bao+so+9

Page 1


o Thông bá

ay, mời n m ô h y à 18h00 ng guyện viên đã c ác tình n c ể h t n à n “Tiếp sứ to ệ y u g n h n ợt tì tại canteen tham gia đ g n u r t p ậ t 10” liên hoan ể mùa thi 20 đ ì r T ễ c xá M ong các M số 3, kí tú . h c ị d g chiến tổng kết đủ và đún y ầ đ t ặ m có nh đồng chí í hoàn thà h c g n ồ đ i các ày thi cuố giờ. Chúc g n ụ v m nhiệ năm nay. h xuất sắc n i s n ể y u đợt t cùng của Thân ái!!


Tin caûi Chuyện trong sáng: Một người dai, ba người phục

Notice 1: Câu chuyện dựa trên những tình tiết có thật 100% và đã được kiểm chứng. Tuy nhiên trong chuyện có nhiều chi tiết có thể gây hiểu nhầm, đề nghị bạn đọc cân nhắc kỹ trước khi đọc. Chống chỉ định với các trường hợp uống quá nhiều Fristi. Tiểu học Hạ Đình một ngày nắng và không gió, giữa hai buổi thi Sinh và Toán khối B, cả đội đang nghỉ ngơi và nghịch một số trò linh tinh trong một phòng kín nhưng nhiều kính. Sau một hồi vật lộn với nhau, cả đội đã phát hiện ra trong đội có 2 thành viên có đặc điểm đối nghịch nhau. Người thứ nhất là Đặng Quý Diệp, một chàng trai được mệnh danh là "gái Hải" (tức gái Hải Phòng). Người thứ hai là Hoàng Thị Thu Hà, một cô gái ở K54 VL. Số là khi chơi với nhau, Diệp cứ "xóc" là lại "xuất", không thể kiềm chế. Mọi người ra sức cản trở, nhưng càng phá anh thì anh lại xuất càng nhiều sau mỗi lần xóc. Cứ thế cứ thế, anh cứ xóc là lại xuất, không đợi lâu hơn được. Trong khi đó, cô bạn Thu Hà thì ngược lại. Có thể nói Thu Hà là người cục kỳ dai sức. Cô xóc mãi, xóc mãi mà vẫn chưa thấy xuất ra. Mặc dù đã qua rất nhiều lượt người, ai cũng đã xuất và thoả mãn với thời điểm xuất ra của mình, nhưng Thu Hà vẫn đứng vững và không xuất ra dù chỉ một con. Ai ai cũng phải nể phục và

1

kinh sợ vì khi cô ấy đã xuất ra được thì xuất ào ào, tấn công như vũ bão, làm cho mọi người chao đảo. Kết quả cuối cùng, Thu Hà vẫn là người chiến thắng, và dĩ nhiên Diệp là kẻ bại trận vì không thể chịu nổi sức mạnh của Thu Hà. Vậy bạn nào muốn học hỏi kinh ngiệm và muốn biết bí quyết của bạn Thu Hà xin liên hệ với đợi trưởng đội Hạ Đình: Nguyễn Thanh Tuấn Anh (0982792742). Notice 2: Trò chơi mọi người đang tham gia là cá ngựa và "xóc" cái gì, "xuất" cái gì thì giờ mọi người biết rồi đấy: xóc xúc sắc và xuất quân cá ngựa. Eo ôi, sao lắm cái đầu đen tối thế không biết. Đọc đến tận dòng cuối này, không bỏ sót chữ nào. Hehe…!!!

Soá 9 - 10/7/2010


Tin caûi Tiểu học Phan Đình Giót Nhớ lời hẹn thề ngày hôm trước, sáng mùng 9/7 – ngày thi đầu tiên của đợt thi khối B, cả đội Tiểu Giót đã có mặt tại khu vực trường thi từ rất sớm trong niềm hân hoan rạng ngời với đầy đủ các thành viên của đội Thanh Xuân Nam và Đặng Trần Côn B cũ. Nhiệt liệt chào mừng sự trở lại của các chàng trai cô gái đáng yêu :-* Có thể nói buổi thi đầu tiên luôn là buổi làm việc dài và vất vả nhất của các sinh viên tình nguyện. Họ phải bắt đầu buổi làm việc từ rất sớm, kết thúc thì muộn hơn thường ngày, phải chờ đợi trong cái nắng nóng kinh người... Nhưng bằng trí thông minh và sự sáng tạo của tuổi trẻ. Họ đã khiến thời gian chờ đợi dài đằng đẵng có ý nghĩa hơn. Đầu tiên phải kể đến trò “Vừng ơi mở ra!!!” gồm 3 level - do đồng chí Vũ Tuấn Trang đem đến phát tán - thế là từ đó trong đội phát ra những câu nói lạ kiểu như “Ô sao nhét vào được mà không rút ra được thế này???”, “Không được dùng sức để rút ra đâu nhá >.< hỏng hết cả bánh kẹo giờ :-w”, “Mày “ấy”

nhiều thế, đưa đây tao thử nào.” Và đây là hình ảnh của một level trong trò chơi =)) Theo các đồng chí trong đội thì đây là một cách để rèn luyện tính kiên trì, sự thông minh, trí nhớ cũng như sự sáng tạo không ngừng nghỉ. Thật là lợi nhiều đường. Đến buổi chiều thì trò này đã được lưu truyền khắp thiên hạ :)) (chỉ trừ vài thành phần không chịu học hỏi gì cả, tự kiểm điểm đi nhá) nên đội chuyển sang chơi “nhúc nhích” rồi đố chữ, đố vui, đố mẹo, đố lung tung trên giời

dưới biển đủ cả :”> Tuy thế, từ trước đến nay thì phương châm “Làm hết sức, chơi hết mình” luôn được đội Tiểu Giót nhất nhất làm theo, giờ nghỉ có thể chơi bời thoải mái nhưng đến khi làm thì đều rất chú tâm vào công việc của mình. Kết quả nhận được là “chẳng tắc tí nào” – đồng chí đội trưởng tự hào thông báo như vậy với đồng chí Bạch Quốc Khánh – và cả đội giải tán trong niềm sung sướng hân hoan ^^ Zin

Trung Nông: Quan tòa xử án ` Ngày hôm qua, tại Trung Nông đã xuất hiện một trò tiêu khiển mới. Trò chơi đã thu hút cả đội tham gia. Có 7 mẩu giấy nhỏ, trong đó có ghi các chức vụ như chỉ điểm, quan tòa, luật sư, đao phủ và 3 tên trộm … quần “ấy”. Ai bốc phải tờ chỉ điểm sẽ phải chỉ xem ai trong số 6 người còn lại là kẻ trộm. Nếu chỉ sai thì sẽ bị phạt. Còn nếu chỉ đúng thì tên trộm kia sẽ có một cơ hội nữa là khai ra đồng bọn của mình. Nếu khai đúng thì không sao chứ khai sai thì sẽ bị phạt ngay. Hình phạt thì cũng thật đơn giản: Kẻ trộm sẽ phải làm

Soá 9 - 10/7/2010

2


Tin caûi một việc mà đao phủ yêu cầu, quan tòa sẽ quyết xem có tên trộm sẽ phải làm điều đó bao nhiêu lần và luật sư sẽ giảm bớt tội. Đây chính là lí do vì sao tại chiều qua, giữa trời nắng như thiêu lại có một bạn nữ Trung Nông vừa hát vừa múa bài một con vịt tới tận 2 lần. Còn một bạn nam khác thì lại cố gắng uống cho hết 2 cốc nước đầy. Sau một hồi tính toán thì chúng tôi có kết quả không chính thức như sau: xác xuất để chỉ điểm bị phạt là 1/2. Xác xuất để trộm bị phạt sau lần đoán thứ nhất là 1/10, thứ 2 là 1/20 và cuối cùng là 1/60. Chính vì thế, làm chỉ điểm còn khổ hơn cả là trộm đấy.

334: Luật mới cho 2 ngày cuối cùng

Để

3

đón hai ngày cuối cùng làm việc với nhau. Đội trưởng 334 đã thống nhất với cả đội là sẽ không phạt những thành viên nào đi muộn nữa. Đơn giản vì, giờ đây ý thức quan trọng hơn hình phạt. Mở đầu cho bộ luật mới này là đội trưởng đi muộn mất vài phút. Cũng trong ngày hôm qua, trong lúc chờ thí sinh làm bài, cả đội cũng không có việc gì để làm nên đã rủ nhau ngồi gỡ vòng từ chai nước lavie để tết lại thành dây, lát sau chơi nhảy dây uống nước. Tưởng chào như trò chơi này chỉ hấp dẫn

các bạn nữ thôi, ai dè các bạn nam lại là lực lượng chính của nó đấy. Chẳng hiểu sao, thi khối B vào trường lại đông hơn hẳn khối A. Chắc do thí sinh bỏ thi ít. Chính vì thế nên số lượng xe của các bác phụ huynh tăng vèo vèo. 334 đã phải làm việc vất vả hơn các ngày trước rất nhiều. Còn nốt 3 tiếng đồng hồ nữa để được “mẫn cán” với công việc, mong các bạn làm việc suôn sẻ và hiệu quả hơn 9 ngày trước !! Akai

Soá 9 - 10/7/2010


Tin caûi Tiểu Tum và những chuyện bên… rìa phòng thi

Sự đối lập của sáng và chiều

Xem ai xì tin hơn?

Ngày thi đầu tiên. Buổi sáng, trời man mát, các bác phụ huynh nô nức đưa các em đi thi và nô nức… ở lại chờ, xếp xe chật kín luôn vỉa hè. Các sinh viên tình nguyện tha hồ mà repeat điệp khúc: “Bác ơi, xếp gọn xe hộ cháu với ạ!!!”, “Cho xe lên vỉa hè đi bác ơi!!!”. Ấy vậy mà tới buổi chiều, khu vực cổng trường lại… vắng tanh như chùa Bà Đanh. Vỉa hè cũng chỉ thấp thoáng bóng dáng thân quen của mấy bác xe ôm. Một số phụ huynh thương sinh viên tình nguyện nắng nôi vất vả, tận tình hỏi han: “Chúng mày đi tinh nguyện thế này thì…lương 1 ngày có cao không?” Bla…bla… còn chúng tớ thì… ứ biết trả lời sao cho phải, hị hị!!!

Người ta bảo “ Đợi chờ là hạnh phúc”, và chiều nay Tiểu Tum cũng vừa được tận hưởng cái niềm hạnh phúc lớn lao ấy với 3 tiếng dài cổ ngồi ngoài cổng trường. Trời nắng nóng nên các chốt cũng quên mất tinh thần đồng đội, không thèm qua “hỏi han” tình hình sức khỏe của nhau. Cả đội hết nhìn nhau lại nhìn tới các bác phụ huynh, rồi quay 180° về nhìn các bác bảo vệ và ánh mắt dừng lại nơi chú công an

Soá 9 - 10/7/2010

đang… nhắn tin. Quyết định nhanh chóng được đưa ra: “Cứ chơi bài đi, nhìn mặt chú ý lành thế kia chắc không bảo gì đâu”. Và cả đội cùng nhau “quây quần” bên bộ tú lơ khơ. Nhưng khi vừa chơi tới lúc hạ bài ván đầu tiên, 1 giọng nói đanh thép cất lên: “Bỏ bộ bài đi các em ơi!!” làm cả đội tiu nghỉu, quay về với “chuỗi ngày dài cô đơn”. (Phí quá, chú ý chẳng cho chơi nốt ván đầu gì cả, bài em đang đẹp!!).

Dỗi ứ thèm nói gì thêm… =.=

Đội trưởng Hải và những hành động kì quái Hôm nay những 39°C, độ ẩm trong không khí thấp làm cho thời tiết càng trở nên oi bức. Không biết có phải vì trời quá nắng nóng làm một số bộ phận trong cơ thể của đội trưởng hoạt

4


Tin caûi

động chệch… quỹ đạo hay không mà buổi chiều ngày hôm nay anh ý đã xuất hiện những dấu hiệu “bất thường”. Bắt đầu bằng việc săm mờ soi… tay của các thành viên trong đội và nạn nhân xấu số chính là… tớ đây. Đội trưởng bắt tớ xòe tay ra và sau 1 hồi nhìn trước ngó sau, nhìn từ trên xuống dưới, từ dưới nhìn sang ngang, anh ý phán 1 câu xanh rờn : “Tay em chẳng có tí sức sống gì cả, nó bị… chửa hả??” Ặc ặc, không thể hiểu được anh ý đang phát ngôn cái gì nữa, cả đội cứ mắt chữ O, mồm chữ A chứng kiến tiếp đó là sự ngây thơ (…như bò đeo nơ) của “sếp Hải” khi nghe câu chuyện cười của chị Vân Anh. Nguyên văn câu chuyện đó như sau: “Ở 1 làng nọ, có 1 người có dấu hiệu của căn bệnh thần kinh loại nặng. Anh ta có thói quen là khi được mọi người hỏi bất cứ câu

5

gì thì luôn trả lời là “chưa”. Ví dụ như khi được hỏi: “Anh ăn cơm chưa?” thì dù đã ăn cơm rồi nhưng anh ta vẫn sẽ trả lời là “Chưa”. Nghe đến đấy mắt anh Hải sáng lên: “À, hình như anh biết câu chuyện này”. Chị Vân Anh tiếp lời: “Thế anh đã nghe chuyện này chưa?”. Anh Hải đáp tỉnh bơ: “Chưa”. Cả đội lăn ra cười ngặt ngẽo. “Chúng mày cười cái gì thế?”- Anh Hải nhăn nhó. Tớ hỏi: “Thế anh đã hiểu câu chuyện c h ư a ? ” . “Chưa”. Cả đội lại tiếp tục cười lăn lộn trước sự ngây thơ… vô số tội của anh đội trưởng yêu quý. Anh ý ngây thơ đến mức mình bị sập bẫy mà cũng không hề

hay biết. Kaka. Ngày mai bạn nào rảnh thì qua Tiểu Tum giải thích cho đội trưởng bọn tớ hiểu câu chuyện với nhé!!! Anh ý sẽ cảm ơn bạn nhiều lắm đó!!! Hehe. P/s: Tớ thề là cái câu chuyện này nó nhạt nhẽo như cái anh đội trưởng của đội tớ đấy, chứ không phải do người kể đâu..!!

Soá 9 - 10/7/2010


Tin caûi Uy Vũ – “ Tiểu đệ” đáng thương của Tiểu Tum Mấy hôm làm khối B, Tiểu Tum bọn tớ có dịp được làm wen với 1 cậu bé 6 tuổi, là cháu của bà bán trà đá ở cổng trường. Cậu bé có nụ cười tươi và đôi mắt to, đen láy. Nó có vẻ rất quý các thành viên của Tiểu Tum, thường xuyên sang chơi và quấn quýt với các anh chị. Nhưng mỗi khi ai hỏi tới bố mẹ thì Uy Vũ lại thản nhiên: “Cháu không có bố mẹ”. Ban đầu cứ tưởng đấy chỉ là những lời nói chơi của đứa trẻ lên 6, còn chưa hiểu chuyện. Nhưng hôm nay bọn tớ mới biết, đó hoàn toàn là sự thật. Bố Uy Vũ mất khi em được 9 tháng tuổi và sau đó không lâu, mẹ em cũng bỏ em lại để đi tìm cuộc sống mới của mình. Bà nội nuôi Uy Vũ bằng hàng trà đá trước cổng trường. Nhìn sự hồn nhiên, ngây thơ của Uy Vũ bây giờ mà chúng tớ không khỏi chạnh lòng: “Cuộc sống của em sau này sẽ ra sao?”. Dù bản than chẳng thể làm gì để giúp đỡ em nhưng hy vọng Uy Vũ có thể sống tốt như những gì bà nội kỳ vọng ở em. Uy Vũ ơi, cố lên em nhé!!! Heo mập

Hạ Đình: "Sướng" và cơ hội Pulitzer Tin hot, tin hot: Hội nhiếp ảnh Việt Nam đang xét duyệt và cân nhắc để gửi một bức ảnh của một nhiếp ảnh gia nghiệp dư đi tranh giải Pulitzer (giải thưởng giành cho những nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp). Nhiếp ảnh gia có vinh dự đó chính là Đặng Quý Diệp - thành viên chốt Tiểu học Hạ Đình. Anh đã chụp được một bức ảnh để đời và lấy tên "Sướng". Bức ảnh được chụp trước cổng trường THCS Hạ Đình, trong giờ thi môn sinh học khối B. Hai nhân vật chính trong bức ảnh là đội trưởng Nguyễn Thanh Tuấn Anh và đội viên Trần Hoàng Mai đã có những hành động và tư thế rất thoải

Soá 9 - 10/7/2010

mái và hết sức tự nhiên; dường như họ không còn quan tâm gì đến khung cảnh xung quanh mà chìm đắm vào sự sung sướng giữa hai người (đặc biệt là nhân vật nữ). Bức ảnh đã được đánh giá rất cao về cả nội dung và ý nghĩa sâu xa của nó. Giữa thanh thiên bạch nhật, trời nóng 40oC mà con người vẫn có thể tìm được những xúc cảm thăng hoa đến như vậy. Chúng ta hãy cùng chờ đợi và bình chọn

để bức ảnh của Đặng Quý Diệp có thể đạt giải và sánh vai cùng những tác phẩm xuất sắc của thế giới.

6


Laù Caûi Xanh

Các bạn tình nguyện viên thân mến, cái mà các bạn đang cầm trên tay là số báo cuối cùng của mùa tình nguyện 2010. Tất cả chúng ta, ai cũng đã rất nỗ lực, rất cố gắng vì ngọn lửa nhiệt huyết đang bừng cháy trong trái tim mỗi người, vì dòng máu “Vì cộng đồng” đang chảy trong huyết mạch mỗi chúng ta. Chúng tớ - ban biên tập LCX 2010 xin cảm ơn tất cả các bạn vì sự cống hiến đó, vì tinh thần tuyệt vời của tuổi trẻ đó. Bởi lẽ, nếu không có chính các bạn thì cũng sẽ không có LCX, các bạn sinh viên tình nguyện của chiến dịch tiếp sức mùa thi 2010 ạ!!! 10 ngày so với cuộc đời mỗi con người thì có đáng là bao, nhưng để có 10 ngày ý nghĩa trong đời thì lại là điều không hề đơn giản. Tớ cũng đã là thành viên của chiến dịch “Sắc xanh Tự nhiên 2009” với cương vị đội viên đứng cắm chốt, và bởi vậy, tớ có thể hiểu đầy đủ cảm giác của các bạn, vui sướng khi giúp đỡ được một em thí sinh quên máy tính hay muốn xin 1 cuộc điện thoại gọi cho người thân…, hạnh phúc khi nhận được lời cảm ơn từ một bác phụ huynh, xúc động khi được những thành viên trong đội quan tâm, đôi chút bực mình, nóng nảy, nhưng tất cả nhanh chóng qua đi, để lại cho ta sự bình lặng trong tâm hồn, những kỷ niệm đẹp, tuyệt vời của quãng thời sinh viên đầy hoài bão và ước mơ… Hôm nay, tớ muốn dành tất cả tình cảm của mình cho ban biên tập LCX, vì chúng tớ cũng là 1 đội mà, cũng đã từng đồng cam cộng khổ, kề vai sát cánh chiến đấu cùng nhau suốt 10 ngày qua.

7

Có lẽ so với các đội khác thì LCX là đội có thời gian làm việc linh tinh và vớ vẩn nhất, he he!!! Khi mà các bạn đã say giấc nồng thì lại là lúc các thành viên đội báo í ới gọi nhau và làm việc cật lực (tại giờ đấy mạng mới khoẻ, ít bị lag ạ T-T). Và chắc hẳn sẽ chẳng ai dám quên những tháng ngày gian lao và vất vả ấy, khi mà bản thân tớ được an tâm đi ngủ lúc 3h hay 3 rưỡi sáng, thì còn lại các thành viên chuyên dàn trang như Val hay Công xì ke, cùng đội trưởng Jebo phải thức đến tận 7 hay 8h mới xong báo, có khi thức thâu luôn sang ngày hôm sau. Tuy mệt thấu xương nhưng chả ai kêu ca sợ tinh thần anh em đi xuống, hức hức. Làm đội báo, chúng tớ không được đi cùng nhau mà phải chia người xuống các chốt, nhiều khi cứ thấy tủi tủi khi thấy các đội hò reo tên mình, thế còn “đội báo”, họ cắm chốt ở đâu??? Cả ngày chỉ có 1 lúc buổi sáng là mấy mems được gặp mặt nhau, là lúc đợi báo rồi toả ra, đi về các

Trong Toâi chốt để lấy tin không có muộn… Nhưng dù sao, hình ảnh của chúng ta trong tim nhau vẫn là những hình ảnh trọn vẹn đúng không nào các LCXer 2010??? 1 tối chả có mấy tâm trạng nhưng vẫn muốn viết ra cái gì đó cho mọi người hiểu và thông cảm cho chúng tớ. Chỉ còn 1 đêm phải vất vả nữa thôi, không biết nên thở phào nhẹ nhõm hay thở dài ngao ngán nữa. Nhưng chúng tớ biết, rồi sau, sẽ có lúc chúng tớ thèm cái bận bịu lúc nửa đêm đó, sẽ nhớ mãi những tháng ngày tuyệt vời này. LCXers, tớ yêu mọi người lắm lắm!!! Bnack

Soá 9 - 10/7/2010


Tieåu Haï TIỂU HẠ B %<% % &A! ! & U +E%

e|? E:d> ,;~F "k GM >‰E 4F‡; ECj3 ?s?9 ?U?9 ƒ? EŠ cO cj•5 5:’?9 <;|? CnE ?:;}F E:Y GF; d? 5:i; 5‘3 c‰; ?MJ ,C@?9 A:V?9 :ƒ5 ECj‹?9 ," + "k eT?: 5U c|? 4‰ 4M; 4‰ 5L ?9–3 GM; 43 BFJ~? ECFJ€? E“ E;~F E:FJ|E E;?8: JRF ET?: 4L@ DjŠE >jŠE 5‘3 &3C5 %7GJ 5:@ c|? 5L5 E:~ =@k; ECFJ€? EC3?: ?:j @?3? :3J @C37>@? '9@M; 5:i; 4‹; E:T c‰; ?MJ 5g?9 5U 5l d? F…?9 ?:j =M 4;> 4;> GM >T EW> D…?9 eY?9 =M 5F‰5 D…?9 E:j•?9 :k?9 5‘3 5L5 ck; 9;3 5U <:L5

,:7@ ?:j BF3? DLE Di 4‰ E:T c‚3 :T?: 5‘3 ,;~F "k <:L =M :;~> EC• ej‹?9 E:T cM@ ?:j?9 5:j3 <‚A I@?9 5‡?9 ECj‹?9 E:T <:W?9 5U 4U?9 >LE c~ ?9:• ECj3 :S?: GT GrJ G;€5 ET> 5:ˆ 5:7 ?s?9 5:7 >j3 5:@ 5l c‰; GM@ 4F‡; ECj3 E:rE 5o? E:;|E ";~F cj•5 c;}F cU c‰; ECj•?9 ,Fn? ?: cO cS5: E:N? D3?9 9xA 5L5 4L5 4l@ G€ ECj‹?9 ," + "k eT?: c~ I;? 5:@ 3?: 7> EC@?9 c‰; • ?:‹ >‰E A:V?9 :ƒ5 GM@ 4F‡; ECj3 ':N? cU 5L5 4k? S 5g?9 ?:r? ECW?9 I7 5:@ 5L5 4L5 ?R? c‰; ECj•?9 cj•5 c†?9 S ?93J )B #Q! ' N% ,C% -4 *!% $~ E“ cU ECj3 ?s?9 <:W?9 5V? BFL cL?9 D• c…; GŠ; ,;~F "k T?: E:j‹?9 A:„?9 Gn? ,‡ *F…5 I;? 9:; ?:r? ?:•?9 5:;|? 5W?9 E@ =Š? coJ :;~? =M A:U?9 G;R? :„; ?:N? GrE cj•5 A:„?9 Gn? E:T ECl =‹; :L5: 5‘3 3?: c‰; ECj•?9 k ,C@?9 cU A:U?9 G;R? A:l; 5:Fp? 4‚ ECjŠ5 5L5 5NF :„; !B! *)3 ; A% ':j?9 c…; GŠ; ,;~F "k =k; <:L5 5L5 4k? S ECl =‹; A:„?9 Gn? E:rE C;R?9 ):U?9 G;R? 5:• 5o? cj3 =;DE 5NF :„; 5:@ E:M?: G;R? ,;~F "k :‹ 5L5 4k? S E– 9:; 5NF ECl =‹; C3 9;nJ GM =nJ G} =M> Ej =;€F G;|E 4M; E:W; eY?9 =M \ ck; E;€? E;€? 5:@ 5l c‰; 4L@ E;€? 5:@ 5l c‰; ?:M :7 :7

!J+

A *O* S%

,:nJ 5L5 4L5 A:• :FJ?: A:l; c’?9 ?s?9 5:‹ E:S D;?: E:rE E:ji?9 'R? 5L5 4k? c‰; ,;~F "k cO >‹; 5L5 4L5 S GM@ A:V?9 :ƒ5 >j•? cj•5 • 5Z?9 .;€5 ?MJ <:;|? 5L5 4L5 4l@ G€ <:W?9 E:S5: =s> ?:j?9 5L5 4k? Gq? 5… 9s?9 I@3 6‚F 5L5 4L5 nJ GM I;? A:PA 5:@ 5L5 4L5 A:• :FJ?: ?9:• ?:‹ ,;~F "k E…E E:rE cnJ

/% ;P8 '9@M; =M> G;€5 ?:;€E ET?: GM E:rE :;€F BFl C3 ,;~F "k 5V? 5U >‰E GM; EM; ?d?9 >Š; cj•5 <:L> A:L eU 5:S?: =M EM; Ek@ 6L?9 5:•A :T?: GM 5:•A :T?: '9@M; C3 5V? E:R> GM@ cU =M EM; 4L? c‰ ;|E Ct?9 =M 5L5 4’5 l?: <:W?9 A:l; 43@ 9;‹ 5g?9 E” E| GM 6• ?:T? 5:@ =s> ?:j?9 E:M?: G;R? ?M@ cU >M 5U EC@?9 E3J ?:•?9 En> l?: <;~F GrJ =k; CnE E:S5: 4L? 5:@ 4L@ 5:S c~ =d?9 IR 4k? >T?: L5 4k? BFl =M ?:•?9 5@? ?9j‹; 5‘3 D– ?‡; E;|?9 '9MJ 5F…; =M> G;€5 GŠ; ?:3F 5:Y5 5l c‰; =M> G;€5 :;€F BFl " !


