
Xin cảm ơn các anh chị (em) Giuse đã yêu thương ân cần động viên tinh thần giúp Nguyệt vượt qua khó khăn và đem lại niềm vui trong cuộc sống khi mà Nguyệt tưởng như đời mình không còn chút nắng trong tim.
Người chồng Giuse của tôi
Xin cảm ơn chủng viện Gioan đã tạo nên một phần tử tốt lành, và Nguyệt được nhận phần kết quả tốt lành đó.
Rồi một hôm anh đến nhà tôi, gặp bữa cơm trưa, nhà tôi mời anh cùng ăn cơm nhưng lần này anh từ chối, dứt khoát từ chối – tôi ngạc nhiên nhưng không nói. Anh về rồi và chiều anh lại đến đưa tôi đi lễ vì hôm ấy là ngày Chủ Nhật – Tôi được phép đi chơi với anh ấy một tuần một lần vào chiều cho đến tối Chủ Nhật Khi ngồi tâm sự ở quán café tôi đã hỏi anh vì sao từ chối dùng cơm với gia đình tôi như mọi khi anh vẫn cùng và anh trả lời “Bởi vì hôm nay gia đình anh dùng khoai trừ bữa nên anh về cùng ăn với gia đình anh”.
Matta Nguyệt (F.X Đoàn Văn Cường 232) N gay lần đầu tiên viết thư cho tôi anh ấy đã tỏ tình, những lời tỏ tình thẳng thắng không vòng vèo, không thơ mộng như tôi hằng tưởng tượng. Với tôi lúc ấy thư tỏ tình của anh ấy cũng như những người khác tôi chẳng rung động, không bối rối – tôi không thích anh ấy – vì vẻ ngoài mảnh khảnh, thư sinh và đôi kính cận trên gương mặt khá là đạo mạo của một anh thầy giáo hiền lành. Tôi vẫn còn mơ mộng nghĩ đến một bờ vai rộng, vững chắc để tôi có thể yên tâm đặt đầu mình vào đó và nhắm mắt lại không cần bận tâm đến thế giới bên ngoài. Tuy vậy anh ấy vẫn có một lợi thế duy nhất mà tôi đành xem xét lại – anh ấy là người có đạo – đó là tiêu chuẩn đầu tiên mà gia đình tôi chọn chồng cho tôi. Dạo đó tôi có khá nhiều người theo tán tỉnh, người ta nói tuổi dần thường có số đào hoaVậymà.là chúng tôi quen nhau, hằng ngày anh đến nhà tôi “đóng đô” sau giờ dạy, mỗi ngày có khi hai lần. Dần dà tôi phát hiện ra anh ấy thông minh – rất thông minh và rất uyên bác – anh biết lắng nghe tôi nói chuyện vớ vẩn và bất kỳ chuyện gì anh hầu như đều hiểu biết tận tường – anh nhẹ nhàng giải thích cho tôi và nói cho tôi biết nhiều điều lắm và cứ thế dần dần tôi kính trọng anh, nể phục anh và có cảm tình.
Gia đình tôi rất thích anh ấy nên thường mời anh cùng ăn cơm với gia đình khi gặp bữa – đương nhiên anh không từ chối vì đang cố lấy điểm với tôi mà.
PHẦN II.
Tôi im lặng nhìn vào đôi mắt to và sáng sau cặp kính cận dày đó và một ý nghĩ lóe ra trong đầu – đây sẽ là người chồng của mình.

Tôi toan tính cho cuộc sống, cho gia đình, cho ngày mai của gia đình chúng tôi mà không hề bận tâm lo nghĩ rằng: có một ngày tất cả những điều đó tôi phải đối diện một mình. Ôi! Lạy Chúa! Cảm giác của những ngày đầu khi anh vừa rời khỏi cuộc đời tôi - kinh hoàng, khủng khiếp!!! Tôi cũng không phải là nhà văn để diễn tả được cái cảm giác kinh khủng đó. Đau đớn và nỗi đau đớn đó như con quái vật tham lam, nó cứ chiếm lĩnh trong tâm tưởng của tôi, tim tôi tan nát, lòng tôi tơi bời và “cục buồn” đó luôn xoắn lấy tôi cả ngày lẫn đêm, ngay cả khi tôi đang ngủ nó cũng thúc tôi dậy trong đêm để tra tấn dằn vặt tôi, tôi tuyệt vọng chống trả bằng những giọt nước mắt âm thầm chảy dài theo khóe mắt làm ướt đẫm mặt gối cô đơn. Và cứ thế, ngày lại ngày, đêm lại đêm, mỗi lần nhìn di ảnh của anh trên bàn thờ tôi vẫn chưa hiểu điều gì đã xảy ra. Tôi không hiểu làm thế nào tôi đã đi qua khoảng thời gian đó. Có những đêm lủi thủi đi về một mình trong đầu tôi bỗng mơ hồ vẳng tiếng reo hò ru con của ai đó lâu lâu lắm rồi “Con ơi! Người ta đi có đôi có bạn, còn má một mình chạng vạng giữa đêm”, mà cảm thấy mủi lòng và thấy tự thâm tâm thầm trách Chúa sao nỡ để chồng đi trước tôi. Lạy Chúa, xin tha tội cho con vì đã yếu lòng. Bây giờ nghĩ lại tôi không hiểu làm thế nào tôi đã đi qua được khoảng thời gian ấy. Cảm ơn Chúa, những cảm giác u buồn, những tháng ngày buồn bã đã qua. Giờ đây tâm tư tôi bình yên lạ, chiều nay tôi ngồi đong đưa trên chiếc xích đu kỷ niệm anh tự tay làm cho tôi, nhìn lên bầu trời yên ả trên kia, mỉm cười với lá nhỏ vừa lìa cành đang chao mình trong chút nắng vàng cuối thu. Cảm ơn Chúa vì con vẫn còn có gia đình của con, vẫn còn có Gioan, còn có gia đình Giuse thân yêu.
121Tấm Lòng Giuse 50 +
Con vẫn có một gia đình thân yêu
Matta Nguyệt (F.X Đoàn Văn Cường 232) Đ à Nẵng 29/11/2021 Người ta thường nói ở ác sống lâu, có lẽ bởi tôi gian ác nên Chúa bắt tôi sống lâu hơn chồng. Hồi còn trẻ mỗi lần thấy người nào chết chồng tôi thường sợ hãi chạy về nắm tay anh ấy và nói “Anh không được chết trước em đó nghe em sợ lắm!”, lần ấy tôi còn nhớ như in anh ấy nhìn tôi và trả lời “Anh biết rồi, vì em yếu đuối hơn anh nên cho em chết trước rồi anh chết sau cũng được”. Khi đó tôi thật ngây thơ tin tưởng vào lời nói của anh như tin vào Chúa, vậy là tôi yên tâm sống bên cạnh cuộc đời anh với ý nghĩ anh sẽ sống bên tôi cho đến ngày Chúa gọi tôi về.
PHẦN II. Những tháng ngày dấu ái - Những tâm tình yêu thươngCon vẫn có một gia đình thân yêu

Lm Lê Công Đức Kể chuyệnơngọi cho ai muốn nghe KỂ CHUYỆN ƠN GỌI CHO AI MUỐN NGHE (1) N gày 11/9/2001 kinh hoàng ấy cũng là một bước quặt trong con đường ơn gọi của tôi. Chuyện tóm tắt như sau… Tôi đã về Đà Nẵng từ năm 2000 và được giáo quyền sẵn lòng đón nhận với điều kiện xin được hộ khẩu từ cơ quan Công an. Đi tới đi lui nhiều lần, thấy chẳng có mấy hy vọng… Cha Nguyễn Thanh Sơn phó xứ Chính toà, nơi tôi giúp mục vụ, còn suy đoán theo hướng dễ gây nản lòng: “Em nghĩ Anh Đức phải ít nhất 10 năm nữa mới chịu chức được!” Ahihi… Năm đó tôi 42 tuổi. Và tôi không hề bị áp lực về chịu chức, dù sớm hay muộn. Tôi chỉ muốn phân định để thấy rõ Chúa có muốn gọi tôi làm linh mục hay không mà thôi? Nói chuyện với công an, tôi vẫn dẫn Chúa ra để nói về điều đó - cho khỏi những lòng thòng vô ích. Tôi nói: Thưa anh, tôi muốn làm linh mục và tôi tin Chúa cũng muốn thế, nên tôi bỏ công việc ở Sài Gòn để về lại Đà Nẵng đây. Ở Sài Gòn, tôi làm hai ba việc cùng lúc và kiếm được 4 hay 5 triệu đồng mỗi tháng. Nay nếu anh tuyên bố rõ rằng, không thể cấp hộ khẩu cho tôi, thì tôi sẽ cảm ơn anh, coi đó là ý Chúa, và khoảng một tuần sau thì tôi đã lại có mặt ở Sài Gòn rồi! Quả thật, đầu mùa hè năm ấy, sau sự kiện chịu chức hoành tráng của Khoá 1, tôi được công an Thành Phố nhắn cho biết đơn xin hộ khẩu bị bác. Thế là tôi xếp va ly quay về Sài Gòn, tạm thời trong kỳ hè ấy, trong khi chờ đợi Chúa ban thêm những tia sáng nào khác… PHẦN II. Những tháng ngày dấu ái - Những tâm tình yêu thương Kể chuyện ơn gọi cho ai muốn nghe 122 Tấm Lòng Giuse 50 +

… Thế nhưng, Khi tôi rời Đà Nẵng về lại Sài Gòn cho những tháng hè của năm 2001 ấy, thì tôi ngay lập tức có thể tạm quên chuyện hộ khẩu và giấc mơ chủng viện của mình. Bởi có một mission đang chờ sẵn! Tôi cần tận dụng thời gian kiếm tiền để giúp cho người nhà ở Bàu Cá đang gặp nạn về tài chánh… Allez! Tôi tự cách ly mình nghiêm ngặt trong căn gác bề bộn và nóng như thiêu của nhà anh chị và các cháu. Ba tháng đó, tôi dịch được bốn quyển loại vừa, cùng với việc hoàn chỉnh hai quyển lớn hơn đã làm trước đó - tôi có 6 bản dịch mới toanh để ‘bán bản quyền’! Cộng với tiền huê hồng (2000- 3000 đồng) trên mỗi đầu sách khác của tôi mà người ta bán, tôi nhớ mình kiếm được khoảng 25 triệu trong chiến dịch ba tháng hè này. Dù vấn đề vẫn chưa hoàn toàn được giải quyết, nhưng vẫn tạ ơn Chúa vì tôi sống còn được trong cái nóng khắc nghiệt như thế, không hề ngã bệnh! Xong chiến dịch kiếm tiền như nói trên, tôi liên lạc với Đức Cha Phaolô để hẹn ngày trở ra Đà Nẵng. Lúc bấy giờ là đầu tháng 9/2001. Và đây là những ngày mà câu chuyện sẽ lên cao trào… II. Những tháng ngày dấu ái - Những tâm tình yêu thươngKể chuyện ơn gọi cho ai muốn nghe
KỂ CHUYỆN ƠN GỌI CHO AI MUỐN NGHE (2)
123Tấm Lòng Giuse 50 +
PHẦN
Tôi nhắc đến sự kiện chịu chức của Khoá I (Đcv Huế) là để cho một số bạn dễ hình dung. Vào lúc mà các cha đồng nghiệp hiện nay như cha Thứ, Khánh, Hữu Đức, Tiến v.v… đã đàng hoàng là một linh mục và đang hoặc sắp du học bên tây, thì tôi vẫn chưa là… chủng sinh, thậm chí chưa là… dự tu của giáo phận Đà Nẵng! Tôi giúp mục vụ ở Chính Toà và một số việc cho Đức Cha Pha olô, không với danh nghĩa nào chính thức cả, ngoài danh nghĩa của “người đang xin hộ khẩu”! Hic. Nói chung, tôi vẫn ‘đi mây về gió’ và không thuộc về giáo phận hay cộng đoàn nào. Để giải gỡ tất cả tình trạng trên, tôi phải xin được hộ khẩu tại Đà Nẵng. Hộ khẩu trở thành vấn đề quyết định là như thế!… Thi thoảng trong thời gian này tôi có dịp đi Huế, tôi nhớ mình dừng chân trước cổng Đại chủng viện, nhìn vào bên trong và tưởng tượng các cha các thầy đang êm đềm trải qua thời biểu sinh hoạt hằng ngày - tôi đưa tay mân mê trụ cổng và nghĩ miên man: “Chúa ơi, con là ‘kẻ ở ngoài’ bao năm rồi, từ Xuân Lộc, Sài Gòn, giờ ra tới Huế đây… Chẳng biết có ngày nào Chúa biến con thành ‘kẻ ở trong’ không nhỉ?”


KỂ CHUYỆN ƠN GỌI CHO AI MUỐN NGHE (3) Ba tháng hè vừa qua (2001) cũng là một ‘kỳ nghỉ hè dài’ đối với việc xin hộ khẩu của tôi. Chính tôi không nghĩ đến mấy, vì bận rộn chuyện nhà… Cơ quan công an hộ khẩu Tp Đà Nẵng cũng không phải nhắc đến nó nữa, bởi họ đã trả lời dứt khoát rồi! Chỉ có thành phần thứ ba là Đức cha Phaolô xem ra đang bận tâm nhiều… Nhưng thực tế, ngài không làm chủ bao nhiêu tình hình và cũng phải ‘ú tim’ tuỳ theo những cái gật đầu hay lắc đầu của cơ quan chức năng - như câu chuyện mở ra cho thấy… Số là, liên lạc với ngài bằng điện thoại, tôi lấy đại một cái date để về tới Đà Nẵng là ngày 11/9. Điều này có nghĩa tôi sẽ lên tàu vào tối ngày 10 tại Sài Gòn. Ngày 11/9 được chọn đại vậy thôi, lúc đó tôi làm sao biết sẽ có vụ khủng bố của Osama Bin Laden để mà phản đối hay ủng hộ ổng (sic). Và tôi mua vé tàu như dự định, chẳng có gì hồ hởi, vì chuyến này đi Đà Nẵng tôi ít có gì để hy vọng nhất… Đùng một cái, hôm 9/9, trước ngày lên đường, tôi đang xếp va li thì nhận được một cuộc điện thoại từ HQP, dự tu đang phục vụ tại toà giám mục: “Anh Đức ơi, Đức Cha bảo em gọi anh và nhắn rằng anh đừng ra Đà Nẵng nữa, vì họ nhất định không cấp hộ khẩu cho anh. Coi như mình bỏ cuộc trong nỗ lực theo đuổi hơn một năm nay… Đức Cha nói Anh Đức có thể xem dòng tu hay tu hội nào đó trong Sài Gòn thích hợp thì tham gia cũng tốt…” Tôi không khỏi bàng hoàng! Việc đầu tiên tôi làm là… ngưng xếp va li (thật ra đã xếp gần xong rồi!) Và việc thứ hai là lấy giấy bút ra, viết một thư chính thức cảm ơn Đức Cha Phaolô vì sự tận tâm của ngài trong việc này ngót hai năm qua, dù không thành… Thư này tôi nhờ Tr. chuyển trực tiếp cho Đức Cha, nhân tiện hôm nay cậu ấy đang có mặt ở Sài Gòn theo lịch buôn chuyến, và sẽ về Đà Nẵng bằng máy bay chiều nay… Không đến nỗi như bị ai rút tấm thảm dưới chân, nhưng tôi thấy mình ở trong một tâm trạng không mấy dễ chịu! Tôi đẩy chiếc va li vào sát tường, và bắt đầu phác hoạ cho những ngày phía trước… Tôi nghĩ đến việc dịch thuật, và nghiêng nhiều về việc liên can vào ngành xuất bản… PHẦN II. Những tháng ngày dấu ái - Những tâm tình yêu thương Kể chuyện ơn gọi cho ai muốn nghe 124 Tấm Lòng Giuse 50 +

Và mọi sự trở nên thông thoáng cho tôi, từ đó! PHẦN II. Những tháng ngày dấu ái - Những tâm tình yêu thươngKể chuyện ơn gọi cho ai muốn nghe
- Hãy tập trung cầu nguyện, cầu nguyện nhiều cho đơn bảo lãnh này được phê nhận!
Sáng hôm sau, ngày 10, lại có điện thoại từ HQP: “Chào Anh Đức. Đức Cha đổi ý và ngài nói vẫn muốn anh tiếp tục ra Đà Nẵng. Không có hộ khẩu thì anh đăng ký tạm trú, và công việc của anh chỉ xoay quanh những việc riêng mà Đức Cha nhờ. Vậy anh sẽ ra chứ?” Ừ thì ra. Tôi đồng ý, và tình trạng vé tàu vẫn còn nguyên, nên tôi sẽ lên tàu vào đêm nay, và hẹn HQP đón ở Ga Đà Nẵng vào trưa mai. Nhưng phải thu hồi lá thư đang nhờ Tr. chuyển cho Đức Cha, vì nó không còn phù hợp nữa! Tôi gọi cho Tr., thật may là Tr. vẫn còn giữ chứ chưa chuyển lá thư. Tôi yêu cầu giữ nguyên đó và tôi sẽ nhận lại sau… Thật lạ, một lá thư do mình viết, cuối cùng cũng chỉ có mình đọc, còn người được đề gửi thì không hề biết đến sự tồn tại của nó. Vậy mà nó trở thành một tư liệu quí, phản ảnh câu chuyện một giai đoạn đời sống của mình! Tàu đến ga Đà Nẵng ngay giờ trưa. HQP đón tôi về toà giám mục. Đức Cha vừa ăn trưa xong và trở về phòng. Tôi xông thẳng vào phòng Đức Cha, theo lời mách trước của P. - Chào Đức Cha, con mới ra tới ạ. - Ơ, nhanh thế. Cậu đã ăn gì chưa? - Dạ rồi, con ăn trên tàu. - Cha có cái này cho cậu xem nè… Đức Cha rút trong bìa hồ sơ ra một tờ A 4. Đó là một “Đơn xin bảo lãnh”, chính ngài đứng tên và bảo lãnh cho tôi! Tôi lướt qua hết nội dung tờ đơn, trao lại cho ngài và nói: - Đức Cha mới làm đơn này hôm nay? - Ừ, Cha mới cho gửi sáng nay. - Con cảm ơn Đức Cha nhiều lắm. Đức Cha thật tận tình với con… Nhưng sao Đức Cha liều thế? - Liều gì đâu? - Thì câu cuối trong đơn ấy… Đức Cha bảo lãnh và chịu trách nhiệm về mọi tư tưởng, hành vi của con kìa! Liều đến thế là cùng. Hihi… Đức Cha cũng cười. Tôi tạm biệt ngài để trở lại sắp xếp chỗ ở của mình. Quả thực đây là một nước đi mới: Đức Cha bảo lãnh tôi, và người nhận đơn là một người duy nhất, Ông Nguyễn Bá Thanh, đứng đầu UBND Thành Phố, chứ không phải các cơ quan ngang dọc chằng chịt như những lần gửi đơn trước.
Vài tháng sau, đơn bảo lãnh ấy được phúc đáp, rất tích cực.
125Tấm Lòng Giuse 50 +


Nhưng hiểu rộng ra, là âm thanh còn vang vọng. Ký ức xa xưa của tôi còn đong đầy trong tiềm thức, nay có cơ hội để tuôn trào. Dư âm! Dẫu là những nhọc nhằn, đắng cay gian khổ, như quá khứ của tôi. Nhưng nếu được sống lại trong quá khứ, tôi vẫn cảm thấy thích thú, vì được trải nghiệm. Cùng một "cao độ" âm thanh, La thăng hay Si giáng chẳng khác gì nhau? Nhưng lại khác biệt trong ca khúc vui hay buồn. Phạm Quang Vinh 378 Tiếng sóng vỗ rì rào, khi mạnh bạo, lúc khoan thai mỗi lần chuyến đò ngang cập bến. Tiếng la hét, đùa giỡn của bọn trẻ í ới gọi nhau tắm bên sông. Năm mươi năm trôi qua mà như vẫn còn đó. Cây đa ngày trước, giờ vẫn sừng sững, chỉ thêm nét già cỗi hơn xưa. Bến đò ngang, đã không còn nữa nhưng trong tôi, ký ức xa xưa vẫn chưa phaiCònmờ.đó những lần thơ thẩn trên bến sông, cũng có khi cùng đám bạn nhảy lên chuyến đò ngang. Bên kia bến đò, là những hàng quán gánh rong, bán cho khách qua đò với những món ăn bình dị. Nhưng với tôi, thời đó là quá tuyệt vời. Món bún mắm cay xè, chảy nước mắt như còn đọng trên môi. Ăn xong, còn được tặng thêm tô nước chè nóng nhớ mãi đến bây giờ. Không còn nữa cồn cát lúc ẩn lúc hiện, mỗi khi thuỷ triều lên xuống. Chiếc tàu chiến khi xưa lừng lững nửa nổi, nửa chìm gần bên cây cầu sắt. Con tàu trắng khổng lồ cặp bến sông, in đậm nét dấu thập đỏ dùng làm bệnh viện. Nhìn về thành phố trên cao, cây Thánh giá chót vót của nhà thờ Chánh toà, bên này sông xa xa đó, hiện lên toà nhà trắng lẫn trong sương: Tiểu chủng viện Thánh Gioan. Tôi được sinh ra trên đất Hoà Vang. Trước nhà là đường ray xe lửa, chếch sau nhà vài cây số là ngọn đồi với những cây chà là. Lên 5 tuổi, tôi học lớp: "Ấu trĩ viên". Hình ảnh trong tôi là những bà Soeur, trên đầu đội chiếc mũ màu trắng, rộng vành (tôi đoán làm bằng nhựa, được uốn cong hai bên). Các cô giáo dạy tôi, mặc váy ngắn, túm chặt ở phía dưới, làm các cô đi đứng rất khó khăn. Chắc phải năm bước, cô mới di chuyển được một mét? Ôi tội nghiệp làm sao! Đường ray xe lửa đó, lại "đi theo tôi" qua xứ Chính Trạch. Sau những buổi học (lớp mẫu giáo), tôi theo những đứa bạn mới, đứng chơi bên đường sắt, chỗ "bẻ ghi" xe lửa. Cũng có lúc, đợi ông già bẻ ghi vừa đi khỏi, cả đám cũng xúm lại, chuyển cần, bẻ ghi qua đoạn đường khác (chắc cũng bởi tôi nghịch phá như rứa, nên cuộc đời tôi luôn "lạc hướng" chăng?) Những tháng ngày dấu ái - Những tâm tình yêu thương Dư âm 126 Tấm Lòng
Dư Âm Gần nơi tôi ở, phía bên phải, cách vài trăm mét, là bến xe chợ Cồn. Tôi ra đứng đó, rồi ngẩn ngơ nhìn, những chuyến xe ngược xuôi. Lang thang cũng một đoạn, tôi tới đứng trên chiếc "cầu vồng". Đó là đoạn đường, được làm cao lên, phía dưới xe lửa có thể chuiChưaqua. đầy một năm, tôi lại chuyển chỗ, qua sông để đến nơi ở mới: xứ An Hải. Tạm quên đi những chuyến xe căng đầy, đường ray xe lửa, hiện giờ trước mặt tôi là dòng sông xanh mát, bóng dừa nghiêng nghiêng và gần đó là bãi biển trải dài đến vô tận. Trước năm 1975, tôi thường đọc cuốn: nguyệt san Tinh Thần, của nha tuyên uý Công giáo. Có bài viết về: âm thanh còn tồn tại trong không gian. Bài viết đó có nhắc đến một Linh mục, ngài là một nhà khoa học, một nhạc sĩ. Đã phát minh ra cỗ máy tìm "bắt" lại được âm thanh của quá khứ? Dư âm, nghĩa đen chỉ là âm thừa.
PHẦN II.
Giuse 50 +

Lòng vòng chuyện dư âm: Dư âm là "âm thừa". Khi những lời nhắc nhở, thậm chí là răn đe của các ân sư làm chúng ta khó chịu. Rồi sau những vấp ngã, sai lầm, chúng ta hiểu được thì chẳng muộn màng nhưng các Ngài đã không còn nữa . Dư âm là lời rao giảng đến độ "chói tai" những kinh sư của Đức Kitô cách đây hai ngàn năm. Âm thừa ngày đó của Đấng Cứu thế đã trở thành Phúc âm. Trải qua bao đắn đo, ngẫm suy rồi lựa chọn, cuối cùng, mình cũng hít một hơi thật dài để dặn lòng: đến rồi đây. Cố gắng thêm, cho dẫu đây mới chỉ là bước đi banChuyếnđầu?
Giuse 50 +
xe Lam đông người, cắt rời không gian sống của tôi. Một vùng quê gian khổ, gia đình chật vật ngược xuôi. Mái trường đơn sơ với những đứa bạn quen thân từ khi còn thơ ấu. Từ ngày được Rước lễ lần đầu, rồi chịu Phép Thêm sức. Mình đã cảm nhận được dần những gì là hy sinh. Các soeur dạy giáo lý trong chiếc áo dòng nóng bức, nhưng vẫn toát lên vẻ đẹp rạng ngời. Các thầy, rồi cha xứ tận tâm, hăng say trong mọi sinh hoạt giáo xứ. Hình ảnh chiếc áo dòng đã thôi thúc tim tôi. Ngày cùng anh em trong xứ, nộp đơn rồi đi thi tuyển. Tôi hớn hở và thấy mọi việc trôi qua nhẹ nhàng. Nhưng khi nhận được giấy báo trúng tuyển, tôi bỗng chần chừ rồi hoang mang. Ra đi, cũng đồng nghĩa với việc, từ đây: trong bữa cơm gia đình sẽ thiếu tôi, chút việc vặt có thể phụ cho cha mẹ, rồi sẽ ra sao? Mấy đứa em vẫn vô tư ăn uống, nói cười như chẳng để ý chuyện anh mình sắp đi xa. Tôi bỗng chạnh lòng, miếng cơm còn trong miệng nhưng không nuốt được nữa. Tôi buông chén, nói cảm thấy đau bụng (rồi giả bộ ôm bụng), chạy vội vào trong phòng, nằm khóc! Còn vài ngày nữa tôi đi, đám bạn cũng cảm thấy dễ thương hơn. Chúng nhường nhịn tôi, ân cần hơn bao giờ hết. Nhưng tất cả những thân thương đó, càng khiến tôi thêm mủi lòng. Ngày tựu trường đến, tôi không dám để gia đình đưa tiễn. Tôi và mấy thằng bạn lội bộ năm cây số để ra bến xe. Cũng chỉ lác đác vài chiếc xe Lam. Chuyến xe còn chờ đủ khách mới khởi hành, tôi mời đám bạn ly nước mía thơm ngọt. Lần đầu tiên trong đời, tôi chơi sang đến thế. Chiếc xe sắp khởi hành, chia tay mấy thằng bạn. Tôi vội quay đi, không để chúng thấy mắt tôi bắt đầu đỏ hoe. Ngồi khép mình trong chiếc xe, mọi người nhìn tôi ái ngại (vì thấy mớ đồ đạc lỉnh kỉnh của tôi). Tôi cũng nén lòng, gục đầu xuống gói hành trang và nhẹ nhàng khóc... Lần trước, tớ kể đến đoạn: từ xứ Chính trạch, chuyển qua An Hải. Cũng mới ở được hai năm, kéo nhau vào Sài Gòn. Rồi vừa sống với Sài Gòn hai năm, lại bị đem ra An hải "rự tu" hu huMớihu...vào nhà xứ ít ngày, Bố Thiều bắt học giúp lễ (bằng tiếng La tinh). Mình cầm cuốn sách mà "lòng động, lòng lo". Hỏi mấy anh lớn: mấy anh có hiểu mấy chữ lạ này không? Các anh nói: cũng chẳng hiểu. Chỉ biết: thí dụ, lúc đọc tới câu lỗi tại tôi, lỗi tại tôi ... thì hai đứa giúp lễ phải cúi đầu quay ngoắc vào Cha chủ tế. Tớ mới nhớ: hèn chi, có bữa đi dự lễ, thấy tới đoạn đó, mấy anh giúp lễ quên "ngoắc ngoắc" cái đầu, bị Ông Cha đưa tay khỏ cho mấy cái. Tớ vừa học chưa dứt câu: Ad deum ... thì đùng một cái, bố Thiều nói: con không phải học nữa, từ hôm nay, Thánh lễ chuyển qua tiếng Việt rồi. Ôi! Sung sướng làm sao! "Bên lề" Dư âm ! Lần trước, tớ có nói: dư âm còn là những lời chỉ dạy, thậm chí là răn đe. Có những la mắng, đòn roi của những Bề trên (đôi khi không đúng cách, hoặc đúng chỗ?) có thể làm mình buồn, nhưng không giận. Cầu nguyện cho các ngài, rồi các ngài cũng hiểu ra, và mình học được từ đó những bài học lớn.
PHẦN II. Những
Chiếc áo chùng thâm che đời một thằng bé Lời kinh đêm vẫn thoáng giấc mơ hồng Tình thương đó có khi nào quên được Bao năm rồi cậu bé vẫn nằm mơ (Trích thơ Thích Phùng) tháng ngày dấu ái Những tâm tình yêu thương Lòng
Dư âm 127Tấm
-


PHẦN II.
Từ khi con có trí khôn và biết suy nghĩ, con đã có ấn tượng về những người được gọi là "ăn cơm nhà Đức Chúa Trời", ấy là những bậc nhà tu nói chung và những và những vị đã xuất thân từ Tiểu chủng viện Thánh Gioan Đà Nẵng nói riêng. Người con muốn nói đến đầu tiên, luôn sống gần gũi bên con, đó là một người cha hiền lành, khiêm nhường và đáng kính của con: "Ba Ký". Theo lời kể của ba con, lúc vào học Tiểu chủng viện, người có ý dâng hiến đời mình cho Chúa, nhưng vì hoàn cảnh, ba con đã rẽ ngang con đường mới. Tuy người không thực hiện được ý muốn từ nhỏ của mình, nhưng Chúa đã yêu thương và dẫn người đến một con đường rất vinh quang. Thay vì hiến thân cho Thiên Chúa trọn đời, thì người làm tròn một nhiệm vụ khác mà Chúa đã trao cho: đó là một người chồng và một người cha rất mẫu mực của chúng con. Nhờ bao nhiêu năm ba con đã được "ăn cơm nhà Đức Chúa Trời" mà ngày nay con có chút dư hương đó. Bao nhiêu những kỷ niệm, những buồn vui, những câu kinh sớm tối, những lề luật, kể cả những câu chuyện tiếu lâm của người trong đời tu hầu như người đã kể lại cho mấy má con nghe hết. Chẳng hạn như ăn vụng đậu phộng rang, trùm trong chăn kín mít vào ban đêm nhai thật khe khẽ mà vẫn kêu rau ráu, chỉ sợ cha giám luật vớ được... Không chỉ thế thôi, người còn dạy chị em chúng con phải bắt chước gương sáng của Thánh Têrêsa Hài đồng Giêsu (bổn mạng của chị em gái chúng con) là yêu Chúa Hài đồng và luôn dâng hy sinh nhỏ bé như quét nhà, rửa chén, hoặc một chút nhường nhịn nhau. Ba má vẫn bắt chúng con tập làm những việc nhỏ bé ấy vì yêu mến Chúa. Gia đình con gồm 6 người: ba má và bốn chị em con. Ba làm nghề hớt tóc, tuy đồng tiền kiếm được không nhiều cho lắm nhưng cuộc sống gia đình con khá đầy đủ. Ba sống một cuộc sống rất bình thường, không tham vọng gì nhiều, suốt ngày chỉ lo làm nuôi gia đình. Lúc rảnh rỗi cha con thường chuyện trò với nhau. Người nghịch lắm, nhiều khi nói phét, pha trò, diễu hài lung tung, ai cũng nói chuyện đùa được, cởi mở với mọi người nhưng người vẫn có một cái gì đó thật thà và ngây ngô - phải chăng đó là cách huấn luyện của các cha giáo, đã dạy người từ nhỏ phải thành thật với Chúa và với chính mình nữa.
Nguyễn Thị Mỹ Ly - trưởng nữ của ba Ký - lớp Giuse
Hạnh phúc của con Khi con đọc thư mời của bác Hùng, đại diện anh em cựu chủng sinh Gioan Đà Nẵng các tỉnh phía Nam gởi cho ba con, không biết một động lực nào mạnh mẽ thôi thúc con, khiến con có một chút gì thật nhỏ nhoi ghi lại trong tập kỷ yếu này. Những tháng ngày dấu ái - Những tâm tình yêu thương Hạnh phúc của con 128 Tấm Lòng Giuse 50 +


N ăm nay con đang học lớp 12, trước mắt con hiện giờ là hàng loạt các kỳ thi đang mời gọi, con phải cố gắng học để quyết định cho tương lai của mình. Bởi thế thời gian học của con rất khít, ở trường tổ chức dạy ôn thi vào buổi tối đến 8 giờ mới về nên con không thể cùng ba má và các em dùng bữa cơm tối được. Đặc biệt gia đình con coi bữa cơm tối rất quan trọng. Buổi trưa con chỉ dùng cơm cùng với gia đình nhưng rất vội vã không có được nhiều thời gian như buổi tối. Mỗi tuần con chỉ có 2 ngày được dùng bữa tối với gia đình mà thôi. Gia đình con xem bữa cơm gia đình như là một buổi họp mặt, lúc đó mọi đề tài được đưa ra, từ những thông tin báo chí, truyền hình, những sự việc xảy ra trong xóm, những niềm vui, nỗi buồn cả những người bạn thân quen của ba hoặc của con, những mẫu quảng cáo vui vui, những lời khuyên của ba má, những ý kiến của chúng con và những câu chuyện tếu. Nên bữa cơm gia đình lúc nào cũng đầy ắp tiếng cười. Còn thức ăn ư? Ngon dở không quan trọng, nhưng theo con cùng nhau quây quần bên bàn cơm, nói chuyện với nhau là cũng trở nên một bữa cơm ngon miệng rồi. Bữa cơm gia đình đối với con rất cần thiết, nó chính là niềm vui sum họp như làn nước mát tẩy sạch bao lo toan trong ngày. Ngồi vào bàn ăn với đầy đủ thành viên cả gia đình thật là một niềm hạnh phúc. Bên cạnh đó, những buổi kinh tối gia đình sum họp đầy đủ cùng nhau dâng lên Chúa những lời kinh và cầu nguyện cho tất cả mọi người luôn đạt được những điều tốt đẹp - mới thật là ấm cúng với con làm sao! Cũng vậy, với gia đình lớn của ba con hàng năm luôn có một ngày họp mặt tất cả các anh em khi còn học chung với nhau ở Tiểu Chủng Viện, đến và chia sẻ với nhau về những buồn vui, những sinh hoạt của nhau ... Ngoài một người cha mẫu mực của con ra, con còn coi những người bạn của ba con như người cha mình vậy. Có những bác rất yêu thương chúng con như con cái của mình, điển hình như bác Thanh luôn hướng dẫn con những lời văn hay, bác Chung (to be) thường vất vả soạn những tài liệu Anh văn đem cho con tham khảo và làm bài thực hành được tốt hơn, bác Thịnh, bác Vinh, cha Thái, cha Ngọc ... đã đem cho con biết bao điều hay và thú vị. Con rất cảm động khi những người bạn của ba con hết sức nhiệt tình và giúp đỡ nhau từ những việc nhỏ nhất đến việc lớn nhất. Con cảm thấy rất tự hào, sung sướng khi được sinh ra, lớn lên và trưởng thành trong một gia đình ấm no, hạnh phúc. Không biết có phải ngẫu nhiên mà con được như vậy hay nhờ ba con là một người "tu xuất" chăng? Và con cũng rất hãnh diện khi con được gia nhập vào đại gia đình Thánh Gioan Đà Nẵng. Thật là cảm động khi ba cho đi họp bạn ngày truyền thống Cựu Chủng Sinh Gioan. Những lần đầu con có vẻ xa lạ nhưng dần dần con cảm thấy ngày một thắm thiết và gần gũi hơn. Những tình cảm của những người bạn ba con thật chân thành, anh em luôn đoàn kết chia sẻ với nhau những lúc vui buồn, ai gặp sự không vui là mọi người đều thăm hỏi, gặp những lúc ốm đau mọi người giúp đỡ về vật chất cũng như tinh thần... Những ngày vui tất cả cùng có mặt để vui cùng, đặc biệt những ngày các bác được Chúa chọn làm linh mục, lúc ấy trên khuôn mặt mọi người đều mừng rỡ hân hoan.
phục vụ tha nhân để danh Chúa mỗi ngày được cả sáng. 23h50 ngày 30 tháng 03 năm 2000 “Mỗi khi bạn cười với một ai đó, đó là hành động của yêu thương.” – Thánh Teresa Calcutta –PHẦN II. Những tháng ngày dấu ái - Những tâm tình yêu thươngHạnh phúc của con 129Tấm Lòng Giuse 50 +
Cuối cùng nguyện xin Chúa hãy kêu gọi các cha, các bác trong Tiểu chủng viện Gioan luôn biết chia sẻ những niềm vui, nỗi buồn cho nhau để đại gia đình này ngày càng siết chặt tình tương thân tương ái. Một điều nữa con chỉ mong sao thế hệ của chúng con ngày nay được tiếp bước quý cha, quý tu sĩ của chủng viện Đà Nẵng trở nên những chủng sinh dâng mình cho Chúa,

T hiệt tình tôi cũng cố nhớ bọn tui quen nhau ra sao, trong trường hợp nào mà lục hoài trong trí cũng không nhớ ra? Mẹ tôi và mẹ nó cùng bán sạp vải trong chợ, cùng bỏ quê ra. Quê bọn tôi ở Quảng Nam. Làng tôi cách làng nó chừng một giờ đi bộ, băng qua mấy nà bắp, băng qua một cái làng nhỏ tên Xóm Mới thì đến. Ấy là nói chuyện bây giờ, còn khi đó tôi không thể mường tượng ra được. Lúc ấy bọn tôi chưa hề biết nhau. Chiến tranh đẩy bọn chúng tôi khỏi làng quê cùng gia đình đến nơi gọi là Trại tạm cư ở vùng cát trắng Hòa Khánh huyện Hòa Vang xưa. Hai bà mẹ của hai đứa tôi đều mất chồng rất sớm, từ năm 1964. Chợ là nơi hai bà mẹ cùng hoàn cảnh mưu sinh bằng nghề bán vải. Có lẽ vậy, bọn tôi biết nhau từ chỗ đó. Lúc ấy chừng 10 tuổi. Buổi sáng, tôi phải dậy sớm cùng bà chị kế xuống chợ bày hàng để mẹ tôi làm việc nhà xong xuống sau, hai chị em quay về lo ăn cơm đi học. Năm 11, 12 tuổi, cũng không rõ trường hợp nào nó rủ tôi đi thi vào lớp 6 trường Ngoại Ô Đà Nẵng ( Trường Trung Học Công Lập Thái Phiên), cách nhà chừng 6 cây số. Nó trông chăm chỉ và tươm tất hơn, tôi thì lêu lổng, vì ngoài giờ học là chạy rông ngoài đường trần xì cái quần đùi áo cộc. Ngày đi thi vào lớp 6, nó đến nhà tôi cùng đi, thì tôi quên, lo đi câu cá. Tôi chỉ kịp bươn bả sấp mặt cùng nó chạy đi cho kịp giờ. Chắc mặt nó trông thảm hại lắm. May mắn thay, vừa chạy gần đến đường nhựa thì gặp đúng lúc người họ hàng lùi chiếc xe Lam 3 bánh ra để chở khách. Nghe bọn tôi kể, anh vội vàng hối bọn tôi lên xe chạy cho kịp giờ. Vì quá nôn nóng nên lúc chiếc xe bắt đầu chạy, anh cán lên chân con chó, bị đau nó chạy theo cắn vào thanh sắt ở chỗ lên xuống làm tôi co chân tránh nó, hình ảnh đó làm tôi nhớ đến chừ. Có lẽ vì thương 2 đứa nhóc, anh ấy chở một mạch không đón khách xuống tận trường Bán công ở đường Phan Thanh Giản, vừa lúc cổng đóng. Hú hồn, rứa mà tới ngày có kết quả, 2 đứa cùng đậu. Tôi nhớ như là nó vị thứ 64 còn tôi 230, cũng không chắc lắm? Chuyện tôi đậu vô trường công lạ lắm, vì tôi có học hành gì đâu. Như là ma xui quỷ khiến, trước mấy ngày thi tình cờ tôi lấy
cuốn sách ai đó để trên bàn, đọc bài bình hai chữ "học hành". Đề thi trúng y bài đó, nhớ đâu "bình" đó, chó táp nhằm ruồi, toán thì dốt địt. Chuyện của Tôi và Nó PHẦN II. Những tháng ngày dấu ái - Những tâm tình yêu thương Chuyện của tôi và nó 130 Tấm Lòng Giuse 50 +
Nguyễn Công Tráng 372

Bọn tôi không gặp lại nhau từ lúc ấy. Sau đợt đau, tôi trở về hồng trần mất một năm học, vẫn dốt như thuở ban đầu tại một trường tư thục. Lại một khúc rẽ nữa, cái đám bạn chết tiệt của tôi mùa hè rủ nhau chọc chó, hái trộm cây hàng xóm, tự nhiên rủ đi học hè. Cha mẹ ơi! Kèm học cho bọn tôi là anh Công, học ở trường Kỹ thuật. Chắc nhờ anh gần gũi, nên sau 2 tháng "gần chết" với đám choai choai như quỷ sứ mà tôi thay đổi, học toán cũng được, văn thì viết đôi ba dòng người đọc cũng cảm, chắc là do bà nhập? Đời không như là mơ. Những năm bắt đầu biết ý thức về cuộc đời, tôi như mất phương hướng vì đất nước chiến tranh, thời cuộc thay đổi. Sau 1975, tôi không học nữa, về lại quê với trăm ngàn mối tơ vò. Hàng ngày, trên mảnh vườn xưa của gia đình, tôi sức con trai mới lớn cuốc xới, đào gốc cây mọc hoang sau bao năm không người chăm sóc, vô núi chặt cây, lớn thì làm nhà, nhỏ thì làm chuồng nuôi heo, cây thẳng thì làm giàn bầu bí. Lúc rảnh, lôi đống sách giấu diếm ra đọc, nào là cổ học tinh hoa, quẳng gánh lo đi và vui sống, đắc nhân tâm... cứ thế từ mất phương hướng này đến phương hướng nọ. Tôi tìm cách rời quê đi làm công nhân... rồi rẽ ngang xin đi dạy học ở miền núi, cuộc sống vô cùng khắc nghiệt đủ bề, như một kẻ TRỐN CHẠY TƯƠNG LAI. Chúng tôi chẳng có tin tức gì của nhau. Sau 7,8 năm dạy học ở miền núi, tôi lập gia đình, trở về đồng bằng theo vợ. Ở phía sau khoảng đời đáng quên đó là những kỷ niệm buồn nhiều hơn vui, nỗi niềm thời tuổi trẻ bị hủy hoại bởi bệnh tật và sự hỗn mang của thời kỳ sau giải phóng. Tôi về làm nhân viên quèn và dạy nghề cho một trường phổ thông. Một ngày đẹp trời, không biết làm sao nó tìm gặp lại tôi. Chắc là Chúa sai nó đến lần thứ 3, nó đến rủ tôi đi họp mặt lớp Giuse. Lúc đó tôi mới biết lớp mình học ở Tiểu chủng viện là lớp Giuse. Gặp nhau tôi chẳng nhận ra ai, chỉ mang máng mấy cái tên... ra rồi tôi có thêm nhóm bạn mới. Nhóm bạn mới này khi kể chuyện ai cũng trải qua bao thăng trầm, bao gian khổ. Nhìn lại mình rồi tự an ủi. Cuộc sống cứ thế, tôi cắm cúi làm ăn, lo cho gia đình, chưa bao giờ mơ ước điều chi, chẳng bao giờ nhìn lên, cũng chẳng nhìn ai. Nhiều khi nghĩ ngợi bâng quơ, sao nó cứ xuất hiện những lúc tôi cần phải rẽ lối như vậy, về già lẩn thẩn. Tôi và nó cứ cách xa, thỉnh thoảng nhớ nhau, chỉ là nhớ, đọc một bài nó viết, tôi chỉ biết like, không biết còm làm sao. Nó đăng mấy tấm ảnh cùng con cháu, tôi mừng vì thấy cuộc cuộc sống của nó viên mãn. Vừa rồi nó đăng tin con trai sắp cưới vợ, tôi mừng, nhưng không được dự đám cưới nào của con nó. Đành chịu vậy. Bọn tụi tôi nói theo người đời là không có duyên tu nhưng cũng có xứ đạo riêng, cả hai đứa tôi đều có mỗi nhà một chị bề trên quản lý. Cả hai thằng đều lãng mạn, nhưng chỉ cần chị quản lý niệm chú mấy câu là hóa giải, tâm hồn có vắt ngược cành cây cũng phải xuống đất ngay, nhờ vậy mà nên người. Có điều này, khi ngồi ôn lại chuyện cuộc đời, tôi gặp vô vàn gian nan nguy hiểm trên đời mà sao vẫn qua được. Tôi nói điều này, như kinh nghiệm của lòng tin: lúc còn nhỏ tôi nghe cha xứ ở Hòa Khánh giảng rằng hãy cậy trông vào Mẹ, phó thác vào Chúa bằng những lời kinh. Tôi cũng giữ được thói quen khi có, khi không là đọc 3 kinh Kính mừng và kinh Phó dâng trước lúc ngủ. Có lẽ nhờ vậy chăng, mà chừ đây khi lúc xế chiều, tôi không còn gian khổ như xưa. Ngày từ ngoài Trung vào Nam tiễn gia đình nó đi định cư nơi xa lắc, thấy có đến mấy chiếc xe chở đoàn người đi tiễn, tôi tìm hiểu thì biết sự cộng tác dạy Giáo lý qua các thời kỳ của vợ chồng nó, “ông cha bà xơ hụt”, lên đến cả ngàn học viên. Mới biết điều Chúa làm. Ôi thật kỳ diệu! Ròng rã năm học lớp 6, sáng đón xe lam đi trưa đón về. Một ngày đẹp trời, nó rủ tôi thi vào Tiểu chủng viện Thánh Gioan . Hồi ấy thấy mấy cha, mấy thầy ngon quá nên cũng... đi thi. He he... cũng đậu. "Thèn" bạn ni như được Chúa phân công kèm cặp tui những lúc "rẽ lối". Rồi tôi cũng mang túi xách nhập TCV. Không nhớ bằng phương tiện gì tôi vào nhập học, lúc đó tôi không có cha đỡ đầu (hic). Học mô được mấy ngày, phát sợ nên đau bụng. Cái bệnh ni đã đau 1 lần phải nằm bệnh viện Phaolô đường Phan Châu Trinh, cố gắng lắm mà cũng đành thôi. Có lẽ trước đó anh trai tôi (Nguyễn Xuân Bào) cũng đau bụng rồi chết ở TCV nên các cha cho tôi về nhà chữa bệnh lần 2 với lời hứa cho học lại nếu còn muốn đi tu. Và tôi đi... luôn. PHẦN II. Những tháng ngày dấu ái - Những tâm tình yêu thươngChuyện của tôi và nó 131Tấm Lòng Giuse 50
+

