THE RED RIBBON EXHIBITION

Page 1

Triển Lãm Ảnh

RUY BĂNG ĐỎ AIESEC ĐH Ngoại Thương TPHCM Dự án “Chung sống với HIV”


LỜI CẢM ƠN TPHCM, ngày 26/01/2013

Đại diện Ban Tổ Chức triển lãm ảnh “RUY BĂNG ĐỎ”, Trân trọng cảm ơn các CÁ NHÂN, TẬP THỂ và TÁC GIẢ Đã giúp đỡ tận tình để buổi triển lãm “RUY BĂNG ĐỎ” của chúng tôi diễn ra tại Viện trao đổi văn hoá với Pháp (IDECAF) vào ngày 20 – 21/01/2013 vừa qua diễn ra thành công tốt đẹp. Sự đóng góp và hỗ trợ tích cực của quý vị sẽ là nguồn động lực lớn đối với chúng tôi - những người trẻ đang cố gắng làm những công việc ý nghĩa cho xã hội, cụ thể là vấn đề HIV ở Việt Nam hiện nay. Chúng tôi hi vọng rằng trong những hoạt động sắp tới của Dự án, sẽ luôn nhận được sự giúp đỡ, ủng hộ quý giá từ quý vị. Chúng tôi xin chân thành cảm ơn, Trân Trọng Trưởng ban tổ chức Nguyễn Hà Vân


Triển lãm ảnh RUY BĂNG ĐỎ được tổ chức vào ngày 20 và 21/01/2013 tại Viện trao đổi văn hoá với Pháp (IDECAF) với mục tiêu mang đến xã hội một cái nhìn tích cực và đồng cảm hơn đối với những em bé bị nhiễm HIV. Qua hơn 20 bức ảnh được chụp một cách chân thực, người xem có thể cảm nhận được nỗi đau, sự mất mát, thiệt thòi cũng như những niềm hi vọng luôn chất chứa trong từng số phần đáng thương của các em. Đồng thời, buổi triển lãm cũng là dịp để khách tham quan có thể mua tranh và mua các vật phẩm nhằm quyên góp cho các em bé nhiễm HIV ở Trung tâm nuôi dưỡng và bảo trợ trẻ em Linh Xuân. Dưới đây là thông tin và một số thành công mà Buổi Triển Lãm đã đạt được: THÔNG TIN -

-

Đơn vị tổ chức: Dự án “Sống chung với HIV” - Tổ chức sinh viên quốc tế AIESEC (chi nhánh ĐH Ngoại Thương TPHCM) Đơn vị tài trợ: Ngân Hàng Standard Chartered Đơn vị thực hiện ảnh: Diễn đàn Yeunhiepanh.net

Kết quả: -

Buổi triển lãm đã thu hút được gần 300 khách đến tham quan và ủng hộ. Số tiền lợi nhuận từ hoạt động bán tranh và vật phẩm là 3.190.000 VNĐ.

Toàn bộ số tiền này sẽ được trao tặng cho Trung tâm nuôi dưỡng và bảo trợ trẻ em Linh Xuân, nhằm mang đến cho các em một mùa Tết ấm cúng hơn.


Các tác phẩm được trưng bày trong triển lãm


Ước mơ - Nguyễn Văn Nha Em vẽ nguệch ngoạc trên nền đất. Em vẽ riêng cho mình những ông mặt trời, những chùm sáng. Vì các em, cần lắm những ngày mai đầy nắng ấm.

Niềm vui của chúng em - Nguyễn Văn Nha Những giờ phút được sẻ chia, vui đùa cùng các anh chị tình nguyện viên đã cho các em, được khám phá những điều mới trong niềm vui sướng và hạnh phúc.


Mẹ và bé - Ngô Đình Hoàng Dù cả thế giới quay lưng lại với còn, thì con vẫn còn có mẹ.

Truyền niềm tin và sức sống Ngô Đình Hoàng Những cái nắm chặt tay, những lời động viên và chia sẻ. Em không hề cô độc trên cuộc hành trình của mình, em được tiếp yêu thương và hy vọng. Chỉ cần có sự cảm thông.


Dang tay đón bé - Ngô Đình Hoàng Trẻ em hay lo âu và sợ hãi khi xung quanh thiếu vắng sự quan tâm, thiếu vắng hơi ấm quen thuộc. Nhưng các em cứ yên tâm, mọi người luôn ở đây dang rộng vòng tay đón lấy các em, mang yên bình đến cho em.

Khơi nguồn - Trần Ngọc Hạnh Trên trang giấy trắng, ấy là dòng chữ của em. Trên trang giấy trắng, ấy là ước mơ của em, là tương lai của em. Một ý chí mà không có bất cứ bệnh tật hay khó khăn nào ngăn cản được.


Chạm – Đặng Minh Quân Nhìn vào thế giới trong ống kính, qua màu lá xanh non mơn mởn và nền trời xanh biếc, cao rộng, em thấy nụ cười của chính mình, vô tư, hồn nhiên, và đáng yêu đến vậy. Em có lẽ đã không biết, nụ cười ấy đẹp thế nào, và cuộc sống này, điềm nhiên hạnh phúc đến thế nào. Những người bị nhiễm HIV luôn e dè, ngại tiếp túc với mọi người xung quanh, cũng bởi vì họ sợ, sợ những cái nhìn kì thị, thiếu thiện cảm, sợ sự xa lánh và phân biệt đối xử.

Hãy một lần dang đôi tay rộng mở, chạm vào họ, bằng những lời quan tâm, bằng cái nhìn động viên. Những cử chỉ tưởng chừng vô cùng đơn giản ấy, rồi sẽ chạm đến trái tim của họ, khiến họ tự tin hơn, vui sống hơn. Nhiếp ảnh và thực tế, nghệ thuật và cuộc đời, có chăng gần nhau đến vậy. Đứng trước ống kính, có thể người ta sẽ thiếu tự nhiên, e dè, nhưng chỉ cần nhận được lời động viên, thấy được mình đẹp và tỏa sáng thế nào trong bức ảnh, họ nhất định sẽ trở nên thoải mái, tự tin hơn. Vì thế, khi chúng ta, bằng những cử chỉ nhỏ nhất và đơn giản nhất, quan tâm, chia sẻ một chút đến những người bất hạnh trong cuộc sống, rồi ta sẽ bước đến trái tim họ trên con đường ngắn nhất, chạm vào tâm hồn họ, giúp họ có thêm nghị lực vượt qua khó khăn, thêm niềm tin để tỏa sáng trong cuộc sống. Vì yêu thương, vì cùng chia sẻ, có khó gì một lần “chạm” đến?


Nụ cười tình nguyện viên - Ngô Đình Hoàng Bởi vì khi san sẻ yêu thương, bạn sẽ nhận được yêu thương nhân đôi, từ nụ cười hạnh phúc của bạn, từ nụ cười hạnh phúc của người bạn giúp đỡ.

Chụp em nhé chị - Nguyễn Thị Tố Nga Ánh mắt cười luôn hồn nhiên, trong trẻo. Vẻ ngây thơ vẫn đọng trên khuôn mặt , che giấu đi hết những khó khăn mà bệnh tật đang phủ lên em.


Nâng đỡ - Trần Ngọc Hạnh Nắm lấy đôi tay nhỏ bé của em, cùng em bước đi. Sức mạnh truyền từ hơi ấm.

Trong vòng tay - Ngô Đình Hoàng Sự ấm áp và chở che của những vòng tay ấy, là điều khiến các em vui vẻ và hạnh phúc nhất.


Cùng nghe nhạc - Ngô Đình Hoàng Trên thế giới, thật tuyệt vời giữa hàng tỉ người, ta có người để sẻ chia và cảm thông. Giống như một bản nhạc không lời, các em cần nhất, chính là sự đồng cảm.

Để em chạm vào thế giới Nguyễn Minh Luận Một ngày, ước vọng sẽ trở thành sự thật. Em sẽ bước ra ngoài, tự mình chạm vào thế giới đẹp đẽ ngoài kia. Không phải qua sách vở, hay những màn hình vô tri. Là thế giới của em, dang tay đón em về.


Khi còn ấu thơ, bất cứ khi nào được thử chơi cầu tuột, tất cả trong chúng ta ắt hẳn đều có lần cảm giác sợ hãi. Bởi vì chiếc cầu tuột quá cao, và ta không thể chắc, rằng ta sẽ đến nơi mà không bị đau. Tuy nhiên, cảm giác hoảng sợ ấy sẽ được xoa dịu đi nhiều, và ta sẽ có can đảm trượt xuống, chỉ cần có người sẵn sàng ở dưới, dang rộng vòng tay, sẵn sàng đón lấy chúng ta. Với các em cũng vậy, và niềm vui không đơn giản chỉ là cảm giác an toàn khi có người đón các em, sẵn sàng đỡ lấy các em. Những vòng tay dang rộng, ấy chính là sự đón nhận. Còn gì vui sướng hơn khi các em được công nhận, và trở về với cuộc sống bình thường của những đứa trẻ bình thường nhất, được hưởng trọn vẹn những niềm vui của yêu thương và chia sẻ. Nhạc sĩ tài ba Trịnh Công Sơn có viết trong bài hát của mình: “Mỗi ngày tôi chọn một niềm vui / Chọn những bông hoa và những nụ cười / Tôi nhặt gió trời mời em giữ lấy / Để mắt em cười tựa lá bay”

Niềm vui của bé - Ngô Đình Hoàng

Hãy chọn niềm vui của mình bằng cách đem lại niềm vui cho người khác. Hạnh phúc chỉ là của một người khi ta giữ nó cho riêng mình, nhưng sẽ trở nên gấp nhiều lần thêm nữa khi ta cho đi đến những người xung quanh.


Vòng tay tình người - Ngô Đình Hoàng Sự ấm áp của tình thương, sự sẻ chia chân thành không toan tính của những người tình nguyện viên. Đối với các em mà nói, chính là hạnh phúc.

Vòng tay ấm áp - Phạm Doãn Triều Niềm vui sướng của em khi được cô tình nguyện viên cõng lên cao, đánh vần và học chữ. Thương yêu các em, như chính bản thân mình.


Cái bóng - Ngô Đình Hoàng Em đuổi theo cái bóng, vô tình như đuổi theo tương lai của mình. Mờ. Ảo. Không rõ ràng. Nhưng các em được tiếp sức mạnh, tiếp niềm tin và không ngừng theo đuổi chúng.

Làm dáng - Ngô Đình Hoàng Em chụp lấy những nụ cười tươi, những cử chỉ hồn nhiên của các bạn - những người anh em chung một ngôi nhà.


Giúp đỡ - Phạm Doãn Triều Đôi khi, chỉ là một cử chỉ vô cùng bé nhỏ, nhưng khiến các em cảm thấy ấm áp hơn rất nhiều.

Gửi lời yêu thương - Phạm Doãn Triều Em tận tay làm thiệp, viết những lời chúc tốt đẹp gửi đến các anh chị tình nguyện viên đã đến thăm với chơi với các em Hạnh phúc chỉ đơn giản có thế mà thôi.


Đôi dòng tâm sự - Phạm Doãn Triều Con tự tay làm nên tấm thiệp này và viết vào đây đôi dòng tâm sự gửi đến ba mẹ - Ba mẹ ơi xin đừng bỏ con

Phụ mẹ việc làm bếp - Phạm Doãn Triều Gia đình chung của em, với những trái tim bé nhỏ, những tâm hồn lớn, đang cùng nhau sống và truyền thêm động lực cho nhau mỗi ngày.


Bạn ngủ - Ngô Đình Hoàng Giấc ngủ mơ màng ùa đến giữa sân chơi lộng gió. Chụp vội bạn trong phút thảnh thơi.

Bóng - Ngô Đình Hoàng Em bước đi nhanh, gấp. Cái bóng đổ dài giữa sân chơi lặng lẽ. Có lẽ em đang buồn. Có ai sẽ ở bên em những lúc đó???


Không ngừng hi vọng - Đặng Minh Quân Nhưng các em vẫn cười, các em vẫn vui đùa. Có gì đó đem lại cho các em niềm ấm áp, niềm tin và chút hy vọng để vượt lên trên tất cả mọi thứ. Dù trái bóng các em đang cầm, giống như sinh mạng của các em, có thể nổ tung bất cứ lúc nào, nhưng các em không vì thế mà lại bỏ đi hy vọng được sống tiếp, càng không vì thế mà không tận hưởng từng giây phút trong cuộc đời tươi đẹp này.

Có người từng nói, chúng ta có thể học được rất nhiều từ những đứa trẻ, dù chúng hãy còn non nớt và chưa hiểu bất cứ thứ gì, nhưng thật ra chúng chính là tấm gương sáng trong không tì vết cho tất cả chúng ta. Bởi vì, không có bất cứ sầu lo, phiền muộn, không có bất cứ tính toan hay những ý nghĩ mưu sinh, các em hoàn toàn trong sáng. Các em cười và khóc, bằng tất cả trái tim mình. Các em nói chuyện và chơi đùa, hoàn toàn bằng chính ý nghĩ của con tim. Các em sống, bằng niềm hy vọng bất diệt và vô tận. “Không ngừng hy vọng”, không ngừng cố gắng. Còn có gì có thể đem lại ý nghĩa cuộc sống trọn vẹn và đủ đầy hơn ngoài những điều ấy?


Bàn tay mẹ - Uông Ngọc Lợi Các em lớn lên trong tình yêu thương, chăm sóc của các nhân viên trung tâm. Bàn tay cô thay bàn tay mẹ, dịu dàng gội đầu cho con gái...

Trơ trọi - Ngô Đình Hoàng Chú gấu nhỏ nằm trơ trọi trên giường, xung quanh là những ánh sáng nhạt nhoà, lẩn khuất. Cuộc sống của các em bé nhiễm HIV cũng sẽ như thế …. nếu thiếu những vòng tay ôm chặt đầy yêu thương.


Xích đu - Ngô Đình Hoàng Xích đu bay lên thật cao. Tưởng chừng như em sắp chạm được tới những áng mây. Cứ mỗi đánh đu là một lần em cố gắng. Cao, cao hơn, cao hơn nữa và sẽ có một ngày, em thực sự chạm được tới đám mây của em.

Bữa cơm - Ngô Đình Hoàng Cười nhiều rồi lại trầm tư. Các em còn nhỏ, có thể không ý thức được sự suy tư của mình. Nhưng cảm xúc đó đã được gom lại trong khung hình trầm, tĩnh, đầy biểu cảm.


Mình em - Ngô Đình Hoàng Em hoà mình vào sân chơi nhưng lại ngồi một góc để quan sát các bạn. Giữa sự hoà nhập vẫn còn nhiều khoảng cách. Vô hình và cần xoá bỏ.

Ánh nhìn - Nguyễn Văn Nha Ánh mắt vô định trên khuôn mặt bụ bẫm. Em đang nhìn về đâu, đang mơ ước gì? Mọi người sẽ tiếp sức cho em, bắt được những giấc mơ đó.



“Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ Một vé trở về giấc mơ màu cổ tích Bút mực, truyện tranh, những tiếng cười khúc khích Bàn có năm người và một bịch bỏng ngô…..” Trẻ con luôn muốn có một tuổi thơ thật đẹp và ngọt ngào. Sẽ rất khó cho những đứa bé nhiễm HIV bởi khi nghĩ về tuổi thơ của mình, có lẽ chúng chỉ thấy bản thân bị bó chặt trong cái khung sắt nặng nề. Không một tiếng cười, không một kỉ niệm vui. Sự xa lánh, dè bỉu và khiếp sợ đã che đi ánh mắt lấp lánh của em. Cho đến khi một bàn tay giang ra, nắm lấy em, em mới có thêm một chút hi vọng. Chúng ta có thể lựa chọn sự an toàn, yên ổn cho bản thân mình. Nhưng cũng đừng vì thế mà gieo thêm tuyệt vọng, tủi hờn cho người khác. Những em bé nhiễm HIV không có tội. Chỉ một chút sẻ chia, một cái nhìn cảm thông, bạn đã có thể vẽ nên một gam màu sáng trong tuổi thơ của các em. Hãy cùng mang đến cho các em một tuổi thơ mà ở đó " Ấm áp lời ru, dịu dàng từng câu chuyện./. Mẹ và bà vỗ giấc bao đêm...."

Trân trọng BAN TỔ CHỨC *Mọi đóng góp, xin vui lòng liên hệ; Nguyễn Hà Vân - Trưởng Ban Tổ Chức Email: nhvan91@gmail.com Điện thoại: 0933. 972. 007


Issuu converts static files into: digital portfolios, online yearbooks, online catalogs, digital photo albums and more. Sign up and create your flipbook.