1 minute read

ÁN LỆ JONES V PADAVATTON [1969] 1 WLR 328

Án lệ Jones v Padavatton là quyết định hàng đầu của Anh về luật hợp đồng. Quyết định này cho thấy tính đặc thù của các thỏa thuận trong gia đình chẳng hạn như giữa mẹ và con gái, được coi là không ràng buộc về mặt pháp lý trừ khi có ý định rõ ràng.

Một người mẹ, bà Violet Largee Jones, đã đồng ý với con gái bà, là Ruby Padavatton, rằng nếu cô từ bỏ công việc thư ký của mình tại Đại sứ quán Ấn Độ ở Washington DC và theo học luật ở Anh, bà sẽ trả tiền cấp dưỡng cho cô. Người mẹ đã trả 42 bảng Anh hàng tháng rồi mua một ngôi nhà ở London cho con gái để cô sống và cho thuê. Sau đó, họ cãi nhau trong khi Padavatton vẫn đang hoàn thành kỳ thi luật sư tại Lincoln’s Inn. Người mẹ khởi kiện đòi nhà. Cô con gái lập luận rằng có một hợp đồng ràng buộc rằng cô ấy có thể ở lại.

Tòa án cấp phúc thẩm sau đó cho rằng việc thỏa thuận để Ruby tiếp tục ở đó là sự sắp xếp của gia đình và không ràng buộc về mặt pháp lý nên đã từ chối cho phép người mẹ huỷ bỏ ý định này. Điều này trái ngược với quyết định được Toà án đưa ra trong án lệ Webb v Webb (1997), trong đó người cha bị coi là có ý định xác lập quan hệ pháp lý khi không thực hiện thoả thuận giao căn hộ cho con trai mình sau khi cậu đứng về phía người vợ đã ly thân của ông. Giả định về sự xác lập mối quan hệ pháp lý đã bị bác bỏ.

This article is from: