"Chẳng thơm cũng thể hoa nhài, dẫu không thanh lịch cũng người Tràng An" là câu ca dao mà chúng ta thường được nghe khi nhắc về Hà Nội. Nhưng ở Tràng An, tên gọi cũ của thành phố chúng ta sống, chẳng phải ai ai cũng thanh lịch, không phải đâu đâu cũng là đô hội. Giữa khu phố cổ phồn hoa rực rỡ ánh đèn, luôn luôn tồn tại những con ngõ sâu và hẹp, gần như không bao giờ có ánh sáng mặt trời. Ở 30 Phất Lộc, nơi này còn có phần đặc biệt hơn, khi bên trong con ngõ rộng chưa đầy 2m, là chốn "chui ra chui vào" của 5 hộ gia đình, hầu hết là anh chị em trong đại gia đình họ Bùi. Nơi đây là đất tổ nghiệp, là nơi thờ phụng tổ tiên có từ hơn 200 năm nay của họ. Cùng với sự phát triển chóng mặt của đô thị, những căn nhà siêu nhỏ có lịch sử lâu đời này đã từ từ bị hoà lẫn vào giữa những căn khách sạn nguy nga, những toà nhà chọc trời. Những người dân lao động chân tay phải bám víu vào mảnh đất rộng chưa đầy 20m2 để kiếm chỗ sinh nhai, vì theo họ, làm cả đời chưa chắc đã đủ tiền mua được một mảnh đất khác để ở.