Bảo vệ là cái nghề cho những con người đầy nghị lực sống! Tôi còn nhớ như in cuộc nói chuyện với Nó người bạn thân của tôi. Nó đã để lại cho tôi một thứ cảm xúc khó tả. Một lời làm đau tôi và làm đau những người làm nghề bảo vệ như tôi. “ Mày biết là công việc ấy chỉ dành cho người không có học thức không ?, việc ấy mà mày cũng làm mãi được à ?” Tự dưng trong lòng tôi trào lên một thứ cảm xúc lạ sốc lên tận sống mũi cay cay. Tôi không để cho nó nói thêm câu nào nữa tôi vội tắt máy. Tôi và nó chơi với nhau rất thân từ hồi lớp 9 đến năm lớp 12 thì nó theo Bố mẹ lên thành phố học, lâu không gặp nó không biết giờ nó ra sao chỉ nghe thấy người ta bảo giờ là Giám Đốc một doanh nghiệp gì đó lớn lắm. Cuộc điện thoại của nó làm tôi suy nghĩ. Tại sao nó mới nghe tôi làm bảo vệ nó lại như vậy? Lâu rồi chúng tôi không liên lạc gì với nhau nhẽ ra nó và tôi phải nói chuyện dài hơn nhưng cái lòng tự trọng của tôi không cho phép. Ừ! Giám Đốc thì sao? Bảo vệ thì sao? Có khác gì nhau không? Phải chăng nó là ranh giới mà tôi không thể nói chuyện với vị Giám đốc đã từng có một tuổi thơ, từng có ước mơ như tôi. Nghề nào cũng là nghề, cũng đem chính sức lực, mồ hôi và nước mắt để làm việc, để nuôi cái gọi là cuộc sống. Con người trong xã hội không phải tất cả đều có cuộc sống giống nhau. Có người ở vị trí này, người ở vị trí kia, nhưng dù ở vị trí nào đi chăng nữa thì mục đích cuối cùng cũng chỉ để sinh tồn, phát triển nó chỉ khác nhau cái tên gọi và những gì mình làm. Anh may mắn hơn tôi, anh có điều kiện học hành, anh có điều kiện thực hiện ước mơ, dĩ nhiên anh sẽ trở thành một "ai đó", một cương vị được sự kính trọng trong xã hội. Còn những người như tôi, không điều kiện học hành, không có khả năng thực hiện ước mơ của bản thân thì không thể trở thành một "ai đó" trong xã hội ? Con đường nào chả có vinh quang. Vinh quang không hẳn là niềm vui của một Hoa hậu được đeo vương miện trên đầu, vinh quang không hẳn một nhà khoa học được nhận bằng sáng chế. Vinh quang cũng không hẳn là một cán bộ được nhận huy chương, được thăng chức... Đối với tôi vinh quang chỉ đơn giản là hoàn thành tốt công việc mình đã chọn, được cống hiến những gì mình có cho công việc ưa thích của mình và sau cùng là phát triển sự nghiệp mà mình đã chọn, tôi cũng sẽ trở thành một “ai đó” trong nghề bảo vệ này bằng những kiến thức tôi học hỏi và bằng một trái tim yêu nghề Bảo vệ. Tôi làm nghề bảo vệ. Nghề bảo vệ bình thường, không sang trọng nhưng đó là nghề tôi đã chọn, nó phù hợp với tôi, với tất cả những người không có điều kiện để trở thành một thương nhân giàu có, một sỹ quan cao cấp, một ông chủ triệu phú hay một minh tinh điện ảnh nổi tiếng..vv. Có ai biết nghề bảo vệ là nghề cống hiến âm thầm. Họ cũng đáng toả sáng lắm chứ?. Trong thời chiến, phía sau tuyền tuyến là hậu