Giuse 50 +
Lần đầu tôi được về Đà nẵng gặp các anh chị em cùng trường miền Trung thật vui và cảm động. Dù chúng tôi đến vào ban đêm nhưng anh chị Tráng vẫn thật vui vẻ, đon đả tiếp đón chúng tôi, thật hiếu khách. Chúng tôi được ăn uống no nê với những món đặc sản Đà Nẵng, cả món “khoa loang” của anh Tín và những trận cười như nắc nẻ nhất là nhóm chị em dâu phía Nam của chúng tôi lần đầu tiên nghe nói chuyện giọng xứ Quảng. Chỉ có các đấng lang quân của chúng tôi đã học cùng nhau còn chị em dâu chúng tôi thì hôm nay mới biết các anh chị ngoài ni vậy mà chúng tôi đùa giỡn cứ như người một nhà không có chi lạ lẫm cả, thật là một tình cảm thân thương không thể nào tả nổi, cám ơn anh Tráng chị Kiệm, cám ơn các anh chị ngoài ni đã cho chúng tôi được cái cảm giác này. Cứ như thế nếu có dịp chúng tôi từ Sài Gòn về thăm miền Trung và ngược lại. Sau đó gia đình tôi được sang Mỹ đoàn tụ với gia đình. Trước khi đi gia đình chúng tôi thuộc “ diện xóa đói giảm nghèo ” không có đủ tiền để làm bữa tiệc mời các anh chị em gọi là chia tay. May thay có ông bà tiên phù trì, đó là anh chị Huy trưởng trường đã giúp đỡ chúng tôi để làm bữa tiệc linh đình tại nhà hàng và mời các anh chị em. Cám ơn anh chị Huy Lan nhiều nhiều lắm... đúng là thánh nhân đãi kẻ nghèo hèn… tháng ngày dấu ái - Những tâm tình yêu thương Vài dòng tâm tình của dâu Lòng
Giuse 132 Tấm
PHẦN II. Những
Minh Tâm Nguyễn OKC Không biết từ bao giờ tôi đã chính thức là dâu Gioan và là dâu lớp Giuse. Mặc dù đã cưới nhau trên 41 năm, vì lúc trước anh em chúng tôi tan tác như bầy chim vỡ tổ, mỗi người mỗi nơi vì thời cuộc, chẳng ai liên lạc được với ai. Tôi chỉ nhớ đã lâu lắm rồi, cái ngày tôi được ra mắt và được gia nhập vào cái gọi là: ”mái trường“ hay chính xác hơn là: ”tổ ấm Gioan”. Vài dòng tâm tình của dâu Giuse N gày đầu tiên tôi được phu quân của tôi cho tôi đi gặp gỡ các anh em chủng sinh Gioan mà tôi còn nhớ mãi. Lúc ấy chúng tôi họp nhau ở Thảo cầm viên có anh Hùng Cường và chị Danh là những người hướng dẫn, chúng tôi gồm cả những anh chồng, những chị vợ và cả những đứa con bé bỏng bồng bế trên tay. Tổng cộng chỉ khoảng chừng hai ba chục người, quây quần thành một vòng tròn sinh hoạt như Hùng tâm dũng chí khi tôi còn nhỏ đã sinh hoạt. Chúng tôi giới thiệu nhau, tâm tình trò truyện, chia sẻ vui buồn trong cuộc sống cho nhau nghe. Sau đó có Thánh lễ tùy nơi, tùy năm nữa và cuối cùng là bữa cơm đạm bạc nhưng đầy tình thương và quý mến rồi chúng tôi tạm biệt nhau với những tiếc nuối và không quên hẹn hò, lên kế hoạch để họp nhau vào năm tới. Thế rồi chúng tôi thống nhất với nhau cứ vào ngày 1 tháng 1 đầu năm, ngày lễ Mẹ Thiên Chúa là chúng tôi lại họp mặt và chúng tôi duy trì mãi. Có năm họp ở giáo xứ của cha giáo Phổ, cha Dũng lớp Giuse, có năm ở giáo xứ của cha Khải lớp Giacobe rồi cha Thái, cha Ngọc, cha bố Tăng cũng là cha giáo của anh em Gioan. Từ đó chúng tôi luôn liên lạc, quan tâm, chia sẻ những vui buồn của tất cả anh chị em. Vui nhất là cứ mỗi năm lại tìm thấy vài con chiên lạc trở về cội. Những dịp lễ trọng như lễ tấn phong Giám mục hay Linh mục, lễ cưới, lễ quan thầy, lễ giỗ các vị ân sư hay các anh em trong trường, hay lễ kỷ niệm 30, 35, 40 năm thành lập trường, chúng tôi vợ chồng con cái cùng tất cả các anh chị em lại có dịp vượt ngàn dặm từ phía Nam về miền Trung với mọi phương tiện xe cộ (có cả những chuyến xe bão táp) để được về Đà Nẵng, nơi có mái trường thân yêu của các anh em cựu chủng sinh Gioan.Trên đường đi chúng tôi hay ghé thăm các anh em dọc theo quốc lộ 1, có nhiều lần chúng tôi ghé thăm cha Tốt (lớp đàn anh của chúng tôi) ở Phan thiết, cũng được cha và giáo dân trong xứ thiết đãi cá biển tươi, mực một nắng… rất thịnh soạn. Chúng tôi ăn uống thoả thích, no say rồi chuyện phiếm không ngừng, thiệt thắm tình Gioan. Có lần cha cho chúng tôi đi tàu ra đảo thật xa, câu cá, câu mực rồi nấu nướng ăn tại chỗ trên tàu, nhớ mãi…

Sang Mỹ chúng tôi ít có dịp họp mặt nhau như trước. Tuy nhiên, ở bên này chúng tôi cũng có những cuộc họp mặt anh em hải ngoại dù hơi khó khăn vì mỗi anh em ở mỗi tiểu bang, xa xôi cách trở, nhưng vẫn không thể ngăn cản chúng tôi đến được với nhau. Nói vậy không phải chúng tôi sa sút tình cảm đâu nhé, dù bay tới nửa vòng trái đất chúng tôi vẫn có nhau. Lúc ban đầu sang Mỹ chúng tôi được cha Long rùa từ North Carolina lái xe hơn 13 tiếng đến nhà thăm. Cha Long không những đến thăm mà còn đem những thực phẩm đặc sản như thịt cá sấu, thịt heo rừng, mực trứng… để đãi anh em nữa. Thật cảm động, anh em tay bắt mặt mừng sau hơn 40 năm lạc mất nhau. Những giọt nước mắt cứ chực trào ra từ khoé mắt vì quá vui mừng và cảm động. Sau đó cha Long chở chúng tôi đi Dallas họp mặt ở nhà anh Thanh, có anh Thái Sơn, anh Huấn từ Houston tới dù lái xe hơn 5 tiếng, anh chị Công Thịnh từ Mississippi lái xe hơn 10 tiếng chỉ để nhìn thấy nhau và hàn huyên thâu đêm suốt sáng… Tình anh em như thế đấy, có cả tấn vàng cũng chẳng mua nổi thứ tình cảm đặc biệt như vậy. Những lần anh Huy và chị Lan từ Việt Nam sang Mỹ du lịch, chúng tôi cũng hẹn hò gặp nhau dù đường xa cách trở 3, 4 tiếng lái xe. Lần khác chúng tôi bay tới Cali để họp mặt với các anh chị em hải ngoại. Nói chung chúng tôi vẫn thèm và nhớ tất cả các anh chị em Gioan nhất là những lần về quê nhà thăm lại mọi người.
Cái hay ở chỗ các anh chị em lớp trên lớp dưới đều hoà đồng, thân thiết dù có những anh chị em chưa một lần gặp mặt.
Với mỗi người, tôi đều có một tâm tình một kỷ niệm kể ra thì dài dòng lắm, không thể nào kể siết.
Cuối cùng xin cảm ơn, cảm ơn tất cả từ Đấng tối cao đến vị cuối cùng. Xin cám ơn các cha, các thầy đã dày công vun đắp trồng người. Xin cám ơn mái trường Gioan nơi ươm mầm ơn gọi đã giáo dục những anh em mà tôi có phần diễm phúc được hưởng ké. Tôi cũng rất tự hào vì được là vợ của một anh “ta ru” là dâu Gioan và cách riêng là dâu của lớp Giuse có phải không các chị em dâu của chúng mình? “Không phải tất cả chúng ta đều làm được những điều vĩ đại, nhưng chúng ta có thể làm những điều nhỏ nhặt với một tình yêu vĩ đại”
– Thánh Teresa Calcutta –
PHẦN II. Những tháng ngày dấu ái - Những tâm tình yêu thươngVài dòng tâm tình của dâu
Giuse 133Tấm Lòng Giuse 50 +

Một câu chuyện khác do một cha giảng phòng kể: “Trên một chuyến xe đò về quê, mỗi người mỗi chuyện, nhưng có một câu chuyện đáng để chúng ta suy nghĩ. Xe đò vẫn từ từ lăn bánh, bỗng ngang qua một giáo xứ nọ, cờ đủ màu bay phất phới, cùng một băng rôn ghi “Thánh lễ tạ ơn mừng Tân Linh Mục…”. Bỗng nghe giọng một bà cụ móm mém nói: “Lại thêm một tên ăn hại…” các bạn nghĩ sao? Có lẽ bà cụ kia thốt ra lời đó cũng có cái lý do của nó… Có thể con sâu làm rầu nồi canh chăng? Mới đây Đức Tổng Giuse Nguyễn Năng đã huấn từ trong thánh lễ truyền chức tại giáo phận Phát Diệm, ngài nhấn mạnh và nói: “...các tiến chức cùng với toàn thể Giáo hội loại trừ óc giáo sĩ trị. Những kiểu dọa nạt, la lối, lộng quyền là sai tinh thần Phúc Âm. Không cho người khác thấy hình ảnh Chúa Giêsu nơi mình thì không thể loan báo Tin Mừng hay truyền giáo được. Để loại trừ óc giáo sĩ trị, các tiến chức được mời gọi luôn ý thức mình là con người yếu đuối, bất xứng để phục vụ như một tôi tớ…” Cách đây không lâu trong lần tĩnh tâm hàng linh mục, Đức cha Anphong Nguyễn hữu Long cũng đã từng nói: “Linh mục Việt Nam hôm nay đang trong cơn lốc tự do có phần không lành mạnh…” Có một mẩu chuyện vui nữa của một giám mục. Ngài nói: “Ngày nay khi các tân chức linh mục hứa với giám mục là sẵn sàng kính trọng, vâng phục cha và các đấng kế vị, nhưng sau vài ba năm các tân chức tự phong cho mình là giám mục vì không muốn vâng lời bề trên nữa…” Dầu vậy bất cứ trong hoàn cảnh nào, mỗi người hãy sống sao cho xứng đáng với môn đệ của Chúa. Chúa đã từng nói với các môn đệ: “Người ta cứ dấu mà nhận biết các con là môn đệ của Thầy, các con hãy yêu thương nhau như Thầy yêu thương các con…” Anh em hãy cùng nhìn lại cuộc sống mà Chúa đã chọn và trao ban cho chúng ta nhân kỷ niệm năm mươi năm nhập tu vẫn chưa muộn… II. Những tháng ngày dấu ái - Những tâm tình yêu thương hay "ta Lòng Giuse
Dom Ky Nguyen 383 lớp Giuse Oklahoma City September 1th 2020 C uộc sống mỗi người có một lý tưởng, riêng anh em chúng tôi cùng chung một lý tưởng theo Chúa và muốn trở thành linh mục tương lai. “Lúa chín đầy đồng, thợ gặt thì ít,” hẳn mọi người đã từng nghe câu nói này? Chúa gọi mỗi người mỗi khác, mỗi người đáp lại tiếng Chúa cũng khác, sống bền vững đến cùng vẫn luôn là số một. Trên một con đường luôn có những chỗ nhấp nhô, lồi lõm, không bao giờ bằng phẳng tuyệt đối. Con đường tu trì cũng vậy, không phải lúc nào cũng êm đềm, thẳng tắp…có những anh em vì nhiều lý do khác nhau như bệnh tật, học lực, hạnh kiểm… và trở về với gia đình bình thường. Ơn gọi cuộc sống hôn nhân gia đình cũng tốt vậy, Chúa đã từng nói: "Các con hãy sinh sản đầy mặt đất” đó sao? Nhưng sự đời trớ trêu, nhiều người cũng có thành kiến với dân “ta ru”, không biết lý do gì, cứ “ta ru” là không tốt rồi… thật tội nghiệp cho chúng tôi, tại sao họ không nhìn những khía cạnh tốt khác chúng tôi đã làm. Tôi đã từng nghe người đời than phiền: “Dân tu xuất mà”, chẳng lẽ cứ gãy gánh giữa đường là xấu lắm sao? TU HAY “TA RU”
PHẦN
Tu
50 +
ru" 134 Tấm

Giuse 50 +
ĐIỂM
... Xuân (phu nhân Vinh tròn 378) T ừ khi mới bắt đầu chuẩn bị cho kỷ yếu của lớp, em thấy tâm trạng mình cũng đầy phấn khởi, tự nhủ lòng phải góp chút tâm tình để trải lòng và cũng là để tạ ơn. Tạ ơn Chúa, tạ ơn đời đã cho em cái trục xương sống khá vững chãi, dù rằng có đôi khi rất khó nhằn (em không muốn tô vẽ đâu nha, hu hu) để đi suốt hành trình gian nan trong đời sống: đó chính là một ông thần tu xuất "Vinh tròn của lớp Giuse". Ngày mới biết anh, điểm đặc biệt em cảm nhận rất rõ nơi anh, đó chính là sự chân thành. Rồi sau này, khi quen và chọn sống cùng nhau, em thấy thêm được nét nổi bật, đó là sự chuẩn mực. Chỉ với 2 đức tính quan trọng đó, mà suốt quãng đời bên nhau, với không ít gian truân và khổ ải, em thấy mình rất an tâm và tự tin để bước qua tất cả... Dẫu rằng trong đời sống cũng đầy màu xám xịt. Tất nhiên trên tất cả vẫn luôn có Chúa đồng hành và em tin chắc, Chúa luôn có cách thế để bù đắp cho những đứa con dâu của CũngNgài.nhiều lúc có cả bắt đền Chúa nữa... chỉ là khi quá mệt mỏi, chứ chưa bao giờ ngã lòng. Có một điều rất may là sau ngần ấy năm chung sống, sàng tới sàng lui cũng tìm được chút điểm sáng, đủ để đẩy lùi rất nhiều điểm tối, để bước khập khễnh cùng nhau đến bây giờ. Và rồi cũng sau bao năm, em nhận ra chỉ một điều, chẳng cần anh phải có công trạng gì to tát với núi sông, chỉ cần anh cứ ở yên đó như một điểm tựa, để mình thấy được chút thăng bằng khi đời sống bấp bênh, và để sau tất cả, khi cần cả 3 mẹ con đều gọi, "bố ơi" là có bố ở ngay đó! Tí tản mạn có hơi chút khoe khoang, nhưng thật lòng em nghĩ, vớ được ông tu xuất, dù có hơi gàn dở, cũng là món quà đặc biệt Chúa ban tặng cách riêng cho chị em mình. Tất cả là hồng ân. Ân tình này cũng là để dành riêng cho kỷ yếu 50 năm lớp Giuse. TỰA PHẦN II. Những tháng ngày dấu ái - Những tâm tình yêu thươngĐiểm tựa 135Tấm Lòng

HỌC
136 Tấm
Ai
Tản mạn về nguồn cội... TU HỌC bảo Tu là cõi phúc T hời gian trôi nhanh quá và cũng chẳng chờ một ai. Nhìn lại cũng chỉ là một khoảng nhớ mờ loà trong tâm trí của Over 60. Mình ghi lại để nhớ một thời rất hồn nhiên, trong trắng nhưng cũng rất nhiều biến động sau 1975. Giuse 1971 là “cái nôi đầu đời”. Mình gọi đó là cái nôi đầu đời vì trong tâm tư của mình cho tới ngày hôm nay, đó chính là nơi hình thành con người của mình. Chủng viện Gioan: nơi tập cho mình một cuộc sống “tự lập” khi mới 11 tuổi - tự biết tắm rửa, giặt giũ, tự giành ăn, tự thức dậy và nhiều cái còn phải tự mình nữa. Còn số 369 từ đó gắn liền với cuộc đời của mình. Tìm chỗ ngồi học là 369, kiếm chỗ ngồi ăn cũng là 369, Tìm quần áo cũng là 369, coi điểm kỳ thi cuối khóa để khỏi bị đuổi cũng là 369. Con số hên này gắn liền với cuộc đời mình vì vợ mình cũng là “bà” “số” 9. Cuộc đời thằng bé từ năm 11 đến năm 15 tuổi khi rời mái trường Gioan có vui, có buồn, có lắm nghịch ngợm, và cũng nhiều băn khoăn trăn trở. Kỷ niệm của “ngày xưa thân ái” thời TU HỌC đã nhiều năm tưởng rằng đã quên nhưng vẫn còn nhớ: Mình không thích học nhiều, Ghét nhất những giờ kiểm tra hằng ngày hầu như không ngày nào thoát. Mình thích nhất những giờ chơi buộc và chơi tự do. Sau này khi lớn khôn, thỉnh thoảng mình vẫn nhớ những “nhồi nhét” học bài mà thương cho “tuổi con nít”. Nhưng mình cũng nhận ra được nhờ những “nhồi nhét” đó mà mình rèn luyện được một kỹ năng nhớ mau, nhớ kỹ, và nhớ dai mà không tốn giờ học lại. Cám ơn các ân sư. Sau này khi mình làm giáo sư, mình lại càng cảm nghiệm được ân tình và tận tâm của các ân sư. Mình xin một lời xin lỗi đến các ân sư mình không thích và hay nghịch phá trong những ngày tháng năm đó (anh chị em nào muốn hiểu hơn về việc học tập trong chủng viện Gioan thì tìm bài viết hồi ký của cha Lê Công Đức). May mà mình học vừa đủ điểm cho nên không lọt vào sổ đen Nói đến học mình phải nhắc tới những mùa hè đau khổ vì không được chơi mà vẫn phải học. Gần đến hè ai cũng mừng rối rít vì được về nhà và tưởng rằng mình sẽ được chơi đùa trong mấy tháng không bị “kìm kẹp” bởi việc học? Nhưng thằng bé đã vỡ mộng tuần trước khi vào hè: các cha giáo bắt đầu ra một đống bài để về hè làm kẻo quên hết những gì đã được học. Mình chỉ ở nhà hết mùa hè đỏ lửa 1972 là “được” gửi ra cha Gioang để giúp xứ Diên Sanh, Quảng Trị đồng thời học hè ở đó. Mùa hè 1973, 1974 thì ra Toà Giám Mục Huế học hè với Cha Lợi (chán thật, may là lúc đó cậu Lợi vừa lập nhóm Vui hát Tin Mừng nên cũng được các thầy Xuân Bích và các Sơ lâu lâu dẫn đi chơi). Chưa hết, năm nào về lại Đà Nẵng sớm thì lại bị ông già bắt học thêm. Mình nhớ có năm học ở nhà Mai Xuân Vỹ, có năm học nhà Long khà. Kakaaaa. Vậy mà mình vô năm cũng không hơn ai, chỉ tà tà trên điểm trung bình, lọt ngoài tầm ngắm của các ân sư. Phùng Văn Thích 369 Tản mạn về nguồn cội PHẦN II. Những tháng ngày dấu ái - Những tâm tình yêu thương Tản mạn về nguồn cội Lòng
Lớp
Giuse 50 +

vài “tên” nghịch ngợm khác. Năm thứ hai thì mình cũng quen dần và năm thứ ba đến năm thứ 4 thì mình bắt đầu thích cái khoảng im lặng đó. 50 năm rồi nhìn lại, cái thuở TU HỌC ở Tiểu chủng viện Gioan, đó là những năm tháng khó quên. Nhiều năm ở tuổi hai mươi, ba mươi cái giấc “mộng
Đi tu là phải ngoan. TU Có một thắc mắc mà mình ấp ủ 22 năm (1975- 1997) mới được giải đáp: các ân sư thường hay “mắng” mình: sao ng hịch và lười. Nhưng rồi thời gian trôi qua, mình còn mà một số anh em ra đi. Nhiều bạn bảo mình là COCC nên mới được vậy (mình cũng tưởng vậy). Năm 1997, khi bố Tĩnh qua USA ghé thăm mình mình mới có dịp mạnh dạn hỏi bố: Tại sao ngày xưa con nghịch ngợm mà không bị đuổi? Bố trả lời: “Con hoang mà hoang thiện”. Mình rơi nước mắt và thấy thương bố Đốc và các ân sư hơn. Mình đặc biệt xin lỗi cha Giám luật Phổ (bố của anh mình), cha Nhân, cha Thậm, cha Nghiêm (phó giám luật) vì từng nghĩ xấu về các ngài. Năm đầu trong chủng viện mình sợ nhất là những ngày tĩnh tâm. Thằng bé 11 tuổi không thích thinh lặng chỉ thích vui đùa nên thường có những trò tiêu khiển không “ hợp ” trong mắt các cha giáo. Sợ nhất là 3 ngày tĩnh tâm hằng năm. Cái bồn nước trên sân thượng là nơi trú ẩn thường xuyên của mình và ” được gọi vẫn không quên hẳn. Những năm tháng đó mỗi lần tham dự hay được tin có bạn bước lên bàn thánh thì mình vẫn cảm thấy buồn buồn như thế nào đó. Mãi đến Over 40, mình mới nghiệm ra rằng ơn gọi của mình trong đời sống gia đình hiện tại là cái trân quý nhất. Nói
như Phan Văn Thanh: Con dâng lễ cuộc đời không bàn thánh, không chén vàng nhưng là cuộc đời mưa bụi giữa trần gian. Và tiếng chuông sáng chiều của Tiểu chủng Viện Gioan vẫn còn âm vang mãi. PHẦN II. Những tháng ngày dấu ái - Những tâm tình yêu thươngTản mạn về nguồn cội 137Tấm Lòng Giuse 50 +


Andre Lê Tín 363 Vè lớp Giuse 1/ Nghe vẻ nghe ve Nghe vè trong lớp Mang Thánh Giuse Nói chẳng dám khoe Hiền lành chất phác Nói ít làm nhiều Cưng vợ yêu con Lo tròn sứ mệnh.
đậu neo bến buồn Trang thơ Lê Tín 3/Nghe vẻ nghe ve Không dám mo me Bà ni bà khác Đôi khi khao khát Đành chấp nhận thôi Chớ có lôi thôi Mà mang thêm tội! Nghe vẻ nghe ve 2/Nghe vẻ nghe ve Nay đà sáu mươi Mà như con trẻ Sáng đi nhà trẻ Lớp lá lớp chồi Vì cháu vì con Có lúc lon ton Quên mang theo bút PHẦN II. Những tháng ngày dấu ái - Những tâm tình yêu thương Trang thơ Lê Tín 138 Tấm Lòng Giuse 50 +
Thăm lại trường xưa! Một lần thăm lại trường xưa Miên man lòng cảm, chạnh lòng người ơi! Nơi đây chốn cũ lối vào Xa kia phòng học, chỗ này phòng ăn Ngoài xa, sân bóng mỗi chiều Đây sân bóng rổ, nơi kia bóng chuyền Phòng Cha Giám Đốc năm nao Vẫn còn nguyên đó, Người đâu mất rồi Đây viên gạch đá lót nền Vẫn còn lưu dấu bước chân năm nào Trường xưa đổi chủ lâu rồi Thay tên đổi họ, người ơi hỡi người Ra đi chẳng có ngày về Chim kia mất tổ, con chồn mất hang Chảy tràn ký ức trong tôi Chiếc thuyền kỷ niệm


PHẦN
Tội chi phải ôm sầu vạn kiếp, mang hận vào cõi thiên thu, vui sướng lắm khi: tìm lại chính mình! II. Những tháng ngày dấu ái - Những tâm tình yêu thương
...Ngẫu hứng: Lý nghĩa trang! (Tặng những người bạn đã khuất núi! ) Hôm qua lên núi Gò Dê Gặp anh thợ mả, mở thêm chỗ làm Ham chi cõi sống dương trần Lên đây anh sẽ cất cho cái nhà Ham chi sổ đỏ, sổ hồng Chẳng màng chuyển nhượng sau này cho ai Đêm đêm nơi chốn gò cao Trăng thanh gió mát ngạt ngào hương hoa Lo chi cơm áo gạo tiền Chẳng lo được mất hơn thua ở đời. Sướng không? (Đứa nào muốn, cứ đăng ký ghi danh!) ... Hồi tưởng! Chúng tôi xếp lại sách vở khi đang bước vào những bài học cuối năm! Giáo án của các cha, các thầy còn dangĐâydở…làmốc thời gian chúng tôi bắt đầu tản mác khắp nơi, không còn gặp nhau nữa! Khi đó chúng tôi mới bước vào tuổi mười lăm, mười sáu. Tuổi mà nhiều người gọi là tuổi trăng tròn, tuổi ước mơ! "Em ước mơ, mơ gì ... Tuổi mười lăm, tuổi mười sáu!" ... Ước mơ tan vỡ không như lòng muốn, chúng tôi phải bỏ trường, bước vào đời quá sớm! Trường đời với bao nghiệt ngã, phũ phàng mà dù muốn hay không, đành nhắm mắt bước vào! Không biết các bạn thì sao? Riêng tôi, những hoài bão trong tôi không còn. Tôi lang thang hết nơi này đến nơi khác trong chán chường và tuyệt vọng! Trường đời lúc này như một chiến trường trong tôi. Một chiến trường thấm đậm mồ hôi và nước mắt! Tôi cam chịu cả tinh thần lẫn thể xác. Bao ước mơ vụn vỡ hoang tàn như bãi tha ma. Lạnh lùng tiếng hú ghê rợn nơi rừng sâu! Giờ đã quá 60! Tôi tự hỏi: có buồn lắm không? Buồn lắm chứ, đắng cay lắm chứ, nhưng ôm sầu mãi mà làm gì để luôn phải gặm nhấm lòng mình! Thôi thì lại ôm mộng vào tuổi thơ và mộng ảo! NẾU : Có ai bán mộng bán mơ Thì tôi mua hết đổ đầy vào kho!
Trang thơ Lê Tín 139Tấm Lòng Giuse 50 +


• … Ông thì ngồi trên xe lăn, mắt đờ đẫn nhìn vào khoảng không… Không còn nghe. Không còn hiểu. không còn nói. Không nhìn ai. Không biết bà. Bất động. Chỉ còn hơi thở… Lát sau, chúng tôi đẩy bác gái về lại phòng. Bà vẫn ngoái đầu lại… vẫn lẩm bẩm những câu chuyện nói với ông… ngơ ngơ… ngẩn Nhómngẩn…mìnhvẫn nói với nhau: không biết ông quên hay bà quên. Ai nhớ sai… ai nhớ đúng? Chia cùng nhau: Đời sống vợ chồng, chúng ta đi cùng nhau biết bao nhiêu năm rồi. Xin đừng “Quên” những gì cần “Nhớ”. Nhớ yêu thương, nhớ chăm sóc, nhớ hết lòng với nhau từng phút từng giờ. Rồi “Quên” đi những bất đồng, những thành kiến, lỗi lầm thiếu sót… vì cuộc đời này ngắn ngủi lắm. Mai kia sẽ không còn.
xe lăn,
• Ông ăn xôi tôi nấu cho ông chưa?
• Áo quần tui may cho ông nhiều lắm, toàn là đồ đẹp, ông để mô mà mặc toàn đồ xấu ni (bác trai đang mặc đồng phục của viện dưỡng lão).
• Ông ăn cơm canh chua hay canh thịt hầm tui nấu cho. Ông ăn cho mau khỏe rồi mình về nhà.
PHẦN II.
vã nhờ
Bác nhờ đẩy xe lăn đến sát bên xe bác trai, rồi liên tu bất tận
họ, kiệu Mình
Giuse 50 +
Hoàng Vân Giuse 366 Ở Mỹ, có nhiều nhà dành cho người già con cái không thể chăm sóc, gọi là Nursing home (Nhà dưỡng lão). Khi đã vào nơi này, con người sẽ chấp nhận sống những năm tháng cuối đời trong lặng lẽ. Vắng vẻ - Buồn – Quên quên – Nhớ nhớ… Không còn xác định được điều gì rõ ràng. Những người ở nơi đây hầu hết đã lơ Nhữngmơ…cuối tuần, nhóm Legio chúng tôi vào thăm Thánh Chúa cho luôn vội chúng tôi đặt lên đẩy qua khu nam để thăm bác trai. Bác luôn miệng chỉ “Đây đây, bên kia… bên tê… ơ… ơ… Không phải… bên kia… bên kia”. Cuối cùng cũng đến được phòng 503 của bác trai, tên bác Niên. Bác Nụ nói: “Đây, đây là ông nhà tôi”.
140 Tấm
họ rước, trò chuyện thăm nom chút chút. Chúng tôi vào thăm bác Nụ ở khu nữ. Bác
• Ông ăn có ngon không?
Chuyện cuối tuần Những tháng ngày dấu ái - Những tâm tình yêu thương Chuyện cuối tuần Lòng

Giuse 50 +
Phan Thị Kiệm
V ào năm học 1976-1977 trường Hoàng Hoa Thám, lớp tôi có thêm 7 bạn nam nhập học thì hết 6 bạn mang kính cận. Sau đó gặp vài người quen ở cùng giáo xứ, tôi mới biết các bạn ấy là các "chú", tu ở Tiểu chủng viện Gioan". Từ ngày đó, lớp tôi có cái gì đó khác lắm, cô, thầy giáo cũng hay gọi các bạn phát biểu bài, dò bài, mà lúc nào các bạn cũng trả lời đúng và được điểm cao. Các bạn nữ trong lớp biết tôi có đạo thường hay hỏi: "Mấy bạn nớ đi tu để làm cha như mấy ông cha làm lễ trong nhà thờ hả?"; "Mấy bạn nớ học giỏi quá!"; " Mấy bạn nớ không hề copy bài"; " Mấy bạn nớ sau này không lấy vợ hả?"... Ôi thôi rất là nhiều câu hỏi đặt ra cho tôi trong giờ ra chơi, trong những buổi học nhóm. Hồi đó tôi hay đến nhà cô Liễu dạy Sử, cô Phiên dạy Văn chơi vì nhà tôi ở cùng đường với nhà hai cô. Hai cô khen các bạn nhiều: "Chúng nó học giỏi thế nhỉ!"; "Chúng nó vừa chăm vừa ngoan thế!"... Tự dưng tôi cũng cảm thấy hãnh diện, không biết vì sao? Chắc lúc đó còn bé quá mà! Hai năm học trôi qua nhanh chóng, chúng tôi chia tay nhau, cũng nhiều lưu luyến, bịn rịn... Rồi những kỳ thi đầy cam go cuốn chúng tôi vào đó. Rời trường phổ thông tôi vào trường Sư Phạm rồi lên huyện Giằng - Một huyện miền núi - để dạy học cho các em tiểu học người Cà Tu. Đêm đầu tiên ở núi, nước mắt tuôn rơi vì nhớ nhà, nhớ những ngày còn đi học, nhớ các bạn… Một đêm không ngủ và đọc kinh cầu nguyện. Tôi dạy được vài tuần ở Thạnh Mỹ thì trường tôi nhận thêm một giáo viên nam từ Tabing chuyển về. Trưa đó ăn cơm, như thường lệ, tôi làm dấu thánh giá và thấy anh ta cũng vậy, trong lòng vui mừng vì từ nay đã có bạn cùng tín ngưỡng. Tình bạn cũng như ngày xưa, thấy hãnh diện vì có người bạn đồng nghiệp tu ở trường Gioan... Qua 4 năm dạy học, tôi rời miền núi, chuyển về đồng bằng, bạn ấy vẫn còn ở lại. Những tưởng đây cũng có thể là cuộc chia ly vì xa mặt thì dễ cách lòng. Nhưng một năm sau, ngày 8 tháng 7 năm 1984, lễ hôn phối của chúng tôi đã được cử hành tại nhà thờ Gia Phước. Các bạn Nguyễn Bình, Đinh Quang Toàn, Hồ Đắc Minh, Chính cũng có tham dự. Sau này khi chúng tôi có 2 con thì ông xã gặp lại anh Phan Văn Thanh, anh ấy là người đã dẫn dắt ông xã đến với các bạn lớp Giuse tại Đà Nẵng. Từ đó, gia đình tôi gắn kết với lớp, với trường Gioan. Tôi cũng có nhiều nhóm lớp: nhóm lớp cấp 2, nhóm lớp cấp 3, nhóm lớp Sư Phạm Tiểu học, nhóm lớp Đại Học Sư Phạm, nhóm Giáo viên miền núi… nhưng chỉ có lớp Giuse trường Gioan là thân thiết như anh em ruột thịt trong nhà. Và bây giờ, đã qua tuổi 60, tôi vẫn hãnh diện vì được làm dâu của gia đình Gioan. PHẦN II. Những tháng ngày dấu ái - Những tâm tình yêu thươngHãnh diện Lòng
Hãnh diện
càng thân thiết hơn khi biết bạn ấy cũng học ở trường Gioan lớp Giuse, còn 7 bạn lớp tôi là lớp Têrêsa. Giờ đã lớn rồi, đã là cô giáo nhưng
141Tấm
Vợ của Nguyễn Công Tráng 372

Ba con - đã từng là một chủng sinh của Tiểu Chủng Viện Thánh Gioan Đà Nẵng, đã từng là một ông thầy. Mẹ con – từng là một nữ tu dòng Thánh Phaolô thành Chartres Đà Nẵng. Ba và mẹ hơn mười năm sống cuộc đời tận hiến. Cuộc sống đầy lý tưởng hiến dâng ngày nào vẫn còn in đậm nét trong tính cách, tác phong của ba mẹ. Sau mười bốn năm lập gia đình, người ta vẫn nhận ra ba là một ông thầy, vẫn nhận thấy nơi mẹ hình ảnh của một nữ tu nhân hậu. Trong đợt ba con thuyết trình về đề tài Năm Thánh 2000 tại giáo xứ nhà, bác Phan bạn cùng Dòng của mẹ ngày xưa, kể lại nhiều cụ già nói với nhau: "Ông ấy giảng hay thế, sao bà ấy không để cho ông đi tu luôn mà lại cù về!" Thật oan cho mẹ quá! Còn mẹ, khi đến thăm gia đình học viên giáo lý, phụ huynh cứ chào là "xơ", là "dì". Khi nói chuyện với mẹ qua điện thoại, có người còn bảo: "Lần nào tôi cũng tưởng là dì gọi, giọng nói sao mà dịu dàng và nhẹ nhàng quá!" Ba mẹ thường hay nói với chúng con: "Ba mẹ cũng vui, tạ ơn Chúa vì mình vẫn còn giữ được phần nào những gì đã được đào luyện trong thời gian đi tu. Mình càng phải sống tốt hơn nữa, phải biết làm chứng cho Thiên Chúa Ba Ngôi bằng chính cuộc sống hằng ngày của mình. Cuộc sống buôn bán phức tạp, dễ va chạm, hơn thua lợi lộc dễ làm con người mình thành ra trần tục lắm.” K hi xem hình ảnh ba trang nghiêm, nhân hậu trong chiếc áo dòng đen, hình ảnh mẹ rạng rỡ thánh thiện trong bộ áo dòng trắng, chúng con không khỏi xúc động và tò mò hỏi: "Sao ba mẹ không đi tu luôn?" Ba con lặng yên một lúc, nhìn mẹ và nói: "Vì Chúa thấy sự có mặt của ba đứa con trên đời này là cần thiết và tốt đẹp hơn nên cho ba mẹ về lập gia đình với nhau". Con chưa hiểu hết ý nghĩa của câu nói đó, nhưng vẫn tin rằng ba nói đúng.
Nhưng ba mẹ con lại nói rằng: "Thôi! Mình chịu thiệt một chút Chúa sẽ bù lại cho mình cái khác". Gia đình con có một cửa hàng đồng hồ - điện máy. Chúng con sống tương đối đầy đủ.
PHẦN II. Những
Những đêm trăng sáng, thời tiết mát mẻ, ba mẹ thường kể cho cho chúng con nghe về bao thử thách ba mẹ phải vượt qua để có được ngày hôm nay. Ba mẹ kể lúc mới lập gia đình, ba mẹ nghèo lắm, hai bàn tay trắng. Ba vừa dạy học trên trường, vừa dạy kèm ở nhà. Mẹ dạy thêu thùa, may vá. Thức ăn mỗi ngày chỉ có ba con cá chỉ vàng, chia làm ba bữa. Lâu lâu mới được ăn thịt vào ngày vào ngày ba mẹ lãnh lương, thu tiền học trò. Mà học trò cũng nghèo lắm, nhiều người không đóng tiền học. Mẹ còn kể rằng vào dịp Tết, học trò đem biếu một miếng thịt, mẹ liền kho cho thiệt mặn vào để mỗi bữa ăn, ăn ít thôi, dành cho bữa sau. Nghe đến đây con xúc động nghẹn ngào. Thời gian sau, ba mẹ con dành dụm được ít tiền, liền theo cô của con ra chợ trải tấm ny-lông dưới đất bán quần áo cũ, đồ trẻ em. Khi mẹ sinh con, năm 1987, ba vừa dạy một buổi, ra chợ ngồi bán một buổi. Rồi lần lượt các em con ra đời. Ngọc Ý năm 1988, Thiện Trí năm 1990, gia đình con từ từ khá lên cho đến bây giờ. Ba mẹ vẫn thường nói: "Chúa thương gia đình mình thật nhiều, mà mình sống chưa xứng đáng với tình yêu của Chúa." tháng ngày dấu ái - Những tâm tình yêu thương Bóng mát đời con 142 Tấm Lòng Giuse
Bóng mát
đời con Chúng con cũng thấy ba mẹ đôi lần va chạm với khách hàng. Ba mẹ con buồn lắm. Ba mẹ con luôn nhịn nhục, nên hay bị họ lấn át lắm. Tụi con thấy mà tức ơi là tức! Chỉ ước mình có phép thuật "úm ba la" một cái cho người ta hiểu ba mẹ thôi.
50 +


Phan Hoàng Thanh Tâm, con gái của ba mẹ Thanh - Vân chẳng biết. Mẹ thì siêng lắm, làm suốt ngày, lúc nào cũng trật tự, nề nếp, sạch sẽ, vật nào chỗ ấy, giờ nào việc ấy, hình như mẹ vẫn giữ nếp sống khi còn đi tu. Ba mẹ có nhiều tính cách khác nhau, chỉ có những suy nghĩ là giống nhau. Mấy bác, mấy thầy hay nói: "Thường thì ông thầy lấy bà xơ ít khi có hạnh phúc, chỉ thấy thằng Thanh với con Vân là khác.” Ba con nói nhờ Thánh Giuse làm bổn mạng lớp nên đa số gia đình anh em lớp Giuse đều yên vui, hòa thuận. Tuy vậy, ba mẹ con đôi khi cũng cãi nhau và to tiếng nữa. Lúc ấy chúng con rất sợ, buồn và khóc nữa. May mà không cãi lâu, chỉ ít phút suy nghĩ lại thì làm lành ngay và xin lỗi chúng con rất nhiều. Chúng con biết rằng ba mẹ thương yêu nhau, quý nhau lắm. Có một chuyện, khi biết, chúng con rất lấy làm thú vị là mẹ hơn ba tới bốn tuổi. Thằng cu Bi nói hay trêu ba: "Lêu lêu, mẹ học lớp Sáu, ba mới học lớp Một, lêu lêu!” Nó rất thích trêu Ba như vậy. Những lúc ấy, cả nhà cười ồ lên, còn ba thì rượt nó chạy vòng quanh. Thế mà con thấy ba đâu có vẻ gì là nhỏ hơn mẹ. Ba chững chạc, nghiêm nghị, còn mẹ lúc nào cũng tôn trọng ba, luôn hỏi ý kiến ba trong nhiều việc. Quý cha, quý thầy, quý soeur, các bác, các chú ai cũng thương gia đình con lắm. Mẹ Giám Tỉnh Dòng Thánh Phaolô và quý soeur khi về Sài Gòn hay ghé qua thăm gia đình con. Mỗi kỳ hè các thầy hay ghé chơi vài ngày. Quý ngài hay hỏi chúng con: "Có đứa nào muốn đi tu không?" Thì cả ba chúng con làm quý ngài ngạc nhiên khi nói rằng chị em con ai cũng thích đi tu. Đặc biệt là hè năm 1997, chúng con có dịp ở lại trong Dòng Đà Nẵng vài ngày. Chúng con rất thích cuộc sống nhà tu. Cu Bi em con ở nhà, sau khi tắm xong, còn lấy khăn quấn quanh người làm ông cha, lấy những miếng bánh tròn tròn làm Mình Thánh Chúa trao cho hai chị rước lễ. Ba mẹ nói nếu chúng con đi tu hết thì ba mẹ cũng cũng đi tu lại. Không biết điều đó có xảy ra không nhỉ? Hiện tại ba mẹ luôn dạy chúng con sống phải có lý tưởng phục vụ tha nhân, làm việc với lòng yêu mến Chúa, bắt đầu bằng những việc nhỏ bé hằng ngày, noi theo gương thánh Têrêsa Hài Đồng Giê su và Thánh cả Giuse. Ba mẹ đặt tên cho chúng con: Thanh Tâm - tâm hồn trong sạch thẳng ngay, Ngọc Ý - ý như ngọc phải luôn trong và sáng, Thiện Trí - trí phải lành, phải tốt. Ba mẹ luôn muốn chúng con sống cho đúng cái tên của mình. Tuy cuộc sống gia đình đem lại cho ba mẹ nhiều niềm vui, nhưng có lúc con thấy ba mẹ vẫn còn luyến tiếc đời tu lắm. Những lúc về lại nhà Dòng, gặp các soeur, mẹ con hay thờ thẫn bồi hồi. Những khi gặp các thầy, và đặc biệt trong dịp chịu chức của các cha Dũng, cha Thái, cha Ngọc, ba con rất vui nhưng vẫn thoáng vẻ buồn buồn, trầm ngâm. Bạn bè ba mẹ của con quanh quẩn cũng chỉ các cha, các thầy, các soeur, các bác, các chú cùng tu ngày trước. Họ thương nhau, gắn bó với nhau như ruột thịt vậy. Các cuộc họp mặt truyền thống hàng năm của trường, của lớp ba mẹ con thật đầm ấm. Con luôn cảm tạ Chúa và tự hào vì mình có ba, có mẹ, có các bạn bè của ba mẹ, được sinh ra và lớn lên dưới mái ấm gia đình như vậy. Con xin Chúa, Đức Mẹ, Thánh Giuse, thánh Gioan Tông Đồ cho chị em chúng con luôn lớn khôn trong chiếc nôi hạnh phúc này. Dịp kỷ niệm 35 năm ngày thành lập Tiểu Chủng Viện Thánh Gioan, cũng là dịp các thầy Kinh, thầy Hoàng cùng lớp với ba, thầy Nhơn con cùng cha đỡ đầu, thầy Sơn, thầy Hùng được thụ phong Linh mục, ba hứa dẫn chúng con về Đà Nẵng, quê hương yêu dấu của ba của mẹ, và của chúng con nữa. Chúng con sẽ cố gắng học thật giỏi thật ngoan vì ba nói đứa nào không là học sinh xuất sắc trong năm học này thì sẽ không được đi. Chúng con mong cho ngày ấy mau tới quá! Nơi ấy đã vun trồng, chăm sóc và xây dựng cho chúng con hai bóng mát vững chắc nhất trong cuộc đời. Có lẽ trải qua nhiều gian nan, vất vả như thế nên ba mẹ luôn dạy chúng con phải siêng năng, nhẫn nại, chịu khó và khiêm nhường. Hễ thấy đứa nào thốt ra những từ "chán quá", "nản quá”… là ba mẹ ng hiêm khắc la rầy. Con nghe các cha, các thầy các bác, các chú bạn của ba con ghé chơi hay nói rằng: "Ngày xưa ba con lười lắm, tuy học giỏi nhưng rất lười học, chỉ ham đọc sách, tâm trí lúc nào cũng như ở trên mây, hay làm thơ mà lại ở dơ. Thế mà bây giờ gặp lại thật khác ngày xưa, chắc là nhờ mẹ phải không?” Con nghĩ các bác, các chú nói cũng đúng. Đôi khi chúng con thấy ba cũng hơi lười lười, lắm lúc cũng ngồi trầm ngâm, tâm trí ở đâu đâu, ai kêu cũng PHẦN II. Những tháng ngày dấu ái - Những tâm tình yêu thươngBóng mát đời con Tấm Lòng
143
Giuse 50 +


LongEnter Anh em Giuse ( Việt kiều ) khi về Việt nam thường mời anh em ở Sài gòn một “ chầu nhậu “ ( ở nhà T S Mạnh , nhưng mình chưa một lần đi dự ( ở đó ) … có lẽ những anh em đó nghĩ là mình “ kiêu ngạo “ ( thôi thì cuộc đời ai muốn nghĩ gì cứ nghĩ ) … Năm 2013 ( không biết có chính xác không ? ) , P V Thanh về nước và buổi tối ở nhà T S Mạnh , do không thấy có mình , P V Thanh đã hỏi số điện thoại rồi gọi cho mình , dĩ nhiên là mình vui và “ ngạc nhiên “ … từ đó mình liên lạc với Thanh qua mail… Và Thanh lại làm cho mình “ ngạc nhiên “ thêm một lần nữa ( dĩ nhiên là vui ) khi sau tết Nguyên Đán năm 2015 tìm tới nhà mình : bọn mình ngồi với nhau cũng hơn 2 tiếng , sau đó là P Q Vinh và H Đ Trung cũng tới “ góp vui “ .
. 24EnterMar 2022,
C uối năm 2006, nhà ông anh mình vừa mới làm xong: mình ra Đà nẵng (để thay đổi “không khí“); rồi đầu năm 2007 cùng với những người thân trong nhà dự lễ làm phép nhà . Chắc là Thiên Chúa thấy mình lúc đó không còn người bạn nào nữa ( vì đời chỉ : “ Phù thịnh , không ai phù suy “ ) nên Linh mục tới làm phép nhà lại là cha L C Đức ( lớp Giuse, lúc đó đang là phó xứ Chính toà Đà nẵng ) . Mặc dù ngồi bên cạnh nhau , nhưng cha Đức và mình không nhận ra nhau … nếu hôm đó cha Đức không hỏi thăm về ông Đoàn Tần ( cha Đ V Cường ) thì chắc chắn tối hôm đó mình đã không gặp lại anh em Giuse… Sáng hôm sau lúc mình đang ngồi ở nhà thì N C Tráng và Đ V Cường ( Rip) đến và chở mình đi vòng vòng gặp một số cha Gioan. Khi mình vào lại Sài gòn , chỉ ngày hôm sau P Q Vinh và H Đ Trung đã tới chỗ mình … đúng là vui sau bao nhiêu năm gặp lại nhau . Phải nói nhờ sự “ nhiệt tình “ của P Q Vinh cũng như H Đ Trung mà từ đó thỉnh thoảng mình lại ngồi với anh em Giuse ( lúc thì uống cafe ngoài quán , lúc ngồi ăn uống với nhau ) . Có lần em trai mình hỏi : “ những người bạn lớp Giuse của anh Long có “ bền “ không ? Lúc đó là sau 3,4 năm gặp lại lớp Giuse, mình nói : “ chắc là bền “ ( vì mình tin là dù hoàn cảnh khác nhau , nhưng có lẽ chỉ có rất ít người trong lớp thay đổi về “ tính cách “ ….)
Những
.
LongEnter Cho đến bây giờ ( sau 15 năm ) , mình mới “ nghiệm “ ra một điều là những anh em Giuse ( Đà nẵng , Sài gòn ) đã đến với mình có lẽ là vì Thiên Chúa “ đưa đến cho mình , và mình “ trân trọng “ những tình cảm chân thật đó 05:14 Hoàng Nguyên Long 353 người bạn Giuse của tôi Những tháng ngày dấu ái - Những tâm tình yêu thương Những người bạn Giuse của tôi Tấm Lòng
Long
PHẦN II.
23EnterMar 2022, 22:05 Long Từ tết Nguyên Đán năm 2009 đến năm 2017 , năm nào vào mùng 3 hay 4 tết P Q Vinh , H Đ Trung ( có năm còn có N Q Bảo ) đều đến chỗ mình … Mùng 3 tết năm 2015 , ngoài Vinh , Trung còn có thêm L T Phương và sáng hôm đó sau khi ngồi ở nhà mình khoảng 2 tiếng , bọn mình đi thăm N V Tự ( Tự đầu bò ) , rồi kéo về nhà Vinh- Xuân … Mình cũng không ngờ là sau khi thấy ảnh ( mình chụp ở chỗ Tự , do N C Tráng đưa lên Facebook ) , N N Quang đã hỏi Tráng số điện thoại rồi gọi cho mình ( lúc đó mình vẫn còn nghe số đt lạ ) , bọn mình nói chuyện với nhau hơn 1 tiếng và cũng trong năm đó Quang về Việt nam và ghé thăm mình : chiều tối đó mình đang ngồi ở nhà thì P T Hải ( lớp Tử vì đạo ) chở Quang tới … và tối đó bọn mình ngồi nhậu ở một quán gần nhà . Việc Quang tìm tới chỗ mình là điều mình không ngờ tới nên dĩ nhiên rất vui ( vì cho đến hôm nay có một số rất ít anh em Giuse cũng chưa hề tới nhà mình , dĩ nhiên mình chẳng bao giờ buồn vì chuyện đó ( vì mỗi người một hoàn cảnh )
144
Giuse 50 +
LongEnter Mình sẽ gửi tiếp cho Thanh một vài tin nhắn nữa ( coi như là bài viết của mình góp vào Kỷ yếu ) , Thanh “ gộp “ lại nếu thấy cần sửa thì sửa , rồi nếu thấy được thì đưa vào Kỷ yếu nghe , cám ơn Thanh trước .

YouEntersent
YouEntersent Rất hay Long ơi. Gửi thêm đi Long.
24EnterMar 2022, 07:13 You sent Long còn nợ Thanh một chầu thịt cầy Thanh Đa. Tụi mình còn nợ nhau một cái hẹn uống cà phê và hè và lang thang đường phố đêm Sài Gòn thành vắng nữa. Đến bao giờ mới có dịp đây! Đã có lần cùng nhau đi ăn cơm mình lại ngồi ( khi có anh em Giuse nào tới chơi , P V Thanh cũng như N Cầu cũng đã có ngồi ở đó với mình 1 lần ) . Còn lần thứ 2 là ngồi uống quán cafe vỉa hè gần nhà , dĩ nhiên cả 2 lần Huấn tới đều do P Q Vinh làm “ tài xế “ . Vinh “ nhiệt tình “ thì không nói , nhưng nếu Huấn không muốn tới gặp một người bạn cùng lớp thì cũng “ đành chịu “ thôi . Mình nhớ không biết có chính xác không ? Là mẹ Đ V Huấn hay chít “ khăn mỏ quạ “ ( mà các bà già Bắc kỳ hay chít ) . Năm đầu tiên lớp 7 , thỉnh thoảng mẹ mình nhớ con lại qua thăm , nên chiều Chúa nhật mình hay “ quanh quẩn “ , lang thang gần phòng khách ( là phòng sát bên phòng của Đức cha N B Tĩnh ) … Mình không biết là năm đầu vào chủng viện , các anh em khác có “ nhớ nhà “ không ? Hay đã quyết chí “ đi tu “ thì “ buông bỏ “ tất cả ? LongEnter Phải nói mình không ngờ là gặp lại P V Thanh , N N Quang cũng như Đ V Huấn ngày tại nhà mình , làm mình nghĩ tới câu “ Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ “ . Từ sau ngày gặp Thanh , thỉnh thoảng mình vẫn liên lạc với Thanh và có lần mình “ giới thiệu “ với Thanh là ở Thanh Đa có quán “ Thịt cầy “ rất ngon , và muốn khi nào Thanh về nước nếu có thời gian thì tới đó “ lai rai “ … sau 2 năm dịch bệnh ( đến bây giờ vẫn còn ) , mình không biết quán “ Thịt cầy “ đó có còn bán không ?
gà và hát Karaoke, có vợ chồng Vinh Xuân. 24EnterMar 2022, 21:05 Long Sau khi gặp N N Quang : một thời gian sau đó ( có lẽ chưa tới 1 năm ) , mình lại có 2 lần ngồi với Đ V Huấn ( Huấn Sơn trà ) . Một lần là ngồi ăn trưa ở quán Cơm gà gần nhà cùng với Huấn và Vịnh , quán Cơm gà này là nơi mà từ khi gặp lại anh em Giuse thỉnh thoảng
Nếu mình gửi thêm vài tin nhắn nữa để Thanh “ gộp “ lại , rồi lấy tựa đề “ Những người bạn Giuse của tôi “ thì có “ làm phiền “ Thanh không ? Vì hiện giờ mình biết Thanh rất bận … chuẩn bị cho Kỷ yếu “ ra đời . Có gì Thanh cho mình biết nghe .
Giuse 50 +
LongEnter Năm 2017 , P V Thanh về thăm mẹ già ( Rip) và Thanh vẫn dành thời gian cho mình . Phải nói hôm P V Thanh hẹn vợ chồng Vinh-Xuân tới chỗ mình rồi cùng nhau “ kéo “ ra quán “ Lẫu dê “ gần nhà … Hôm đó P V Thanh “ chèo kéo “ thêm được L Q Vinh ; sau khi ngồi “ đã đời “ ở quán Lẫu , bọn mình lại kéo nhau đi hát Karaoke… đúng là sau 10 năm gặp lại lớp Giuse, mình mới được “ thưởng thức “ giọng ca của một số anh em , dĩ nhiên hôm đó rất là vui . 2022, 18:43 Long Phải nói từ khi vào lại Sài gòn năm 2007 , mình lần lượt gặp các anh em Giuse ở miền Nam , riêng năm 2015 ngoài việc gặp P V Thanh , rồi N N Quang ( gặp ở đây đối với mình là ngồi với nhau 1 hay 2 tiếng “ trò chuyện “ … ) thì mình mới gặp cha Đ M Thái (giáo xứ Long phước ) và cha N Đ Ngọc (giáo xứ Đa Minh) … cũng là đi với P Q Vinh và H Đ Trung (dĩ nhiên bằng xe máy) . Mình cứ “ tưởng “ là cha Thái và cha Ngọc đã “ quên phén “ mình , vì các vị nhiều việc ( có lẽ như vậy ) , nhưng các vị vẫn nhớ . Long PHẦN II. Những tháng ngày dấu ái - Những tâm tình yêu thươngNhững người bạn Giuse của tôi 145Tấm Lòng
25EnterMar

31EnterMar 2022, 07:56 You sent PHẦN II. Những tháng ngày dấu ái - Những tâm tình yêu thương Những người bạn Giuse của tôi 146 Tấm Lòng Giuse 50 +
LongEnter Một buổi trưa tháng 8 năm 2016 , N Đ Thịnh ( Thịnh dồi ) gọi cho mình nói là đang ở Sài gòn và muốn tới chỗ mình … Chiều đó mình ngồi với Thịnh trong quán cafe gần nhà gần 2 tiếng , rồi chiều tối hôm đó mình mời Thịnh ăn tối ở một quán gần nhà … Lúc vào quán , mình gọi : một dĩa rau điền điển xào và một con cá lóc nướng trui ( để quấn bánh tráng , rau sống … ) tối đó mình cứ nghĩ là sẽ ngồi với Thịnh ít ra là 2 hay 3 tiếng ; nhưng chỉ mới hơn 1 tiếng ( uống mỗi người mới 2 lớn bia ) , thì anh chàng thuê Thịnh ( để tạc đồ gỗ ở nhà ) tới đón … Mấy năm ở chủng viện , mình cũng ít khi nói chuyện với Thịnh , nhưng mình “ không ngờ “ , Thịnh lại biết “ hơi rõ “ về mình … Năm 2017 , N Đ Thịnh có tạc ( chạm trỗ “ một tượng có và lần cũng gặp anh em Giuse ở Đà nẵng . Đối với các cha ( lớp Giuse ) thì mình không nói ; nhưng anh em ngoài đời ( vợ chồng Tráng- Kiệm , vợ chồng Trân-Hoà, vợ chồng Bình -Hoa và Tuyết ) đều rất “ dễ thương “ …Ngoài những lúc ngồi ăn với anh em cả lớp ( có hôm có cả cha Đức , cha Kinh hay cha Hoàng ) , mình cũng đã 2 lần ngồi ăn trưa với vợ chồng Tráng - Kiệm , cũng 2 buổi tối ngồi “ nhậu “ với Đ Q Trân ngay tại căn phòng “ hạnh phúc “ của Trân-Hoà … 19:36 Long Mình không biết các anh em Giuse ở Hải ngoại như thế nào ? Chứ các anh em Giuse ở Việt nam hầu như người nào cũng đều đang “ mang bệnh “ trong người … Đến tuổi anh em mình rồi chẳng biết khi nào sẽ “ nhắm mắt ra đi “ kết thúc hành trình trên dương thế . Điều mà anh em lớp Giuse muốn “ làm “ Kỷ yếu 50 năm mình nghĩ chính là vì từ lúc “ đặt chân “ vào chủng viện và sau 50 năm dài “ dằng dặc “ anh em vẫn còn nhớ tới nhau , nghĩ tới nhau ( chứ không phải vì các lớp đàn anh làm được thì lớp Giuse cũng phải làm được ) … Mình chỉ mong là anh em Giuse đã “ cùng đi “ với nhau đến bây giờ , thì cũng “ đi được “ trọn vẹn cho tới cuối đời , đúng như lời của Chúa Giêsu phán với các tông đồ khi xưa : “ Người ta cứ dấu này mà nhận biết chúng con là môn đệ Thầy là chúng con yêu thương nhau “ . Dĩ nhiên còn lâu thì anh em Giuse ngoài đời mới “ bằng “ các thánh Tông đồ …. 25EnterMar 2022, 20:25 Long Mình chỉ biết như vậy thôi Thanh ơi, còn những gì trước năm 2007 , mình biết các anh em Giuse khác ( nhất là những anh em sau 1975 vẫn còn “ bám trụ “ như Thanh , N N Quang , L Q Vinh … vẫn còn “ bám trụ “ sẽ có nhiều “ kỷ niệm “ vui cũng như buồn hơn .
30EnterMar 2022, 21:41 Long Mình biết ( không biết có chính xác không ? ) , ở Hải ngoại có khoảng trên dưới 20 anh em lớp Giuse, nhưng từ năm 2007 đến giờ mình nhận thấy chỉ có khoảng 6 hay 7 anh em lớp Giuse ở Hải ngoại “ gắn bó “ ( gặp gỡ khi về nước , liên lạc qua mesenger …) với anh em Giuse trong nước . Lần này kỷ niệm 50 năm + 1 ngày lớp Giuse vào chủng viện , mình không biết là những anh em khác như N C Thịnh , N M Phương , T H Ánh … có “ tham gia “ dịp Kỷ niệm này không ? Hay vì một lý do nào đó , các anh em đó tự “ tách mình “ ra khỏi lớp ?
nào
25EnterMar 2022,
Đức Mẹ và tặng cho mình , đúng là một món quà quí giá . LongEnter Sau khi vào lại Sài gòn năm 2007 : cho đến bây giờ mình
25EnterMar 2022, 22:33 You sent Long viết như vậy là quý lắm rồi, đậm đà tình anh em. Mình sẽ sắp xếp lại và đưa vào kỷ yếu. Cám ơn Long.
ra lại Đà nẵng 3 lần
LongEnter Xin lỗi: mình chỉ viết như vậy thôi , có lẽ nếu gộp lại cũng được gần một trang khổ A4, Thanh coi sắp xếp lại nếu thấy được ( sau khi chỉnh sửa) thì cho vào Kỷ yếu.
Năm 2017 khi về Việt nam , P V Thanh cũng “ rủ “ mình đi thăm cha Đ M Thái , mình không đi nhưng đồng hành với P V Thanh còn có L Q Vinh … Có lần một anh em trong lớp nói với mình là thấy cuộc sống các cha như vậy ( trong đó có các cha lớp Giuse) , nhưng nhiều lúc các cha rất cô đơn … nên những dịp gặp anh em trong lớp cũng là các dịp các cha được “ giảm stress “ ( không biết có đúng không ? ) .

LongEnter
Minh Phương vẫn biệt tích không ai biết hắn ở đâu, sống chết? Hữu Ánh thì hiếm khi liên lạc với anh em, hắn chỉ một lần trả lời tin nhắn của mình hôm đám tang ba hắn. Công Thịnh vẫn liên lạc với anh em. Vợ chồng Thịnh có 1 lần về VN, gặp anh em lớp ở nhà LT Phương. 31EnterMar 2022, 20:37 Long Hồi còn ở trường , nếu mình nhớ không lầm N C Thịnh thân với N T Sơn ( có lẽ vì ở chung giáo xứ ? ) … ở sân banh ( giờ chơi buộc ) , N C Thịnh hay ở hàng “ hậu vệ “ ; hồi đó anh em rất “ ngán “ cha N V Huyệt vì hay “ phang “ vào chân ( không biết có phải vì vậy mà có biệt hiệu là Huyệt “ đề “ hay không ? ) , có điều thời đó , buổi tối ăn xong cha Huyệt hay giúp cha Nhân phát thuốc … cho anh em . N M phụ với thánh Kiểm giúp cha nhân với phòng thuốc. Có lần Huyệt đề lấy Alcohol (cồn) pha nước vào làm rượu dụ mình uống thử, mình không dám uống.
14EnterApr 2022, 07:04 You sent Cám ơn Long. Long cũng an bình và nhiều niềm vui nội tâm trong mùa Phục sinh này nhé! Enter (Giữ nguyên bản, nguyên văn kể cả chấm phẩy… từ tin nhắn của Hoàng Nguyên Long cho Thanh qua messenger- PVT) PHẦN II. Những tháng ngày dấu ái - Những tâm tình yêu thươngNhững người bạn Giuse của tôi
147Tấm Lòng Giuse 50 +
Phương có biệt danh là Phương “ monkey “ ( có lẽ do Phương ở Sơn trà , Phương có một người anh ( học giỏi ) được học bổng du học ở Tân Tây Lan ( Newzealand) … Phải nói có một số anh em Giuse mình nhớ rất rõ , nhưng cũng có một số mình chỉ nhớ “ lờ mờ “ thôi . 1EnterApr2022, 15:14 You sent Đúng rồi đó Long. Huyệt
13EnterApr 2022, 20:05 Long Chúc Thanh và gia đình một mùa Phục Sinh vui khỏe , an lành và tràn đầy ân sủng .

B a tiếng nghe rất đỗi thân thương và mang nhiều cảm xúc gợi lại trong em năm đó. Các anh “tu xuất” nhà ta và các đấng “Bến đỗ” được hội ngộ sau bao ngày xa cách và tứ tán khắp nơi vì thời cuộc. Cái cảm xúc đầu tiên của em là rất vui mừng và sung sướng khi được đồng hành với “phu quân”. Em rất ngạc nhiên và xúc động khi chứng kiến cảnh anh em gặp nhau, tay bắt mặt mừng, người thì ôm choàng lấy nhau, người thì rươm rướm nước mắt. Các cử chỉ đều toát lên vẻ thương yêu và thánh thiện. Còn phần chị em chúng em và các cháu thì ngơ ngác nhìn nhau vì tất cả đều xa lạ. Nhưng không lâu thì tất cả hòa nhập với nhau một cách tự nhiên và thân thiện. Điều thú vị đầu tiên là được bố Tĩnh (khi đó ngài chưa làm giám mục) gặp riêng chị em trò chuyện, làm quen và giới thiệu “ phu nhân ” từng chủng sinh của ngài. Ngài nói chuyện rất cởi mở cùng các chị em và các con cháu như ngài đang nói chuyện với các học trò chủng sinh của ngài vậy. Thật cảm động và ấm lòng. Kể từ đó, em cảm nhận được tình thân Gioan trao cho nhau là thật thiêng liêng, chứ không như những quan hệ xã hội bên ngoài. Cái tình thân gắn chặt anh em Gioan lại với nhau thật thân thiết, đoàn kết và chân thành. Em cảm nhận mình gia nhập như một thành viên của gia đình Gioan và tự hào hơn nữa khi cũng là một thành viên của lớp Giuse Những tâm tình chất chứa trong em thì nhiều lắm, nhưng em không biết làm sao để diễn tả hết được những lần hội ngộ để lại trong em những ấn tượng và kỷ niệm tốt đẹp nhất mà em từng đón nhận. Đặc biệt khi là thành viên của lớp Giuse em lại càng thấy khắng khít và thân thương nhiều hơn. Ở đây, em cảm nhận được tình cảm anh chị em trao nhau thật chân thành. Mọi thành viên đều yêu thương, đoàn kết và giúp đỡ nhau ngày một hoàn thiện và thăng tiến. Lúc đầu em rất bỡ ngỡ nhưng càng ngày em càng thấy một sự gần gũi cởi mở và thân thiết như anh chị em trong một gia đình. Nhớ lần đầu tiên được đi Sài Gòn hội ngộ lớp Giuse lòng em rạo rực, náo nức và lần nào cũng vậy, khi nào đến Sài Gòn các anh chị đều đón tiếp rất nhiệt tình, hòa đồng và tràn đầy sự ấm áp. Những lần gặp nhau tại Đà Nẵng cũng vậy, lúc nào tiếng cười đùa cũng vang lên thật sảng khoái làm dịu đi những lo toan, vất vả đời thường. Tất cả những kỷ niệm tốt đẹp, những tình cảm thiêng liêng đó đều để lại trong gia đình em một sự trân quý và ấn tượng tuyệt vời. Cảm tạ Thiên Chúa, Ngài đã luôn che chở và liên kết tình thân Gioan. Cảm tạ Thánh Gioan quan thầy chủng viện và Thánh cả Giuse đã cầu bầu, nâng đỡ cho anh chị em ngày càng gắn bó trong tình thân ái, hiệp nhất để cùng nhau hướng về và xây dựng mái nhà chung Gioan. Một chút tâm tình… “Chim gọi đàn” tâm thương chút tâm
tình yêu
Một
tình... "Chim gọi đàn" 148 Tấm Lòng Giuse 50 +
Thu Hòa. 373B
PHẦN II. Những tháng ngày dấu ái - Những


Giuse 50 +
PHẦN II. Những tháng ngày dấu ái - Những tâm tình yêu thươngChút tâm tình Lòng
Trước đó vài tháng, dịch bệnh COVID - 19 hoành hành. Mấy người hàng xóm chẳng may bị lây nhiễm. Ngày đi cách ly chữa bệnh còn đưa tay chào. Tuần sau chỉ còn chút tro cốt đựng trong cái tiểu nhỏ mang về nhà. Tôi kể ra đây để thấy rằng cuộc đời này thật vô thường. Nay còn mai mất. Nay anh mai tôi. Cuộc sống như chẳng thể biết trước, vậy giận người hay ghét ai lúc này làm gì? Ai rồi cũng phải chết, chỉ mong bình an đến cho mỗi người là đủ hạnh phúc rồi. Trước ngày lên bàn mổ, tôi đi xưng tội và phó thác cho Chúa. Tôi khá thanh thản khi lên bàn mổ. Mọi chuyện tạm ổn qua đi. Chặng đường phía trước còn lắm bệnh tật hơn thế nữa nhưng có Chúa bên cạnh, tôi chẳng sợ đau khổ, gian nguy.Tiếp xúc với các bạn trong lớp, hầu hết không bệnh nọ cũng tật kia. Ngồi ăn uống với nhau, chưa uống chai nào đã phải đi vệ sinh vài lần. Thế đấy, cái bệnh về đường tiết niệu đợi khi về già mới xuất hiện. Phần các bà vợ chúng tôi cũng vậy, thôi thì xương khớp, chân giãn tĩnh mạch, đau nhức cột sống… Ở tuổi trên 60, có lẽ bà nào cũng bị rối loạn tuyến tiền đình. Thỉnh thoảng lại được làm phi hành gia bất đắc dĩ. Người nhà ai cũng một phen xanh mặt vì tưởng bị tai biến mạch máu não. Dù sự thật hay mất lòng, tôi vẫn mong mình đừng làm mất lòng ai. Cuộc sống có tốt đẹp hay không đều do mình tạo dựng nên. Bạn ơi, đừng phiền, giận nhau nhé. Hãy sống cho thật vui và bình an.
Chút tâm tình
tsMạnh 339 T ừ khi bước qua tuổi 60, cái tuổi ngày xưa đã được gọi là “thọ!” Còn bây giờ 70 tuổi là bình thường. Tuy nhiên dù tuổi thọ có tăng lên nhiều năm, thì đến 60 năm cuộc đời, tôi bắt đầu cảm nhận rất rõ bước thứ ba trong bốn bước của đời người: sinh, lão, bệnh và tử. Bệnh thâm nhập và âm ỉ từ nhiều năm trước, bây giờ xuất hiện ở khá nhiều ở người lớn tuổi. Tôi cũng không ngoại lệ. Có ngày rất bình thường, đêm đang ngủ, cảm thấy đau chân. Từng cơn đau nhanh dần, đau theo nhịp tim đập. Đến sáng là chân sưng to, đau không dám đặt chân xuống đất. Đi bệnh viện khám, xét nghiệm máu, kết quả là một căn bệnh mãn tính. Nó bất chợt gây đau và rất đau ở các khớp xương tay chân. Coi như phải uống thuốc mỗi ngày. Vài tháng sau lại thêm bệnh về đường bài tiết. Khám chữa mãi rồi cũng phải mổ. Cũng trong khoảng thời gian này, một người bạn, một người thầy, hai cha giáo đã được Chúa gọi về. Người bạn còn gặp nhau trước đó ít ngày, trở bệnh vài ngày là mất. Thầy và tôi thường gặp nhau ở nhà thờ Chí Hoà vì thường tham dự thánh lễ sáng Chúa Nhật nơi đó. Chẳng thấy thầy đau ốm, vậy mà thầy mất khi đang chat với một người bạn lúc nửa đêm. Còn hai cha giáo thì bệnh nặng lâu ngày, đến giờ Chúa gọi thì hai cha lên đường.
149Tấm


July 20, 2019
Tâm hồn con hân hoan Có Ngài đi bên con Dù đời bao lo toan Xích lô vui với đời. Nhoai nhoai nhoai, nhoai nhoai nhoai, nhoai nhoai nhoai…
Từng ánh mắt êm vui Những nụ cười đôi mươi Đi đi về về với Giêsu Con cứ vui đạp hoài Nhoai nhoai nhoai Nhoai nhoai nhoai, nhoai nhoai nhoai… Đời con bước theo Ngài thôi Nhịp chân trên chiếc xích lô Tình yêu hiến dâng cho người Nhoai nhoai nhoai Nhoai nhoai nhoai, nhoai nhoai nhoai…
Tình ca xích lô Hôm qua Thích comment khi thấy hình mình đạp xích lô Vinh post trên Facebook: "Ngọc Lễ có Xe đạp ơi, Thanh phải viết Xích lô ơi!" Ok, mới viết Tình ca xích lô cho các bạn nè. Mình viết bài này với vần bằng để diễn tả niềm vui an bình, và âm điệu giống như bài ca, vì mình không viết thành nhạc như Ngọc Lễ được. Trong bài này từ "nhoai' được lặp đi lặp
Phan Văn Thanh
lại là động tác đạp xích lô khi chở nặng. Phải dùng cả thân mình chuyền xuống chân nầy đạp, rồi nhoai qua chân kia, cứ thế! Tình ca xích lô PHẦN II. Những tháng ngày dấu ái - Những tâm tình yêu thương Tình ca xích lô 150 Tấm Lòng Giuse 50 +
Nhoai nhoai nhoai Nhoai bên nầy rồi nhoai bên kia Anh gồng chân trên cái pedal Bánh xích lô quay vòng nhanh nhanh Đón người đi, đưa người về Nhoai nhoai nhoai Nhoai nhoai nhoai Ngồi ngất ngưỡng trên mấy bao khoai Em gái quê mấy dòng mồ hôi Mong mau về cho kịp chợ trưa Nhoai nhoai nhoai Nhoai nhoai nhoai, nhoai nhoai nhoai… Bến cá tấp nập người mua Từng đôi quang gánh đu đưa Xích lô trĩu mình cong lưng Đường xa bánh xe quay hoài Nhoai nhoai nhoai, nhoai nhoai nhoai Nhoai nhoai nhoai… Ga đêm người về đông chưa Phố đêm từng giọt lưa thưa Thấm lưng bóng dài trong mưa Gió đông buốt sao cho vừa Nhoai nhoai nhoai Nhoai nhoai nhoai, nhoai nhoai nhoai…
• Thanh Phan: Làm sao quên được cái thời trong tim nổng cháy lý tưởng theo thầy Giêsu sống đời dâng hiến. Anh em mình sẵn sàng đón nhận mọi gian lao thử thách để sống trọn con đường mình đã chọn; hăng say cùng Chúa vào đời bằng những nghề lao động chân tay bình thường như mọi người trong giai đoạn đầy khốn khó đó. Kinh - Tuất - Thanh đạp xích lô, Dũng - Tự - Quang - Long làm nhà máy xay bột, Vinh sửa chìa khóa, Khoa hớt tóc dạo, Ngọc làm bếp, Ánh - Thịnh làm thợ hàn khung xe, cùng một số lớp anh em lớp sau như Thái - Thắng - Phúc – Bình – Long - Dũng - Hải… kéo xe bò. Vất vả mà vui, khó nhọc mà lòng thênh thang thanh thoát, nhìn đời bằng cặp mắt trong veo tin tưởng. Nắng cháy mùa hè, giá buốt mùa đông không làm tắt đi nụ cười an nhiên hồn hậu. Tiếc là ngoài những tấm hình này, mình không có những tấm hình của anh em với những nghề nghiệp khác nhau ngày ấy. Nếu anh em nào còn giữ, xin post lên để cùng nhau ôn lại những ngày đáng sống thuở xưa.
• Thanh Phan: Nhà thơ Đại Đąi Lãnh Quê Tôi, thấy bạn là thấy quê tôi rồi, hai quê chỉ cách nhau một dòng sông. Bạn may mắn hơn khi con sông Vu Gia chảy giữa cả hai miền nội ngoại. Bởi thế thơ của Đại Lãnh Quê Tôi mênh mang dạt dào yêu thương tình nghĩa.
Giuse 50 +
H è 1977, nhớ ngày đầu tiên theo ông cố, ba của cha Kinh (xin Chúa cho linh hồn ông an nghỉ bên Chúa) đạp xích lô, về tới chủng viện phải đi chàng hảng, không ngồi được vì háng bị dộp hết rồi. Mấy ngày sau, lại theo ông cố, theo Giêsu xích lô lại vui với đời. Kinh, Tuất, Thanh, Trân một thời cùng nhau nhoai nhoai. Mình nhớ, ở Bến Cá Thanh Đức, ông cố luôn giành gánh cá nặng cho ông, chất lên xích lô mình gánh nhẹ hơn và nói: "Thầy cứ đạp theo tôi!". Ông bon bon chạy trước, mình ì ạch chạy sau, mà chạy đâu có kịp. Ông cứ ngoái lại, đạp chậm để chờ. Đạp xích lô đang ngon trớn mà chậm lại để chờ thì càng nặng hơn. Thương ông cố, một con người hiền lành, thánh thiện, rất tốt bụng lại khiêm nhường, một đời lao động như thánh Giuse mà luôn tươi cười, hào phóng. Một tấm gương sáng cho hậu nhân, Bây giờ, chắc chiều chiều ông đạp xích lô chở Chúa dạo mát trên thiên đàng. Năm ngoái may mắn được gặp ông bên Cali sau gần 40 năm xa cách. Ông nhắc lại thời ấy, ông có nhắc đế Tuất nữa. Bây giờ ông đi rồi. Xin đọc 1 kinh Kính Mừng cho ông vui bên Mẹ và bà cố.
• Đại Lãnh Quê Tôi: Bài thơ của Thanh Phan với những nụ cười bên chiếc xích lô trong khuôn viên Chủng Viện một thời "vàng son"...rồi nắng cháy công trường Phú Ninh...Hạt giống phải mục đi mới nảy mầm sinh hoa kết trái là vậy...Trước 75 các chú chỉ biết ăn học chiều ra sân đá bóng... sau 75 lên thầy rồi "vào đời " như thế đó. Bài thơ hay quá Thanh ơi.
• Vĩnh Tâm: Bài thơ hay đấy làm nhớ lại cái thời gian anh em lớp mình cày sâu cuốc bẫm sau 1975.
Trang không cùng anh em vui buồn trong những ngày tháng sau 75, nhưng cái tình anh em TCV chúng mình vẫn đầy ắp. • Đại Lãng quê tôi: Mấy năm sống với anh em trong TCV mình sao quên được. Nhớ anh em nhớ từng tiếng chuông nhớ từng cây dương liễu rũ buồn trên cát trắng... ước gì thời gian quay trở lại... Facebook Thanh Phan. July 20, 2019 PHẦN II. Những tháng ngày dấu ái - Những tâm tình yêu thươngTình ca xích lô 151Tấm Lòng

Gia đình Giuse Một thoáng về PHẦN II. Những tháng ngày dấu ái - Những tâm tình yêu
Một thoáng về Gia đình Giuse 152 Tấm Lòng Giuse 50 +
Nguyễn Thị Kim Tân 344B S ắp tới kỷ niệm 50 năm lớp Giuse, hai anh Mạnh, Ký gửi tin nhắn đề nghị Kim Tân viết bài cho tập Kỷ Yếu 50 năm lớp Giuse. Mình từ chối vì chẳng biết viết gì. Hai anh động viên: cứ viết đi, có các anh đây, đừng lo! Sự nhiệt tình của 2 anh đã chắp cánh để mình góp thêm một chút vào tập Kỷ Yếu 50 năm của lớp. Thôi thì “ vâng lời trọng hơn của lễ ” vậy. Ngày xưa, những gì liên quan đến mái trường Tiểu chủng viện Thánh Gioan Đà Nẵng, thì đã có chồng mình làm hết: những ngày họp mặt trường, lớp, mình và các bà vợ bạn chồng, chỉ đi theo các đức lang quân, để nghe các anh tâm sự, ôn cố tri tân của một thời hồng hoang tuổi trẻ. Mình cũng như các bạn Nguyệt, Tâm, Xuân, Thanh, Dung, Thu... chỉ ăn theo, cười phụ hoạ, trêu ghẹo nhau trong các buổi sinh hoạt đó. Giờ thì đã xa rồi... những kỷ niệm, những ký ức rong chơi còn đâu nữa? Chồng mình: Bá Chung, tức ‘Chung To Be’, cái nickname mà Cha giáo Phát và các bạn đồng môn đã đặt cho anh. Giờ đây anh đã đi xa, anh đã bỏ vợ con, bạn bè để ra đi mãi mãi. Anh ra đi để lại cho vợ con và bạn bè sự hụt hẫng và nuối tiếc. Nhớ những ngày tháng anh đang bệnh nặng, các anh và các phu nhân lớp Giuse, đã thăm hỏi, động viên anh, nhất là anh Mạnh, đã thường xuyên đến chơi và giúp đỡ anh và gia đình. Anh Ký, anh Thanh ở hải ngoại, cũng gọi điện thoại và hỏi thăm anh trong lúc đau ốm. Một tình bạn thật cao đẹp. Nhất là trong những phút giây cuối của cuộc đời, sự có mặt của các anh chị em lớp Giuse, vợ chồng anh chị Mạnh Nguyệt, tình cảm của những người bạn đồng môn lớp Giuse lại lan tỏa đến gia đình, đã động viên giúp gia đình vượt qua đau thương. Cha Ngọc, người bạn cùng lớp, cũng không quản ngại đường xa, công việc bận rộn, đã đến làm lễ tại tư gia cho ‘Chung To Be’ và nhắc lại nhiều kỷ niệm thời còn học chung lớp ở Tiểu Chủng Viện. Ngày giỗ đầu của anh, các bạn bè trong lớp cũng đến nguyện đường Camelo, để cùng với các anh chị em các lớp khác trong gia đình Gioan tham dự thánh lễ cầu nguyện cho anh Phêrô do Cha Ngọc chủ tế. Xin cám ơn tất cả các anh chị em, đã đồng hành với gia đình tổ chức lễ giỗ cho ‘Chung To Be’ một cách trang trọng và chu đáo. Sự ấm cúng và thân thiện tràn đầy màu sắc yêu thương của các anh chị em đồng môn là một sự trải nghiệm quý báu, là hành trang thêm cho tình bạn cao đẹp và cũng là niềm tự hào, cho con cháu thấy được sự lan toả gắn kết yêu thương của thế hệ cha anh đi trước. Một lần nữa, xin thay mặt các nàng dâu Gioan (nói chung), các nàng dâu Giuse (nói riêng): xin tri ân các ân sư đã yêu thương dạy dỗ các đấng phu quân của chúng con, để trở thành nhân chứng của Chúa Kitô; đã tạo nên những người có nhân cách sống có ích cho giáo hội và xã hội. Chúng con thật tự hào vì mình là những người con dâu của đại gia đình Gioan, là các nàng dâu của lớp Giuse. thương

Thằng nhóc đi
Trương Đình Ánh 565 lớp CTTĐVN gửi tặng kỷ yếu Tấm Lòng Giuse 50+ K hoảng năm 1973, ừ! Chính vào độ ấy, người dân Đà Nẵng thấy có một thằng nhóc lên mười sống cùng gia đình trong một ngõ nhỏ thuộc phường Thạc Gián. Thằng nhóc tì ấy được cư dân trong ngõ liệt vào nhóm nghịch phá bởi những trận bóng vỉa hè chính nó là thằng hay sút bể kính cửa nhà người ta và cũng chính nó là thằng đầu têu trong lũ con nít bấm chuông cổng nhà người rồi bỏ chạy vào những buổi trưa hè. Ôi thôi, không có cái trò nghịch nào mà thằng nhỏ ấy và đám bạn không nghĩ ra. Nó nghịch như một con quỷ nhỏ, nhưng Giêsu lạy chúa tôi, bù lại nó học cũng khá. Nên những lằn roi ba nó phết vào mông chung quy chỉ vì những trò nghịch ngợm chứ không phải vì chuyện học hành. Nó đang học lớp năm trường tư thục Hòa Bình của cha Ngô Đình Phú. Nó thường xuyên bị cha Phú nhéo tai đau điếng người vì những trò mèo nhưng cuối tháng nào thì cha Phú cũng phải kinh ngạc khi trao bảng danh dự (thời nay gọi là bằng khen) với vị thứ nhất lớp cho nó. Cha nó là quân nhân đồn trú xa nhà, còn mẹ nó bận bịu dưới bếp nên sểnh một chút là nó đã lông nhông ngoài đường với đám bạn cũng nghịch ma chê quỷ hờn như nó.
Ấy vậy mà khi chiều buông, tiếng chuông nhà thờ đổ, nó ba chân bốn cẳng chạy về nhà quáng quàng tắm rửa để đến nhà thờ đi lễ. Thú thiệt nó đi lễ chẳng phải vì nó sốt sắng đạo hạnh gì mà chỉ vì sự bắt buộc của ba nó. Nó đi nhà thờ vì nó sợ cây roi mây ba nó gác trên nóc tủ. Nói vậy cũng có chút xíu oan cho nó. Có những hôm nó đến nhà thờ vì ngưỡng mộ mấy chú chủng sinh được về nhà trong các dịp lễ lớn. Các chú từ chủng viện về tay xách va li bước vào chào cha xứ trông oai vệ thế. Đi lễ thì được ngồi cánh riêng với các thầy. Ra đường thì các cụ ông cụ bà chặc lưỡi khen đáo khen để. Bọn nhóc như nó nhìn mấy chú chỉ biết "kính nhi viễn chi" mà trong lòng ước ao. Vừa chơi vừa học, mà nó thì chơi nhiều hơn học, vậy mà nó lết qua được lớp Năm với thành tích cũng kha khá. Ba nó nộp đơn cho nó thi vào trường công Trung học Phan Chu Trinh. Không hiểu nó làm bài vở thế nào, vậy mà cũng đỗ, mà đỗ cao là đàng khác. Thiệt là thánh nhân đãi kẻ khù khờ như nó. Nó đợi ngày khai Tronggiảng.đám bạn, nó thân nhất với thằng Tùng nhà sát bên nhà thờ. Nói về chuyện nghịch phá thì nó và thằng Tùng không nhất cũng nhì trong cái đám quỷ đó. Một hôm tan lễ chiều, thằng Tùng rủ rê: "Tao với mày đi tu nhen!". Lần đầu tiên nó được đề cập đến khái niệm đi tu, nhưng không cần thằng bạn chờ đợi lâu, chỉ mất ba giây sau câu rủ rê nó gật đầu cái rụp: "Tu thì tu... ". Sau đó là cái ngoéo tay của hai thằng. Tối chủ nhật sau đó, cơm nước xong xuôi, nó lân la đến bên ba: "Ba ơi, con muốn đi tu..." Ba nó bỏ tờ báo đang đọc dở, kéo xệ mục kỉnh, há hốc miệng nhìn nó như thể gặp người ngoài hành tinh. Lấy tay sờ trán nó, ba lẩm bẩm: "Con đâu có bị nóng sốt gì hả?". Sau cơn địa chấn đi tu nó làm ra vào tối hôm đó, ba nó hết sốc và tỉnh táo lại, ông làm hồ sơ cho nó thi vào Tiểu chủng viện Thánh Gioan. Năm đó, giáo xứ nó ở có chừng khoảng mười mấy đứa choai choai trạc nó thi vào Tiểu chủng viện, trong đó có nó và thằng Phạm Văn Tùng. Trừ nó và thằng Tùng, những đứa kia đều có vẻ gia giáo, ngoan ngoãn và đạo hạnh. Nhìn cả đám, nó và thằng Tùng tựa như hai con sói con giữa bầy cừu non. Vậy mà oái oăm thay ngày TCV gởi giấy trúng tuyển về giáo xứ chỉ có tên hai thằng, nó và thằng NhữngTùng.ngày sau đó, mẹ nó tất bật chuẩn bị tư trang cho nó nhập học. Nhìn mẹ tỉ mẩn thêu dãy số 565, là số ký danh của Tiểu chủng viện dành cho mỗi chủng sinh, vào từng cái áo cái quần, nó tự hỏi: mình đi tu hay đi tù đây? Rồi mặc nỗi lo của các bậc sinh thành, chứng nào tật ấy nó lông bông ngoài đường suốt. Đầu tháng 9, nó được ba đèo qua An Thượng nhập Tiểu Chủng Viện. Nó đi tu ăn cơm nhà Chúa từ độ ấy và xa nhà khi tuổi còn quá non. Không biết khởi điểm đi tu người khác như thế nào, còn nó xuất phát đi tu là như thế đó! Mãi về sau, khi đường đời mỏi mệt hay khi có điều gì bất ổn trong cuộc sống, nó thường thả tiềm thức bay về ngôi trường có bốn tầng lầu lồng lộng gió biển để tự nhủ mình đã có một quãng thời gian êm đẹp nơi đây. tu PHẦN II. Những tháng ngày dấu ái - Những tâm tình yêu thươngThằng nhóc đi tu 153Tấm Lòng
Giuse 50 +

V ừa rồi nhiễm covid và nhập viện, tôi cố nhớ lần mới nhất mà mình ở trong bệnh viện là lần nào. Đó là cách đây 19 năm, ở khoa niệu, Bệnh viện Trung Ương Huế. Tôi được cấp hộ khẩu gần cuối năm 2001. Định theo khoá 2 năm vốn đã được đăng ký sẵn ở ĐCV Nha Trang, nhưng cuối cùng Đức Cha Phaolô quyết định ‘quăng’ tôi ra ĐCV Huế. Đó là đầu tháng 4/2002. Tôi gia nhập lớp Thần III, tức Khoá II. Huế thì vui hơn Nha Trang nhiều, vì đa số các cha là thầy cũ, thâm tình, còn anh em tuy hơi lạ nhưng làm quen và hoà đồng rất nhanh… Học 2 tháng thì nghỉ hè… Năm sau tiếp lên Thần IV. Cuối tháng 12, một lần chơi bóng chuyền, tôi nhảy đập bóng và khi rơi xuống bỗng nghe nhói trong bụng dưới! Sỏi vào bàng quang, làm tắc đường tiểu và tôi bị bí tiểu suốt đêm hôm đó cho tới trưa hôm sau! Bí tiểu nó thế nào bạn biết không? Nếu không biết thì bạn chỉ cần xin Chúa ban cho con bất cứ điều gì ngoại trừ… bí tiểu! Hic. Lịch sử câu chuyện là sỏi thận, tôi từng bị và chưa chữa xong. Tôi có sỏi không chỉ trong thận mà cả trong ống dẫn từ thận xuống bàng quang, và trong bàng quang nữa. Lần đó, sau khi xử lý vụ bí tiểu bằng cách nội soi tán sỏi ngay trong bàng quang, tôi nằm viện thêm ba ngày và được xuất viện với lời dặn dò của bác sĩ: “Một tuần nữa, tức sau lễ Noel, anh trở lại để kiểm tra và mổ hở lấy viên sỏi 9,5mm trong ống dẫn… Còn những viên khác trong thận thì có thể hoãn lại sau này” ! Kỳ nghỉ Giáng Sinh ấy, tôi ở lại chủng viện, và áp dụng một toa thuốc tiêu sỏi được một anh bạn cùng lớp mách cho, như sau: lòng trắng trứng vịt không trống quậy vào một ngụm rượu trắng, uống rồi lên giường nằm ngủ đêm. Chỉ có vậy, làm trong bảy ngày liên tiếp. Đến ngày hẹn, tôi tới bệnh viện và được các bác sĩ xem xét. Đây là lời của bác sĩ chốt lại: “ Không hiểu vì sao mà viên sỏi 9,5mm hôm trước không còn ở đó nữa! Chúng ta không phải tiến hành mổ hở như đã dự định ”. Amen! Điều gì đã xảy ra? Tôi không biết. Có thể là do những ngụm rượu lòng trắng trứng vịt? Có thể là nhờ lời cầu nguyện của nhiều người, nhất là các Sơ Dòng Kín được Cha Cố Mẫn kêu gọi cầu nguyện tha thiết cho tôi? Hay có thể vì gì khác? Tôi không biết. Tôi chỉ biết rằng kể từ đó, không chỉ viên sỏi 9,5mm kia biến mất, mà tất cả các viên sỏi khác trong thận từng hành khổ tôi trước đó cũng dường như biến mất, không còn gây chút phiền hà nào cho tôi nữa, cho đến tận hôm nay! Thế… rồi, lần nhập viện tiếp theo là lần vừa rồi đây, cũng có chuyện kỳ bí xảy ra mà tôi chịu, không hiểu được. Lê Công Đức Điều gì thực sự đã xảy ra nhỉ? PHẦN II. Những tháng ngày dấu ái - Những tâm tình yêu thương Điều gì thực sự đã xảy ra nhỉ? 154 Tấm Lòng Giuse 50 +

nhật và hiển thị trên monitor ở đầu giường
bên
PHẦN
NỬA ĐÊM HÔM ĐÓ, AI GỌI HOTLINE CHO TRỰC CẤP CỨU?
tôi. Còn
kết quả sẽ
Tôi nhập viện chiều tối ngày thứ sáu, 27.8, vì dính Sars Cov 2, dĩ nhiên. Nhưng dịp này cũng lòi ra một bệnh khác mà tôi chưa từng để ý: Bệnh huyết áp (cao)! Trước đó gần ba tháng, khi mới về tránh dịch (sic) ở Nhân Hoà đây, thấy cha sở đo huyết áp hằng ngày vào giờ ăn sáng vì ngài đang bị huyết áp cao, tôi cũng tò mò đo ké - và kết quả là huyết áp của tôi còn cao hơn cả cha sở nữa! Nhưng thực ra tôi chẳng cảm thấy gì, nên ‘xa va’! … Đo huyết áp là một trong những việc đầu tiên khi nhập viện, cùng với những nội dung khám khác nữa như đo thân nhiệt, đo tỉ lệ SpO2 (oxy trong máu), chụp X quang phổi… Tôi cảm thấy chỉ số huyết áp của mình trở thành tiêu điểm chú ý của cả điều dưỡng viên lẫn bác sĩ. Họ xầm xì với nhau nghe chừng không ít hệ trọng! Và quả thực, ngay trong những ngày đầu tiên, tôi luôn luôn được đo huyết áp sáng chiều và cả tối nữa. Đôi khi sau đó là một mũi thuốc tiêm hay một viên thuốc ngậm… Không nhớ bao nhiêu lần tôi được hỏi kiểu này: - Chú có bệnh huyết áp từ trước đúng không? Có mang theo thuốc vào đây không? - Ồ, tôi không hề biết mình bị huyết áp cao cho mãi tới cách đây vài tháng. Vì thế tôi cũng chưa dùng thuốc gì để chữa trị cả! - Ôi, huyết áp của chú cao như vậy mà mãi đến giờ mới biết sao? Tình trạng có thể rất nguy hiểm, liên quan đến đột quỵ, vỡ mạch máu não đó! … Gì ghê zợ! … Tôi nghe mà cũng hơi xanh mặt. Nhớ lại, cha sở ở nhà đã từng tra gú gồ và nói: huyết áp cao là tên sát thủ giấu mặt vì phần đông người bị không hề bộc lộ triệu chứng gì cho tới khi… hết cứu được nữa! Cha mẹ ôi! Cái này là đáng sợ thiệt chứ không phải nhát ma… Những ngày đó, con số phía trên mỗi khi đo huyết áp của tôi thường đong đưa ở khoảng 140 - 150 - 160 - 170 - 180 - 190 đôi khi leo lên 200! Và một chuyện thật khó hiểu đã xảy ra liên quan đến vấn đề huyết áp này. Buổi tối thứ tư tính từ hôm nhập viện, tức là tối 30/8, (nhưng thực tế lúc ấy đã bước sang ngày 31/8, vì đã 1 giờ sáng), tôi đang ngủ lơ mơ trong phòng thì nghe có tiếng người lao xao và tiếng gõ cửa: - Có phải chú Đức không? - Đúng rồi, tôi là Lê Công Đức! - Chú vừa gọi zalo cho số hotline phòng cấp cứu đúng không? - Ồ không. Tôi không gọi gì cả, mà điện thoại của tôi cũng chưa có zalo nữa! Chắc có gì đó nhầm lẫn rồi ạ. - Ủa, sao kỳ! Rõ ràng là chú Đức phòng 704D gọi đường dây nóng mới đây mà! Thì ra họ lên phòng tôi vào giờ này vì có sự nhầm lẫn nào đó… Tuy nhiên, lỡ rồi thì… tới luôn! Dù sao tôi cũng là đối tượng đặc biệt được theo dõi huyết áp mà! Hai nhân viên trực yêu cầu tôi mang khẩu trang, nằm xuống ghế bố để đo oxy, thân nhiệt và huyết áp. Khi chỉ số huyết áp hiện lên màn hình, họ nhìn vào đó rồi nhìn nhau, sau đó đưa cho tôi một viên thuốc, rồi rời đi, bảo tôi đừng chốt cửa… Một lát sau, cả hai trở lại, đo một lần nữa, rồi nói: - Chú Đức nè. Tụi con cũng không hiểu sao lại có cú điện thoại lúc nãy? Nhưng cũng nhờ sự nhầm lẫn đó mà kịp thời phát hiện huyết áp của chú cao quá, việc ngủ một mình ở đây không tiện, vì không có ai bên cạnh cũng không có máy móc thiết bị sẵn khi cần. Chú sẽ đi theo tụi con xuống dưới, ở lại phòng săn sóc đặc biệt để được xử lý vấn đề huyết áp này nhé! Tôi ngoan ngoãn như cún, ôm mền đi theo hai bạn trẻ ấy… Họ xếp tôi vào cái giường duy nhất còn trống ở sát cửa ra vào. Thêm hai, ba y bác sĩ nữa đến vây quanh chỗ giường tôi. Họ thảo luận rất nhanh rồi bắt đầu các thao tác như: lấy máu đo đường huyết, gắn dây đo huyết áp cố định vào bắp tay trái và đo tự động mỗi 30 phút, cập của cổ Chưa hết, cạnh chỗ treo chai truyền dịch người ta đặt một bình oxy loại lớn và gắn ống dẫn có hai râu vào mũi tôi! … Tôi tưởng tượng mình lúc này với mớ dây nhợ ấy và với các thứ lỉnh kỉnh xung quanh chắc trông thảm lắm nhỉ? Khi tạm ổn các thứ, một cậu điều dưỡng mang đến cho tôi chiếc bình nhựa đựng nước uống loại 4 lít và nói: -Khi cần đi tiểu, chú đi tiểu vào đây nhé - rồi nhân tiện sẽ lấy mẫu nước tiểu đó đi xét nghiệm luôn! Tôi gật đầu, dù chưa ý niệm rõ là mình sẽ tiểu tiện thế nào tại chỗ này, khi mà các giường bên cạnh và phía đối diện mình đều là phụ nữ, đèn sáng trưng đêm cũng như ngày, các bác sĩ và nhân viên y tế nam nữ, kể cả các soeurs luôn vào ra, tới lui tấp nập!!! … Quỷ thật, lo cái gì thì có cái đó. Cái gì nghe như cảm giác muốn đi tiểu rồi đây! Tôi tự nhủ mình cần phải bình tĩnh và nghiên cứu. Hic… II. Những tháng ngày dấu ái - Những tâm tình yêu thươngĐiều gì thực sự đã xảy ra nhỉ?
tay phải thì được truyền dịch.
155Tấm Lòng Giuse 50 +

156 Tấm Lòng Giuse 50 +
Năm
Đời đi tu của nó bắt đầu từ đó. Cậu bé 11 tuổi bắt đầu học một lối sống “độc lập để tu thân”: Sáng tối nguyện kinh, giữa ngày thì trau dồi kiến thức, áo quần tự giặt, ăn đói thì giành, tóc tự cắt cho nhau, hàng “quốc cấm” thì giấu kỹ. Nếu là con ông cháu cha thì bớt sợ một chút (nó là con cha giám đốc). Thú thật với các bạn, hồi đó nó cũng không biết “con ông cháu cha là gì”, chỉ biết chơi đùa theo bản năng của một đứa trẻ. Lâu lâu thì bố nó kêu vào dặn dò “bớt nghịch một chút đi”. Nhưng nó thì cứ vui đùa như một đứa nhỏ. (Cho tới bây giờ nó ngồi nghĩ lại không biết hồi đó nó đã làm sai những điều gì mà mang tiếng nghịch ngợm nhất lớp, nhất trường - Bạn nào nhớ thì ghi lại dùm mình nha). Trong những khoảng nhớ, nó biết rằng cái tội lớn nhất của nó là: giờ bắt học thì nó không học, giờ tự do thì nó chơi. Miễn sao đủ điểm trung bình để khỏi bị đuổi. Lâu lâu cũng vì ham chơi nên chơi quá giờ một chút thôi, con nít mà! mươi năm nhìn lại tháng ngày dấu ái - Những tâm tình yêu thương Năm mươi năm nhìn lại
Phùng Văn Thích 369 Năm mươi năm nhìn lại - trong ký ức đã nhạt nhòa Ngày 2 tháng 9 Năm 1971, có một cậu bé vừa đen, vừa gầy khiêng chiếc vali nhỏ và 8 cây gậy dài gấp đôi thân hình nó khệ nệ trèo xuống chiếc GMC nhà binh mà cha Phương của giáo xứ Thanh Bình mượn để chở các chú trong giáo xứ nhập Tiểu chủng viện trong niên khóa mới. Đây là năm đầu của nó. Vẫn còn nhớ: cái tên Tiểu chủng viện Thánh Gioan thật “oai hùng” thời đó. Cho nên nó cũng hãnh diện lắm. Nhất là niên khóa này giáo xứ Thanh Bình chỉ đậu được có ba người trong số gần 20 người dự tuyển: Nguyễn Bá Chung, Đỗ Khắc Tín và Phùng Văn Thích. (So với lớp trên gần 20 người trúng tuyển trong Giáo Xứ Thanh Bình).
PHẦN II. Những


PHẦN II.
Giuse 50 +
Tấm
2. Ai cũng sợ bị đuổi, vì học không đủ điểm trung bình. Phần nó chỉ biết học vừa đủ - Nửa tiếng buổi sáng, nửa tiếng buổi trưa và một tiếng buổi tối. Có giờ là nó chạy ra sân banh (Hoặc đi nghe Nguyễn Thái Bảo kể chuyện ma).
3. Các anh em học giỏi trong lớp cũng được nó nhớ vì không biết sao nó làm không được: Lê Quang Vinh, Phan Văn Thanh, Tự đầu bò, Lê Công Đức, Nguyễn Thái Bảo. (hahaaa… không tính những anh em lớp trên ở lại - not fair)
4. Rồi cũng có những Yet’. Quang Cởi có cú serve Volleyball cao ngất trời. Bá Chung dạy nó đánh cờ tướng để bố Mai ăn hiếp nó rồi cười haahaaaaa.
người bạn mà nó nhớ một hai kỷ niệm rất thân thương: Phương chùa là người đầu tiên nó cắt tóc (thử nghiệm mới), Ký con dạy cho nó “Not
6. Sau 1975, anh em xa nhau. Thương nhất mỗi lần gặp Dũng sư cọ kéo xe bò và Nguyễn Kinh đạp xích lô trước trường Phan Châu Trinh.
7. 1977-1979, Thỉnh thoảng buổi chiều nó đạp xe về ngôi nhà Gioan để thăm bố nó, vì sợ liên lụy nên không gặp lại các bạn. Nó và bố nó ra sau vườn chăm mấy cây rau và đào mấy con giun. Nó thường yên lặng nghe bố nó kể chuyện và dặn dò. Cái cảm giác mất mát và đau thương nó không biết diễn tả như thế nào. Năm mươi năm rồi ký ức chỉ còn có vậy. Giờ nếu có ai nhắc tên ai, vẫn thấy thương vô cùng. Dấu ấn tình yêu mà Thiên Chúa đã cho anh em mình gặp nhau sẽ vẫn còn mãi mãi. Thật vui khi nhìn những anh em được Chúa gọi để trở thành linh mục như nguyện ước của năm mươi mấy anh em từ 1971. Mình và các anh em còn lại vẫn dâng Chúa cuộc đời trong ơn gọi của riêng mỗi người. Xin chính Chúa là hành trang, Mẹ Maria và thánh Giuse bổn mạng lớp luôn hiện diện với anh em. Những tháng ngày dấu ái - Những tâm tình yêu thươngNăm mươi năm nhìn lại 157Lòng
Thôi thì cũng 50 năm rồi. Nó ghi lại những ấn tượng mà nó còn nhớ. Ký ức nhạt nhòa nhưng tình thân vẫn còn đó:
5. Không biết còn ai nhớ trận chiến bắn nước trên phòng rửa mặt lầu ba? Nếu nhớ không lầm thì một mình mình đấu với Thành Lucky, Trung hít, và Bình bon của Chính Trạch (năm lớp tám trước khi đi ngủ, bị bố Phổ đứng sau lưng).
1. Những thằng “bạn” nó nhớ nhất (và tại sao?) Thằng nào đá banh chung và “đánh nhau” với nó là nó nhớ nhất: Trung hít, Bình bon và Thành Lucky. Kế đến trong sân banh chạy theo nó là Đinh Xuân Long. Và người mà nó có thể hù được là Lê Quang Vinh (Vinh Lép).

L ike different facets give a diamond its shape that makes it more attractive and expensive, different types of love make people more unique and special. This is the key element that keeps families together despite their shapes and sizes. Love makes couples want to be bound together for a lifetime and pronounce their love for each other by matrimonial ceremonies. Love is the letters the little sister sends to the front to the big brother who is fighting for freedom in Iraq to keep him in touch with the family. Love is the afternoons the father spends teaching his little son to ride a bicycle after a long tired day at work. Love is in the food that a mother spends all day long to cook for the Thanksgiving dinner to keep all her family together at the table for one special meal. Parents sacrifice many things for their kids, children take care of their elderly parents, and grandparents raise their grand kids, all because of love. Despite the fact that love has many forms, it is the single thread that binds all members of the family into one eternal bond. Each individual appreciates the shape differently, but he/she is one little piece that joins together into one consolidated system. Many diamonds appear to be colorless or clear, but in reality, each has its own color. At a certain angle, it shines and reflects distinctively. Love also has this refractive property. Love is the feeling of floating in the air or the walk on the moon, and under this influence, love gives people the inspiration and the energy to create many wonderful things. History can clearly illustrate this aspect of love. Love is in Emily Dickinson’s articulate poems, Van Gogh’s beautiful paintings, and Beethoven’s immortal music. It is in many famous architectural structures like that of the Eiffel Tower. It is also in so many romantic letters written by famous characters like Abigail Adams, Ludwig Von Beethoven, and Napoleon Bonaparte. Love is also portrayed in abundance of timeless movies like Gone With The Wind, Forrest Gump, and Good Will Hunting. Love can also be found in all-time classic favorite movies like that of Beauty and the Beast, the Lion King, and Finding Nemo. Just like the glittering shine of a diamond brings out its beauty, love spreads out its energy to the people surrounded by it. Clarity to a diamond is like honesty to love. Clarity brings forth the true color to a diamond. Honesty preserves the beauty of love. Love is not the lie I had to tell my dad once that I was going to school while I was actually out shopping with some friends and got busted by my own mother at the mall. Love is the forgiveness by my parents after I got grounded and had to admit that I was wrong. Love can be the white lie when my mom asks me if I like the rice cakes she spent hours making that I never got to taste because she sent them through the mail; they got fungus in them by the time I received them, and I said that they were delicious. Honesty endures the test of time, thus it gives love an understanding quality that prevails all the mistakes people make and it allows room for forgiveness despite everything. What is love? Defining love is not an easy task for everyone. One person cannot give one full correct class definition or one exact description of it. Here are couple of examples. Keila Garrison said, “Love is the feeling of affection or caring for someone.”
There is an analogy between love and a diamond that can help people have a better understanding about love. Just like a diamond, the quality of love depends on its configurations, colors, clarity, and the substances that make up what love is.
Whitney Chestnut defined, “Love is being fully devoted to something or someone.”
PHẦN II. Những tháng ngày dấu ái - Những tâm tình yêu thương Love 158 Tấm Lòng Giuse 50 +

A diamond is made up of an extremely hard, colorless or white crystalline form of carbon, the hardest of all known substances. Love is also made up of the same solid matter. It is not all rigid, but it is also flexible. Therefore, this nature makes love a strong force of motivation that helps people overcome any hardship in life. Love is my grandma’s patiently waiting for my grandpa to return home from the re-education camp after almost ten years. It is also in my grandpa’s will to survive all the tortures to return home to his wife and young children at home. It is also in his mom’s losing her sight with all the tears crying for him to come back home. Love is a river continuously flow its motivation to deliver people where they want to be if they have the desire to be there. Crystal Middlemas had said, “Love, like a river, will cut a new path whenever it meets an obstacle.”
Love has so many positive attributes that can not all be listed here. Each person can experience it in a different way at a different time in life. Sometimes it can be very simple; other times it can be really complicated. Whether it brings happiness, sadness, or disappointment to people depends on how much they want to open their heart to let love in. Love with all your heart, with all you have, and experience it to the fullest to feel for yourself what love is all about. One thing you can be sure is that it does not matter what kind of challenge life has to offer, love can conquer it all.
PHẦN II. Những tháng ngày dấu ái - Những tâm tình yêu thươngLove 159Tấm Lòng Giuse 50 +
Ly Nguyen (Con gái Ký Nguyễn)


PHẦN II. Những tháng ngày
Hoàng Vân Giuse 366 M ột lần, có người bệnh thân quen đi vào nhà chờ chết. Nơi đó ở một thành phố khá xa và lạ lẫm. Chưa từng đến nấy lần nào, trong lòng cũng lo lắng. Chúng tôi vào một tòa nhà to lớn 6 tầng, rất rộng, rộng lắm. Vào cửa, sau vài thủ tục cần thiết, rồi loay hoay không biết đi lối nào để đến phòng người bệnh thân quen. Nhìn đàng xa, có vài nhân viên qua lại. Chúng tôi đến gần, với giọng phát âm chắc chẳng chuẩn lắm, chúng hỏi lối lên Room#402 North. Họ cũng hiểu chúng tôi muốn gì. Thật may mắn vui vẻ, họ dẫn chúng tôi vào thang máy, bấm số và dẫn chúng tôi đến tận cửa phòng bệnh nhân. Rồi lại vui vẻ chúc mọi điều tốt đẹp.
Đi thăm nhà chờ chết Bài học để nhớ: Có bao giờ mình đã ngập ngừng khi có người nhờ giúp đỡ? Vậy từ nay luôn sẵn sàng và mau mắn giúp đỡ mọi người với thái độ thật vui vẻ hết lòng như Thầy Giêsu của chúng ta. Vào phòng bệnh nhân, chúng tôi gặp cô ý tá chăm sóc. Cô ấy khác chủng tộc, ngôn ngữ với người bệnh và chúng tôi. Nhưng mọi cử chỉ, ánh mắt, lời nói của cô đều toát ra tình yêu thương, lòng tận tụy tha thiết với bệnh nhân. Cô kiên nhẫn diễn tả niềm vui và tình yêu thương cho đến khi khuôn mặt và ánh mắt của bệnh nhân hiện lên vẻ an tâm và nụ cười he hé trên môi. Bài học để nhớ: Có bao giờ mình thật sự kiên nhẫn toát ra cho những người mình chung sống hằng ngày, cho những người mình gặp gỡ một chút ánh sáng niềm vui, tình thương của Cha trên trời, là Đấng luôn mãi mãi ở gần bên mình bên họ. Ở nơi này, bệnh nhân sống những ngày cuối đời có khi vài tuần, có khi chỉ vài ngày. Không còn đưa vào thức ăn vật chất để sống, nhưng dựa vào sự thanh thản, bình an của tâm hồn để “Trở về”. Họ rất cần lòng yêu thương, sự ân cần của con người để thấy được tình yêu thương của Thiên Chúa. Như vậy, họ mãn nguyện…“Trở về” dấu ái - Những tâm tình yêu thương Đi thăm nhà chờ chết Tấm Lòng
160
Giuse 50 +



Hoàng Vân Giuse 366 Tặng nhà Giuse 50 năm Biển và Trường Cùng với trường Biển mãi cận kề Biển rộng lớn – mênh mông Mời gọi con người mở rộng lòng Trường dang rộng vòng tay Đón những cánh chim tìm đến nương náu Để được yêu thương – nuôi nấng và gọt giũa để tập mở lòng đón nhận nhân sinh với lòng nhân ái ĐãRồi có một ngày Sóng biển tiễn người đi vào đời Lối anh đi - Nẻo em theo - Đời bạn sống - Hành trang mang theo - Một tấm lòng Luôn quảng đại – mãi yêu thương và tha thứ Luôn nhân ái – mãi trao ban Giờ đây - ngoảnh nhìn lại 50 năm rồi – Xa lắm Mãi trông ngóng về Trường - Biển – Thầy – Bạn – Anh Em Tâm hồn có khoảng lặng Da diết lòng Trường ơi – Biển ơi… PHẦN II. Những tháng ngày dấu ái - Những tâm tình yêu thươngBiển và Trường 161Tấm Lòng Giuse 50 +


Phùng Văn Thích 369
162
Giuse 50 +
Hoài niệm K hi đọc bài của Vinh, mình được nhìn lại quãng đời năm mươi năm về trước: Lúc tụi mình mặc quần xà lỏn chạy vòng vòng trên sân banh. Lúc đó mình nghĩ không ai biết cuộc đời ra sao: 10 năm sau mình sẽ là gì, 20 năm, 30 năm… anh em mình sẽ như thế nào. Giờ thì đã 50 năm. Có lẽ khi bước qua tuổi 60, cái cảm giác “ lá rụng về cội ”, người rơi về nguồn làm anh em mình nhắc lại gần nhau hơn: Có những thằng còn nhớ cũng rất nhiều thằng lỡ quên. Nhưng “ Chúa là tình yêu ” nên anh em Giuse nhờ 50 năm kỷ niệm này sẽ thương nhau hơn, gần lại với nhau hơn và nắm lại bàn tay: những bàn tay thơ dại ngày xưa giờ đã cằn cỗi với cuộc đời, chắc chắn những vết hằn trong cuộc sống khi nhớ lại mình sẽ nắm chặt hơn, mất lần này sẽ chẳng có lần thứ 2. Anh em GIUSE: mình không biết anh em như thế nào: nhưng riêng mình cái cảm giác được nhìn lại tuổi thơ (dù tuổi thơ này không giống như những tuổi thơ khác) - Cái tuổi thơ như Vinh ghi lại trong “ TÌNH BẠN ” thật khác với nhiều, nhiều người. Với mình: Xin cho mình tìm lại những ngày xưa, ngày dại khờ có những “ ? ” phá với nhau trong Gioan cũng là một Hồng ân. Ừ, đúng là ngày xưa Chuyện mới không nhớ Chuyện cũ như gương Những hòn đá cuội Lót gót chân ai Vẫn in kỷ niệm Vẫn là yêu thương Vẫn là niềm nhớ Năm mươi năm rồi Ai nhớ ai quên Cũng là kỷ niệm Cũng là yêu thương Mộng này có ảo Cũng xin một lần Được gọi tên nhau Được nhìn lại nhau Dù chắc chẳng nhiều thằng nhận được Thôi,nhau là kỷ niệm Thôi, là yêu thương Ôm chặt tình này ChẳngVì: có lần thứ hai Năm mươi năm - Tìm lại, mất mát và tình thân: tháng ngày dấu ái - Những tâm tình yêu thương Hoài niệm Tấm Lòng
PHẦN II. Những


Đời tôi mang ngọn gió đầu mùa Như hư ảo nhưng rất đỗi linh thiêng Không ai hiểu chỉ một mình tôi hiểu Những trinh nguyên khi chập chững vào đời Chiếc áo chùng thâm che đời một thằng bé Lời kinh đêm vẫn thoảng giấc mơ hồng Tình thương đó tôi làm sao quên được Bao năm rồi vẫn ngỡ chỉ là mơ Ngày mai (VN hôm nay) bố mình vượt lằn ranh 60 năm Linh Mục. Bố là bạn học của cậu mình, nhưng chịu chức sau cậu mình 2 năm. (Cha Gioan chịu chức tại Rome 1958, bố mình 1960. Năm mình sinh ra đời). Giờ ngồi cứ ngẫm nghĩ: cái duyên, cái nợ (theo triết lý nhà Phật) và theo thánh Augustin: ‘mỗi lần ai qua đời mình cũng là một Hồng ân’. Chúa cho con quá nhiều Hồng ân, chỉ vì tay còn nhỏ quá nên hứng hoài không hết. Được bố nhận làm con khi chưa biết mình có được vào chủng viện hay không cũng là một Hồng ân hiếm có. Trong sáu anh em linh tông, chỉ một người làm linh mục. Không biết bố có buồn không? Hôm nay nhớ 21 năm giám mục của bố. Mình rất vui dù đang chảy nước mắt: khẩu hiệu giám mục của bố nói lên tất cả: “Khiêm Tốn - Phục Vụ”. Hôm nay: xỉn rồi nên trí ức tràn về. Chia sẻ với anh em chữ ƠN: Ơn nghĩa sinh thành, Ơn dạy dỗ nuôi mình lớn, Ơn nâng đỡ khi mình gặp hoạn nạn, Ơn của những người học trò cho mình những niềm vui nho nhỏ, Ơn của vợ con mình cho mình có nghị lực để lớn lên: Với mình tất cả đều là Hồng ân. Chắc các bạn cũng hiểu “mình không phải là hòn đảo” muốn gì thì được đó, nhưng cuộc đời mình là những va chạm để thấu hiểu được tình thương, và những tình thương đó là ƠN. Nhìn các bạn GIUSE, đó cũng cả là một Hồng ân cho cuộc đời của mình. Có thằng mình nhớ có thằng mình cũng đã quên nhưng khi nghe tiếng gọi của Gioan: Con tim lại tìm về. Nói như Trịnh công Sơn “lâu rồi không tiếng gọi”. “ Đời Tưởng đã Như Quên”. Ai khơi ta niềm nhớ, trong ký ức nhạt nhoà. Tất cả là ƠN. Là Hồng ân Chúa ban. Phùng Văn Thích “Cánh đồng đức tin đích thực chính là tâm hồn mỗi người chúng ta, là cuộc sống chúng ta” – ĐGH Phanxico –PHẦN II. Những tháng ngày dấu ái - Những tâm tình yêu thươngHoài niệm 163Tấm Lòng Giuse
50 +


Thu Vàng Lá vàng, lá vàng, lá vàng cả một rừng lá vàng Là thu giữa mênh mông: tái tê, tái tê, tái tê Ta chợt thấy có hoàng hôn trong buổi sáng aikhi,đi giữa thu vàng để lại những hờn đau vàngvàng như chiếc lá vàng Tôi nhập học (GIOAN) Khi mùa hè chưa dứt của tuổi còn ham chơi Chơi vơi dâng cuộc đời mà đã hiểu gì đâu… Em, có đi trên lá vàng chưa kịp khô dưới gót mơn man bàn chân nhỏ em, có thấu được niềm đau của những chiếc lá vàng là hồn ta quay quắt trong những nhánh xương khô của kỷ niệm chợt buồn Em, có nhìn được mùa thu ngủ bên lối mòn xưa là sâu thẳm cô đơn khi chút xanh còn lại là lá đợi tàn phai trên thân gầy khô queo của dĩ vãng nhạt nhòa Lá vàng, lá vàng khô thu này của tình côi xót xa tôi ngườiVì cũng đã xa rồi Gioan mái trường cũ Chỉ còn đây nỗi nhớ. Viết cho anh em Giuse mình ngỡ đã quên 40 năm về thăm cho kỷ niệm những mùa thu nhập trường tháng ngày dấu Những tâm tình yêu thương Viết cho kỷ niệm những mùa thu nhập trường Tấm Lòng Giuse 50
12/2019 Viết
PHẦN II. Những
164
+
ái -


là ngày xưa thôi cũng là kỷ niệm của những ngày ấu thơ của chân đời chập chững Người vẫn là quê hương!Đà Nẵng 12/27/2019
Viết cho các bạn Giuse làm
Dấu yêu ngày cũ Trả lại cho tôi ngày tháng ấy bên cổng trường vôi trắng, nắng nghiêng nghiêng chờ em tha thướt tà áo cuốn rộn rã theo từng vết xe lăn Trả lại cho em vòng ân ái vụng về bỡ ngỡ mối tình trinh hạnh phúc nhỏ nhoi trong màu sách nhẹ nhàng rả rích nét mực thân Trả lại cho tôi môi vụng dại ngại ngùng như gió chạm vầng mây chờ em hò hẹn đêm trăng khuất hồi hộp bâng khuâng trái tim khờ Trả lại cho em bàn tay ấm vu vơ xoa nhẹ mái tóc huyền yêu thương em giấu trong màu mắt để nửa đời rồi vẫn đam mê Trả lại cho tôi màu phấn trắng Tinh khôi trong những lớp đầu đời Và những mái đầu đen ngơ ngác Đầy những ước mơ tuổi vào đời PV Thích 369 Đà Nẵng Phùng Văn Thích 369 Tôi về thăm em (Đà Nẵng) ngỡ ngàng như giấc mơ lầm lỡ. Giữa trời đông, lá đã xa cành rừng nhớ cũ xanh xao đêm Phố đã lên đèn: ta ngỡ ngàng lạc lối Người chẳng phải ngày xưa Tôi về thăm em - Đà Nẵng 40 năm rồi em đã quá đổi thay: Những con đường không còn in dấu vết, Và dòng sông cũng lạ lẫm vô cùng Bước chầm chậm bên người Mà ngỡ ngàng lạc lõng Tôi ghé thăm bạn cũ (12/27) Tóc xanh giờ đã bạc Thằng nhận được, thằng không Cũng luyên thuyên chuyện cũ Có cái nhớ, cái quên: Đã quá nửa đời người Tôi ghé thăm bố mình Mà nước mắt nghẹn tim Nhìn dáng già hao gầy Vẫn còn nét “oai phong” Một đời “Chúa đã chọn” Bố đã sống “hiên ngang” Trong “khiêm tốn - phục vụ”* Để con được nên người Tôi về thăm trường cũ: Gioan Chiều Đông nắng rất nhạt Thơ thẩn dưới thông già để tìm chút hương xưa nhạt nhoà trong trí tưởng mà lệ úa mắt cay. Thôi cũng
thầy giáo - ơn gọi đặc biệt này cũng nhiều mộng hoài tưởng - và không biết các bạn khi rời mái trường Gioan ra ngoài học có gì vui hihiiii PHẦN II. Những tháng ngày dấu ái - Những tâm tình yêu thươngViết cho kỷ niệm những mùa thu nhập trường 165Tấm Lòng Giuse 50 +



Nguyễn Công Khoa 351 trường cũ ơi! ta cùng sống nhớ về, tri ân, nuối tiếc đón hồng phúc, ký ức chảy ngược về năm 1971. bạn xưa ơi! xin cùng bạn trong hoài bão, ươm mầm, dâng hiến dẫu ở bến bờ nào đó xin đừng hóa đá tâm tình phút giây ngày ấy. cầu chúc nhau trước ơn thiêng mong bình an những chặng đường phía trước. vậy... chủngnhé!viện, ngôi trường cũ trong tôi. Trong tôi PHẦN II. Những tháng ngày dấu ái - Những tâm tình yêu thương Trong tôi 166 Tấm Lòng Giuse 50 +

- ngủ: hay ngáy. - công dụng phụ: mở đóng cửa, bế cháu, chém gió... Lý do bán: muốn ở không, chán, tránh bị la rầy bất chợt, giận lẫy, khó chiều... Giá: 0 đồng
Giuse 50 +
Giấy
Để chồng PHẦN II. Những tháng ngày dấu ái - Những tâm tình yêu thươngGiấy để chồng 167Tấm Lòng
Kim Thanh vợ 351 Phong phanh nghe lớp chồng chuẩn bị mừng 50 năm ngày nhập học. Nay làm tờ ĐỂ CHỒNG giải phóng kịp tiến độ khi chồng đã cũ, sản xuất theo học bạ kê khai 1959... liệt kê như sau: vào chủng viện năm 1971, lớp Bảy, sử dụng nhiên liệu: cơm, canh chua, cá kho, ruốc cá, mắm quẹt... Tình trạng: - bình xăng: ngày càng to, nhăn nheo. - lốp: cặp vỏ còn origine nguyên đôi nhưng đã nhão. - đăng ký chính chủ: qua 1 đời. - màu sắc: bàn thờ (đầu) muối nhiều hơn tiêu. - tình trạng sử dụng: đã có 2 sản phẩm. - tình trạng hiện nay: khó nổ, bất thường, đồi mồi lốm đốm trên bề mặt, thân chảy xệ nhiều nơi.



Hàn
PHẦN II. Những
Giang
Trần Văn Vân Hàn Giang Hàn giang Trong xanh Giữa lòng thành phố Tình yêu trong em Tình yêu trong anh Quê hương ơi! Qua bao lần giông tố Trời vẫn xanh Con sóng mãi long lanh Vân - Mai
Vầng trăng Nhìn trăng thương Cuội Thức trắng một mình Trăng treo trước ngõ Tắt trong bình minh Sông buồn thiếu trăng Ngày đợi đêm mong Trăng xa hun hút Tím trong hoàng hôn Chân cầu sóng vỗ Nước xoáy long đong Thấy mình đang khuyết Giữa đêm trăng tròn Dòng sông trong ta Chẳng bao giờ cạn Chở bao ký ức Vầng trăng trôi qua Nghe từ lồng ngực Con sóng cuộc đời. Trăng nào trên trời Trăng nào dưới nước Thuyền cù xuôi ngược Chia bớt nỗi niềm Trước thềm mưa đổ Trăng vùi trong mây Em còn đứng đó Đâu ngờ mất nhau. Lén lén trăng về Núi non khe rực Cõi hư – cõi thực Cõi tình nhân gian Vân – Mai tháng ngày dấu ái Những tâm tình yêu thương
-
Hàn giang 170 Tấm Lòng Giuse 50 +


Ký Nguyễn 383 Oklahoma 03/09/2021 Người người đi tu, tớ cũng tu Ba ngày tu thử khóc hu hu Về nhà hồi hộp chờ kết quả Chúa thương trúng tuyển được vào tu. Lớp bẩy chủng sinh toàn ưu tú Nam Trung lẫn lộn năm lăm chú Thể thao học vấn đua nhau học Chăm chỉ học hành luyện khổ tu. Bảy lăm mùa hè trong năm ấy Định mệnh cuộc đời ta đã thấy Mỗi người mỗi ngả khắp nơi nơi Chưa có thời gian trả nghĩa thầy Năm mươi năm nghìn trùng xa cách Gặp lại bạn bè bao kỷ niệm Tay bắt mặt mừng mắt đỏ hoe Đứa còn đứa mất tang thương quá Anh em Giuse cùng lý tưởng Ôn kỷ niệm xưa đầy mộng đẹp Tiếng gọi tu hành tạm gác chân Linh mục, gia đinh cùng ơn gọi Đồng thanh cất tiếng Tạ ơn Người. Đường tu PHẦN II. Những tháng ngày dấu ái - Những tâm tình yêu thươngĐường tu 171Tấm Lòng Giuse 50 +


Hoa Thiên Đường
động, Có những con người tôi không thể quên, Như bóng hoàng hôn loang tím hàng dương, Bên cạnh trường tôi mãi mãi không quên… Có những tấm lòng PHẦN II. Những tháng ngày dấu ái - Những tâm tình yêu thương Có những tấm lòng 172 Tấm Lòng Giuse 50 +
Những
Có những tấm lòng làm tôi rung động Có những con người tôi không thể quên Tình nghĩa cha con, thầy trò, anh em Tình nghĩa bạn bè chung trường chung lớp… Nhớ thuở mới vào lo âu hồi hộp Cái thuở ban đầu non nớt nhỏ nhoi. Bỗng cơn bão lớn rung chuyển đất trời Nhà cửa ngả nghiêng, đứa nào cũng ớn… Nhớ những con người nuôi tôi khôn lớn, Không chỉ xác thân mà cả tâm hồn. Dạy tôi làm thơ, dạy viết văn chương, Dạy tôi thể dục, dạy chân – thiện – mỹ…
Tôi vẫn nhớ dẫu qua nhiều thập kỷ Những bóng hình, những kỷ niệm thân thương, con người, những tấm lòng mênh mông. Đã một thời cùng tôi chung thánh lễ… Nói sao hết những điều tôi đang kể, Những việc làm, những lời dạy cao siêu: Sống cho đi, không suy nghĩ ít nhiều. Sống quên mình không hề mong đáp lại. Tay cầm bút mà lòng tôi tiếc mãi Dẫu muộn màng cũng xin lại thời gian Dẫu xa xôi cũng xin được đến gần, Xin cảm ơn, xin tri ân tất cả… Có những tấm lòng làm tôi rung

Đời đã biết đến mùi cay đắng Hãy
Rượu – Thuốc
nâng ly rượu trắng quên sầu Rượu làm máu thịt thay màu Rượu làm vơi bớt nỗi sầu trong tim Men rượu trắng thành hương cuộc sống Khói thuốc đen bớt trống tâm hồn Rượu cay thuốc đắng cho hồn Khi say men rượu ấm nồng trong tim PHẦN II. Những tháng ngày dấu ái - Những tâm tình yêu thươngThời gian 173Tấm Lòng Giuse 50 +
Hoàng Nguyên Long Thời gian Trưa Hè rả rích tiếng ve Chiều Thu trước gió lao xao lá vàng Đêm Đông sông nước dâng tràn Hôm sau thơm ngát gió Xuân đã về Thời gian cứ vậy trôi qua thôi... Thời gian Quê hương Quê tôi đó! miền Trung đất Quảng Nhỏ bé thôi nhưng rất đẹp giàu Bên dòng sông nước trong sâu Bên Trường Sơn có mây sầu vấn vương Quê tôi đó, yêu thương sóng vỗ Sóng biển ru giấc ngủ rì rào Ru con lời Mẹ ngọt ngào Thương con lòng Mẹ dạt dào ước mơ Quê tôi đó, nên thơ cuộc sống Ngát đồng xanh tít tận chân trời Quê hương gắn với cuộc đời Dù bao xa cách nhớ hoài quê hương Đạp xe thồ Ngày hai buổi trên yên hóng mát Khắp phố phường thấp thoáng bóng ta Bình minh chim cất tiếng ca Trên môi điếu thuốc sân ga đợi chờ Tiếng rầm tập từ xa vọng lại Mắt mỏi mòn vì mãi mong chờ Chờ buồn khói thuốc ước mơ Lang thang tâm trí dệt thơ trong hồn Nhưng cuộc sống phũ phàng cay đắng Sáng đến giờ bụng đói chưa no Buồn lo vây kín ước mơ Cơm rau hai bữa nhạt mờ tương lai Đời sương gió ngày mai không có Áo rách bay phấp phới trên cầu Buồn đau lòng mãi ưu sầu Mong sao tăm tối qua cầu gió bay.


Phùng Văn Thích 369 Đà (ViếtNẵngcho 50 năm Giuse) (thơ là ảo ảnh của niềm nhớ) Trong những khoảng nhớ: có vùng còn xanh xao như rừng vừa thay áo, Chồi non nảy mầm trên thân cây rướm máu nứt nẻ, đau xót vết cắt ngọt đâm, như cuộc tình vừa khuất Trong những khoảng nhớ có vùng đã già nua như núi cả bạc đầu vài tảng đá chơ vơ chôn sâu từ nghìn thuở cằn cỗi, khô khan dòng đời nào vời vợi xa vẫn còn đầy âm hưởng Trong những khoảng nhớ có vùng tưởng nhạt nhòa như chân dung bụi phủ thời gian vô tình trôi mịt mù vô định Hững hờ, vô tư đời đã qua, quá khứ chất chồng, niềm vui không góp mặt Trong những khoảng nhớ có vùng ngỡ rong rêu như hoa héo về chiều rụng từng phiến lả tả rơi tiêu điều hoang phế, cô liêu ai bỏ ta đi để lại đời ta một bóng mình Trong những khoảng nhớ có vùng đầy mưa bụi tháng lạnh trời không vui mưa mù lối nên hồn lạc loài chốn bơ vơ nhớ thầy, nhớ bạn nhớ những ai một lần đi qua đời lặng lẽ Trong những khoảng nhớ có vùng tận xa xăm như trong cõi trăm năm xa mịt mờ thăm thẳm quờ quạng, mù loà Năm mươi năm như ảo ảnh vẫn quay cuồng Trong những khoảng nhớ có vùng vẫn trong mơ giấc mộng thành thơ bay bay trong chiều gió trong những vùng nhớ đó Còn những tiếng chuông chiều Chủng viện Gioan Để đời mình: còn chút hương thơm: cho nhau, cho người Trong những khoảng nhớ PHẦN II. Những tháng ngày dấu ái - Những tâm tình yêu thương Trong những khoảng nhớ 174 Tấm Lòng Giuse 50 +

Phùng Văn Thích 369 Đà Nẵng Cúi Xuống Cúi xuống giấy mực đen nghe đời sống âm thầm trên bàn ghế lặng câm ta, tượng gỗ ngồi yên Cúi xuống một chiều đông nghe rừng già khép cửa lá mềm như tơ lụa ta, đứng giữa mênh mông Cúi xuống đáy dòng sông trăng chìm sâu dáng ngọc giữ lấy những giọt mưa ta, hồn rơi lả tả Cúi xuống kỷ niệm xưa đong đưa lời thầm thì còn gì trong tiếng Gọi ta, đã mòn mỏi trôi Cúi xuống một bờ vai mái tóc em vẫn dài giữ lấy những làn mây ta, mát đời khổ ải...
Cúi xuống - Ngước lên Ngước lên Ngước lên nhìn cuộc sống mòn mấy nợ long đong sông xuôi dòng chảy xiết bờ đứng lại bơ vơ Ngước lên mảnh trăng đơn còn nghe những tủi hờn mây tản mác nghìn nơi tủi phận nửa cuộc đời Ngước lên mảnh trời xanh có niềm tin mong manh cho cuộc sống đọa đày Thượng đế...Thượng đế hỡi trả cho con mộng mơ Ngước lên tường vôi trắng tượng Chúa đứng im lìm sao con mãi đi tìm... Người ơi, Người ơi cất đi đời chơi vơi... (Viết cho dòng thời gian lìa đàn 1975-1977) PHẦN II. Những tháng ngày dấu ái - Những tâm tình yêu thươngCúi xuống - Ngước lên 175Tấm Lòng Giuse 50 +



6/.
3/.
176
Giuse 50 +
2/.
Đ iểm danh những khuôn mặt năm xưa chưa gặp lại. Có lẽ theo vần cho khỏi rơi rớt. Trước hết là những anh em đã về Nước Trời. Tôma Nguyễn Thái Bảo cũng là Nguyễn Đức Thăng. Phêrô Nguyễn Bá Chung. Phanxicô Đoàn Văn Cường. Gioan Baotixita Trần Dũng. Đaminh Đỗ Anh Dũng. Linh mục. Giuse Nguyễn Văn Tài. Giuse Phạm Minh Triết. Phêrô Phạm Ngọc Tuất. Giuse Vũ Mạnh Tường.
9/.
tsMạnh 339
4/.
5/.
1/.
8/.
Q Quên quên nhớ nhớ
Xin thêm câu kinh, lời cầu nguyện cho linh hồn những anh em này. Cũng xin những anh em đã về Thiên Đàng phù hộ cho những anh em còn trên dương thế được luôn bình an. Trong số những anh em này, có người từ khi rời mái trường Tiểu chủng viện thánh Gioan đã không gặp lại những người bạn học cũ như anh Triết, anh Tường. Tôi không biết hai bạn có nhớ tôi như tôi vẫn nhớ hai bạn không? Dù ở đâu cũng đừng quên nhau nhé! Anh Trần Dũng mất bên Mỹ khi đi dự hội ngộ với những anh em hải ngoại, không gặp lại những người còn lại ở Việt Nam. Anh Đức Thăng ở Tuy Hòa, lúc còn sống gặp lại rất dễ thương, tính hài hước vẫn còn như khi ở chủng viện. Anh có vào Sài Gòn gặp mặt anh chị em vài lần, rất vui. Anh Đoàn Văn Cường vẫn in đậm trong tôi nét nhà giáo, sinh hoạt với Đà Nẵng và Sài Gòn tuyệt vời, rất dễ thương. Anh Tài ở Đồng Nai, có sinh hoạt với nhóm Sài Gòn tuy không nhiều. Còn lại 3 anh ở Sài Gòn, anh Bá Chung (to be), cha Dũng và Phạm Ngọc Tuất, vì thân mật và gần gũi hết mức nên đến bây giờ tôi có cảm giác các anh vẫn cùng đi sinh hoạt với chúng tôi mỗi khi lớp Giuse gặp nhau. Thương, nhớ các bạn nhiều Tôilắm!điểm danh tiếp những bạn rất ít hoặc chưa từng gặp lại: Trương Hữu Ánh, hiện giờ đang ở Mỹ. Nghe đâu rất siêng năng việc nhà thờ. Ánh đã về VN, gặp lại anh chị em Đà Nẵng. Sài Gòn cũng mong có ngày gặp bạn. Mình hẹn bạn vậy Nguyễnnhé! Ba thì bặt vô âm tín. Chắc phải đăng tin tìm người thất lạc. Ai biết tin xin báo cho ai đó lớp Giuse nha. Jac Bình đang ở xứ lạnh Canada, đã về VN và gặp lại bên Thanh Đa. Nhớ bạn nhiều. Tấm Lòng
7/.


Nguyễn Văn Đẩu cũng chưa từng gặp lại từ rất lâu, không ai biết tin tức. Bạn vẫn ổn chứ? Liên lạc với bọn mình nghe! Nguyễn Ngọc Hậu, hiện đang ở Mỹ? Chắc bạn này không quên Mạnh đâu? Hồi ở chủng viện thân với mình lắm. Hết hè, về tựu trường, năm nào cũng khởi hành từ nhà mình ra Đà Nẵng. Sang thì đi máy bay, ít tiền đi xe Phi Long Tiến Lực, free thì đi tàu biển, máy bay quân sự C130. Khi nào về thăm quê hương nhớ liên lạc với mình nhé. Vẫn luôn nhớ bạn, thằng Hậu địt! Hứa Thành Hiếu, nhớ anh này vì tính hài hước. Mất liên lạc từ khi qua Mỹ. Có thời gian bị bệnh viêm màng não, không biết bạn lúc này ra sao? Cầu mong bạn vẫn bình an. Vũ Ngọc Kim, ở Sài Gòn nhưng có khoảng thời gian ít liên lạc. Hiện cũng siêng đi sinh hoạt với lớp Giuse Sài Gòn. Cứ thế bạn Đặngnhé!Xuân Long, bạn này tuy gần mà xa, cùng giáo xứ An Lạc với mình. Chắc tại bận bịu công việc gia đình nên rất ít tham gia sinh hoạt chung với lớp? Hy vọng tình trạng được cải Phạmthiện.Văn Long, Long khà, chưa gặp lại sau năm 75. Rất mong bạn vẫn bình an. Liên lạc với bọn mình khi có thể nhé! Nguyễn Lợi cũng không liên lạc được. Bạn ở đâu cho biết tin nhé! Cao Hữu Lý, sau này xuống lớp Teresa, cũng không có tin tức. Huỳnh Công Minh, chưa từng gặp lại. Nguyễn Minh Phương, chưa nghe ai nói gặp lại. Dương Minh Quý, ai cũng nói chưa gặp lại. Đỗ Khắc Tín, mọi người nói không biết tin. Lê Trung Tín, con bố Mẫn, khi còn ở VN rất dễ thương. Mất liên lạc khi qua Mỹ. Tín ơi, có nhớ anh em bọn mình không? Có dịp, bạn liên lạc lại nhé. Nhớ bạn! Nguyễn Thanh, chỉ một vài anh em ở Ngọc Lâm, Đồng Nai, liên lạc được. Rất mong gặp lại bạn, Thanh con. Đặng Xuân Thanh, thú thật chỉ nhớ tên, quên mất dáng bạn rồi! Hy vọng gặp mặt sẽ nhớ? Nguyễn Văn Thành, lucky, ở Mỹ nhưng cũng chẳng liên lạc với ai. Bạn chơi vậy ai chơi lại? Nói giỡn chứ bọn mình rất nhớ cái mỏ nhọn như Lucky Luke của bạn. Liên lạc với lớp Giuse khi có dịp nhé lucky. Loanh quanh cũng hết 1/3 lớp(khoảng 20 người), rất ít hoặc không liên lạc được. Túm lại, việc kết nối anh em lớp Giuse rất tệ. Trên đây là cá nhân Mạnh tự điểm danh
những anh em trong lớp. Có thể khác với những anh em khác. Anh em nào có những liên lạc với số anh em ở trên rất mong kết nối với tất cả mọi người trong lớp nhé! PHẦN II. Những tháng ngày dấu ái - Những tâm tình yêu thươngQuên quên nhớ nhớ 177Tấm Lòng Giuse 50 +



Lại cũng có sự việc ‘đặc cách nhân đạo’ từ lớp Giuse xuống lớp Teresa như sau: 1/. Jac Nguyễn Bình 2/. Cao Hữu Lý 3/. Đinh Quang Toàn 4/. Đỗ Mạnh Thái.
người hay sự việc trong loạt bài nhớ nhớ quên quên, quên quên nhớ nhớ, tác giả viết theo trí nhớ. Có thể người và sự việc không giống như tác giả viết? Rất mong nhận được sự đóng góp của anh em biết tường tận cho các sự việc được chính xác hơn. PHẦN II. Những tháng ngày dấu ái - Những tâm tình yêu thương Lại nhớ nhớ quên quên 178 Tấm Lòng Giuse 50 +
tsMạnh 339 L ẽ ra quân số lớp Giuse không tròn 60 như con số đã được thống kê, nếu không có sự tăng cường các nhân sự được “đặc cách nhân đạo” tức ở lại lớp, từ lớp Giacobe xuống lớp Giuse như sau: 1/. Trương Hữu Ánh 2/. Nguyễn Ba 3/. Nguyễn Cầu 4/. Đoàn Văn Cường 5/. Đỗ Anh Dũng. LM. RIP 6/. Vũ Ngọc Kim 7/. Nguyễn Kinh. LM 8/. Phạm Văn Long 9/. Trương Sỹ Mạnh 10/. Vũ Mạnh Tường. Lại nhớ nhớ quên quên Riêng Lê Trung Tín được tăng cường năm lớp 10 từ Don Bosco Thủ Đức. Khi tuyển sinh lớp Giuse, những anh em ở Quảng Nam Đà Nẵng có số danh bộ trước từ vần A đến vần V, sau đó mới đến số danh bộ của những anh em trúng tuyển ở phía Nam. Số danh bộ của những anh ở lại lớp cũng có khác biệt; anh vào học từ lớp 6 có số nhỏ, những anh vào học năm lớp 7 có số lớn hơn. Do vậy, nhìn số danh bộ của lớp Giuse không hề giống thứ tự như bất cứ lớp nào khác. Nó như một phần lịch sử của lớp vậy.
Vì khoảng cách thời gian khá dài nên những

lùng
PHẦN
C ó những điều rất khó giải thích trong những buổi họp mặt các cựu chủng sinh Gioan Đà Nẵng. Mình may mắn thuộc lớp Giuse, lớp ở giữa các lớp nên quen biết khá nhiều các anh lớp Phaolô, là những cánh chim đầu đàn. Rồi các lớp kế tiếp Phanxico Xaviê 1, Giacôbê, đến các em lớp nhỏ hơn: lớp Têrêsa, lớp Vinh Sơn, lớp Phanxico Xaviê 2, lớp Các Thánh Tử Đạo Việt Nam. Điều ngạc nhiên là giữa anh em các lớp khi tiếp xúc không cảm thấy có nhiều khoảng cách, dù tuổi tác chênh lệch. Có rất nhiều anh em ở lớp trên, mới gặp mặt em lớp dưới lần đầu tiên, chỉ cần hỏi nhau tên gì, học lớp nào? Là đã thân tình rất nhanh, như quen biết từ bao giờ, rất lâu rồi. Hình như có một sợi dây vô hình liên kết các anh em cựu chủng sinh Gioan với nhau như một câu slogan rất hay: “Một ngày là chủng sinh Gioan. Mãi mãi thuộc gia đình Gioan”. Điều lạ lùng tôi muốn nói đến là sợi dây vô hình, nối kết các chị em, là những người vợ của các cựu chủng sinh Gioan. Cũng như các anh, lần đầu gặp mặt, các chị cũng chỉ hỏi tên nhau, tên chồng, lớp chồng học, là như đã thân nhau từ lúc nào rất lâu rồi. Cùng lớp cũng vậy mà khác lớp cũng vậy, các nàng dâu Gioan trò chuyện với nhau như cùng chung một nhà, rất ít khoảng cách. Lạ lùng hơn nữa, là các con, thế hệ F1 của Gioan. Thỉnh thoảng mới có dịp để các con đi họp mặt sinh hoạt cùng ba mẹ, nhưng bọn nhỏ làm quen và chuyện trò, chơi chung, thân tình với nhau rất nhanh, giống như anh em trong nhà gặp nhau thường xuyên vậy. Do đó mới có tên gọi: gia đình Gioan. Trong các cuộc họp mặt, các ân sư, đặc biệt bố Đốc rất hãnh diện vì các cựu chủng sinh Gioan Đà Nẵng. Hình như trong các tiểu chủng viện ở Việt Nam, chỉ có Gioan Đà Nẵng là có mối thân tình, quý mến và tương trợ nhau trong rất nhiều lĩnh vực. Chỉ có anh em Gioan Đà Nẵng là tổ chức họp mặt gặp nhau mỗi năm vài lần. Khi thì trường, lúc thì lớp, cứ có dịp hoặc tạo ra dịp để họp, gặp nhau là vui rồi. Miền Trung, miền đất mẹ thì lấy ngày mừng kính Thánh Gioan, ngày 27/12 làm chuẩn để tổ chức họp mặt. Miền Nam trước đây chọn ngày đầu năm dương lịch, ngày 1/1 cho dễ nhớ làm ngày họp mặt, sau này đổi vào trung tuần tháng 7, vào mùa hè cho thuận tiện. Các anh chị em ở Hải ngoại cũng cố gắng tìm ngày phù hợp để gặp nhau. Dĩ nhiên, các cuộc họp mặt cũng thường xuyên có sự tham dự của các ân sư là các cha giáo, thầy giáo đã dạy dỗ, yêu thương các học trò là các cựu chủng sinh năm xưa. Dù mỗi người một nơi, một hoàn cảnh sống tách biệt, khi họp mặt gặp nhau, điều lạ lùng lập tức xảy ra vì tất cả xem nhau như người trong một gia đình. Các cựu chủng sinh của Tiểu Chủng Viện Thánh Gioan Đà Nẵng đều có chung một gia đình: Gia Đình Gioan. II. Những tháng ngày dấu ái - Những tâm tình yêu thươngLạ gia
tsMạnh 339 Lạ lùng gia đình Gioan
đình Gioan 179Tấm Lòng Giuse 50 +




V ề tới nhà đã nửa đêm. Hai chân rã rời nhưng nó thấy tâm hồn nhẹ nhàng phơi phới. Ôi! Chủng viện ơi! Giã từ, giã từ. Cả nhà đã ngủ say, nó rón rén chen vào chỗ nằm thường lệ rồi chìm vào giấc mộng. Sáng hôm sau, khi vừa thức dậy thì nó thấy cả nhà đang ngồi đợi nó. Ba mẹ nó mặt buồn hiu không nói gì. Sau một hồi im lặng, anh nó hỏi : bây giờ mày muốn đi tu, hay đi bán bánh mì? Nó trả lời thật nhanh và dứt khoát: bán bánh mì! 3h sáng hôm sau, nó vác trên vai cái bao tải đựng gạo trong đó chất đầy bánh mì. Cũng bước đi thoăn thoắt, rao bán dõng dạc như một người chuyên nghiệp. Ôi! Dễ, mà còn dễ hơn đi tu! Được vài hôm, anh nó lại hỏi: bán bánh mì hay đi tu? Nó vẫn một mực trả lời: bán bánh mì. Và cây roi anh nó giấu ở sau lưng từ lúc nào, bất ngờ vụt lên lưng nó. Sáng hôm sau, nó lại có mặt ở trong chủng viện. Bắn chim! Hè đến, nó từ chủng viện về nhà. Nó thấy mọi chuyện như xa lạ, bỡ ngỡ. Đám bạn nó như khác hẳn ra: tụi nó có những cái đầu bờm xờm, có đứa thì để mái tóc loà xoà trước trán, nhìn cũng hay hay. Chúng còn có những trò chơi mới lạ, những tiếng lóng mà nó chẳng hiểu gì? Ngay cả mấy con bé ngày trước, vẫn thường chơi với nó, giờ cũng rón rén, không còn tới gần với nó nữa. Nó cảm thấy trơ trọi và thoáng một chút buồn. Từ từ rồi cũng quen dần, nó rón rén tới gần mấy thằng bạn, bắt đầu vài câu trò chuyện vu vơ. Vài ngày sau, nó được đám bạn chỉ cho cách làm giàn ná để bắn chim. Được cái khéo tay, nó còn chế được chiếc ná có cả chốt cài, rồi thêm hai cái chân đỡ giang ra để đặt xuống đất như một cây súng máy! Giữa sân nhà nó (từ nhà trên xuống bếp) có cây me. Chim đậu rất nhiều và còn sà xuống cả mái tôn để đùa giỡn. Sau khi quan sát, nó đặt cây ná ngay chỗ cửa sổ, phía trên gác. Cẩn thận rải chút gạo ở phía xa, gần chỗ cây me. Sau nhiều lần bắn hụt, cuối cùng, nó cũng thành công, bắn trúng một chú chim sẻ. Đắc ý, nó lại kéo dây, móc sẵn đoạn kẽm đã bẻ thành hình chữ V vào ná để
chút nữa bắn tiếp.Sau đó, nó từ từ bò trên mái tôn để bắt chú chim vừa bị bắn hạ. Trời xui đất khiến, con em gái nó từ nhà dưới bước lên, đến bên cây ná, táy máy và... bóp cò! Nó! PHẦN II. Những tháng ngày dấu ái - Những tâm tình yêu thương Nó! 180 Tấm Lòng Giuse 50 +
Phạm Quang Vinh 378

Phạm Quang Vinh 378 Phớt Ăng Lê Đ ó là thái độ mà trong Nam kêu là tỉnh queo, ngoài Bắc gọi là tỉnh"Flegme"bơ! là sự điềm tĩnh! Trước năm 75, chúng ta cũng thường nói đến: phớt tỉnh Ăng Lê! Ý nói tới việc, để chuyện nhỏ nhặt qua đi, không quan tâm đến! Người Việt nói chung, quá chú tâm tới mọi vấn đề. Riết rồi đến độ, trở thành soi mói, tò mò! Hàng xóm, láng giềng có chuyện gì, dù nhỏ nhặt tới đâu, mọi người cũng biết. Đó cũng là điều hay, cũng có khi là tật xấu! Nhưng xét cho cùng, đó là tính chân chất của người Việt nam, đậm chất chân tình Á đông. Người dân thành thị, và nhất là những người, đã chuyển ra nước ngoài sinh sống, thì cách nhận định của họ thoáng hơn! Không xét nét, soi mói chuyện nhỏ nhặt, sống "như Tây" ! Phớt Ăng Lê... Đời sống văn minh, hiện đại, thích hợp với thời đại thì cũng tốt lắm chứ! Có gì phải phân vân? Điều đáng phân vân ở đây là: Học được điều hay ở thế giới văn minh, tốt lắm chứ! Nhưng chỉ như "ếch ngồi đáy giếng." Phớt tỉnh Ăng Lê để sống thoáng hơn! Chứ không phải để trở thành loại: phớt lờ nỗi đau nhân loại! Trái tim mất thổn thức, rung cảm cùng tha nhân! ... Điềm tĩnh! “Thà nhường lối cho một con chó, còn hơn tranh nhau với nó!” (Abraham Lincoln)Tranh luận với những người thiếu hiểu biết, chẳng ích lợi gì! Đôi khi, còn phải chịu đựng để tìm phương thức khác. Hướng dẫn giáo lý cho một người chưa hề biết gì, khác xa với chuyện: học viên là một người không Công giáo, nhưng cũng là một Kitô hữu! Để có thể đến tận nhà, hưng dẫn giáo lý tân tòng cho người lớn tuổi (dù đã được lời chấp thuận) cũng chẳng đơn giản chút nào! Xin một cuộc hẹn, đến trong khoảng một tiếng, thì phải ngồi nghe và chịu đựng tới 50 phút ! Nào là những “hờn trách” khi họ thấy còn nhiều điều khó coi vì... Cốbởi...!gắng để làm như “chăm chú” lắng nghe! Nhưng trong đầu thì phải nhớ hết những “trách mắng ” đó, để làm sao, những phút giây còn lại, nhẹ nhàng giải thích cho họ cảm thông và đón nhận! ... Phớt Ăng Lê! Đến nhà của những chàng trai, nhiễm HIV giai đoạn cuối để trao MTC! Có người thì còn ngồi dậy được, đưa hai tay ra cho tôi nắm. Bàn tay họ còn dính nhầy nhụa khi cào xước trên vết thương! Những lần đầu, tôi có chút e dè, nhưng vẫn giữ bộ mặt tỉnh queo! Riết rồi cũng quen dần, lòng thầm nghĩ: Mình tới để đưa Chúa đến với họ, đừng phân vân, lo lắng!... Những người nhiễm bệnh vào giai đoạn cuối, họ nằm liệt trên giường, miệng uống nước cũng đã khó, nói gì đến việc rước Chúa! Nhưng tất cả rồi cũng êm xuôi. Khi tôi đưa Mình Thánh lên, thì còn nguyên hình, nguyên dạng, nhưng lúc đặt vào miệng họ, chỉ còn là vụn bánh nhỏ (cho dễ nuốt, tôi nhẹ nhàng ngắt ra, tấm lớn thì cho vào miệng mình!) ... Điềm tĩnh! Điềm tĩnh để nhận định vấn đề, không phớt lờ đứng khoanh tay ngoảnh mặt! Không phải khi nào cũng có thể dùng sức, mà còn phải dùng mưu. Cần ra tay đúng lúc bênh vực người thế cô, giúp đỡ người hoạn nạn. Không ngại ngần trước những bất công! Hàn quốc và Nhật bản, họ cũng học được nhiều điều hay với cách sống Tây phương! Nhưng bản sắc và lòng nhân ái không hề thay đổi. Học được điều hay nơi người khác là điều đáng quý! Nhưng đừng để mất đi giá trị nhân bản của người Á đông. Điềm tĩnh nhưng không phớt lờ, làm ngơ! Trải qua những gian truân, va chạm với bao thực tại! Tôi cảm nhận những rèn luyện, trau dồi trong tôi bao năm qua đã kết sinh hoa trái. Những khuyên răn, dạy dỗ của các cha các thầy cách đây 50 năm trong chủng viện, nay đã mang lại trong tôi bao điều tốt đẹp Hồng ân Thiên Chúa bao la Muôn đời con mãi ngợi ca danh Người. “Mức độ vĩ đại của một xã hội được xác định bởi cách họ đối xử với những người nghèo khổ nhất.” – DGH Phanxico –PHẦN II. Những tháng ngày dấu ái - Những tâm tình yêu thươngPhớt Ăng Lê 181Tấm Lòng Giuse 50 +

PHẦN II.
+
Việc truyền giáo và Lòng biết ơn Mặc dù cho đến ngày hôm nay, tỉ lệ người tin vào Đức Kitô tại Việt Nam vẫn là một con số khiêm tốn. Một cách nào đó khá đúng khi nói Việt Nam vẫn là một đất nước truyền giáo, còn cần nhu cầu truyền giáo rất lớn. Thế mà ngày hôm nay có rất nhiều Kitô hữu Việt, bao gồm giáo dân, tu sĩ nam nữ, linh mục dòng cũng như triều, sẵn sàng ra đi khắp nơi trên thế giới để đến sống và chia sẻ đức tin của mình với nhiều anh chị em khác trên mọi đất nước. Chẳng hạn chỉ riêng dòng Don Bosco Việt Nam thôi đến nay đã có trên 120 anh em ra đi truyền giáo vĩnh viễn, hiện diện khắp năm châu, nhất là những vùng đất nghèo khổ nhất. Một cuộc sống yêu thương và vui tươi là cuộc sống cho đi và lãnh nhận. GHVN đã là “Giáo Hội NHẬN’ từ trên 400 năm nay, từ ngày các nhà truyền giáo đầu tiên đặt chân đến và gieo trồng hạt giống đức tin tại quê hương. Ngày hôm nay thiết nghĩ GHVN sẽ phải là “Giáo Hội CHO’ trong cùng một mục đích. Cho thì vui hơn là nhận. Cho thì có phúc hơn là nhận. Việt Nam nếu nhìn lên thì có thể còn thua nhiều nước, nhưng nếu nhìn xuống thì rất nhiều nước còn thiệt thòi, thiếu thốn hơn rất nhiều. Lúc này thì không cần nhìn lên hay nhìn xuống, nhưng nhìn sang bên cạnh, để xem anh chị em mình cần gì và mình có thể làm gì cho đồng loại mình trong khả năng của mình. Những tháng ngày dấu ái - Những tâm tình yêu thương Việc truyền giáo và lòng biết ơn 182 Tấm Lòng Giuse 50
Lm Giuse Nguyễn Công Thành, sdb TRUYỀN GIÁO VỚI LÒNG BIẾT ƠN Một trong những giá trị nhân bản cao cả của người Việt là lòng biết ơn. Biết ơn tổ tiên cha mẹ. Biết ơn những người đi trước. Biết ơn những người tát nước trồng cây. Biết ơn những người dạy dỗ và quảng đại. Biết ơn những người gieo mầm đức tin… Năm 2021 này lớp Giuse của Tiểu Chủng Viện Thánh Gioan Đà Nẵng đang mừng kỷ niệm 50 Năm Ân Tình (XIN CHÚC MỪNG) thì Giáo Hội Việt Nam (GHVN) cũng tri ân đã trên 400 năm hạt giống đức tin Kitô Giáo được gieo trồng nơi vùng đất hình chữ S.

Như bà góa dâng cúng tiền trong đền thờ, chúng ta luôn có cơ hội để cho đi ngay cả trong sự giới hạn nhất của mình. Giàu không có nghĩa là chúng ta đang có bao nhiêu, nhưng giàu có nghĩa là chúng ta đã, đang và có thể cho đi bao Côngnhiêu.việc truyền giáo thì rất phong phú. Tùy theo mỗi địa phương, mỗi nước mà việc truyền giáo mang những sắc thái riêng. Chẳng hạn, trong ba đất nước mà con được sai đến từ năm 2002 đến nay, đó là Philippines, Pap ua New Guinea và Quốc Đảo Solo mon, thuộc khu vực Thái Bình Dương, đều mang sắc thái khác nhau. Đất nước Philippines thì hạt giống Kitô giáo đã được gieo trên 500 năm và hai nước Papua New Guinea và Quốc Đảo Solomon thì đức tin Kitô Giáo đã hiện diện trên 150 năm rồi. Thế nên, khi con đến đây con không còn phải là người gieo giống nữa. Và con lại càng không phải là thợ gặt, vì Chúa là Đấng sẽ quyết định thời điểm mùa thu hoạch. Thế nên công việc của con giống như người bảo dưỡng, chăm sóc cánh đồng lúa có sẵn của Chúa. Hàng ngày con làm cỏ, đắp bờ, bơm nước, xịt thuốc, vãi phân… nghĩa là làm tất cả những gì có thể để bảo đảm cánh đồng Chúa đã được gieo, cấy và đang lớn lên luôn xanh tươi, đơm bông kết hạt. Những người làm công việc bảo dưỡng, chăm sóc này luôn cần và cần nhiều. Tốp này đi thì sẽ có tốp khác đến và tiếp tục công việc tương tự. Hồi xưa, mỗi năm các nhà thừa sai thường phải báo cáo con số người được rửa tội tại những vùng truyền giáo về Tòa Thánh. Con số người rửa tội càng nhiều, càng lớn thì công việc truyền giáo được xem có hiệu quả. Nhưng ngày hôm nay thì con số không còn là yếu tố quyết định của việc truyền giáo nữa. Nhà truyền giáo đến với người dân, sống giữa họ, làm việc với họ và cùng với họ phát triển đời sống thiêng liêng, tinh thần, văn hóa, kỹ thuật và cả đời sống vật chất nữa. Ở đâu có người, có làng mạc, ở đó nhà truyền giáo cố gắng để đến với bà con. Nhà truyền giáo thời điểm này là trở nên mọi sự cho mọi người. Vui với người vui, khóc với người khóc… mà vui nhiều hơn là khóc… Không có nơi nào gọi là nơi truyền giáo lý tưởng cho mọi người tìm đến. Vì nơi truyền giáo nào cũng lý tưởng và đẹp cho những ai sẵn sàng được sai đi. Mỗi Kitô hữu chúng ta cho đến ngày hôm nay vẫn tiếp tục công việc truyền giáo của giáo hội. Nhưng việc truyền giáo này sẽ không bao giờ là sự áp đặt hay ép buộc trên bất kỳ ai, và cũng không được cải tạo ý chí của người khác. Vì như thế sẽ là sự thô bạo và thô thiển. Chúng ta vẫn luôn tham gia và liên quan đến việc truyền giáo đơn giản là vì chúng ta có tin mừng. Và vì yêu thương tha nhân nên chúng ta khao khát chia sẻ tin mừng này với họ. Giá trị tin mừng luôn là món quà bất tận để chia sẻ và trao ban cho mọi người mọi nơi và mọi lúc. Chọn ơn gọi truyền giáo nghĩa là phải chấp nhận cuộc sống thách đố; chấp nhận sự nóng lạnh; chấp nhận sự thiếu thốn, bất tiện; chấp nhận sự cô đơn; chấp nhận sự khác biệt: khác biệt về văn hóa, khác biệt cách ăn uống, khác biệt về lối suy nghĩ và khác biệt về ngôn ngữ. Riêng đất nước Papua New Guinea con đang phục vụ chỉ có gần 10 triệu dân thôi mà cả nước có trên 800 ngôn ngữ khác nhau. Đến một nơi nào đó điều trước tiên nhà truyền giáo phải làm là học ngôn ngữ của họ để có thể giao tiếp với mọi người. Để học được ngôn ngữ nhanh cần phải trở nên như trẻ thơ một lần nữa để học từ người bản xứ… cái gì cũng hỏi, và ngay cả hỏi những cái đơn sơ nhất… Tuy nhiên ngôn ngữ của con tim vẫn luôn quan trọng hơn mọi ngôn ngữ. Ngôn ngữ của yêu thương, quan tâm thì ai cũng dễ hiểu, ai cũng dễ đón nhận…
BẠN CÓ MUỐN TRỞ THÀNH TÂM HỒN TRUYỀN GIÁO? Ngay từ ban đầu, Thiên Chúa đã dựng nên con người theo hình ảnh Ngài. Ngài đã cùng dạo bước với con người trong vườn địa đàng, nhưng rồi vì tội lỗi đã làm tan vỡ sự tương quan mật thiết giữa Thiên Chúa và loài người. Chính vì thế, Ngài đã tạo nên những nhà thừa sai.
PHẦN II. Những tháng ngày dấu ái - Những tâm tình yêu thươngViệc truyền giáo và lòng biết ơn Tấm Lòng Giuse
183
50 +

+
Thiên Chúa phán, Ta cần những con người sẵn sàng nói không với thế giới nghèo đói, nói không với những tham vọng giàu có. Những con người sẵn sàng rời xa gia đình, người thân để đi đến những bờ bến lạ, những vùng đất xa xôi, học và nói những ngôn ngữ chưa bao giờ nghe biết đến, di chuyển bằng những phương tiện bất đắc dĩ. Những con người có thể ngủ ở bất cứ nơi nào, ăn bất cứ thứ gì, chấp nhận chịu đựng nóng bức rét buốt nhưng luôn luôn nở nụ cười chỉ vì mong muốn mang Tin Mừng đến cho những con người hoàn toàn xa lạ với họ. Vì thế, Ngài đã tạo nên những nhà thừa sai. Thiên Chúa phán, lúa chín đầy đồng, Ta cần những con người sẵn sàng ra đi gieo hạt giống, cày xới đất đai, tưới tiêu hạt giống và thu hoạch cánh đồng đã chín. Những con người ra đi và hướng dẫn để có những mùa bội thu, đáp trả lại tiếng mời gọi và tất nhiên phải chấp nhận trả giá. Vì thế, Ngài đã tạo nên những nhà thừa sai. Thiên Chúa phán, Ta cần những con người là những đầy tớ thực thụ, chấp nhận một công việc cô đơn, lẻ loi nhất, rửa chân cho những người nghèo, chăm sóc người bệnh tật, lau chùi băng bó vết thương cho họ. Ta cần những con người thăm viếng kẻ tù đày, quan tâm những người góa bụa, chăm sóc kẻ mồ côi. Những người ngồi chung với trẻ em trên nền đất bụi bặm và cho chúng biết là chúng rất đáng yêu và đáng được yêu. Vì thế, Ngài đã tạo nên những nhà thừa sai. Thiên Chúa phán, Ta cần những con người tin rằng kẻ mù sẽ thấy, người què đi được và kẻ chết sẽ sống lại. Những con người có thể cầu nguyện liên lỉ và nhất là cầu nguyện cho sự hối cải để các linh hồn được cứu rỗi. Vì thế, Ngài đã tạo nên những nhà thừa sai. Thiên Chúa phán, Ta cần những con người trung thực và can đảm, thực sự can đảm, bao dung và quảng đại, không sợ hãi và lo lắng, không tiêu cực và thụ động. Những con người luôn bừng cháy ngọn lửa yêu thương và luôn đứng về phía sự thật, luôn cảm nghiệm được sự vinh quang của Chúa. Vì thế, Ngài đã tạo nên những nhà thừa sai. Thiên Chúa phán, Ta cần những con người luôn biết nói lời xin vâng ngay cả trước khi được gọi mời. Những con người sẵn sàng đi đến những quần đảo xa xôi, những sa mạc hoang sơ, những thành phố sầm uất, những đất nước khép kín, những người hàng xóm láng giềng và cả trong những môi trường giáo dục học đường, để đi đến với những con người chưa biết đến. Ta cần những con người có thể leo núi, lội suối, băng rừng, vượt qua mọi thử thách để cho những người khác biết về Đấng mà họ tin tưởng phó thác nhưng chưa bao giờ được biết đến. Vì làm sao họ có thể nghe biết nếu không có ai nói cho họ, và làm sao họ có thể nói trừ phi họ được sai đi. Vì thế, Ngài đã tạo nên những nhà thừa sai. "DẠ, CON ĐÂY, XIN SAI CON ĐI." (Is 6:8) Linh mục Giuse Nguyễn Công Thành, sdb Linh mục Dòng Don Bosco Chánh xứ Giáo Xứ truyền giáo Đức Mẹ Phù Hộ Các Giáo Hữu Araimiri Giáo Phận Kerema Nước Papua New Guinea PHẦN II. Những tháng ngày dấu ái - Những tâm tình yêu thương Việc truyền giáo và lòng biết ơn 184 Tấm Lòng Giuse 50

“Trên Thế Giới, người đói khát tình yêu thì nhiều hơn người đói khát cơm bánh.” – Thánh Teresa Calcutta –PHẦN II. Những tháng ngày dấu ái - Những tâm tình yêu thươngViệc truyền giáo và lòng biết ơn 185Tấm Lòng Giuse 50 +

Cho con tìm về. Nơi ấy… Chỉ có bình yên. Tiếng chuông liên hồi trong những giờ kinh nguyện. Ngồi bên nhau không háo hức tiếng đời kêu. Cho… con ra đi. Nơi ấy… Hối hả thường nhật Mang “tình yêu Giuse” làm chứng nhân với người. Không là men, chưa là muối. Mong sống trọn “cung đường Gioan” dang dở. Tu xuất rồi, xin vẹn hai tiếng “TIN - YÊU” (Bé Linh con bố Lê Tín - Kính tặng các bác tu xuất lớp Giuse) Cho con PHẦN II. Những tháng ngày dấu ái - Những tâm tình yêu thương Cho con 186 Tấm Lòng Giuse 50 +


Lê Linh Quý Cha, quý cô chú kính mến! Con không biết bức thư này đủ vinh hạnh để được in trên cuốn kỷ yếu “Tấm lòng Giuse” không? Nhưng con chắc chắn một điều, những tâm tình này ít nhất cũng đến tay các cha, các cô chú thành viên trong Ban biên tập như một cơ hội hiếm hoi cho con được trải lòng cùng gia đình Giuse nói riêng và đại gia đình Gioan nói chung. Thật khó để tìm ra những người bạn tốt, càng khó hơn để chia tay họ, vì đó là những người và những khoảng thời gian mà ta không thể quên. Và khoảng thời gian ngắn ngủi được sống trong gia đình Giuse con tin rằng đó là cả bầu trời thiêng liêng và sâu sắc nhất trong hơn 60 năm cuộc đời của mỗi một thành viên, để rồi giờ đây cảm giác ấy lại lan tỏa sang những người dâu, những người con của các chú, trong đó có con. Giữa nhịp sống hối hả, thường nhật, con thật sự không còn nhớ mốc thời gian chính xác, chỉ nôm na là từ lúc còn rất nhỏ con đã được nghe từ ba những câu chuyện về đời sống chủng viện, về các chú của lớp Giuse. Đến khi có ý thức con dần dần được cảm nhận và được sống trong gia đình Giuse. Có thể đối với người khác không là gì, nhưng đối với con đây là những sự động viên và khích lệ vô cùng lớn lao để cá nhân con vượt qua được xuất phát điểm âm từ gia đình. Con chưa bao giờ tự ti về sự khó nghèo Thiên Chúa gửi đến gia đình con. Nhưng cũng không thể lấy đó làm tự hào. Mà đó sẽ là điểm tựa để con cố gắng hơn mỗi ngày. Và đi liền cùng sự cố gắng đó là những tình cảm và động viên to lớn từ quý cha, quý cô chú trong gia đình Giuse. “Tấm lòng Giuse” còn như in trong tâm trí con: từng bộ quần áo, từng gói mì tôm, từng chiếc phong bì được gói ghém cẩn thận bằng cả tấm chân tình, đủ để cả gia đình con vượt qua thời khắc khốn đốn nhất trong những trận lũ lịch sử ngập đến nóc nhà, ba con phải oằn mình bơi trong nước lũ xoáy để bắt từng con lợn nái bị trôi. Những lời động viên chân tình. Làm sao gia đình con có thể quên? “Tấm lòng Giuse” còn như in trong tâm trí con: những tờ tiền phẳng phiu gấp gọn được Bác Trang – trưởng lớp Giuse Đà Nẵng gửi đến con trong những kỳ đóng học phí. Đó là sự dõi theo và giúp đỡ trong cả hành trình con tìm đến cái chữ, cái nghề… Đây là món nợ ân tình mà cả cuộc đời này con không thể đền trả được. Con chỉ nguyện lòng mình phải cố gắng và sống tử tế hơn để đáp lại sự tử tế mà Thiên Chúa thông qua quý cha, quý cô chú gửi tặng đến con. “Tấm lòng Giuse” còn như in trong tâm trí con: cứ gặp nhau là tay bắt mặt mừng “mày, tao, thằng này, thằng kia”, chưa bao giờ nhận thấy khoảng cách từ kinh tế hay vị trí xã hội. Những trái tim đồng điệu cứ như tự hiểu nhịp đập của nhau mà chẳng cần thốt ra trên môi “Tấmmiệng.lòngGiuse” còn nhiều hơn những gì con biết và có thể viết ra thành lời. “Tấm lòng Giuse” khiến con có niềm tin hơn vào cuộc sống, đâu đó trong cuộc đời này vẫn còn vô vàn điều tốt, vô vàn người tử tế. “Tấm… lòng Giuse” này ngoài đời há có dễ tìm? Người ta hay nói, trên thế gian này gặp được nhau như là một chữ duyên, con luôn tin rằng mối lương duyên Giuse được ông tơ là Thiên Chúa se duyên này sẽ chỉ có khởi đầu mà không có kết thúc Nguyện Thiên Chúa là cha nhân từ luôn kết nối, gìn giữ và ban bình an trên đại gia đình Gioan, để chúng con thế hệ F1 được cảm nhận hào khí của Gioan trong thời khắc 60+, 70+, 80+, 90+… Con xin cúi đầu tri ân đại gia đình. Kính chúc quý cha, quý cô chú có một hành trình “CỘI NGUỒN YÊU THƯƠNG” vui vẻ và đáng nhớ! Kỷ niệm Đà Nẵng, ngày 07 tháng 07 năm 2022 Con – bé Linh (con gái ba Lê Tín – lớp Giuse) đình Giuse
Thư gửi gia
PHẦN II. Những tháng ngày dấu ái - Những tâm tình yêu thươngThư gửi gia đình Giuse 187Tấm Lòng Giuse 50 +


Xin gọi mãi tên Người PHẦN II. Những tháng ngày dấu ái - Những tâm tình yêu thương Xin gọi mãi tên người 188 Tấm Lòng Giuse 50 +


Gioan muôn Phương PHẦN II. Những tháng ngày dấu ái - Những tâm tình yêu thươngGioan muôn phương 189Tấm Lòng Giuse 50 +


Gioan, mái trường xưa Xuân Minh Giacôbê tặng Kỷ Yếu Giuse & b b 4 2 Œ 3 ‰ œ œ 2.1. ToâiToâi coøncoøn . œœ œ nhôùnhôù nhöõngnhöõng chuoãicon œ 3 œ œ œ ñöôøngngaøy vuønghoïc Thaàytrôøi vuiAn Thöôïng.baïn. œ 3 ‰ œ œ ToâiToâi coøncoøn & b b œ. œ œ nhôùnhôù nhöõngtieáng thaùngsoùng œ 3 œ œ () œ œ ngaøygaøo, bieån döôùi naéngmaùi tröôøngMyõ Kheâ.xöa. œ 3 ‰ œ œ ToâiToâi vaãnvaãn œ. œ œ nhôùnhôù baõilôøi kinhcaùt & b b œ 3 œ œ œ caàudaøi noùngmoãi rankhi chieàubaàu trôøi.veà, œ 3 ‰ œ œ HaøngToâi döôngvaãn . œœ œ lieãunhôù maõigioù moätrì œ 3 œ œ œ raøoñôøi xuyeándö xaoaâm ngaøyloøng & # naøo.ngöôøi. œ 3 œ œ œ œ œ œ ÑK.Gio-an,Gioœ œ 3 œ œ œ œ œ œ an,maùitröôøngthaân œ œ 3 œ œ œ œ œ œ yeâuvôùibaokyû nieäm. & # œ œ 3 œ œ œ œ œ œ Gio-ancho œ œ 3 œ œ œ œ œ œ toâiaámeâmthaùng œ œ 3 œ œ œ œ œ œ ngaøy,buoànvuimeânh mang. œ œ 3 œ œ œ œ œ œ Gio-an,Gio& # œ œ 3 œ œ œ œ œ œ an,toâigoïiteân œ œ 3 œ œ œ œ œ …œ … Ngöôøiloøngñaàymeán yeâu. œ œ 3 œ œ œ œ œ œ Gio-antrong œ œ 3 œ œ œ œ œ œ toâi,seõtheothaùng & # œ œ 3 œ œ œ œ œ œ ngaøy,maõimaõikhoâng queân. œ œ Œ Gioan, Maùi Tröôøng Xöa Xuaân Minh PHẦN II. Những tháng ngày dấu ái - Những tâm tình yêu thương Gioan, mái trường xưa 190 Tấm Lòng Giuse 50 +

Thương về mái trường xưa Tuấn Khải F.X II tặng Kỷ Yếu Giuse &4 2 Œ‰. j œ 2.1. (Ngaøy)NgaøyCoøn(Naøy) œ 3 œ œ œ thaùngaáynhôùhôõichuûngtakæanh nieämcuøngvieäncoøn nghenaêmbeânGioœ œ œ œ œ chaêngnhauanxöa tieángdöôùidöôùiaám maùimaùiaùphaùt tröôøngtröôøngloøngdòu Gioan.nhau.xöa.eâm: œ ‰ j œ NguyeänCoønDoøngLaïy œ 3 œ œ œ Chuùanöôùcmaõiöôùc trongdaângsoânggianghieäploøngtuoåiHaøn thanhanhtrongñôøi & œ œ 3 œ œ œ conxanhemxuaân boùngchooâmxin Thieândaùngaápgiöõ ngöôøiChuùa Chatìnhphuøgìn yeâu.yeâu.sa.con. œ 3 œ œ œ ÑeâmÑænhKhaiSôùm ñeâmsôùmsinhnuùi nguyeänchuûngchieàuNguõ œ 3 œ œ œ chieàuvieänHaønhcaàu Chuùatieángmaétboùng chuoângluoânmaâyluoân mongngaâncheche & . . …œ œ 3 œ œ œ chôûphuûmoûiñoå tieángñaùnhthoånchuùc phuùcthöùcthöùcgioù raëngloøngtuoåituoåi xuaân...Cha...thanhphi 1 œ. œ œ xuaânlao troïnnhö moätthì j œ œ #œ œ thaàmñôøi daângbeân ngöôøimình yeâucho Chuùa.daáu! œ‰ j œ Ngaøy...Naøy... & . 2 œ. j œ conluoân troïnñôïi j œ œ #œ œ veïnchôø ñaønñôøi concon hieándaáu daâng.yeâu. œ 3 œ œ œ œ œ œ ÑK.Chuûng(Coøn vieängì ñaâu)Gioœ œ 3 œ œ œ œ œ œ anh,an, Chuûngcoøn vieängì ñaâuGio& œ œ 3 œ œ œ œ œ œ em,an chieàuchæ coønveà yeâubeân œ. œ j œ œ thöôngnhau ngöôøinhìn œ œ œ œ œ œ œ œ œ œ œ œ leânñi ñænhkeû nuùiôû Sônly œ. œ œ œ œ œ bieät,Traø, loøngchæ coøn....daït 1 œ œ œ œ œ œ œ œ daøotheoconsoùng & . . . . œ œ … œ œ œ œ voã,bieånthì j œ œ œ œ œ œ # œ œ thaàmoâmbôøcaùt traéng. œ œ 3 œ œ œ œ œ œ Coøngìñaâu 2 œ œ œ œ œ œ œ œ ...laïihaitieángtình & . . œ œ … œ œ œ œ thöông.Bieånvoã œ œ œ œ 3 œ œ # œ œ œ œ n veàoâmbôøcaùttình yeâu. œ œ Œ Thöông Veà Maùi Tröôøng Xöa Tuaán Khaûi PHẦN II. Những tháng ngày dấu ái - Những tâm tình yêu thươngThương về mái trường xưa 191Tấm Lòng Giuse 50 +

Nhớ Thiên Giang - Tặng kỷ Yếu Tấm Lòng Giuse 50+ PHẦN II. Những tháng ngày dấu ái - Những tâm tình yêu thương Nhớ 192 Tấm Lòng Giuse 50 +

PHẦN II.
193Tấm Lòng Giuse 50 +
Nỗi nhớ
Nguyễn Văn Tự 389 Chủng viện Thánh Gioan Đà Nẵng, nơi Khai Tâm và các bạn từng sống suốt quãng đời tuổi thơ. Ngày ấy xa rồi, bây giờ chỉ còn lại kỷ niệm. Chủng viện không còn nữa, bạn bè đứa còn đứa mất, đứa phiêu bạt khắp chân trời góc bể, bao ước mơ, bao hoài bão đã tan vỡ như làn khói, chờ ngày lịm tắt, nhưng vẫn luôn hướng về cội nguồn của mình. Chắc chẳng bao giờ gặp lại, chẳng có ngày về lại chốn ấy. Nhớ, nhớ nhiều lắm. Nhiều đêm còn mơ thấy nó, mà cứ ngỡ như ngày hôm qua. Những tháng ngày dấu ái - Những tâm tình yêu thươngNỗi nhớ

Gioan Lê Kim Thành Anh Lê Kim Thành lớp Phaolô tặng các em Lớp Giuse nhân kỷ niệm 50 năm vào Tiểu chủng viện Thánh Gioan Đà Nẵng Lòng Thơ Ấu Con chỉ muốn trở về làm thai nhi Trong cung lòng Maria Hiền Mẫu Cung lòng ấy đã cưu mang Ngài là Chúa Sẽ nuôi con bằng mạch sống rất tinh tuyền Mạch sống ấy chính Tình Yêu Thiên Chúa Ở cùng Mẹ đầy phúc cả cao siêu Khi Mẹ cất lên bài ca khen ngợi Con hoà theo trong tiếng nói không lời Cát Bụi Trần Gian Con thoáng thấy một Cung vàng Điện ngọc Bỗng trở thành hoang phế, dấu tịch liêu Con thoáng thấy một Giai nhân tuyệt thế Hương sắc phai tàn theo năm tháng, thời gian Và con thấy Anh tài bao thế hệ Nối gót nhau vào cát bụi trần gian Con lại mơ một Khung trời thánh đức: Chiếc áo dòng... mong tình Chúa lên ngôi!
Con hoang mang khi chợt thấy được rằng Ôi ngông cuồng của cát bụi trần gian Mơ hay thấy đều chỉ là mộng tưởng Giấc mơ tan vào cát bụi trần gian...
PHẦN II. Những tháng ngày dấu ái - Những tâm tình yêu thương Anh Lê Kim Thành lớp Phaolô 194 Tấm Lòng Giuse 50 +

Ca cặpdaođôi Giuse Nguyễn Công Khoa 351 Giuse bốn Nguyệt bốn chàng Trung Bình Cường Mạnh các nàng kết duyên Vinh Xuân vui tín... cười nghiêng Vinh Phương - Thích Chín - đủ duyên tình đầy Tuất Chung về với cõi âm Thu Tân cô lẻ đường trần cô đơn Mỹ Dung quản lý Quang cời Bình Hoa - Tráng Kiệm - Hoa Trân gần trường Đồng Nai một cõi Xuân Phương Sơn Hằng - Tín Lượng - mãi vương tình đầu Vân Mai - Cầu Lực - Thanh Vân Bảo Dung - Đài Huệ - Ký Tâm yêu đời Thanh Nhung - Thịnh Huệ… xa vời Đào Long lẩn quất mây trời nơi nao Thủy Kim nước chảy về đâu Khoa Thanh nhớ miết tình đầu tình đuôi Các đôi… hổng biết… sorry Tha bổng tha bỏ... đời ni vui hoài. PHẦN II. Những tháng ngày dấu ái - Những tâm tình yêu thươngCa dao cặp đôi Giuse 195Tấm Lòng Giuse 50 +

Giuse 50 +
196
Gió Việt 1973 V ề lại Tiểu chủng viện sau mấy ngày nghỉ lễ Giáng Sinh 1973, Jac Bình khoe: · Mình làm bài thơ dự thi Sáng tác Mùa Giáng sinh rồi nè Thanh. Cậu đọc thử. · Hay quá Bình ơi! Cũng có nhiều ý tưởng. nhưng mình chưa viết được cái gì cả. Ngồi xuống, ngẫm nghĩ, viết, nộp cho bố Tăng. Là đệ tử thầy Cương – Gió Cao Nguyên năm lớp 7, nên cũng bày đặt ký bút hiệu Gió Việt Mấy tuần sau, Bố gọi vào phòng. · Bài thơ của cậu, bố chọn trao giải nhất thơ của lớp. Bài thơ tám chữ gieo vần chuẩn và có nhiều ý tưởng hay. Vui quá! Không ngờ. Trong lòng cứ nghĩ Jac Bình sẽ được giải nhất vì vẫn thấy bài thơ của hắn hay hơn. Mình cũng hay làm thơ, mà ít khi giữ lại, cũng ít khi nhớ! Nhưng bài thơ viết từ năm lớp 8 này lại nhớ mãi đến bây giờ, 50 năm rồi. Có lẽ vì đó bài thơ đầu tiên, và cũng là duy nhất trong đời, được trao giải chăng!
Ngài xuống thế tháng ngày dấu ái - Những tâm tình yêu thương Vì yêu, ngài xuống thế Tấm Lòng
Vì yêu, Vì yêu, Ngài xuống thế Chốn trần gian đâu có gì xứng đáng Thế sao Ngài ngự xuống hỡi Chúa ơi Cao trọng quá trên thế giới Nước Trời Nhưng sao đáng với tình yêu Thiên tuế Ngài là Chúa, là huy hoàng Thượng Đế Nhưng hang lừa là chốn trú lúc sinh Ngài đã quên, quên hết tấm thân mình Chỉ nghĩ đến nhân loài mà cứu chuộc Trong lạnh giá, trong đêm buồn não nuột Hơi thở lừa sưởi ấm Đấng Chí Tôn Khi trần gian mê thỏa thiếp theo hồn Họ đâu biết Chúa thiên đình giá rét Biết hay không, Ngài không cần thắc mắc Chỉ gieo yêu không chờ gặt tình yêu Giữa đêm Đông sương tuyết trắng tiêu điều Tay mở rộng ôm trọn bầu thế giới.
PHẦN II. Những

Có hạt tốt hơn, lớn lên thành những cây đại thụ sum suê cành lá như bóng mát, mái ấm cho lòng Chúa xót thương. Còn lại những nhánh, những cành rơi rụng vào giữa dòng đời xuôi ngược bôn ba lo cho cuộc sống hôm nay và ngày mai. Những cành, những nhánh đó luôn hy vọng, cố vươn lên để đâm chồi nảy lộc mới cho một tương lai tươi sáng. Dạo quanh vườn ươm. ươm PHẦN II. Những tháng ngày dấu ái - Những tâm tình yêu thương
Nguyễn Đức Thịnh 371 Ở nơi đó có vườn ươm mang tên Tiểu Chủng Viện Thánh Gioan Đà Nẵng. Vườn ươm đó màu mỡ, phì nhiêu và rất nhân bản. Vườn ươm đó có không gian thoáng mát vì gần sông gần núi và gần biển. Vườn ươm có thông reo rì rào, có mùi thơm lúa non, có sóng vỗ miên man, rộn ràng tiếng chim ca, tiếng ve sầu ve ve, tiếng dế nỉ non lúc đêm về. Bắt đầu, vườn ươm kén chọn những hạt giống từ các miền giáo xứ, rồi gieo vãi ươm trồng chăm sóc. Hạt giống nảy mầm. Có hạt sống vỏn vẹn ngắn ngày vài tháng, 1 năm, 2 năm, 3 năm rồi 4 năm… Có hạt giống tốt tăng trưởng và lớn mạnh thành những cây hoa lá đầy cành, kết trái nặng trĩu yêu thương dâng tặng cho muôn người khắp muôn nơi. Cũng nhiều lắm đó!
Vườn ươm 197Tấm Lòng Giuse 50 +
Vườn

Nguyễn Đức Thịnh 371 Lại một lần nữa anh em Gioan về nguồn. Đây là NGUỒN của YÊU THƯƠNG: “Anh em mình chung chia sẻ ngọt bùi Còn giận hờn chỉ giận hờn trong giây lát” (Thiện Mỹ Giang) “Tôi chỉ nóng không quá 5 phút, vì tên tôi là Nguyễn Bình Tĩnh mà” (Cha Giám đốc. GM Nguyễn Bình Tĩnh)Và cũng là NGUỒN GIÁO DỤC ĐÀO TẠO. Vâng, đào tạo thành những linh mục. Nếu không thành những linh mục thì cũng thành nhân. Người ta nói “Tu là cõi phúc, tình là…” Thật vậy, thời gian ở Tiểu chủng viện thật êm ả, trôi qua như một dòng sông hiền hòa chảy đều… Cứ sáng đi lễ rồi học tập, thể thao. Chiều tối kinh hạt, sau đó nghỉ ngơi. Một ngày như mọi ngày. Chuyện kể rằng, có một người mẹ hỏi con như thế này: “Tối con có ngủ được không?” và người con trả lời “Con ngủ rất ngon mẹ ạ”. Thế là “Mẹ rất mừng!” “Ngắm con an giấc thiên thần Tuổi thơ len lén đi dần vào mơ Ngắm con trọn giấc bé thơ Môi hồng hé nhẹ như tơ nắng vàng” (Gió Cao Nguyên) Ở chủng viện có nhiều kỷ niệm vui buồn. Chuyện một cha giáo tình cờ lượm được mảnh giấy có 4 câu thơ: “Dọc cõi đời anh mang hồn lãng tử Mơ một người nhưng chỉ thấy mây xanh Thấy vòng vo những nét học chưa thành Mơ ước mãi ta vẽ hình cô bé ấy” Ai vậy? Cha giáo cắt nghĩa đây là hiện tượng Refoulement (dồn nén). Người đó không ai khác hơn là ĐỖ ANH DŨNG. Sau này Đỗ Anh Dũng trở thành một linh mục. Thật là một diễm phúc, hồng ân.
Về Nguồn 2022
Nhà vua phán: “Hãy kiếm cho ta một bông hồng!” Một đòi hỏi mới nghe thì rất dễ, nhưng không phải vậy đâu. Giữa sa mạc khô cằn cháy bỏng, toàn là những bụi gai khô khốc lấy đâu ra một bông hồng? Chàng trai suy nghĩ, đắn đo rồi quyết định đổ máu thay nước, tưới vào bụi gai. Lạ lùng thay, từ bụi gai nở ra một bông hồng. Đem bông hồng dâng vua, chàng trai cưới được công chúa. Hãy là bông hồng xinh tươi kính dâng lên Chúa. Trăn trở của một cha giáo Tiểu chủng viện: “Hãy cho con làm một linh mục thánh thiện, Còn không cho con chết giữa đời chủng sinh” (LM, Nguyễn Văn Đán) Lòng
Ngoài Đỗ Anh Dũng, lớp Giuse còn có 7 linh mục nữa là: Ngọc, Long, Kinh, Huyệt, Hoàng, Thái, Đức. Làm linh mục đâu phải dễ. Linh mục phải thánh thiện, đơn sơ, khôn ngoan, trong trắng và nhiều nhân đức khác, Cầu cho các linh mục bạn mình được như vậy. Một lần nọ, có chàng trai đến xin cầu hôn nàng công chúa.
PHẦN II. Những tháng ngày dấu ái - Những tâm tình yêu thương Về nguồn 2022 198 Tấm
Giuse 50 +



Đến khi đi học trường ngoài, trường Phổ Thông Trung Học Hoàng Hoa Thám niên khóa 1976 – 1977, thầy cô nhận định về anh em chúng tôi (Thời gian đầu họ nói là Tiêu Chuẩn Viện thay vì Tiểu chủng viện bởi viết tắt TCV) học tập giỏi và có thành tích đáng nể. Có 5 học sinh tiên tiến trong tổng số 7: đó là Phan Văn Thanh, Lê Quang Vinh, Nguyễn Kinh, Nguyễn Đức Ngọc, Nguyễn Đức Thịnh. Điều đáng mừng, nhờ học tập, nhờ tác phong cách sống đã cảm hóa được nhiều người, trong đó có cả thầy cô, từ chỗ không có cảm tình đã trở nên dành nhiều thiện cảm cho anh em chúng tôi. Sau khi học xong, để vào đời, để tự nuôi sống nhau, Phan Văn Thanh Phạm Ngọc Tuất, Nguyễn Kinh đạp xích lô. Trương Hữu Ánh, Nguyễn Đức Thịnh làm tổ hợp xe đạp. Dũng sư cọ, Xuân Long kéo xe bò. Quang cời, Tự đầu bò làm nhà máy xay bột. Vinh lép sửa chìa khóa, Khoa mập hớt tóc dạo, Đức Ngọc làm anh nuôi. Cuộc sống tuy vất vả nhưng tràn ngập niềm vui. Đến lúc lên đường Lao động nghĩa vụ tại Công trường Phú Ninh. Chúng tôi, 23 thầy đào kênh đắp đập dẫn thủy nhập điền. Miệng rộn vang câu ca “Con kênh ta đào có anh và có em…” Cúp, cuốc, xẻng, xe cải tiến quần quật cả ngày để làm đẹp quê hương và mong đợi ngày trở về sống tiếp đời tu. Cuộc sống lao động rất vất vả và chật vật đến nỗi có anh nói đùa: “Ba năm lao động không mua nổi chiếc xe đạp Mỗi lần đến thăm em là cuốc bộ dài dài” (P.V.Thanh) Đi lễ cũng đi bộ. Đến cửa hàng ăn uống cũng chạy bộ kẻo hết phần, hết tem phiếu. Đặc biệt trong thời gian lao động Phú Ninh, cha Giám đốc Nguyễn Bình Tĩnh có đến thăm anh em. Thật là cảm động. Trong thời gian lao động, không phải lúc nào cũng an hòa vui vẻ. Một lần nọ, giữa giữa anh em và một thanh niên xảy ra xung khắc đến nỗi “thượng cẳng chân hạ cẳng tay”. Nhưng rồi thôi, dĩ hòa vi quý mà. Điều không tránh khỏi, dư luận xầm xì ra vô “Anh em chúng nó là con cô nhi, con bà xơ. Chúng nó có nghề có võ. Chúng nó không vừa đâu…” Rồi mọi sự qua đi, Hết 3 năm 3 tháng trên công trường. Giải thể. Ai về nhà nấy. Tản mác bốn phương. Kết nối đoàn tụ. Về lại suối nguồn. VỀ NGUỒN 2022. Hy vọng có thêm một lần về nguồn nữa. Thôi tạm chia tay. “Xin chia tay và nếu là mãi mãi, Thêm một lần xin mãi mãi chia tay” (Fare thee well and if forever Still forever fare thee will) Linh mục (lm) là linh mục; linh mục (lm) không lờ mờ. Rồi đến chuyện không mấy được vui. Một chủng sinh đứng ngay cây Thánh giá trên sân thượng đái xuống dưới lầu. Hết chỗ để đái vậy sao? Cuộc họp khẩn cấp của Ban Giám đốc đi đến quyết định: Trả chủng sinh đó về ngay gia đình. Chuyện một chủng sinh khác, trong giờ chơi buộc đã tụt quần một người anh em để xem là trai hay gái. Nghịch ngợm vừa thôi! Họp BGĐ và quyết định: Trả về gia đình. Thế mới biết, cánh cửa Tiểu chủng viện luôn rộng mở đón nhận anh em và cũng rất khắt khe khép lại. Cứ đến Hè về, ve kêu, phượng nở thì cũng là mùa của lá non, mầm non rơi rụng vì hạnh kiểm, học vấn… Đó là quy luật “Được gọi thì nhiều, nhưng được chọn thì rất ít.” Những tháng ngày dấu ái - Những tâm tình yêu thương
Về nguồn 2022 199Tấm Lòng Giuse 50 +
PHẦN II.




