Phóng bút 7

Page 11

THỜI TRANG

Nhật ký ngày “hậu” Valentine. Anh! Như vậy là qua Valentine rồi đấy anh. Ngày đáng sợ nhất trong năm với những người không có người yêu, càng đáng sợ hơn với những người vừa chia tay người yêu mình. Em cũng sợ anh ạ! Cảm giác có anh như vừa mới hôm qua thôi, vậy mà lúc đó lại chỉ còn mình em trên con đường quen thuộc. khó chịu vô cùng khi nhìn những đôi yêu nhau… và rồi em lại nhớ, lại nghĩ linh tinh… Hôm qua khi vừa bước chân ra khỏi chỗ làm, em đã ước sao có j đó bất ngờ xảy ra, rằng anh đang đứng ở kia, chờ em như những ngày mình chưa xa nhau, dù em biết chuyện đó chẳng bao h là sự thật. Vậy mà em cứ ngóng thế, suốt quãng đường về! Thật buồn cười quá phải không anh?! Năm hôm rồi! Năm kể từ ngày mình chia tay! Chúng ta không liên lạc với nhau…mình vẫn chưa bình thường phải không anh? Em thường hay nói rằng nếu sau này mình có chia tay thì vẫn tin lắm một cái kết là mình vẫn là bạn như ngày nào. Nhưng đối với anh, em thấy sao khó thế. Em thấy lạ là sao hôm chia tay em lại cười với anh một nụ cười tươi đến thế để rồi bây giờ em chẳng thể tin đó là mình. Cũng có thể đó là con người với sự bất cần, lạnh lùng của em, cái con người cố hữu luôn nhủ với lòng rằng hãy luôn ngẩng cao đầu để bước… Anh có buồn không? Hôm nay em đã thôi nghĩ nhiều về anh như mọi hôm, mặc dù có đôi lúc bỏ quên cô giáo giảng điều gì! Em đã thôi không nghĩ về anh trong thổn thức, thôi nghĩ về những ngày mình bên nhau. Nhưng đó liệu có phải là kết thúc không anh? Nếu như vậy, là như vậy, thì em xin cám ơn. Em không muốn mình cứ mãi khổ sở trong đống kí ức bừa bãi này, vui tươi này….để rồi vùng vẫy mãi không tìm được lối ra, để rồi cứ mãi buồn không thể nào sống vui như ngày trước… em còn nhiều bài

phải học lắm….chẳng biết có phải là do thầy cô khó tính không, hay chỉ là chăm chỉ để rồi chạy trốn hình ảnh của anh trong trái tim mình??? Năm nào cũng vậy, valentine của em cũng trôi qua như những ngày thường. Không có hoa! Chẳng có quà. Chuyện bình thường như những điều vụn vặt khác. Nhưng năm nay anh biết không? Tự dưng em buồn lắm. Thời gian như dài hơn. Mọi thứ như vô nghĩa. Tất cả không làm em vui. Em chẳng tìm được công việc nào thu hút mình. Chán! Em đã gần khóc khi nghĩ đến anh, với những ngày hạnh phúc đã qua. Và rồi lại thấy lạc lõng trong thế giới to lớn với nhiều người lạ lẫm này. Đôi lúc thấy mình nhỏ bé, bơ vơ không tìm được chỗ dựa, cần anh ở cạnh mà sự thật là không còn anh bên mình nữa. Em hoang

mang…thật sự! Nếu có thời gian, ngày hôm qua em sẽ đi chơi anh ạ. Không biết đi đâu, đi với ai, nhưng nhất định em sẽ đi. Nếu ở yên một chỗ mà không làm gì thì có lẽ em sẽ khóc òa lên mất! Sẽ khóc vì nhớ anh! Vì tủi thân! Mặc dù em biết, sự thật là, mình đã xa rồi… Trong những chuỗi ngày như thế, có bao giờ anh nhớ em? Anh khao khát biết xem em đang làm j? Anh lo lắng bởi có một cô bé hậu đậu đã không còn bên anh nữa?.... Có bao giờ như thế không anh?!!! Hà Nội, ngày 15/2/2011. Trắng Xinh

PHÓNG BÚT 11


Issuu converts static files into: digital portfolios, online yearbooks, online catalogs, digital photo albums and more. Sign up and create your flipbook.