Nữ Oa Nƣơng Nƣơng tƣơng truyền là một vị nữ thần của thời thƣợng cổ, là vị Nữ Đế cổ nhất, là Mẹ của tất cả nhân loại. Nữ Oa Nƣơng Nƣơng còn gọi là ―Nữ Oa Thị‖, ―Nữ Hy Thị‖, ―Oa Hoàng‖, ―Địa Mẫu‖. Cũng theo truyền thuyết, bà Nữ Oa họ Phong, là vợ của Thần Thái Dƣơng Phục Hi. *Sách ―Hoài Nam Tử--Lãm Minh Huấn‖ nói rằng :- ―OA, là vị thần thánh nữ, sinh ra vạn vật. Tên có âm đầu là Nữ, kế là thanh Oa‖ và ―Nữ Oa, vị vua phần âm, trợ giúp đắc lực cho vua Hi‖. Lại có truyền thuyết:―Thời mới khai thiên lập địa, bốn cực bị hỏng, chín châu bị đè, nƣớc từ sông trời chảy xuống làm ngập lụt thế gian…Lúc bấy giờ, bà Nữ Oa luyện ―đá ngũ sắc‖ để vá khoảng trời xanh bị sụp, chặt bốn chân con ngao (loại rùa lớn) làm bốn cột chống trời, giết rồng đen để cứu giúp Ký Châu, tích chứa tro đốt cây lau đổ vào đất thấp làm thành ruộng cao ráo... Ngồi xe sấm, hàng phục rồng, chỉ dạy cho quỉ thần, thăng lên trời nơi Linh môn ở ngôi đế‖. *Sách ―Phong tục thông nghĩa‖ nói rằng:- ―Lúc mới mở ra trời đất, bà Nữ Oa nặn đất sét để tạo thành ngƣời. Nhƣng số lƣợng ngƣời nặn ra quá ít ỏi dù bà đã tận lực làm việc. Sau cùng, nẫy ra một sáng kiến :- Bà lấy một sợi dây leo dài nhún vào trong đất bùn. Khi Bà dở nó lên, bùn ƣớt nhễu xuống từ sợi dây leo và trở thành những con ngƣời‖. *Trong ―Đế Vƣơng thế kỵ tập tồn‖ thì chép :- ―Bà Nữ Oa họ Phong, trợ giúp vua Phục Hi trị nƣớc, có hình dáng ―đầu ngƣời mình rắn‖, mỗi ngày biến hóa bảy mƣơi lần‖. *Những sách thần thoại cổ xƣa nhất Trung Quốc cũng đều nói rằng bà Nữ Oa tạo ra con ngƣời, là ngƣời mẹ sớm nhất của cộng đồng ngƣời Trung Quốc. Hình tƣợng bà Nữ Oa căn cứ theo hình khắc trên đá ở Miếu Vũ Lƣơng đời nhà Hán thì là ―đầu ngƣời mình rắn‖. * Theo truyện Thần thoại Trung hoa, một ngày kia, Nữ Oa đi đến một khu đất rộng. Bà rất vui vì thế giới nơi này tràn đày tiếng chim hót và hƣơng hoa thơm khiến Bà không muốn trở về trời. Nhƣng Bà có một cảm giác ray rứt nhƣ có một cái gì còn thiếu. Cảm giác đó không ngƣng khi Bà bƣớc đi trên suốt con đƣờng dẫn đến bờ nƣớc. Bà quì xuống uống nƣớc. Nhìn thấy hình ảnh đẹp đẽ của mình trên mặt nƣớc khiến Bà nảy sanh ý tƣởng tạo ra sự sống. Lúc đầu, bà dùng đất sét trộn với nƣớc để nặn thành hình ngƣời và thổi hơi vào để truyền sự sống. Nhƣng số lƣợng ―con ngƣời‖ do bà dù làm việc hết sức vất vả mà cũng chẳng dƣợc bao nhiêu. Bà liền nẫy ra sáng kiến thay đất sét bằng bùn để đở tốn công trộn đất sét với nƣớc.Bà chụp lấy một nắm đất bùn, và đắp thành một hình tƣợng nhỏ, dựa theo hình ảnh của chính mình bà. Lạ lùng thay, khi Bà để tƣợng hình xuống đất, nó liền sống động ngay tức thì! Thật là thần diệu! Nó còn cả gọi kêu Bà bằng hai tiếng ‗Mẹ Mẹ‘ và nhảy nhót không ngừng. Bà vui vẻ đắp thêm một tƣợng hình nhỏ khác, rồi thêm một tƣợng nữa, và một tƣợng nữa. Bà làm việc nhiều đến nổi các ngón tay bà phát sƣng lên. Nhƣng các tƣợng nhỏ mà Bà đắp vẫn còn quá ít oi; làm sao chúng có thể làm đày tràn cả khu đất rộng này? Bà liền nảy sanh ra một ý kiến: Bà lấy một sợi dây leo dài nhún vào trong đất bùn. Khi Bà dở nó lên, bùn ƣớt nhễu xuống từ sợi giây leo và trở thành những con ngƣời. Bà Nữ Oa rất thƣơng quí sự tạo dựng này của Bà, Bà quá sung sƣớng và chạy khắp núi sông, và không bao lâu mặt đất tràn đầy loài ngƣời. Do đó, Bà Nữ Oa chính là ―thần sáng thế và thần tạo ra con ngƣời‖. (*Chú thích:Đoạn nầy, dịch theo lối phóng tác cho nên thơ một chút, các bạn đừng căn cứ vào nguyên tác mà cho rằng tôi phóng đại nhé !-NT).