V&D 2010

Page 53

Sau đó, chẳng còn ai chú ý đến ngôi nhà lụp xụp ấy nữa. Ban quản lý bến cảng cũng chẳng buồn phá nó đi, vì cũng chẳng có ai khiếu nại hay phàn nàn về ngôi nhà đó cả. Vào một đêm đông, tháng mười hai, mùa Noel. Tuyết rơi bông nhỏ, vừa rơi vừa tan, làm cho cây cầu ở bến cảng ướt và trơn trượt. Băng đóng thành lớp trắng mỏng, phủ lên những đèn khí thắp và những ống hơi nước, nếu có ai đi xuống tàu, trong bóng đêm họ có thể lờ mờ thấy tuyết bám vào dây thừng như các vòng hoa kết giữa cột tàu. Trời u ám, những ngọn đèn khí thắp chiếu ra ánh vàng nhớp nhúa, đèn báo hiệu tàu chiếu ánh đỏ lờ mờ. Thỉnh thoảng thủy thủ trên boong gõ chuông báo hiệu tàu rời bến, tiếng chuông xuyên không khí ẩm ướt, đinh tai nhức óc. Một viên cảnh sát tuần tiễu trên cảng, ngừng cạnh chiếc đèn khí thắp bên ngoài ngôi nhà của bến phà trước kia. Ông rút đồng hồ ra coi đã mấy giờ đêm rồi, lúc đang đưa đồng hồ lên đèn soi, ông nghe như có tiếng trẻ con khóc. Hạ tay xuống, nhìn chung quanh, lắng nghe. Không, chẳng có gì cả. Lại đưa đồng hồ lên coi. Cũng tiếng khóc ấy, lần này có cả tiếng suỵt khẽ lẫn vô. Ông hạ tay xuống, chung quanh lại yên. Đồ quỷ, chuyện ma ám gì đây? Ông đi vòng vòng, xem xét, nhưng chẳng thấy gì. Lần thứ ba, ông đưa tay lên đèn khí thắp soi đồng hồ, không có gì quấy phá ông nữa, đã bốn giờ sáng rồi. Ông đi lên dốc, ngang qua ngôi nhà gỗ, lòng hơi thắc mắc, nhưng rồi ông nghĩ chắc lúc nãy chỉ là ảo giác. Lát sau, ông đi tuần trở lại con đường cũ, tiến gần tới ngôi nhà gỗ, quan sát. Có gì vậy? Ông nhìn thấy vật gì cử động trong nhà? Mấy chiếc đèn khí thắp chung quanh nhà đều chiếu ánh sáng xuyên vào trong, nên phòng cũng sáng tựa có đèn. Ông đi tới và nhìn vào trong. Đúng thiệt, có ai ngồi trên ghế sát dưới cửa sổ, dáng co ro cúi về phía trước làm gì đó mà ông không nhìn rõ. Ông bước vòng về phía góc nhà, đứng trước cửa ra vô, định đi vào. Nhưng cửa đã bị đóng. Mở cửa - ông gọi, tay gõ cửa.

Ông lại đấm cửa, lập lại: Mở cửa, mấy người ở trong đó, hãy mở cửa ngay. Chúa ơi, cái gì vậy, ở đây không có ai hết, tiếng nói rụt rè qua khe cửa. Mở cửa. Cảnh sát đây! Ui chao, cảnh sát! Ông cảnh sát thân mến ơi, chỉ là tui thôi mà, tui chẳng làm gì đâu, ông coi này, chỉ ngồi thôi, ông à Khôn hồn, hãy mở cửa ngay, không thôi, sẽ biết. Hãy... Ông không biết nói gì tiếp, vì ngay lúc ấy cánh cửa mở ra, ông bước ngay vào, căn phòng thấp đến nỗi ông đứng gần sát đầu. Chị điên rồi sao! Không mở cửa cho cảnh sát à! Chị định làm gì hả? Xin lỗi ông cảnh sát, tui mở cửa đấy thôi, ông thấy đó. Vậy là khôn hồn đó, ông lẩm bẩm. Chị là cái gì chớ, ai cho phép chị ở đây? Chỉ là tui thôi, Karen, chị thì thầm. Tui ngồi đây với con tui. Viên cảnh sát nhìn kỹ lại. Chị ta gầy guộc, khuôn mặt nhỏ xanh xao, bên má có vết sẹo lồi lên, người thẳng như cây cột, mắt sáng, nom rõ chỉ là một cô gái chưa trưởng thành. Trên mình chị ta mặc chiếc áo khoác đan, màu nâu nhạt, đường ráp nối chứng tỏ chiếc áo trước đây rất đẹp. Chiếc váy đầm đậm màu, rách tơi, dài xuống sát gót. Chân mang đôi giầy nhà binh, không có dây thắt. Một bên tay chị ta ôm miếng vải rách ngang eo. Phía trên cùng tấm vải, một cái gì trắng trắng thò ra. Đầu của một đứa bé, đang bú trên ngực gầy ốm của chị. Trên đầu nó, chị quấn khăn quàng quanh cổ rối bù; tóc sau gáy chĩa ra. Lạnh làm chị run rẩy từ đầu đến chân, mỗi lần đi, tiếng giầy kêu lẹp xẹp, tựa như đang đứng dậm chân xuống đĩa súp đổ vậy. Tui tưởng chắc không phiền đến ai đâu, chị ta cất giọng rên rỉ, đây chỉ là nhà bỏ trống thôi mà.

Ông nghe có tiếng giựt mình thốt nhẹ, rồi im bặt. Viết&Đọc Đặc San 2010

53


Issuu converts static files into: digital portfolios, online yearbooks, online catalogs, digital photo albums and more. Sign up and create your flipbook.