Nhaén voäi tröôùc khi

Nốt hôm nay thôi là cả đội sẽ kết thúc mùa hè tiếp sức mùa thi, mỗi người một khoa, hẹn gặp nhau vào mùa hè năm sau.

chia tay...

Thùy Liên – K53 Môi trường Tớ muốn gửi lời nhắn yêu thương này đến toàn thể thành viên 336: “Tớ yêu mọi người quá đi. Nhất là em Tiến (Công Nghệ), chuyên gia gọi tớ là chị, rất ngọt. Nhớ em Bắc cũng Công nghệ luôn. Chúc hai em sớm thành một đôi nhé. Chị rất nhớ hai em.”

Thu Hiền - K54 – K54B2 Vật lý

trước đó, tớ đã gọi cho anh Khánh nhưng anh í không đồng í. Tớ muốn gửi lời cảm ơn đến anh Hiếu (Cựu đội trưởng đội Khuất Duy Tiến) và anh Bạch Quốc Khánh: “Cảm ơn hai anh đã tạo điều kiện cho em đi tiếp sức mùa thi năm nay. Không có hai anh chắc em không thể có một mùa hè của đời sinh viên tuyệt vời như thế này.” Cách đây một năm, tớ cũng đã từng là một thí sinh từ tỉnh lên Hà Nội thi. Thành phố Hà Nội quá lạ lẫm với tớ. Chính chị Ngọc (K52 Toán) đã hỏi han, chỉ đường và giúp đỡ tớ rất nhiều. Năm ngoái tớ đã hứa với chị í là nếu đỗ vào trường em cũng sẽ đi tình nguyện như chị. Tớ muốn gửi lời nhắn đến chị Ngọc là: “Chị ơi, em đã thực hiện được lời em nói rồi nè.”

Gửi lời nhắn đến Tiểu Hạ: “Cảm ơn cả đội vì đã tặng tớ nhiều kỉ niệm đẹp. Cảm ơn Lâm Quỳnh – K53B3 Sư phạm tình cảm mà mọi người Lý dành cho tớ. Cảm ơn mọi Gửi lời nhắn đến cả đội Phan Đình Giót: người vì đã giúp đỡ tớ “Đội mình ơi, yêu mọi người nhiều lắm. trong các hoàn cảnh khó Những ngày hoạt động cùng mọi người, tớ khăn. Cảm ơn vì những giây thấy thật vui và ý nghĩa. Yêu cả nhà quá cơ.” phút cùng nhau làm việc. Đặc biệt gửi lời cảm ơn chân thành đến đội trưởng Thanh Tuấn Anh, rất nghiêm khắc nhưng dễ thương. Cảm ơn gia đình Hạ Đình yêu dấu!”

Đặng Văn Tùng – K54 Hóa học Đáng nhẽ tớ không được đi tình nguyện năm nay đâu. Tại hôm tập huấn tớ bị nhỡ xe xuống Hà Nội mà. May mà nhờ có anh Hiếu đã gọi điện cho anh Khánh xin cho tớ. Mặc dù

9

Soá 9 - 10/7/2010


và đoàn kết hơn tớ tưởng. Yêu cả đội!”

Ngô Ngọc Hải (K54 Môi trường) – Trần Thị Hải Yến (K54A Sinh học)

Đoàn Thị An – K54S Sư phạm Hóa Gửi Trung Nông: “Yêu cả đội rất nhiều, rất vui khi được đi tình nguyện, làm việc cùng mọi người. Nhớ những hôm dẹp giao thông với mọi người lắm. Đường Vũ Hữu thì hẹp, nhiều xe cộ đi lại, dễ gây ách tắc giao thông, thế mà nó có là gì đối với đội mình đâu nhỉ?”

Nguyễn Văn Sơn – K52A2

Vào một buổi chiều nắng nóng, đội Trung Nông đã tổ chức chơi trò quan tòa xử án. Trong đó sẽ có 3 bạn làm ăn cắp. Nhưng vật được ăn cắp lại là … quần ấy. Thật là hay khi cả hai đều đã từng được làm ăn cắp. Do vậy, trước khi mỗi người một phương, hai anh chị này đã nhờ LCX để nhắc nhở nhau “Trả tao cái quần”. Vì vậy, hai bạn nhớ trả bạn còn lại cái quần nhé, dù là nhỏ hay to thì cũng nên trả đi.

Gửi Tiểu học Phan Đình Giót: “Đội mình đểu hơn tớ tưởng, khốn nạn hơn tớ tưởng nhưng cũng nhiệt huyết

From: Zin to: Đội Nam Côn và Tiểu Giót Có lẽ đây sẽ là mùa tình nguyện cuối cùng của đời sinh viên của mình, lần cuối được mặc lên người màu áo xanh tình nguyện, lần cuối được đeo trên tay chiếc băng đội trưởng... 10 ngày. Giờ đã đi đến ngày cuối cùng rồi, và mình không hề hối tiếc điều gì cả đâu, bởi vì mình đã rất may mắn khi gặp được đội mình!!! - Mình sẽ nhớ những lúc người đẫm mồ hôi khi đứng đường hứng gió, hứng nắng, hứng bụi. Mình sẽ nhớ những cái lườm tưởng chừng cháy cả tóc của vài bác phụ huynh. - Mình sẽ nhớ bình nước của đội này, nhớ những cốc trà đá này, nhớ cả những chai C2 (thi thoảng) được uống này. Mình sẽ nhớ lắm bữa trưa “thịnh soạn” trong KTX Mễ Trì này. Mình sẽ nhớ lắm buổi tối khi cả đội ngồi chém gió tự sướng rồi “bóc tem” nhau này :”> Nhớ tất cả những buổi sáng, buổi trưa, buổi chiều,

Soá 9 - 10/7/2010

buổi tối khi cả đội ở bên nhau... :P - Mình sẽ nhớ cái câu “bà già quái khẩu, ác như thú, chửi người thì thôi rồi” mà bạn Sơn đã âu yếm dành cho mình =)). - Mình sẽ rất nhớ 10 ngày đã qua, rất nhớ những “chú chim non” của đội, nhớ tất cả những gì mọi người đang và đã dành cho mình. Nhớ những sms “bao dung” của các bạn dành cho mình: “Mong đội trưởng xinh đẹp của chúng em sẽ cười nhìu hơn.”, “Yêu chị zin nhiều nhiều :*” - Vâng, mình sẽ nhớ tất cả đấy (mình nhớ dai thù vặt mà! Nhớ những “người già” K52 mà vẫn xì-tin vô cùng: Oanh, Sơn, Duy. Nhớ những bạn trẻ vui tính đáng yêu: Hà, Vân, Trang, Thanh, Hằng, Mơ, Mai, Nhường, Quỳnh, Vững, Thắng, Thành. Mình sẽ nhớ, mình hứa!

