2 minute read

Lời Thủ Thỉ

Hình ảnh & Bài viết: Thanh Ngân

Trung An tặng chúng tớ ngày tình nguyện vài sợi nắng tém lên tóc mai, cùng tiếng chào xởi lởi của người miền Tây thật thà chân chất. Còn chúng tớ - những sinh viên trẻ chẳng mang gì ngoài một lòng nhiệt huyết trong lồng ngực trái và một gia đình mới đặt trong ký ức, mỗi lúc chúng tớ nghĩ về.

Advertisement

Tớ có Tía Má hơn chỉ hai tuổi!

Ngày gia nhập đội hình, tớ mơ hồ rằng mọi sinh hoạt sẽ giống như những buổi hội họp bình thường cho đến khi tớ biết mình không chỉ có bạn bè mà còn có cả Tía, Má và Ngoại, nhưng điều đặc biệt là họ chỉ hơn tớ một, hai tuổi. Mới đầu chưa quen, tớ không gọi Tía, Má dễ dàng như mấy đứa Út khác. Vậy mà chỉ qua vài ngày thì một tiếng Má ơi, hai tiếng cũng Tía ơi. Không ai nghĩ sinh viên năm nhất mấp mé lên năm hai lại nhõng nhẽo như thế đâu!

Vậy mà Tía Má lo cho Út như em, như con

“Mấy đứa ngủ chưa? Đứa nào ngủ rồi thì giơ hai tay lên trời để tía điểm danh!!!” - câu nói pha trò mỗi buổi ngủ trưa của Tía, dù nghe hoài nhưng vẫn khiến chúng tớ phải bật cười. Tía, Má thương lũ nhóc từ miếng ăn tới giấc ngủ. Lạ nước lạ cái nên bệnh vặt là chuyện chẳng lạ, nhưng vẫn là tía má săn sóc cho lũ trẻ chúng tớ. Hai mươi sáu ngày tình nguyện khiến đứa trẻ chẳng nề nếp như tớ lại quen dần với việc dậy sớm gấp chăn, học cách để đồ gọn gàng, tự chăm sóc bản thân và thích nghi tại một nơi xa lạ. Nhẹ nhàng nhón chân ra sau bếp, bọn nhỏ chúng tớ muốn trộm xem Ngoại nấu cơm chiều. Căn bếp nhỏ với tiếng lửa tí tách, mùi khói cơm chiều bốc nghi ngút, cùng cái dáng to lớn mặc đám khói cứ quanh quẩn vẫn cặm cụi nêm nếm cho món thịt kho quẹt. Dáng vẻ ấy khiến tớ không khỏi ngạc nhiên, vì từ trước đến giờ, sấp nhỏ chúng tớ rất sợ Ngoại vì trông Ngoại khó tính và nghiêm khắc. Sau này khi ngồi sau xe Ngoại đi lấy tin, tớ mới được dịp nghe Ngoại chia sẻ rằng vì tính chất công việc, Ngoại buộc phải như thế với mấy đứa, chứ trong lòng Ngoại thương mấy đứa như người một nhà vậy. Mai này, Tía Má và cả Ngoại vẫn là những người thân của con

Như một cái duyên, chúng tớ gặp nhau, rồi cùng trở thành gia đình mang bao sự thương yêu, đùm bọc và cùng một lòng nhiệt huyết san sẻ cho nhau. Để khi về lại nhịp sống cũ, tớ vẫn thèm dư vị man mát của cánh đồng quê, tiếng sáo gió của cánh diều đám trẻ thả mỗi chiều, cảnh nói cười rộn ràng khi vừa làm vừa được cô chú cho nải chuối quầy dừa,... Cả lúc yên sau xe Ngoại chở tớ, bon bon theo đuôi chiếc xe ba gác, cầm máy ảnh ghi lại khoảnh khắc đáng yêu của cả nhà. Nhà mình cười lên nào, con chụp nha! Một…Hai…Ba… Cả nhà thương nhau!

This article is from: