DacSanXuanMDC2010

Page 34

-

-

-

-

-

Thì đó cũng là lý do tại sao tụi này không bao giờ dám mời khách về nhà. Khuôn mặt Đạt sầm lại, giọng thâm trầm nói. Bộ… Hai đứa con trai của em, chẳng đứa nào nói được. Thấy chị là người dễ chia xẻ nên tụi này mới mơì tới nhà. Nghe anh Đức nói anh chị có tài chơi với con nít. Nhã Ca tiếp lời chồng. Nhưng sao hai đứa không nói được? Chẳng biết. Vợ chồng tụi này đã mang con đi cùng trời cuối đất, tây tàu gì cũng thử qua hết mà chẳng có kết quả gì. Nhưng lý do là sao chứ? Hai cháu có bị điếc không? Tụi nó không điếc mới đau chứ chị….chỉ là cái lưỡi thật bự, thật dày, thật ngắn…và chỉ biết kêu la ú ớ khi tức giận thôi. Vậy thầy bà giải thích sao? Ở Singapore họ nói là do chích ngừa, bị nhiễm thuỷ ngân gì đó. Trường hợp này chỉ có một trên một trăm ngàn. Xác xuất nhỏ vậy mà lại rơi vào ngay trường hợp con mình. Nhưng xác xuất nhỏ như vậy làm sao lại giun rủi cho cả hai đứa đầu câm chứ. Chẳng biết sao mà giải thích….

chăm sóc cực kỳ chu đáo. Đạt đưa tay đỡ thằng em, nói: - Lại đây ba ẵm con. Sau khi đã dùng một tay bế con, một tay kia anh giúp con vòng tay lại thưa khách nhưng hai tay thằng bé xụi lơ, để mặc cho ba nó kéo lên kéo xuống. Sau khi giúp con chào khách, Đạt đưa tay gập cổ thằng bé lại nói: - Con là bé Bo. Bé Bo chào bác Miên, bé Bo chào cô Lam. Thằng bé để yên cho ông bố độc diễn. Nhìn cảnh đó lòng tôi thấy não nùng. Tôi đưa tay bế nó, nó cứ để ỵên cho tôi sang tay. Người nó nặng như một khối bột mười ký, nặng lạ lùng, không như mấy đứa cháu của tôi ở nhà, cùng một trọng lượng nhưng hai tay bíêt quàng qua cổ, hai chân biết quặp vào hông, trọng lượng được phân bố đều, ẵm nhẹ hều. Tôi đặt nó lên đùi, hỏi: - Bo mấy tuổi rồi? Bo có ngoan không? - Chị hỏi làm gì. Nó đâu biết nói. Tôi biết mình đã hớ nên chống chế: - Cứ chịu khó, biết đâu một ngày nào đó lại có phép mầu. Má chị hồi nhỏ câm hẳn, tới năm tuổi tự nhiên nói được. Khi nói được, nói quá trời luôn. - Được vậy, bao nhiêu kiểng chùa tụi em cũng xây.

Thấy vừa bước chân tới nhà, vừa mới qua vài câu giao tiếp không khí đã nặng nề, Miên khai pháo phá tan bầu không khí: - Thôi nó hỏng nói, nó la cũng được. Chờ tới tuổi lấy vợ tự nhiên nó nói được, đòi hai ông bà cưới vợ quýnh đít lên bây giờ. - Được vậy cũng cầu. Thôi anh chị vào nhà chơi. Em đưa hai con ra chào hai bác đi em.

Nhã Ca lại nói. Tôi quay qua thằng lớn: - Còn cháu này tên gì, mấy tuổi rồi: - Nó tên Bi, mười hai tuổi rồi đó chị. - Cô Lam chào Bi nha. Thằng Bi nhìn tôi cười, nước miếng chảy xuống áo. Chị giúp việc vội vàng đưa chiếc khăn mềm dùng cho trẻ nhỏ lau miệng cho nó. Rõ ràng nó nghe được và hiểu được lời chào hỏi của tôi. Được khích lệ, tôi trả em nó cho Đạt, tôi ngồi xuống đất cạnh Bi hỏi: - Bi mấy tuổi rồi. - Mưư...ơ...ờơiiii haaa iiii tuuuuoổiiiiii (mười hai tuổi). Thằng bé hết sức cố gắng trả lời, nước miếng, nước dãi trong veo, nhớt lầy chảy xuống áo. Trả lời tôi xong, nó sung sướng, cười rỡ ràng khoe nguyên một hàm răng trắng tươi, sạch

Nhã Ca vào nhà, cùng chị giúp việc bế ra một thằng bé chừng khoảng ba tuổi. Một thằng bé khác lớn hơn, trên chiếc môi đỏ chót phơn phớt màu xanh ria mép của tuổi dậy thì, đang phải nằm trên ghế đNy. Hai đứa sạch boong, môi đỏ hồng, da mịn màng, mắt sáng rỡ. Mới nhìn là biết ngay đây là những cậu ấm con nhà giàu, được 33


Issuu converts static files into: digital portfolios, online yearbooks, online catalogs, digital photo albums and more. Sign up and create your flipbook.