Đứng trước khung vải trắng, tôi hít thở thật sâu, kéo một vệt màu khởi đầu, kêu gọi những vệt màu kế tiếp và cảm xúc như bùng vỡ. Những đường nét lôi kéo lan toả như đang bắt đầu chuyến du hành vào vùng đất lạ, lúc vươn dài, lúc lượn mình quanh co, tự nó hình thành một câu chuyện khởi nguồn từ tâm thức đang được giãi bày. Nhát cọ, vệt màu cuối cùng đã ngưng nhưng sự sáng tạo vẫn luôn thúc giục, mời gọi. Nghệ thuật luôn là sự khởi đầu và đâu là đoạn kết? Tôi tự hỏi và chợt nhận ra bản thân đang trong cuộc hành trình trở về nguyên quán và chỉ là hạt cát nhỏ nhoi trong sa mạc cuộc đời.