Cocdoc_03

Page 1

P23

NAM GI CẮT À KHOAN BÊ T ÔNG KHẮC THÀNH THÔNG TẮC BỂ PHỐT

P04

Tâm lý

học để thi

P15

Mãi còn Anh... P06


Nội dung

Mõ làng Thế là ngày 20/11 đã qua đi, để lại nhiều suy nghĩ về những người Thầy, người Trò. Người xưa nói: nhất tự vi sư, bán tự vi sư. Dạy một chữ là thầy, chỉ dạy nửa chữ cũng là thầy. Nhưng giờ đây, khi đã lớn khôn hơn, chúng tôi hiểu rằng còn có những người thầy khác… Có những người chẳng bao giờ dạy ta một chữ, nhưng bằng nhân cách lớn lao của mình đã mang đến cho chúng ta một tấm gương sáng ngời và những cảm nhận vô giá, nâng đỡ chúng ta trong những lúc khó khăn như Giáo sư, Viện sỹ Nguyễn Văn Đạo. Có những người không dạy ta những điều ngọt ngào mà lại cho ta trải nghiệm đau đớn như những “cái tát” của anh Nguyễn Thành Nam. Nhưng những bài học đó sẽ còn lại mãi trong tâm trí chúng ta và nó sẽ có ích hơn nhiều những bài học ngọt ngào khác. Có những người như nhạc sỹ Trương Quý Hải chẳng bao giờ đứng trên bục giảng và cũng chẳng bao giờ nghĩ mình là thầy của ai đó nhưng tâm hồn và sự trải nghiệm của anh thể hiện trong những sáng tác đã giúp chúng ta biết rung động, biết trân trọng hơn các giá trị cuộc sống, đánh thức những gì đẹp đẽ nhất trong mỗi con người. Cũng có những người thầy vô cùng đặc biệt như các sinh viên tình nguyện của trường Đại học FPT đã cho chúng ta những bài học về tình thương yêu, về sự chia sẻ và cảm thông với những mất mát thiệt thòi của đồng loại. Nếu biết cách học, mỗi người ở xung quanh ta đều có thể là những người Thầy!

“AO LÀNG - NƠI ỘP OẠP CỦA HỌ NHÀ CÓC”

CÓC TIN - Một vòng quanh FU 03. Tin vắn - Cóc buôn CÓC LUẬN - Luận bàn chuyện làng Cóc

Cóc Tổng Biên tập TS. Lê Trường Tùng

04. Cái tát CÓC CỤ - Chân dung các cóc cụ FPT

Cóc Phó Tổng Biên Tập ThS.Nguyễn Xuân Phong Cóc Cố vấn TS. Nguyễn Khắc Thành TS. Phan Phương Đạt TS. Trần Nam Dũng

06. Mãi còn Anh... HOT CÓC - Tiêu điểm trong tháng 08. Người gieo mầm ước mơ CÓC HỌC - Chuyện học tập của sinh viên 10. Toán học và đời sống

Cóc Thư ký Tòa soạn Nguyễn Thị Nhuận

BỜ LÓC CÓC - Cóc tâm sự 12. Một cuộc gặp gỡ kỳ lạ

Cóc Biên tập Nguyễn Hoài Anh SV Bùi Minh Long SV Đặng Hoàng Long SV Lê Duy Quang SV Đỗ Thị Hải Vân SV Đào Trọng Hiếu SV Nguyễn Thanh Tùng Cóc thiết kế LÀNG ỘP Hà Tiên Đặng Hoàng Vũ Ao Cóc: 15B Phạm Hùng, Mỹ Đình, Hà Nội Điện thoại: 84-4-7688922 Fax: 84-4-7687718 Email: cocdoc@fpt.com.vn

NÒNG NỌC - Gương mặt sinh viên 13. LongDT : “I have a dream…” CÓC SỐNG - Sống đẹp 14. Những mảnh đời da cam CÓC ĐẸP - Tự phê 15. Tâm lý học để thi ẾCHLISH - Ngôn ngữ của họ nhà Ếch 16. Democracy in FU CÓC MỘNG MƠ - Góc vườn sáng tác 18. Bức tranh tình bạn ẾCHNOLOGY - Cập nhật công nghệ 20. Từ chính tả Tiếng Việt, qua mã nguồn mở, đến FUlab

LƯU HÀNH NỘI BỘ

CÓC CHƠI - Chơi mà học, học mà chơi 23. Đời lá ( Đêm nhạc Trương Quý Hải)


Cóc tin

Một vòng quanh FU

Cóc tin

Cóc buôn SINH VIÊN ĐẠI HỌC FPT CÓ CƠ HỘI HỌC, THỰC TẬP TẠI ĐỨC

Ngày 20/11/2007, trường Đại học FPT tổ chức Lễ ký kết thỏa thuận hợp tác với trường Đại học Hochschule Furtwangen (Đức). Theo đó, hai trường sẽ tiến hành trao đổi giảng viên, sinh viên, cùng tham gia các dự án, hội thảo, và các chương trình giao lưu văn hóa. Chương trình hợp tác sẽ kéo dài trong vòng 5 năm. Sinh viên Đại học FPT khi tham dự chương trình sẽ được chi trả tiền học phí và chi phí sinh hoạt tại Đức từ 6 tháng - 1 năm. Dự kiến hàng năm sẽ có khoảng 5 sinh viên của trường ĐH FPT và 5 sinh viên của Furtwangen tham gia chương trình này. Ngoài việc trao đổi sinh viên, các giáo sư của trường ĐH Furtwangen sẽ sang tham gia giảng dạy một số khóa học tại trường ĐH FPT. Trường ĐH Furtwangen sẽ xúc tiến tìm hiểu các thủ tục để sinh viên của trường ĐH Furtwangen sang thực tập và làm việc tại FPT Software cũng như sinh viên của ĐH FPT sang thực tập và làm việc tại các doanh nghiệp Đức. Trường Đại học Furtwangen là một trong top 5 trường Đại học hàng đầu về đào tạo CNTT tại Đức. Hiện nay Đại học Furtwangen có hơn 4.000 sinh viên theo học, với 13% sinh viên quốc tế đến từ hơn 70 quốc gia trên thế giới. THAM GIA DIỄN ĐÀN GIÁO DỤC ASEAN Ngày 22/11/2007, trường Đại học FPT đã tham gia Diễn đàn Giáo dục ASEAN 2007 với chủ đề “Giáo dục - Những hy vọng của ASEAN trong phát triển nguồn nhân lực cho tương lai”. Diễn đàn do Hội đồng Quốc gia Giáo dục, Bộ Giáo dục và Đào tạo, Học viện Chiến lược và Lãnh đạo Châu Á (ASLI) phối hợp tổ chức. Trong 2 ngày 22 và 23/11, Bộ trưởng Bộ Giáo dục các nước ASEAN, các nhà giáo dục, doanh nhân trong nước và khu vực đã trao đổi kinh nghiệm, thảo luận về nội dung, hình thức hợp tác, hội nhập, tìm ra các giải pháp để đưa giáo dục ASEAN đạt được những giá trị và sự công nhận toàn cầu. Cũng trong khuôn khổ Diễn đàn Giáo dục ASEAN, TS. Lê Trường Tùng - Hiệu trưởng trường Đại học FPT đã có buổi làm việc với ông Ambroise Tassi, Chủ tịch trường CGSAT (Pháp) để trao đổi về các khả năng hợp tác giữa hai trường trong tương lai. TỔ CHỨC HỘI THẢO VỚI BAN CỐ VẤN VÀ TƯỞNG NIỆM 1 NĂM NGÀY MẤT CỦA GS. VIỆN SỸ NGUYỄN VĂN ĐẠO Để báo cáo kết quả đạt được và tiếp thu ý kiến góp ý đối với những vấn đề tồn tại sau 1 năm hoạt động, trường Đại học FPT sẽ tổ chức buổi hội thảo với Ban Cố vấn là các Giáo sư, nhà Khoa học hàng đầu tại Việt Nam. Tháng 8/2006, các Giáo sư đã tham gia buổi hội thảo “Trường Đại học FPT trong bối cảnh toàn cầu hóa và tiến vào nền kinh tế tri thức” nhằm đóng góp ý kiến cho việc xây dựng trường Đại học FPT. Đến nay, sau 1 năm hoạt động, Ban giám hiệu ĐH FPT mong muốn được tiếp tục lắng nghe những ý kiến đóng góp của các Giáo sư trong Ban cố vấn nhằm xây dựng và phát triển trường. Đây cũng là dịp trường ĐH FPT tổ chức tưởng niệm 1 năm ngày mất của GS. Viện sỹ Nguyễn Văn Đạo, người đã góp công sức rất lớn cho ĐH FPT. Chương trình dự kiến sẽ được tổ chức vào ngày 11/12/2007. AnhNH

Đội bóng cán bộ tham gia Giải vô địch Ao làng Giải Bóng đá Ao làng vừa được khai mạc với 16 đội tham gia, ngoài đội bóng đến từ các lớp, giải còn có sự góp mặt của đội bóng Cán bộ với nhiều cầu thủ nổi danh của những… thập niên trước. Tuy phải đối mặt với vấn đề tuổi cao sức yếu nhưng bù lại, đội Cán bộ có kinh nghiệm trận mạc dầy dạn, đồng thời lại có “quyền sinh, quyền sát” trong tay nên không có gì lạ khi họ toàn thắng trong 2 trận đầu và chỉ để thua khi biết chắc chắn có mặt tại vòng sau. Sự góp mặt của đội bóng Cán bộ khiến giải thêm phần hào hứng, đội bóng SV nào cũng ước ao được gặp đội Cán bộ để tiện “giải toả” những “bức xúc” bấy lâu. Tuy nhiên đội Cán bộ cũng không vừa khi luôn đem chuyện học lại và thi lại để “tâm sự” trong suốt trận đấu khiến các Cóc phát hoảng mỗi khi có bóng.

Nhà hàng Thằng Bờm 1 có khả năng bị đóng cửa Tiên đoán này được đưa ra sau khi Nhà hàng Thằng Bờm 1 đã “dại dột” đăng cai bữa liên hoan “rút kinh nghiệm” của BTC Đêm nhạc “Đời lá” (đêm nhạc Trương Quý Hải). Hơn 30 người với không khí STCo sôi nổi trong bữa liên hoan đã khiến cho toàn bộ nhà hàng rộn vang tiếng hát. Bát đũa bị gõ sứt miệng, bàn ghế bị vỗ tróc sơn… nhưng vấn đề lớn nằm ở chỗ Nhà hàng đã bị công an “hỏi thăm” vì “đăng cai” liên hoan lúc 23h đêm. Trong cái đêm đáng nhớ đó, khi rượu đã ngất ngây, ông Dũng Đê tê đã thân mật tâm sự cùng chú SV người Đức Marcus. Bằng khả năng tiếng Anh của 2 ông, những người chứng kiến được một phen tròn mắt và đi hết từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Tuy nhiên sự bất đồng ngôn ngữ và văn hoá ít nhiều cũng ảnh hưởng tới quan điểm của 2 ông, trong khi ông Dũng chia sẻ về kinh nghiệm “tán gái” thì ông Marcus lại tưởng nhầm là kêu gọi…bảo vệ động vật hoang dã nên tỏ ra hết sức thương tâm. Còn khi ông Marcus khen Ms Hà hơi dài thì ông Dũng lại tưởng khen áo mình đẹp nên đã hào phóng cởi luôn chiếc áo đồng phục mới mua 61K tặng cho Marcus. trang 22


Cóc luận

Luận bàn chuyện làng cóc

Cái tát Có lẽ những ai đã biết rõ về anh Nam “già” thì cũng thừa biết tài lý luận “xuôi ngược” của anh, tuy nhiên, tôi có cảm giác bài học hôm đó dường như không phải là một bài nói, một bài lý luận trong những quyển sách Đắc nhân tâm hay của những diễn giả quen học thuộc lòng, nó là một câu chuyện, một bài học của anh dành cho chúng tôi và nó giản dị, sâu sắc như chính con người anh vậy. Bạn làm gì khi ai đó tát vào mặt mình một cú nẩy lửa? Chắc đa phần sẽ tìm cách đánh lại hoặc không thì cũng hận thù thấu xương. Cái tát đau về thể xác đã đành, nó còn là 1 đòn đau đánh vào lòng tự ái của mỗi người, do đó đa số chọn cách phản ứng tiêu cực cũng là một điều dễ hiểu. Thế nhưng, trong một buổi chiều ngắn ngủi nói chuyện cùng sinh viên Khoá III, anh Nguyễn Thành Nam - Tổng giám đốc FPT Software đã dạy cho chúng tôi một bài học lớn, bài học về “Cái tát” hay đúng hơn là bài học về cách trân trọng những cái tát và biết ơn kẻ đã tát mình. Bài học “Cái tát” của anh không phải để răn dạy lòng vị tha như lời dạy về cái tát trong Kinh Thánh, nó đơn giản là cách ví von một sự kiện nào đó đánh dấu cho thời điểm thức tỉnh và thay đổi nhận thức trong mỗi con người. Mỗi chúng ta đều có một niềm tin vào chính bản thân để theo đuổi những mục tiêu riêng trong cuộc sống. Trên con đường đó, chúng ta tin thành công sẽ ở phía trước, chúng ta tin mình đủ khả năng để đi tới thành công, một niềm tin dường như tuyệt đối và ta phăm phăm lao về phía trước cho đến khi chúng ta…ăn một “cái tát”. Không thể nào là một cái “vỗ vai” thân tình, không thể nào là một cái “nắm tay” nhẹ nhàng, cũng không thể nào là “chém số 1” hay “chém số 2” tàn độc… chỉ có thể là 1 “cái tát” dứt khoát và thẳng thắn mới có thể khiến ta bừng tỉnh để nhìn lại con đường ta đang đi và đang hướng tới. Và sau “cái tát” đó, có thể con đường và những bước chân sẽ rẽ sang một hướng khác, tỉnh táo hơn và tính khả thi cao hơn. Cái khó của chúng ta là không biết lúc nào ta ăn tát, không biết ai hay cái gì sẽ tát ta, không biết là cái tát đó thế nào, đủ mạnh cho ta bừng tỉnh hay sẽ làm ta…bất tỉnh và đau khổ hơn là không biết đời mình sẽ bao nhiêu lần ăn tát thì đủ để thành công, không biết sẽ chịu được bao nhiêu cái tát hay sẽ gục ngã trước khi đến đích. Thật khó để có câu trả lời chính xác cho mỗi người, tốt hơn hết, tự ta phải luôn chuẩn bị tinh thần sẵn sàng để đón nhận nó. Quả thật, để đón nhận “cái tát” cũng là cả một vấn đề, đôi khi ngẫm nghĩ tôi cho rằng, có lẽ điểm khác biệt giữa những người thành công và không thành công là ở chỗ biết cách đón nhận một “cái tát”

hay không. Ngay trong buổi nói chuyện đó thôi, có những người cũng đã phản ứng gay gắt với “cái tát yêu” của anh. Thời buổi của công nghệ thông tin giúp chúng tôi ngồi ở đáy giếng nhưng biết được nhiều chuyện bên ngoài và với lãng mạn tuổi trẻ thì ai cấm chúng tôi ước ao sẽ trở thành một Bill Gates thứ 2 hoặc “xoàng xoàng” thì cũng phải thành một Trương Gia Bình thứ 2, thứ 3 gì đó. Vậy mà anh “vỗ thẳng mặt” những ước mơ của chúng tôi bằng câu hỏi: “Vậy em biết rõ nhất cái gì?”. Lúc đó chúng tôi có thừa tự tin để trả lời anh câu này, chúng tôi giỏi nhiều chứ, nào Toán, Lý, Hóa, Tin học, nào là các lý thuyết kinh tế, cạnh tranh… toàn những cái được học và được đọc nên chúng tôi mang ra “show hàng” luôn. Tuy nhiên, vấn đề là ở chỗ anh hỏi xoáy luôn vào những “điểm mạnh” đó khiến chúng tôi hơi “choáng” và thực sự lúng túng bởi những gì chúng tôi biết không đủ để trả lời câu hỏi đó. Và thế là chỉ thêm vài câu hỏi nữa của anh, chúng tôi chợt thấy những “thế mạnh” mà chúng tôi biết rõ nhất, tự tin nhất, tự hào nhất dường như cũng thật bình thường, nhạt nhòa và nông choẹt trước một cộng đồng, trước một thế giới không ngừng phát triển và đầy ắp nhân tài. Và anh thẳng thắn kết luận: “Nếu chính mình còn không biết mình biết rõ nhất cái gì thì rốt cuộc cũng chỉ là học vẹt một mớ lý thuyết suông và cũng chả làm nên trò trống gì” - một “cái tát” khá đau cho lòng tự ái của đám “ngựa non” chúng tôi. Nhưng mà đúng! Rồi anh lại hỏi: “Đâu là điểm mạnh nhất của các Công ty Việt Nam để cạnh tranh với các công ty nước ngoài?”. Chúng tôi đưa ra nhiều nhận định, nào là người Việt thông minh, cần cù; giá nhân công ở Việt Nam rẻ…Anh lắng nghe và lần lượt “bẻ gẫy” từng câu trả lời một. Chúng tôi hỏi ngược lại anh câu này, anh “hồn nhiên” trả lời: “Anh không biết, sao các chú lại hỏi anh?”. Và anh kể câu chuyện: Một lần anh ngồi nói chuyện với 1 khách hàng nước ngoài, khi họ hỏi anh câu hỏi tương tự như anh vừa hỏi chúng tôi, anh suy nghĩ mãi, cuối cùng trả lời thực lòng: “Tao cũng không biết, nhưng tao nghĩ bọn mày biết câu trả lời, vì nếu không mày đã không chọn làm ăn với bọn tao mà đã sang Ấn độ hoặc Trung Quốc”. Câu trả lời đó của anh đã khiến ông khách kia rất nể phục và anh cũng có ý “gợi mở” cho chúng tôi biết rằng: “Chúng ta đang có những giá trị rất quý báu để cạnh tranh trên Quốc tế, và chính các em phải là người tìm ra thế mạnh đó cho chính mình, đừng hỏi anh”. “Chúng ta biết rõ nhất cái gì?” và “so với thế giới ta mạnh ở điểm gì?”. 2 câu hỏi thường không tìm thấy trong những sách vở dạy làm giàu bán tràn lan trên đường Láng mỗi chiều bởi đơn giản nó là bài học đúc rút từ bao nhiêu năm “chiến đấu” và bị “ăn tát” của các đàn anh trong FPT. Ngay chính anh Nam “già” cũng có 37 năm đầu đời sống trong một cuộc sống tô vẽ hồng hào, luôn học giỏi nhất, thông minh


Cóc luận

Luận bàn chuyện làng cóc

nhất, đạt giải này giải kia, mà như anh nói: “nói chung rất chi là tuyệt vời, chả sợ cái mẹ gì cả!”, và anh vốn đã lạc quan nay lại càng lạc quan. Rồi khoảng chục năm về trước, khi FPT chuyển hướng chiến lược sang xuất khẩu phần mềm với quyết tâm “Xuất hay là chết”, anh Nam và anh Bình lọ mọ đi khắp nơi để thăm quan và học hỏi kinh nghiệm xuất khẩu phần mềm. Chính tại thời điểm này, 2 anh đã bị “ăn tát” túi bụi. Đầu tiên, các anh cũng suy luận giống những câu trả lời của chúng tôi về thế mạnh Việt Nam. Để hấp dẫn nhà đầu tư nước ngoài, các anh chơi chiến thuật ra sức tâng bốc Việt Nam là thông minh và sáng tạo, không chơi với Việt Nam là một sai lầm, thiển cận. Sau đó tiện đà bồi thêm kết luận FPT là công ty hàng đầu Việt Nam, vào Việt Nam mà không làm với FPT thì coi như chưa phải dân sành điệu. Nói dân ta thông minh thì dễ, để chứng minh điều này các anh đã rất công phu đi thu nhặt những thành tích thi Toán, Lý, Hoá, Tin…của các em học sinh PTTH. Chụp ảnh Văn Miếu cho dân Tây biết dân ta đã có truyền thống học…IT hàng ngàn năm. Các anh ca ngợi cảnh đẹp của Vịnh Hạ Long, phố cổ Hội An, ví Việt Nam như thiên đường trên mặt đất vậy. Cho đến khi “ăn tát” - một khách hàng hỏi khéo: “Phải chăng khi nói Việt Nam thông minh, chúng mày ngụ ý Ấn Độ bọn tao kém thông minh hơn???”. Thế là mới bàng hoàng và xấu hổ, tiếp theo đó lại chuyển hướng, lại “ăn tát”, lại chuyển hướng… mãi cho tới những thành công hôm nay và ai dám chắc là phía trước không còn những “cái tát”.

nào, lại có thêm biết bao bài học kinh nghiệm của các anh mà chúng tôi được thừa hưởng và trải nghiệm ngay từ bây giờ mà không cần tới 37

tuổi. Chúng tôi đang có điều kiện tuyệt vời và nên tranh thủ “ăn tát” ngay từ khi còn là sinh viên, như vậy cho đỡ đau và cho quen vì sau n à y khách hàng “tát”, đối thủ “tát” và xã hội “tát” thì không hề nhẹ nhàng

N ngay k ên tranh t dần v hi còn là hủ “ăn tá à t “tát”, đỡ đau vì sinh viên đ ” sau ểq đối không thủ “tát” v này khách uen à hề nh h ẹ nhà xã hội “tát àng ng ch út nào ” thì !

Anh Nam học hành thuộc vào diện “hàng khủng” không chỉ trong FPT, thông minh tài trí thì khỏi bàn, lại bôn ba khắp nơi mà mãi tới 37 tuổi mới “ăn tát” rồi …tỉnh. Chúng tôi thì lợi thế hơn vì chúng tôi đang đi theo con đường của các anh đã vất vả dò dẫm ngày

chút nào. Nghe có vẻ hơi bạo lực nhưng điều đó rất cần thiết cho chúng tôi - những người bấy lâu nay cứ lơ lửng trên mây, không mấy khi bước chân xuống đất. Người xưa có câu: “Thương cho roi cho vọt, ghét cho ngọt cho bùi”. Cảm ơn anh Nam

già đã cho chúng tôi một buổi chiều đầy “roi vọt” để rút ra những bài học cho cả cuộc đời. Chúng tôi sống trong ngọt bùi bấy lâu, và anh đã cho chúng tôi một bài học về “cái tát” để tự đúc kết cho mình một chân lý mới, đó là: “Ngon từ vọt, ngọt từ roi”, để tự tâm niệm phải trân trọng những “cái tát” bởi nó là điều không thể thiếu trên con đường đưa chúng tôi đến với thành công.

Cóc hiểu


Cóc Cụ

Chân dung các Cóc cụ FPT

Về nguồn Giáo sư - Viện sỹ Nguyễn Văn Đạo là người thầy lớn của nhiều thế hệ lãnh đạo FPT, người thầy “đỡ đầu” cho trường Đại học FPT. Ngày 14/11/2007, sinh viên Khóa III của Trường đã có chuyến viếng mộ Giáo sư nhằm giáo dục sinh viên ý thức hướng về nguồn cội, biết trân trọng những bài học từ lịch sử, tri ân với những thế hệ đi trước. Tất cả sinh viên Đại học FPT đều xúc động khi nghe những câu chuyện về Giáo sư, người đã chứng kiến sự ra đời của FPT, của Đại học FPT, người đã dành những giờ phút làm việc cuối cùng cho Đại học FPT. Sinh viên Đại FPT đã gửi đến Giáo sư tấm lòng tri ân trước những tình cảm, công sức và tâm huyết mà Giáo sư đã dành cho trường.

Tổng Giám đốc FPT Software Nguyễn Thành Nam: Trước khi bị tai nạn vài giờ, FPT may mắn có một bức ảnh Anh rạng rỡ trong cuộc phỏng vấn những sinh viên của Trường ĐH FPT. Hẳn là lúc ấy Anh đang nhìn thấy những khao khát suốt đời mình về một sự nghiệp đào tạo, vì một nước Việt Nam hùng cường đang dần thành hiện thực…Tiếc thương Anh vô cùng! Và thấy mình nhỏ bé trước một trách nhiệm lớn lao với Anh. Thầy Lê Trường Tùng: GS. Nguyễn Văn Đạo ra đi quá sớm. Anh bị tai nạn đúng vào ngày Trường ĐH FPT tuyển sinh khóa đầu tiên. Còn sống, anh sẽ làm được bao nhiêu điều cho trường. Chúng tôi luôn nhớ lời anh căn dặn: Không đổi mới là có tội với lịch sử! Thầy Nguyễn Xuân Phong: Từ trước đến nay chưa có sự ra đi vĩnh viễn của ai làm tôi phải suy nghĩ nhiều và cảm thấy mất mát lớn đến như thế. Một năm Anh đi xa, chúng tôi cũng đã làm được khá nhiều việc. 3 lứa sinh viên đã nhập trường. Cũng còn nhiều việc chưa làm được, nhưng gần như làm bất cứ việc gì tôi cũng luôn tự hỏi làm như vậy liệu Anh có hài lòng, liệu đã đúng với những gì Anh hằng mong muốn khi còn sống? SV Nguyễn Ngọc Minh Trâm - SE0306: “Khi nghĩ về một đời người, tôi thường nghĩ về một rừng cây. Khi nghĩ về rừng cây, tôi thường nhớ về một đời người”. Tôi muốn hát tặng những lời ca đẹp nhất với tất cả tấm lòng tôn kính dành cho Bác. Bác đã sống cuộc đòi một nhà giáo thật đẹp và cao cả. Bác sẽ mãi là ánh đuốc soi sáng cho thế hệ trẻ chúng tôi trên con đường đi tới tương lai, tới tri thức, góp phần xây dựng đất nước, quê hương!

Giáo sư - Viện sỹ Nguyễn Văn Đạo (1937 - 2006) Giáo sư - Viện sỹ Nguyễn Văn Đạo là nhà cơ học hàng đầu của Việt Nam. Ông là chuyên gia trong lĩnh vực Dao động phi tuyến và Cơ học giải tích. Ông sinh tại xã Chí Thiện, huyện Thanh Ba, tỉnh Phú Thọ. Năm 1957, Nguyễn Văn Đạo tốt nghiệp xuất sắc Khoa Toán, Trường ĐH Sư phạm HN và trở thành cán bộ giảng dạy tại Trường ĐH Bách khoa HN, đến năm 1962 làm chủ nhiệm bộ môn Cơ học lý thuyết. Năm 1963-1965, ông làm nghiên cứu sinh khoa Toán Cơ tại ĐH Tổng hợp Matxcơva, Liên Xô và bảo vệ thành công luận án phó tiến sĩ Toán - Lý . Sau khi về nước, ông tiếp tục giảng dạy tại Trường ĐH Bách khoa đến năm 1977. Năm 1977, ông bảo vệ thành công luận án tiến sĩ khoa học “Kích động thông số dao động phi tuyến của các hệ động lực” tại ĐH Tổng hợp Vacsava, Ba Lan. Năm 1977-1993, ông là Phó Viện trưởng kiêm Tổng Thư ký Viện Khoa học Việt Nam. Ông được phong Giáo sư năm 1980 và là Chủ tịch Hội Cơ học Việt Nam. Năm 1979-1990, ông là Viện trưởng sáng lập của Viện Cơ học, Tổng biên tập đầu tiên của Tạp chí Cơ học. Năm 1994-2001, ông là Giám đốc đầu tiên của ĐH Quốc gia Hà Nội. Từ 2001 là Chủ tịch Hội đồng Khoa học và Đào tạo của ĐHQGHN. Ông cũng là Chủ tịch Hội đồng Khoa học Tự nhiên - Hội đồng Khoa học Quốc gia. Ông còn là ủy viên Đoàn Chủ tịch Ủy ban Trung ương Mặt trận Tổ quốc Việt Nam, Phó Chủ tịch Ủy ban Hòa bình Việt Nam. Ông cũng là Chủ tịch Hội Liên lạc với người Việt Nam ở nước ngoài từ năm 2002. Ông là người đã dẫn dắt cho nhiều thế hệ lãnh đạo FPT, là người chứng kiến sự ra đời của công ty FPT. Ông nằm trong Ban cố vấn trường ĐH FPT. Ngày 9 tháng 12 năm 2006, ông bị hôn mê vì chấn thương sọ não, do bị tai nạn giao thông tại Hà Nội. Ngày 11 tháng 12 năm 2006, ông từ trần tại bệnh viện Việt Đức. Thi hài ông được an táng tại nghĩa trang Mai Dịch, Hà Nội.


Chân dung các Cóc cụ FPT

Bữa tiệc cuối cùng với Giáo sư Sáng thứ Bảy ngày 09/12/2006, gió nhẹ, không khí trong veo trong cái se lạnh mùa đông. Anh Đạo và tôi đến trường Đại học FPT xem các em thí sinh lứa đầu tiên thi tuyển. Sau đó chúng tôi bàn về xây Trường trên Hòa Lạc. Anh nói: “Đây phải là công trình để đời”. Trong buổi ăn trưa mừng kỳ thi đầu không có trục trặc nhỏ gì, Anh vui vẻ cụng ly với từng bàn học viên Aptech làm khảo thí tình nguyện. Chúng tôi như sống lại thời sinh viên sôi nổi, tràn đầy nhiệt huyết và mộng mơ… Bốn tiếng sau khi chia tay nhau, một tai nạn xe máy oan nghiệt đã cướp đi cuộc sống của Anh. Không, không, một triệu lần không. Nỗi đau bóp nghẹt trái tim gào thét của tôi. Có thể nào, Anh, Sếp và Người thầy lớn của chúng tôi - Giáo sư, Viện sỹ Nguyễn Văn Đạo đã vĩnh viễn ra đi?

Cóc Cụ

toàn Lò phản ứng hạt nhân Đà Lạt, sấy thuốc lá Đồng Nai, điều hòa không khí Nhà máy Thuốc lá Thanh Hóa, đổi máy vi tính lấy ôtô, sắt thép với Viện Hàn Lâm Khoa học Liên Xô… Anh luôn tin tưởng vào lớp trẻ chúng tôi, khuyến khích, động viên và chia sẻ những khó khăn của chúng tôi. Năm 1988, cùng với GS.TS Vũ Đình Cự, Tổng Giám đốc Tổng công ty Lắp máy Việt Nam (tiền thân của Tập đoàn Lilama) - Đào Chí Sảo, Anh Đạo đã quyết định thành lập Công ty FPT. Những ngày đầu tiên ấy, Anh thường sang xem xét từ việc sắp đặt bàn ghế, lắp song sắt bảo vệ và đêm khuya xuống, Anh sang kiểm tra công tác an ninh của FPT. Anh chăm chút, theo dõi từng bước đi của FPT. 15 năm sau, trong lễ 13/09, Anh ví FPT với Samsung, như nhắc nhở chúng tôi đừng tự mãn, hãy bước tiếp. Năm 1995, Thủ tướng Võ Văn Kiệt giao cho Anh trọng trách xây dựng Trường Đại học xứng danh với tầm vóc Việt Nam. Anh có gọi tôi hỏi “Nên làm gì?”. Tôi trả lời Anh rằng: “Ta cần có trường Quản trị Kinh doanh kiểu Harvard”. “Tốt! Anh sẽ giao cho em làm, Anh sẽ cho em tất cả mọi điều kiện, trừ tiền”. Khoa Quản trị Kinh doanh - HSB đã ra đời như vậy. Một đội ngũ đông đảo các doanh nhân hàng đầu đã đến học ở HSB và chính họ đã đóng góp đáng kể cho tăng trưởng kinh tế của đất nước trong 10 năm qua. Trong quá trình thành lập trường Đại học FPT, Anh Đạo chủ động trực tiếp tham gia xây dựng Trường. Tôi thực sự lúng túng trong hợp tác với sếp lớn của mình. Anh nói “Em đừng băn khoăn gì. Anh làm gì cũng được, cốt sao để Việt Nam có một Đại học mà có thể tự hào với thế giới”. Trong ngày 09/12 định mệnh này, Anh kể với tôi: “Tuần tới Michael Mann (Hiệu trưởng Đại học RMIT) bay ra Hà Nội thuyết phục

NGƯỜI SẾP LỚN Tôi có may mắn lớn được Anh Đạo thu nhận công tác từ khi còn là sinh viên năm thứ tư khoa Toán Cơ - Đại học Lomonoxop. Gặp nhau ở Matxcơva, Anh nói: “Tốt nghiệp xong, Anh nhận em vào Viện Cơ”. Và cả nhóm bạn đồng khóa: Khánh Châu, Phạm Hùng, Ngọc Hải, Mạnh Thành, đều được nhận về Viện cơ công tác một cách thuận lợi ngay sau khi tốt nghiệp vào năm 1979. Được Anh quý, chúng tôi chẳng biết sợ Sếp là gì, mặc dù chức vụ Anh rất cao. Đi đâu tiện đường chúng tôi tạt qua nhà Anh. Khi có việc gấp, 12h đêm chúng tôi đến thức Anh dậy ký công văn. Khi vui kéo cả gia đình, bàn bè đến lục bếp nhà Anh Đạo - chị Chi. Trong thư chia buồn gửi cho chị Chi, con gái tôi viết: “Nhớ nhất lời Bác Đạo nói: Cháu ăn đi”. Anh tha thứ cho chúng tôi tất cả: những bất cẩn, tếu táo, ngỗ nghịch. Từ lúc trưởng thành, cứ vậy, chúng tôi được sống trong tình yêu thương, bao dung của Anh cho đến hôm nay… Anh là nhà lãnh đạo khoa học tiên phong trong công cuộc đổi mới. Từ trước năm 1986, trong Viện của Anh đã hình thành các nhóm khoa học tham gia ký hợp đồng kinh tế. Nhóm chúng tôi trưởng thành lên qua thất bại, thành công từ những hợp đồng nghiên cứu an

Giáo sư và Ban Giám hiệu ĐH FPT tới thăm và làm việc với nguyên Thủ tướng Võ Văn Kiệt

Anh ở lại làm cố vấn cho họ. Nhưng Anh quyết định rồi. Trường RMIT đã tạm ổn. Anh đâu có cần gì. Anh sẽ cùng các em xây Đại học”. Trong một quãng thời gian rất ngắn ngủi, Anh đã mời các nhà khoa học đầu tàu VN làm cố vấn cho Trường. Anh viết một loạt các bài báo, trả lời nhiều cuộc phỏng vấn báo chí về vấn đề tự chủ của các trường ĐH. Anh có nhiều bài phát biểu mạnh mẽ trong các cuộc họp về cải cách giáo dục. trang 22


Hot Cóc

Tiêu điểm trong tháng

“Khi Thầy viết bảng, bụi phấn rơi rơi Có hạt bụi nào rơi trên bục giảng, có hạt bụi nào vương trên tóc Thầy” Từ lâu, khi nhắc đến người Thầy là nhắc về mái tóc bạc vương bụi phấn, về những đêm cặm cụi soạn giáo án bên ánh đèn bàn. Và hôm nay, khi chúng ta bước chân vào Trường đại học FPT, hình ảnh ấy có thể đã thay đổi phần nào: Thầy cô chúng ta không còn dùng phấn viết bảng, không còn màu tóc bạc nhưng đêm đêm vẫn miệt mài bên máy tính, bởi một điều không bao giờ thay đổi: đó là tình yêu của các Thầy, cô đối với học trò vẫn bao la, vẫn âm thầm và lặng lẽ. Ở gia đình FPT, người Thầy còn mang nhiều ý nghĩa hơn thế: Thầy cô vừa là người anh, từ o ả đây, người chị đi trước dẫn dắt, chỉ bảo; vừa là người cha, người mẹ quan tâm, chăm h Ở . n hả o y cô sóc; vừa là người bạn sẻ chia, thấu hiểu. Mặc dù ngày 20-11 đã qua y hoà hoàn các Thầ cô, ầ à l h ì T à g i nhưng Cóc Đọc xin dành bài viết này như một lời chúc các có um hầ y hông hình mẫ với các T c câu Ngườ k i ờ Thầy cô luôn mạnh khoẻ và mãi mãi là một phần này ói về hi cá rên đ sự, t ỉ muốn n t câu hỏi ất ngờ k Thầy cô, trái tim của mỗi sinh viên FPT. t ậ h T sự b ” ch . Đặ các ôn n hảo phấn đấu c đã thật au. Theo ầy luôn lu o à o h “ nh ch đọ i Th ang ty PT đ viên Cóc tự giống ột ngườ chỗ dừng ỗi h F g u m g m t g n sống phón i đều tươ àn hảo là ôn là mộ g đời của inh và na t viên như h n u h ờ l o n l n n e , i ì h ờ cs s n ư ét trả i Thầy h viê ên con đ ựa để họ h của gia đrẻ intellig n ng đó ã nhận x o sinh i ờ o t s ư r t g ộ n các n tr mt ương , mà c g ch ng đ àm at êu th bước châ một điể và nhân a chúng h lớn Thầy Tru ời và tặn ối với cá y n ì FPT nl hững đứ đ ủ là g ức cư trẻ .Đ gia nhữn trò, luôn iển tri th hầy cô c có nhiều một Thầy cô” Trang thì naughty” ững đứa hể ư v ới h T r n t h ì t ù c “ lâu họ ể phát hững g Có ới n i, d và FPT i các n cô thấy nhau, vớ FPT. Cò elligent” gia đình v g thành. ải chơi th ó là n g vươn tớ thời gian y ó ầ c h t “T m với nh viên là “in ừn .Đ ần ữa ấy m một trưởn mình không ng hăn và c cả i về si uộc h thứ 2, dần dần đứa trẻ ợc sửa ch àn h h n t ì t k ỏ ư o g ta rất hi tôi h ất quen gia đìn đang khó dài. nhữn m lỗi đ hần h r vậy k tính từ U là một áng yêu, c nào đó, nhưng lầ h và có p trước. 2 F viên hầy cô, hết sức đ những lú quên học rất nhan hảo hơn T


Hot Cóc

Tiêu điểm trong tháng Ước mơ và công việc

Ai cũng có những ước mơ của riêng mình. Ai cũng có những hoài bão, những mục đích cần vươn tới. Các Thầy cô của chúng ta iêng vẫn th ở về cũng vậy. Họ từng có thời ngồi trên ghế nhà trường, có U F ở y tr 11 thời mơ mộng, có lúc băn khoăn lựa chọn nghề này y 20- ột lần qua , mẹ dỗ à g n cm óc ưng hay nghề khác. ở FPT rộ, nh y cô lại đượ ừa đi vừa kh át lại vẫn m ầ r ầ v h Phóng viên Cóc đọc đã may mắn có t từ ng quá g, em Các Th ao khi kì, khô cách FPT. y đến trườn rồi nhưng s ấy xuất phá và u cơ hội được phỏng vấn các Thầy cô về ầ c xúc quá ong lắm ắt ta ọc… ước mơ nghề nghiệp: “Thầy chưa từng Không ang đậm ph đi học, mẹ d quen thuộc … Có lẽ cảm c hay cao h àm ơng ạ i họ a đã tiên nghĩ rằng mình sẽ trở thành giáo viên” úc liêng v “ngày đầu Những bài c t nỗi nhớ thư thông, rồi đ ởng ch ng ư i t ổ ộ ờ . h ý h ” - đó là câu trả lời rất “hồn nhiên” của m p t g i g ọc ng ơn cá nhữn p trưở m đi h êu thư trào dâ Thầy TrungTT. Hay một lời tâm sự của ể hiện 11. Điệp - lớ ớp mình h t dành y m động và ường: 12 nă . c ợ đư 0r : “L ả cô TrangLQ: “Cô thực sự đã mơ ước làm thấy c bó với mái t ng hôm nay ày chúng ta ch tổ chức 2 ên Cóc đọc chuyên đề i ả ạ i n g v một giáo viên từ khi đi học, vì vậy cô mới sự gắ ng là bục g g là một n ấn về kế ho ho phóng một slide về đối tượng c c thi vào đại học Sư phạm ngoại ngữ”. Cũng cuối cù -11, đó cũn ược phỏng v ời và kể lại ặng cô giáo hế ngủ, cá ồn cười. Và đ t ư t u i 0 c b h 2 có thể đó là mong muốn vĩ đại dành cho một các tư trí ngủ rất ả lớp đồng y cô. K g nhịn được : ầ ủ h g T n c g ị ã thế hệ tuổi trẻ của Thầy HungDG : “Thầy mơ mừn 9 đã khôn , các v sắc nhất là y nhiên lời đ ủ g n n ê 0 b 2 ( u ừ t t h c ước đem những điều mình đã học giới thiệu , t n ặ SE0 ” ế A màn đ át bài “Anh cách thay h ạn Tiếng le Sale n ô với sinh viên. Và Thầy muốn trở thành một h o m Bộ umb thanh i biên bằng Có những đ ộc người giáo viên có tình yêu học trò Trưởng ng Hội chợ J ả . , n o s được c ằng từ “cô” ang đến cu y tro ohn J n ê a i đủ sức làm lay động v d b e “em” ghĩa : “Cô my ấm áp” ha Cô Fr ng các sinh lòng người, tạo dựng ù c rất ý n ng phút giâ ức ấn tượng trái) ữ một xã hội nhân ái và đời nh đoạn hết s nh tay đón á thịnh vượng”. g n nhữ Anh dang c “ Có thể do những : . iề u g” như ào lòn ính những đ o v lí do khác nhau nhưng ô c lấy lẽ ch m ch cuối cùng tất cả đều tụ Và có dưỡng thê cảm nuôi tình họp tại FU và trở thành đó đã m Thầy trò, gần gũi các Thầy cô của chúng ta. tình cả h ở FU luôn Đó giống như sự sắp đặt gia đìn áp. trước của định mệnh, một và ấm sự sắp đặt hết sức tuyệt vời mà chúng ta nên cảm ơn và trân trọng.

20-11

Điều các Thầy cô mong muốn trong ngày 20-11 Ngày xưa, khi còn nhỏ, tôi rất thích trở thành một giáo viên vì một lí do thật “trẻ con”: có nhiều học sinh chúc mừng và tặng hoa vào ngày 20-11. Nhưng càng lớn, càng gặp nhiều Thầy cô tuyệt vời, tôi mới thấy điều các Thầy cô luôn mong muốn không phải như vậy, mà đó luôn là sự thành công của mỗi học trò, cái mà bất kì một loài hoa nào, dù đắt tiền đến mấy cũng không thể sánh được. “Thầy luôn mong muốn sinh viên của mình thể hiện được ý chí học tập mạnh mẽ và một ước mơ vươn lên làm chủ tri thức chân chính; thể hiện được một nhân cách cao đẹp: nhân ái, vị tha, kiên nhẫn và trung thực” - Thầy HungDG đã tâm sự như vậy với phóng viên Cóc đọc. Hay chỉ là những điều rất giản dị cũng có thể làm món quà tặng các Thầy cô giáo trong ngày 20-11 như mong muốn giản dị của cô TrangLQ : “Cô chỉ muốn các em tặng cô một bài class test 2 điểm cao hơn bài class test 1”. Còn Thầy Trung vẫn “hồn nhiên” mơ ước : “Dĩ nhiên, Thầy muốn sinh viên của Thầy ra trường thành đạt và kiếm được nhiều tiền”.

Kết Trong cuộc sống, không phải tất cả những bài học từ sách vở đều đúng và phù hợp. Chúng ta sẽ còn học thêm những bài học quan trọng hơn tri thức như bài học về sự vị tha, bài học thất bại, bài học về ước mơ, bài học làm người. Tất cả những điều đó đã được gieo mầm từ ngày hôm nay, dưới bàn tay của các Thầy cô giáo. Để rồi một ngày nào đó, ước mơ của những người Thầy, người cô hôm nay trở thành hiện thực : Sinh viên của các Thầy, cô sẽ là một CON NGƯỜI viết hoa và thành công trong cuộc sống. PUPPY


Cóc học

Trong số trước, chúng ta đã làm quen với nhau qua trò ảo thuật đoán bài, bài toán xếp lịch và bài toán chiến thuật “khôn thì sống”. Tôi sẽ trình bày sơ lược lời giải cho các bài toán này vào cuối bài, còn bây giờ, chúng ta tiếp tục câu chuyện về ứng dụng của toán học trong cuộc sống.

Đã có thể yên tâm? Tôi có anh bạn làm ở một hãng mỹ phẩm. Thỉnh thoảng gặp nhau, chúng tôi lại đem chuyện công việc của nhau ra chia sẻ. Tôi thì nói về chuyện học trò, chuyện dạy dỗ, còn anh ấy thì nói chuyện hàng hoá, chuyện cạnh tranh. Một lần, khi tôi hỏi “Công việc của công ty cậu dạo này ra sao?”, anh trả lời “Rất ổn, mặt hàng kem đánh răng của công ty tớ chiếm đến 70% thị trường, so với 30% của đối thủ cạnh tranh chính”. “Và công ty hoàn toàn yên tâm về điều đó?”, “Thực ra thì tháng vừa rồi có giảm sút tí chút, nhưng vẫn hơn xa đối thủ, cũng chẳng có gì đáng lo”.

Chuyện học tập của sinh viên

Sẵn có máu toán học, tôi nói với anh bạn “Cậu đừng lạc quan quá như vậy, trong mô hình kinh tế, không chỉ phân khúc thị trường hiện tại là quan trọng, mà phải tính đến xu thế, tính đến độ trung thành của khách hàng”. “Cậu lại bệnh nghề nghiệp rồi. Kinh doanh là nghề của tớ, toán của cậu chỉ dùng để gõ đầu trẻ thôi”. Tức mình vì bị bạn coi nhẹ, tôi bèn tự đi làm một cuộc nghiên cứu thị trường. Được cái sinh viên, học sinh nhiều nên việc này không mấy khó khăn. Tính ra thì độ trung thành của nhóm khách hàng công ty bạn tôi thấp hơn công ty đối thủ một chút: 80% vẫn tiếp tục mua hàng, còn 20% chuyển sang mua hàng của đối thủ, trong khi chỉ số trung thành/ thay đổi của công ty đối thủ là 90%/10%. Tôi làm thử một phép toán thì thấy sau 1 tháng, công ty bạn tôi chỉ còn 0.8*70% + 0.1*30% = 59%, còn công ty đối thủ được 0.9*30% + 0.2*70% = 41%. Tôi giật mình. Vậy mà bạn tôi thấy vẫn có thể yên tâm. Đúng là 59 thì lớn hơn 41 thật, nhưng đó thật sự là một xu thế đáng lo ngại. Tôi đến gặp người bạn của tôi và trình bày

vấn đề. Để tạo ấn tượng, tôi tính cho anh tình hình của tháng tiếp theo nữa (với giả định kết quả điều tra phản ánh đúng xu thế của khách hàng): sau 1 tháng nữa, công ty bạn tôi chỉ còn 0.8*59% + 0.1*41% = 51.3%, còn công ty đối thủ thì đạt được 0.9*41% + 0.2*.59 = 48.7% thị phần. “Ôi, thế thì chết thật, anh bạn tôi rên rỉ. Mình cứ nghĩ nó giảm rồi nó lại tăng chứ. Ai ngờ có thể có tình huống xấu đến thế à. Kiểu này nó chiếm hết thị trường của mình chứ chẳng chơi”. Nhìn bạn mình lo lắng, vo đầu bứt tai, tôi bèn bảo “Cậu thật thiếu bản lĩnh của một nhà kinh doanh. Nếu tình hình đã thế thì cậu phải tìm cách giải quyết, dùng các chính sách, các chương trình chăm sóc khách hàng để lôi kéo, thu phục lòng trung thành của khách hàng.” “Nhưng chính sách ra đâu có hiệu quả ngay, với tốc độ này, vài tháng nữa có còn khách hàng nữa đâu mà thu phục!” Lại phải đem toán học ra để trấn an bạn. Tôi đã tính cho bạn tôi là giả sử chỉ số trung thành của khách hàng vẫn giữ nguyên thì tình hình sẽ không đến nỗi là công ty bạn tôi sẽ mất hết thị phần. Các bạn sinh viên FU, các bạn có thể giúp bạn tôi đỡ lo bằng các tính toán của các bạn không? Nói cho bạn tôi biết, sau 12 tháng, với xu thế này, công ty của bạn tôi sẽ còn bao nhiêu phần trăm thị phần. Và cũng chứng minh giùm cho bạn tôi rằng, sẽ chẳng bao giờ công ty đối thủ chiếm được hoàn toàn thị phần, cho dù sau 10 năm nữa (với giả định các chỉ số trung thành giữ nguyên). Các bạn có thể dùng đệ quy, có thể dùng ma trận, hay đơn giản hơn là một bảng Excel là trả lời được ngay.

Nghịch lý ngày sinh Sau vụ nghiên cứu thị trường, anh bạn tôi đâm ra nghiện toán, bèn mời tôi đến công ty anh ấy để nói chuyện về toán. Tôi hãi lắm vì từ trước đến giờ chỉ dạy cho học sinh, sinh viên chứ có bao giờ dám nói chuyện trước một đám đông, mà lại toàn là những người giỏi giang, thành đạt. Nhưng mà lỡ bị tín nhiệm


Cóc học

Chuyện học tập của sinh viên viên, chuyện có 2 người trùng ngày sinh là chuyện bình thường!” - một người nói; “Theo nguyên lý chuồng và thỏ gì gì đó” - một người khác đế thêm.

rồi nên cũng đành nhắm mắt đưa chân. Trong nghệ thuật thuyết trình có nêu rõ, cho dù bạn có nói về một vấn đề hay đến đâu, nếu không thu phục được thính giả thì mọi sự chuẩn bị của bạn cũng sẽ đổ sông, đổ biển. Họ không nghe bạn thì làm sao biết hay, biết dở. Vì thế, cho dù tôi rất muốn nói về xích Markov, về mô hình thống kê, nhưng điều đầu tiên tôi cần phải làm cho những đồng nghiệp của bạn tôi nghe tôi nói đã. Đầu tiên, tôi định dùng trò ảo thuật bài hôm trước, nhưng nghĩ lại, họ lại cho rằng mình có chuẩn bị trước, hay có gì ma giáo ở đây. Suy nghĩ mãi, tôi bèn nảy ra một ý táo bạo. Bước vào hội trường, thấy có khoảng 50 người đến nghe tôi nói chuyện. Sau khi nghe bạn tôi giới thiệu, họ cũng vỗ tay tán thưởng, nhưng thái độ có vẻ khá e dè, trong ánh mắt lộ vẻ nghi ngờ “Chẳng hiểu ông này lại đến truyền bá toán học cho anh em mình làm gì?”. Tôi thực hiện ngay ý tưởng của mình “Xin chào tất cả các anh chị. Như anh Xuân đã giới thiệu, tôi là dân toán và khả năng chính của tôi là tính toán. Và vừa rồi, trong lúc bước vào hội trường, tôi vừa tính ra một thông tin thú vị về các anh chị”. “Đó là thông tin gì vậy? Tuổi trung bình của chúng tôi chăng?” “Không, không phải là tuổi, nhưng là một vấn đề liên quan. Trong các anh chị, có ít nhất hai người có trùng sinh nhật!” “Tầm thường, công ty chúng tôi có hơn 400 nhân

“Không”, tôi chờ 1 lúc rồi chậm rãi tiếp lời “tôi không nói về cả công ty của các anh chị, tôi chỉ nói về những người đang có mặt ở đây!”, “Ah, điều này thì khó tin nha! Một năm có 365 ngày, thậm chí có năm có 366 ngày. Ở đây cùng lắm là được 55 người, làm sao anh dám quả quyết như vậy. Hoạ chăng là anh biết trước ngày sinh của mọi người!” - anh lúc nãy vừa nói về nguyên lý chuồng và thỏ phản hồi ngay. Thấy tình hình tiến triển thuận lợi, vì có chân gỗ quá tốt, và nhắm chừng mọi người có vẻ tin anh chàng “chuồng và thỏ” và không tin tôi, tôi ra đòn cuối cùng “Nếu các anh chị không tin, cứ viết thử ngày sinh của mỗi người ra giấy và chúng ta sẽ thử kiểm tra xem. Tôi không dám khẳng định 100%, nhưng tôi rất tin vào các tính toán của mình”. Mỗi người lấy một tờ giấy nhỏ và viết ngày sinh của mình vào đó, sau đó tôi thu lại và giao cho hai người kiểm tra. Thật may mắn cho tôi, khi kiểm đến tờ giấy thứ 30 đã tìm được ngay 2 người trùng ngày sinh. Mọi người rất bất ngờ và ngạc nhiên thú vị với kết quả này. Từ đó, tôi tạo được một sự tin tưởng và bài nói chuyện của tôi sau đó về thống kê mô tả và xích Markov đã diễn ra vô cùng suôn sẻ, hứng thú cho cả tôi lẫn cho các thính giả mà ban đầu còn được coi là bất đắc dĩ. Sau buổi nói chuyện, trên đường về, anh bạn tôi nói “Cậu liều thật, dám đưa ra một dự đoán rất chông chênh. Đúng là tớ biết có cậu Thông và cậu Phong có cùng ngày sinh, nhưng cậu Thông đã cố tình ghi sai ngày sinh, vậy mà vẫn có hai phiếu trùng. Lạ và may mắn cho cậu thật!”. Tôi trả lời “Tớ luôn may mắn như vậy đấy!”. Thực ra, tôi biết độ

liều của mình không lớn. Các bạn sinh viên FU, các bạn nghĩ gì về cú liều của tôi? Có phải tôi vừa chơi 5 ăn 5 thua hay không? Hay khả năng đúng của tôi thấp hơn? Cao hơn? Và bạn có dám đặt cược với tôi 5 ăn 5 thua rằng trong số 30 sinh viên của lớp bạn, có ít nhất hai người có cùng sinh nhật? Nếu cho bạn chọn, bạn sẽ lấy bên nào? (để thật sự fair play, đừng hỏi ngày sinh các bạn trong lớp của bạn trước nhé!). Còn bây giờ, chúng ta cùng xem trả lời và hướng dẫn của ông giáo về những bài toán trong kỳ trước nhé!

Bài ảo thuật: Theo nguyên lý chuồng và thỏ, có ít nhất hai quân bài có cùng chất. Giả sử hai quân bài đó là X và Y. Hãy dấu đi quân bài X (hoặc Y) và đưa cho nhà ảo thuật quân bài Y (hoặc X) để báo cho nhà ảo thuật biết chất của quân bài được dấu. Sau đó, dùng hoán vị của ba quân bài còn lại để báo khoảng cách từ X đến Y.

Bài xếp lịch: Lịch thi đấu cho 3 đội là 1-2, 3 nghỉ; 1-3, 2 nghỉ; 2-3, 1 nghỉ. Lịch thi đấu cho 6 đội là: 1-2, 45, 3-6; 1-3, 4-6, 2-5; 2-3, 5-6, 1-4; 1-5, 2-6, 3-4; 1-6, 2-4, 3-5. Các bạn có đoán ra quy tắc không? Từ 5 lên 10 cũng làm như vậy đấy!

Bài “khôn thì sống”: Hãy bắt đầu từ trường hợp nhóm chỉ có 2 người, 3 người hoặc 4 người. Từ đó tìm ra phương pháp tổng quát. Chú ý chiêu này nghe các bạn. Hãy bắt đầu từ những gì đơn giản nhất! Các bạn có thể thảo luận chi tiết hơn trên svfpt.net hoặc email trực tiếp cho “ông giáo”: namdung@fpt.com.vn TS. Trần Nam Dũng


Bờ lóc cóc

Hôm qua mình vừa gặp một người, cho đến tận bây giờ mình vẫn không hề biết người đó là ai, vẫn không thể hiểu hết được điều gì vừa xảy đến với mình Đáng ra mình đã viết cái entry này từ tối hôm trước, ngay sau cuộc gặp đó rồi, nhưng thực sự là mình thấy lúc đó mình cần phải suy nghĩ về nhiều thứ, thậm chí là cả việc có viết cái entry này hay không. Đó là một quán cắt tóc nhỏ, người ấy không ngồi cạnh mình, không nhìn thẳng vào mình mà chỉ nhìn thấy mình qua gương. Lúc đầu, khi nghe người ấy nói chuyện với chủ quán, mình cảm thấy hơi buồn cười, khẽ cười thậm chí sau đó mình đã phá lên cười. Lúc người ấy nhìn thấy mình cười, mình biết điều này vì sau đó người ấy có nói lại như vậy. - Chú em này có khuôn mặt rất là đặc biệt, nụ cười rất sang trọng, mặt đẹp cắt tóc kiểu gì cũng đẹp. Trước đến nay mình được khen không phải là ít, và mình cũng biết họ khen cái gì, nhưng phần nhiều mình cho rằng đó chỉ là một cử chỉ xã giao, còn lần này, mình thực sự rất sướng nhưng rồi những gì mà người đó nói sau đó, dường như làm cho mình chuyển qua một cảm giác hoàn toàn khác. Người đó đến ngồi bên cạnh mình, nhìn thẳng vào khuôn mặt mình với một ánh mắt tự tin, ánh mắt ấy tự tin đến mức làm mình thực sự cảm thấy ghen tị.

