Những ngày xưa thân ái
chiến chinh, chúng tôi những đứa bé tuổi mười ba mười lăm cũng có những phút giây thoải mái yên vui. Những ngày xưa thân ái ấy qua nhanh quá. Thấm thoát mà đã hơn 50 năm… Dạo ấy hè nào tôi cũng theo anh tôi lên vùng cao nguyên nơi anh tôi làm việc. Chỗ anh tôi làm thuộc về sở khai khẩn dinh điền nằm biệt lập trên một khu đồi có những cây xoài cát với lá xanh um. Những đứa bé từ mười đến mười lăm tuổi chúng tôi lúc bấy giờ tụm năm túm ba chạy đuổi trên các đường đất
Nguyễn Duy Vinh (NT B4 1958)
M
ùa này là mùa mưa ở Cameroun. Những cơn mưa nặng hột vùng nhiệt đới đem lại cho tôi thật nhiều hạnh phúc. Tiếng mưa rơi đều đặn và lộp độp trên nóc nhà lợp bằng tôn ru người vào giấc ngủ nhẹ nhàng và tạo cho ta những cảm giác êm ái. Những lúc đó, nhất là ban đêm, tôi chỉ thích nằm co rút trong chăn và lim dim nhắm mắt nghe mưa. Và cũng không quên nghĩ đến những kẻ lữ thứ xa nhà. Thật thương cho những ai không về kịp nhà và còn đang lê bước khập khễnh, lầm lũi trên những con đường đất đỏ trơn ướt của xứ Phi Châu nghèo nàn. Những cơn mưa rào làm tôi nhớ đến những ngày còn bé thường chạy tung tăng dưới mưa, và gần gũi nhất trong ký ức tôi bây giờ là những ngày tôi theo anh tôi đi công tác trên vùng cao nguyên Trung Phần. Những ngày êm ả tôi đã được sống ở các thành phố hiền hoà như Pleiku và Ban Mê Thuột. Mưa ở Cameroun quện vào đất đỏ làm màu đất thắm tươi như “môi son bé thơ”. Mưa ở Pleiku và Ban Mê Thuột ngày xưa cũng rứa, đất đỏ, rừng cao su, và những đồi núi thoai thoải. Thuở đó mặc dù
đỏ quanh công trường. Có những buổi trưa hè nắng chói chan, chúng tôi rủ nhau đi tắm suối hoặc đi tắm hồ. Biển hồ Pleiku, như tên gọi, là một thắng cảnh của quê hương vào thời đó. Hoà mình vui đùa trong nước hồ trong vắt, bên cạnh những người dân Thượng hiền lành. Những đứa lớn tuổi nhất trong đám trẻ con của dân trại như tôi thì cứ ngẩn người nhìn những cô gái Thượng trầm mình bên suối, khoe nửa người để lộ hết những phần của thân thể thường được giữ kín của những thiếu nữ tuổi thanh xuân… Rồi đêm về thỉnh thoảng chúng tôi được nghe đài phát thanh Sài Gòn văng vẳng tiếng hát của Trúc Mai qua cái máy rađiô cũ rích của Bác Sáu, người gác dan già của công trường, với bài Những Ngày Xưa Thân Ái của Phạm Thế Mỹ : Những ngày xưa thân ái anh gởi lại cho ai Gió mùa xuân êm đưa rung hàng cau lưa thưa Anh cùng tôi bước nhỏ áo quần nhăn giấc ngủ Đi tìm chim sáo nở ôi bây giờ anh còn nhớ ?
Đặc San NT 2012 - Trang 38