Ca Dao Magazine Issue 263

Page 73

chịu thiệt thòi từ bé cho đến lớn. Câu nói của cậu Tư như khơi đúng vết thương trong lòng, tôi òa lên khóc tức tửi. Bà ngoại chạy đến ôm tôi, nghẹn ngào: -Đừng buồn con... bà ngoại thương con. *** Năm hai mươi tuổi tôi lập gia đình. Tâm -chồng tôi- là bạn học, cũng là bạn láng giềng của tôi từ thuở ấu thơ. Tâm mồ côi cha ngay lúc chưa chào đời. Mẹ anh -người đàn bà góa bụa ở tuổi mười chínđã ở vậy, tần tảo nuôi anh cho đến ngày khôn lớn. Hai mẹ con sống trong căn nhà nghèo nàn ở cuối xóm, nhưng dưới mắt tôi, Tâm là đứa con hạnh phúc nhất trên đời, vì anh đã được yêu thương, bảo bọc bởi người mẹ hiền lành, đôn hậu. Khi còn ở bậc tiểu học, má Tâm thường gửi gấm anh cho tôi: -Tội nghiệp, Tâm nó bệnh hoạn hoài nên rất yếu đuối và nhút nhát... cũng tại ba nó qua đời lúc cô có thai nên cứ khóc lóc, buồn bã, vì vậy nó bị ảnh hưởng. Con đi học chung, trông chừng nó dùm cô nghe. Tôi buồn cười, vì Tâm là con trai, lại lớn hơn tôi một tuổi, đáng lẽ anh phải bảo vệ tôi mới đúng, nhưng vì tôi rất ngưỡng mộ “người mẹ vĩ đại” của Tâm nên nhận lời ủy thác của bà. Từ đó tôi và Tâm rất thân thiết. Tình cảm ấy theo thời gian lớn dần và chúng tôi đã trở nên vợ chồng như duyên trời đã định sẵn. Bà ngoại và cậu Tư không một lời ngăn cản, nhưng mẹ tôi nổi trận lôi đình. Bà cho rằng má con Tâm dụ dỗ tôi vì biết tôi sắp được qua Mỹ. Tôi cũng giận mẹ không kém, tại sao chưa tìm hiểu mà đã vội nghĩ xấu

cho người khác. Chẳng hạn như tôi, dù đã được ba mẹ làm giấy tờ bảo lãnh, nhưng hình như trong đầu tôi không hề có ý nghĩ sẽ có một ngày tôi đặt chân đến cái xứ sở xa lạ mà tôi chưa từng biết. Tôi chỉ muốn sống với ngoại, với Tâm trong căn xóm nghèo nàn, nơi tôi đã lớn lên với nhiều kỷ niệm gắn bó, thân thương. Mặc cho ngoại khuyên nhủ, tôi cũng quyết định dẹp tất cả giấy tờ vào đáy tủ. Tôi bằng lòng với hạnh phúc đang có, dù rằng cuộc sống của chúng tôi thật đơn sơ, đạm bạc. *** Bảy năm sau. Bà ngoại đã bắt đầu già yếu, cậu Tư thì luôn bệnh hoạn, nên hai người đã giấu tôi, viết thư khẩn thiết xin mẹ làm giấy tờ bảo lãnh gia đình tôi. Khi biết được tôi quyết liệt phản đối. Cũng như bao năm qua, dù có lúc túng thiếu cùng cực, nhưng không bao giờ tôi ngữa tay nhận một đồng của mẹ. Bà ngoại biết, nên thỉnh thoảng mua gạo, thức ăn và bánh trái đem cho. Khi tôi tìm cách từ chối thì ngoại nói bằng giọng lẫy hờn: -Tao không cho vợ chồng bây. Tao cho cháu cố của tao không được sao? Đứa con gái lên sáu của tôi mừng rỡ ríu rít: -Con cám ơn bà cố nhiều lắm. Tôi cũng xót xa khi không đem lại cho con mình một cuộc sống đầy đủ nhưng nỗi đau đớn, buồn tủi của đứa con bị bỏ rơi khiến tôi không muốn nhận một ân huệ nào từ ba mẹ. Trước khi qua đời khoảng hai tháng, bà ngoại nắm tay tôi rươm rướm nước mắt:

Quaûng caùo vuøng San Antonio xin goïi: 210-650-4795

-Nghe lời ngoại, bổ túc giấy tờ của thằng Tâm và bé Diệu. Nếu con không nghĩ đến con thì cũng phải nghĩ đến tương lai của bé Diệu, không lẽ con không muốn cuộc đời của nó sau này được sung sướng như người ta sao? Đâu phải ai cũng có thể đi Mỹ, con có điều kiện sao lại từ chối. Ngoại biết con còn giận mẹ, nhưng con không thể hy sinh vì con của con sao? Sau một tuần lễ suy nghĩ và bàn bạc với Tâm tôi đã làm theo lời ngoại. *** -Trời ơi! bộ hết người sao mà lấy cái thằng khù khờ này làm chồng! Tôi nuốt hoài vẫn không trôi được cục nghẹn nằm chận ngang cổ. Tôi muốn nói, mẹ có biết chính thằng khờ này đã an ủi, đã lau nước mắt cho con trong những ngày mẹ đành đoạn bỏ con ở lại để thân con không khác gì đứa con côi cút không? Nhìn dáng Tâm đứng nép mình bên cửa sổ, hai bàn tay xếp lại, vẻ mặt lấm lét sợ sệt mà tôi đau thắt trong lòng. Hai ngày trước khi đi, Tâm đã từng nói với tôi “Hay là em đi với con nha. Em biết ... anh không phải là người giỏi giang, lại rất chậm chạp, chữ nghĩa không đến đâu. Hồi trước mẹ đã không bằng lòng cho em lấy anh. Anh sợ ... với lại, anh nghĩ mai mốt má ở lại thui thủi có một mình anh xót xa lắm. Má đã già, sức khỏe lại không tốt...”. Nhìn nét mặt đầy lo âu, buồn bã của Tâm lòng tôi nao nao. Tính của Tâm xưa nay vốn nhút nhát, bây giờ lại sắp sửa phải sống với gia đình vợ hoàn toàn xa lạ và thiếu thiện cảm với anh, có lẽ đối với anh chẳng khác nào đi

www.tapchicadao.com Soá 263 Ngaøy 10 thaùng 6, 2011

73


Issuu converts static files into: digital portfolios, online yearbooks, online catalogs, digital photo albums and more. Sign up and create your flipbook.