Trong bài “Trò chuyện với hoa thủy tiên và những nhầm lẫn của nhà văn”, nhà văn Nguyễn Huy Thiệp đã đề cập đến nền thi ca ở trong nước, cụ thể là phê phán các nhà thơ. Ông viết dứt khoát “nhà thơ tức là những người chỉ dựa vào cảm hứng để tùy tiện viết ra những lời lẽ du dương phù phiếm vô nghĩa, nhìn chung là lăng nhăng, trừ có dăm ba thi sĩ tài năng thực sự (số này đếm trên đầu ngón tay) là còn ghi được dấu ấn ở trong trí nhớ người đời còn toàn bộ có thể nói là vứt đi cả.” 1 Ở một đoạn khác ông
viết “tôi cũng không phủ nhận tình cảm của nhân dân đối với thơ nhưng quả thực trên thực tế cái danh nhà thơ là một thứ nhìn chung chỉ là nhăng nhít, hữu danh vô thực, chẳng ai muốn dây vào nó, nhà thơ đồng nghĩa với sự chập cheng, hâm hấp, quá khích, vớ vẩn, thậm chí còn lưu manh nữa.” Bài viết này đã gây phản ứng về phía các nhà thơ Việt Nam. Đặt biệt nhà thơ Trần Mạnh Hảo từ thành phố Hồ Chí Minh đã lên tiếng phê bình kịch liệt Nguyễn Huy Thiệp về những phát biểu của ông đối với thơ và các nhà thơ nói chung.