Bên Kia Bờ Ảo Vọng - Dương Thu Hương

Page 104

lại màu trắng ngà của da thịt. Cô thở đều đặn. Kim Anh bảo đám học sinh ra sân chơi rồi chị đi cùng với bé gái ra cổng : - Sao em không mời ông khách vào văn phòng ? - Thưa cô, em có mời nhưng ông ấy bảo phải đi ngay. - Trông ông ta thế nào ? - Thư cô, râu ria nhiều lắm ạ. - Ông ta hỏi gì cô Linh ? - Thưa cô, thoạt đầu em đi tìm giẻ lau cho lớp, ông ta tới hỏi : Cháu có thấy cô nào mặc áo xanh chấm trắng dắt đứa bé buộc nơ đỏ vào đây không? Em đáp : Đấy là cô giáo Linh. Ông ấy ảo : Cháu mời cô Linh ra gặp người quen. Em nói rằng cô giáo vừa bị cảm gió đưa vào văn phòng. Ông ấy đứng một lúc rồi bảo em vào mời cô ra… Đấy, ông ta kia kìa… Kim Anh nhìn theo hướng tay đứa bé và chị thấy một người đàn ông râu tóc xồm xoàm, đeo chiếc túi thổ cẩm có tua "trông đến gớm" - Chị nghĩ thoáng qua nỗi lo lắng. Nhưng gã đàn ông ấy đã đi tới trước mặt chị, không đủ thời gian để chị ngờ vực thêm : - Chào chị ạ. Gã cúi dầu chào, chẳng ra khiêm nhường cũng không ra lấc cấc. Điệu bộ gã từa tựa như điệu bộ của một thằng bé mười sáu tuổi. - Chào anh. Kim Anh đáp lễ và hỏi : - Chắc anh có điều gì nhắn với Linh ? Chị thấy đôi mắt của gã khách hiền và trong trẻo. Ngoại trừ bộ râu kiểu Enghel và hàng ria tựa dân Côdắc, trông gã cũng không đến nỗi phải rùng mình. Gã tự giới thiệu thay vì trả lời câu hỏi của cô : - Tôi là hoạ sĩ. - Vâng - Tôi nợ chị Linh một món tiền. - Thế ạ… Đọc thấy vẻ ngạc nhiên trên mặt Kim Anh, gã giải thích : - Thế này chị ạ… Chẳng là tôi đã nhờ chị Linh làm mẫu để vẽ…Nhưng tôi chưa trả đủ tiền thù lao. - Quái lạ, cô ấy có thời giờ ngồi làm mẫu vẽ cho anh à ?... Kim Anh buột nói một câu ngờ vực : - Có chứ, có chứ chị… Gã hấp tấp :


Issuu converts static files into: digital portfolios, online yearbooks, online catalogs, digital photo albums and more. Sign up and create your flipbook.