10


CHUYỆN CỦA CẢI Lời trăn trối của Nam Côn & Tiểu Giót Con người ta lúc yếu đuối nhất là lúc đứng trước 1 không gian quá rộng lớn, là lúc ngồi trong 1 không gian quá chật hẹp, là lúc sống trong 1 cuộc sống quá xô bồ, là lúc chết trong 1 sự đơn độc. (Chả hiểu học đòi câu này ở đâu ko biết. Hehe… ) Rủi thay, tôi được sống trong 1 căn nhà không quá rộng và cũng không quá hẹp. Cuộc sống sinh viên của tôi thì ít cảm nhận được sự xô bồ của xã hội và điều đặc biệt là: “ tôi ko đơn độc.”. ( Chém jó đấy ^^ ) Nhưng tôi vẫn đang tự hỏi:” vì sao giờ đây tôi yếu đuối.” ( Khoẻ như trâu mà kêu yếu! ) 20 ngày trước đây, tôi vẫn còn đang phải vật lộn với đống sách vở, thi cử. 10 ngày trước đây, tôi chỉ vật lộn với cái sự ngủ, sự ăn và sự chơi của mình. Nhưng trong đêm nay, ngay trong căn phòng này, tôi đang phải vật lộn với cái mà tôi chẳng bao giờ có thể níu kéo. Nó là Thời Gian. (Điêu, vật lộn vs kái gối thì có! ) Chỉ ngày mai thôi, 1 ngày nữa thôi là tôi sẽ phải chia tay những người bạn, người đồng đội đã đồng cam cộng khổ trong suốt 9 ngày vừa qua. Chỉ 1 ngày nữa thôi là tôi sẽ phải chia tay những công việc đã gắn bó bao hôm mưa nắng. Chỉ 1 ngày nữa thôi là tôi sẽ phải chia tay cuộc đời tình nguyện, chia tay cái cuộc đời xốc nổi nhưng tràn trề nhiệt huyết của mình. (Bởi vì tôi đã jà ??? )

11

Thời Gian cứ thế trôi đi, trôi mãi, trôi qua rồi đến tận đêm nay tôi mới cảm nhận được rằng: Sao nó quý giá đến thế, nó ngắn ngủi đến thế??? 9 ngày, quá nhiều để tôi có thể quen đc 1 người bạn nhưng lại là quá ít để tôi gắn bó với những con người ấy. Chúng tôi đã có quá nhiều kỉ niệm, quá nhiều sự gắn bó, nhưng mà sao tôi vẫn muốn nó dài hơn, nó xa hơn, để chúng tôi có thêm thời gian ở bên nhau hơn nữa….. Đã có những lúc giận hờn, có những lúc gắn kết, có những lúc dường như xa lạ, nhưng lại có những lúc quá thân thương. Ôi, sao mà nhớ đến thế!!! Nhớ ngày nào gặp nhau còn bỡ ngỡ, nhớ ngày nào tập huấn chửa quen nhau. Vậy mà chẳng mấy chốc, 18 con người lạ hoắc đã quen nhau, 18 người có cả 2 bạn đội kí túc nhưng lại trên cùng 1 chiến tuyến. Chúng tôi đoàn kết, chúng tôi biết cảm thông, chúng tôi biết chia sẻ và chúng tôi có khả năng tự làm cho nhau sướng. (Lại tự sướng đây mà. *-* ) 18 tính cách, 18 suy nghĩ, nhưng chúng tôi như những cơn gió thổi cùng về 1 hướng, hoà vào làm một, khơi dậy lên những ngọn lửa tinh thần. Mỗi cơn gió, chỉ thoảng qua 1 chút rồi lại nhẹ nhàng lướt đi khiến mọi người đâu biết rằng, 18 cơn gió, chúng đã cuốn đi biết bao nhiêu thứ. (Toàn bụi và rác chứ có kái khỉ gì đâu, hị hị!!!) ) Số 9 - 10/7/2010 *


CHUYỆN CỦA CẢI Tôi tin rằng, chỉ sau ngày mai thôi, mỗi người trong chúng tôi sẽ đều cảm nhận được sự quan trọng của nhau, cảm nhận được sự mất mát. Tất cả chúng tôi chẳng ai muốn thế…. Nhưng: Đôi khi con người ta cần dừng lại… dừng lại để bước nhanh hơn. Đôi khi con người ta cần buông tay, cần cho đi… để rồi có nhiều hơn. Đôi khi con người ta cần khóc… khóc thật lớn để rồi lại cười thật to. Đôi khi con người ta cần 1 mình… 1 mình để biết có nhau là quan trọng như thế phải tin tưởng rằng: Niềm vui ở ngay trước nào. mắt.” Hãy sống tốt, sống có ích và tôi vẫn luôn hy vọng rằng, năm sau, chính các đồng chí, đồng đội của tôi sẽ trở thành những người lãnh đạo tốt, những người biết sống hết mình vì sắc xanh tình nguyện. Còn chúng tôi, những ông bà già K52, có lẽ chúng tôi sẽ nhét tất cả vào 1 góc nào đó trong kí ức, để thỉnh thoảng ngồi yên nhớ về đời mình. Nhớ về những kỉ niệm, những tình thân ái. Nhớ đến những đau thương, gian khổ đã chịu đựng. Nhớ nhiều hơn nữa về cái hoạn Có lẽ bây giờ, Thời Gian là 1 thứ quá xa nạn, cái tình yêu và sự sẻ chia đã in hằn trong xỉ với tôi rồi. Nhưng cuộc vui nào cũng phải trái tim. đến hồi kết, chúng tôi, chúng ta, sẽ phải sống Chào thân ái và quyết thắng!!! hết mình, sống vì chính mình, sống vì màu áo xanh tình nguyện. Dù có ở nơi đâu, dù có thế nào, tôi cũng tin là mọi người sẽ vẫn nhớ về nhau, nhớ về những kỉ niệm, những tháng ngày chung vai sát cánh. Chúng tôi sẽ vẫn mãi là những đồng chí, đồng đội, vẫn mãi là những người bạn, người anh em. Tôi vẫn đang buồn, và sẽ rất buồn, nhưng: “Sống để rồi mỗi ngày phải đi tìm kiếm niềm vui để bù đắp vào nỗi buồn. Có thể, có lúc nỗi buồn ngự trị, nhưng để rồi người ta