từ Phú Ninh 200 Tấm
PHẦN II. Những
Giuse 50 +
Thư từ Phú Ninh Nguyễn Thắng, lớp Têrêsa B a năm lao nhọc kham khổ nắng quái mưa dầm trên công trường Phú Ninh bào mòn thân xác sức lực anh em. Tương lai mù mịt, lời hứa được trở về Đại chủng viện cũng như gió thoảng mây bay khiến nhiệt tâm ngày nào cũng dần nguội bớt. Sau khi Thanh đi rồi, Hải, Phúc cũng lần lượt rời công trường về Đà Nẵng, rồi cùng Ánh, Bình long đong những tháng ngày nghiệt ngã. Anh em ở lại ráng kéo cho hết những tháng ngày dài. Hơn bốn mươi năm sau, lục tìm lại những dấu tích ngày xưa cho tập Tấm Lòng Giuse 50+, gặp 2 bức thư của Thắng noir gửi từ Phú Ninh vào những tháng cuối năm 1981, những tháng cuối cùng của 3 năm Nghĩa vụ lao động. Thắng noir đồng ý cho đăng 2 bức thư trên Tấm Lòng Giuse 50+ như một chia sẻ để anh em phần nào hiểu hơn những tháng ngày gian khổ ấy mà trong bài viết “Lớp Giuse sau 1975”, Thanh chưa nói hết. Ông thầy Nguyễn Thắng (Thắng noir) hiền lành, đạo đức xong 3 năm nghĩa vụ, về lại gia đình tham gia tu hội, vẫn sống độc thân, phục vụ trong Hội Đồng Mục Vụ, phụ trách Giáo lý và đặc biệt hơn, bây giờ như ông già Sineon, hằng đêm vào ngủ trong nhà Chúa. Một tâm hồn hòa bình độ lượng khiêm nhu, đáng trân trọng. (Phan Văn Thanh) tháng ngày dấu ái - Những tâm tình yêu thương Thư Lòng


thư từ công trường Phú Ninh năm 1981 PHẦN II. Những tháng ngày dấu ái - Những tâm tình yêu thươngThư từ Phú Ninh 201Tấm Lòng Giuse 50 +






Lần đầu tiên cắt tóc cho vợ. Thấy thành quả cũng không tệ, nàng cũng tỏ ra rất hài lòng. Thích chí quá, đăng lên facebook. Bà con xúm vô khen, thằng Quang cời trời đánh thì chọc “cắt tóc bà soeur!”. Nói chuyện tóc bà soeur, nhớ lại thời xưa anh em ta cứ thắc mắc cái tóc với cái quần bà soeur. Ni cô thì biết rồi, “xuống tóc quy y” cạo sạch cái tơ đời để không còn vướng bụi trần ai. Còn các soeurs nhà mình trước 1975, lúc nào ăn mặc cũng formal. Lúp trắng che kín đầu chỉ thấy cái trán và khuôn mặt. Áo dòng trắng dài chỉ ló bàn chân tất trắng trong đôi giày đen. Mấy soeurs có tóc không, mặc quần chi vậy ta? Năm lớp 7, mờ sáng mùa đông gió thổi ù ù, xếp hàng tập thể dục nơi sân chơi dưới tầng nhà hội, hai soeurs Lucy và Claire từ Toà giám mục sang TCV đi lễ. Vừa ngang qua chỗ anh em tập thể dục, một cơn gió lạnh thổi ào. Hai cái lúp tung bay, may mà hai bà nhanh tay giữ được. Mái tóc hoa râm chưa chấm tới vai bay xoà trong gió. Ha ha ha, ma soeur hổng có trọc đầu! Còn cái quần bà soeur nữa. Mãi đến năm học lớp 9 mới được ơn tỏ Đểtường.giải câu đố hóc búa “Bà soeur mặc quần gì?”, một đứa, hì hì hì nhớ là thằng Q, nhưng hắn cứ lắc đầu quày quạy “Em chả! Em chả!”, kiếm đâu ra một cây sào dài thò vào phòng giặt phơi đồ của các soeurs, móc ra được một vật lạ lùng. hết ngay tức thì. đâu buồn nặng như chì nụ cười vắng bóng... đôi khi bỗng buồn buồn như con chuồn chuồn Giuse có bán nụ cười... ai ơi! Công
ở
đời,
Nguyễn
Khoa 351 Chuyện vui nhà Giuse PHẦN II. Những tháng ngày dấu ái - Những tâm tình yêu thương Chuyện vui nhà Giuse 202 Tấm Lòng Giuse 50 +
“Eureka! Eureka! Tụi bây lại xem này, hắn đây, hắn đây!”. Cả đám xúm lại trố mắt nhìn. Cái ấy màu trắng, có dây lưng, ống tum túm, dài cỡ đến đầu gối. Kkkk, đây rồi! Quần bà soeur! Không biết gọi là chi, tụi ni đặt tên cho hắn là demi-court. Cái demi-court ni tụi mi còn nhớ không, mấy tiểu quỷ lớp Giuse? Kkkk Phan Văn Thanh 366 Cái tóc – cái quần bà Soeur Gửi các nàng Giuse 71 ở đâu có vợ Giuse nụ cười lan toả hả hê yêu đời các nàng tụ tập vui cười niềm vui cứ thế nhân đôi quên rầu. ở đâu muốn giải cơn sầu alo... có mặt, nỗi buồn vơi ngay nụ cười miễn phí... buồn bay cơn đau mỏi nhức...


Giuse 50 +
Phình phường Hai cô em gái ra thăm chị là soeur dòng Thánh Phaolô đang giúp tiểu chủng viện. Cuối tuần, soeur nhờ dẫn hai cô em đi thăm Ngũ Hành Sơn. Rủ Tuất bò cùng đi. Hai thằng lần đầu tiên dẫn hai cô gái 16, 17 trăng tròn đi vãn cảnh. Trèo mấy trăm bậc đá quanh co lên núi, vào Động Huyền Không mát lạnh, thăm Chùa Tam Thai nghi ngút trầm hương, ra Vọng Hải Đài ngắm biển, leo qua cửa hẹp lên Thiên đường… may mà không dám xuống lối vào Địa ngục. Hết một buổi sáng cũng vui vui. Tờ mờ sáng hôm sau, soeur nhờ chở hai cô em qua bến xe mua vé về Qui Nhơn. Hai chiếc xích lô chở hai cô em gái bon bon đến chân cầu De Lattre (dân ta quen gọi là cầu Đờ Lách). Cầu cao, đạp lên sao nổi. Nhảy xuống khỏi xích lô. Hai cô gái cũng nhảy xuống theo, “Để tụi em cùng đẩy xe lên.” - “Không, không, cứ ngồi lên xe đi!”. Hai cô nhìn nhau ngần ngại, nhưng cũng phải vâng lời. Hai thằng chổng khu đẩy. Hai cô ngồi không yên, cứ ngoái lại “Nặng lắm! Để hai đứa em xuống đẩy phụ.” – “Không sao đâu, cứ ngồi yên đi” – Mà nặng thiệt. Đã trót làm anh hùng rồi, đành tới luôn bác tài thôi. Phì phò… phì phò. Buổi sáng mát mẻ, gió sông thổi hiu hiu mà hai thằng mồ hôi ướt sũng. Tội nghiệp hai cô gái như ngồi trên đống lửa. Ngồi thị ngại, mà xuống lại không cho. Dốc cầu ơi, sao bữa ni mi dài thế! Rồi cũng lên hết dốc. Phình phường… phình phường… bon bon chạy tới bến xe Đà Nẵng. Ngày trước, nghe họ kể chuyện “phình phường…”, tưởng là xạo cho vui. Ai ngờ, cũng có lúc hai thằng nhà tu lại phình phường thật! Tuất bò ơi, bên kia thế giới mi còn nhớ chuyện này không, có cười ha hả khi tau nhắc lại. Còn hai cô gái, bây giờ cũng qua ngưỡng 60, một cô là nữ tu, một cô là phu nhân của một cựu chủng sinh lớp dưới mình, chắc hai cô ngang nhà báo tin. Nẵng. Sao chẳng chiếc xe Chạy bộ thôi. Qua cầu Lattre rồi. Nhanh lên. Tới nhà thờ An Thượng rồi. Chủng viện kia rồi. Mình bỗng ứa nước mắt. May quá, cổng chưa đóng. Còn một khoảng ngắn nữa mà sao chạy hoài không tới. Vất luôn chiếc va-li, cố chạy nhanh lên. Tới rồi, vài bước chân nữa thôi … - Anh ơi! Ai kêu? Ngoái cổ lại … - Anh ơi! Chờ mẹ con em với! Uý! Vợ mình dắt ba đứa con vừa chạy vừa kêu… Tỉnh giấc, nhìn quanh cả nhà đang say ngủ. Đêm thật yên. Nằm một mình, nhìn lên trần nhà, không ngủ lại được. 2. Sao vắng tanh thế nầy! Tụi nó đâu hết rồi! Chết cha, trễ lễ! Lạ thật, chẳng nghe tiếng chuông, chẳng đứa nào kêu mình dậy, lại ghi thêm một “phốt” nữa rồi, buồn quá! Xỏ vội chiếc áo dòng, thôi khỏi rửa mặt. Chạy lẹ … - Ba ơi! - … - Ba ơi! Dẫn con đi tiểu. Mở mắt. Thằng cu đang ngồi bên cạnh, vừa gọi vừa lay … Trở lại giường, thằng cu chui vào lòng ngủ thật ngon. Ôm con, cười một mình. Lại một giấc mơ. Thế đầy! Gần hai mươi năm rồi, thỉnh thoảng vẫn mơ như vậy. Lạy Chúa, hay thật!
có
De
Phan Văn Thanh 366 Tháng 3 năm 2000 II. Những tháng ngày dấu ái - Những tâm tình yêu thươngChuyện vui nhà 203Tấm Lòng
PHẦN
Giuse
nào.
Mừng quá! Vọt ra Đà
còn nhớ hai ông anh phình phường… Phan Văn Thanh 366 Những giấc mơ 1. - Thanh ơi! Chủng viện mở lại rồi. Đức Cha gọi ra. Lẹ lên! Tau đi trước đây! Thái địa chạy


Tiểu hành cảm hứng
đó à? Cậu Thanh xóa ngay đi! Bố Nghiêm, giám luật, đứng lù lù phía sau lưng anh em khi nào chẳng biết, nhìn hắn gật gật cái đầu. Thôi chết. Xóa. Hì hì hì Phan Văn Thanh 366 PHẦN II. Những tháng ngày dấu ái - Những tâm tình yêu thương Chuyện vui nhà Giuse 204 Tấm Lòng Giuse 50 +
Bước vào Mùa Chay là những ngày ngay sau tết. Thời tiết mùa Xuân mát mẻ, cỏ cây xanh tươi, hoa lá khoe sắc màu. Sau thánh lễ Tro, hắn tung tăng gánh đôi thùng tưới nước ra khu vườn trồng khoai Viễn xá. Trời xanh mây trắng nắng vàng, những cơn gió Xuân mơn man mát rười rượi. Tưới xong mười mấy luống khoai chẳng thấy mệt chút nào. Hắn đứng nhìn trời mây lồng lộng, và… Hết giờ lao động, rửa ráy xong. Lòng nhẹ tênh, thi hứng tràn trề. Chạy vào phòng học, còn khoảng 10 phút nữa mới tới giờ lớp. Viết ngay lên bảng bài thơ vừa cảm tác: TIỂU HÀNH CẢM HỨNG Thênh thang đứng giữa đất mây trời Vạch túi càn khôn ta tóm chơi Mấy khối thạch sơn rùng trời đất Một dòng lưu thủy chuyển trần đời Nước đấy non đây hồn những thỏa Danh kia lợi nọ trí khôn vời Tỉnh tỉnh say say người say tỉnh Nhàn nhân ngạo thế tiếng trêu đời Anh em trong lớp lục tục kéo vào, bu quanh nhìn lên bảng. “Trời! Thằng Thanh làm thơ Đường luật chuẩn quá, hay quá! Mà không biết hắn muốn nói cái chi chi… “Mấy khối thạch sơn… Một dòng lưu thủy…”? Thấy anh em thắc mắc, không hiểu… hắn tủm tỉm cười, mở ngoặc đơn ngay sau đề bài, ghi (CẢM HỨNG LÚC ĐI TIỂU) Hố! hố! hố!... Ha! ha! Há… - Thứ Tư lễ Tro đầu mùa Chay mà vậy

50 +
Sư Cọ nhà ta tức ơi là tức… Số là, học xong lớp 12, lớp Giuse vào đời đi làm đủ mọi nghề. Tự đầu bò, Dũng sư cọ, Quang cời và Long rùa đi làm ở nhà máy xay bột bên kho cảng gần đường Bạch Đằng. Cũng chẳng biết có cô gái nào ở đó không? Mười mấy năm chưa hỏi được, thì Chúa đã gọi cha Đaminh Đỗ Anh Dũng về với Chúa rồi. Giờ này, dịp kỷ niệm 50 năm lớp Giuse, chắc Dũng Sư Cọ nhà mình cũng đang tủm tỉm cười đọc câu chuyện vui ngày trước. Cầu cho bạn an nghỉ trong Chúa và nơi đó bạn xin Chúa cho anh em lớp Giuse mình an bình vui khỏe nhé, Dũng Sư Cọ! Phan Văn Thanh 366 PHẦN II. Những tháng ngày dấu ái - Những tâm tình yêu thươngChuyện vui nhà Giuse 205Tấm Lòng Giuse
HỒN LÃNG TỬ Không biết giờ học buổi trưa hôm đó, Dũng Sư Cọ mơ mộng điều chi mà ông bà ông vải nào đó nhập vào. Thấy hắn cúi đầu hí hoáy hồi lâu, rồi chuyền cho mình tờ giấy. Hình một cô gái tóc dài, mắt to, lông mi cong vút giữa những đường nét vòng quanh đan xen thật mỹ thuật, bên dưới đề mấy câu thơ: Dọc cõi đời anh mang hồn lãng tử Tìm một người nhưng chỉ thấy mây xanh Thấy vòng vo những nét họa chưa thành Mơ ước mãi ta vẽ hình cô gái ấy…
Trời đất! Sư cọ làm thơ tình! Lạ chưa, đâu ngờ. Rồi cũng chẳng nhớ nữa, tờ giấy đó lại tới chỗ thằng Quang cời. Đọc xong, hắn họa lại: Dọc cõi đời anh mang hồn sư cọ Tìm một người nhưng chỉ thấy ni cô Thấy vòng vo những nét họa xô bồ Mơ ước mãi ta quơ càn cô xay bột…

VẫnVà im lặng đường dài về đất tổ Khi Hiền Thê sắp nở nhụy khai hoa Là khách lạ tại chính chốn quê nhà Và hang đá là nơi sinh hạ CHÚA!
Nhớ ABRAM trong bóng chiều hy tế!
Vẫn im lặng thân gầy che rét mướt Nhờ chiên bò mượn một ít chút hơi Trong thống khổ chắc giọt lệ tuôn rơi Lời chua xót đong đầy vào tâm trí! Lại theo mộng lại vội vàng cất bước Kiếp bộ hành vạn lý biết vào đâu Nhưng Thiên Ý nhiệm mầu ai thấu hiểu!
PHẦN II. Những
và Mộng 206
Giuse 50 +
Bước thăng trầm lại tránh chốn quê xưa Và cuộc đời đầy ngập cảnh nắng mưa Bàn tay mãi chai sờn mùi gian khổ. Vẫn thanh vắng vẫn âm thầm không một lời để lại Nhưng gương Trời rọi sáng khắp trần ai Bao năm qua vô vàn con khả ái Bước theo NGÀI phó thác chẳng ngại chi.... KHOÁI THÁNH CẢ: IM LĂNG - VÂNG LỜI - PHÓ THÁC! và MỘNG tháng ngày dấu ái - Những tâm tình yêu thương Thánh Cả Tấm Lòng
Mến tặng quý em (em trai em dâu) Giuse! Đặng Thiện lớp Phaolô Giữa thanh vắng Đất trời say chìm trong tĩnh lặng Mây giăng đưa nhè nhẹ ánh sao Giấcvềmộng đẹp dìu ru đời nhân thế Hồn vô tư trong mơ màng vui kể Để xác thân thành khổ lệ bao ngày Để căm thù đổ xuống chẳng nương tay Tình máu mủ tan tành theo giấc mộng TrongNHƯNGcõi chết có mạch nguồn sự sống! (Thánh JOSEPH tổ phụ) Và từ đó qua rất nhiều thế hệ Phút mộng Thiên trầm lắng đã trở về NGƯỜI thinh lặng nơi xóm nghèo cô vắng Theo ý TRỜI đón Mẹ đấng CHÍ TÔN Rồi từ đó âm thầm qua năm tháng Vui cơ hàn không một tiếng thở than Dưới mái tranh xiêu hiển hiện bóng Địa Đàng Giữa gió chiều khi con người chưa vướng tội!
Rồi cuộc sống bao sóng ngầm dâu bể
THÁNH CẢ

Cười
ĐI TU Sau thánh lễ Chúa nhật hôm ấy nghe lỏm hai ông nói chuyện với nhau: - Con trai ông kỳ này ra sao rồi? - Ông kia trả lời: cám ơn ông, cháu vẫn ngoan lắm. Nhưng hôm rồi cháu mới vô ci mi te ry rùi. - Ủa cháu về với Chúa hồi nào? - Không! Cháu mới vô tu học trong chủng viện. Thì ra seminary và cemetery phát âm hơi giống nhau nên nỗi… chút chơi Ky Nguyen 383 PHẦN II. Những tháng ngày dấu ái - Những tâm tình yêu thươngCười chút chơi 207Tấm Lòng
Dầu và nhớt $10 Any oil change Trên chuyến xe đường dài từ Dallas về Houston gồm ba anh bạn thân cùng lớp hồi xa xưa hàn huyên tâm sự. Bỗng một anh ngáp ngắn ngáp dài vì dư âm của bia rượu tối qua. Một anh giáo sư Anh văn nghĩ ra trò để anh em hết buồn ngủ. Kìa! Khi xe chạy ngang qua một tiệm sửa xe, có ghi bảng: “$10 ANY OIL CHANGE” Anh bạn S lâu năm sống tại Mỹ lên tiếng: “wow! So cheap! Tôi thường mang xe đi thay dầu 3 hay 4 tháng lần” Anh bạn H sống ở Mỹ sau anh H lên tiếng: “ủa thay nhớt xe chứ đâu phải thay dầu xe...” Hai anh kia cãi qua cãi lại suốt chuyến đi vì hai chữ dầu và nhớt, nhờ vậy mà hết buồn ngủ, xe đã lăn bánh đến Houston lúc nào không hay. Chỉ vì dầu và nhớt mà anh em hết buồn ngủ, ngôn ngữ tiếng việt phong phú hơn tiếng Mỹ. Anh bạn giáo sư Anh văn thích thú liền tra tự điển trong iphone và đưa cho hai anh bạn kia đọc. Oil có nghĩa là dầu, nhớt… hai anh bạn kia mắc mưu mà không biết. Điện và nước Nhân dịp tôi và anh bạn về thăm Quê hương và ghé Đà nẵng tham gia vài địa điểm du lịch nổi tiếng. Nhớ nhất là cảnh sắc tuyệt diệu của núi rừng và không khí trong lành mát mẻ của Bà Nà Hills, “Dừng chân Núi Chúa Bà Nà. Lắng nghe hơi thở mặn mà biển khơi.” Khi xe buýt đón chúng tôi từ khách sạn, đưa chúng tôi một vòng Thành phố thưởng ngoạn quang cảnh sau nhiều năm đổi mới. Bỗng dưng xe dừng lại và cô hướng dẫn viên của đoàn giới thiệu cây cầu Rồng nổi tiếng và rất đẹp về đêm. Cô tiếp, xem được cầu Rồng phun lửa và phun nước là một trong những khoảnh khắc mà du khách thường mong đợi. Hơn nữa, cầu được trang bị với hệ thống đèn điện độc đáo lung linh… tóm lại Rồng này… điện nước đầy đủ. (hic) Mọi người hú lên cười. Bạn tôi ở Mỹ nhiều năm, không hiểu về câu chuyện cho lắm, ngạc nhiên hỏi cô hướng dẫn viên. “Thế nào là điện nước đầy đủ, bao nhiêu mới đủ hả cô?” Cô hướng dẫn viên đỏ mặt cười tủm tỉm không dám trả lời và chỉ nói anh hỏi bạn anh giải thích cho. Sau một hồi tôi giải thích anh bạn tôi mới hiểu… à ra thế! Tiếng lóng của Việt Nam mình hay dùng cho những chị em có… tự hiểu.
Giuse 50 +


Vòng tay GiuseVòng tay yêu thương kết nối PHẦN III.


TCV Gioan trước 4 / 1975 Ban Giám Đốc và Tám lớp Chủng sinh dưới mái Trường TCV Thánh Gioan Đà Nẵng Đức Cha và Ban Giám Đốc PHẦN III. Vòng tay Giuse - Vòng tay yêu thương kết nối TCV Gioan trước 4 / 1975 210 Tấm Lòng Giuse 50 +


Lớp Phaolô Ban Giám Đốc Lớp FX I PHẦN III. Vòng tay Giuse - Vòng tay yêu thương kết nốiTCV Gioan trước 4 / 1975 211Tấm Lòng Giuse 50 +



LớpLớpLớpGiacôbêGiuseTêrêsa PHẦN III. Vòng tay Giuse - Vòng tay yêu thương kết nối TCV Gioan trước 4 / 1975 212 Tấm Lòng Giuse 50 +



Lớp LớpLớpVinh-sơnFXIICTTĐVN PHẦN III. Vòng tay Giuse - Vòng tay yêu thương kết nốiTCV Gioan trước 4 / 1975 213Tấm Lòng Giuse 50 +



1980 - 1999 PHẦN III. Vòng tay Giuse - Vòng tay yêu thương kết nối 1980 - 1999 214 Tấm Lòng Giuse 50 +


PHẦN III. Vòng tay Giuse - Vòng tay yêu thương kết nối1980 - 1999 215Tấm Lòng Giuse 50 +


PHẦN III. Vòng tay Giuse - Vòng tay yêu thương kết nối 1980 - 1999 216 Tấm Lòng Giuse 50 +


PHẦN III. Vòng tay Giuse - Vòng tay yêu thương kết nối1980 - 1999 217Tấm Lòng Giuse 50 +


2000 - 2009 Về nguồn 2005 PHẦN III. Vòng tay Giuse - Vòng tay yêu thương kết nối 2000 - 2009: Về nguồn 2005 218 Tấm Lòng Giuse 50 +




PHẦN III. Vòng tay Giuse - Vòng tay yêu thương kết nối2000 - 2009: Về nguồn 2005 219Tấm Lòng Giuse 50 +






PHẦN III. Vòng tay Giuse - Vòng tay yêu thương kết nối 2000 - 2009: Về nguồn 2005 220 Tấm Lòng Giuse 50 +






PHẦN III. Vòng tay Giuse - Vòng tay yêu thương kết nối2000 - 2009: Về nguồn 2005 221Tấm Lòng Giuse 50 +





Họp mặt 30/12/2005 PHẦN III. Vòng tay Giuse - Vòng tay yêu thương kết nối 2000 - 2009: Họp mặt 30/12/2005 222 Tấm Lòng Giuse 50 +








KV Long Khánh 18/03/2006 PHẦN III. Vòng tay Giuse - Vòng tay yêu thương kết nối2000 - 2009: KV Long Khánh 18/03/2006 223Tấm Lòng Giuse 50 +






Lễ tấn phong GM Giuse PHẦN III. Vòng tay Giuse - Vòng tay yêu thương kết nối 2000 - 2009: Lễ tấn phong GM Giuse 224 Tấm Lòng Giuse 50 +




PHẦN III. Vòng tay Giuse - Vòng tay yêu thương kết nối2000 - 2009: Lễ tấn phong GM Giuse 225Tấm Lòng Giuse 50 +





PHẦN III. Vòng tay Giuse - Vòng tay yêu thương kết nối 2000 - 2009: Lễ tấn phong GM Giuse 226 Tấm Lòng Giuse 50 +





PHẦN III. Vòng tay Giuse - Vòng tay yêu thương kết nối2000 - 2009: Lễ tấn phong GM Giuse 227Tấm Lòng Giuse 50 +






Họp mặt 2006 - cha Khải PHẦN III. Vòng tay Giuse - Vòng tay yêu thương kết nối 2000 - 2009: Họp mặt 2006 - cha Khải 228 Tấm Lòng Giuse 50 +







Bố già Khiết & Đức cha Giuse thăm bệnh nhân PHẦN III. Vòng tay Giuse - Vòng tay yêu thương kết nối2000 - 2009: Bố già Khiết & Đức cha Giuse thăm bệnh nhân 229Tấm Lòng Giuse 50 +








Hội ngộ 070707 PHẦN III. Vòng tay Giuse - Vòng tay yêu thương kết nối 2000 - 2009: Hội ngộ 070707 230 Tấm Lòng Giuse 50 +






PHẦN III. Vòng tay Giuse - Vòng tay yêu thương kết nối2000 - 2009: Hội ngộ 070707 231Tấm Lòng Giuse 50 +





Chia tay gia đình Thanh 2007 PHẦN III. Vòng tay Giuse - Vòng tay yêu thương kết nối 2000 - 2009: Chia tay gia đình Thanh 2007 232 Tấm Lòng Giuse 50 +







Trương Phước 31/12/2007 PHẦN III. Vòng tay Giuse - Vòng tay yêu thương kết nối2000 - 2009: Trương Phước 31/12/2007 233Tấm Lòng Giuse 50 +






Chia tay gia đình Ký 2008 PHẦN III. Vòng tay Giuse - Vòng tay yêu thương kết nối 2000 - 2009: Chia tay gia đình Ký 2008 234 Tấm Lòng Giuse 50 +








Họp mặt 07/2008 PHẦN III. Vòng tay Giuse - Vòng tay yêu thương kết nối2000 - 2009: Họp mặt 07/2008 235Tấm Lòng Giuse 50 +








Về nguồn 2009 PHẦN III. Vòng tay Giuse - Vòng tay yêu thương kết nối 2000 - 2009: Về nguồn 2009 236 Tấm Lòng Giuse 50 +







PHẦN III. Vòng tay Giuse - Vòng tay yêu thương kết nối2000 - 2009: Về nguồn 2009 237Tấm Lòng Giuse 50 +






PHẦN III. Vòng tay Giuse - Vòng tay yêu thương kết nối 2000 - 2009: Về nguồn 2009 238 Tấm Lòng Giuse 50 +




PHẦN III. Vòng tay Giuse - Vòng tay yêu thương kết nối2000 - 2009: Về nguồn 2009 239Tấm Lòng Giuse 50 +





2010 - 2019 Họp mặt Lagi 2010 PHẦN III. Vòng tay Giuse - Vòng tay yêu thương kết nối 2010 - 2019: Họp mặt Lagi 2010 240 Tấm Lòng Giuse 50 +







PHẦN III. Vòng tay Giuse - Vòng tay yêu thương kết nối2010 - 2019: Họp mặt Lagi 2010 241Tấm Lòng Giuse 50 +







Họp2011mặt PHẦN III. Vòng tay Giuse - Vòng tay yêu thương kết nối 2010 - 2019: Họp mặt 2011 242 Tấm Lòng Giuse 50 +








Họp2012mặt PHẦN III. Vòng tay Giuse - Vòng tay yêu thương kết nối2010 - 2019: Họp mặt 2012 243Tấm Lòng Giuse 50 +








Sài Gòn - Đà Nẵng 2012 PHẦN III. Vòng tay Giuse - Vòng tay yêu thương kết nối 2010 - 2019: Sài Gòn - Đà Nẵng 2012 244 Tấm Lòng Giuse 50 +








Họp mặt 2013 PHẦN III. Vòng tay Giuse - Vòng tay yêu thương kết nối2010 - 2019: Họp mặt 2013 245Tấm Lòng Giuse 50 +








Lễ Tấn Phong GM Anphongsô PHẦN III. Vòng tay Giuse - Vòng tay yêu thương kết nối 2010 - 2019: Lễ Tấn Phong GM Anphongsô 246 Tấm Lòng Giuse 50 +





PHẦN III. Vòng tay Giuse - Vòng tay yêu thương kết nối2010 - 2019: Lễ Tấn Phong GM Anphongsô 247Tấm Lòng Giuse 50 +




PHẦN III. Vòng tay Giuse - Vòng tay yêu thương kết nối 2010 - 2019: Lễ Tấn Phong GM Anphongsô 248 Tấm Lòng Giuse 50 +





Lễ Tạ ơn 14/09/2013 PHẦN III. Vòng tay Giuse - Vòng tay yêu thương kết nối2010 - 2019: Lễ Tạ ơn 14/09/2013 249Tấm Lòng Giuse 50 +








Họp mặt 2014 PHẦN III. Vòng tay Giuse - Vòng tay yêu thương kết nối 2010 - 2019: Họp mặt 2014 250 Tấm Lòng Giuse 50 +









Hội ngộ Vàng 2015 PHẦN III. Vòng tay Giuse - Vòng tay yêu thương kết nối2010 - 2019: Hội ngộ Vàng 2015 251Tấm Lòng Giuse 50 +







Ký - Sơn về Việt Nam 2016 PHẦN III. Vòng tay Giuse - Vòng tay yêu thương kết nối 2010 - 2019: Ký - Sơn về Việt Nam 2016 252 Tấm Lòng Giuse 50 +






PHẦN III. Vòng tay Giuse - Vòng tay yêu thương kết nối2010 - 2019: Ký - Sơn về Việt Nam 2016 253Tấm Lòng Giuse 50 +







Thanh - Quang về Việt Nam PHẦN III. Vòng tay Giuse - Vòng tay yêu thương kết nối 2010 - 2019: Thanh - Quang về Việt Nam 254 Tấm Lòng Giuse 50 +








PHẦN III. Vòng tay Giuse - Vòng tay yêu thương kết nối2010 - 2019: Thanh - Quang về Việt Nam 255Tấm Lòng Giuse 50 +








Họp mặt Lagi 2018 PHẦN III. Vòng tay Giuse - Vòng tay yêu thương kết nối 2010 - 2019: Họp mặt Lagi 2018 256 Tấm Lòng Giuse 50 +








Họp mặt 2019 PHẦN III. Vòng tay Giuse - Vòng tay yêu thương kết nối2010 - 2019: Họp mặt 2019 257Tấm Lòng Giuse 50 +








2020 - ... Đức Mẹ Bãi Dâu 2021 PHẦN III. Vòng tay Giuse - Vòng tay yêu thương kết nối 2020 - ...: Đức Mẹ Bãi Dâu 2021 258 Tấm Lòng Giuse 50 +








PHẦN III. Vòng tay Giuse - Vòng tay yêu thương kết nối2020 - ...: Đức Mẹ Bãi Dâu 2021 259Tấm Lòng Giuse 50 +








Sinh hoạt Đà Nẵng PHẦN III. Vòng tay Giuse - Vòng tay yêu thương kết nối Sinh hoạt Đà Nẵng 260 Tấm Lòng Giuse 50 +








PHẦN III. Vòng tay Giuse - Vòng tay yêu thương kết nốiSinh hoạt Đà Nẵng 261Tấm Lòng Giuse 50 +






PHẦN III. Vòng tay Giuse - Vòng tay yêu thương kết nối Sinh hoạt Đà Nẵng 262 Tấm Lòng Giuse 50 +






PHẦN III. Vòng tay Giuse - Vòng tay yêu thương kết nốiSinh hoạt Đà Nẵng 263Tấm Lòng Giuse 50 +





Bên nhau những lúc buồn Viếng mộ FX Đoàn Văn Cường Kính Viếng và cầu nguyện cho linh hồn phụ mẫu Trương Sỹ Mạnh Kính Viếng và cầu nguyện cho linh hồn thân phụ Trương Hữu Ánh Kính Viếng và cầu nguyện cho linh hồn nhạc mẫu Nguyễn Công Tráng Kính Viếng và cầu nguyện cho linh hồn nhạc mẫu Trương Sỹ Mạnh PHẦN III. Vòng tay Giuse - Vòng tay yêu thương kết nối Bên nhau những lúc buồn 264 Tấm Lòng Giuse 50 +





Kính Viếng và cầu nguyện cho linh hồn thân mẫu Đặng Quốc Trân Kính Viếng và cầu nguyện cho linh hồn thân phụ Đặng Quốc Trân Kính Viếng và cầu nguyện cho linh hồn thân mẫu Nguyễn Công Tráng Lễ giỗ cha Gioan Baotixita Phan Thanh Mai Phúng Viếng và cầu nguyện cho Phêrô Nguyễn Bá Chung PHẦN III. Vòng tay Giuse - Vòng tay yêu thương kết nốiBên nhau những lúc buồn 265Tấm Lòng Giuse 50 +





Lễ tang cha Đaminh Đỗ Anh Dũng Lễ tang cha Đaminh Đỗ Anh Dũng Kính Viếng và cầu nguyện cho linh hồn thân mẫu Phạm Quang Vinh Kính Viếng và cầu nguyện cho Phêrô Phạm Ngọc Tuất PHẦN III. Vòng tay Giuse - Vòng tay yêu thương kết nối Bên nhau những lúc buồn 266 Tấm Lòng Giuse 50 +




Cáo phó thân mẫu Nguyễn Thái Sơn Lễ tang thân mẫu Nguyễn Thái Sơn Kính viếng cho linh hồn thân phụ Đoàn Văn Cường Cáo phó thân mẫu Phan Văn Thanh Cáo phó thân mẫu Nguyễn Văn Ký Kính Viếng và cầu nguyện cho linh hồn nhạc mẫu Vân Mai PHẦN III. Vòng tay Giuse - Vòng tay yêu thương kết nốiBên nhau những lúc buồn 267Tấm Lòng Giuse 50 +






PHẦN III. Vòng tay Giuse - Vòng
50 +
Lớp Giuse Hải Ngoại
Phan Văn Thanh 366
T huở còn ngồi trên ghế Tiểu chủng viện, đứa nào cũng mơ một ngày nào đó sẽ được xuất ngoại qua Âu - Mỹ để tu học. Nhất là, khi thấy các cha giáo từ nước ngoài về, cha nào cũng đầy bằng cấp, giỏi giang, tinh thần cầu tiến và cách giảng dạy thật thoáng thật hay. Thời cuộc thay đổi. Sau 1975, nhiều gia đình, trong đó không ít những gia đình chủng sinh Gioan Đà Nẵng vượt biên ra nước ngoài. Có những người bạn thời gian dài bặt tăm, hỏi ra mới biết đã ở Mỹ, ở Úc, ở Canada, hay ở Pháp rồi. Cứ thế, dần dà cựu chủng sinh qua nước ngoài ngày càng đông, đặc biệt từ thời được gia đình thân nhân bảo lãnh. Một số anh em tiếp tục đường tu làm linh mục, đa số về sống đời gia đình với vợ hiền con ngoan. Năm 2005 gia đình Nguyễn Công Thịnh đến Mississippi, rồi 2007 gia đình Phan Văn Thanh sang Texas, vài tháng sau gia đình Nguyễn Văn Ký định cư ở Oklahoma, USA. Khi còn ở Việt Nam, sống trong vùng Hố Nai - Bàu Cá, ba gia đình đã thân tình hay gặp gỡ. Qua Mỹ là liên lạc với nhau liền. Thịnh đi trước, đã gặp Nguyễn Thái Sơn, từ Thái Sơn bắt đầu nối kết tới Đinh Xuân Long, Đinh Văn Huấn, Phùng Văn Thích, Nguyễn Huệ, rồi Nguyễn Văn Huyệt. Qua email, Nguyễn Văn Thành từ San Jose, California gửi lời chúc mừng gia đình Thanh đến Mỹ. Nhờ facebook, anh em nối với Nguyễn Ngọc Quang ở Úc, biết và thỉnh thoảng vài dòng tin nhắn hiếm hoi qua lại với Trương Hữu Ánh ở Seattle, WA. tay yêu thương kết nối Lớp 268 Tấm Lòng Giuse
Giuse Hải Ngoại



Mùa Xuân 2008, bất ngờ Lưu Văn Hoàng gọi. Hoàng từ Việt Nam sang, đang ở nhà anh Lưu Văn Minh, California. Hoàng nói sẽ bay qua Houston thăm Thái Sơn, rồi Sơn sẽ chở Hoàng qua Dallas thăm gia đình Thanh. Mới qua Mỹ gần nửa năm đã có bạn từ Việt Nam đến, bạn từ Houston gần 40 năm chưa gặp ghé thăm. Có gì vui hơn. Hoàng thì ở Việt Nam thỉnh thoảng vẫn gặp. Ngày Kinh - Hoàng thụ phong linh mục mình từ miền Nam ra tham dự. Còn Thái Sơn, từ độ ấy… 40 năm, vẫn nhớ vẫn mong gặp hắn. Trưa Chúa nhật Sơn chở Hoàng tới. Mấy mươi năm vật đổi sao dời, hình hài cũng khác. Thái Sơn, năm lớp Bảy, hắn mũm mĩm vào vai sơn nữ múa bài “Tiếng trống cao nguyên” , “Chiều lên bản thượng” chừ thành một ông to con râu rậm, nếu gặp ngoài đường chưa chắc đã nhận ra nhau. Ngày qua mau, đêm thức chuyện trò. Sáng sớm mai, hai vợ chồng dậy sớm. Vân nấu một nồi xôi đậu phộng, vì Hoàng kể vẫn thích xôi đậu phộng từ nhỏ đến giờ, để sẵn trên bàn cho hai thằng ngủ dậy điểm tâm. Mới đi làm được vài tháng, chưa có ngày phép để ở nhà chơi với bạn. Hai vợ chồng lặng lẽ đi làm mà lòng xót xót. Bạn bè ơi! Khi tụi nó ngủ dậy, mấy đứa con mình cũng đã lên trường. Hai đứa điểm tâm với nồi xôi đậu phộng, rồi Sơn chở Hoàng về lại Houston. Không thấy nhau để nói lời từ biệt. Sáng nay, ngồi trong hãng, Sơn nhắc lại chuyện đó. Thấy mắt mình cay cay! Giuse tay yêu thương kết nối 269Tấm Lòng
Giuse 50 +
PHẦN III. Vòng tay
- Vòng
Lớp Giuse Hải Ngoại



Trong căn phòng khách, trên chiếc bàn nhỏ, Long trong lễ phục Việt Nam hiệp dâng thánh lễ cùng các vợ chồng con cái anh em. Thánh lễ đầu tiên Long dâng cùng anh em Giuse nơi xứ người. Thánh lễ đầu tiên, anh em Giuse miền tha phương hiệp dâng cùng linh mục bạn. Thánh lễ đầu tiên Giuse họp mặt lần đầu tiên. Linh thiêng - xúc động. Ngồi quanh nhau bên bàn tiệc Chúa mà nhớ về những thánh lễ sớm mai nơi nguyện đường TCV ngày xưa có cha, có thầy, có bạn. Anh em chia sẻ cho nhau bao biến cố, bao đổi dời, bao khúc rẽ khúc quanh trong mấy mươi năm cuộc đời dâu bể. Đường đời qua lắm nỗi thăng trầm, nhiều khi không hiểu không biết Chúa dẫn đi đâu, tương lai rồi sẽ ra sao… Nhưng cứ tin cuộc đời mình trong bàn tay quan phòng yêu thương của Chúa. Mấy mươi năm nhìn lại càng thấy Thánh ý Chúa diệu kỳ. Chúa biết mình, lo cho mình hơn mình nghĩ mình lo. Những giọt nước mắt, những lời sẻ chia, những cung lòng rung động càng nối chặt nhau tình thân bè bạn. Thời gian mấy mươi năm không gặp, không gian vạn dặm cách xa không còn xa cách nữa mà gần gũi, mà như vẫn ngày nào ngồi bên nhau trong TCV. Tạ ơn Chúa. Ba ngày, sống lại với nhau với biết bao kỷ niệm ngày xưa nhắc lại, bao vui buồn sướng khổ trải qua. Khi chia tay, hẹn nhau mỗi năm một cuộc gặp gỡ. Năm tới cùng về Oklahoma, nhà Ký. Lòng
Họp mặt lần I – Dallas, Texas C ái hồn Gioan, cái tình Giuse cách xa là nhớ đến, có điều kiện là muốn kéo về gặp nhau. Việt Nam cũng vậy, qua Mỹ dù bận rộn hơn nhiều nhưng cũng cố khi nào có dịp Ngày 4 tháng Bảy năm 2014, lễ Độc Lập của Hoa Kỳ, hẹn nhau họp mặt lần đầu tiên tại nhà Phan Văn Thanh vùng Dallas, Texas. Hồi hộp, mong mỏi, chờ đợi. Đinh Xuân Long từ North Carolina, lái xe gần 15 tiếng đồng hồ ghé nhà Ký ở Oklahoma, rồi chở vợ chồng Ký về Dallas, gia đình Nguyễn Công Thịnh tận Mississippi qua, Nguyễn Thái Sơn ở Houston lên, lại tụ họp ở nhà Thanh. Đinh Xuân Long ra đi từ năm 1989, ngày xưa mảnh khảnh tướng nghệ sĩ chừ đã thành một linh mục rắn rỏi can trường. Mỗi đứa một hoàn cảnh, một môi trường sống, xa lâu vậy mà khi gặp nhau vẫn tình thân như chưa từng xa, như chưa từng lạ, như những ngày xưa cùng ăn cùng ở một nhà Tiểu Chủng Viện Gioan.
PHẦN III. Vòng tay Giuse - Vòng tay yêu thương kết nối Lớp Giuse Hải Ngoại 270 Tấm
Giuse 50 +




cội Để tìm thấy nhau Tóc sợi thêm màu Nụ cười thêm ý Mình thế này nhỉ Hơn là ước mơ Cho nhau tuổi thơ’ Buồn vui ngày ấy Bây chừ gặp lại Vẫn là ngày xưa Bên đời nắng mưa Mây trôi lãng đãng Một ngày biển rộng Rồi về với nhau Phan Văn Thanh 366 Houston - Texas July 2, 2016 PHẦN III. Vòng tay Giuse - Vòng tay yêu thương kết nốiLớp Giuse Hải Ngoại 271Tấm Lòng Giuse 50 +
Họp mặt lần II - Houston, Texas C uộc sống ở Mỹ thật bận rộn. Hẹn nhau là vậy mà có đến được đâu. Chỉ một mình Đinh Xuân Long giữ lời hẹn ghé nhà Ký ở Oklahoma City, còn lại phải đánh bài xù. Hai năm sau, 2016, cũng dịp nghỉ lễ Độc Lập, gia đình Ký, gia đình Thanh kéo về nhà Sơn ở Houston. Dịp này có thêm Đinh Văn Huấn, nhà gần đó cũng chạy tới. May mắn, đúng dịp Nguyễn Kinh qua Mỹ, đi dự Đại hội Đồng hương Thanh Đức hải ngoại tại Houston, anh em liên lạc được kéo về. Lần này ít hơn, nhưng lại mang tầm quốc tế vì có cả bạn từ Việt Nam sang. Cũng như lần Thái Sơn, hơn 40 năm chưa gặp Huấn Sơn Chà. Quá ngạc nhiên khi thấy hắn y chang như một ông nông dân Việt Nam thứ thiệt, một mình không vợ không con, sống vậy chăm lo cho các cháu, con người anh đã mất sớm. Nguyễn Kinh thì vẫn xuề xòa thân tình như ngày nào: “Gọi bằng tau mi đi, đừng có gọi tau bằng cha, nghe xa cách và mệt lắm!”. Bạn bè là vậy đó, chỉ có tình anh em chứ không chức không tước gì ráo. Y hệt Đinh Xuân Long. Mà vậy, anh em càng quý càng kính trọng hơn nhiều. Chén chú, chén anh, chuyện xưa, chuyện nay, chuyện cha thầy bè bạn. Một đêm rồi lại xa. Lại hẹn lại hò một ngày nào đó ở Việt Nam hay xứ Mỹ. NHỮNG HÒN ĐÁ CUỘI Những hòn đá cuội Lăn trên dòng đời Nhớ về nguồn





ĐẠI HỘI GIÁO DÂN ĐỊA PHẬN ĐÀ NẴNG HẢI NGOẠI G iáo dân Đà Nẵng Hải ngoại tổ chức Hội Ngộ Đồng Hương Giáo Phận Đà Nẵng Hải Ngoại lần thứ I vào ngày 02 tháng 9 năm 2018 tại Đền Thánh Tử Đạo Việt Nam (Shrine Of Vietnamese Martyrs) vùng Santa Clara - Nam California. Ba anh em Sơn, Thanh, Ký rủ nhau bay về tham dự với mong ước được gặp nhiều anh em Gioan, anh em lớp Giuse, bởi California đất lành chim đậu đa số dân Việt Nam tị nạn sinh sống tại tiểu bang này. Ba ngày sống ở nhà ba mẹ Thái Sơn. Hai bác và các chị em Sơn thật hiền lành, vui và hiếu khách. Ngồi viết những dòng này nhớ mẹ của ba đứa rủ nhau về với Chúa gần một năm rồi. Thấy ba đứa con sum vầy, ba bà mẹ hiền cũng muốn tụ họp với nhau. Xin Chúa thương đón ba người mẹ hiền của chúng con về an nghỉ trong lòng Chúa xót thương. PHẦN III. Vòng tay Giuse - Vòng tay yêu thương kết nối Lớp Giuse Hải Ngoại 272 Tấm Lòng Giuse 50 +




+
PHẦN III. Vòng tay Giuse - Vòng tay yêu thương kết nốiLớp Giuse Hải Ngoại 273Tấm Lòng Giuse 50
Đại điện giáo dân hải ngoại 40 giáo xứ thuộc giáo phận Đà Nẵng, khoảng 400 người, trong đó gia đình Tiểu chủng viện Gioan Đà Nẵng cũng là một thành viên, về hội ngộ. Từ Việt Nam, Đức Giám Mục Giáo phận Đà Nẵng, Giuse Đặng Đức Ngân cùng cha Phaolô Trần Quốc Việt (lớp Giacôbê), cha Giuse Nguyễn Kinh (lớp Giuse) cùng sang tham dự. Không như mong đợi, anh em cựu chủng sinh Gioan về không nhiều. Lớp Phaolô chỉ có anh Lê Kim Thành, anh Nguyễn Ruệ, anh Hoàng Gia Khánh, anh Huỳnh Ngọc Ánh; lớp Giacôbê có cha Trần Văn Kiểm, Nguyễn Xuân Minh, Phan Ngọc Hùng, Mai Văn Huy và cha Trần Quốc Việt; lớp Giuse gồm cha Nguyễn Kinh, Nguyễn Huệ, Phùng Văn Thích, Nguyễn Văn Ký, Nguyễn Thái Sơn và Phan Văn Thanh; lớp Têrêsa có cha Nguyễn Văn Long và vợ chồng Ngô Ngọc Lễ - Phương Thảo; cha Nguyễn Khắc Hy lớp Vinh Sơn; lớp dưới có Trần Kim Ngân, Trần Tuấn Khải, và Quang lớp CTTĐVN. Vỏn vẹn 20 anh em. Đặc biệt, cha giáo - giám luật Phêrô Hoàng Xuân Nghiêm từ Floria cũng về tham dự.





Từng Giáo xứ được xướng tên để vào nguyện đường dâng Thánh lễ. Những tên giáo xứ quen thuộc ngày nào: Chính tòa, Thanh Đức, Thanh Bình, Tam Tòa, Nội Hà, An Hải, Sơn Chà, An Thượng, Cồn Dầu, Hòa Khánh, An Ngãi, Phú Thượng, Trà Kiệu… xa hơn nữa Tam Kỳ, Ái Ng hĩa, Hà Tân, Hoằng Phước… xúc động trào dâng trong lòng tưởng như mình đang ở quê hương mẹ. Có giáo xứ đông đúc cả trăm như Thanh Đức, Thanh Bình… vài giáo xứ chỉ một, hai như Hà Tân, Hoằng Phước, và đặc biệt nghe tên Tiểu Chủng viện Thánh Gioan xướng lên, mọi người ngóng cổ nhìn. Những đứa con dấu yêu của địa phận, có những đứa làm linh mục, có những đứa dẫn vợ dẫn con vào nguyện đường. Ở đâu, làm gì, trong bậc sống nào chúng con cũng là những người con của Giáo phận Đà Nẵng. Đức cha Giuse Đặng Đức Ngân chủ tế, cha Matthêu Nguyễn Khắc Hy giảng lễ, Phùng Văn Thích lớp Giuse làm MC cho buổi lễ, cho tiệc liên hoan. Góp phần giúp vui trong chương trình văn nghệ tiệc liên hoan gồm đủ thành phần già trẻ lớn bé ba, bốn thế hệ. Vợ chồng Ngọc Lễ - Phương Thảo lớp Têrêsa với “Ba ngọn nến lung linh”, “Xe đạp ơi” đưa mọi người về với mái ấm gia đình Việt Nam, với những con đường mộng mơ một thuở nơi nào cũng có trên mảnh đất quê hương ngày xa xưa ấy. (Vài ngày sau trở về nhà, gần khuya Thích nhắn tin cho Thanh: “Thanh ơi, Ngọc Lễ - Phương Thảo có “Xe đạp ơi”, Thanh viết “Tình ca xích lô” đi:”. Và “Tình ca xích lô” được viết ngay đêm ấy.) Anh em Tiểu chủng viện chúng ta, Đức cha, các cha thầy, cha bạn cùng hợp ca nhạc phẩm “Thương về mái trường Gioan”, sáng tác của em Trần Tuấn Khải lớp Phanxicô nhỏ và nhạc phẩm KInh Hòa Bình để kết thúc buổi tiệc liên hoan ấm cúng nghĩa tình. Bế mạc Đại Hội với cái hẹn Hội ngộ đồng hương 3 năm một lần. Hy vọng lần tới anh em Gioan, Giuse đông hơn sẽ đông hơn. thương kết Lòng
nối Lớp Giuse Hải Ngoại 274 Tấm
PHẦN III. Vòng tay Giuse - Vòng tay yêu
Giuse 50 +




PHẦN III. Vòng tay Giuse - Vòng tay yêu thương kết nốiLớp Giuse Hải Ngoại 275Tấm Lòng Giuse 50 +
Nhà Nguyễn Huệ là nơi họp mặt gia đình Gioan, anh em lớp Giuse trong những ngày Hội ngộ. Sáng cà phê hàn huyên tâm sự, tối ăn nhậu kể chuyện cuộc đời. “Huệ lắc” ngày xưa bây giờ không thấy lắc, đĩnh đạc hẳn ra, ít nói nhưng khi mở miệng thì giọng thật to, tuôn ra vài câu rất hóm hỉnh. Thích monkey, vẫn dong dỏng, đầu đã hói, tóc pha màu muối mà vẫn nhanh nhẹn và tinh nghịch như thuở nào. Thánh Kiểm ngày nào hiền lành, ăn nói từ tốn nhỏ nhẹ như con gái - bây giờ là cha phụ trách Trung tâm Thánh Tử Đạo Việt Nam Hải ngoại hoàn toàn lột xác, dí dỏm, hay chuyện, thao thao bất tuyệt, hóm hỉnh có duyên kể chuyện làm mọi người cười nghiêng ngả. Cha Mai Khải Hoàn cũng vui và nhiều chuyện mục vụ xứ người, thú vị không kém. Nhớ lại, thương bố Hoàng Xuân Nghiêm quá! Người cứ như tên, cố gắng vui hòa đồng cách mấy cũng cứ lạnh lạnh nghiêm nghiêm. Bố mong ước “Anh em Gioan hải ngoại cố gắng tổ chức lại ngày Hội ngộ như những năm đầu, và nhớ nhắn tin cho bố, dù ở đâu bố cũng sẽ về tham dự”. Phải chăng là điềm báo, là lời trăng trối cuối cùng. Hai năm sau, bố ra đi vĩnh viễn, về với Chúa. Hẹn bố ngày Hội ngộ cùng chúng con mai này trên Nước Trời. Xin bố cầu nguyện cho chúng con.




PHẦN III. Vòng tay
Hải Ngoại
Vòng
Họp mặt lần III - Dallas, Texas July 4, 2019 Đứa nào cũng quyết tâm nối lại ngày họp mặt anh em. Hẹn và hứa. July 4, 2019, anh em lại về nhà Thanh ở Dallas. Lần này đông hơn. Ngoài Long, vợ chồng Ký, gia đình Thịnh, Thái Sơn thêm Đinh Văn Huấn, đặc biệt Lê Quang Vinh sang Mỹ đúng dịp. Huấn Sơn Chà đem cây nhà lá vườn thơm thảo tặng anh em. Mướp của hắn dài và to, bầu thì lại mướt. Thế mà vẫn cứ độc thân. Anh em hối thúc, bày trò, cố vấn, giới thiệu… nhưng hễ nhắc đến chuyện lứa đôi là hắn lách trơn tuột như lươn. Một ngày kéo nhau đi Austin, thủ phủ tiểu bang Dallas, thăm Tòa nhà quốc hội để chiêm ngưỡng vẻ hùng tráng, vững chắc mà đầy phóng khoáng tự do của đất nước có châm ngôn sống “In God we trust”, với tấm bia Mười Điều Răn sừng sững trong khuôn viên. Dịp này anh em cũng bàn thảo ngày về Việt Nam hội ngộ Kỷ niệm 50 năm lớp Giuse bước chân vào chủng viện (1971 - 2021). Chương trình sơ khởi vạch ra, sẽ nối kết với Giuse quê nhà bàn tính tiếp. Lòng cùng lòng, nơi khắp nơi ngóng về ngày hạnh phúc đó trong tâm tình cảm tạ, cầu xin Chúa chúc lành. Giuse - tay yêu thương kết nối Lớp Giuse 276 Lòng 50
Tấm
Giuse
+




PHẦN III. Vòng tay Giuse - Vòng tay yêu thương kết nốiLớp Giuse Hải Ngoại 277Tấm Lòng Giuse 50 +






Thanh: Ok Long. Ghé đi. Tụi này vô nhiễm Coronavirus rồi. Ghé làm lễ. Làm lễ giỗ 11 năm cho ba Vân, đúng ngày luôn. Nhậu nữa chứ. Thứ Năm 30/4/2020 Long: Ok. Vay ghe chieu Chua nhat. Ky di Dallas khong duoc ha. Neu khong minh se ghe Ky. Thái Sơn: Long ơi, cuối tuần này mình bận rồi. Nếu có ghé Dallas hoặc OKC , AE họp mặt vui vẻ nhe Nhớ trực tuyến thánh lễ (Cha Long dâng) nhé thầy Thanh. ACE Gie su sẽ dự. Chúa nhật 3/5/2020 Thanh: Chiều nay Đinh Xuân Long (cha Long rùa) sẽ ghé chơi nhà Thanh. Năm nay vì đại dịch nên không có anh em nào về họp mặt. Long sẽ dâng lễ CN tại nhà Thanh lúc 5:00 chiều (5:00 sáng thứ Hai ở VN), mình sẽ set up streaming trên messenger. Mời anh chị em tham dự. Vậy là giữa mùa Đại dịch bạn đến thăm nhà, dâng thánh lễ. Vui quá là vui.
Họp mặt lần Texas – Oklahoma City, OK
Long: Cung cac cau, Minh dang o Port Arthur TX, du tru se di tham cac cau vao cuoi tuan. Minh di vacation toi tuan toi. Cho minh biet chuong trinh cac cau the nao, minh se di toi noi. Long rua. Neu khong co gi thay doi, minh se ghe Thanh chieu Chua nhat. Neu Thanh muon se lam le Chua nhat tai nha Thanh.
July 4, 2019 Đại dịch Covid 19 như bóng ma phủ toàn cầu. Ngày từng ngày, nơi này nơi kia, từ Đông sang Tây, từ Nam xuống Bắc người người nhiễm bệnh, la liệt tử vong. Lock down. Đóng cửa. Cách ly. Mọi chương trình dừng lại không biết đến khi nào. Hồi tâm, sám hối, nguyện cầu, nương vào nhau, bám lấy nhau, trao nhau hy vọng Chúa thương rồi trời sẽ sáng. Lớp Giuse nhỏ nhoi cùng chương trình về quê hương Hội ngộ 50 năm cũng trôi theo dịch bệnh toàn cầu.
4:45 chiều CN Texas, tức 2:45 California, 4:45 sáng thứ Hai VN. Từ Texas Thanh mở Messenger video chat của Lớp Giuse group. PHẦN III. Vòng tay Giuse - Vòng tay yêu thương kết nối Lớp Giuse Hải Ngoại 278 Tấm Lòng Giuse 50 +
NIỀM VUI GIA ĐÌNH GIUSE Mùa Covid-2019 (Facebook Thanh Phan) Thứ Tư 29/4/2020
IV - Dallas,
Cuối tháng 3 năm 20, trên 50 tiểu bang Hoa Kỳ có lệnh lock down, các biên giới tiểu bang đóng cửa, không qua lại. Một tháng sau, nhiều tiểu bang mở cửa trở lại. Đinh Xuân Long nhà ta lại tung cánh giang hồ…

PHẦN III. Vòng tay Giuse - Vòng tay yêu thương kết nốiLớp Giuse Hải Ngoại 279Tấm Lòng Giuse
Gặp nhau trong thời điểm này đã là một hạnh phúc lớn. Cùng nhau hiệp dâng thánh lễ tạ ơn cầu nguyện cho nhau càng là một đại phúc. Tạ ơn Chúa. Tạ ơn thánh Giuse bổn mạng cho chúng con có nhau, sống với nhau, yêu mến nhau và giữ tình bền chặt với nhau trong đời.
Lần lượt Sơn và con gái Paulin từ Houston, Ký - Tâm Oklahoma, Thích California, vợ chồng Trân - Hòa, Tráng - Kiệm, Tuyết ở Đà Nẵng hội ngộ online cùng gia đình Thanh và cha Long hiệp dâng thánh lễ Chúa nhật Chúa Chiên Lành.
50 +




Chiều nay thứ Hai 4/5/2020 Long qua nhà Ký Oklahoma. 6:00 chiều, Thánh lễ online tại nhà Ký hôm nay anh chị em tham dự đông hơn. Có thêm Hoa vợ Pet Bình, vợ chồng VinhLễXuân.xong ăn Bún bò giò heo Cô Xuân online. Cùng hẹn, cùng mong ngày hội ngộ Giuse 50 hè năm 2021. Xin Chúa chúc lành gia đình Giuse chúng con và cho chúng con được cùng gặp nhau đầy đủ trọn vẹn ngày Hội Ngộ 50 năm tại quê hương Đà Nẵng thân yêu. Thanh Phan Lớp Giuse tham dự lễ online, Long rùa chủ tế Jeanmarie Dang Cám ơn Thanh đã đưa tin, hình ảnh thật quý giá cho những Thánh lễ và gặp mặt online đầu tiên của lớp. Sốt sắng, vui và cảm động nữa. Nguyễn Xuân ai mặc ao đỏ giống cu zet vậy A Thanh Phan Thằng Trí, con trai Thanh Vân đó Xuân. Cu zet sao ở nhà anh. Nguyễn Xuân oh e đãng trí hiiii sao cũng giống quá Thanh Phan chắc tại giống thánh Giuse Nguyễn Xuân Son Nguyen Cám ơn Vân Thanh và Tâm Ký đã tạo cơ hội cho AE Giuse được gặp gỡ chít chát qua FB messenger, và hiệp dâng thánh lễ trực tuyến do Cha Long chủ sự. Cám ơn Long rùa. Matta Nguyệt Cảm thấy vui. Cám ơn Cha Long và các anh chị lớp Giuse sau này nếu có cơ hội mình tiếp tục dâng lễ như vậy nữa nhé để chúng ta dù xa nhau vẫn được vui với nhau trong tình yêu của Chúa tay Giuse - Vòng tay yêu thương kết nối Lớp Giuse Hải Ngoại 280 Tấm Lòng Giuse 50 +
PHẦN III. Vòng

+
PHẦN III. Vòng tay Giuse - Vòng tay
Cây Thánh giá thân yêu: Các bạn có thấy cây thánh giá trên bàn Long đang dâng lễ ở nhà Thanh không? Vô cùng thân yêu và quý hiếm đó! Các bạn nhận ra chưa? Đó là một trong những cây thánh giá treo trên tường các phòng học, phòng ngủ, phòng hội, phòng ăn, các phòng sinh hoạt khác ngoài nhà nguyện. Thánh giá rất đặc biệt với hình Chúa Giêsu chịu nạn được vẽ bằng đôi nét đơn giản, là tác phẩm của cha G.B Nguyễn Bá Vi thời còn là thầy ở Đại Chủng Viện Xuân Bích Huế (Thầy là con đỡ đầu của bố Đốc, thỉnh thoảng các dịp lễ thầy hay ghé về Tiểu chủng viện đôi ngày, Những bức họa nho nhỏ treo rải rác ở hành lang các tầng lầu cũng là những tác phẩm của thầy). Vào khoảng cuối năm 1983, nghe tin Tiểu chủng viện Thánh Gioan Đà Nẵng sắp bàn giao cho nhà nước, Thanh vội viết thư cho em Phạm Đình Quang lớp F.X II nhờ em lấy cho cây Thánh giá treo tường. Ngày trở về nhà ở Hố Nai, Quang ghé nhà mình đưa cho bọc giấy. Mở ra, cây Thánh giá thân yêu một thời cùng đi lúc học, lúc ăn, khi chơi, khi ngủ… không dừng được nước mắt. Từ ngày đó, cây thánh giá này đi theo mình lúc còn độc thân đến khi lập gia đình có con cái, từ Việt Nam sang đến Hoa Kỳ và hy vọng sẽ cùng đi cho đến đời con đời cháu. yêu thương kết nốiLớp Giuse Hải Ngoại 281Tấm Lòng Giuse 50


Họp mặt lần V - Houston, Texas July 4, 2021 Đại dịch tạm lắng, nhưng mọi người vẫn tự đề phòng tối đa con virus corona quái ác có thể xuất hiện bất cứ lúc nào và kết bạn với bất kỳ ai. Năm nay, Thanh – Vân kỷ niệm 35 năm ngày cưới. Tình bạn bè yêu thương mạnh hơn Covid nên tìm đến gặp nhau tại nhà Thái Sơn ở Houston. Huấn Sơn Chà đưa vợ chồng Thanh – Vân về thăm giang sơn của nó. Nhà rộng thoáng, khu vườn Việt Nam xanh tươi với giàn mướp, bí bầu, khổ qua lủng lẳng, thêm những anh cà dái dê tim tím lấp ló mời gọi ánh nhìn. Rảo quanh vườn, hái một rổ lá lốt, hàng hiếm đó, luộc một chục trứng gà thả vườn. Ngon tuyệt! Củ soát mọi ngóc ngách nhà nó. Phòng khách, bàn thờ, nhà bếp, 3 phòng dành cho các cháu tươm tất thật. Đến vùng cấm địa, phòng ngủ của hắn. Lạy Chúa tôi! Sao thế này! Một manh chiếu cũ trải trên nền nhà với chiếc gối đơn! Bạn tôi đó! Tu hay khùng! Không biết. Nhưng thương nó quá. Không vợ con, cả đời chăm sóc mấy đứa cháu con người anh mất sớm. Giống Tự đầu bò. Lớp Giuse cũng có nhiều quái - hay - vĩ nhân đời thường! PHẦN III. Vòng tay Giuse - Vòng tay yêu thương kết nối Lớp Giuse Hải Ngoại 282 Tấm Lòng Giuse 50 +




Thành công nơi xứ ngườiHank”s Barbershop Oklahoma City, OK Nhớ năm 2018, Ký gửi cho một bài báo viết về ông chủ tiệm hớt tóc Hank’s Bar bershop và gia đình. Thật vui khi thấy bạn mình thành công nơi xứ người. Mời các bạn vào link này để đọc. ly-to-oklahoma-city-business/60533373007https://www.oklahoman.com/story/business/columns/2018/04/05/barbers-nguyen-bring-fami Bạn nào có dịp đến Oklahoma City, ghé vào Hank’s Barbershop, đích thân ông chủ tiệm Giuse Ký Nguyễn sẽ chiêu đãi một chầu hớt tóc miễn phí kèm theo khuyến mãi cạo mặt cạo râu ngon lành. Hội ngộ Về Nguồn TCV Gioan và 50+ của lớp Giuse tại Đà Nẵng ngày 6, 7, 8 tháng 7 năm nay, ước mong đã lâu mà dịp này chỉ có Phùng Văn Thích về được với anh em. Còn lại, ngậm ngùi nhìn về và đành hẹn một ngày nào đó, anh em ơi. Bên đời nắng mưa Mây trôi lãng đãng Một ngày biển rộng Lại về với nhau… Thương vậy đó! Hồn Gioan – Tình Giuse. Năm nay, nhà Sơn có Hằng vợ hắn và con gái Pauline rất vui và tận tình với anh em... Tung tăng dưới hồ chán, lên bờ lại hái lá lốt. Houston giống giống Việt Nam, mưa và ẩm, trồng được nhiều giống rau và cây ăn trái . Dân Oklahoma và Dallas mê món thịt bò nướng, xào lá lốt nên dịp nào ghé nhà Sơn cũng tận thu đem về. Bữa ăn tối
với chai rượu 21 Sơn đãi mừng 35 năm đám cưới Thanh – Vân. Vui và cảm động quá chăng mà mới mấy ly Thanh đã không biết, cứ hỏi “Twenty one or thirty five?” Tội hai thằng bạn thân phải săn sóc tận tình, kkkk PHẦN III. Vòng tay Giuse - Vòng tay yêu thương kết nốiLớp Giuse Hải Ngoại 283Tấm Lòng Giuse 50 +




PHẦN III. Vòng tay Giuse - Vòng tay yêu thương kết nối Hội ngộ Về Nguồn 2022 284 Tấm Lòng Giuse 50 +
Sân
Ngày thứ nhất. huyến bay khởi hành đi Đà Nẵng lúc 5:50 sáng ngày 6 tháng 7 năm 2022. Chúng tôi sẽ phải có mặt ở sân bay trước 2 giờ theo quy định. Tôi hẹn các bạn Sài Gòn chậm nhất phải có mặt tại sân bay lúc 4:00 sáng. Loay hoay với chuyện kỷ yếu của lớp, bé Tú Linh - người phụ trách việc dàn trang, trình bày cuốn Tấm Lòng Giuse 50+, kỷ niệm 50 năm lớp Giuse nhập học TCV Thánh Gioan năm 1971 - update file trình chiếu khoảng 145 trang. Tôi mày mò download về laptop rồi chép qua chiếc usb để đi hội ngộ, trình chiếu cho Gia đình Gioan xem trước một phần cuốn sách mà lớp tôi đã dự kiến sẽ làm xong trước ngày hội ngộ, gửi tặng các đấng bậc, mỗi gia đình, thành viên và những người thân thích làm kỷ niệm, như một tấm lòng của lớp Giuse chúng tôi dành cho mọi người. Thật tiếc “mưu sự tại nhân thành sự tại thiên”. Chúng tôi chỉ là những đứa trẻ nhiều tuổi trong lĩnh vực làm kỷ yếu. Bài vở, hình ảnh gửi về ban biên tập những ngày cuối lại đến nhiều hơn tưởng tượng, anh em hè nhau thức đêm, thức ngày vẫn làm không xuể. Do vậy cuốn sách đã không thể hoàn thành theo dự tính, chỉ mong giới thiệu đến mọi người: trong tương lai thật gần cuốn sách sẽ đến tay quý vị. Xin vui lòng thông cảm. Xem đồng hồ 23:30, tôi tắt máy, đi ngủ để sáng mai khởi hành sớm. Chập chờn mãi mới ngủ, tai nghe lơ mơ như có tin nhắn ở zalo. Một, hai, ba tiếng điện thoại báo. Chắc là có chuyện gấp. Tôi bấm mở điện thoại, dụi mắt nhìn đồng hồ: mới hơn 2 giờ sáng. Tôi lại nghe tiếng báo có tin nhắn mới bên zalo. Mở ra xem thì đúng vậy. Bé Tú Linh đang tranh thủ dàn trang và sửa các hình ảnh theo yêu cầu của chú PVT, tổng biên tập của chúng tôi. Bé ở Sài Gòn, chú ở Dallas. Cách nhau chỉ nửa vòng trái đất! Tôi bật dậy, mở laptop, bỏ usb vào xoá file trình chiếu tối qua mới chép. Lại download file bé Tú Linh mới update, rồi lại sao chép vào usb. Tưởng thế là xong phần chuẩn bị cho buổi trình chiếu. Tưởng vậy nhưng không phải vậy, tôi phải xóa cũ chép mới tới lần thứ ba, nhìn đồng hồ 3:20. Tôi quyết định dừng việc này lại để chuẩn bị ra sân bay cho kịp, kệ chú cháu nhà họ. Đúng 4 giờ sáng, nhóm chúng tôi, những người tới trễ nhất, có mặt, Chưa đến quầy check in, tôi thấy nhóm đi trước đang làm thủ tục. Bực mình tôi nói lớn tiếng sao không chờ cùng làm thủ tục cả lớp mà làm riêng lẻ? Sorry các bạn nghe, đừng trách anh già ôm đồm chuyện thiên hạ này. Công việc gấp gáp đôi khi làm người ta thất thường. Đến Đà Nẵng còn khá sớm, khách sạn chưa cho nhận phòng. Theo chương trình chúng tôi đi ăn sáng, mì Quảng quán Bà Mua. Họ nấu theo cách nấu của người Quảng, tôi ăn hơi mặn so với món mì Quảng vợ nấu. Và nếu phải đưa ra nhận xét thì mì Quảng vợ tôi nấu, ăn ngon miệng hơn ăn ở quán! Dù vợ tôi là dân ‘Bắc kỳ rốn’. bay Đà Nẵng Mì Quảng quán Bà Mua
tsMạnh 339 Hội ngộ Về Nguồn 2022 C


Hồ
Về nhà vợ chồng Tráng Kiệm gần đó, chúng tôi chuyện trò rôm rả rồi kéo nhau ra vườn chụp hình. Các cụ ông cụ bà cũng biết tranh thủ hỉ? Tranh nhau làm những pô ảnh đầy nhóc! Về khách sạn, làm thủ tục nhận phòng và gửi hành lý. Khách sạn có hồ cá koi với size lớn và màu sắc rất đẹp.
Nhà
PHẦN III. Vòng
Trước
Hơn 10 giờ sáng, chúng tôi lên xe đi Bà Rén, đến nhà vợ chồng Lê Tín - Lượng. Hai mươi năm trước, gia đình này nghèo lắm. Lớp Giuse Sài Gòn có dịp ra Đà Nẵng cũng ghé thăm. Căn nhà nhỏ, lợp ngói nhưng không có cửa, cái cánh cổng cũng không có. Trong nhà không có tài sản gì quý giá nên chẳng sợ mất trộm. Làm cổng, cửa là thừa! Vào nhà, tôi thấy vệt bẩn cao khoảng hơn 2 mét còn in hằn trên tường do nước sông Thu Bồn dâng cao gây lụt vài tháng trước còn để lại. Đã nghèo lại luôn gặp cái eo. Lớp chúng tôi đã rủ nhau cứu trợ, nhưng thời điểm đó chỉ giúp được chút chút như kiểu “tiền vào nhà kẻ khó, như gió vào nhà trống”. “Sông có khúc, con người ta có lúc”. Gia đình bạn tôi rất may mắn được ơn trên phù hộ, thoát nghèo một cách thần kỳ. Đứa con gái lớn tên Lê Linh rất ngoan, tốt nghiệp đại học xong mở công ty làm ăn rất thành công. “Một người làm quan, cả họ được nhờ”. Ở đây con cái thành công, cha mẹ và gia đình được nhờ. Lớp tôi đến chung vui cùng gia đình bạn. Chúc gia đình ngày càng sung túc, an vui. Mừng gia đình bạn có con ngoan và hiếu thảo. Trong bữa cơm, tôi lấy điện thoại, vào drive để cho các bạn xem về cuốn Tấm Lòng Giuse 50+ đang làm dở dang. Cháu Linh cũng xem và có ý muốn viết bài tham gia. Chẳng cần nhiều lời, tôi mời cháu cộng tác và nhanh hơn dự kiến, qua hôm sau cháu đã gửi bài cho tôi. Không biết các bạn khác nghĩ gì? Riêng tôi khi đọc bài cháu viết như một lá thư gửi các chú lớp Giuse, đã rất xúc động và tôi đã chat với nhóm làm kỷ yếu đến nỗi quên ráp cục pin vào máy chụp hình. Một ngày trong chương trình di chuyển từ Trung Tâm Mục Vụ - An Ngãi - Trà Kiệu - Đền Thánh Anrê Phú Yên – và quan trọng nhất là về thăm lại mái trường TCV Thánh Gioan thân yêu ngày xưa, đúng nghĩa là VỀ NGUỒN, với chiếc máy ảnh không có pin! Thật đoảng vị! Hôm sau nữa cháu lại gửi cho tôi mấy dòng thơ. Bé Linh nhà Lê Tín giỏi thật. Các chú cám ơn con thật nhiều. Tự nhiên chú cũng thấy hãnh diện vì con đó. Chúc con và cả gia đình luôn khỏe mạnh, gặp nhiều may mắn và luôn luôn bình an. Tráng Kiệm Vườn nhà Tráng Trong nhà Tín cá koi ở khách sạn cửa nhà Lê Tín tay
Lê
Giuse - Vòng tay yêu thương kết nốiHội ngộ Về Nguồn 2022 285Tấm Lòng Giuse 50 +





Về lại khách sạn, sau khi nhận phòng và sắp xếp đồ đạc, tôi cầm cuốn Tấm Lòng Giuse 50+ in thử còn dở dang và chiếc usb chép file trình chiếu sang Trung tâm mục vụ Giáo phận Đà Nẵng tìm gặp anh Công và anh Hùng. Gặp anh Hùng, tôi giao chiếc usb để nhờ anh chiếu cho cả gia đình Gioan xem, coi như chính thức giới thiệu cuốn sách. Gặp được anh Trần Quốc Công, người có cách viết và ví von rất hay để anh đọc qua và cho ý kiến cũng như nhờ anh viết cho lớp Giuse vài dòng. Coi như công việc lớp giao tôi đã hoàn thành. Còn hoàn thành tới đâu thì thời gian sẽ trả lời. Mưu sự tại tôi, thành sự tại anh là thế đấy!
Có chuyện này phải nói nên lời: cảm ơn Đức cha An Phong, cảm ơn Đức cha Giuse, cảm ơn cha Trần Đức Cường, cảm ơn anh chị Trần Thắng lớp FX1, cảm ơn lớp Giuse, cảm ơn anh chị Chí lớp Vinh Sơn, cảm ơn anh chị Tế lớp FX2 và tất cả những người đã góp công sức, của cải vật chất cũng như tinh thần cho Hội ngộ về nguồn. Cũng phải nói lời cảm ơn đến anh chị Mai Văn Huy lớp Giacôbê đã tài trợ bia, nước uống cho những bữa ăn chính của Hội ngộ. Xin Chúa trả công bội hậu cho tất cả
những mạnh thường quân đã hỗ trợ cuộc Hội ngộ về nguồn 2022 này. Lần nữa xin cảm ơn tất cả. Tập hát Tại hội trường Tại hội trường PHẦN III. Vòng tay Giuse - Vòng tay yêu thương kết nối Hội ngộ Về Nguồn 2022 286 Tấm Lòng Giuse 50 +



Buổi chiều, tất cả chúng tôi tập trung tại hội trường nghe thông báo chương trình Hội ngộ 2022. Bữa cơm tối đầu tiên có một sai sót khó quên. Tôi và anh NC Tráng lo phân phối bia, nước ngọt cho các lớp trưởng theo tiêu chuẩn nhà tài trợ. Tôi và ban tổ chức đã không phối hợp. Kết quả là khi bia, nước ngọt, nước suối tới tay mọi người thì không có ly riêng để uống, cũng không có đá làm mát lạnh đồ uống. Lần nữa xin nhận thiếu sót và mong tất cả thông cảm. Chúng tôi sẽ khắc phục lần sau. Bia đá đã có từ thời ông Môsê (mười điều răn), vậy mà lần Hội ngộ này không có? Thôi gặp nhau vui là chính, những chuyện khác mong được xí xóa cho qua. Nhưng tôi chắc rằng, mọi người uống bia, nước ngọt không lạnh, không có đá cũng là một trải nghiệm khó quên. Buổi tối lớp Giuse tổ chức ăn nhẹ trên sân thượng khách sạn. Thôi thì đủ thứ chuyện, có cả chuyện bù khú được lôi ra để hàn huyên tâm sự. Lâu lắm rồi chúng tôi mới gặp lại nhau nên câu chuyện chỉ tạm dừng khi đồng hồ chỉ những phút cuối trong ngày.
Ăn đêm tại khách sạn Cơm tối 06/07/2022 PHẦN III. Vòng tay Giuse - Vòng tay yêu thương kết nốiHội ngộ Về Nguồn 2022 287
Tấm Lòng Giuse 50 +
Cơm tối 06/07/2022



Q ua ngày 7/7 là ngày sinh hoạt chính của Hội ngộ lần này. Chúng tôi ăn sáng bằng món bánh ướt giò lụa, ít rau sống và nước chấm. Không hoành tráng nhưng cũng có thức ăn bỏ bụng.
Giuse 50 +
Ngày Thứ hai.
Đến giờ chính thức khai mạc đại hội, hầu hết các lớp có áo quần đồng phục riêng của mình. Lớp chúng tôi khá chỉn chu và mọi thành viên đều mặc đồng phục: nam áo sơ mi trắng, thắt cà vạt màu đỏ đô; nữ áo dài đỏ đô và quần dài màu vàng kem. Nhìn bọn già chúng tôi cũng khá bắt mắt. Dù sao cũng là kỷ niệm 50+ mà! Sau tuyên bố khai mạc của cha Mai Thái, trưởng ban tổ chức Hội ngộ Về Nguồn 2022, những tâm tình của các cha, thầy giáo, và lần này đặc biệt có lời phát biểu của soeur Triều, là người chị đã từng sát cánh với anh em chúng tôi trên vườn rau, luống khoai, vồng sắn trong giờ lao động những năm sau 1975. Xin cám ơn tất cả các ân sư đã nuôi dưỡng, dạy dỗ, chăm sóc chúng con như những người cha, người mẹ trong gia đình suốt nhiều năm để tất cả chúng con được như ngày hôm nay. Cầu Chúa luôn phù trợ, ban ơn bình an đến các ngài.
PHẦN III. Vòng tay Giuse - Vòng tay yêu thương
Dự lễ khai mạcKhách mời danh dự Hội ngộ về nguồn 2022 kết Lòng
nối Hội ngộ Về Nguồn 2022 288 Tấm


+
Thánh lễ đồng tế được cử hành long trọng tại Trung Tâm Mục Vụ Giáo Phận Đà Nẵng, có live streaming cho anh chị em phương xa theo dõi, Đức giám mục Giuse Đặng Đức Ngân chủ tế, Đức giám mục Giuse Châu Ngọc Tri, các cha giáo Nguyễn Văn Đán, Nguyễn Trí Dũng, các linh mục môn sinh của gia đình Gioan Mai Thái, Trần Đức Cường, Đoàn Quang Dân, Nguyễn Văn Thịnh, Trần Quốc Việt, Hoàng Gia Thành, Nguyễn Kinh, Nguyễn Đức Ngọc, Lưu Văn Hoàng, Nguyễn Thanh Sơn, Đinh Tuấn Hậu, Trần Ngọc Nhơn, Nguyễn Hùng, Trần Công Thuận… và một số linh mục khách mời cùng đồng tế.
Thánh lễ đồng tế 07/07/2022 Tham dự Thánh lễ PHẦN III. Vòng tay Giuse - Vòng tay yêu thương kết nốiHội ngộ Về Nguồn 2022 289Tấm Lòng Giuse 50




Lớp Giacôbê Lớp Giuse Lớp Phaolô Lớp FX1 Lớp Têrêsa Lớp Vinh Sơn Lớp FX2 Lớp CTTĐ PHẦN III. Vòng tay Giuse - Vòng tay yêu thương kết nối Hội ngộ Về Nguồn 2022 292 Tấm Lòng Giuse 50 +








không thiếu cơm, thức ăn vẫn còn dư trên bàn. Bữa tiệc chính ngày 07/07 nam Bữa tiệc chính ngày 07/07 nữ Bữa tối ngày 07/07 nam Bữa tối ngày 07/07 nữ PHẦN III. Vòng tay Giuse - Vòng tay yêu thương kết nốiHội ngộ Về Nguồn 2022 293Tấm Lòng Giuse 50 +
Bữa trưa là đại tiệc của chúng tôi. Lần này có bia đá đàng hoàng tử tế. Không hoành tráng như tiệc cưới, không tràn đầy ân sủng như khi xưa dân Do Thái được ăn manna, bánh từ trời xuống, nhưng tất cả ăn một bữa no nê và rất ngon. Cám ơn ban tổ chức, đặc biệt những người nấu ăn cho bữa đại tiệc này. Bữa cơm tối ngày thứ hai được rút kinh nghiệm hơn bữa tối hôm trước, không thiếu chỗ ngồi. Lớn tuổi rồi nên ăn ít,
Sau Thánh lễ là buổi chụp hình lưu niệm. Trời có nắng, tuy không gay gắt nhưng cũng làm các phó nhòm tốn không ít mồ hôi. Hết chụp toàn trường đến từng lớp. Lớp Giuse chụp không đủ các quý ông, đi đâu tôi không biết?




Giuse 50 +
PHẦN III. Vòng tay Giuse - Vòng
hụi. BTC hơi yếu trong việc sắp xếp này, vì chỉ cần một đầu chiếu và một tấm vải trắng vừa phải, treo lên là xong. Nếu biết trước,
Về Nguồn 2022 294
Theo sắp xếp của ban tổ chức, sẽ trình chiếu giới thiệu phần đầu cuốn Tấm Lòng Giuse 50+ sắp phát hành để mở đầu buổi diễn văn nghệ toàn trường. Đáng tiếc nơi được phép tổ chức văn nghệ lại không có trang bị dụng cụ để trình chiếu. Gần đến giờ, tôi nghe BTC thông báo không được tổ chức văn nghệ bên hội trường vì một số lý do tế nhị… tiếc thật! Bên hội trường có cái màn hình led to chà bá! Thế là công toi! Lớp Giuse mất cơ hội để PR cho cuốn Tấm Lòng Giuse 50+ sắp phát hành. Tiếc hùi chúng tôi sẵn sàng đi thuê thiết bị mà. Lại một sự phối hợp không đồng bộ. Sorry mọi người. Buổi diễn văn nghệ của các lớp khá hay và sôi nổi. Theo thứ tự từ lớp Phaolô trình diễn trước, kế đến lớp FX1, lớp Giacôbê năm nay không tham dự văn nghệ, thậm chí không có mặt trong đêm này. Lớp Giuse hát tốp ca bài Xin gọi mãi tên người, nhạc và lời của Đặng Quốc Trân 373 lớp Giuse. Câu cuối điệp khúc: “Gioan, Gioan, tôi gọi tên mãi, tên người khôn nguôi. Gọi mãi không thôi. Tình mến trong tôi.” Bản nhạc này bạn tôi sáng tác vào đầu tháng Bảy, chỉ trước ngày khai mạc Hội ngộ về nguồn khoảng một tuần. Chồng đàn vợ hát và thu âm qua điện thoại gửi zalo cho lớp. Cả lớp đề nghị hai vợ chồng song ca bài này nhưng hai bạn nói để cả lớp hát cho có tình Giuse, tình Gioan. Đêm văn nghệ 07/07 Giuse hát bài Xin gọi mãi tên người tay yêu thương kết nối Hội ngộ Tấm Lòng


PHẦN III. Vòng tay Giuse - Vòng tay yêu thương kết nốiHội ngộ Về Nguồn 2022 295Tấm Lòng Giuse 50 +
Hát hết các lớp thì quay vòng lại, lớp Giuse tiếp tục với ca khúc Lễ dâng cuộc đời, thơ của Phan Văn Thanh lớp Giuse, Thiên Giang (Nguyễn Vinh Quang lớp FX2) phổ nhạc. Lời bài thơ rất hay với bao tâm tình của người con tu xuất: Con không có bàn thánh Với ánh nến hai hàng Giữa nguyện đường âm vang Lời cầu kinh sốt mến Và câu cuối điệp khúc cũng mang nhiều cảm mến khiến tôi thỉnh thoảng lại nhẩm hát một mình: Con xin dâng lên Chúa Tấm lòng con yêu mến Dẫu có chút muộn màng Tình con trong tình Ngài. Lớp Giuse còn một tiết mục vui nhộn nữa: “Đố vui hại não”, với sự dẫn dắt của Nguyễn Công Khoa và Phạm Quang Vinh. Tiết mục gây cười nghiêng ngả cho những người tham dự đêm văn nghệ. Tóm gọn lại, lớp Giuse đã trình diễn những tiết mục tự biên soạn và có phần mình sáng tác, dù hát chưa hay, chưa đúng cao, trường độ nhưng tôi ghi nhận tinh thần đóng góp của tập thể lớp rất cao. Cả hai bài hát, lớp chúng tôi tập cùng nhau hai lần, tổng cộng gần 60 phút. Cả đám già như quả cà, hầu hết là nghiệp dư, chẳng hát cho ban nhạc nào mà hát còn được như vậy là rất đáng khích lệ. Hoan hô lớp Giuse một lần nữa! Lớp Giuse hát bài Lễ dâng cuộc đời Đêm văn nghệ 07/07 Khoa và Vinh trong Đố vui hại não Ăn đêm trên sân thượng khách sạn




Ngày thứ ba. S áng sớm, ăn nhanh ổ bánh mì thịt, cầm chai nước suối lên xe, đi thăm viếng các ân sư tại Nghĩa trang giáo xứ An Ngãi. Tôi mang máy hình nhưng quên ráp cục pin đang sạc. Thế là cả ngày phải chụp hình bằng điện thoại. Buồn. Đến nghĩa trang, thăm mộ phần của các cha giáo: bố Thái, bố Chính, bố Thượng… rồi đọc kinh chung, hát cầu nguyện cho các ngài. Xin lòng thương xót Chúa đón nhận linh hồn các ngài vào nước Trời. Sau đó ghé thăm nhà thờ xứ An Ngãi do cha Trần Quang Dân lớp FX1 làm chính xứ và anh Trần Công Khoa lớp Giacôbê làm chủ tịch Hội đồng Mục vụ. Nhà thờ mới xây rất đẹp và khang trang. Đây là một giáo xứ hiếm hoi có hai anh em TCV Thánh Gioan đảm nhiệm chức vụ chính
trong hoạt động mục vụ cùng một giáo xứ. Xin chúc mừng. Mộ phần bố Thái Mộ phần bố Chính Mộ phần bố Thượng Lớp Giuse bên ngoài Nhà thờ An Ngãi Trong Nhà thờ An Ngãi Lớp Giuse trong Nhà thờ An Ngãi PHẦN III. Vòng tay Giuse - Vòng tay yêu thương kết nối Hội ngộ Về Nguồn 2022 296 Tấm Lòng Giuse 50 +






2022 297
Về
Chúng tôi đi Trà Kiệu, viếng đền Đức Mẹ trên núi rồi về nhà thờ Trà Kiệu tham dự Thánh lễ. Sau thánh lễ, toàn trường xuống viếng mộ Đức cha Phêrô Maria Phạm Ngọc Chi. Con cái cùng quây quần đọc kinh và hát cầu nguyện cho vị cha già quý yêu - vị mục tử đã dành trọn cuộc đời chăm sóc đoàn chiên của Chúa - được an nghỉ trong lòng Chúa xót thương. Lớp Giuse tại Nhà thờ trên núi Trà Kiệu Dự lễ tại Trà Kiệu Lớp Giuse viếng mộ Đức cha Phêrô Maria PHẦN III. Vòng tay Giuse - Vòng tay yêu thương kết nốiHội ngộ Nguồn Tấm Lòng
Giuse 50 +



Trong bữa ăn trưa, Lê Tín lớp tôi lần đầu tiên đã nhận ra một người anh linh tông, anh Hường lớp Phaolô là con đỡ đầu của Đức cha FX Nguyễn Quang Sách vì ngồi cùng bàn, bên cạnh chị Ngành, vợ anh Hường. Một sự trùng hợp ngẫu nhiên hay do Chúa sắp đặt? Chúng tôi lên đường thăm viếng đền Thánh Anrê Phú Yên. Hai anh em linh tông, con Đức cha Sách Viếng Đền Á Thánh Anrê Phú Yên Đền thờ Á Thánh Anrê Phú Yên PHẦN III. Vòng tay Giuse - Vòng tay yêu thương kết nối Hội ngộ Về Nguồn 2022 298 Tấm Lòng Giuse 50 +



Về Nguồn 2022
Trên đường về, điều chúng tôi hằng ao ước cầu mong đã thành hiện thực: về thăm lại ngôi trường Tiểu Chủng Viện Thánh Gioan Đà Nẵng dấu yêu. Với riêng tôi thì đây là lần đầu tiên tôi trở lại TCV sau năm 1975, mang theo bao nhiêu niềm cảm xúc. Trước đây dù muốn vào thăm trường nhưng anh em nói: bảo vệ không cho vào, nhất là không cho chụp hình. Tôi chưa có dịp về thăm trường cũ. Lần này thì khác, ban tổ chức hội ngộ đăng ký cho cả đoàn về dự hội ngộ vào thăm lại trường xưa và được chấp thuận. Tôi xuống xe với sự háo hức thật sự. Lấy điện thoại ra, chiếc Iphone cùi bắp nhiều năm chưa đổi, tôi chụp hình Tiểu chủng viện bên ngoài, cảm nhận đầu tiên rất thân quen. Hình hài mặt tiền vẫn như xưa, không có nhiều thay đổi. Cái thay đổi tôi nhận ra đầu tiên là không thấy cây Thánh giá trên tầng cao nhất của TCV, cũng không còn thấy quả chuông treo ở bên ngoài góc tường, cạnh nhà nguyện. Miếng sắt trước đây dùng treo quả chuông, gá vào góc hai bên tường vẫn còn nhưng để treo cái gì thì bây giờ không thấy? Mặt chính TCV TCV nhìn từ hướng đường lộ Quả chuông đâu rồi PHẦN III. Vòng tay Giuse - Vòng tay yêu thương kết nốiHội ngộ 299Tấm Lòng Giuse
50 +



Gia đình Giuse về nguồn Lớp Giuse về nguồn PHẦN III. Vòng tay Giuse - Vòng tay yêu thương kết nối Hội ngộ Về Nguồn 2022 300 Tấm Lòng Giuse 50 +


Giuse -
Tôi tìm góc chụp thẳng đường xuống sân chơi. Bây giờ được làm ngang bằng với sân chơi dưới phòng hội và không còn các bậc thang. Lối đi này bị chắn ngang bởi một toà nhà do Trường Đại Học Kinh Tế mới xây sau gồm một trệt, bốn lầu dùng làm phòng học cho các sinh viên. Không đi xuống phía dưới được, nên tôi không biết có còn dãy nhà một bên là mấy phòng tắm riêng rồi đến dãy nhà vệ sinh, và bên kia cũng là mấy phòng tắm riêng, đối diện là dãy bàn xây, đứng giặt quần áo, bên trong là dãy nhà tắm chung. Chẳng mấy khi đi tắm mà chúng tôi không lấy tay bụm vòi nước xịt vào nhau. Dãy nhà mới xây ngay sát bên phía nhà tắm giặt, vệ sinh Sơ đồ Trường ĐHKT ĐN Bia đá lịch sử Hành lang tầng trệt Vòng tay Vòng tay yêu thương Lòng
PHẦN III.
kết nốiHội ngộ Về Nguồn 2022 301Tấm
Giuse 50 +




Tôi quay sang trái chụp toàn cảnh sân chơi dưới nhà hội, chụp những bậc thang bằng đá mài, một bên dẫn lên nhà hội, một bên dẫn lên phòng cha Thanh, thầy Dũng, thư viện, tôi chụp tủ đựng các loại bóng dưới chân gầm cầu thang… cuối dãy bên đó trên tầng hai là phòng học của lớp tôi. Lên đến nhà hội thì mới thấy nhiều thay đổi. Ngày xưa chúng tôi ngồi học trong dãy phòng lớn và dài này không hề có chiếc quạt máy hay máy lạnh của thời nay. Nhà hội bây giờ phân chia và ngăn bằng tường gạch thành nhiều phòng để giảng dạy. Các khung cửa kính, cửa chớp gỗ ngày xưa đã được thay toàn bộ bằng cửa kính khung nhôm để có thể gắn máy lạnh. Kể ra sinh viên ngày nay sướng hơn thế hệ chúng tôi nhiều lần. Một thay đổi nữa là các bàn đôi bằng gỗ cho hai chủng sinh cùng sử dụng, có tủ đựng sách vở, dụng cụ học tập, cũng biến mất hoàn toàn. Thay vào đó bằng những bàn học nhìn nhẹ nhàng thanh mảnh hơn, bàn học làm bằng ván okal màu vàng, chân bằng sắt chứ không phải chiếc tủ bàn gỗ màu nâu khi xưa. Chiếc ghế ngồi cũng loại ghế nệm có chỗ dựa lưng, rộng rãi không phải chiếc ghế đôn mặt gỗ màu nâu hồi đó. Trước đây nhà hội và dãy phòng ngủ ở tầng trên không có hành lang. Họ phân chia nhà hội thành mấy phòng học riêng biệt nên phải dành một khoảng bên trái nhà hội làm hành lang để vào các phòng học mới ngăn lại. Tương tự, dãy phòng ngủ tầng trên cũng có hành lang giống hành lang này. Tôi chụp hình hành lang bên hông của nhà hội. Ngay bên trái trước cửa nhà hội trước đây là phòng cha Thái, (sau này là cha Hải, quản lý TCV) phía sau có hai phòng vệ sinh nhỏ với thiết kế bồn đựng nước trên cao, khi cần thì giật sợi dây xích bằng sắt cho nước chảy xuống cuốn chất thải mới xả ra. Toàn bộ, họ thay đổi thành một khu nhà vệ sinh, phân chia ra dành cho nam và nữ riêng. Cuối dãy hành lang nhà hội ăn thông qua một dãy nhà mới. Đây là tầng lầu họ xây thêm, bên trên mái nhà bếp năm xưa. Dãy nhà cũng được phân chia thành các phòng học, dọc hết mái nhà bếp. Tôi chụp cái hành lang này và cầu thang dẫn xuống tầng trệt. Các bậc thang cũng được làm đá mài màu vàng, chỉ khác biệt là tay vịn giờ đây làm bằng thép inox. Tôi đi về gần giữa hành lang nhà hội chụp xuống khoảng sân trước kia có mấy cột sắt dùng tập hít pa-ra-phích, cột leo dây đôi cao khoảng 5m, góc xa hơn là chuồng nuôi chim và hồ cá. Bây giờ chẳng có chuồng chim cũng chẳng thấy hồ cá cảnh. Họ tráng xi măng và để vài chỗ trồng cây, có cây bàng cao vút. Phía xa bên kia ngày xưa là hai sân bóng chuyền, nằm giữa phòng bố Đốc và nhà chơi bóng bàn, đá banh pít-tông, phòng hớt tóc, giờ đây thành khoảng sân vườn hoa cho sinh viên tản bộ. Đường xuống sân bóng đá Sân chơi dưới nhà hội
PHẦN III. Vòng tay Giuse - Vòng tay yêu thương kết nối Hội ngộ Về Nguồn 2022 302
Cầu thang đi lên nhà hội Hành lang phía sau nhà ăn và đường nối tầng 2 sang mái nhà bếp Sân có chuồng chim, hồ cá Hai sân bóng chuyền Tấm Lòng
Giuse 50 +






nốiHội ngộ Về Nguồn 2022 303Tấm
PHẦN III. Vòng
Giuse 50 +
Hành lang phòng ngủ tầng 3 phía biển Lầu phía sau dãy nhà cơm Cầu thang từ phòng ngủ lên nhà nguyện Hành lang tầng 2 tay tay yêu thương kết Lòng
Tôi chụp dãy lầu phía sau phòng ngủ, bên trên phòng ăn. Nhìn thấy các ô văng của các tầng mà năm xưa chúng tôi hay trèo ra ngoài ngồi chơi mà không sợ té ngã. Cái khác biệt rõ nhất là bây giờ dọc các ô văng, những dãy cục nóng của máy lạnh được gắn với khoảng cách khá đều nhau. Từ phía nhà hội, tôi theo cầu thang đi lên các tầng trên. Những phòng ngủ dài rộng trước đây cũng được xây tường ngăn thành các lớp học. Phòng cha Giám luật (bố Phổ, sau này là bố Nghiêm) ngay chỗ cầu thang đi lên, bây giờ xây sửa lại thành khu vệ sinh nam và nữ. Nhà hội Hành lang phía sau thư viện tầng 2 Hành lang tầng 2 nhìn lên nhà nguyện Phòng học tầng 3
Giuse - Vòng








Tầng bốn trên cùng phía biển là nhà nguyện, bây giờ thành hội trường. Phòng mặc áo năm xưa cũng chung một số phận với các phòng gần cầu thang các tầng dưới: khu vệ sinh. Từ cửa nhà nguyện, tôi chụp qua phía bên kia là hành lang dãy phòng ngủ… có cả cái cầu thang hẹp dẫn lên sân thượng. Lên hết cầu thang hẹp, tôi thấy một chỗ họ vây kín bằng tôn, nơi trước kia là bể nước, bên cạnh chỉ thấy một bình chứa bằng inox dung tích khoảng 2m3. Bước thêm vài bậc thang nữa tôi đi ra sân thượng. Một cảnh tượng hoang tàn! Có lẽ đã lâu lắm không có người lên đây quét dọn? Kính thưa các loại rác. Dù gió trên sân thượng rất nhiều, nhất là vào mùa mưa bão nhưng vẫn không thể cuốn bay hết các loại rác trên này. Đi đến giữa sân thượng tôi nhìn thấy cây Thánh giá bị hạ xuống và bị phá hỏng một phần. Đứng dưới chân Thánh giá, xúc cảm dâng trào, tôi đã khóc và thì thầm: “Ôi lạy Chúa tôi! Con đã mất ngôi trường này thật rồi. Chẳng lẽ ý Chúa muốn như vậy sao?” Dù sao, Thánh giá vẫn còn, như một chứng tích lịch sử. Thật Huyền nhiệm. Hình như có một lý do gì rất đặc biệt, chung quanh việc phá bỏ cây Thánh giá? Những miếng gạch vỡ vụn trong lúc họ hạ và phá bỏ Thánh giá, sau 40 năm vẫn còn nằm vương vãi bên cạnh. Họ không dọn hay không dám đến gần Thánh giá vì rất sợ một điều thiêng liêng gì đó, nên không thể quét dọn, tôi không biết? Khi tôi viết những dòng chữ này, cảm xúc lại dâng lên làm tim tôi đau nhói và mắt lại nhoà lệ. Tôi không phải thằng hay khóc nhưng hễ cứ nhắc hay nhớ đến cảnh này tôi lại không kìm lòng mình được. Thật sự đau và buồn lắm các bạn ạ! Cầu xin Chúa tha thứ vì chúng không biết việc chúng làm. Lúc đó, tự dưng tôi mất hết sự háo hức tìm về trường cũ, tìm về nguồn cội năm xưa. Có cái gì đó cứ buốt mãi trong tim, tôi từ từ lùi lại, lùi lại, cúi chào Thánh giá Chúa lần
nữa rồi đi xuống. Thánh giá trên sân thượng Sân thượng Chỗ bể nước trên sân thượng Nhà nguyện nay là hội trường Nhà mặc áo thành nhà vệ sinh PHẦN III. Vòng tay Giuse - Vòng tay yêu thương kết nối Hội ngộ Về Nguồn 2022 304 Tấm Lòng Giuse 50 +





trống Cầu thang từ sân thượng xuống tầng 3 bên phía đường lộ Phòng học lớp Giuse tầng 2 phía đường lộ Phòng học tầng 2 Cầu thang xuống tầng trệt Phòng Ban giám đốc PHẦN III. Vòng tay Giuse - Vòng tay yêu thương kết nốiHội ngộ Về Nguồn 2022 305Tấm Lòng Giuse 50 +
Tôi đi về hướng cầu thang bên phía đường lộ, thấy phòng tập trống, đàn ngày xưa bừa bộn và nhếch nhác. Cầu thang xuống tầng ba cũng đầy rác trên các bậc thang. Có cái cổng bằng sắt, có chỗ móc ổ khóa để chặn người lên sân thượng. Cái cầu thang hẹp bên phía nhà nguyện cũng có cổng, có chỗ móc ổ khóa để khóa khi cần. Có lẽ họ giới hạn người lên sân thượng nên ở khu vực này bừa bãi và đầy rác. Đến tầng hai là phòng học cũ của lớp Giuse trước đây, thấy cửa bị khóa. Tôi đi qua mấy nữ sinh viên áo dài trắng, đến trường chụp hình lưu niệm, ra ban công lớn trước thư viện chụp bên trái rồi bên phải mặt tiền TCV. Đi ngược lại, tôi xuống tầng trệt chụp phòng Ban giám đốc, cũng là phòng ăn sáng của các cha các thầy, bây giờ nhìn vào giống như phòng vật tư? Phòng dạy đàn,






chữ tình nhé! Cái tình Gioan ấy mà. Sân bóng rổ dưới nhà hội Giếng nước gần sân phơi quần áo Dãy nhà nhìn ra hướng biển Dãy nhà mới từ sân bóng rổ 2 tới gần Tòa giám mục Tòa giám mục cũ, nay là khu hành chính Tòa giám mục cũ PHẦN III. Vòng tay Giuse - Vòng tay yêu thương kết nối Hội ngộ Về Nguồn 2022 306 Tấm Lòng Giuse 50 +
Từ phòng ngủ ở tầng 3 mở hết hai lớp cửa kính và chớp, ban đêm vẫn nghe được tiếng sóng biển rì rào dội về. Nhớ lắm. Nhớ lắm chủng viện ơi! Tôi bước ra phía sân trước chụp dãy nhà xây sau này gồm một trệt ba lầu. Dãy nhà này kéo dài từ bên cạnh sân bóng rổ thứ hai cho đến gần Toà giám mục cũ. Ngày trước, Toà giám mục nhìn cũng to và uy nghi quá đi chứ. Bây giờ lọt thỏm giữa những dãy nhà cao tầng hơn nên nhìn thấy khiêm nhường chi lạ. Họ dùng làm khu hành chính của trường đại học. Quay lưng lại, tôi chụp lần nữa ngôi trường phía trái và phía phải. Trong lòng vẫn thắc mắc, giờ này quả chuông đang ở đâu? Nếu còn, họ có bán cho mình không nhỉ? Họ bán, nếu không đủ tiền, tôi rủ các bạn cùng mua lại nhé! Kỷ vật ngày xưa chẳng thích vì ngày nào cũng gọi chúng mình dậy sớm quá, trong lúc đang thèm ngủ! Nhưng bây giờ lại nhớ nó quá chừng. Hình như cái gì mình đã có, tưởng như bình thường, đến khi đánh mất, đều rất quý? Hy vọng anh em mình đừng đánh mất
Đi dọc hết tầng trệt, ra ngoài chụp sân bóng rổ, phía xa trước kia là nhà các soeurs giúp TCV ở. Khu “cấm địa” không chú nào được phép bén mảng, nay là phòng Y tế. Lần mò tới chỗ phơi quần áo có bao quanh bằng lưới B40, nay đã biến mất. Tôi thấy cái giếng cũ, cái nguồn nước nuôi sống cả nhà Gioan chúng tôi vẫn còn đó. Ngày trước miệng giếng không che, chẳng đậy. Những ngày lễ nghỉ ngắn ngày, đám Sài Gòn chúng tôi ở lại chủng viện, thường sau khi chơi xong là chạy ra bên giếng, lấy gàu múc nước tắm, xối từ trên đầu xuống nguyên gàu nước mát rất thích. Bây giờ miệng giếng được bịt kín bằng tấm đan, đúc bê tông cốt thép. Chẳng biết họ còn dùng đến giếng nước ngọt và trong, lại chưa bao giờ cạn này không? Thôi, mặc kệ họ, chỉ biết rằng giếng cũ vẫn còn nằm chỗ cũ. Từ vị trí này, tôi chụp lên dãy nhà bên sân bóng rổ, phía dưới là sân chơi rồi đến nhà hội, tầng 3 là dãy phòng ngủ, trên nữa là nhà nguyện. Dãy nhà này hướng ra phía biển.






Bây giờ ngồi nghĩ lại, tại sao khi gặp bọn mình bố Đốc lại khóc? Một điều tưởng như không thể xảy ra vì ai cũng nghĩ rằng bố hoàn toàn không còn nhớ gì hết. Đối với riêng tôi, tôi cho rằng chính tiếng tôi gọi ngài là bố đã khiến ngài nhớ lại, nhận ra, dù mơ hồ, chúng tôi là ai. Bởi một điều đơn giản, chỉ có chủng sinh Gioan mới gọi ngài bằng tiếng bố thân thương như cha và con trong gia đình mà thôi. Không ai “dám” gọi ngài như thế? Trong tiềm thức, ngài vẫn mong vẫn chờ những đứa con mà ngài rất yêu thương, về bên cạnh ngài, thưa chuyện với ngài. Tôi tự hứa khi có dịp tôi sẽ đến để thăm hỏi và thưa chuyện với ngài. Lớp Giuse thăm bố Đốc Tâm tình với bố Sân trước thư viện nhìn sang trái Sân trước thư viện nhìn sang phải Vòng tay Giuse Vòng yêu thương kết nối 307Tấm Lòng
PHẦN III.
tay
Hội ngộ Về Nguồn 2022
Buổi chiều theo chương trình là lễ tổng kết, báo cáo thu chi của hội ngộ. Lớp Giuse xuống hội trường, chỉ vài anh em đại diện chuẩn bị họp. Lớp tôi đã có NC Tráng. Tôi bàn với lớp đi thăm bố Đốc. Bố ở tầng trệt khu D (Nhà hưu dưỡng các linh mục GP Đà Nẵng) cạnh phòng khách. Chúng tôi đợi bố ít phút vì các thầy và soeur đang cho bố ăn bữa tối. Rồi bố xuất hiện trên chiếc xe lăn do thầy chịu trách nhiệm chăm sóc đẩy ra. Lòng tôi bỗng quặn thắt. Thật khó hình dung khi nhìn bố trong tình cảnh này, thật thương cảm. Lớp tôi vây quanh ngài, tôi nghe phía sau có tiếng sụt sùi như có ai đang khóc? Đến bên cạnh, tôi thương bố quá. Cả đám đi nhưng chỉ mình tôi nói chuyện với bố. Như đứa con đi xa lâu ngày về thăm, thấy bố đang mang trọng bệnh không thể giao tiếp được với bất cứ ai. Tôi vừa nói chuyện tâm tình vừa quan sát bố. Tôi thấy miệng bố tuy vẫn méo mó há to nhưng vành môi mấp máy như muốn nói chuyện mà không thốt thành lời. Có lúc đôi mắt bố nhìn tôi chăm chú, như kiểu nhìn kỹ xem người đối diện là ai? Đôi mắt ấy lại đảo qua đảo lại như muốn nhìn thấy hết chúng tôi đang đứng quanh ngài. Vừa nói chuyện vừa vuốt ve cánh tay ngài, tôi luôn miệng gọi bố và xưng con với ngài. Bỗng nhiên ngài ho lên vài tiếng và nấc nghẹn, thầy chăm sóc bố chạy đến và gọi to: “Ông ơi, ông có sao không?” Vừa nói thầy vừa vuốt ngực bố như sợ đờm trào lên làm bố nghẹt thở. Bỗng bố bật khóc thật to thành tiếng, phải mấy tiếng mới đúng. Nước mắt hai bên trào ra. Cả đám chúng tôi thấy bố khóc, đứa nào mắt cũng đẫm lệ. Tôi cũng thế, vừa khóc vừa gọi bố ơi, con thương bố quá. Con xin lỗi vì không thể thăm và chăm sóc bố thường xuyên. Con chỉ mong một điều là bố đừng bỏ chúng con. Con ước mong mỗi khi về nơi này vẫn luôn nhìn thấy bố. Bố ơi, chúng con thương bố nhiều lắm! Vừa trò chuyện tôi vừa quan sát, hai bên khoé mắt bố ướt đẫm, cứ nháy mắt là có nước chảy xuống hai bên. Có đứa lấy khăn giấy lau nước mắt cho bố. Thầy chăm sóc bố nói: “Ông đang khóc đó!”
-
Giuse 50 +




Ngày thứ bốn. C hiều ngày 9 tháng Bảy, sau khi đi hành hương Đức Mẹ La Vang trở về, đại diện gia đình Gioan do thầy Luận và một số anh chị em các lớp đến thăm ngài. Lúc đó ngài nằm trên giường rất yếu, phải thở bằng bình oxy. Tôi tự hỏi, liệu có phải do mình ngày hôm qua làm bố xúc động quá nên bệnh trở nặng? Nghĩ vậy nên tôi chỉ đến cạnh giường, nắm nhẹ vai bố và gọi nhỏ, bố ơi hôm nay con lại đến thăm bố. Bố nằm nghỉ khỏe nhé bố ơi. Tôi thấy ngài hé mắt nhìn, liếc qua lại như tìm đám con hôm qua đến thăm ngài? Sợ ngài lại xúc động và lỡ như có chuyện gì không tốt xảy ra với ngài, tôi không dám nói tiếp. Chỉ cúi nhìn ngài một lát rồi lui ra. Ngài vẫn nằm bất động. Bầu không khí tự nhiên như lắng đọng, im lặng. Sự im lặng đáng sợ của tuổi già bệnh tật và cô đơn. Một đời linh mục, một đời giám mục đẹp đẽ uy phong ngày nào chỉ còn lại sự im lặng. Bố ơi, tha lỗi cho tất cả chúng con nhé, vì chúng con là con của bố mà. Con về nhé, bố ở lại bình an. Mỗi người chúng ta nên xem lại cách cư xử của mình? Nhìn bố. Thấy buồn! Nhìn lại anh em Gioan. Thấy buồn hơn! Ai về đây cũng hớn hở, vui vẻ, quần là áo lượt đi trẩy hội. Quá vui vì lâu ngày mới gặp lại bạn cũ nhưng đã có mấy người còn nhớ và đến thăm hỏi bố? Người bố cũ muôn năm của anh em chúng mình! Đại diện gia đình Gioan thăm bố Đốc Con về nhé, bố ở lại bình an
PHẦN III. Vòng tay Giuse - Vòng tay yêu thương kết nối Hội ngộ Về Nguồn 2022 308 Tấm Lòng Giuse 50 +


Chúng tôi kết thúc mấy ngày Hội ngộ Về Nguồn như thế đấy. Lớp chúng tôi còn ở lại chơi và tụ họp vài ngày nữa mới về lại Sài Gòn. Buổi tối lớp chúng tôi sang Nhà thờ Gia Phước dự lễ và ăn tối với cha Kinh. Sáng hôm sau chúng tôi cùng uống cà phê. Tôi vẫn còn ấm ức vì không thể chụp hình chủng viện của tôi bằng máy chụp hình để có chất lượng hình ảnh tốt hơn và quyết định hôm sau sẽ trở lại Tiểu chủng viện. Trưa ngày Chúa Nhật, tôi lấy máy chụp hình, rủ một người bạn cùng về nguồn vào lại Tiểu chủng viện, anh bạn nói bảo vệ không cho chụp ảnh, sợ… Thế là một mình tôi chơi chiêu tưng tửng, thuê taxi đến tận sảnh TCV, ‘mình ên’ chơi bài liều! Điều đầu tiên khi bước vào sảnh là tôi thấy phòng khách khi xưa, được đục bỏ cửa trước tường sau, thông ra phía chỗ đi xuống hai sân bóng chuyền và khu nhà bếp cũ. Bây giờ dãy nhà bếp này được xây thêm một tầng và được ngăn ra thành các phòng cho sinh viên học. Hôm ấy tôi chiến đấu (chụp hình) dưới trời mưa dầm, hình như thời tiết có áp thấp nhiệt đới? Sợ bảo vệ nhìn thấy, tôi không dám bật flash máy ảnh nên có một số hình thiếu sáng. Mất hơn 45 phút, tôi cảm thấy các ngóc ngách có thể chụp được và gợi nhớ cho mỗi người khi xem từng tấm hình, nếu kèm vài dòng chú thích thì biết bao nhiêu hình ảnh, kỷ niệm và ký ức năm nào lại tuôn tràn về. Và bạn đang được nhìn thấy những hình ảnh năm xưa rất cũ nhưng mới được ghi lại. Chúc bạn xem vui vẻ và mãi mãi bình an. Chúng ta cùng nhớ về mái trường chủng viện, cùng cầu nguyện cho nhau nhé. Hẹn mai sau chúng ta cùng gặp nhau trên Nước Trời như đã từng gặp nhau trong cái nôi Tiểu chủng viện Thánh Gioan Đà Nẵng.
Lớp Giuse tại nhà Thờ Gia Phước Cafe sáng PHẦN Vòng tay Giuse - Vòng tay yêu thương kết nốiHội ngộ Về Nguồn 2022 309Tấm Lòng Giuse 50
III.
+


PHẦN III. Vòng tay Giuse - Vòng
C ách đây hai năm, mình nghe anh em luận bàn về kỷ yếu! Mình thấy thờ ơ và chẳng quan tâm cho lắm (vì trong lớp có nhiều anh em giỏi thơ văn rồi). Rồi hơn một năm trôi qua, thời điểm đại dịch bùng phát! Hoang tàn và thê lương... Người bạn thân của lớp là Phạm ngọc Tuất cũng lâm bạo bệnh và ra đi nhanh chóng! Mình thực sự hoang mang và chợt nghĩ: hãy nói hết những điều cần tâm sự, những kỷ niệm thân thương của một thời đã xa... Mình bắt đầu tham gia với nhóm anh em trong lớp qua tin nhắn... Bao kỷ niệm tràn về, những buồn vui, chí choé một thời cách đây năm mươi năm... Nhiều khi trong đêm vắng, Phùng văn Thích vẫn trầm tư và thao thức vì chẳng thấy bài viết nào của anh em! Mình liều mình và nói đại: “thôi kệ! Anh em không viết, thì để mình viết!” Và cứ thế... bao ký ức được dịp tuôn trào! Viết như lời thì thào tâm sự, không cầu kỳ hoa mỹ... Còn mải mê với những hoài niệm của một thời niên thiếu... Một hôm Thích nói: “Mình mới gặp Mai văn Huy, anh Huy nói: kỷ yếu hả! Quên đi!” Rồi Thích lại an ủi và bàn với mình: “Thôi kệ! Nếu không được, thì mình tìm thêm bài vở và in thành Tin Thư cũng được!” Mình dò hỏi (một cách thận trọng) tin tức, bài vở của anh em qua các lớp trưởng, Ban biên tập... nhưng cũng không ai trả lời... Mọi việc đang rơi vào thinh lặng và hoang mang một cách đáng sợ! Thôi thì thôi! Không dám hỏi han chi các đấng bậc đó nữa, mình vận động anh em gửi bài cho mình cũng được... "liều"! Lê Tín bắt đầu gửi bài cho mình, rồi Đặng quốc Trân và Hoà, Nguyễn Quốc Bảo, Matta Nguyệt... cứ thế và dần dà, mình thu lượm rồi gửi hết cho Trương Sỹ Mạnh, với hy vọng in được tập Tin Thư giấy trắng mực đen! Mới vài tháng nay, Thích bàn với mình: “thôi cứ kêu gọi thành lập Ban biên tập, họp bàn, và hối thúc anh em gởi bài vở để sớm hoàn thành!” Và từ một khoảng lặng thinh đáng sợ, bỗng nhiên mọi việc chuyển mình một cách hoàn hảo! Anh em trong Ban biên tập hăng say mê mải, hết mình vì một tinh thần: Tình Gioan. Xin phép trích lại lời ĐTC trong bài viết của Phan Văn Thanh: Giuse, Thánh cả khiêm nhu thinh lặng. “Chiều sâu của trái tim lớn lên cùng với sự thinh lặng, một sự thinh lặng không phải là câm lặng mà là khoảng trống cho sự khôn ngoan, suy tư và Thánh Thần. Chúng ta sợ những khoảnh khắc thinh lặng? Đừng sợ! Nó sẽ giúp cho chúng ta rất nhiều". Hôm tổng kết bài vở cho kỷ yếu, anh Mai văn Huy ghé thăm và nói: Tớ mà không khích các cậu như vậy, đố mà làm được! Kkk... PVThích: Nói thiệt - Đọc lại những gì trong “giấy nháp“ của Tấm lòng Giuse qua Google Drive bé Tú Linh gửi qua Zalo, mình đã chảy nước mắt nhiều lần trong đêm… (rồi khi cầm hai cuốn in nháp - mà anh em đã rất trân trọng gửi cho mình, mình đã không dấu được niềm vui trong nước mắt). Khi bắt đầu làm kỷ yếu, giấc mơ của mình rất nhỏ: Giuse 50 năm: ghi lại được chút gì để nhớ, để thương cho cái nôi đầu đời của riêng mình. Khi “nộp bài cho Ban biên tập” mình cũng chỉ nghĩ là viết được gì thì viết để các bạn cùng viết. Trong vùng trí nhớ đã mù nhòa: Các bạn có sao thì viết vậy. Tính của mình thì tà tà. Tới đâu thì tính tới đó vậy thôi, Nhưng không ngờ anh em Giuse lại quá nhiệt tình và “mấy ông già” Giuse lại quá kỹ. Từ những thằng như Vinh tròn, Thanh và Mạnh sửa tới sửa lui từng lỗi chính tả. Cũng có lúc mình giận mấy thằng Đà Nẵng: Lần nào họp bàn kiểu chẳng thấy thằng nào. Hihiiii. Nói vậy thôi, mình cũng hiểu mỗi anh em một hoàn cảnh. Nói cho vui mà cũng thiệt nè: “Mình không ngờ “tấm lòng Giuse 50+ này, sẽ là dấu ấn cho cả trường Gioan. Chờ xem nha!” Anh em đang chạy cho đoạn “cùng đích”. Cám ơn các bạn nhiều: Vinh tròn, Mạnh, Thanh, Sơn, Ký và bé Tú Linh… Và còn nhiều nữa các phu nhân Giuse, đã ủng hộ hết mình. Phạm Quang Vinhh 378 tay yêu thương kết nối Kỷ yếu! Quên đi!?!? 310 Tấm Lòng Giuse 50 +
Kỷ yếu! Quên đi!?!?

PVThích: Thì vậy đó! Tình Gioan-Giuse. Nhìn K. Y. gần đến đích, và đọc tới đọc lui những gì đã hoàn tất, từng kỷ niệm chạy về - Thầy, bạn, những đoạn đường thằng còn, thằng rẽ lối - mình đã khóc trong niềm vui. Cho nên đưa Quang cời bên Úc cuốn in nháp một phần kỷ yếu: không thì cứ mở ra đọc lại, lại rướm lệ - Không giống đàn ông. tsMạnh: Mạnh đọc lại các bài viết, có cảm giác rất thích và xúc động với các bài Thanh viết về các cha giáo, về các sinh hoạt mỗi ngày trong TCV, kèm đó là các tấm hình quý ơi là quý và cả bài về thời gian sau 1975. Có lúc phải dừng lại để đừng khóc vì cảm xúc. Nhớ lắm chủng viện ơi! Thương lắm các ân sư, thương lắm các bạn, các em và rất nhiều, rất nhiều cảm xúc khác. Nhớ mãi cái ngày bước vào trường cũ đi chụp hình: biết bao ký ức tràn về; xúc động nhất là đứng dưới chân cây Thánh giá trên sân thượng; nhớ cái góc hay đứng thổi sáo với các em lớp nhỏ. Nhiều thứ như vẫn hiện ra trước mặt, nước mắt tự nhiên trào ra. Ôi đúng là Tấm lòng Lớp Giuse! Cám ơn tất cả, đặc biệt bé Linh, con gái rất giỏi, rất ngoan và lễ phép lại thật vất vả thức khuya rất muộn để làm biết bao nhiêu công việc: mất đúng hai tháng. Cám ơn con gái nhiều lắm. Thái Sơn: Thiếu hàng chữ “(CÒN TIẾP)” trên trang cuối. Tạ ơn Chúa. Cám ơn cháu Tú Linh và anh em PV Thanh: Ước gì lúc này được ngồi lại với nhau uống vài chén để khóc để cười với nhau các bạn hỉ! tsMạnh: Khóc chắc Thanh ơi. Xúc động lắm lắm luôn. Khóc xong để Mạnh kể chuyện cười cho nghe. Bảo đảm ai nhìn bọn già lúc
khóc lúc cười cũng sẽ nói: "lũ già điên!" PV Thanh: Mình cũng khóc nãy giờ. Nhìn mấy ông già khóc chắc vui lắm. Ai chụp được một cái hình ông già đang khóc thì sẽ được thưởng lớn đó! (Trích từ Zalo Kỷ yếu Giuse) PHẦN III. Vòng tay Giuse - Vòng tay yêu thương kết nốiKỷ yếu! Quên đi!?!? 311Tấm Lòng Giuse 50 +
tsMạnh: Chẳng biết ai xúi mà mình giống như bị say vậy. Trong đầu suốt ngày kỷ yếu, hình, bài dàn trang... đủ thứ. Đến bây giờ gần thấy thành quả của cả lớp vất vả mấy tháng, mừng rơi nước mắt. Nói như Thanh: “anh em mình không cần cám ơn nhau đâu.” Cái tình Gioan, tình Giuse như vậy đấy. Mình vì mọi người, mọi người vì mình. Chúng ta là một gia đình. Gia đình Giuse.

Làm Kỷ YếuLàm Kỷ Yếu Có ba chữ thôi mà làm vất vả lắm đấy! Cuốn đầu tiên của chung toàn trường là cuốn Chim Gọi Đàn. Ban đầu được dự tính làm tại đất mẹ. Ban Đại Diện Đà Nẵng đã đi thu gom được một số bài viết tay và cũng tìm được một số hình ảnh các Đức Giám Mục GP Đà Nẵng, các cha và thầy giáo dạy các chú học tại TCV Gioan kèm theo một ít hình sinh hoạt của các cựu chủng sinh Gioan. Dự tính thất bại, do không tìm được chỗ in tập sách và Chim Gọi Đàn phải “bay” mỏi cánh vào Sài Gòn với các bản thảo viết tay và các hình ảnh sưu tầm đó. Tập sách này được một mình LCĐ đánh máy dàn trang và trình bày. Cũng phải mất vài tháng mới có thể xuất bản. Do in số lượng ít và nhất là kinh phí hạn hẹp được tài trợ nên cuốn sách được in lụa. Nếu tính thời gian từ khi lên kế hoạch làm cuốn sách này đến lúc cầm được trên tay, phải mất hơn một năm. Cuốn Chim Gọi Đàn xuất bản năm 2000 để kỷ niệm 35 năm thành lập Tiểu chủng viện. Lớp Giuse C huẩn bị mừng 40 năm, Ban Đại Diện Phía Nam họp và quyết định sẽ ra kỷ yếu của toàn trường vào ngày họp mặt năm 2005. Tuy nhiên mưu sự tại nhân, thành sự tại… “thằng bạn”. Các tài liệu được chuẩn bị trước đó cả năm gồm cả các bài viết bằng giấy mực thường lẫn gửi bài và hình ảnh qua thư điện tử, tổng kết lại giao cho lớp Phanxicô Xaviê 1. Việc thực hiện bị đổ bể ngay trong cuộc họp trù bị, để tổ chức họp mặt năm 2005 và quan trọng là làm kỷ yếu. Lý do nói đơn giản là, bất đồng ý kiến cách ghi tên địa danh của một thành phố. May mắn không có ẩu đả nhưng kỷ yếu bị đình chỉ vô thời hạn, do xung đột không đáng có. Người ta nói: vạn sự khởi đầu nan, nhưng đến cuốn kỷ yếu này là thứ hai của trường còn nan giải hơn nhiều lần. Hai năm sau, bằng rất nhiều sự cố gắng và hy sinh của một số anh em, ban biên tập được thành lập khoảng 10 người, chủ yếu vẫn do lớp FX1 chủ trì. Bài cho kỷ yếu được viết thêm nhiều hơn, hình ảnh gom góp cũng khá khá. Do chỉ làm sau giờ hành chính nên phải mất gần một tháng mới có thể hoàn thành. Cuốn kỷ yếu mang tên Kết Nối được phát hành vào ngày tứ thất: Thứ Bảy, ngày mồng Bảy, tháng Bảy, năm 2007 tại nhà thờ Hoà Hưng. Tính lại thời gian làm cuốn Kết Nối này cũng mất tới ba năm. Sau khi Kết Nối ra đời, nhiều lớp đều muốn làm kỷ yếu mừng 50 năm nhập học TCV. Người xưa có câu: “muốn là được một nửa”, nhưng là với việc gì đó chứ không phải làm kỷ yếu. Bởi dù rất muốn nhưng hai lớp đầu đàn của TCV cũng không thể ra mắt cuốn kỷ yếu nào hết, kể cả đã tính toán để giảm chi phí tối đa bằng cách làm kỷ yếu bằng đĩa DVD. Lực bất tòng tâm, anh nào cũng bảo và chẳng ai nghe nên không thể thực hiện kế hoạch được. Kỷ yếu lúc này yếu đến nỗi thành “kỷ ốm” mất rồi. Rất tiếc! PHẦN III. Vòng tay Giuse - Vòng tay yêu thương kết nối Làm Kỷ yếu 312 Tấm Lòng Giuse 50 +

Đến cuốn kỷ yếu thứ ba, cuốn đầu tiên được một lớp thực hiện: lớp Giacôbê. Dù với nhân lực, tiềm lực tài chính dồi dào nhất trường nhưng cũng không thể xuất bản đúng theo thời gian dự tính. Cuốn kỷ yếu lớp Giacôbê được xuất bản chậm một năm sau ngày tổ chức mừng kỷ niệm 50 năm nhập học TCV bên Thái Lan, vào năm 2020. Thời gian từ ý định đến thực hiện cũng suýt soát hai năm. Kỷ yếu trở thành cuốn sách xuất bản chậm tính bằng năm. Lớp Giuse muốn thực hiện công việc này cũng không ngoại lệ. So sánh với ba lớp đàn anh, lớp Giuse nhỏ bé nhất: ít chủng sinh, ít nhân tài và cũng chắc eo hẹp tài chính nhất. Cái sự người tính không bằng trời tính là lẽ dĩ nhiên với việc làm kỷ yếu. Lớp Giuse nhập học được 50 năm vào năm ngoái, năm 2021. Do dịch bệnh COVID - 19 bùng phát nên không thể tổ chức họp mặt. Việc làm kỷ yếu được ban biên tập đổi tên thành Tấm Lòng Giuse 50+ cho suông sẻ và phù hợp. Tuy nhiên việc thực hiện gặp khá nhiều trở ngại do không thể tìm được sớm, người dàn trang, trình bày. Ban biên tập gồm gần nửa lớp vừa bên Mỹ vừa bên Việt Nam. Sài Gòn có, Đà Nẵng cũng có. Người làm thì ít mà người ngó thì đông nên dù đã là Tấm Lòng cũng vẫn không tránh được sự chậm trễ. Người viết bài ao ước biết cách làm kỷ yếu để không bị trễ thời gian phát hành. Xui cái hồi đang đi học, trường cháy, cô giáo bị phỏng nên phải nghỉ, rồi thành thất học, đành đứng ngó anh em làm. Công đầu làm cuốn Tấm Lòng Giuse 50+ này là anh PVT bên Mỹ, từ viết bài, làm mục lục, sắp xếp sẵn các folder bài viết và hình ảnh. Nghe nói anh chú tâm làm tới mức đêm không ăn ngày không ngủ! Thật là một sự cố gắng kinh người và hết sức
phi thường! NTS, NVK đôi khi cũng cùng thức với PVT lo phần việc săm soi chọn hình chèn, lắm lúc mệt quá lấy râu ông này cắm cằm bà kia. Cả lớp cám ơn các bạn. Cám ơn cả lớp. PHẦN III. Vòng tay Giuse - Vòng tay yêu thương kết nốiLàm Kỷ yếu 313Tấm Lòng Giuse 50 +




không tụi
Qua khỏi cái đận này, các chú các cô nhất định sẽ tặng huy chương hạng I và kết nạp con làm “Thành viên danh dự” của Gia đình Giuse. Có 3 cái lo. Lo có bài, lo kinh phí, lo kịp in. Thằng mõ chánh NVK, mõ phó lớp trưởng hải ngoại PVT Cali, lớp trưởng Sài Gòn tsM, mõ anh em PQV… gõ hoài, lớp trưởng Đà Nẵng NCT góp tiếng vỗ tay, rồi cũng có tạm đủ bài. “Đủ kinh phí để in không đấy?” – “Don’t worry mầy!” – Mà thật, thằng mõ chánh hô “Mới có 1/3 thôi, thiếu 2/3” – “Để tau lo!” – “Thôi đi mầy, của lớp mà mầy đòi giành hết à, tránh ra!” – thế là đồng vàng phú hộ, đồng bạc phú nông, đồng xu bà góa và lời cầu của Lazarô - Xong! – Don’t worry, man! Còn cái lo thứ 3. “Kịp không tụi bay! Kịp bay!” Lục tung cả thế giới Facebook, săn được tấm này, chụp được tấm kia. Thấy giống cả tên lẫn họ, mấy chục năm không gặp, có đứa tưởng bở, cóp về. “Hihihi, không phải hắn đâu cu! Hắn đây này.” Cắt cắt, gọt gọt, tô cho đậm, vẽ lại cho nét, trông cũng ra thằng bạn lớp mình; gặp lại những khuôn mặt anh em đã về với Chúa, bùi ngùi rươm rướm nước mắt, lời kinh thầm cho linh hồn tụi hắn an nghỉ trong Chúa. 30. 33. 36…cũng OK rồi! Ồ, săn được thêm thằng nữa… 40, 43, 44… Lạy Chúa, chúng con tụ tập nhau gần đủ rồi. Bỗng nghe thầy phong thủy phán : “44… tử tử… không được, chết cả nút, ráng tìm thêm thằng nữa.” Hi hi hi, thì tìm. Khà khà khà… ơn Chúa vớ thêm được thằng nữa rồi. “Ê, thầy phong thủy, 45 rồi, phán sao?’ - ‘Ok!” Còn lại một
–“Cầu xin thánh Giuse bổn mạng đi mầy, đừng hỏi!” Hình ảnh chân dung, gia đình anh em!
số đứa tìm không ra, tụi mày đang ở nơi nào… làm ơn ra đây nhanh đi! Nghe gọi tha thiết quá thêm mấy đứa nữa tìm về. Hê hê hê… chẵn chòi 50 rồi! PHẦN III. Vòng tay Giuse - Vòng tay yêu thương kết nối Làm Kỷ yếu 314 Tấm Lòng Giuse 50 +
Thêm mắm muối chút cho đủ mặn. Thật thiếu sót nếu không nói đến thời đại công nghệ thông tin ngày nay. Cho dù nửa vòng trái đất, anh em trong nước, ngoài nước họp qua Zoom để bàn về kỷ yếu. Vì lâu ngày không gặp nhau nên khi nhìn thấy nhau trên Zoom vui mừng hỏi thăm nhau: “Ê! Mày khỏe không? Kỳ này làm ăn sao rồi? Nóng không? Mấy giờ rồi bên ấy?” Cứ thay phiên nhau lập lại câu hỏi thăm nhau mất hơn 30 phút chưa vào chính cuộc họp… Tội nghiệp anh IT gài chương trình Zoom cho cuộc họp gãi đầu gãi tai không dám lên tiếng vì xài miễn phí, chỉ họp được 40 phút là hết hạn, lại phải tạm dừng ít phút rồi vào zoom lại họp tiếp… năm lần bảy lượt cũng đã thành công mỹ mãn. Vài anh em ở bang California lệch múi giờ so với Việt Nam dễ chịu hơn. Song chỉ tội nghiệp mấy anh chàng sống ở bang cao bồi Texas, Oklahoma mất ngủ vì đã quá nửa đêm mà chưa dứt, mai đi cày chắc ngủ gật sợ bị hãng đuổi việc… Tạ ơn Chúa, Zoom giúp anh em chúng ta đã ra đời được đứa con tinh thần: “Tấm lòng Lớp Giuse 50+”. Thật ra, anh em cũng cố gắng chung tay hoàn thành cuốn Tấm lòng của lớp Giuse theo kiểu liên lục địa này cho kịp ngày Hội Ngộ Về Nguồn của Tiểu Chủng Viện Thánh Gioan 2022. Hai đầu trái đất, thay nhau thức suốt đêm đến sáng, không phải phải để canh giữ hòa bình thế giới, mà để chạy cho kịp với ngày Về Nguồn 6-8/7 2022 gửi tặng trường cho oai. Bên bán cầu Nam, tsM tóc đã bạc, mắt đã nhăn lại càng thêm bạc thêm nhăn, cắm cúi căng mắt thức đêm săm soi sửa lỗi đánh máy, lỗi chính tả, tân trang mặt mũi anh em, lo toan in ấn. Thỉnh thoảng có NCK, PQV cùng trợ giúp. Bán cầu Bắc, tam giác Dallas - Oklahoma - Houston, cũng chong đèn. Tội nghiệp con bé Tú Linh, người giúp dàn trang trình bày, như hoa lạc giữa rừng gươm mà toàn gươm gãy gươm cùn, chạy theo mấy ông già bất kể giờ giấc để sớm hoàn thành.




Những dấu ấn trên Zalo được lưu lại PHẦN III. Vòng tay Giuse - Vòng tay yêu thương kết nốiLàm Kỷ yếu 315Tấm Lòng Giuse 50 +








Một người ba việc, ba người một việc cứ thế ta làm. Một folder mẹ, ba folders con cứ thế ta bỏ bài viết, bài thơ, chuyện cười và hình ảnh vào. Tập sách Tấm Lòng Giuse 50+, tuy đơn sơ, nhưng đã để lại những dấu ấn in đậm trên ba “đám mây” (Cloud) mạng xã hội Google Drive, Zalo and Messenger.
Một cây làm cũng nên non Ba cây chụm lại thành Lòng Giuse Ấy da! Mưu sự tại nhân mà thành sự cũng tại nhân luôn! “Tấm lòng Giuse 50+” không thể đến kịp với anh em TCV Gioan trong ngày Hội ngộ Về Nguồn như mong muốn. Bởi đến những tuần cuối bài vở, hình ảnh về tấp nập không kịp lựa chọn biên tập dàn trang. Lúc đầu không đủ bài, hê lên ai viết gì cũng được, viết chi cũng đăng. Chừ giàu rồi lại sinh chảnh. Lựa chọn bỏ bớt. Nghèo cũng khổ mà giàu càng khổ hơn. Ai viết bài cũng muốn được đăng, nên chọn bài để bỏ, không những đau cái đầu mà còn đau cả ruột nữa. Gồng mình lắm lắm để bỏ bớt bài của anh em nào gửi đến nhiều hơn 5. Cũng vì thương anh em đó thôi, chọn lọc đăng những bài viết hay để người đọc có thể phán một cậu: “Cái anh chàng ni viết bài chi cũng hay cả!” Không kịp ấn hành, thôi thì gỡ gạc. Bỏ vào USB 1/4 cuốn “Tấm lòng Giuse 50+” đã nháp xong và in ra giấy vài bản để giới thiệu cùng toàn trường trong ngày hội ngộ. Lại hỏng sự cũng tại nhân. Đã lên chương trình trình chiếu giới thiệu mở đầu đêm Văn Nghệ Về Nguồn, đùng một cái phút chót thay đổi phòng biểu diễn văn nghệ, không có phương tiện trình chiếu và anh em cũng trở tay không kịp để mượn hoặc mướn. Thế là trớt quớt. Chắc là bị
cái huông của “hành trình kỷ yếu Gioan”! Hihihi, thôi thì cũng chẳng sao. Anh em ta có nhiều thời gian để chuẩn bị hơn. Biết ngậm lòng nói tiếng “Xin vâng” nên Chúa cũng thương, “Tấm lòng Giuse 50+” từ từ nhận được những bản nhạc, bài thơ, bản văn, hình ảnh của các lớp khác gửi tặng. Vui quá là vui! “Kỷ này” thành “kỷ mạnh” rồi chứ không là “kỷ yếu” nữa, cả nhà Gioan chúng ta sum vầy. Cám ơn Chúa! Cám ơn các anh, các em TCV nhà mình. Thế là hè nhau, cả chú cả cháu tiếp tục thức khuya dậy sớm, cố làm cho có chất lượng để khỏi phụ lòng mọi người thôi! PHẦN III. Vòng tay Giuse - Vòng tay yêu thương kết nối Làm Kỷ yếu 316 Tấm Lòng Giuse 50 +

Cuối tháng 7, BBT hẹn nhau qua Zoom để chốt ngày đóng sổ và in ấn, dự tính ngày 8/8 sẽ là ngày đóng file đầu tiên và 9/8 bắt đầu in thử. Cầm cuốn kỷ yếu in thử hoàn thiện đầu tiên trên tay, ngắm nhìn từng bức hình, sờ từng dòng chữ nổi trên giấy mà lòng bùi ngùi xúc động làm sao! Thành quả 2 năm của cả gia đình Giuse cuối cùng cũng cho ra quả ngọt... PHẦN III. Vòng tay Giuse - Vòng tay yêu thương kết nốiLàm Kỷ yếu 317Tấm Lòng Giuse 50
+
Ngày hẹn cuối cùng đây bà con ơi! Ngày 2 tháng 9 năm 2022. Ngày cách đây 51 năm anh em Giuse tụi tui xách va-li, ôm cọc mùng bước vào cổng Tiểu Chủng Viện Thánh Gioan Đà nẵng. Không có tác giả. Tác giả: lớp Giuse.







Thay Lời Kết…
Lớp Giuse 1971
A NH EM ĐƯỜNGMÌNH,ĐỜIMỖI ĐỨA CHÚA DẪN ĐI CÓ NHỮNG LỐI QUANH, CÓ NHIỀU KHÚC NGOẶT MÀ CHẲNG HIỂU TẠI SAO … CHẲNG BIẾT CHÚA MUỐN GÌ … CẢ CÓ KHI ĐAU ĐỚN KÊU LÊN: TẠI SAO? TẠI SAO CHÚA LẠI LÀM NHƯ THẾ, TẠI SAO LẠI LÀ CON? 50 NĂM NHÌN LẠI MỚI THẤY CHÚA BIẾT MÌNH, HIỂU MÌNH HƠN CẢ CHÍNH MÌNH LỐI CHÚA DẪN ĐI, ĐƯỜNG CHÚA ĐƯA VÀO DẪU NHIỀU GAI CHÔNG LẮM LÚC GẬP GHỀNH NHƯNG BÀN TAY YÊU THƯƠNG VẪN TỪNG PHÚT TỪNG GIÂY CHE CHỞ, UỐN NẮN, VỖ VỀ VỚI TẤT CẢ YÊU THƯƠNG VÀ QUYỀN NĂNG THƯỢNG TRÍ ĐỂ CHÚNG TA CÒN ĐƯỢC NHƯ BÂY GIỜ. XIN CHO NHỮNG NĂM THÁNG CÒN LẠI CHO ĐẾN HẾT CUỘC ĐỜI CHÚNG TA CÙNG NHAU TRONG TIN YÊU HÁT LỜI TÂM TÌNH CẢM TẠ NHƯ NHẠC SĨ HẢI LINH & VŨ ĐÌNH TRÁC: Đôi bàn tay Chúa nâng đỡ con xin dâng lời cảm tạ. Cho đời con vững một niềm tin xin dâng lời cảm mến. Đôi bàn tay Chúa dẫn con đi xin dâng lời cảm tạ. Tay hồng ân Chúa đưa con về xin dâng lời cảm mến. Chúa cho con trời mới đất mới đường đời con đổi mới. Con ca ngợi lòng thương xót Chúa muôn muôn đời… Anh em mình chắc không còn cần nói lời tạ ơn nhau, phải không các bạn. Chỉ nói thêm lời cám ơn cháu Tú Linh, đã khá vất vả làm việc với mấy ông bà già gần lẩm cẩm, để dàn dựng lên trang cho ra tập sách mang Tấm Lòng nhỏ bé này. Xin Chúa chúc lành cho cháu. Và sau cùng, nói lời tạ lỗi vì ký ức của tuổi đời đã quá sáu mươi, nên những kỷ niệm ngày xưa nhắc lại có khi không những chưa tròn mà còn có thể sai đi. Xin cười và cho qua đi nhé! Hoặc những tên riêng đặt cho nhau thời ấy, bây giờ gọi lại không phải vì coi thường hay thiếu tôn trọng, nhưng là như muốn đem tất cả yêu thương ngày ấy quay về. Xin quý cha cùng anh em lượng thứ, và cũng cười cho qua.


