TẠP GHI:
Ở tạp ghi này, tôi cố đem hết tâm tư mình nhớ về ngôi trường cũ, nơi mà tôi được may mắn theo học suốt bảy năm trời để tạo một căn bản cho tương lai. Đó là trường Trung Học NGUYỄN TRÃI Saigon. Xin kính dâng lên các Thầy Cô còn sống hay đã mất, những người đã bỏ biết bao công lao khó nhọc mà không bao giờ nghĩ đến sự đáp đền. Các Thầy Cô đã hy sinh dạy dỗ cho bao nhiêu lớp người trẻ, chỉ cốt mong cho chúng tôi trở thành những con người có kiến thức, có đạo đức và đầy đủ trí lực để đóng góp tài năng xây dựng một đất nước Việt Nam tươi đẹp, hùng cường. Nguy n Phúc Ti n (NT 59-66 l pB4)
T
hấm thoát đã xa quê hương ba mươi sáu năm. Nơi quê người nhiều lúc nghĩ lại thân phận mình. Trong tuổi thanh niên tràn đầy nhiệt huyết, không hiểu mình đã làm được việc gì cho đất nước thân yêu của mình chưa. Rồi đến thời gian phải lìa bỏ quê hương sống tạm dung ở một nơi đã cưu mang bao con dân Việt, mình làm được những gì? Mang thân phận cuả người tị nạn, dẫu có nhiều đóng góp hữu ích cho nơi nầy, mà sao vẫn còn chua xót quá. Không biết đến bao giờ mình mới nhận đây là đất nước của mình, dù đây là một xã hội đầy nhân tính, vật chất đủ đầy. Đã nhiều lần tự nhủ hãy chấp nhận nơi nầy làm quê hương như nhiều người khác. Sống kiếp tha hương cho tới ngày phải nằm xuống, mà hồn vẫn mơ tưởng đến quê hương mình. Tuy xa vời vợi, nhưng ít nhất bất cứ lúc nào có dịp và điều kiện thì mình cũng có thể trở về lại nơi chôn nhau cắt rún. Ở đó bây giờ thay đổi nhiều quá nhiều. Những con đường, cảnh vật và cả lối sống của mọi người cùng Đặc San NT 2012 - Trang 71