* Số 9 - 10/7/2010

12


CHUYỆN CỦA CẢI Mùa hè của tớ Thế là một mùa hè tiếp sức đầy nắng, đầy gió, đầy tiếng cười và thật nhiều kỉ niệm sắp trôi qua. Có quá nhiều điều mà tớ không thể quên được… Các bạn ấy đã từng mong muốn gì ở mùa hè xanh nhỉ? Trước khi được đeo tấm thẻ tình nguyện, thì mỗi bạn có một suy nghĩ khác nhau về mùa hè tiếp sức mùa thi. Hầu hết các bạn đều mong muốn được giúp đỡ các thí sinh và mọi người nhiều thật nhiều và hơn hết là có một mùa hè đáng nhớ với những trải nghiệm tuyệt vời. Cùng với đó là những người bạn mới từ khắp các khoa trong trường. Bên cạnh đó cũng có một vài mong muốn khác lạ một chút. “Tớ mong muốn được thử trải nghiệm cuộc sống vất vả một lần” – đó chính là lời tâm sự của bạn Bùi Thế Thiện (K54 Hóa tiên tiến). Hay như ước muốn có người yêu sau đợt tình nguyện này của Sơn (K52 Toán). Cho dù các bạn có mong muốn gì, có mong gì trước khi đi tình nguyện thì đến ngày cuối cùng này của mùa tiếp sức mùa thi tất cả đều đạt được, không những thế nó còn được hơn cả như mong đợi nữa. Kỉ niệm đáng nhớ nhất Mỗi ngày trôi qua đều là một kỉ niệm đáng nhớ của mùa hè đầy nắng. Lần tiếp sức mùa thi này, đối với nhiều bạn, là lần đầu tiên khoác trên mình màu áo xanh tình nguyện. Chắc hẳn sẽ có cái gì đó dán mác không được phép quên. Với Trần Hoàng Mai (K53A Sinh) và Nguyễn Thị Thu Hiền (K54B2 Vật Lý) đó chính là buổi tổng kết hết khối A. Cả đội Hạ Đình đã đi ăn trưa và kara với nhau hết cả chiều. Đã có rất nhiều ảnh độc được ra đời sau vụ đó. Hay chỉ là việc giúp hai bố con bác nông dân xách đồ rồi giới thiệu về KTX đăng kí chỗ ở miễn phí của bạn Lâm Quỳnh (K53B3 Sp Lý), vì qua lần chỉ đó bạn ấy cảm thấy tình nguyện thật ý nghĩa. Những kỉ niệm khó nhớ còn là những điều quyết không thèm quên (để còn trả thù trong một số trường hợp). Ngay trong ngày đầu tiên Nguyễn Văn Sơn (K52A2 Toán) đã bị đội mình chém 250k. Hay bạn Minh Tuyến (K53A1 C Toán) không thể nào quên được ngày ra quân của Tiểu Đường với sự cố cò nhà. Trường hợp của Liên (đội 336, 334) thì đặc biệt hơn. Hôm đó, tự dưng có một em thí sinh chạy đến vay đ/c ấy 3k tiền đi bus về nhà. Tiện thể túi Liên đưa hẳn 4k cho em ấy. Sáng hôm sau, chính em ấy, đã tìm bằng được Liên để trả lại hẳn 5k. Vì được bo 1k mà Liên mãi không quên em thí sinh ấy, và nhất định không chịu tiêu tờ 5k đặc biệt đó. 13

Số 9 - 10/7/2010 *


CHUYỆN CỦA CẢI

Điều gì vất vả nhất nhỉ? Biết là đi tình nguyện thì rất là vất vả rồi, vậy với các bạn í thì điều gì là vất vả nhất nhỉ? Đó là “những ngày liên tiếp dậy sớm từ 4h hay 4h30 sáng, có như vậy mới có thể có mặt tại chốt lúc 5h30 chứ” – Liên vệ sinh (cựu thành viên 336, nay là 334). Đó cũng có thể là những lúc làm việc với đại gia. Tùng (K54 Toán học) đã phải xì trét với mấy bác phụ huynh đưa con đi thi bằng ô tô. Các bạn biết đấy, đường và Tiểu Hạ thì bé, đã cấm ô tô rồi mà các bác í cứ nhất định phi vào. “Mình nói mãi mà không được, còn bị các bác í nhìn với ánh mắt nhìn một đứa trẻ con nữa í >-<” – Tùng kể lại. Ngoài ra còn có những việc vất vả thật củ chuối nữa cơ. Điển hình là Thiện (K54 Hóa tiên tiến) bạn í thấy việc đi giầy vào cái thời tiết trên 40 độ C này quả là cực hình vơớ đôi chân thiên thần quen đi tông nhãn hiệu Bitis. Còn đối với Hoàng Mai (K53A Sinh) việc đứng cạnh sông Tô Lịch và cống quả là vất vả cho cái mũi. Hay vất vả chỉ đơn giản là: “Việc ngồi đợi các thí sinh làm bài, vì chẳng biết làm gì trong thời gian đấy cả” – Tuyến (Thanh Xuân Trung). Tớ sẽ rất nhớ… Em gái Hải của đội tớ, vì nó chơi tớ một vố đau quá (Hoàng Mai – K53A Sinh). Nhớ bạn Dung K54B Hóa vì bọn tớ chơi với nhau rất hợp cạ (Thiện K54 Hóa tiên tiến). Nhớ em thí sinh quên máy tính khi thi môn toán khối A (Mai, K53 Sinh). Nhớ cô Hồng, người cho thí sinh ở free, cô còn coi các thí sinh như con cái trong nhà nữa ấy (Tùng, K54 Toán). Nhớ em thí sinh đã bo cho tớ 1k (Liên, 334). Và đương nhiên là sẽ không thể quên các thành viên trong đội của mình rồi. Chính vì thế, khi được hỏi năm sau có tham gia tiếp sức nữa không thì 100% các bạn trả lời là có. Tạm biệt và hẹn gặp lại các tình yêu lớn bé của tớ!!! Akai

* Số 9 - 10/7/2010

14


CẢI GIẢI TRÍ BXYN number 1 ( phỏng theo nhạc bài " Là con gái thật tuyệt") Kìa đội BXYN ai nấy thật dễ thương Nở nụ cười tươi xinh lung linh trên bến Ngại ngùng như thế đôi môi Ngân khẽ cười, Mai Anh em cất lời, Hồng Nhung, Khánh Linh, Hoàng Sơn hồn nhiên..n..n Dịu dàng đôi mắt cứ dõi theo người ta Để nhìn xem ai kia có cần giúp đỡ Nhẹ nhàng Hà đến tư vấn cho đường đi, tư vấn đến trường thi Là em, sinh viên- Tự Nhiên, cười duyên Vui vì đã giúp được, vui vì chỉ đúng đường, ýê Giúp em thêm niềm vui Vui vì đã giúp được, vui vì chỉ đúng đường, há ha Giúp BXYN tự tin. Là lá la, là là lá la. Huơ, huơ, huơ. Amaica. ^^! Kìa đội trưởng Đức cứ bước đi vòng quanh Để Mạnh đi lung tung, lăng xăng trong bến

15

Nhẹ nhàng Tình đi xung quanh để bắt chuyện, làm quen với các bạn Vừa girl, vừa boy, sinh viên, trường bên Ngọc cười há ha, há ha, há hà, sợ chưa, phục chưa BXYN number 1!!!! Là lá la, là là lá la. Huơ huơ huơ. Amaica, ^^! Cười! Cười! Cười! Báo tin TBM có bồ và cô có mang với anh ta. Không muốn vợ nghi ngờ nên TBM đưa một món tiền lớn để cô đến vùng đất khác sinh nở. Trước khi lên đường, cô hỏi: - Nhưng em làm thế nào để báo tin cho anh biết là em đã sinh con. - Hãy gửi cho anh một tấm bưu thiếp và chỉ đề Spaghetti lên đó, anh khắc hiểu. Tám tháng sau, TBM ngã lăn ra vì một cơn nhồi máu cơ tim. Bà vợ giải thích với bác sĩ cấp cứu rằng, vừa đưa mắt nhìn tấm bưu thiếp, ông ta đã khuỵu xuống, rồi bà đọc to cho bác sĩ nghe: - Spaghetti, Spaghetti, Spaghetti, Spaghetti, hai có thịt viên và hai không có thịt viên.

Số 9 - 10/7/2010 *


CẢI GIẢI TRÍ Bây giờ mới hiểu Hum qua Thầy bói mù đi cái chân cà nhắc tới bác sĩ để nhờ bó bột . - Bác sĩ hỏi tại sao chân lại bị sưng như zầy ? - Thầy bói mù : dạ tại vì chuyện 2 chục năm truớc đó Bác sĩ - Sao lại 2 chục năm trước ??? Chuyện là zầy : Hồi đó Thầy bói mù tui ở Việt Nam, làm nghề thợ xây . Một hôm sau khi xây nhà cho cha Thiến heo ở trong xóm xong về nghỉ tối thì con gái cha thiến heo tới nhà ghé thăm . Cô ta mặc một cái váy mỏng ôm sát người đi qua đi lại trước mặt tui rồi hỏi tui thích cổ không .

năm trước nên cái chân giờ mới ra nông nổi zậy đó .

Bí mật trong tủ quần áo Cậu bé Johnny hớn hở đón mẹ vừa đi vắng một tuần trở về. "Mẹ biết không? Hôm qua khi con đang chơi trong tủ quần áo ở phòng ngủ của bố mẹ, con thấy bố đi vào phòng cùng với người phụ nữ ở nhà bên. Họ cởi quần áo, leo lên giường, bố trèo lên người bà ta..." Người mẹ vội vàng giơ tay lên ngăn cậu bé lại và nói: "Không cần kể thêm từ nào nữa. Hãy chờ đến khi bố về nhà và mẹ muốn con kể chính xác những gì con vừa nói với mẹ". Ông bố về nhà, bà vợ liền tuyên bố sẽ bỏ ông ta. "Nhưng tại sao?", ông chồng ngạc - Tui trả lời : Mệt lắm ngủ đây, mai còn xây nhiên hỏi. tiếp . "Kể đi Jonny. Hãy cho bố biết những gì con Tối hôm sau cổ lại đến, lần này thì đã nói với mẹ". mặc bộ bikini rất đẹp, cổ lại hỏi tôi có thích "Được rồi", Jonny nói. "Con đang chơi trong cổ không tủ quần áo thì bố lên gác cùng người phụ nữ - Tui trả lời : Mệt lắm ngủ đây, mai còn xây ở nhà bên. Hai người cởi quần áo, leo lên tiếp . giường, bố trèo lên người bà ta và họ làm Tối hôm sau nữa cô lại đến, lần này thì đúng những gì mẹ làm, với chú Bob, khi bố mát mẻ trời đất luôn , cổ lại hỏi tui như hai đi vắng hè vừa rồi". đêm trước . - Tui trả lời : Mệt lắm ngủ đây, mai còn xây tiếp . - Bác sĩ : Thế thì có liên quan gì tới cái chân đau chứ hả ?? - Thầy bói mù : Thì hôm qua đang cầm viên gạch trên tay tự nhiên tui nhớ lại hai chục * Số 9 - 10/7/2010

16


CẢI GIẢI TRÍ Đuổi hình bắt chữ

17

Ba điều ước Một anh chàng da đen nọ đi giữa sa mạc. Trời nắng nóng, nước da đen của anh lại hấp thụ sức nóng mặt trời làm anh hết sức khó chịu. Anh khát nước đến cháy cả cổ họng. Cuối cùng anh cũng tìm được một vũng nước. Đang đưa tay vốc nước uống thì anh phát hiện trong vũng nước có con cá vàng. Anh tức giận bắt con cá lên định quăng nó ra xa, bỗng con cá cất tiếng nài nĩ: - Xin anh tha chết cho tôi, tôi sẽ cho anh ba điều ước. Anh hãy suy nghĩ thật kỹ trước khi ước và khi anh dứt lời thì ba điều ước của anh sẽ trở thành hiện thực. Đang bực tức vì màu da đen của mình, anh ước liền điều thứ nhất: - Ước gì da tôi trắng như ngà. Kế đến, cơn khát khủng khiếp làm anh nghĩ ngay điều ước thứ hai: - Ước gì dưới chân tôi lúc nào cũng có nước. Suy nghĩ một lúc anh nói lên điều ước thứ ba: - Ước gì có nhiều phụ nữ đến với tôi thường xuyên. Vừa dứt lời, lập tức anh ta biến thành cái bàn cầu trong nhà vệ sinh nữ.

Số 9 - 10/7/2010 *



Issuu converts static files into: digital portfolios, online yearbooks, online catalogs, digital photo albums and more. Sign up and create your flipbook.