Rang dong news 636 web

Page 166

 Tiếp theo kỳ trước Ông Trường lẩm bẩm: - Thế thì đúng là cái số! Ông Trường nói câu ấy làm Hồng chợt nhớ đến Cô Linh, nhưng nàng không dám nhắc đến chuyện coi bói trước mặt ông Trường, hay đúng hơn là với bất cứ ai bởi người ta sẽ nghĩ nàng có số sát phu! Ông Trường lại hỏi: - Thế nó bơi xa lắm hả cháu? Nó lội giỏi lắm mà chả hiểu tại sao lại kiệt sức không vào bờ được! Bác ngạc nhiên lắm vì nó là huấn luyện viên thể dục thể thao. Chỉ có thể vì bị vọp bẻ, chân cứng lại không bơi được nữa, hoặc là vì sóng lớn quá chăng! Câu nói của ông Trường gợi lại trong trí Hồng hình ảnh của Toản hôn nàng trên bãi cát trước khi lao xuống nước. Có ngờ đâu đó lại là nụ hôn vĩnh biệt! Nàng sụt sùi nói: - Thưa bác. Hôm mới đến, anh ấy cũng bơi xa như vậy. Con sợ lắm, con bảo anh nên bơi gần bờ thôi. Nhưng anh Toản nói là gần

bờ thì nước không sạch. Anh ấy phải ra thật xa nước biển mới trong lành! Hôm sau, trước khi về, anh ấy lại đòi bơi một chuyến nữa. Anh ấy bảo con: “Lâu lâu mới ra Vũng Tàu một lần. Anh bơi độ hai tiếng đồng hồ rồi mình vào trả phòng khách sạn và về!”… Con ngồi trên bờ chờ mãi, chờ mãi, không thấy anh ấy trở lại. Rồi mưa bỗng ập đến. Mưa to lắm, mịt mù con không nhìn thấy gì nữa! Con chạy vào khách sạn, nhờ người ta gọi cấp cứu. Nhưng chắc là mưa to quá, họ không tìm thấy anh ấy! Tất cả những điều hồng kể, ông Trường cũng đã nghe nhân viên khách sạn và cảnh sát Vũng Tàu tường thuật một cách tổng quát, nhưng hôm nay ông muốn nghe chính Hồng kể lại. Mắt nhìn mông lung ra đường, ông Trường lơ đãng bưng tách trà lên rồi lại đặt xuống, không uống. Một lúc sau ông trầm ngâm nói: - Bác gái với lại con Nhung, chị thằng Toản, từ hôm đó đến giờ

cứ ôm nhau mà khóc, chả thiết làm ăn gì cả! Hồng lau nước mắt, thành thật bảo ông Trường: - Anh Toản không những là người yêu của con, mà anh ấy còn là thầy, là ân nhân của con. Nhờ anh Toản dạy kèm con mới tốt nghiệp phổ thông và thi đậu vào đại học. Con chịu ơn anh ấy nhiều lắm. Anh ấy dự định tổ chức đám cưới rồi nuôi con đi học. Gia cảnh con thì bác hôm nay bác thấy tận mắt rồi, không đủ điều kiện cho con theo học đại học. Thành ra anh Toản ra đi là sự mất mát quá lớn đối với con! Ông Trường đưa mắt nhìn quanh quán cơm của mẹ con Hồng và hỏi: - Buôn bán thế này không đủ sống hay sao cháu? Hồng quay đầu vào bếp nhìn mẹ rồi nói: - Cảm ơn bác hỏi thăm. Kể ra thì cũng đủ, thu nhập không đến nỗi tệ, nhưng tiền thuê mặt bằng đắt quá. Thành ra làm được bao nhiêu thì nạp cho chủ nhà gần hết! Ông Trường lại bưng tách trà lên rồi lại đặt xuống. Hồng bảo: - Để con lấy ly khác cho bác. Ly này nguội quá rồi. Trà phải uống nóng mới ngon! Ông Trường giơ tay ngăn lại: - Thôi khỏi cháu. Bác không khát! Hồng sực nghĩ ra một điều là, chắc ông Trường đến đây gặp nàng không phải để nói chuyện vu vơ mất thì giờ của ông. Có thể ông mang một chủ đích nào đó nên Hồng hỏi: - Bác ghé thăm con có việc gì không bác? Ông Trường cười buồn đáp: - Thực ra thì không có việc gì quan trọng. Bác nghe nói con Nhung nó lại đây… gây chuyện với cháu. Cho nên bác đến để xin

166 | No 636 - Mar 09 2018 | RẠNG ĐÔNG NEWS | rangdongatlanta.com |


Issuu converts static files into: digital portfolios, online yearbooks, online catalogs, digital photo albums and more. Sign up and create your flipbook.