Góc tâm sự

đó cũng là hơn người khác cho dù người đó có giỏi hơn cậu, họ vẫn sẽ cảm thấy phục cậu. Hãy mở rộng lòng mình để cho người khác cơ hội, và đó cũng là cách để cậu thoát khỏi sự đố kỵ đang kìm nén cậu. Trước tới giờ mình không bao giờ tin vào những chuyện kiểu như vậy, nhưng cho đến hôm qua, mình thực sự phải nghĩ lại, không phải vì cái gì liên quan đến tôn giáo hay thần thánh, mình cần phải nghĩ lại về bản thân. Mình đã từng nghĩ rất nhiều về những thất bại của mình, mình đã từng nghĩ đó là do chủ quan, do kiêu ngạo. Nhưng giờ thì mình đã biết, trước nay mình hoàn toàn sai, sự đố kỵ dường như được che đậy quá hoàn hảo đằng sau bộ mặt tươi cười của mình với bè bạn. Hôm nay mình đã nhìn ra được điều đó. Về đến nhà, mình chạy thẳng vào nhà tắm và nhìn lại mình trong gương. Mình đi ngủ rất sớm nhưng không phải để ngủ. Sáng nay mình dậy sớm, mình sẽ bắt đầu lại.. Mình gọi thằng Vinh dậy và đi đến trường cùng mình làm lễ khai giảng cho khóa II. P/S: Cho đến giờ mình vẫn không có chút thông tin nào về người đó, ngoài 1 điều mà mình nghe được, anh ấy đang làm trong bản tin Cua, có lẽ mình rất muốn được gặp lại, mình vẫn còn nhiều điều thắc mắc, cần giúp đỡ… (Trích Blog của Xuân Minh)

- Cậu có một đôi mắt rất sáng, rất tự tin, đầy quyết tâm và cũng đầy đố kỵ. Cậu luôn đố kỵ với mọi thứ, mọi người. Cậu không bao giờ muốn ai đó hơn cậu dù trong bất kỳ chuyện gì, chính vì vậy mà cậu luôn nhận mọi thứ về mình, nhận làm mọi việc như một phản xạ tự nhiên, không phải vì cậu nhiệt tình mà vì cậu không dám để cho người khác làm, cậu sợ một ngày nào đó họ sẽ giỏi hơn cậu. - Rồi sẽ đến lúc cậu cảm thấy mệt mỏi và luôn trong trạng thái quá tải, đến lúc đó, cậu sẽ đi xuống, mặc dù cậu sẽ biết cách vượt qua nhưng sự đố kỵ sẽ làm cho cả cuộc đời cậu luôn ở trong trạng thái căng thẳng và sẵn sàng đi xuống bất cứ lúc nào. Thực sự thì mình không biết tả cảm giác của mình lúc đó là như thế nào, sướng, lo, hay sợ hãi, có thể là sợ hãi vì khi đối diện với người ấy, mình như đang phải đối diện với cái điều mà mình đã cố gắng che đi. …đôi lúc mình tưởng là nó đã được che đi. - Trong cuộc đời có nhiều cách để chứng tỏ mình hơn người khác, cậu đã nghĩ được rằng mình cần phải hơn người khác tức là cậu đã hơn người khác rồi đấy. Hãy mở lòng mình và cho người khác một cơ hội,


Nòng nọc

Gương mặt sinh viên

LongDT

“I have a dream…”

Full name: Duong Thanh Long Nick name for game: Heroathen Date of Birth: 21/09/1988 Appearance: Height 1.77 m, Weight 77 kg - really good shape Weakness: unable to control feeling (sometimes) Strength: Confident to gain experience and knowledge in every situation Idols: Mahad Gandi & Kim Dung Girl in Dream: Smooth, graceful girl with strong personality Crucial thoughts: developing relations for promoting Volunteer’s Group day by day

Why did he become a FUC (FU Cóc)? After school, he took an entrance exam into HUT like many students who are fond of technologies because HUT has been the most wellknown for IT education in Vietnam so far. And Long entered HUT with high scores (27.5). However, Long was partly bored at theoretical lectures. Meanwhile the University for Coc (FU) with “Dream of Innovation” was founded and Long is one of its first students. He wanted to find experience and to create himself in dynamic & open environment. He doesn’t want to be trained in the “Old Trace”. But it is a half truth. The rest seems to be more interesting. Unlike his appearance, He has a questioning heart. He liked two girls; both of them are very pretty: one from HUT (Hanoi University of Technology) and another from FTU (Foreign Trade University). The HUT girl abandoned him so decided to wear shortcut hair and moved to FU as FUC. Every day, he still grinds his teeth with screeching noise to wonder why the blue sky is unfair: Khẹc khẹc. On the other hand, He hadn’t known how to behave well to satisfy both girls, so he decided to go somewhere to hide away all his complexity. And FU becomes his

destination. Fortunately, Long is now showered with work and activities. His active life moves him away from sad memories of his love. And now, Long partly makes his dream come true. He is the monitor of SE01010, a leader to organize and run all activities in his class. Long also founded Programming Clubs to support friends who have difficulty studying the subject during the third semester. He is a founder and developer of his Volunteer Team. He hopes to do more and more for the community and society. At weekends he is never at home, once he joined a campaign against HIV/AIDS in Cam Pha, Quang Ninh and/or he participated in giving Mid-Autumn presents for disabled children in Ba Vi, Ha Tay. He has also planned to visit people who are affected by Orange Poison in Thai Binh . He always helps new Cóc to promote relations and share experiences during monitor’s meeting. For example, he made a chance for someone specially excellent like Tuan Linh (SE0209) to get himself in all activities and develop his talent. In quite a lot of work, Long never forgets his own dream. He wishes he would go abroad one day. He wants to travel around the world , to developed countries in the Western Europe to learn how they do and apply these

experiences in developing IT for national industries. Long says Vietnam is only making outsourcing programs. Youth still brings up the desire that someday they will perform well known software that is made in Vietnam. Perhaps it is a dream of the whole FUCoc’s family that is striving and helping us pass difficulties to achieve the goals. The first time I went to school, two 3rd intake girls seemed very strange. They saw the title “Congratulations to Gold Cóc Dương Thanh Long..”on the announcement board. They became curious. They wanted to know who Long DT was. At that moment of their arguing, LongDT passed, then they ran to ask him who he was. Even with such a state of things, Long DT is the same as he used to be. He tries his best to do many things for people. But exploring information about him is very difficult because there is no blog, no wind slashing in forums, no spam mail for anyone and no talk about himself. He is always simple and meaningful. The only way to know about him is stay in touch and exprience by yourselves. By Thanh Tung


Cóc sống

Sống đẹp

Những mảnh đời

Thái Bình là vùng đất được trời phú cho đồng màu, đồng lúa, là tỉnh cung cấp cho chiến trường nhiều bộ đội nhất, cũng là tỉnh có số nạn nhân chất độc da cam lớn nhất cả nước với khoảng 6 vạn người trên 1,8 triệu dân. Chiến tranh đã lùi xa hơn 30 năm, đất nước đang đổi mới từng ngày nhưng ở đó vẫn còn bao con người mắc di chứng nặng nề của chất độc màu da cam. Ngày 24/11, 15 sinh viên tình nguyện ĐH FPT cùng Tổng hội FPT đã tới huyện Vũ Thư, nơi có 524 người mắc những dị tật cơ thể không thể chữa lành, bù đắp. Xe dừng lại trước trụ sở Hội nạn nhân chất độc da cam của Huyện, chúng tôi lặng đi trước những bức ảnh trên tường, trước những nụ cười lệch môi, đôi mắt đặt sai chỗ, trước hình ảnh những chiếc cũi chung thân. Công việc của chúng tôi là thăm hỏi, trao quà cho gia đình các nạn nhân đồng thời thu thập thông tin để làm dữ liệu cho trang web về nạn nhân chất độc da cam của Tập đoàn, từ đó giới thiệu họ với các tổ chức, cá nhân khác để có các biện pháp hỗ trợ, giúp đỡ. Theo lời bác Thư, người đi cùng Đoàn trong suốt hành trình, ở Vũ Thư, số trường hợp bị tổn thương về thần kinh rất nhiều, sợ họ đi lang thang rồi té xuống sông, xuống giếng nên gia đình phải xích lại mới có thể yên tâm đi làm. Thậm chí nhiều nhà còn phải làm cũi, xây ngăn riêng, ngày ngày chăm bẵm, đút cơm, duy trì cuộc sống vô thức cho đứa con của mình . Chúng tôi tìm đến ngôi nhà đầu tiên, một căn nhà cấp 4 chỉ khoảng 5-6 m2, nơi sinh hoạt của cả một gia đình đông người. Tiếp chúng tôi là một người phụ nữ với đôi chân khập khiễng còn chịu di chứng của chất độc da cam. Hoàn cảnh của họ rất éo le khi cả 3 thế hệ đều là nạn nhân chất độc màu da cam, chị Nhâm và chồng chị là nạn nhân ở thế hệ thứ 2, cả hai đều mất khả năng lao động. Bên trong ngôi nhà thật chật hẹp, thiếu ánh sáng, có một cậu bé hơn 2 tuổi nhưng trông rất còi cọc do bị suy dinh dưỡng- cháu là thế hệ nạn nhân thứ 3. Trước sự hỏi han, ân cần của chúng tôi, chị Nhâm bật khóc!

Mang theo tâm trạng xúc động, chúng tôi đến gia đình thứ 2. Gia đình có 3 cha con đều là nạn nhân của chất độc da cam, oái ăm thay cả 2 người con đều chịu di chứng về thần kinh nên các công việc lớn bé trong nhà đều do người cha làm hết, từ chăm sóc con dại đến quán xuyến mẹ già. Ông làm mọi việc trong khi bản thân luôn bị hành hạ bởi căn bệnh ngứa suốt bao năm, nuôi cả gia đình bằng số tiền trợ cấp ít ỏi và chút ít từ công việc làm ruộng. Trong hành trình của chúng tôi có sự góp mặt của một người luôn…cầm gậy chiến đấu chống giặc, anh Phạm Văn Cường. Anh cứ đi lang thang như vậy bất kể mưa gió đêm ngày với chiếc mũ không bao giờ rời đầu. Tôi ngồi cạnh anh, trò chuyện, nhưng anh không hề có cảm giác. Bàn tay nhỏ và hơi quặp cầm chén nước thật khó khăn và ngượng ngịu. Hàng tháng anh đuợc trợ cấp 470.000đ nhưng số tiền ít ỏi đó không thể bù đắp cho những mất mát và khó khăn đang đè nặng lên gia đình. Còn rất nhiều hoàn cảnh thương tâm khác như hình ảnh một chị đã hơn 20 tuổi sống trong trạng thái ngẩn ngơ. Chị cầm, cắn, và nhai tất cả những gì có thể, từ cái bánh tôi đưa đến cái chiếu của chị. Hay khuôn mặt một chàng trai trẻ mà đã như ông cụ 70, móm mém với chiếc gậy trên tay cùng đôi dép lệch, anh chỉ đi lang thang mà không ý thức được hành động của mình... HuyTQ, lớp SE0110 chia sẻ: Em bất ngờ và xúc động khi lần đầu tiên được tận mắt chứng kiến những con người bị nhiễm chất độc da cam. Em cảm phục họ, tuy mang trên mình thương tật từ lúc lọt lòng, nhưng họ vẫn tiếp tục sống, thậm chí khát vọng sống còn mạnh hơn những con người bình thường khác”. Chị Hồng Anh (FCC) cho biết: “Nhà nước quy định các công ty phải sử dụng tối thiểu 2-3% lao động là người khuyết tật. Tập đoàn FPT đang nghiên cứu các phương thức triển khai vấn đề này một cách hiệu quả và phù hợp nhất. Trước mắt, hoạt động tới thăm hỏi tình nghĩa các gia đình nạn nhân là một cách tiến gần tới cuộc sống, tâm tư nguyện vọng và khả năng của họ”. Đây quả là hướng đi đầy tình người và trách nhiệm với xã hội, với những nạn nhân không may của chất độc màu da cam. Họ vẫn có ích với cuộc sống và đang có cơ hội làm việc cho tập đoàn FPT. Nhưng trách nhiệm của một người, một tổ chức là không đủ, chúng ta cần nhiều hơn nữa những bàn tay, những tấm lòng nhân ái để cùng gánh bớt nỗi đau da cam. Đào Hiếu

Hải Ninh


Cóc đẹp

Tự phê

Tác giả Ngô Đức Kế, Nền quốc văn, Hữu Thanh, năm 1924 đã viết: “Người nước mình từ xưa đến nay, cái tâm lý đối với việc học là học mà đi thi, đi học cũng như đi buôn bán hay làm nghề, cái mục đích chỉ là cầu lợi mà thôi. Tiếng rằng nước mình tôn sùng đạo Khổng, song đó là vì học đi thi mà tôn sùng, chứ không phải vì tôn sùng mà phải học. Cho nên ngày trước triều đình thi Hán tự thì người mình lo học Hán tự để lấy ông cử ông nghè, ngày nay Chính phủ Bảo hộ thi Pháp văn thì người mình lo học Pháp văn để lấy ông thẩm, ông phán”. Đã hàng trăm năm nay và có lẽ sẽ hàng trăm năm nữa người Việt Nam vẫn coi chuyện thi cử là những chuyện hệ trọng nhất trong cuộc đời. Ngày xưa có khi mục đích cả đời người là thi đỗ ông nghè, ông trạng làm quan để vẻ vang cả dòng tộc. Ngày nay nếu nói hơi quá lên một chút thì có lẽ cuộc đời của con người Việt Nam cũng gắn bó sống chết với thi cử. Muốn vào lớp 1 ở một trường có vẻ tốt tốt một chút cũng phải thi một chọi cả chục. Nối tiếp các cuộc thi triền miên ở cấp 1, cấp 2, cấp 3 là cuộc thi đã lên đến đỉnh điểm của sự kỳ vọng và những nỗi thất vọng - kỳ thi đại học. Rồi bánh xe thi cử vẫn chưa dừng lại và nó vẫn cuốn hàng triệu con người vào vòng quay của ôn thi, luyện thi, học thêm, cày đêm. Kết quả của các kỳ thi lại có ảnh hưởng quá nhiều đến ngã rẽ của mỗi số phận. Dần dần các kỳ thi đã trở thành mục đích cao nhất và gần như duy nhất của mỗi học sinh và sẽ còn là như vậy không ít năm sau khi tốt nghiệp. Khi đã là mục đích thì hiển nhiên người ta sẽ bất chấp mọi phương tiện để đạt được nó. Vì coi việc đỗ đại học như một mục đích nên nhiều gia đình đã bất chấp mọi chi phí, thậm chí bất chấp cả khả năng và sở nguyện của con cái để vào bằng được đại học, học như thế nào và học ngành gì cũng chẳng quan trọng. Vì coi việc học là để thi đỗ nên cứ có cách nào đỗ được là làm, từ học tủ, quay cóp cho đến mua điểm, đi thày...

Đã đến lúc cần chấp nhận sự thật và chỉ ra những điểm “cóc đẹp” ở ngay những chú cóc đáng yêu của chúng ta . Cố tìm và cố sửa để hy vọng đến một lúc nào đó sẽ sánh vai và vượt được cái lũ ếch kia … Những chú cóc FU của chúng ta cũng chẳng phải ngoại lệ trong cái vòng quay này. Ngay từ khi mới vào trường, làm các báo cáo cho tuần lễ Orientation đã có hàng loạt bài copy của nhau bị phát hiện và xử lý. Rồi sau đó là các hiện tượng đi học, điểm danh và học bài một cách đối phó vẫn tiếp tục diễn ra trong không ít sinh viên bất chấp sự giáo dục và các biện pháp của nhà trường. Việc mua điểm, đi thầy không thể tồn tại trong môi trường FU thì hiện tượng phổ biến nhất là việc quay cóp, trao đổi v à chép

Chúng ta phải hiểu được rằng kỳ thi lớn nhất, quan trọng nhất chính là những thách thức trong sự nghiệp của các bạn sau này khi ra trường đi làm! bài của

nhau.

Sinh viên chúng ta chưa lường hết được hậu quả của cái tâm lý học tập hướng thi cử này. Chúng ta có thể đối phó, vượt qua một vài kỳ thi bằng cách này chứ liệu có thể tốt nghiệp được một trường đại học nghiêm túc? Hơn thế nữa, chúng ta liệu có thể đối phó được với các nhà tuyển dụng hay các đối tác đang có những dự án, những công việc đòi hỏi kiến thức và kỹ năng thực sự? Việc học tập kiểu này không chỉ làm rỗng kiến thức mà

còn có những tác động tiềm ẩn nặng nề hơn thế. Đó là sự ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc rèn luyện nghị lực và đạo đức của sinh viên. Mỗi khi gặp khó khăn trong học tập hay trong cuộc sống, những sinh viên này sẽ không tự tin và cố gắng vượt qua bằng nỗ lực của chính bản thân mình mà sẽ tìm cách nào đó để đối phó, luồn lách, cốt sao giải quyết được những mục tiêu ngắn hạn. Và dù tạm thời có đối phó được với vấn đề hay không, những sinh viên này sẽ không thể nào đánh giá được đúng giá trị của kiến thức, nỗ lực và niềm vui thật sự của những thành công và lao động chân chính. Các kỳ thi là điều bắt buộc phải trải qua vì nó là một phần không thể tách rời của quá trình học tập. Tuy nhiên vấn đề quan trọng là vượt qua nó bằng cách nào và xác định rõ ràng mục đích của việc học tập, rèn luyện không phải là để đi thi. Sinh viên FU chúng ta phải hiểu được rằng kỳ thi lớn nhất, quan trọng nhất chính là những thách thức trong sự nghiệp của các bạn sau này khi ra trường đi làm. Và kỳ thi cuộc đời này sẽ vô cùng trong suốt, khách quan và công bằng, chẳng dung thứ cho bất cứ sự gian lận nào.

Cóc xấu xí


Ếchlish

Ngôn ngữ của họ nhà Ếch

Democracy in

FPT University Until now, democracy still is the controversial problem of many governments all over the world. People are talking about democracy as the standard of a civilized world, but have you ever wondered why you live in a democratic environment? I think, as one student of FPT University, we are having democracy which I’m sure that is much more than many other universities in Viet Nam. As the common definition, democracy is a system of running organizations in which each member is entitled to vote and take part in decision, every one knows that, but it’s not easy to understand completely how exactly it is in the real life. Students in FU are not the exception. However, we are sure about our university, where democracy is equal among every member in giving ideas or making decisions and equal within its limit. Equality among people in FU is quite clear. We have equalities between student and student, student and teacher, student and all FU staff. In the class, every student can vote to the one who has enough ability to be a monitor or vice monitor and/or secretary, etc. Then together we can discuss any problems, find solutions and make the best decision we can. No one can make a decision for all the class. If many people think the monitor is not good enough, they can expose their ideas to find another one. Moreover, student can choose a teacher for their own. We evaluate those who teach us, and from student’s evaluation, the University will change and/or choose teacher for the class. During the lesson, students can give ideas quite freely. And finally it is democracy between student and FU staff. Through the class monitor, the ideas or opinions about rules or regulations for any problems can be given to the University in the monitor’s meeting every month. However, democracy doesn’t mean we can talk everything in the class, or against any decision that we don’t want. Democracy in FPT University is kept within its limit. Students can discuss freely in the class but this must related to the lesson, and when talking is accepted by teacher. For example, you can’t talk during the test or when the teacher requires your attention (if necessary, you can talk after your teacher finishes her/his talk). Similarly, students can show their opinions to the university but only the reasonable ones can be accepted. If brief, FPT University is giving democracy to the students, however it still keeps basic rules. And everyone must follow it. This way is helping students to build up their own university with the best study environment. By Phuong Huyen-SE0109

They were a couple. The boy was amorous though the girl loved him only. The girl liked rainy days and enjoyed standing alone as it rained. Each time she ran out of the umbrella, the boy usually followed because he wanted to be showered with the rain drops with her. But the girl held him back. “Why don’t you let me stand by you in the rain?” He often asked this question and always got the same answer: “I’m afraid that you could catch a cold”. But when he asked again: “So why do you usually do that? The girl just smiled as an answer. Finally, he always satisfied her requests because making her happy was enough for him. However happy minutes always elapse very fast. The boy loved another girl. One day, It was the right time for him to tell her the truth. The girl only nodded silently. She understood he was a wind… Wind would never be stopped by anyone. That night was the last time he took her home. Under the veranda, he gave her his last kiss. He said: “I’m really sorry… I’m not good; I’m not a man of worth… But, I want you know the moment of time when I was beside you, watching you stand in the rain is my happiest time”. The girl was choked by tears when he hugged her. Some time later, he asked: “There is one thing that I’ve wanted to ask you for a long time. Why didn’t you let me stand by you when you were getting rain drops?” She kept silence… then sobbed: “Because I did not want you find that… I was crying…” That night, it rained. Translated by LeHoangel

rain


Ếchlish

Ngôn ngữ của họ nhà Ếch

Student’s Sleep In the past, everybody did not take a notice of their sleep. But nowadays, everybody takes a good regard to the sleep. People have much information about the effects of sleep on their own health. They know they must sleep about 7 - 8 hours per day. But how can they do that? Especially, students who live on their own sleep?

When students sleep Actually, we cannot say exactly when students sleep. If they want, they sleep. Others think it is possible at any time. Sometimes, they go to bed early at 8:00 p.m and sometimes at 3:00 a.m on the next day. For example, if a student gets online at home but nobody chats with him. Then he goes to bed very early. Sometimes at 11:00 p.m he remembers he has not finished his homework. He gets up at once, does homework over midnight. At that time, feeling not sleepier, he starts playing games till 3:00 a.m.

Where students sleep Students can sleep at any places: In bed - Good! On chair - very common!

On the floor - Not Serious

How long students sleep In fact, students’ sleep isn’t too long. On average, sleep hours for one student are from 5 hours – 6 hours per day. For the rest of the time, except when they study at university, hey waste time on their entertainment. For example, they play game, do shopping, or hang out with their friends and/ or they do not go to bed unless they finish their homework. They are aware that “hard-working” is very important.

Whom students sleep with They sleep alone or with their siblings with a roommate However, be careful with your move when you sleep because it

might disturb your friend’s sleep. In short, if you do not sleep enough, you will feel sleepy of course. Your health become worse and you cannot concentrate on your work well. Besides you might fall sick. If you still do that as a habit, you may have some problems with your heart, your blood, your brain. Let change your habit if changes are for the better and for an active life. If you have any problems with your sleep, you should come to see the doctor or call LINHTH – Class 208! On 0901234568 By LinhTH, BinhDNA, HiepNT-SE0208

A Loving Teacher Things our grown-up mind defies Appear as giants in children’s eyes. A gentle touch upon her head A simple word when kindly said. Complete attention when she calls. Her knowing you have given all. Correcting in a loving way. Instilling trust in what you say. Making her believe unique The tiny flaw upon her cheek. Admiring old and faded dresses. Reminding her we all make messes. Words of comfort you’ve softly spoken A promise you’ve made she knows won’t be broken. Your knowing her doll that was lost today Is just as important as bills you can’t pay. Helping make her plans and schemes Giving her hope and building her dreams. All of this and so much more Is in her mind forever stored. They who touch her life awhile Can either make or break that child. Education is important, true, But so much more, her faith in you. You’ve weathered through the storm and strife; You helped to build a small girl’s life. You’re truly one to be admired. For you gave more than was required. Collected by Duc Son - SE0104


Cóc mộng mơ

Góc vườn sáng tác

Liệu bạn có thể sống không có bạn bè của mình không? Tôi là một người có cá tính rất mạnh mẽ, nhưng tôi luôn biết mình không thể sống một mình được. Và bất kì ai cũng như vậy thôi, cô đơn luôn là cảm giác đáng sợ nhất. Và tôi thật hạnh phúc biết bao nhiêu, khi ở quanh tôi luôn có những người bạn. Mỗi người chúng ta là một bản thể, có tính cách rất riêng biệt, và rất đa dạng. Trong số những người bạn của tôi, ai cũng có cá tính riêng, không hẳn người này đã hợp với người kia, và không phải lúc nào chúng tôi cũng cười vui, cũng cùng chung một ý kiến. Chúng tôi cũng có những hiểu lầm, những cãi cọ, tưởng chừng như không thể hàn gắn lại với nhau. Nhưng vì chúng tôi đã được sắp xếp để được biết đến nhau, để tìm hiểu lẫn nhau, để mở rộng vòng tay và trái tim đón nhận nhau, và chúng tôi đã là đồng đội trong 1 tháng trời gian nan rèn luyện. Ai mà chẳng có những lúc buồn không nhắc nổi tay lên nữa, không còn tha thiết đam mê bất cứ thứ gì. Ai cũng có những có những chuyện riêng tư, những tâm sự tưởng chừng như không thể kể. Nhưng có bạn, và cảm giác có người luôn tin tưởng, luôn hiểu và luôn đứng cạnh trong giây phút gian nan khiến tôi đỡ cô đơn, khiến tôi mạnh mẽ hơn nhiều lắm. Mỗi người bạn của tôi như một bức tranh, với đầy đủ các trường phái, các cách phối màu, họ được vẽ trên những chất liệu khác nhau. Và tôi thì không phải là kẻ am tường nghệ thuật cho lắm. Ban đầu, với tôi, bức tranh này thật đẹp, còn bức tranh kia thì không. Nhưng thời gian trôi qua, chia sẻ với nhau những kỉ niệm đẹp đẽ, trải qua với nhau những khoảnh khắc khó quên, trao cho nhau những nụ cười tươi tắn nhất thì những bức tranh tình bạn của tôi mới tỏ rõ giá trị của họ. Tôi đã nhận thấy rằng nếu như bức tranh này đặt vào đúng chỗ thích hợp thì sẽ đẹp gấp nhiều lần so với thủa ban đầu. Bức tranh khác vẽ bằng chất liệu đơn sơ, giản dị, thực thà thì bền chặt lắm, gần gũi lắm. Bạn của tôi, ai cũng có điều hay khiến tôi phải học. Ai cũng có những mặt tốt đến không ngờ. 8 tháng đã qua đi, và giờ đây tôi có thể tự hào mà nói rằng:”Không phải ai cũng có những người bạn như tôi đang có đâu” Với bạn, khi có niềm vui, bạn muốn chia sẻ với ai? Và nhất là mỗi khi niềm tin và hi vọng mất đi, bạn cần đến ai? Tôi thì cần đến đồng đội. Bạn có tin không? Hãy thử tìm hiểu đồng đội của mình xem, họ cũng là những bức tranh rất đẹp của các bạn đấy. Hoàng Thịnh

“Hà Nội mùa này vắng những cơn mưa”- không biết chính xác là đầu đông hay cuối thu, chỉ biết nó nhẹ nhàng, tinh tế và đồng cảm lắm! Hà Nội đang vào thời điểm giao mùa. Cảm nhận của người Hà thành có khác cảm nhận của những tâm hồn đến từ vùng miền khác? Một chút sương mờ ảo, từng ánh nắng gieo nhẹ nhàng trên đầu, rồi cái hanh hanh đậm chất Sài Gòn, rồi se se lạnh, đâu đó là mùi hăng hắc của Hoa Sữa, chỉ thế thôi cũng làm cho con người ta ấn tượng. Hà Nội phút giao mùa lặng lẽ, y như cái uy phong cổ kính đậm chất Hà thành vậy.

Hà Nội, Hà Nội... Chiều Hà Nội mùa này không có nắng Xa nhau chưa góc phố vắng hai người Hà Nội ơi! Ta đến thăm mi mùa thu ấy Những ngả đường góc phố vẫy tay nghiêng Uống cái nắng vắt ngang từng sợi tóc Mi mỉm cười phút chốc lặng im Hà Nội ơi! Cây dệt nắng đông về yên giấc ngủ Lá che nghiêng khuất bóng tự bao giờ Góc phố nhỏ con đường thênh thang gọi Xa nhau rồi, Hà Nội bớt cô đơn...? Như thuyền vắng muốn tìm nơi bến cũ Như “đàn chim cánh nhỏ chở mùa sang” (*) Như bản nhạc muốn lấp đầy khoảng lặng Cho lòng ai vương vấn một mình ai… (*) câu hát trong “Chiếc lá cuối cùng”- Tuấn Khanh Nguyễn Thành Long – SE0107


Góc vườn sáng tác

Cóc mộng mơ

Cho bạn, cho tôi... Con nhớ thầy, nhớ cô của con và muốn về bên thầy cô lắm nhưng không thể, xa quá mà. Ở nơi xa con hướng về thấy cô bằng những vần những chữ mà thầy cô đã dạy cho con, đã trang bị cho con trước khi con đến một chân trời mới: Chiều hôm nay con chợt nhớ về thầy Nhớ trường lớp, nhớ bạn bè xưa Con nhớ lại buổi đầu tiên đến lớp Thoáng ngập ngừng, chút lo sợ, hoang mang. Và đôi lúc một thoáng mơ màng Con lại nghĩ về mái đầu bạc trắng Lặng lẽ từng đêm giáo án, câu văn Ngày ấy, Sao nghĩ lại mà lòng nghe xao xuyến Ơn của thầy năm tháng ấy không phai Thầy dạy con điều phải trái, đúng sai Với mong muốn chúng con thành người tốt Nhưng Ngày ấy con vô tư nghịch ngợm Nghĩ làm gì những lời nói thoáng qua Chỉ biết mình, không ai trong “thiên hạ” Cảm thấy tự hào quậy nhất là ta (!?) Nhưng Tấm lòng thầy cao cả, bao la Rèn cặp, bảo ban, tận tình uốn nắn Có những lúc dịu dàng, khi cứng rắn Thầy chăm lo từng bước chúng con đi Hết mùa thi lại nối tiếp mùa thi Mái tóc trắng (vẫn) miệt mài trang giáo án Và nay Nơi xa này Đến tận bây giờ con mới hiểu Những khó khăn nghiêm khắc của thầy Đã thành bài học quý thật hay Những khi con được ở bên thầy Con phải biết trân trọng phút giây Thầy của con bây giờ già yếu Vẫn ngày ngày với bục giảng thân quen Bụi phấn ngày xưa nay là một phần cơ thể Mỗi đứa học sinh là mỗi đứa con Con mong ... Con mong ngày ngày thầy vui tươi mạnh khoẻ Để thầy mãi là chỗ dựa của chúng con

...cho những ai thất bại và đang cần sự sẻ chia chân thành Cuộc sống luôn mang đến cho con người những vui buồn lẫn lộn. Nó như một vòng xoáy vô tận, nó cuốn ta vào, đẩy ta đi, đôi khi để lại đó những thân phận nghiệt ngã, những sự thất bại ê chề. Và đôi lúc nó làm con người ta mệt mỏi, dồn họ vào chân tường, không còn động lực sống. Có khi nào bạn đặt quá nhiều hi vọng vào một cái gì đó để rồi bạn “rơi tự do” khi nhận lấy sự thất bại. Bạn không còn mục đích để sống, trượt dài trên sự tuyệt vọng. Và bạn đánh mất mình… Có khi nào bạn tự hỏi rằng: mình sinh ra để làm gì? Và qua những gì bạn gặp phải, bạn cho rằng cuộc đời này chỉ là con số không to tướng! Cuộc sống là thế. Có lẽ bạn may mắn hơn người khác khi được sống trong một gia đình hạnh phúc. Cũng có thể bạn bất hạnh khi gia đình bạn thiếu vắng người mà bạn yêu quý nhất. Có những lúc, mọi chuyện đến với bạn quá bất ngờ, cứ ngỡ như đó chỉ là giấc mơ. Và bạn hoàn toàn mất phương hướng… Chúng ta không thể biết ngày mai ra sao. Vì vậy, hãy sống trọn vẹn ngày hôm nay. Và cho dù có chuyện gì đi nữa, hãy bình tình, hãy là chính mình. Đôi lúc rất khó vượt qua nhưng mình tin, bạn có thể làm được. Đừng quá buồn, đừng quá tuyệt vọng. Bạn nè! Bạn hãy tin rằng, bạn có thể làm nhiều hơn thế nữa. Bên cạnh bạn lúc nào cũng có ba mẹ và những người bạn tốt nhất. Và ai cũng tin, cũng đặt hết hi vọng vào bạn, vào tương lai của bạn… Mong rằng, những lời này có thể giúp bạn, người đang đau khổ vì thất bại, sống và trưởng thành hơn. Hãy bình tĩnh và tin vào chính mình, bạn nhé!!!

LongNT

Con mong thời gian trôi chầm chậm Để con về...với thầy Để con vẫn được nghe...tiếng mắng của thầy Để con được...sà vào lòng thầy khi con chiến thắng Để con còn được... xoa đầu khi bài toán con giải sai Và thời gian ơi nếu được Xin hãy trôi thật khẽ Để cho thầy còn mãi với chúng con... Phan Văn Công - SE0105


Ếchnology

Cập nhật công nghệ

Tiếng Việt, nguồn mở

Từ chính tả qua

Bạn có nhận ra điều gì đặc biệt với số báo Cóc đọc đầu tiên không? Riêng tác giả của bài viết này đã nhận ra ngay một điều khi cầm ấn bản bài viết của mình ngày đầu tiên: có một lỗi chính tả. Với một xác suất nào đó, điều tương tự cũng sẽ xảy ra với tờ báo này hay các tờ báo khác nếu như chúng ta chưa có một công cụ hữu hiệu nào khác ngoài việc dựa trên sự rà soát của con người.

Chính tả tiếng Việt Chắc bạn cũng từng nhiều lần tìm thấy lỗi chính tả trong các văn bản tiếng Việt mà bạn đã đọc, từ các tờ báo hằng ngày, báo điện tử cho đến tài liệu chính thức của các tổ chức nhà nước, tổ chức có uy tín của quốc tế. Mặc dù trong đa số trường hợp, lỗi chính tả khó tạo ra sự hiểu nhầm (khi chúng tạo ra sự hiểu nhầm thì chúng sẽ dễ được phát hiện hơn), nhưng chúng có thể gây phản cảm cho người đọc về tính chính thức hay tính chuyên nghiệp của văn bản, làm giảm độ tin cậy của văn bản. Soạn thảo văn bản trên máy tính đã được thực hiện ở Việt Nam từ hàng chục năm nay. Tuy nhiên, công cụ hỗ trợ kiểm tra chính tả tiếng Việt không phổ biến. Hàng ngày có hàng triệu người soạn thảo văn bản bằng tiếng Việt, và khối lượng các văn bản tiếng Việt chưa bao giờ được tự động soát chính tả đang tăng lên theo đà phát triển của ứng dụng công nghệ thông tin. Có thể đảm bảo gần như 100% các văn bản tiếng Việt tại Đại học FPT chưa bao giờ được tự động kiểm tra chính tả. Khi bạn dừng lại vài phút suy nghĩ về điều này, bạn sẽ giật mình nhận ra rằng: chúng ta đang sống ở thế kỷ 21, những công cụ kiểm tra chính tả và ngữ pháp tự động đã được phát triển từ lâu cho nhiều thứ tiếng trên thế giới và đã được ứng dụng rộng rãi trên nhiều phần mềm. Hơn nữa chúng dường như không phải là những phần mềm quá phức tạp. Vậy thì, tại sao không …?

Mã nguồn mở – mỏ giải pháp lộ thiên Với câu hỏi này, tác giả của bài viết đã quyết định dành thời gian để tìm kiếm giải pháp. Tìm kiếm nhanh trên mạng Internet, tác giả thấy một số phần

, đến

mềm nhỏ mã nguồn đóng, không miễn phí như VSpell, VietSpell, VietKey cho Windows. Các bản demo cho thấy kết quả đáng thất vọng, ngay từ lúc cài đặt, với Word 2002 chạy trên Windows XP; có chương trình còn gây lỗi nghiêm trọng khiến dữ liệu có thể bị mất. Có một số phiên bản sản xuất tại nước ngoài, cung cấp giải pháp kiểm tra chính tả đa ngôn ngữ, nhưng giá thành quá cao, nên tác giả không có điều kiện thử nghiệm. Không còn lựa chọn nào khác tốt hơn, tác giả quyết định truy tìm các giải pháp mã nguồn mở. Phong trào phần mềm tự do được khởi xướng từ những năm 1980; và từ năm 1998, cái tên “phần mềm mã nguồn mở” đã chính thức được định nghĩa. Sau khoảng chục năm tạo nên một trào lưu mới trong làng phần mềm thế giới, những thành tựu mà phong trào này mang lại thật đáng nể. Hầu hết các ứng dụng quan trọng, vốn là lãnh địa của phần mềm mã nguồn đóng trước đây, như hệ điều hành (operating system) và môi trường nền (desktop environment), phần mềm văn phòng (officie suit), xử lý hình ảnh và âm thanh (graphics and sound application), phần mềm cho máy chủ và các giải pháp mạng (server and network solution), trình duyệt (browser) …, nay đều có những phiên bản mạnh mã nguồn mở cạnh tranh. Đứng dưới góc độ người sử dụng, các phần mềm này cung cấp những giải pháp thay thế rất kinh tế, và ngày càng thỏa mãn những nhu cầu cao cấp. Đứng dưới góc độ người lập trình, các mã nguồn mở đem lại cơ hội học hỏi và chia sẻ lớn, dễ dàng áp dụng hay cải tiến cho những nhu cầu đa dạng.

So sánh một số phần mềm kiểm tra chính tả tiếng Anh

Những giải pháp kiểm tra chính tả mã nguồn mở nổi tiếng nhất mà tác giả đã tìm thấy là ispell và aspell (viết bằng C/C++), jazzy (Java), spellerpage (PHP+Javascript), myspell và hunspell (phát triển cho bộ phần mềm văn phòng OpenOffice.org)… Trong số đó aspell dường như có nhiều tính năng tốt, đặc biệt về khả năng gợi ý từ thay thế cho tiếng Anh; hơn nữa nó cũng hỗ trợ kiểm tra chính tả


Cập nhật công nghệ tiếng Việt. Các thư viện của aspell cũng có thể được tích hợp trong MinGW GCC và MS VisualC++ để phát triển các ứng dụng cho hệ điều hành Windows. Còn đối với Linux, tác giả chỉ mất vài phút để cài đặt và có những thử nghiệm đầu tiên với kết quả nhìn chung là tích cực trong trình soạn thảo văn bản Kate của bản phân phối Kubuntu.

Ếchnology Thật may bài toán từ ghép trong kiểm tra chính tả là bài toán mà nhiều ngôn ngữ quan trọng khác cũng phải giải quyết, điển hình là tiếng Trung. Một vài tìm kiếm nhanh trên Internet cũng cho thấy một số công trình nghiên cứu về vấn đề này, có kết quả khả quan và có thể triển khai để cải tiến thuật toán trong nguồn mở của aspell hay các phần mềm khác.

FULab – ước mơ trong tầm tay Tuy nhiên, tác giả không có đủ thời gian và những sự hỗ trợ khác để phục vụ cho việc mày mò cải tiến mã nguồn của aspell; lại càng không thể tận dụng các thư viện của aspell (hay các phần mềm mã nguồn mở khác) để phát triển các ứng dụng mới.

Hình 1: aspell đang phát hiện lỗi chính tả và gợi ý cách sửa Hình 1 cho thấy Kate đang sử dụng aspell để phát hiện lỗi chính tả trong văn bản này ở chữ “Ếchnology” (không có trong từ điển Tiếng Việt) và gợi ý dùng chữ đúng chính tả là “Ếch” thay thế. Dĩ nhiên, aspell vẫn có những điểm cần cải tiến. Hình 2 cho thấy trong từ điển của aspell chưa có chữ “kỷ”, và aspell tưởng rằng chữ này viết sai chính tả. Có thể tiếng Việt không có chữ “kỷ”, tuy nhiên “thế kỷ” là một từ đúng chính tả. Từ đây, có thể suy ra hoặc là từ điển của aspell (do Hồ Ngọc Đức, tác giả của nhiều quyển từ điển được đăng tải rộng rãi trên nhiều website, cung cấp) chưa đầy đủ; hoặc, một lý do đáng quan tâm hơn, là thuật toán của aspell chưa hỗ trợ đầy đủ cho từ ghép, vốn không phải là bài toán lớn trong tiếng Anh.

Công việc này xứng đáng cho một mức độ cao hơn, cần sự hợp tác của nhiều bộ óc đam mê và thích sáng tạo, muốn đưa ứng dụng của công nghệ thông tin vào cuộc sống nhiều hơn, có ích hơn. Tác giả chợt nhớ đến gợi ý của Chủ tịch hội đồng quản trị Trương Gia Bình trong một lần họp giao ban tại trường: tại sao Đại học FPT không mở một phòng thí nghiệm (tạm gọi là FULab)? Ước mơ có được một trung tâm phát triển công nghệ chung của Tập đoàn FPT - tận dụng những gì đã có ở rải rác nhiều nơi trong Tập đoàn, và tận dụng sức sáng tạo của các thế hệ thầy và trò của FPT, phục vụ trực tiếp cho hoạt động giảng dạy nghiên cứu của Đại học cũng như cho những nhu cầu công nghệ của xã hội - dường như không phải là một điều viễn tưởng. Chúng ta có thể khởi động với những dự án nhỏ, những nhu cầu cấp thiết trước. Những ý tưởng có thể triển khai với FULab chắc chắn sẽ rất nhiều; chỉ cần có đam mê, chúng ta sẽ đi tới. Với một con mắt nhanh nhậy, bạn sẽ luôn tìm thấy trong cuộc sống quanh mình những điều cần cải tiến, những nhu cầu tương lai của thị trường mà các giải pháp phần mềm có thể đáp ứng; và với kỹ năng tìm kiếm thông tin từ những tài nguyên rộng mở trên thế giới, kết hợp với sức mạnh tập thể trong môi trường hoạt động của bạn, hãy vững tin hiện thực hóa những ước mơ sáng tạo của bạn. TrungTT

Tham khảo Cộng đồng mã nguồn mở thế giới: http://www.opensource.org Cộng đồng mã nguồn mở Việt Nam: http://vnoss.org Aspell: http://aspell.net Thuật toán kiểm tra chính tả: http://en.wikipedia.org/wiki/Spell_checker http://www.ioit.ac.vn/images/bantin/

Hình 2: Aspell đang phát hiện lỗi chính tả không có thật, từ vựng cần thêm hay thuật toán cần cải tiến?


tiếp theo bài “Mãi còn anh”-trang 7 ...Anh nói với chúng tôi “Anh đưa ra thuật ngữ mới “học hiệu” đấy”. Trong phòng hồi sứccấp cứu bệnh viện Việt Đức, Lan - con dâu Anh nói với tôi: “Dạo vừa rồi, bố em làm việc phấn khích lắm. Lúc nào cũng Đại học FPT”. Với đam mê vô bờ, làm việc cật lực, lãnh đạo tài tình, chí công vô tư, Anh đã bồi dưỡng biết bao nhiêu cán bộ, trong đó có chúng tôi; để lại biết bao công trình, trong đó có FPT và HSB. Và còn biết bao trăn trở, biết bao ý đồ ấp ủ dở dang…

NGUỜI THẦY NHÂN CÁCH LỚN Đối với nhiều nguời, kết thúc tu nghiệp ở nước ngoài là kết thúc nghiên cứu khoa học. Tuyệt đại đa số khi lên làm lãnh đạo là chấm hết sự nghiệp khoa học. Đối với Anh thì tình yêu khoa học là mãi mãi. Suốt quãng thời gian gần Anh, tôi luôn bắt gặp Anh với những tờ giấy nháp chằng chịt những phép tính. Những năm gần đây, Anh còn cùng với thầy của mình, Viện sỹ Mitraponski viết sách về dao động phi tuyến. Đối với thế hệ các nhà khoa học tiền bối, như GS Tạ Quang Bửu, GS Trần Đại Nghĩa, GS Lê Văn Thiêm, Anh trọn vẹn thủy chung. Anh chu đáo khi họ còn sống, dành thời gian tập hợp anh em viết bài vở, ra tuyển tập khi họ qua đời. Những bài viết của Anh vừa sâu sắc, vừa kính trọng, vừa tràn đầy tình nghĩa. Đối với đồng nghiệp, cộng sự, Anh thật sự dân chủ. Anh trân trọng các ý tưởng, sáng kiến của họ và vô tư tạo mọi cơ hội để họ thành công. Anh luôn tin tưởng vào lớp trẻ. Anh nâng niu tài năng và cổ vũ họ đóng góp cho đất nước. Nhưng có lẽ người Anh yêu quí và kính trọng nhất là Đại tướng Võ Nguyên Giáp. Trong suốt thời gian dài, dù nắng, dù mưa, Anh Đạo - chị Chi thường xuyên đến thăm Đại tướng và gia đình. Có lần Anh nói với Đại tướng: “Nhiều người xui em đừng đến thăm Anh Chị. Nhưng chúng em quý Anh Chị, chúng em cứ đến”. Rồi Anh cười rạng rỡ, vô tư. Anh đã làm việc mà hầu hết số đông trí thức Việt Nam không làm được vào cuối những năm 80 một cách hồn nhiên vậy đó.

MÃI CÒN ANH Anh Đạo ơi, trong giờ phút đau xót tột đỉnh của biệt ly này, trái tim chúng em mách bảo vẫn còn Anh. Trong lòng chúng em vẫn mãi tri ân Anh, người khai sinh Tập đoàn FPT, trường HSB. Chúng em và các thế hệ tiếp sau sẽ mãi theo gương sáng của Anh, tiếp tục những việc Anh còn dang dở để làm rạng danh non sông đất nước. Trương Gia Bình

tiếp theo mục “Cóc

buôn”-trang 3

Chợ người Giảng Võ đứng trước nguy cơ thiếu việc làm Việc các Cóc thành lập FU Employment Club (FEC) với mục tiêu tìm kiếm việc làm thêm cho những Cóc có nhu cầu đã khiến Chợ người Giảng Võ không khỏi lo ngại trước nguy cơ bị cạnh tranh nguồn việc. Khi được hỏi, Giám đốc Chợ người Giảng Võ cho biết: “Cán bộ công nhân viên Chợ người Giảng Võ chúng tôi hết sức lo ngại trước xu thế Toàn cầu hoá như vũ bão hiện nay. Các bạn trẻ của FEC sở hữu sự năng động và nhạy bén trong công đoạn tìm nguồn việc, đồng thời lại có những kỹ năng làm việc trong môi trường công nghệ cao nên chúng tôi rõ ràng yếu thế hơn trong cạnh tranh”.

Chương trình Ca nhạc Chào mừng 20/11 bị…tấn công Để chào mừng Ngày Nhà giáo Việt Nam 20/11, các Cóc FU đã chuẩn bị 1 chương trình chào mừng long trọng dành tặng cho các thầy cô. Tuy nhiên, Cóc đại diện LongDT chỉ kịp “có đôi lời” và sau một vài tiết mục văn nghệ chào mừng thì chương trình đã bị “tấn công” dữ dội bởi chính đội ngũ các thầy cô giáo. Thông thường, trong ngày này, thầy cô ở các trường ao khác sẽ ngồi nghe những lời chúc mừng, đón nhận những bó hoa đẹp và thưởng thức lời ca tiếng hát của học trò. Nhưng tại ao FU mọi chuyện diễn ra khác hẳn, các thầy cô dưới sự lãnh đạo của Cóc Cụ Hiệu phó đã đồng loạt đứng lên, tay lăm lăm…lyric bài hát tiến lên sân khấu với một sức mạnh không gì cản nổi. Bất chấp sự quá tải của âm thanh, bất chấp sự chật hẹp của sân khấu, các thầy cô đã đồng loạt… đọc một lúc 4 bài hát khiến cho nhạc công “chết” đứ đừ, còn các Cóc được một phen hú vía.

Đề phòng hậu quả của Đêm nhạc “Sán lại - cùng đi tới thành công” Vừa qua, 178 Cóc khoá III đã được gửi lên ao Trung tâm GDQP HN2 để bắt đầu 1 tháng rèn luyện. Khác với 2 khóa trước, đợt này Cóc khoá III được rèn luyện cùng hơn 1.000 SV Ngoại thương. Đây là trường có truyền thống hoạt động ngoại khoá rất tốt nên việc các Cóc FU xuất hiện có thể ví như “2 cọp ở cùng một rừng”. Trong tuần đầu, đáp lại sự thân thiện của Cóc FU là sự xa cách, lạnh lùng của một số bạn Ngoại thương. Trong 2 trận bóng giao hữu, trận đầu đội bạn thua 1 - 4, trận sau do có chuẩn bị tốt hơn về đội hình và chiến thuật nên chỉ thua 1 - 3. Không khí căng thẳng lại bao trùm. Để giải quyết vấn đề này, FU đã tổ chức đêm Giao lưu văn nghệ truyền thống: “Sán lại - cùng đi tới thành công”. Đêm nhạc diễn ra thành công ngoài sức tưởng tượng và hai trường đã sán lại hẳn với nhau. Mọi căng thẳng được cải thiện. Vốn là người thận trọng, lo xa, Cóc trưởng ban TS & CTSV PhongNX cho biết: Chúng tôi có thể sẽ phải chuẩn bị một đêm nhạc “Xê ra - sán gì mà nhiều thế” để đề phòng diễn biến thái quá sau đêm nhạc “Sán lại” rất thành công vừa qua.

Tiến tới liên kết cùng Đại học Phật giáo Thái Lan Vừa qua, việc Cóc cụ Hiệu phó quyết định xuống tóc đã kéo theo một trào lưu “Nói không với…lược” của rất nhiều SV và khiến thành viên của Trọc đầu bang tăng lên không ngừng. Việc xuống tóc đem lại nhiều tiện ích cho cuộc sống như: Tiết kiệm thời gian gội đầu (nay chỉ cần lau qua), tiết kiệm dầu gội trị gầu, tránh bị túm tóc trong chiến đấu và phát hiện ra…trời mưa sớm hơn người để tóc. Tuy khác về ngành nghề đào tạo và lĩnh vực công tác nhưng với rất nhiều điểm trùng nhau về ngoại hình, sinh hoạt nên FU hiện đang xúc tiến liên kết cùng Đại học Phật giáo Thái Lan để SV 2 trường có dịp giao lưu, trao đổi kinh nghiệm chăm sóc da đầu với nhau. Trước mắt, cả 2 trường đang bắt tay tổ chức Hội thảo: “Giữ ấm trong mùa đông, lý luận và thực tiễn” dự kiến sẽ diễn ra trong tháng Chạp. DũngĐT


Cóc chơi

Chơi mà học, học mà chơi

Ñôøi laù ...

Khi bài hát “FPT- Dòng sông ta về” vang lên cũng là lúc đêm nhạc “Đời lá” khép lại. Được coi là liveshow đầu tiên của một nghệ sĩ lớn nhưng “Đời lá” của nhạc sĩ Trương Quý Hải không quá ồn ào, náo nhiệt mà nhẹ nhàng, sâu lắng, đôi khi hào hùng, sảng khoái, lại có lúc thật mộng mơ.

Đêm diễn khó quên “Đời lá” - Một liveshow đã khẳng định được yếu tố sống động chân thực của nó ngay từ bố cục sân khấu: một góc Hà Nội trong cái rét đầu đông. Trong cái quán cóc nho nhỏ cuối phố, các nghệ sĩ ngồi quây quần bên bếp lửa hồng cùng đối ẩm. Không gian quen thuộc, gần gũi, đầy ắp hơi ấm nhưng cũng thể hiện một hình ảnh đậm chất nghệ sĩ hứa hẹn những ca khúc đầy ngẫu hứng. 13 tác phẩm được nhạc sĩ Trương Quý Hải chia làm 4 chủ đề “Lá non, lá xanh, lá đời, lãng du” nhưng tất cả đều thật giản dị, thân thuộc. Anh chỉ ôn lại cuộc đời mình qua những câu hát nhưng sao tôi lại cảm thấy chính mình đang sống lại những tháng ngày

đã qua. Từ cái “Đêm nguyên sơ, khi tôi chào đời”, tôi đã lớn lên nhờ dòng sữa mẹ và bàn tay ấm áp của cha. Trải qua một thời thơ ấu êm đềm với chiếc thuyền lá và những bài “Đồng dao”, tôi chập chững bước vào đời. Rồi những kỷ niệm một thời cắp sách tới trường như ùa về theo “Mùa thi nhớ mãi”, làm sao mà quên được cảm giác bồi hồi những ngày học cuối cùng của đời học sinh. Và khi giai điệu dồn dập của “685” nổi lên, có lẽ không chỉ riêng tôi mà toàn bộ sinh viên FPT trong hội trường đều cảm thấy mình đang sống lại những năm tháng rèn luyện ở rừng núi Xuân Hoà, một “thời áo lính” ngắn ngủi nhưng đầy tự hào.

Những câu chuyện cảm động Phần lớn những tháng năm trong cuộc sống đều rơi vào quên lãng nhưng có những phút giây theo ta suốt cả cuộc đời. Ai đã từng nghe “Khoảnh khắc” chắc chắn phải biết đến cái cái tên Ngọc Tân. Bởi nếu nói nhạc sĩ Trương Quý Hải là người nhào nặn “Khoảnh khắc” thì cố nghệ sĩ Ngọc Tân là người thổi hồn vào nó. Ông được chính tác giả đánh

giá là nghệ sĩ thể hiện thành công nhất ca khúc này. Sau này, khi hai người gặp mặt nhau, nghệ sĩ Ngọc Tân có tâm sự lý do ông chọn bài hát này để thể hiện vì lời ca trong đó cũng chính là lời nói tự đáy lòng nghệ sĩ gửi đến người vợ đã khuất. Trong chuyến tàu đắm định mệnh đó, ông đã phải đối mặt với sự lựa chọn khó khăn nhất cuộc đời, ông chỉ có thể cứu một người: vợ hoặc con. Cuối cùng ông đành bất lực ôm con và nhìn bóng vợ mình cứ khuất dần dưới đại dương thăm thẳm. “Khoảnh khắc” đó suốt đời ông không bao giờ quên. Những lời ca da diết: “Người về đây với anh, người yêu ơi…” cứ vang mãi trong không gian trầm lắng của hội trường. Không chỉ riêng “Khoảnh khắc”, mỗi tác phẩm của nhạc sĩ Trương Quý Hải mang trong nó một mảnh đời, một số phận. Ai đã từng nghe những giai điệu da diết của “Thư gửi mẹ” hẳn sẽ liên tưởng ngay đến hình ảnh người con ngoài chiến trường đang thương nhớ mẹ già. Nhưng khó ai ngờ được rằng người con trong bài hát đã không còn nữa. Trong túi áo anh là bức thư viết dở trên mảnh bao thuốc lá mà những dòng chữ đã nhuộm đầy máu... Quả thực, những câu chuyện từ đời thực đáng để ta xúc động hơn bất kì một cuốn tiểu thuyết cổ điển nào. Không đơn thuần là một đêm diễn ca nhạc ấn tượng, “Đời lá” còn đem đến cho chúng tôi những cảm nhận sâu sắc về tình yêu thương, cho chúng tôi được đứng lại để nhìn mọi người xung quanh và nhìn lại chính mình trong cuộc sống tấp nập hôm nay. Xin cảm ơn nhạc sĩ, cảm ơn “người Thầy” của chúng tôi, tuy chưa một lần đứng trên bục giảng nhưng chính những ca khúc của anh đã dạy cho chúng tôi những bài học vô cùng sâu sắc về cuộc sống, về tình người...

Lê Hoàng

Hải Ninh


Cóc Chia sẻ

Cóc hỏi: Kẹc kẹc, anh Cóc Chia sẻ ơi, em là 1 cóc nữ, như anh biết đấy, cóc nữ trường ta rất khan hiếm, do đó hiện nay em đang bị rất nhiều cóc nam “rình rập, tấn công”. Em đang muốn tập trung vào học nên chưa nghĩ gì tới những chuyện khác, làm thế nào để tránh được những cóc nam này? Kẹc kẹc…

Cóc đáp: Kẹc kẹc, đúng là Cóc nữ trường mình được xếp vào hàng quý hiếm chứ không chỉ đơn giản là khan hiếm. Việc bị các cóc nam rình rập tấn công thì cũng là chuyện bình thường và rất có thể anh cũng có tên trong số đó, đó là lẽ thường thuận với tự nhiên thôi. Bọn cóc nam mà không thích em thì làm sao có thể gọi là cóc nam được. Tuy nhiên, do em có những mục tiêu riêng và thời điểm này chưa phù hợp cho các “hành động đáp trả” thì nên áp dụng một số biện pháp sau. Luôn để status: “Để yên cho bà học, thích chết thì nhảy vào” để cảnh báo đối thủ. Bên cạnh đó cần tập luyện Vovinam thật nhuần nhuyễn, đặc biệt là các đòn đối kháng cận chiến chống bóp cổ, chống ôm, chống hôn… Chúc em thành công.

Cóc hỏi: Kẹc, kẹc. Anh cóc chia sẻ ơi, em tự nhận thấy mình cũng đẹp trai, ga lăng chẳng kém gì ai. Thế mà đến giờ vẫn chưa có mảnh tình vắt vai. Thằng bạn cùng phòng em, tối thứ 7 nào cũng có nơi có chốn, để mặc em ở nhà một mình ôm … cái máy tính. Anh truyền kinh nghiệm tìm bạn gái cho em được không?

Cóc đáp: Kẹc kẹc. Hoàn cảnh chú thật giống anh: hào hoa, phong nhã mà…Thú thật, mới đầu anh cũng lo lắng về vấn đề này lắm nhưng sau rồi nghĩ đi, nghĩ lại thấy mình thật may mắn. Tưởng “có nơi có chốn” là thích à? Không phải thế đâu. Các cụ đã dạy “Yêu nhau lắm cắn nhau đau”. Mà lúc cắn nhau rồi thì mệt mỏi lắm, có khi còn căng thẳng hơn mấy bài project của chú bây giờ ấy chứ. Chú cứ nên đi theo bước chân của anh “vườn không nhà trống” để được thanh thản trong tâm hồn. Còn nếu chú vẫn khăng khăng tìm “mảnh tình riêng” thì cũng đơn Cóc hỏi: Kẹc, kẹc. Anh cóc chia sẻ ơi, em thấy mình rất nhát, đặc biệt khi đứng trước giản thôi. Chú cứ lên mấy cái báo “mua bán các cóc nữ. Chẳng hiểu sao mặt em cứ đỏ bừng bừng, và rồi em lại muốn…chạy vào WC. nhà đất” hay “công ăn việc làm” đăng tin: Em phải cải thiện tình hình như thế nào bây giờ hả anh? “Cần tuyển người yêu”, “Cần thuê bạn gái”, hoặc “Cần bán … đời trai”. Anh đảm bảo Cóc đáp: Kẹc kẹc. Bệnh của chú đáng ra phải đi khám từ lâu rồi. Sao lại để hôm sau điện thoại chú sẽ đổ chuông nặng quá thế này? Khó chữa lắm! Nào, để anh xem. Gặp cóc nữ, mặt chú đỏ liên tục. bừng đúng không? Đó là vì chú chưa tự tin vào bản thân mình. Cách khắc phục tốt nhất là chú nên cố gắng học tập, tham gia các hoạt động của trường mình để tăng phần chững chạc. Còn triệu chứng thứ hai: chú muốn chạy vào …WC? Cái này chắc thuộc bên chuyên môn thận rồi. Nhưng anh bày cho chú 1 cách: Chú hãy hẹn bạn gái trong...WC. Khi chú đã đứng ở trong WC thì còn chạy vào đâu được nữa.

Cóc cười Không hiểu tiê̂ng Anh Trong một khách sạn ở London. Có tiếng chuông reo ở quầy tiếp tân. Nhân viên phục vụ nhấc máy và nghe có tiếng người nói: - Tu ti tu tu tu tu! Anh này chẳng hiều đầu dây kia nói gì, bèn dập máy. Lại có tiếng chuông reo, và vẫn câu nói ấy: - Tu ti tu tu tu tu! Nhân viên phục vụ lại dập máy. Lại có tiếng chuông reo, và lần này vẫn lại đúng câu ấy: - Tu ti tu tu tu tu! Nhân viên phục vụ tức điên người, dập máy rõ mạnh. Vài phút sau, một anh chàng xuất hiện ngay trước mặt nhân viên phục vụ, quát lớn: - Này ông kia, ông có hiểu tiếng Anh không hả? Tôi đã nói 3 lần rồi: “Mang ngay 2 ly trà vào phòng 222” !!!


Issuu converts static files into: digital portfolios, online yearbooks, online catalogs, digital photo albums and more. Sign up and create your flipbook.